TruyenHHH.com

Meanie The Last Thing

Trong gia đình xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn chi phối sự tập trung thường nhật vốn đã khiến Mingyu chật vật xoay sở vấn đề trên công ty với tâm trạng chẳng vui vẻ gì cho cam, để không phải nói là căng thẳng tột độ. Ban đầu hắn cứ ngỡ việc ngừng mấy thủ tục nhập tịch và đăng ký kết hôn thì lịch trình eo hẹp của hắn sẽ thừa ra chút thời gian rảnh rỗi điều hòa lại guồng quay vội vã dạo gần đây, tuy nhiên, khoảng trống đó nhanh chóng bị lấp đầy bởi những bản kế hoạch, những dự thảo, những nội dung gạch chân in nghiêng cần đích thân Mingyu đánh giá và kiểm duyệt tỉ mỉ. Giấy tờ dồn dập gần như nhấn chìm hắn, kỳ họp Hội đồng Quản trị quý ba cứ thế âm thầm đến gần, tới mức hôm ấy vô tình ngó sang ghi chú trên cuốn lịch để bàn Mingyu mới tá hỏa phát hiện bản thân còn đúng hai ngày ít ỏi để soạn báo cáo.

Một vấn đề nan giải khác mà trước khi ngồi xuống ghế Phó Chủ tịch trong phòng hội nghị Mingyu không hề tính toán phương án dự phòng là sự vắng mặt của Jeon Wonwoo. Mặc dù đây không phải buổi đầu họp thiếu một thành viên, thỉnh thoảng hai ba người khác cũng khó sắp xếp thời khóa biểu cá nhân, nhưng đây đã là lần thứ tư Wonwoo không đóng góp gì cho nhóm lãnh đạo công ty rồi, thậm chí bữa đấy anh còn không trình bày lí do vắng mặt và Wonwoo chỉ giữ vai trò cố vấn thị trường chứ chẳng vướng bất kì dự án bạc tỷ nào cơ. Thái độ thờ ơ của anh làm phật lòng bộ phận thành viên điều hành tổng bộ Hàn Quốc và Mingyu cá thanh quản của hắn đã sưng bằng cái cổ tay vì dốc mọi vốn liếng chống chế giúp Wonwoo trước cả Hội đồng Quản trị. Tất nhiên họ sẽ chẳng triệu tập Hội đồng cổ đông chỉ để bãi nhiệm một cố vấn thiếu trách nhiệm song nhậm chức chưa tròn năm, dẫu vậy, nếu Mingyu cứ ngồi im không nói năng gì thì đảm bảo đại hội cổ đông tháng mười một tên của Wonwoo sẽ bị băm nhuyễn đầu tiên dù anh cũng là đối tượng bị liên lụy.

Phe cánh ủng hộ Mingyu phía Hàn Quốc chưa tin tưởng và vững mạnh giống khu vực Bắc Mỹ nên có vài điểm bất cập giữa đôi bên vẫn lời qua tiếng lại vì lợi ích tối đa, bọn họ đều đã lăn lộn trong thương trường nội địa quá nửa đời người, đứa chân ướt chân ráo như Mingyu ngoài nghe đủ những lời hạch sách ra thì không thể phủi sạch giá trị đóng góp hơi cay đắng ấy.

Hôm nay cũng là một buổi tiếp đón đối tác quan trọng của dự án mùa đông. Rất may rằng đây là bàn rượu cuối cùng Mingyu phải đích thân xuất trận nhưng xui xẻo là nhà đầu tư kia không thả Mingyu về sớm nữa, cực kỳ cao hứng gọi toàn rượu đắt tiền khiến Phó Chủ tịch Kim muốn viện cớ cũng ngượng mồm kéo khóa miệng. Kết quả, người duy nhất còn tỉnh táo để rời nhà hàng chỉ có Seungkwan. Em tất tả gọi taxi giúp dàn quản lý, liên hệ xe riêng cho vị sếp lớn U50 đã xỉn bét nhè xong chật vật vác tư bản nhà mình, người trông chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, rút quân khỏi địa điểm dùng cơm tối.

Kim Mingyu chân nam đá chân chiêu dồn toàn lực lên bờ vai gầy gò của Seungkwan, mắt nhắm nghiền, cổ họng làu bàu vài tiếng rời rạc vô nghĩa và nghe văng vẳng mấy câu chửi thề làm nên thương hiệu thư ký Boo. Hắn nhăn mặt bước xuống từ ghế phụ, bụng dưới cuộn ngược thứ dung dịch nồng mùi nho nguyên chất thiếu điều ép hắn tống hết mớ đó ra ngoài, nhộn nhạo tựa hồ dạ dày hay lá lách đang thi lộn nhào xem ai sẽ giành chiến thắng. Mingyu quờ quạng vịn lên tường thang máy, xúc cảm mát rượi của mặt gương không xua nổi cơn say chuếnh choáng trong đầu mà góp phần lên men nó, tiếng bấm bảng mã tít tít chui vào não, Mingyu rền rĩ chả khác nào bị tra tấn cực hình.

Mùi bụi bụi, lành lạnh pha tí ngột ngạt tấn công khứu giác khiến Mingyu xác định gần như ngay tức khắc nơi Seungkwan đưa mình đi, cậu thư ký nhỏ con khệ nệ đỡ sếp sang phòng ngủ, vừa mò mẫm công tắc đèn vừa gồng tay giữ Mingyu không đổ thân người cao lớn xuống sàn vừa lo hắn buồn nôn vì suốt buổi tay Phó Chủ tịch Kim nâng ly, chạm cốc không chứ có cầm đũa gắp đồ ăn đâu, Seungkwan ngồi cạnh quan sát hết.

Chiếc giường drap xanh nói xin chào với lưng Mingyu bằng một cái ôm không nhu mì lắm, thư ký Boo chống hông thở hồng hộc, chả uống giọt bia nhưng mặt mũi đỏ ửng. Cậu bất lực ngó vị sếp tổng đang nghiêng trái nghiêng phải tìm tư thế thoải mái để tận hưởng giấc ngủ hiếm hoi nhờ cồn nồng độ mạnh, tốt bụng cởi giày và bật máy sưởi hộ Mingyu. Boo Seungkwan chưa có vinh dự được hắn hay Junhwi hay anh Jeonghan tiết lộ câu chuyện phức tạp sau hậu trường, tuy nhiên, trực giác sắc bén cùng khả năng phỏng đoán nhanh nhạy đã đủ để cậu biết vai chính 2 gọi tên nhân vật tầm cỡ thế nào, muốn yên ổn thì đừng đả động đến vẫn là thượng sách.

Nửa đêm, Seungkwan chỉnh trang lại áo khoác của bản thân, ưu phiền nhìn phòng khánh đóng kín rèm trông y nguyên lần cuối cậu ghé thăm nó. Sự vắng lặng khắp ngôi nhà khiến lòng Seungkwan lắng đọng, chàng thư ký lặng lẽ thở dài, trả bốn bề lại trạng thái ngập tràn bóng tối.

.

.

.

Cạch

Khóa cửa trượt khỏi chốt sau khi bốn số 2805 khớp mật khẩu với bảng mã điện tử, bản lề kim loại chuyển động khẽ khàng, hạn chế tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể. Jeon Wonwoo chưa từng nghĩ mình dám đặt chân qua ngưỡng cửa này lần thứ hai bởi anh thậm chí không đủ dũng khí tạt ngang để đem theo bất cứ món đồ nào, không cả trái tim anh. Wonwoo bước vào huyền quang một cách chậm rãi, nhón gót chân, rón rén thả tay nắm. Đèn cảm biến bật sáng dọa Wonwoo giật thót nhưng nó cũng hắt mảng sáng mờ nhạt lên sàn nhà nham nhám, lên móc treo áo, lên tủ giày chung, lên toàn bộ dòng chảy thời gian đang nhấn chìm chủ nhân nó. Wonwoo nén thôi thúc bỏ chạy đã trồi lên từ khoảnh khắc anh đỗ xe dưới tầng hầm chung cư, tiến đến phòng khách đặc quánh đêm đen, nghe ánh sáng duy nhất tắt phụt sau lưng mình.

---

Mingyu lờ mờ tỉnh dậy với cơn đau đầu dai dẳng quen thuộc sau mỗi buổi nốc rượu vô tội vạ, hắn rền rĩ mát xa thái dương, nghe trí não đình công chưa muốn vào guồng hoạt động. Cơn nhức nhối hành hạ hàng tỷ tế bào kiệt sức của Mingyu, đòi chủ nhân bồi thường một giấc ngủ phục hồi vì rõ ràng tụi nó đã vận hành quá tải trong 24 tiếng trước. Tên đàn ông cao lớn trở mình, cứng còng do chạm trúng một người khác cũng ở trên giường.

Tình một đêm, là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra từ phần não bộ còn chút hữu dụng của hắn. Mặc dù hôm qua hắn mời cơm toàn đối tác nam, nhà hàng đắt đỏ và nhờ Seungkwan đưa về nên xác suất va trúng cô nàng hoặc chàng trai 'ăn bánh trả tiền' nào đó khá thấp, thậm chí là tiệm cận 0%, nhưng ai mà biết được, có lẽ số phận chơi đùa cuộc đời Mingyu chưa đủ và muốn chấm phá thêm tấn bi kịch mới thì sao, Mingyu đâu có quyền giơ tay từ chối.

Cảm giác ớn lạnh cùng buồn nôn đồng thời chạy dọc sống lưng hắn, Mingyu góp nhặt tí sức lực để nhấc mí mắt lên, đờ người ra vì đón nhận cú sốc thứ hai trong ngày.

Jeon Wonwoo mặc cái áo thun rộng thùng thình màu be sẫm anh ưa thích, nằm thở đều đều ngay bên cạnh hắn, kẻ mà chỉ vừa tháng trước thôi anh còn tìm trăm phương ngàn kế để chạy thoát.

Mắt Mingyu mở to hết cỡ dù mệt mỏi lũ lượt đè nặng chúng, thấy hô hấp trở nên quá khó khăn và dạ dày nhộn nhạo như hàng nghìn con bướm mới đập cánh đòi bay khỏi cổ họng. Rõ ràng từng sợi tóc bông mềm kia đang cọ qua cánh tay hắn, hơi ấm kia đang phả vào hõm vai hắn và anh ngay sát kề, sống động hơn cả thật, Mingyu vẫn nghĩ mình chưa tỉnh khỏi cơn mơ. Hoặc có lẽ rượu đã nhấn chìm mọi dây thần kinh tỉnh táo của hắn.

Mingyu tự cấu vào đùi mạnh tới mức nơi ấy đỏ ửng và đau rát nhưng một tí cũng không dám di chuyển. Hắn muốn thử nhìn bàn tay mình xem nó có biến dạng không, hắn muốn liếc nhanh sang tấm áp phích to để đọc một chữ tiếng Hàn duy nhất, đếm từ một đến mười cũng được, bất cứ dấu hiệu gì khả thi. Hắn muốn thử mọi cách, để đảm bảo mình không mơ, để gọi tên anh, để cả gan chạm vào anh, nhưng hắn sợ chỉ cần hắn dời mắt một giây thôi, bóng hình hắn nhớ nhung sẽ biến mất.

Như vô số lần hắn bắt gặp anh rồi vật vã chạy tới tận hư vô cũng chẳng tài nào đuổi kịp.

Cơ thể Mingyu đóng băng, túng quẫn hệt tù nhân đã mắc kẹt dưới vực thẳm sâu vạn trượng nhiều thế kỷ. Hắn vừa khó khăn tìm giải pháp cho tình huống này vừa chống chọi với sự uể oải tích lũy sau nhiều đêm thức trắng, Mingyu há miệng ra xong lại ngậm chặt, tần ngẩn tần ngần mãi không dám cất tiếng. Hắn siết nắm đấm, giọng nói do ngủ cả đêm khàn khàn thều thào gọi.

"Jeon...Wonwoo"

Người nọ chậm rãi mở mắt nhìn chầm chầm gương mặt bàng hoàng của Mingyu, điềm tĩnh đáp.

"Ừm, sao đấy?"

Gần như ngay tức khắc, Kim Mingyu nghe trái tim mình nức nở gào khóc. Bả vai hắn run rẩy yếu đuối hệt con mồi đứng trước họng súng, đôi nhãn cầu sũng nước ngước lên, vỡ nát thành trăm triệu mãnh kính bén ngót. Tinh tú giăng kín vòm trời kia rơi xuống dương gian, đốt linh hồn đương thoi thóp một mồi lửa chí mạng, thiêu nó cháy phừng phực hệt cỏ khô, tia sáng bập bùng chạm đến tận thiên hà xa xôi nhất.

Jeon Wonwoo trong mơ chưa bao giờ trả lời hắn, chưa bao giờ nhìn hắn lấy một lần, cũng chưa từng gần hắn giống hiện tại.

Nỗi đau thống thiết bùng nổ, nuốt chửng Mingyu không tốn nửa giây do dự. Nó xâm chiếm khắp các mô, làm tê liệt toàn bộ hệ tuần hoàn và các bộ phận liên quan, đánh gãy lớp phòng ngự Mingyu luôn tự tin rằng cực kỳ vững chãi. Mọi giả thuyết vĩ đại nhồi nhét dưới tâm can hắn bốc hơi bằng sạch chỉ còn khát khao tột bậc về Jeon Wonwoo choán ngợp cả lý trí lẫn con tim, chèn ngạt hai lá phổi sớm đã không còn giá trị duy trì sự sống.

Hắn lần nữa gọi anh, tràn đầy khắc khoải.

"Wonwoo ơi..."

Sự vụn vỡ trong tông giọng đối phương khiến bao cảm giác tội lỗi nối đuôi nhau chạy ùa ra đập lồng ngực anh đau điếng. Jeon Wonwoo vươn tay kéo Mingyu vào lòng, để mái tóc suôn mềm ngã trên đầu vai bản thân còn vòng ôm quàng qua tấm lưng rộng lớn, ân cần xoa dịu kí ức ngổn ngang hắn chưa dọn dẹp kịp.

"Anh đây, anh về rồi."

Wonwoo cảm nhận được Mingyu từ từ thả lỏng và nhũn ra trong hơi ấm của anh, hít từng ngụm không khí gấp gáp bên tai và khổ sở nấc nghẹn. Wonwoo cắn môi cố kiềm đuôi mắt dần nóng ran cay xè, bàn tay gầy gò luồn vào phần tóc gáy đen nhánh, miết nhẹ, xoa tròn, dỗ dành bằng phương pháp ân cần quen thuộc, anh đặt một nụ hôn âu yếm ngay vầng trán bắt đầu mướt mồ hôi lạnh, nhu thuận trấn an thế giới đương cuồn cuộn bão tố trong lòng mình. Anh thấy cánh tay Mingyu bấu víu vạt áo sau của anh, siết chặt và vò nó nhàu nhĩ, "Anh thật sự đang ở đây phải không? Em không mơ phải không?" hắn lẩm bẩm, lặp lại một lần nữa như tự nhắc nhở bản thân, "Anh là, Jeon Wonwoo của em phải không?"

Nghe Mingyu sợ hãi xác nhận, lòng Wonwoo khẽ trùng xuống, không tiếc đặt thêm một nụ hôn khác ngay đỉnh đầu đối phương, "Của em. Jeon Wonwoo của em."

Mingyu lén lút thở phào, những lo âu tan biến hệt chúng chưa xuất hiện lấy một tíc tắc nào, nhẹ nhõm như thể những gì hắn dè chừng đã không xảy đến. Người nhỏ hơn yên ổn trở về dưới thế giới đẹp đẽ hắn ước mơ, ngỡ trái tim ngâm bằng nước mắt của mình vừa lành lặn chui vào lồng ngực trái. Mingyu muốn nhìn rõ anh, muốn nói với anh rằng hắn sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện, muốn bảo anh đừng tiếp tục rời đi, nhưng rồi cơ thể mệt nhoài đã dễ dàng giành chiến thắng. Cơn buồn ngủ ập tới hoàn toàn không có dấu hiệu cảnh báo, các thớ cơ rệu rã đồng loạt chấm dứt lịch trình hoạt động dài dẵng và kéo hai mí mắt Mingyu nặng hơn đeo chì, chất cồn còn sót lại ru nhanh khối óc bị bòn rút lâu ngày, mở van cho một ám ảnh sợ hãi khác rò rỉ nơi đáy lòng hắn.

Đừng, hắn không muốn ngủ, hoặc thức dậy hay đối diện với thực tế tàn khốc rằng xúc cảm hiện tại là do mớ tuyệt vọng trong hắn tạo dựng nên. Hắn chỉ muốn ở đây, kề cận bên anh, mãi mãi không bao giờ xa cách.

Âm thanh thút thít nhỏ dần, nhỏ dần, thay thế bởi nhịp thở đều đều rồi trôi lênh đênh vào màn đêm quạnh vắng. Wonwoo vẫn vỗ vỗ tấm lưng săn chắc, bóp trán, nhắm mắt lại tranh thủ ngủ một chút sau 3 tiếng lái xe từ Busan về Seoul hoa lệ.

---

"Wonwoo? Wonwoo ơi anh đâu rồi? Wonwoo, trả lời em đi!"

Jeon Wonwoo giật mình suýt đánh rơi cái đĩa trơn nhớt xuống bồn rửa vì tiếng gọi thất thanh từ người kia. Anh bối rối xả sạch tay, đoạn vẫy vẫy ý bảo Jihoon tắt video call tầm chiều tối anh gọi lại. Sàn nhà vang tiếng bịch bịch, cửa bị xô mở mạnh bạo, Kim Mingyu xuất hiện cách Wonwoo một đơn vị phòng khách, tóc tai lộn xộn và gương mặt hoảng loạn. Cả hai trân trối nhìn đối phương, im thin thít.

"Jeon Wonwoo....?"

Mingyu sững sờ khi trông thấy Wonwoo bằng xương bằng thịt đứng ở đó, trong ngôi nhà anh đã không lưu luyến và trước kẻ anh đã nói không cần. Mingyu nghĩ trí não hắn chả đủ tỉnh táo để cân nhắc thêm giây khắc nào lúc ấy nữa, gã trai cao lớn bước vội tới gần, giang tay ôm chầm lấy Wonwoo, siết chặt như muốn khảm bóng hình anh vào hồn phách.

Nhưng rồi khi sực nhớ lại những đêm tự dằn vặt bản thân, Kim Mingyu lùi phắt lại tựa hồ loại phản xạ bản năng, nhanh đến mức Wonwoo cứ tưởng thứ mùi hương thân quen mà an toàn xiết bao suýt dìm anh chết ngộp bỗng vớt anh lên bờ, khô ráo. Wonwoo chưng hửng ngó biểu cảm lúng túng của Mingyu, quan sát nét cười gượng gạo, cánh tay còn lơ lững giữa không trung nửa thu về nửa do dự. Và y như rằng khi bắt gặp đôi nhãn cầu tan hoang tuyệt vọng đương dò xét động thái từ phía anh, Wonwoo thấy tim mình trùng xuống.

Chàng trai đeo kính hít sâu một hơi, lau tay vào vạt áo thun, nâng niu cầm hai bàn tay ấm áp của hắn, cảm nhận chúng cứng còng trong nhiệt độ mát lạnh của anh.

Giọng Wonwoo dè dặt, "Em từng nói em chỉ cần anh thôi" Wonwoo mím môi thỏ thẻ." Câu đó, bây giờ còn tính không?"

Kim Mingyu nghe ốc tai ong ong và trí não nổ đoàng chao đảo trời đất. Hắn mở to mắt nhìn Wonwoo, nét thảng thốt tràn ngập khó có thể che giấu; bỡ ngỡ quyện cùng hạnh phúc tựa những ngọn sóng vỗ ầm ầm bờ cát trắng lặng im, đánh động vùng đất ngỡ không bao giờ đặt chân tới nữa.

"Còn." Mingyu gật đầu nhẹ tênh, hình như chưa hết kinh ngạc: "Còn chứ..."

Hắn tiến lại gần anh, run run chạm khẽ vòng eo thon thả, chậm rãi tựa hồ nỗi sợ Jeon Wonwoo biết mất không dấu vết vẫn ám ảnh hắn triền miên, cái chau mày chứa đựng lo lắng hoàn toàn tố cáo điều đó. Người thấp hơn đột ngột choàng tay qua cổ khiến Mingyu tưởng luồng điện cao áp mới chạy dọc cơ thể mình, anh dựa hẳn vào lồng ngực Mingyu, dịu dàng đặt một nụ hôn âu yếm lên môi hắn.

Linh hồn cằn cỗi sắp khánh kiệt nhựa sống được hồi sinh ngay tức thì, nảy nở, đâm chồi, trao trả thảo nguyên mướt xanh về vị trí mà sa mạc đã chiếm đóng. Mingyu đuổi theo cánh anh đào vừa rời đi, nghiêng đầu buộc nó nhớ kỹ hình dáng môi mỏng đang mút mát viên kẹo ngọt, hắn bế bổng Wonwoo đặt lên kệ bếp mát rượi, một tay quấn quanh eo thon, một tay cố định gò má e thẹn, giam lỏng anh không chừa bất kì đường nào tẩu thoát. Hắn dùng lưỡi vờn đùa, dụ dỗ chiếc lưỡi rụt rè kia nhập cuộc, âm mưu cuốn Wonwoo vào những vũ bão của riêng hắn. Mingyu đê mê hớp cạn từng ngụm không khí phả khỏi cổ họng, giành giật quyền hô hấp với môi anh, vờ như chẳng hề nghe thấy âm thanh ưm khẽ bất mãn.

Jeon Wonwoo mặt mày đỏ bừng càng lúc càng trượt dài trên nền đá hoa cương, hàng tỷ tế bào cấu tạo nên cơ thể anh run rẩy mơ hồ và đôi chân dài miên man mềm oặt, tựa hồ chúng không thuộc quyền sở hữu của anh nữa. Mingyu thở gấp gáp đâu thua gì Wonwoo nhưng môi hắn lại tìm đến cằm, đến xương hàm, đến cổ rồi hõm vai, mỗi nơi lưu giữ một nụ hôn tình tứ và mồi lửa nóng rẫy cháy lan, đốt từng tấc da thịt anh bỏng rát.

"Mingyu ơi...ha..."

Wonwoo ngửa đầu tạo điều kiện cho bao âu yếm chạy xích xuống xương quai xanh, xuống bả vai trần vừa bị kéo lệch cổ áo. Kim Mingyu đắm chìm theo mỗi cái chạm đầy ý vị, cảm nhận Jeon Wonwoo sát rát không kẽ hở, nghe anh thầm thì ngắt quãng vì hắn hôn lên nhiều vị trí khác nhau khiến dopamine quyện cùng oxytocin bung van leo qua ngưỡng chịu đựng, len lỏi vào triệu mạch máu, bơm vỡ tung mọi triền đê dục vọng, dìm hắn chết ngạt dưới thứ hạnh phúc vô ngần.

"Wonwoo ơi..." Mingyu gọi tên anh da diết nhưng cũng thấm đượm màu ham muốn, "Wonwoo của em...của em."

Cúc áo sơ mi nhăn nhúm bung dần tỉ lệ thuận với sự kiên nhẫn ít ỏi đã bị chủ nhân nó tiêu hết suốt một tháng trời, Jeon Wonwoo gần như ngã hẳn ra sau, chống tay làm trụ đón nhận làn sóng quá mức dồn dập, tới mức anh tưởng Kim Mingyu đã nhẫn nhịn 25 năm chỉ bởi chờ đợi phút giây tội lỗi này. Suy nghĩ đó làm trái tim bé nhỏ của Wonwoo nảy mạnh nơi lồng ngực trái, nạp dòng xung điện phóng dọc từ đầu ngón chân đến não bộ điều hành cảm giác mông lung tê dại.

Wonwoo cá chắc cái sơ mi tội nghiệp kia sẽ nằm chơ vơ dưới sàn sớm thôi vì cơ bụng gọn gàng của Mingyu đã phô bày rõ ràng, màu nâu lúa mạch, khỏe khoắn, nam tính và nhân vật kế tiếp hắn lột trần sẽ là anh, song Wonwoo mất cơ hội trải nghiệm bởi bảng mã đột ngột lật chốt và có tiếng bước chân xuyên qua hành lang.

"Mingyu ơi, dậy đi em ơ– đụ má!!!" Seokmin hét lên, lấy tay che mắt rồi quay phắt đi, "Tao chưa thấy gì hết tao chưa thấy gì hết tao chưa thấy gì hếtttttt!!!"

Wonwoo chỉ kịp "A" khẽ một tiếng đã phát hiện mình đứng đàng hoàng, lòng bàn chân chạm đất, vừa vặn 'nấp' đằng sau vóc dàng đồ sộ của Mingyu. "Lee Seokmin!" Đại thiếu gia Kim ngoảnh đầu gào to, mặt nhăn mày nhó, "Tay mày què ha gì mà không bấm chuông cửa?"

"Đm lần trước mày xỉn chết mẹ, mày có nghe đéo đâu!" Cậu chàng dù đang xấu hổ kinh khủng nhưng vẫn bốp chát bạn mình bằng được. Thư kí Lee mò mẫm tìm đường tháo lui với đôi mắt nhắm nghiền kèm thêm bàn tay dán dính trên chân dung điển trai, quyết không dám bỏ xuống, "Xin lỗi xin lỗi được chưa!!"

Do có hôm nọ vốn thiếu ngủ sẵn cộng buổi tiệc tri ân linh đình đến ngót nghét nửa đêm nên khi trời sáng Mingyu không tài nào nhấc đầu dậy nổi dù báo thức reo inh ỏi muốn cháy máy. Nhờ Jeonghan đích thân phóng sang đánh thức, mua đồ ăn lót dạ Mingyu mới may mắn xuất hiện ở sảnh hội nghị đúng giờ, bởi vậy Mingyu đưa hẳn mật khẩu nhà cho Jeonghan, Seokmin, Seungkwan luôn phòng hờ tình huống tương tự tái diễn. Đáng nhẽ ban nãy trước khi lao vào ngấu nghiến Jeon Wonwoo hắn phải vớt vát chút tỉnh táo nghèo nàn của bản thân, bước ra huyền quang gạt mẹ cái chốt chống trộm qua là êm xuôi rồi. Trời ơi là trời.

Lúc Seokmin đóng sầm cửa lại ngoài hành lang, Kim Mingyu chống tay vô kệ bếp thở dài, làu bàu chửi thề. Wonwoo khúc khích cười, thả một nụ hôn phớt lên má Mingyu, thấy hắn nhìn anh đầy tiếc nuối.

"Ngoan, đến công ty đi." Anh xoa xoa gáy hắn, "làm tình ngay sau lời bày tỏ là hơi gấp đấy thiếu gia Kim ạ."

Hàng mày chau của Mingyu chậm rãi dãn dần, vẻ cáu bẳn tan biến thay thế bằng biểu cảm thỏa hiệp và chấp thuận. Hắn ôm eo, hôn trả lại anh trên vầng trán, "Anh nói đúng. Sao em phải gấp sau chừng ấy năm chứ?"

Wonwoo giúp Mingyu ủi liền cái sơ mi phẳng phiu để vị Phó Chủ tịch trẻ rửa bớt mùi cồn nhàn nhạt suốt từ tối khuya, gội sạch cả những ưu phiền ảo não. Hắn gặm cục cơm nắm dã chiến chả biết Wonwoo lôi ở đẩu đâu ra, quơ nguyên bàn hồ sơ lộn xộn vào cặp táp rồi tạm biệt anh tại ngưỡng cửa, bằng một cái hôn nữa, hiển nhiên, rồi khuất bóng lúc thang máy đóng kín.

Anh trai Jeon cười tủm tỉm quay trở vào, dự kiến tổng vệ sinh căn nhà mình đã bỏ bê, kéo rèm cho nắng sớm ghé thăm, lấp đầy tủ lạnh trống huơ trống hoác, và ti tỉ những chuyện vặt vãnh khác. Nhưng trước tiên, Wonwoo chọn ngồi xuống, mở điện thoại gọi video đến ông trời con đang tận hưởng suối nước nóng trị liệu cùng cặp tình nhân người Trung hồi giữa tuần.

Ký hiệu đường truyền dữ liệu xoay vài vòng, gương mặt non choẹt dí sát camera hiện lên cực kỳ rõ nét.

"Wonu hyungggggg"

"Chơi suối nước nóng xong về mình đi biển nhé?"

---

Kim Mingyu ngỡ bản thân đã trở thành người hạnh phúc nhất thế gian khi thứ xuất hiện sau cánh cửa nhà là hành lang sáng trưng quyện cùng mùi đồ ăn thoang thoảng trong bếp chứ không phải bóng tối đặc quánh đen như mực, lạnh lẽo, trơ trọi và cô đơn. Hắn không hề nghĩ món mì xào đơn giản của Wonwoo khiến hắn suýt ứa nước mắt bằng một đũa đầu tiên; không phải vì là nó quá ngon, mà là mùi vị yêu thương nồng đượm xua tan mọi đau khổ từng bủa vây Mingyu, đến mức hắn dám chắc mình sẽ ghi nhớ cảm giác ấy tới cuối cuộc đời. Giọng nói trầm ấm bên tai chầm chậm kiến tạo lại thế giới sụp đổ dưới đáy lòng Mingyu, hồi sinh trái tim hắn mà chả tốn mấy sức. Những mệt mỏi tồn đọng, những quãng thời gian khó khăn, thậm chí những nứt vỡ sâu hoắm rã rời cả thể xác lẫn tinh thần đều bỗng chẳng còn ý nghĩa gì và mờ nhạt hẳn trước Jeon Wonwoo. Chúng tan biến bởi cái chạm ân cần, tự chữa lành rồi ngừng rách toạc khi đối diện với ánh mắt ngập tràn âu yếm kia, thỏa mãn khôi phục như chưa từng có cơn bão dữ dội nào hành hạ chúng mục ruỗng.

Tuy nhiên, vẫn còn một vài ám ảnh tâm lý nhất định mà Mingyu chắc rằng sẽ tốn vài năm hoặc vài kiếp người hắn mới vượt qua được. Điển hình như hiện tại, do Jeon Wonwoo bưng một đĩa lê cắt sẵn cùng ly sữa gần đầy đặt trên bàn làm việc cạnh laptop Mingyu, hắn ngay tức khắc giữ lấy anh như một loại phản xạ không điều kiện. Wonwoo giật thót quay lại ngó năm ngón tay đang siết chặt cổ tay mình rồi ngó chiếc điện thoại nối máy với Chwe Hansol, ngoan ngoãn đi đến gần Mingyu, nhắc nhở hắn nên trả lời cậu thư ký. Người nhỏ hơn mạnh dạng kéo anh ngồi xuống ghế, kiềm cặp kỹ lưỡng, điều chỉnh tư thế để Wonwoo lọt thỏm trong lòng. Jeon Wonwoo phải mất mấy giây mới hiểu ra thái độ lo lắng bất thường nọ, anh ngã đầu lên vai Mingyu, khẽ khàng hôn cằm hắn trước khi lồng hai bàn tay họ vào nhau, hi vọng chút cử chỉ ấy xoa dịu nỗi sợ hãi chưa kịp nguôi ngoai.

Wonwoo vuốt ve gò má Mingyu, "Trùng hợp thôi, thật đó." Anh nói lúc hắn kết thúc cuộc gọi.

Họ Kim khui một chai nước suối, hoàn toàn phớt lờ món tráng miệng đằng kia, "Không thể trách em được. Hôm đấy em không uống mà em còn cỡ này, em mà uống chắc em xóa sổ sữa tươi với dưa lưới khỏi cuộc đời luôn quá."

Hắn nhún vai cười cợt nhả nhưng Jeon Wonwoo thì mím môi chẳng nói nên lời.

Anh quỳ một chân xoay người ôm Mingyu, mái tóc đen lòa xòa rơi lung tung, cảm giác nhột nhột mềm mềm giúp hắn biết Wonwoo đang dụi mặt vào cổ, "Anh xin lỗi" chất giọng trầm thấp thỏ thẻ, yếu ớt như thể muốn chuộc tội.

Kim Mingyu ôm đáp lại anh, hít căng phồng buồng phổi mùi hương thân thuộc chỉ mỗi Jeon Wonwoo sở hữu.

"Em không sao." Mingyu nghiêng đầu hôn lên gò má đối phương, để mắt họ nhìn thẳng vào linh hồn không che đậy, "Bởi vì anh ở đây rồi nên em không sao hết."

Kim Mingyu cẩn thận hôn lên sống mũi anh, trán cọ trán, tay đan tay, cảm nhận hơi ấm gần trong gan tấc. Hắn thở phào nhẹ hều, dùng ánh mắt vô cùng thành kính quan sát anh, thán phục hỏi lại, lần nữa.

"Em không mơ đúng không?"

Một cỗ xót xa cay đắng dâng trào mất kiểm soát, anh vươn cánh tay câu quanh cổ đối phương, thu hẹp khoảng cách giữa họ lại một tí.

"Hôn anh đi." Wonwoo thì thầm, "Năn nỉ em đấy."

Và Kim Mingyu bắt lấy môi anh như một kẻ tôi tớ phục tùng mọi thiên mệnh. Hắn rà soát phiến môi mềm, nhâm nhi chậm rãi hệt đang tận hưởng chốn địa đàng độc nhất vô nhị. Sự đụng chạm châm ngòi cho những tham vọng khô khốc bị giấu nhẹm từ lâu dưới đáy lòng, phơi chúng ra và ném một mồi lửa khiến toàn bộ phực cháy. Wonwoo hé môi để Mingyu vói lưỡi vào, quét qua từng ngóc ngách trong khoang miệng anh, nếm thử tất thảy hương vị ngọt ngào tột bậc. Tên đàn ông cao lớn hơn say sưa mút mát chiếc lưỡi non mềm mà hắn nhớ nhung, hung hăng lôi anh dán sát lồng ngực vững chãi của mình bằng nụ hôn nóng bỏng chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Tiếng chóp chép chậm rãi rót đầy khắp căn phòng, va đập với bốn bức tường rồi vang vọng trong ốc tai họ. Mingyu lùi lại, tháo gọng kính vướng víu ném xuống bàn xong nghiêng đầu để đẩy nụ hôn thêm sâu, thêm trọn vẹn. Wonwoo mơ màng chìm giữa hàng ngàn đợt sóng dạt dào cảm xúc, mặc kệ mấy âm thanh ưm a rời rạc ngân nga dưới dây thanh quản mình. Anh vuốt ve gáy Mingyu, thả bản thân trôi theo dòng chảy khát khao và thở hổn hển giữa những chiếc hôn vương mùi ái dục.

Cơ thể mét tám của Wonwoo bị nhấc lên dễ dàng như lông hồng, Mingyu để hai chân anh cắp quanh hông mình, lực tay vững vàng giữ người nọ an toàn dẫu môi lưỡi vẫn đang dây dưa đùa giỡn. Cái áo phông rộng thùng thình của Wonwoo rơi dưới sàn phòng khách trước khi tấm lưng trần trụi của anh tiếp xúc với lớp drap giường man mát. Kim Mingyu kéo áo ngủ qua đầu quăng đi, đắm chìm nơi hõm vai, xương quai xanh và chiếc cần cổ quyến rũ hắn luôn mơ về, mỗi nụ hôn thành kính lại kèm theo tiếng thở nồng nàn ham muốn. Bàn tay to lớn của hắn rà soát khắp cơ thể ngọt ngào, chạm vào khuôn ngực nhạy cảm, lướt ngang vùng bụng phẳng lì, mân mê vòng eo cuốn hút rồi thuận đà kéo nốt quần short ngắn củn lẫn boxer khỏi người Wonwoo, phô bày từng tấc da thịt lung linh dưới ánh trăng thẹn thùng bên ngoài khung cửa sổ.

Kim Mingyu hôn lên mỗi nơi đầu ngón tay hắn chu du tới, dịu dàng, tôn thờ Jeon Wonwoo như một thứ báu vật đáng giá ngàn vàng. Tên đàn ông trẻ hơn phủ mình trên anh, đê mê không lối thoát, "Anh thật sự không còn đường quay đầu đâu đấy Jeon Wonwoo." giọng Mingyu trầm khàn chiếm đoạt. Người được gọi tên ngửa cổ liếm dọc yết hầu đối phương, hờ hững mút một cái rồi cười thách thức, "Anh biết. Anh chán chạy trốn rồi Kim Mingyu." Wonwoo dùng chân kéo nhẹ cạp quần ngủ kia, trườn tay bám lấy bờ vai cứng rắn màu bánh mật, "Anh muốn sống ích kỷ một lần này. Anh muốn em."

Hơi thở nóng hổi quấn quýt giữa hai cánh môi ướt đẫm nước bọt, tiếng mảnh vải cuối cùng yên vị dưới sàn nhà khiến trái tim Wonwoo nhốn nháo điên cuồng và đập kịch liệt nơi lồng ngực trái. Mingyu say sưa rải những nụ hôn mê luyến khắp cổ, di chuyển sang đầu ngực hồng hào, vừa ngậm trong miệng vừa dùng tay chăm sóc dục vọng ngẩng cao phía dưới, triệt để đưa Wonwoo trải nghiệm chân trời xa xôi mà anh chưa từng chạm tay tới. Cái lưỡi tinh ranh của Mingyu đảo quanh nụ đào, mút mát, xoay tròn, ấn sâu, đánh một luồng điện tê dại cả trí óc. Cách những chiếc răng khéo léo cạ vào điểm nhạy cảm sưng đỏ làm Wonwoo vô thức bật ra âm thanh rên rỉ ướt át, du dương hệt bản hoan ca gợi tình nhất trần đời. Tốc độ tay bên dưới càng lúc càng nhanh đẩy giới hạn của Wonwoo dần tới ngưỡng, hai chân anh dạng ra như đã thỏa hiệp với lý trí, chấp nhận để thân hình đồ sộ kia chen vào giữa, oanh tạc trên cơ thể mình.

"Ahhhh!" Wonwoo cong lưng rên dài khi dòng dịch trắng tuôn ra dính nhớp trên tay Mingyu. Não bộ anh lùng bùng, tứ chi căng cứng xong xụi lơ và hàng triệu tế bào lâng lâng giữa miền ảo mộng vô định, tầm mắt anh mơ hồ nhìn Mingyu cười hài lòng, đón một nụ hôn dỗ dành ngay gò má. Hắn xoa đều thứ chất lỏng nọ nơi cửa vào, xem xét một tí rồi lùi về sau.

"Để em đi lấy đồ ngoài áo khoác cái."

Mingyu dợm đứng dậy rời giường thì Wonwoo đã co chân níu giữ. Anh hắng giọng, vệt đỏ lan từ mặt xuống cổ chỉ bằng vài tíc tắc, "Ừm, mở tủ kéo ấy."

?

Mingyu đã hơi ngờ ngợ ra gì đó nhưng khi tận mắt trông thấy lọ bôi trơn và bao cao su được mua sẵn lấp ló sau ngăn tủ gỗ, đồng tử hắn trợn lớn, nuốt nước bọt vì kích thích, "Hồi sáng, hình như nó đâu ở đây đâu ta."

Jeon Wonwoo ngượng ngùng đạp vào bắp chân Mingyu, "Em bớt nói đi." nhưng thiếu gia Kim vui vẻ vặn nắp đổ gel lên tay, ân cần thăm dò khu vực cấm địa. Hắn thuận đà mò tới hộp bao cao su thì bị Wonwoo ngăn cản, "Cái đó cho bữa sau, không phải hôm nay."

Kim Mingyu há hốc mồm, ngờ nghệch nhìn anh như xác nhận đối tượng trược mặt mình tên Jeon Wonwoo chứ chưa bị thần linh tráo đổi. Hắn kinh ngạc che miệng, hơi bất mãn vì đón tận ba bất ngờ một ngày.

"Quàooo hiếm có ghê."

"Anh với em thì có gì ngại." Wonwoo thở chậm rãi, đốp chát đối phương, "Ngày xưa anh còn tìm thấy tạp chí đen em giấu mà."

"À" Mingyu gật gù giống đang lục lọi kí ức xấu hổ đó dưới ngăn tủ thuở thiếu thời, bàn tay mang đậm tư vị đàn ông xoa nắn cặp mông đẫy đà, chuẩn bị cho trận chiến quan trọng đêm nay. Hắn cười đểu cáng, "đó là tại anh chưa bắt gặp em vừa thủ dâm vừa gọi tên anh-"

"Kim Mingyu!!!" Da mặt Wonwoo nóng lên, màu phớt hồng ngã đỏ vì lượng thông tin khủng bố chủ nhân nó mới tiếp thu. Ngược lại, thiếu gia Kim nhún vai tỏ vẻ ngây thơ lắm, hắn vuốt lượng bôi trơn đủ cho mình rồi quay lại khâu dạo đầu, ngón tay thô dày đẩy một đường gọn ơ vào vách tường thuận lợi khiến Mingyu lần thứ hai hít sâu. Hắn di chuyển nới lỏng xong lại tăng thêm ngón nữa, ngón nữa, hoàn toàn không vướng bất cứ khó khăn gì.

"Anh tắm trước khi em đi làm về phải không?"

Mingyu gầm gừ đầy thích thú, cuối xuống ngậm nốt bên ngực chưa được quan tâm, thỏa mãn nghe Wonwoo rên rỉ bởi mỗi thao tác khuấy động của mình. Người lớn hơn vặn vẹo cơ thể mảnh khảnh, hớp từng ngụm dưỡng khí bởi làn sóng ái ân bạt ngàn xâm lấn hai lá phổi anh, dìm anh ngạt dưới đại dương sa ngã. Wonwoo nấc khẽ sau cú miết dài nơi thành nội bích, anh thả rơi mấy cụm từ vô nghĩa, mướt mồ hôi vì động tác cắt kéo đang mở rộng hậu huyệt. Phần đùi anh dính toàn dịch nhờn trơn bóng, cặp đào tròn xoe ửng hồng hằn dấu tay mờ mờ, thậm chí linh hồn anh cũng tan chảy theo từng cái chạm văt vãnh nhất, Wonwoo sờ mái tóc đang vùi trên ngực mình, mân mê vành tai màu ráng chiều, thu hút sự chú ý khiến Mingyu phải tạm ngưng yêu thương nụ hoa xinh đẹp kia để nhìn một chân dung xinh đẹp hơn.

"Hôn anh đi."

Bằng trực giác bẩm sinh, hoặc móc nối duyên phận, hoặc đồng điệu về tâm hồn, Kim Mingyu hiểu câu nói đó như một ám hiệu riêng biệt. Hắn trườn lên, dán môi mình vào môi anh, đồng thời cọ sát bản thân với lượng gel bôi trơn dư thừa phía dưới. Bàn tay họ lần nữa tìm kiếm nhau, đan xen, bền chặt hệt thứ liên kết vĩnh hằng không cách nào phá vỡ. Đôi nhãn cầu mờ đục của họ thấu tỏ đối phương, Kim Mingyu nắm eo anh, cẩn trọng đẩy niềm kiêu hãnh thẳng táp vào hậu huyệt mềm mại ấm nóng. Mồ hôi hai bên thái dương Wonwoo túa ra như tắm, mỗi khi anh nghĩ mình sắp nuốt hết chiều dài kia rồi thì Mingyu lại chần chừ vì cái nhíu mày bé tí trên hàng chân mày, nhấp nhả rút cạn oxi trong phổi anh không hề dứt khoát. Jeon Wonwoo chủ động kẹp chân quanh thắt lưng Mingyu, khuyến khích hắn tấn công một lần quyết liệt. Tên đàn ông cao lớn cắn mút môi anh sưng tấy, mím môi rồi trượt toàn bộ nhằm lấp đầy khoảng trống cuối cùng ngăn cách cả hai, cặp đôi thở dốc khi Mingyu gần như chạm ngưỡng ngay cú chào sân đầu tiên, giao thoa thể xác mang đến sự thỏa mãn tuyệt vời hơn mọi giấc mơ từng ghé qua đời họ.

Wonwoo tin rằng sự kết nối này sẽ trấn an nỗi sợ dưới đáy lòng Mingyu, chí ít, nó giảm bớt tí nào đó những bất an còn thường trực thông qua cách hắn nhìn anh, qua cách hắn thành khẩn hôn anh đắm say, qua cách hắn chộp lấy tay anh vội vàng; và Wonwoo nghĩ mình cần làm gì đó để khẳng định mức độ nghiêm túc của anh đối với mối quan hệ này, để tẩy xóa những thấp thỏm ẩn giấu đã tra tấn Mingyu. Tuy nhiên, đến tận giây phút này anh mới phát giác rằng bản thân mình lại là người mong mỏi khoảnh khắc hòa hợp hơn ai hết; gấp gáp hơn ai hết. Con quỷ xấu xí nương náu nơi góc tối tim anh vẫn thường rỉ tai Wonwoo về một thực tế đắng cay mà ở đó Kim Mingyu mãi mãi không tha thứ cho anh, mãi mãi không bao dung cơ hội thứ hai để anh về bên hắn. Chính linh hồn Wonwoo cũng kiếm tìm lời ấn định rõ ràng giữa bão tố mù mây, run rẩy khi nghĩ tới ánh mắt từng chứa trọn anh sẽ nhìn anh đầy căm phẫn. Và lúc tất thảy tồn tại hòa quyện hoàn hảo cùng nhau, Wonwoo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kim Mingyu rịn mồ hôi khắp trán, hắn quan sát cái đụn nho nhỏ cao ngay bụng anh, thèm muốn nguyên thủy giằng co dữ dội đòi tranh quyền kiểm soát lý trí. Gã trai cuối xuống gặm cắn bả vai rộng nhưng không thô, chất giọng trầm khàn ám màu tình dục.

"Em di chuyển nhé?" Mingyu hôn nhẹ vành tai anh, "Wonwoo ơi..."

Đó không phải một câu hỏi, mà là một lời thông báo.

Thắt lưng dẻo dai chậm rãi đưa đẩy những cú đầu tiên, ma sát dịu dàng tạo tiền đề giúp khoái cảm lan rộng, lật sấp ngửa từng dây thần kinh, đuổi Wonwoo chạy về cổng thiên đàng hé mở. Thành vách ẩm ướt gắt gao ôm khít thanh thép nung kia, co dãn ngậm mút như đang tận tình chăm sóc hòng giúp chủ nhân nó trải nghiệm chân trời hư ảo. Nhiệt độ bên trong cơ thể Wonwoo nóng cháy thiếu điều thiêu Mingyu bỏng rát, hắn vịn chắc eo anh, tần suất đẩy hông dồn dập hơn, tưởng chừng mọi mạch máu sắp sôi sùng sục và vỡ tung dưới ngọn lửa hưng phấn. Mingyu gầm gừ tên anh, đê mê lạc lối trên bóng hình hắn đã dành quá nhiều đêm nằm mộng.

Đầu ngực đỏ nhạt tiếp tục bị chơi đùa, Mingyu khom lưng nút mạnh, nhâm nhi, thích thú không biết chán là gì. Hắn vươn tay vặn xoắn bên ngực còn lại, hôn lung tung khắp nơi, choáng váng không kém người đương chịu vô số đợt tấn công liên tục dưới thân mình.

"Ha...Min-Mingyu..." Wonwoo phóng đãng gọi tên hắn xen lẫn giữa chuỗi âm thanh đứt đoạn, trí óc anh dại đi, mơ màng hệt vừa trúng bùa mê thuốc lú. Mười ngón tay gầy gầy bấu cứng bả vai và hõm lưng, lưu giữ những lằn cào ái muội đánh dấu kẻ làm chủ đêm nay, cổ vũ hắn thúc hông vào điểm cuối chốn địa đàng. Kim Mingyu hất tóc ra sau, đoạn nâng chân Wonwoo gác lên vai, tạo điều kiện khiến dục vọng ngất ngưỡng càn quét toàn bộ ngóc ngách trong nội bích yếu ớt, đột ngột nong căng thành vách thêm một vòng.

"Ah...Ah-" Jeon Wonwoo ngửa cổ rên rỉ vì khoái cảm, vặn vẹo cố né tránh làn sóng kích thích ngoài sức kiềm chế nhưng đành giương cờ trắng chào thua, chấp nhận buông bỏ tất thảy phòng tuyến để nỉ non van xin bằng tông giọng đứt gãy. Hậu huyệt mềm mại xoa bóp chiều dài ấn tượng, mấp máy không ngừng đưa Mingyu rong ruổi ở các tầng trải nghiệm lạ lẫm; hắn vuốt ve gò má đẫm nước mắt của Wonwoo, xót xa và thỏa mãn trào dâng cùng một thời điểm. Mingyu cúi người nếm vị mặn ái ân, vật đàn ông vừa chuẩn xác chạm tới giới hạn lệch đường ray đè lên điểm gồ trong cấm địa.

"Ah! Khoan, ah... chỗ đó..." Wonwoo hét vài câu chữ rời rạc, vách thịt co bóp bất ngờ khiến Mingyu suýt cướp cò, "Đm" Kim Mingyu ngửa cổ rít cao, tưởng đâu đất trời mới đảo lộn 360 độ.

Hắn cẩn trọng lùi ra, quan sát gương mặt phiếm hồng đương dè chừng ngó mình, xấu tính thúc mạnh ngay vị trí ban nãy.

"Ah!! Đừng...Mingyu..." Jeon Wonwoo nức nở bằng tông giọng ngắt ngứ, trí não anh trắng xóa một mảng, trống trơn, chỉ đọng lại duy nhất người đàn ông anh khao khát và khát khao anh là hiện hữu.

Đứt dây lao ra vố lấy Jeon Wonwoo không tốn nửa giây chần chừ. Kim Mingyu nghiêng đầu hôn lên cổ chân anh, lực đạo lẫn tốc độ chỉ tăng chứ không giảm, chín sâu một nông chuẩn xác giã vào điểm chí mạng dồn Wonwoo tới ngõ cụt, buộc anh khóc lóc nài nỉ như chú mèo nhỏ bé xinh, đắm chìm trong hắn, thuộc sở hữu riêng hắn. Kim Mingyu cong môi ấn khẽ cái đụn mờ ngay bụng Wonwoo, tức khắc thấy người nọ oằn mình mềm nhũn.

"Đừng...ưm..."

"Gọi tên em đi." Hắn nhào nặn cánh mông mịn màng, vật đàn ông dũng mãnh khám phá từng centimet nóng ấm đầy dụ dỗ, song chất giọng khản đặc mê muội thì cực kỳ áp đảo, "Gọi tên em..."

"Mingyu...ah- Mingyu!!" Jeon Wonwoo dâm đãng rên lớn, hậu huyệt vốn hẹp lần nữa khép chặt giam giữ kẻ xâm nhập không cho nó rời khỏi, hàng tỷ tế bào cấu tạo cơ thể anh run bần bật đón nhận lượng kích tình vượt ngưỡng, dìm thân thể và sự tỉnh táo của Wonwoo xuống bể sâu ngàn thước, biến nhân vât thường ngày luôn tỉnh táo giờ xoay vần bởi hưng phấn vô vàn, quên sạch thực tại lẫn trời khuya. Wonwoo cào đỏ choét một mảng lưng của Mingyu nhưng nhịp độ bên dưới cứ vồn vã nghiến qua tuyến tiền liệt tựa hồ sắp hòa tan anh trong vòng tay hắn.

Adrenalin lấn lướt hệ thống tuần hoàn hệt loại ma túy đắt tiền bậc nhất thế giới, giây phút bàn tay to dày bắt lấy vật bị ngó lơ nãy giờ và bắt đầu xóc nảy, Jeon Wonwoo cong lưng xuất ra, dòng tinh dịch trắng đục dính trên bụng anh, bụng Mingyu, chảy len xuống nơi bận rộn đâm rút, họa bức tranh khiêu gợi nóng mắt buộc tên đàn ông cao lớn phải mở to đôi nhãn cầu để chiêm ngưỡng. Cơ thể họ đều phủ lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nặng nề phả vào không gian nồng nặc mùi tình dục, dâng trào hăng say. Kim Mingyu tập trung chạy nước rút giai đoạn cuối cùng, hắn tốt bụng buông tha cẳng chân mỏi nhừ của Wonwoo, chuyển sang kẹp nó bên hông. Thắt lưng bền bỉ đưa đẩy thêm vài cái rồi phóng thích thứ dung dịch đặc sệc, nhồi đầy hậu huyệt non nớt những dục vọng ngất ngây, hun cơ thể Wonwoo đỏ lự.

Mingyu đổ gục nằm đè lên anh, gương mặt hạnh phúc hôn lung tung người đã vất vả hơn hắn rất nhiều, ma sát nhẹ nhàng tới tận khi bắn hết mới ngừng hẳn. Gã trai họ Kim chống tay rẽ phần tóc rũ trước trán Wonwoo, cọ cọ chop mũi họ với nhau, không tiếc một lời khen ngợi.

"Anh không tập thể dục mấy mà cũng khỏe ấy chứ?"

"Ôi em im đi." Jeon Wonwoo đảo tròn con mắt nhưng nhịn không nổi liếc nhìn Mingyu, tiếng khúc khích từ hai phía vang khe khẽ, trái tim kề sát không gì ngăn cách đập thình thịch, chẳng đồng điệu như phim ảnh trữ tình nhưng dạo nên bản nhạc yên bình do chính họ hòa tấu.

Dưới ánh trăng bạc điểm xuyết tinh tú lung linh, họ nằm cạnh người bạn họ chọn đồng hành suốt đời, trần trụi cả linh hồn và thể xác.

Từ đầu đến cuối rõ ràng không có chữ "yêu" nào nhưng tất cả đều là yêu.

_Hoàn chính văn_



-----

Trước hết mình muốn cảm ơn tất cả các readers đã bấm vào, yêu thương và theo dõi The last thing đến tận bây giờ, đây là fic Meanie đầu tiên của mình và mình cực kỳ trân trọng mỗi tương tác của mọi người. Một hành trình không dài nhưng ý nghĩa với mình lắm.

Truyện sẽ có ngoại truyện nhưng vì sắp tới mình khá bận nên ngoại truyện có thể không ra sớm được nhưng vì nội dung của chính văn sẽ không thay đổi trong ngoại truyện nên mọi người cứ yên tâm.

Nếu có lỗi typo mọi người cmt cho mình biết nhe và mình cũng rất thích đọc những cmt chia sẻ cảm nhận của mọi người. Hẹn mọi người ở một câu chuyện khác.

-Rolyat-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com