TruyenHHH.com

Meanie Nam Chinh Cut Di

"Cậu ta xinh đẹp chỗ nào?" Kim Thành Hoàn lạnh lùng hỏi lại.

Nhớ đến cảnh tượng ngày đó anh em tốt bị ruồng bỏ ngay tại chỗ, Lý Thạc Mân giật mình một cái, lập tức phản ứng lại sửa miệng.

"Phải phải phải, cậu ta không đẹp mắt chút nào, vừa lùn vừa yếu đuối, giống cái câu gì ấy nhỉ, một ngón tay của tôi cũng có thể đè cậu ta xuống!"

Kim Thành Hoàn nhíu mày lại: "Ai cho phép cậu nói xấu cậu ta?"

Lông mày Lý Thạc Mân cau lại, trong mắt tràn ngập thắc mắc, trên đầu chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Không thể khen, cũng không thể mắng, quần què gì vậy?

Kim Thành Hoàn lạnh lùng nghiêm mặt, Lý Thạc Mân xấu hổ viện cớ: "Cũng phải nhỉ, dù sao bây giờ cậu ta cũng là người nhà họ Kim các cậu, có thế nào cũng là bề trên của chúng ta. Tôi không nên âm thầm phán xét cậu ta, lời này để cho ba tôi nghe thấy là chắc chắn tôi sẽ bị cho ăn tẩn."

Lý Thạc Mân dừng một chút, phát hiện anh em tốt cũng chưa cho mình một đường lui. Anh ta nghiêm túc ngó qua, chỉ thấy Kim Thành Hoàn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt cũng không chớp.

"Đẹp thật mà?" Lý Thạc Mân len lén nói thầm một câu, vừa nhìn qua đã thấy cậu thiếu niên vừa mới nạp mấy cái 648, đổi điểm tín dụng thành vàng thỏi, càn quét trong chợ đen.

"Bởi vì giao dịch trong chợ đen đều là người chơi, mà bây giờ hệ thống game vẫn chưa khống chế quản lý đối với chuyện này, chịu ảnh hưởng của cung cầu, cho nên sẽ có biến động thị trường rõ ràng ngay lập tức." Giọng nói của cậu thiếu niên từ điện thoại truyền ra, khiến tai người nghe ngứa ngáy.

"Hôm nay chúng ta càn quét xong một đợt này, ngày mai vật liệu xây dựng của chợ đen có thể sẽ tăng giá, cho nên phải tích nhiều điểm hơn." Đầu ngón tay cậu thiếu niên chạm vào màn hình, nhanh chóng mua tiếp một hàng vôi.

"Phong cách livestream này của chú dâu cảm giác rất lão làng." Lý Thạc Mân không nhịn được bình luận: "Streamer mới mà có thể thành được như vậy cũng không phải dạng vừa đâu."

Kim Thành Hoàn nhìn chằm chằm làn da trắng nõn mềm mại của cậu thiếu niên, có hơi sững sờ.

Mấy màn đạn lướt qua, Lý Thạc Mân càng ngạc nhiên hơn: "Đây mới là lần livestream thứ hai của chú dâu sao? Mĩ thiếu niên Đại học Tấn Thành gì cơ?"

Lý Thạc Mân thoát khỏi phòng livestream, tìm kiếm từ khóa trên màn đạn. Quả nhiên thấy được lễ khai Kim của Đại học Tấn Thành, trên mạng còn có người cắt điệu múa một mình của cậu ra, số lượt xem ước chừng có bốn mươi mấy vạn.

"Wow!" Lý Thạc Mân nhìn thấy video, trong mắt tràn đầy khâm phục: "Đẹp thế!"

Kim Thành Hoàn nhìn thấy cậu thiếu niên trong màn hình nhảy lên, một lúc lâu sao vẫn không hoàn hồn lại được.

"Chú dâu còn có thể múa nữa cơ à, còn múa đẹp như vậy nữa!" Lý Thạc Mân ngạc nhiên tròn mắt nhấn like video: "Đẹp trai thế!"

"Vừa nhìn là biết cậu ta học cấp tốc." Kim Thành Hoàn nhìn chằm chằm màn hình, tâm tình không hiểu sao lại buồn bực: "Cậu ta hoàn toàn không biết nhảy múa."

Vừa nói như vậy xong, Lý Thạc Mân không nhịn được tấm tắc khen hai câu: "Người anh em, học cấp tốc chỉ có thể nói rõ người ta có thiên phú, múa được thành như vậy cũng không dễ gì đâu. Cậu xem xem động tác này, cũng phải tập luyện gian khổ lắm đấy, khen một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào đâu."

"Cậu ta chưa từng múa cho tôi xem." Giọng nói của Kim Thành Hoàn trầm xuống, ánh mắt phức tạp.

"Gì cơ?" Lý Thạc Mân không nghe rõ được.

Kim Thành Hoàn liếc mắt nhìn Lý Thạc Mân, tựa vào trên sô pha, lạnh mặt không nói.

"Được rồi." Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu, Lý Thạc Mân không thể làm cứng được, chỉ có thể cầm điện thoại gọi hai phần đồ ăn, tiếp tục mở phòng livestream ra, ngón tay trượt trên quà tặng.

Nếu không phải thẻ của mình bị đóng băng thì phải tặng cho chú dâu một cái biệt thự mèo mới được!

Tiếng chuông cửa vang lên, Lý Thạc Mân cầm đồ ăn gọi bên ngoài đi vào, nịnh nọt mở hộp cơm ra đưa cho Kim Thành Hoàn, bày đồ ăn ra.

Một mùi gia vị nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Kim Thành Hoàn nhíu mày, đóng nắp hộp cơm lại.

"Lại không ăn à?" Lý Thạc Mân vừa xem livestream vừa ăn đồ ăn gọi ngoài, tranh thủ còn ngó nhìn anh em tốt một cái.

"Không phải trước kia chúng ta đều ăn như vậy sao? Vài ngày không gặp, khẩu vị của cậu bị ai nuôi thành kén chọn như vậy rồi?"

Kim Thành Hoàn quay đầu lại, không muốn trả lời.

"Tôi nghe nói đầu bếp riêng của nhà họ Kim các cậu nấu rất ngon, sao cậu không gọi?" Lý Thạc Mân chậc lưỡi: "Ngày nào đó gọi một chút đi, tôi cũng muốn nếm thử xem."

"Phòng bếp tư nhân một lần chỉ có thể đưa cơm cho hai nơi. Ông nội cùng chú hai có quyền ưu tiên, không tới lượt tôi." Khuôn mặt Kim Thành Hoàn không thay đổi chút nào.

"Cái này thì dễ thôi, chờ ngày nào đó ông cụ ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cậu nhanh chóng thêm vào." Lý Thạc Mân nói xong đảo tròn mắt: "Mà cũng không được nhỉ, ông cụ vừa ra ngoài bàn chuyện làm ăn sẽ dẫn theo cậu, nhất định không có phần của tôi rồi."

Kim Thành Hoàn nhìn về phía điện thoại trong tay Lý Thạc Mân, im lặng không nói.

"Cố gắng ăn chút đi." Lý Thạc Mân đẩy hộp cơm: "Ở với tôi mà cậu lại gầy rộc đi, người nào không biết còn tưởng rằng tôi cướp cơm của cậu đấy."

Kim Thành Hoàn phân vân rất lâu, không chống lại được nhu cầu mạnh mẽ của cơ thể, đứng dậy mở hộp cơm ra.

"Có phải trước kia chú dâu đã từng livestream không?" Lý Thạc Mân vừa xem vừa bình luận: "Trình độ thuần thục này, không mất hai ba năm là không đạt nổi đâu."

Tay cầm đũa của Kim Thành Hoàn hơi siết chặt, chậm rãi quay đầu: "Cậu nói cái gì?"

Lý Thạc Mân chẳng để ý ăn cơm: "Cậu tùy tiện lật lại xem phòng livestream của streamer mới đi. Nói chuyện cứ thỉnh thoảng lại ngắc ngứ, cũng không thiếu người nói chuyện hoài nghi nhân sinh, không tương tác gì cả, dù thế nào cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó."

"Nhưng mà cậu xem livestream này của chú dâu, vừa nhìn đã biết là streamer lão làng, chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng khí thế này thôi cũng đủ rồi!"

Kim Thành Hoàn bỏ đũa xuống, cướp lấy điện thoại trong tay Lý Thạc Mân qua, nhìn cực kỳ tập trung.

Lý Thạc Mân ù ù cạc cạc không hiểu gì, nhưng vẫn lướt trên màn hình, để anh ta so sánh với mấy streamer mới: "Cậu xem, chênh lệch này rất lớn đó."

Kim Thành Hoàn buông điện thoại, dường như có chút suy tư.

"Đương nhiên, cũng không ngoại trừ có thiên phú đặc biệt." Lý Thạc Mân thấy gương mặt nghiêm túc của Kim Thành Hoàn, theo phản xạ cảm thấy có chút không ổn: "Không phải tôi cố ý khen cậu ta đâu, cậu đừng đuổi tôi đi."

Ngay sau đó, Lý Thạc Mân trơ mắt nhìn Kim Thành Hoàn mỉm cười, rồi lại nhanh chóng thu lại.

"Người, người anh em, cậu không sao đấy chứ?" Lý Thạc Mân có hơi hoảng sợ. Tại sao từ nhỏ tới giờ vẫn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, nhưng vừa thấy người chú dâu này đã trở nên kỳ lạ ngay vậy?

"Không có gì." Kim Thành Hoàn khôi phục lại sự bình tĩnh, trả điện thoại lại cho Lý Thạc Mân.

"Tôi biết ý muốn của cậu ta."

"Ý muốn gì cơ?" Vẻ mặt Lý Thạc Mân mờ mịt.

Tóm lại đã xảy ra chuyện gì thế?

Mình đâu bỏ qua chuyện gì đâu, sao bỗng nhiên lại nghe không hiểu?

"Sau này cậu sẽ hiểu được thôi." Kim Thành Hoàn cầm lấy đôi đũa, thản nhiên ăn đồ gọi ngoài: "Thứ đã là của tôi, dù người khác làm thế nào cũng không cướp đi được."

Lý Thạc Mân thấy ông bạn nối khố bỗng dưng vui mừng thì lại càng mờ khó hiểu hơn.

Rốt cuộc cái gì của cậu cơ?

...

Điền Nguyên Vũ nắm tay Kim Mẫn Khuê cả đêm, sau đó cũng không biết làm thế nào mà ngủ thiếp đi mất. Lúc tỉnh lại, ước chừng đã trễ hơn nửa tiếng so với bình thường.

Tối hôm qua rõ ràng chú cũng không ngủ ngon, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.

Bữa sáng chú ăn nhiều hơn một miếng thịt cá. Điền Nguyên Vũ khen đủ kiểu, chú đánh rắm cũng thành cầu vồng luôn, thật sự lại ăn thêm một miếng nữa.

Sau bữa trưa, thím Dương tìm Điền Nguyên Vũ, tràn đầy lo lắng.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, thím Dương đã có vẻ có chuyện gì muốn nói rồi. Bây giờ cuối cùng cũng tìm đến, khiến Điền Nguyên Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Cậu Điền, không xong rồi." Thím Dương vừa mở miệng nói chuyện đã khiến cho trong mắt Điền Nguyên Vũ tràn ngập cảnh giác.

"Làm sao vậy ạ?" Điền Nguyên Vũ nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh.

"Hôm nay là ngày bác sĩ mới đến kiểm tra theo quy định." Thím Dương chỉ chỉ về phía tủ lạnh: "Đã lâu rồi chúng ta chưa cho cậu chủ Mẫn Khuê uống thuốc."

Ánh mắt Điền Nguyên Vũ thoáng động, lấy điện thoại ra tính toán số thuốc cần phải uống trong mấy ngày qua. Sau đó cậu lục lọi trong tủ lạnh, lấy bình thuốc dốc ngược một lát rồi đặt lại.

"Như vậy được không?" Thím Dương có hơi lo lắng: "Nếu như việc này bị phát hiện, bác sĩ sẽ nói cho em dâu cậu..."

"Nói thì nói đi, con chỉ sợ ông ta không nói thôi." Điền Nguyên Vũ phủi phủi bụi bặm trên quần áo.

Buổi chiều hôm đó, Điền Nguyên Vũ vừa mới livestream xong không lâu thì bác sĩ đã đến, còn dẫn theo một người trợ lý, mang theo đủ loại thiết bị y tế.

Hai người quen việc quen đường, đi thẳng lên tầng hai. Điền Nguyên Vũ bước nhanh tới chắn trước mặt hai người, mỉm cười nói: "Hai vị đường xa mà đến vất vả rồi, hay uống chút trà nghỉ ngơi chút đã?"

"Cậu à, chúng tôi chỉ tới làm kiểm tra đơn giản cho anh Kim, rất nhanh thôi, không cần nghỉ ngơi." Trợ lý mở miệng.

Biệt thự vẫn chỉ có hai người, cậu đột nhiên xuất hiện mà đối phương cũng không hỏi thân phận, rõ ràng là đối phương đã biết sự tồn tại của cậu rồi.

Còn về chuyện tin tức từ đâu đến, Điền Nguyên Vũ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

"Vậy cũng được." Điền Nguyên Vũ đi phía trước, mở cửa phòng ra: "Chú Kim, có bác sĩ tới kiểm tra cho chú nè."

Kim Mẫn Khuê lạnh nhạt ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, trông có vẻ không muốn nhìn thấy hai người trước mặt. Kim Mẫn Khuê nghiêng mặt nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, ánh mắt dừng trên người cậu thiếu niên.

Điền Nguyên Vũ đứng ở bên cạnh Kim Mẫn Khuê, nhẹ nhàng kề lên bả vai chú, duy trì nụ cười nhìn hai người kia.

"Cậu à." Trợ lý hơi nhíu mày: "Cậu có thể ra ngoài một chút trước không?"

"Không phải hai người vừa mới nói muốn kiểm tra đơn giản sao?" Điền Nguyên Vũ buông một tay: "Nếu như là kiểm tra đơn giản, người nhà không thể chăm sóc giúp à?"

Bác sĩ và trợ lý liếc nhìn nhau, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy thiếu niên cầm điện thoại lên, trượt vài cái.

"Nếu không được, vậy để tôi hỏi ba một tiếng, xem con dâu như tôi đây có thể cùng làm kiểm tra với chồng mình hay không?"

Lời này vừa nói ra, trợ lý lập tức nghẹn họng, Kim Mẫn Khuê giật mình một cái, chậm rãi giương mắt nhìn về thiếu niên bên cạnh.

"Chuyện này không cần làm phiền ông Kim đâu." Trợ lý vội vàng giơ tay ngăn lại: "Chỉ là kiểm tra đơn giản thôi, cậu ở cùng cũng được."

Điền Nguyên Vũ nhướng mày, đặt điện thoại xuống.

Nhóc con, còn dám đấu với tôi à.

Bác sĩ mở hòm dụng cụ y tế ra, bắt đầu kiểm tra thông thường cho Kim Mẫn Khuê. Sau khi lấy đèn pin chiếu qua con ngươi, bỗng nhiên bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.

"Gần đây anh Kim có uống thuốc không?"

"Có mà." Điền Nguyên Vũ mặt không đỏ tim không đập.

"Tôi đi xem xem tủ thuốc một lát." Trợ lý nhanh chóng rời đi.

Bác sĩ lại kiểm tra ánh mắt của Kim Mẫn Khuê, chần chừ một lát rồi lại mở điện thoại ra nhìn phương thuốc mình đã kê đơn trước đó.

Trợ lý nhanh chóng trở về: "Thuốc quả thật không còn nữa."

"Bên trong thuốc mà anh Kim uống có một vị thuốc sẽ ức chế thụ thể dây thần kinh cholinergic*. Tác dụng phụ sẽ khiến cho đồng tử mở to, nhưng mà rõ ràng là anh Kim không có loại tình trạng này." Bác sĩ nhìn Điền Nguyên Vũ, như đã nắm được chứng cứ.

(*: ý chỉ sợi thần kinh giải phóng acetylcholine như một chất dẫn truyền hóa học từ ngoại vi)

"Ờ." Gương mặt Điền Nguyên Vũ không đổi sắc.

"Cậu à, cậu có biết không, làm như vậy là không đúng đâu." Trợ lý hào hùng nói: "Nếu anh Kim lại phát bệnh tiếp, cậu có khả năng là người bị hại đầu tiên đấy!"

"Ờ." Điền Nguyên Vũ mỉm cười.

"Cho dù cậu không suy nghĩ cho anh Kim thì cậu cũng nên suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân một chút chứ!"

"Ờ." Điền Nguyên Vũ cúi đầu nhìn móng tay của mình.

Thấy nói cái gì cũng không có tác dụng, bác sĩ nhanh chóng làm xong những kiểm tra còn lại rồi giận dữ liếc mắt lườm, rời đi cùng trợ lý.

Ngay chiều hôm đó Điền Nguyên Vũ đã nhận được cuộc gọi của ông cụ Kim. Mặc dù ông cụ Kim hơi bất mãn nhưng giọng điệu vẫn tương đối nhẹ nhàng, bảo Điền Nguyên Vũ phối hợp điều trị với bác sĩ.

Không cần nhiều lời, Điền Nguyên Vũ cũng biết tin tức này là ai nói cho ông cụ Kim.

"Ba, ba ăn cơm tối chưa ạ?" Điền Nguyên Vũ cầm điện thoại nhìn về phía thím Dương.

"Vẫn chưa, Nguyên Vũ à, đừng đánh trống lảng." Ôn cụ Kim hơi bất đắc dĩ.

"Vậy hôm nay ba đến đây ăn cơm cùng chúng con đi." Điền Nguyên Vũ mỉm cười: "Sau khi kết hôn với Mẫn Khuê, cũng đã lâu không gặp ba rồi, con hơi nhớ ba đấy."

Thiếu niên nói ngọt rất giỏi, ông cụ Kim cũng không nhịn được vui vẻ: "Được, ba bảo nhà bếp làm thêm món ăn đem qua. Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, ba sẽ gặp mặt nói chuyện với con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com