Meanie Shortfic Expiration Date
Buổi tối hôm đó, khu vực triển lãm mang tên "Tình yêu hữu hạn" dường như yên tĩnh hơn mọi khi. Trong không gian trưng bày, ánh đèn màu hổ phách nhẹ chiếu lên những bức ảnh đang được xếp theo hàng dài. Ở trung tâm căn phòng, một máy chiếu 3D rọi thẳng từ trần nhà xuống mặt đất làm nổi bật thông điệp chính: "Giống như bốn mùa, tình yêu rồi cũng sẽ biến đổi theo thời gian. Nhưng khác với bốn mùa, tình yêu không trở lại nữa".Trong góc phòng, Mingyu đang loay hoay điều chỉnh lại thông số máy ảnh. Là một nhiếp ảnh gia, cậu đã khởi động dự án này với mục tiêu ghi lại hành trình của những cặp đôi trong khoảng thời gian bên nhau – từ khoảnh khắc đầu tiên khi tình yêu bén rễ và bốc cháy, cho tới khi thăng hoa rồi nguội lạnh. Ở cái thế giới nơi mỗi tình yêu đều được số phận ấn định ngày kết thúc, mọi người dường như phó mặc tình yêu của mình cho con số được in hằn trên cánh tay, chấp nhận những gì được ban cho. Mingyu đã luôn tò mò về cái cảm giác ấy, khi mọi neuron trong não khiến trái tim run rẩy cùng đôi bàn tay đẫm mồ hôi vì phấn khích đều gào thét với cậu rằng đó là người cậu muốn. Là người luôn nhìn thấy tình yêu, thật buồn cười là cậu chưa từng cảm thấy nó.Nhưng có vẻ hôm nay vũ trụ đã sẵn sàng để trao cho Mingyu thứ cậu luôn khuyết thiếu. Khi đang cúi gằm mặt chỉnh sửa thông số, Mingyu có thể cảm nhận được ai đó vừa bước vào phòng trưng bày, và cậu ngẩng đầu lên.Là người đó.Dưới ánh đèn ấm áp màu hổ phách, Mingyu như thấy mình đang đắm chìm trong bức ảnh đẹp nhất có thể chụp trong đời. Dáng người anh cao, thanh mảnh trong chiếc áo len xanh đậm, mái tóc đen mềm mại khẽ rủ xuống che đi đôi mắt đang chứa đựng cả vũ trụ sau cặp kính gọng bạc. Anh đứng trước bức hình chụp đôi tình nhân giữa những cánh hoa anh đào đầu tiên rơi xuống, biểu cảm của họ bắt đúng khoảnh khắc nhận ra mình đang yêu.Bức ảnh ấy không chỉ đơn thuần ghi lại một khoảnh khắc, mà như một bài thơ được dệt nên từ ánh sáng và bóng tối. Ngón tay của người phụ nữ khẽ nhấc lên như thể đang cố vươn tới điều gì đó mà cô chưa thể gọi tên. Biểu cảm của người đàn ông thật dịu dàng, cơ thể anh hơi nghiêng về phía cô gái như một bông hoa hướng về ánh nắng. Xung quanh họ, thế giới mờ nhòe trong ánh sáng mùa xuân, nhưng khuôn mặt họ lại hiện lên rõ nét – đó là một khoảnh khắc trọn vẹn, khi tình yêu mới chớm nở đã biến không khí bình thường hóa thành bụi sao, biến một ánh nhìn trở thành định mệnh.Tấm biển bên cạnh ghi rõ: "Ngày 1 trong 847 ngày". Ánh mắt của Wonwoo dừng lại ở con số đó. Tám trăm bốn mươi bảy ngày. Có những cặp đôi may mắn được trao nhiều năm bên nhau, trong khi số khác chỉ trải qua vài tháng ngắn ngủi. Sự ngẫu nhiên của số phận trong việc phân định thời gian luôn khiến anh cảm thấy mê hoặc – tại sao có những ngọn lửa cháy rực rỡ nhưng lại chóng tàn, trong khi những ngọn lửa khác lại được đặc quyền cháy âm ỉ qua thời gian?Cùng lúc đó, Wonwoo cảm nhận được một sự hiện diện phía sau lưng. Anh quay lại, và thời gian như chậm lại – không theo cách kịch tính như những gì người ta thường đọc trong sách, mà là sự tĩnh lặng tinh tế chỉ có ở những khoảnh khắc cần được khắc sâu. Ánh mắt họ chạm nhau, và bỗng dưng, chủ đề "tình yêu hữu hạn" của buổi triển lãm không còn là một chân lý hiển nhiên, mà trở thành một lời thách thức đầy ẩn ý."Đẹp thật đấy", Wonwoo chỉ tay về phía bức ảnh trong khi ánh mắt không rời khỏi Mingyu, "Cách mà bức ảnh bắt được chính xác khoảnh khắc họ nhận ra tình yêu".Trái tim Mingyu như lỡ một nhịp. Hầu hết khách tham quan thường nhận xét về những bức ảnh kịch tính hơn – những lời chia tay đầy nước mắt, những giây phút bình yên khi tình yêu đến hạn. Nhưng người lạ trước mặt cậu lại chọn khoảnh khắc khởi đầu."Mingyu", cậu giới thiệu, bị cuốn hút lại gần hơn bởi một sợi chỉ vô hình. "Tôi là nhiếp ảnh gia tổ chức buổi triển lãm này"."Wonwoo", câu trả lời vang lên từ đôi môi mỏng như một bản nhạc du dương "Là người không thể rời mắt".Có một khoảng lặng tràn ngập thứ cảm xúc mà cả hai vẫn chưa thể gọi tên, như một bức tranh tĩnh lặng đang chờ được thành hình."Anh không thể rời mắt khỏi bức ảnh này sao?" Mingyu vẫn hỏi, dù cậu đã biết rõ câu trả lời.Đôi môi của Wonwoo khẽ cong lên một nụ cười, ánh sáng trong đôi mắt anh như bừng sáng thêm: "Ừ, cả bức ảnh này nữa."Xung quanh họ, những vị khách tham quan đang chăm chú đọc từng dòng diễn giải của Mingyu về những câu chuyện tình xa lạ. Ở cái thế giới nơi ai cũng hiểu rằng tình yêu của mình là hữu hạn, loài người đã học được cách trân trọng từng khoảnh khắc quý giá trong phạm vi con số đã được số phận trao cho. Và giờ thì ngay tại góc nhỏ trong phòng trưng bày, sự mong manh của khoảnh khắc này khiến Mingyu tự hỏi nếu mình cố gắng hơn nữa thì điều gì sẽ biến thành hữu hạn? Là tình yêu của hai người bọn họ, hay định kiến về thời hạn của tình yêu?"Anh biết đấy, có cặp đôi chỉ được sáu tháng", Mingyu khẽ tiến lại gần hơn để cảm nhận được vanilla ngọt ngào từ người nọ, "Số khác thì được năm năm. Nhưng ngay lúc này, tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận bất cứ kỳ hạn nào mà số phận trao cho, miễn là câu chuyện của bọn mình được bắt đầu".Wonwoo cảm nhận hơi thở mình như nghẹn lại. Anh đã dành nhiều năm nghiên cứu văn học, thu thập những từ ngữ quý giá như châu báu, nhưng giờ đây tất cả chúng như cánh hoa anh đào bị cuốn đi trong gió. "Họ có 847 ngày à?" anh cất lời, chỉ vào bức ảnh trước mặt."Đúng vậy Mingyu trả lời, rồi nhẹ nhàng thêm vào một nụ cười: "Nhưng điều mê hoặc tôi không phải là giới hạn thời gian của họ, mà là cách họ nhìn nhau như thể thời gian chỉ là một con số".Không khí giữa họ rung lên với vô vàn khả năng. Wonwoo suy nghĩ về tất cả những cặp đôi mà anh từng biết, về cách họ thường kiểm tra hạn sử dụng của tình yêu như theo dõi dự báo thời tiết, lên kế hoạch cho tình yêu như thể đang chạy dự án. Nhưng đứng ở đây, khi ánh sáng trong phòng trưng bày tạo thành vầng hào quang quanh mái tóc đen của Mingyu, khi những ngón tay cậu nắm chặt lấy máy ảnh như thể đó là một phần của tâm hồn mình, Wonwoo chợt hiểu rõ cặp đôi trong bức ảnh.Có những thứ đáng giá để chịu đựng nỗi đau khi thấy thời gian đếm ngược."Cậu có bao giờ tự hỏi..." Wonwoo nói, giọng anh nhỏ đến mức gần như chỉ là một lời thì thầm, "tại sao có những câu chuyện tình yêu được ban tặng nhiều thời gian hơn những câu khác không?".Mingyu đứng cạnh anh, cả hai cùng nhìn về bức ảnh hoa anh đào. Ánh sáng phản chiếu trên lớp kính tạo nên một hình ảnh lung linh. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không chỉ thấy bức ảnh, mà còn thấy hai tâm hồn đang tìm kiếm ý nghĩa giữa cái hữu hạn của tình yêu. Mingyu không thể nào bỏ qua sự kết nối này. Như một dấu ấn in sâu trong trái tim họ, hình ảnh cả hai bên nhau như thể được thực tại và mơ mộng dệt nên."Tôi nghĩ đó là câu hỏi mà hàng ngàn năm nay con người đã tìm kiếm", Mingyu dẫn Wonwoo đến bức ảnh chụp một cặp vợ chồng lớn tuổi, tay họ đan chặt vào nhau, ánh mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn nước mắt. "Họ có bốn mươi năm sáu tháng. Nhìn nụ cười của họ đi – họ rực rỡ đến mức mặt trời cũng phải ghen tị".Họ tiếp tục đến một bức ảnh khác – một cặp đôi trẻ đang khiêu vũ dưới mưa. "Còn họ? Bốn năm, hai tháng, mười lăm ngày. Họ coi từng ngày bên nhau như một món quà để cùng khám phá", Mingyu mỉm cười nhìn vào đôi mắt đang mở to của Wonwoo, "Đúng là mỗi cặp đôi trong triển lãm này đều có những khoảng thời gian đếm ngược khác nhau, nhưng tất cả họ đều cố gắng trân trọng tình cảm ấy để giây phút cuối cùng. Tôi nghĩ điều này quan trọng hơn nhiều so với việc đi tìm lý do tại sao số phận chỉ ban tặng từng ấy thời gian cho họ".Wonwoo lặng lẽ quan sát Mingyu khi cậu kể chuyện. Đôi mắt cậu rực sáng với từng câu chuyện, cách đôi tay cậu vô thức chuyển động khi nói. Có điều gì đó thật cuốn hút trong niềm đam mê của Mingyu – cách mà cậu nhìn nhận tình yêu qua ống kính, không chỉ như một chiếc đồng hồ đếm ngược mà còn như những khoảnh khắc quý giá xứng đáng được lưu giữ mãi mãi."Vậy còn cậu?" Wonwoo bất giác cất lời, tim đập mạnh trong lồng ngực. "Cậu đã bao giờ...""Chưa từng", Mingyu đáp lại câu hỏi dang dở, đôi mắt cậu loé lên niềm mong mỏi nhỏ khi đáp lại ánh nhìn của Wonwoo. "Tôi đã ghi lại hàng trăm câu chuyện tình yêu, nhưng tôi chưa bao giờ..." Cậu dừng lại một chút, ánh mắt trầm tư, "Tôi chưa bao giờ cảm thấy chiếc đồng hồ đếm ngược của mình bắt đầu".Không khí giữa họ dường như đặc quánh với những điều không nói thành lời, như một sợi dây vô hình kết nối họ lại gần nhau hơn. Xung quanh, những vị khách khác qua lại trong các khu vực trưng bày như những bóng mờ trong tầm mắt, tiếng trò chuyện thì thầm của họ hòa quyện thành một nền nhạc xa xăm nào đó không thể nghe rõ."Lạ thật đấy", Wonwoo cất lời, ngón tay vô thức mân mê gấu tay áo, một thói quen khó bỏ mỗi khi anh bối rối, "Tôi luôn nghĩ rằng, nếu biết trước điểm kết thúc, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Hợp lý hơn. Nhưng đứng ở đây..."."Chẳng có gì là hợp lý về cách tim tôi đang đập lúc này", Mingyu thú nhận, và sự thành thật trong giọng nói của cậu khiến hơi thở của Wonwoo nghẹn lại.Ánh mắt họ gặp nhau lần nữa. Không ai trong số họ biết con số dành cho mình – có thể chỉ là vài tháng, hoặc vài năm – nhưng ngay khoảnh khắc này, khi đứng trước câu chuyện tình sắp được viết ra, cả hai đều âm thầm quyết định rằng có những rủi ro đáng để đánh đổi."Anh có muốn xem tác phẩm yêu thích nhất của tôi không?" Mingyu hỏi, đưa tay ra trước.Wonwoo nhìn bàn tay đưa ra ấy, suy nghĩ về cái kết của tất cả những cặp đôi anh từng thấy khi thời gian của họ đã hết, về những lời tạm biệt nhẹ nhàng và những ký ức phai nhòa. Nhưng rồi anh nhìn vào đôi mắt của Mingyu, ấm áp và đầy hứa hẹn, rồi nhận ra rằng có những sự khởi đầu cần dùng lòng can đảm để bắt lấy."Rất sẵn lòng", anh nói, nắm lấy tay Mingyu. Những ngón tay của họ đan vào nhau hoàn hảo như thể đã làm điều này hàng ngàn lần trước đó. Một chiếc đồng hồ bắt đầu đếm ngược.Nhưng cả hai chẳng ai nghe thấy tiếng tích tắc. Họ đang quá bận rộn để tạo ra những ký ức đầu tiên – cách các ngón tay họ ăn khớp hoàn hảo, ánh sáng dịu nhẹ của phòng trưng bày, và cách trái tim đang lặng lẽ đập những nhịp gấp gáp – tất cả đều như những chứng nhân lặng lẽ cho khoảnh khắc này. Mọi thứ đều như hòa quyện lại, tạo nên một sự khởi đầu đầy hứa hẹn, như thể thời gian đã ngừng lại để dành không gian riêng cho họ.Mingyu dẫn Wonwoo men theo phòng trưng bày, đi ngang qua những bức ảnh, lướt qua những câu chuyện tình yêu khác nhau. Nhưng tác phẩm yêu thích của cậu không phải thứ Wonwoo mong đợi. Nó nằm lặng lẽ trong một góc ít người chú ý hơn – một bức tranh ba phần của cùng một cặp đôi tại cùng một địa điểm, nhưng ở ba thời điểm khác nhau."Phần lớn khách tham quan sẽ bỏ qua bộ ảnh này", Mingyu nói nhẹ nhàng, bàn tay cậu vẫn giữ lấy tay anh, "Họ thường nghĩ rằng tác phẩm yêu thích của tôi sẽ là thứ gì đó... ấn tượng hơn".Bức ảnh đầu tiên là cảnh một cặp đôi ngồi trên băng ghế gỗ cũ, những chiếc lá mùa thu bay lượn quanh họ. Họ không chạm vào nhau, thậm chí không nhìn nhau, nhưng có một sự thân mật trong sự tĩnh lặng mà họ chia sẻ. Bức ảnh thứ hai là khi đông tới, bắt được khoảnh khắc họ đang bật cười, hơi thở tạo thành làn khói mỏng trong không khí se lạnh. Bức ảnh cuối cùng là khi mùa xuân đã trở lại, họ ngồi cách nhau một chút, biểu cảm là sự chấp nhận yên bình khi những cánh hoa anh đào rơi xung quanh."Thời gian của họ sắp kết thúc rồi", Wonwoo nhận xét, chú ý đến những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của họ qua các mùa."Đúng vậy", Mingyu nói, hơi xoay người về phía anh, "Nhưng anh thử nhìn kỹ hơn xem".Wonwoo bước tới, vẫn nắm chặt tay Mingyu. Giờ anh nhận ra những chi tiết – bóng của cặp đôi vẫn đan quyện ngay cả trong bức ảnh cuối, những ký tự họ khắc trên băng ghế, và chiếc khăn quàng cổ của người phụ nữ trong bức ảnh mùa đông lại xuất hiện vào mùa xuân, giờ được quàng trên cổ của người đàn ông."Họ để lại một phần của mình cho nhau", Wonwoo thì thầm, "Ngay cả khi biết rằng mọi thứ sẽ kết thúc..."."Họ đã tạo ra điều gì đó vĩnh cửu", Mingyu tiếp lời, ánh mắt cậu ánh lên những cảm xúc không gọi tên. "Tình yêu của họ kết thúc sau năm trăm bốn mươi bảy ngày, nhưng dấu ấn mà họ để lại..." Cậu dừng lại, và khi Wonwoo quay sang, gương mặt họ đã gần nhau đến mức như chỉ cần một hơi thở cũng đủ phá vỡ khoảng cách. "Đôi khi tôi nghĩ chúng ta quá chú trọng vào cái kết mà quên mất những dấu ấn mình có thể tạo ra".Không gian giữa họ lặng yên. Qua những ô cửa sổ của phòng trưng bày, ánh hoàng hôn nhuộm mọi thứ bằng màu hoàng hôn ấm áp, khiến Mingyu khẽ nheo mắt để thấy rõ nụ cười của Wonwoo đang được ánh sáng ôm lấy."Cậu nhìn mọi thứ theo cách khác, đúng không?" Wonwoo hỏi, bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào chiếc máy ảnh của Mingyu. "Qua ống kính của cậu, tình yêu không chỉ là số ngày chúng ta có"."Mà là những gì chúng ta tạo ra trong thời gian đó", Mingyu khẳng định, ánh mắt cậu không rời khỏi khuôn mặt của anh. "Mỗi cặp đôi mà tôi chụp, họ có thời gian đếm ngược khác nhau, nhưng những tình yêu đẹp nhất không phải là khi họ có nhiều thời gian nhất, mà là khi họ biến thời gian của mình thành những khoảnh khắc thật sự đáng nhớ".Tiếng chuông nhỏ phát trên loa nhẹ nhàng thông báo triển lãm sắp đến giờ đóng cửa. Nhưng cả hai vẫn không nhúc nhích, như thể bị mắc kẹt trong khoảnh khắc này, nơi câu chuyện tình của họ sắp được viết nên."Có lẽ đến lúc tôi..." Wonwoo bắt đầu, nhưng anh không nói hết câu của mình."Dùng một ly cà phê với tôi nhé?" Mingyu níu lấy tay anh, giọng chân thành, "Hoặc trà, hay chỉ đơn giản là... ngồi bên tôi đâu đó và kể tôi nghe anh đã thấy gì khi nhìn vào những bức ảnh này. Kể tôi nghe tại sao anh dừng lại ở bức ảnh dưới tán cây hoa anh đào. Kể cho tôi...", cậu hít một hơi, "Kể cho tôi bất cứ điều gì anh muốn, mọi thứ mà anh muốn, trong tất cả thời gian chúng ta có".Từ chối sẽ là lựa chọn hợp lý. Quay lưng lại và bỏ đi trước khi đồng hồ của họ bắt đầu đếm ngược là thứ mà lý trí mách bảo anh. Nhưng Wonwoo nhìn xuống nơi hai bàn tay vẫn đang nắm chặt, nghĩ đến những ngày trong tương lai mà cả hai có thể tạo ra bên nhau. Lần này, anh muốn để con tim mình quyết định."Được", Wonwoo khẽ đáp, rồi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt Mingyu bừng sáng, tưởng chừng có thể so sánh với tất cả những rực rỡ mà anh từng chứng kiến.Quán cà phê mà Mingyu chọn tương đối nhỏ và ấm cúng, đèn dây lung linh treo khắp các bức tường gạch trần. Khi họ ngồi vào một chiếc bàn trong góc, Wonwoo thấy một cảm giác ấm áp quen thuộc lan tỏa từ cổ tay trái – một cảm giác mà anh đã mông lung nhận ra khi còn trong phòng trưng bày, đúng lúc ánh mắt họ giao nhau.Mingyu chắc hẳn cũng cảm nhận được, vì cả hai đều vô thức nhìn vào cổ tay của mình. Và ở đó, như những nét vẽ nước loang ra trên giấy, là chiếc đồng hồ đếm ngược của họ – những con số vẫn đang dần hình thành."Nó bắt đầu rồi", Wonwoo thì thầm, nhìn những con số đang dần hình thành. Trái tim anh đập nhanh hơn – anh đã nhìn thấy hàng chục chiếc đồng hồ đếm ngược của những người quen, nhưng chưa bao giờ thấy một chiếc nào xuất hiện như thế này, với những màu sắc như đang nhấp nháy theo từng hơi thở chung của cả hai.Mingyu đưa tay qua bàn, ngón tay khẽ lơ lửng vuốt ve trên đồng hồ của Wonwoo, "Em chạm vào được không?".Khi Wonwoo gật đầu, cái chạm của Mingyu khiến cả hai đều rùng mình. Đồng hồ của họ sáng lên mạnh mẽ khi tiếp xúc, màu sắc xoáy vào nhau như dải ánh sáng cực quang."Em đã chụp vô số chiếc đồng hồ đếm ngược", Mingyu nói, giọng đầy ngạc nhiên, "nhưng em chưa bao giờ thấy một chiếc xuất hiện như thế này. Thông thường, chúng phải mất vài giờ, đôi khi là vài ngày để trở nên rõ nét"."Bởi vì đa số mọi người cần thời gian để rơi vào lưới tình", Wonwoo hiểu ra, "Nhưng chúng ta...""Chúng ta đã biết", Mingyu mỉm cười, ngón tay cậu nhẹ nhàng vẽ lên những con số vẫn còn đang hình thành. "Ngay ở đó, trong phòng trưng bày, khi nhịp tim rung lên lần đầu tiên".Họ cùng ngắm nhìn trong sự kinh ngạc khi những con số cuối cùng ổn định, phát sáng lấp lánh, như một cuộc trò chuyện không lời giữa hai cổ tay của họ."Chúng ta có nên xem thời hạn của mình không?" Wonwoo hỏi, vừa muốn biết, vừa sợ làm tan vỡ khoảnh khắc này.Ngón tay của Mingyu nắm lấy tay anh. "Cùng nhau nhé?".Họ cùng nghiêng người về phía nhau, trái tim hòa chung một nhịp khi những con số cuối cùng trở nên rõ ràng. Đồng hồ của họ phát sáng mạnh mẽ, rực rỡ một lần, trước khi ổn định thành một ánh sáng dịu dàng:1.460 ngày.Bốn năm. Con số ấy lấp lánh giữa họ như một lời hứa, dài hơn phần lớn thời hạn của nhiều người, nhưng bằng cách nào đó, vẫn cảm giác như không đủ cho những gì đã bắt đầu lớn dần trong họ."Bốn năm", Wonwoo khẽ thở ra, giọng anh lạc đi đôi chút. Chiếc đồng hồ trên cổ tay chiếu một ánh sáng ấm áp lên làn da anh, sắc màu gợi nhớ đến ánh sáng trong phòng triển lãm."Một nghìn bốn trăm sáu mươi bình minh", Mingyu nhanh chóng đổi con số sang một đơn vị khác, "Bốn vòng mùa. Bốn mươi tám buổi trăng tròn"."Em đã bắt đầu đếm chúng khác đi rồi", Wonwoo nhận xét, say mê bởi cách Mingyu ngay lập tức biến những ngày được định sẵn của họ thành hình ảnh, thành những khoảnh khắc đang chờ được lưu giữ."Bởi vì đó là điều chúng ta sẽ làm", Mingyu nói, giọng cậu chắc chắn nhưng dịu dàng, ngón tay cái vẫn vẽ những vòng tròn nhẹ trên cổ tay của Wonwoo. "Chúng ta sẽ không đếm ngược về hạn chót. Chúng ta sẽ đếm ký ức. Những khoảnh khắc. Những câu chuyện".Hai chiếc đồng hồ dường như đáp lại lời anh. Không như ánh sáng ổn định của nhiều chiếc đồng hồ khác, ánh sáng của họ nhảy múa và chuyển động, tạo thành những hoa văn giống như ánh sáng xuyên qua lớp kính màu."Đẹp thật đấy", Wonwoo thì thầm, ánh mắt dõi theo màn trình diễn sắc màu, "Anh chưa từng thấy chiếc đồng hồ nào như thế này"."Vì chúng phản chiếu chúng ta", Mingyu mỉm cười, tay còn lại vươn tới chiếc máy ảnh luôn mang theo mình. "Nhìn kìa, chúng sáng rực lên khi chúng ta chạm vào nhau, như thể đang kể câu chuyện của chúng ta ngay từ bây giờ. Em có thể...?" Cậu khẽ nghiêng máy ảnh về phía họ.Wonwoo gật đầu, và Mingyu chụp bức ảnh đầu tiên của họ cùng nhau – đôi tay đan chặt trên bàn café."Bốn năm", Wonwoo nhắc lại, nhưng lần này không còn vẻ nuối tiếc, mà là sự quyết tâm, "Chúng ta sẽ tạo ra điều gì đầu tiên nhỉ?".Mingyu hạ máy ảnh xuống, đôi mắt cậu chứa đựng tất cả sự ấm áp từ ánh sáng của đồng hồ. "Tất cả mọi thứ. Em sẽ cùng tạo ra mọi thứ cùng anh".Xung quanh họ, quán café trở nên nhộn nhịp với cuộc sống buổi tối, những chiếc đồng hồ của các cặp đôi khác phát sáng ở nhiều giai đoạn khác nhau trong hành trình của riêng mình. Mingyu và Wonwoo cũng đang ở trong một thế giới riêng, nơi thời gian không được đo bằng hạn định, mà bằng những khoảng lặng giữa nhịp đập, những câu chuyện đang chờ được kể, những ký ức đang chờ để được tạo nên cùng nhau.Quán café sắp đóng cửa, nhưng dường như không ai muốn buổi tối này kết thúc. Bên ngoài, ánh sáng thành phố phản chiếu ánh sáng từ đồng hồ của họ, tạo ra một bầu không khí như mơ khi họ cùng bước đi cùng nhau, tay trong tay."Kể anh nghe về những cặp đôi em từng chụp đi", Wonwoo nói, vai họ khẽ chạm nhau theo từng bước chân. "Những người đã gần chạm đến ngày cuối cùng – họ có khác biệt gì so với những người vừa bắt đầu không?".Mingyu im lặng một lúc, hồi tưởng lại vô số gương mặt qua ống kính của mình: "Họ đều thử những cách khác nhau", cậu nói. "Có người ghi lại mọi thứ một cách ám ảnh, nghĩ rằng ký ức sẽ đủ. Có người giả vờ như chiếc đồng hồ không tồn tại, cho đến khi họ không thể phớt lờ nó nữa". Cậu ngừng lại, nhìn lên bầu trời đêm. "Nhưng em không thấy có ai trong số họ tìm ra cách để thực sự giữ lấy lại những gì họ đã có".Đồng hồ của họ khẽ phát sáng, như đồng tình với ý nghĩa sâu xa trong những lời nói ấy."Vậy mà em vẫn chụp những câu chuyện tình yêu", Wonwoo quan sát, ánh mắt dừng lại trên đường nét của Mingyu dưới ánh đèn đường."Vì ánh sáng, dù chỉ thoáng qua, vẫn để lại những bóng hình vĩnh cửu", Mingyu mỉm cười, bàn tay vô thức nâng máy ảnh lên. Ánh sáng thành phố phản chiếu trong đôi mắt của Wonwoo một cách hoàn hảo, và Mingyu không thể cưỡng lại việc ghi lại khoảnh khắc ấy. "Hơn nữa, em nghĩ có lẽ chính sự hữu hạn mới làm cho nó trở nên đẹp. Khi biết rằng tình yêu không kéo dài mãi mãi sẽ khiến mỗi giây phút càng thêm giá trị".Họ dừng lại ở một công viên nhỏ, ngồi trên một băng ghế khiến Wonwoo nhớ lại bộ ba bức hình trong phòng triển lãm."1.460 ngày", Wonwoo trầm ngâm, mắt dõi theo ánh sáng từ chiếc đồng hồ trên tay cả hai. "Vừa như mãi mãi, lại vừa như chẳng là gì cả"."Vậy hãy để mỗi ngày trở nên đáng nhớ nhé", Mingyu nói, quay hẳn người lại nhìn anh. "Không phải bằng cách cố dừng thời gian hay chống lại nó, mà bằng cách khiến từng ngày trở thành kỷ niệm đáng trân trọng".Cách cậu nói với sự chắc chắn dịu dàng khiến tim Wonwoo lỡ một nhịp. Đồng hồ của họ sáng rực hơn, những sắc màu xoay chuyển mãnh liệt hơn."Bắt đầu từ hôm nay chứ?" Wonwoo hỏi, giọng anh nhẹ nhàng."Bắt đầu từ ngay lúc này", Mingyu đáp, từ từ nghiêng người, chừa lại không gian cho Wonwoo rút lui nếu anh muốn.Nụ hôn đầu của họ nhẹ nhàng, đầy rụt rè. Hai chiếc đồng hồ sáng bừng, chiếu rọi họ trong thứ ánh sáng như gói gọn tất cả sắc màu của tương lai. Khi họ rời nhau ra, cả hai đều khẽ thở dốc, và Wonwoo nhận thấy những con số trên đồng hồ như ánh lên, tựa hồ đang ăn mừng ký ức mới mẻ này.Họ không biết rằng, nhiều năm sau, cả hai sẽ tìm ra cách để thách thức con số đã được số phận giao cho. Nhưng lúc này, họ chỉ là hai con người nhỏ bé đang ở điểm khởi đầu của câu chuyện tình."Ở lại bên em thêm chút nữa được không?" Mingyu hỏi, chưa sẵn sàng để buổi tối kết thúc.Wonwoo thay thế câu trả lời của mình bằng những ngón tay đan chặt vào nhau. "Chúng ta có nhiều thời gian mà", anh mỉm cười.Đêm bao trùm họ như một chiếc chăn quen thuộc khi cả hai cùng lang thang quanh thành phố, không ai muốn ngày đầu tiên của mình kết thúc. Mingyu dẫn Wonwoo qua vài địa điểm chụp ảnh yêu thích của cậu, mỗi nơi đều để lại một câu chuyện riêng. "Đây là nơi em chụp bức ảnh đầu tiên khi chiếc đồng hồ chạm đến điểm kết", cậu khẽ nói, dừng lại trên một cây cầu nhìn ra dòng sông. Hàng lan can phủ đầy những chiếc khóa tình yêu, có cái sáng mới, có cái đã rỉ sét theo thời gian. "Một cặp đôi đã có ba năm. Họ muốn em chụp lại khoảnh khắc cuối cùng của họ".Bàn tay Wonwoo siết chặt lấy tay cậu. "Họ trông thế nào? Lúc cuối ấy?".Thay vì trả lời, Mingyu lấy máy ảnh ra, lướt đến một bức ảnh và đưa cho Wonwoo xem. Một cặp đôi ngồi trên chính cây cầu này, những chiếc đồng hồ của họ mờ dần đến trong suốt, nhưng nụ cười trên môi... nụ cười ấy chứa đựng cả vẻ đẹp lẫn sự mất mát."Họ đang hạnh phúc", Wonwoo nhận xét, ngạc nhiên."Họ nói rằng thà yêu hết mình trong ba năm còn hơn sống thận trọng cả một đời", Mingyu giải thích, chiếc đồng hồ của cậu khẽ phát sáng. "Nhưng anh nhìn kỹ hơn xem".Wonwoo nghiêng người, và giờ anh thấy được điều đó – cách họ nắm tay nhau quá chặt, sự tuyệt vọng thoáng hiện trong ánh mắt, sự căng thẳng nơi đôi vai. Họ hạnh phúc, đúng vậy, nhưng cũng đang đấu tranh với thời gian.Đồng hồ của họ dường như mờ đi đôi chút, như thể cảm nhận được những suy nghĩ ấy."Đi nào", Wonwoo bất ngờ kéo tay Mingyu. "Có một nơi anh cũng muốn chỉ cho em".Họ dừng chân ở một hiệu sách nhỏ mở cửa suốt 24 giờ, nép mình giữa những tòa nhà hiện đại như bí mật đến từ một thời đã qua. Wonwoo dẫn Mingyu đến phía những giá sách cuối cùng, nơi đặt chiếc bàn lớn với một cuốn niên giám lớn và cũ kỹ."Tình yêu hữu hạn", cả hai cùng nhìn vào tựa đề."Đây là tập hợp các ghi chú của những cặp đôi đã cố gắng tìm hiểu tại sao tình yêu lại kết thúc, tại sao có người được ban nhiều thời gian hơn người khác", Wonwoo lật qua các trang sách, chỉ cho Mingyu nhiều tập giấy khác nhau được những người đến trước lần lượt ghép lại thành một kho tài liệu mở. "Có người đã dành toàn bộ thời gian đồng hồ của mình để nghiên cứu, cố tìm cách kéo dài thời gian"."Họ có thành công không?" Mingyu hỏi, dù cả hai đều biết câu trả lời."Không", Wonwoo thừa nhận, nhẹ nhàng đặt cuốn sách trở lại, "Nhưng họ để lại những nghiên cứu, những giả thuyết...", anh dừng lại, ánh mắt đọng trên đôi tay họ đang đan vào nhau, những chiếc đồng hồ khẽ phát sáng. "Và cả hy vọng nữa".Đúng lúc đó, chuông cửa hiệu sách vang lên. Một cặp đôi bước vào, và cả Wonwoo lẫn Mingyu đều nhận ra ngay lập tức – đồng hồ của họ gần như trong suốt, chỉ còn vài giờ ngắn ngủi. Cặp đôi ấy di chuyển qua các lối đi với sự kiên định, lặng lẽ đặt tập ghi chú của họ vào cuốn tài liệu."Họ đang để lại câu chuyện của mình, phải không?" Mingyu khẽ hỏi, bản năng của một nhiếp ảnh gia khiến cậu bất giác với lấy máy ảnh."Đúng vậy", Wonwoo nhận ra, quan sát cặp đôi nhét những mẩu giấy viết tay vào các trang sách. "Bảo đảm rằng một phần tình yêu của họ vẫn còn tồn tại".Những chiếc đồng hồ của họ lóe sáng, các sắc màu cuộn xoáy mãnh liệt hơn. Mingyu nâng máy ảnh, chụp lại khoảnh khắc – không phải hình ảnh của cặp đôi sắp ra đi, mà là bàn tay họ nắm chặt trên giá sách, ánh sáng từ đồng hồ của họ chiếu thành những dải cầu vồng lên những cuốn sách kể về các câu chuyện tình yêu của quá khứ."Chúng ta có bốn năm", Wonwoo nhẹ nhàng lên tiếng, quay sang nhìn Mingyu. "Bốn năm để viết nên câu chuyện của chính mình"."Để lưu giữ từng khoảnh khắc" Mingyu nói thêm, hạ máy ảnh xuống.Không ai trong họ nói ra điều mà cả hai đang cùng nghĩ – rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, họ có thể tìm thấy câu trả lời mà tất cả những người khác không thể. Nhưng vào lúc này, họ để đêm tối một lần nữa ôm lấy mình khi rời khỏi hiệu sách, những chiếc đồng hồ tỏa sáng đủ để dẫn lối họ về nhà.Sau lưng họ, trong một trang gần cuối cuốn sách, một mẩu ghi chú vẫn còn mới đang chờ được tìm thấy:"Chúng tôi đã có 872 ngày. Chừng ấy là không đủ. Hãy tiếp tục tìm kiếm câu trả lời" – H&S
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com