TruyenHHH.com

Meanie Half Moon

Mingyu nhận thấy thái độ này của Wonwoo là vô cùng kì lạ. Lúc bình thường anh sẽ không hay chủ động với hắn, nhất là chuyện chạm môi hay ve vuốt hắn như thế này, trừ khi là hắn chịu không được chủ động hôn trước, còn lại đều là phải hỏi qua ý anh.

Wonwoo có chút lơi tay, đẩy ra ngoài một hơi nặng nề. Mingyu giật mình, nghe trong đó phảng phất hương rượu thơm nhẹ. Hắn ghì lấy anh, suýt chút Wonwoo đã khuỵu xuống nếu hắn không đỡ kịp.

Quả nhiên !

- Bá Tước, ngài ổn chứ?!

Mingyu lo lắng hỏi, đáp lại là một ánh mắt mơ màng khó lí giải của Wonwoo. Anh cố níu vào người hắn, gò má từ từ ửng đỏ rồi bỗng dưng lắc mạnh đầu.

- Đáng ghét !

- Bá Tước !

- Mingyu, tôi.. thấy khó chịu quá !

- Thật kì lạ. Suốt từ lúc rời hoàng cung ngài vẫn khỏe mạnh bình thường mà, sao bỗng dưng..

- Rượu có độc..!

Wonwoo chỉ nói được bấy nhiêu rồi gục xuống, Mingyu thật sự bị anh dọa một trận kinh thiên động địa. Hắn lục lọi trí nhớ, rõ ràng Wonwoo đâu có nếm qua chén rượu nào, tại sao lại như thế?! Hắn nghiến răng, rượu từ tay của tên Thái Tử đó đúng là tai họa, lại không ngờ Bá Tước chỉ ngửi qua hương rượu đã thấm men say như thế này, nhỡ chẳng may lúc đó uống vào cả chén thì bây giờ hậu quả còn khó lường hơn.

Mingyu không nghĩ nữa, bế anh đặt lên giường cho anh nghỉ ngơi một chút, hắn nới lỏng quần áo cho Wonwoo thoải mái rồi lui ra ngoài, xuống phòng khách nhìn thấy hai kẻ vừa gây rối đó đang thoải mái gác chân lên bộ bàn ghế gỗ quý, gia nhân đã mang trà hoa và bánh ngon thiết đãi.

Mingyu cố nén cơn giận dữ, đứng trước Junhui cúi đầu cung kính.

- Phiền Thái Tử phải đợi rồi, Bá Tước của chúng tôi vì dành tâm lo cho vũ hội của Hoàng Đế nên mất nhiều sức lực, lại vừa đi xe ngựa đoạn đường khá xa, ngài ấy cần được nghỉ ngơi đôi chút.

Junhui bật cười, tay xoa vào tóc của Minghao rồi nhướn mắt như không có vấn đề gì to tát cả.

- Được rồi, ta cũng là khách tá túc bất chợt, làm phiền dinh phủ của Bá Tước quá. Cứ để ta tự nhiên, còn ngài ấy khi nào tiếp đãi ta cũng được !

- Mệt sao? Hay là do ngửi qua Điền Hoa Tiếu mà say mất rồi?

Giọng nói xen ngang một cách lấc xấc của Minghao vang lên, xen lẫn chút ý cười cợt làm Mingyu nghe trong lòng có ngọn lửa bùng lên mau chóng. Hắn đổi màu mắt sang sắc trầm đe dọa, hướng đến Minghao trực diện nói rằng.

- Có vẻ cậu biết rõ thứ rượu mình mang theo không hề tốt đẹp nhỉ?

- Tôi nói bừa thôi, xem ra lại đúng rồi.

Minghao khúc khích cười, với tay lấy một mẩu bánh ngọt cho vào miệng rồi liếm đi ít kem dính ở đầu ngón tay. Mingyu thật sự đang muốn giương móng vuốt và ấn chặt khuôn mặt kiêu ngạo đó xuống mặt sàn, nhưng hắn mau chóng chỉnh đốn thái độ, nhìn sang Junhui đang dò xét hắn nãy giờ với cặp mắt ánh lên những tia sắc sảo.

- Tôi sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho ngài và người của ngài. À và có vẻ thân cận của Thái Tử đã quen được nuông chiều nhiều quá thì phải?

Junhui nhún vai, không phiền trách câu nói mang mũi dao nhọn đó của Mingyu.

- Em ấy nghĩ gì nói đó thôi, nó vô hại, họa chăng là cậu đang bị kích động nên cư xử không khéo rồi, haha..

Mingyu siết chặt nắm tay, Junhui kéo Minghao đứng dậy khỏi ghế, hướng mắt ra chiều muốn đi tham quan xung quanh dinh thự. Mingyu ra lệnh cho quản gia hộ tống họ nhưng chỉ được đi dạo trong vườn hồng và khu săn bắn, còn lại không được phép đi vào lãnh địa quá sâu khi Wonwoo chưa cho phép.

Hai người họ ung dung đi khỏi, Mingyu mau chóng trở lại phòng của Wonwoo. Anh đã tỉnh táo hơn một chút, đang đưa tay xoa vào thái dương và khi thấy hắn trở lại thì khẽ thở dài.

- Khi nãy tôi thật sự không làm chủ được hành động.

- Không sao, Bá Tước khỏe lại là được rồi.

Wonwoo ngước nhìn hắn, dáng bộ lo lắng thấy rõ, cầu mắt rung động, Mingyu mỗi khi mất bình tĩnh thì đôi mắt sáng của hắn sẽ lay động như mặt hồ bất chợt có chiếc lá khô rơi xuống. Nghĩ đến nụ hôn, Wonwoo có hơi ngại ngùng một chút, Điền Hoa Tiếu chết tiệt, chỉ là hơi rượu thoáng qua mà làm thần trí anh rối loạn, trong lúc không kiểm soát được đã chủ động hôn Mingyu, sau đó thì thào mấy câu nói vớ vẩn không tưởng được. Wonwoo thật sự đang muốn tát mình một cái nếu Mingyu không có trong phòng. Hắn có lẽ cũng biết được anh của thường khi tuyệt đối không như thế, nên bây giờ có chút hụt hẵng, hắn sẽ buồn ư? Khi nụ hôn đó là do tác dụng của rượu mà thành.

Wonwoo lật chăn đứng dậy, Mingyu lập tức đỡ tay anh. Hơi thở của cả hai lại lần nữa gần kề, Wonwoo trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi khẽ gọi tên hắn.

- Mingyu này.

- Vâng.

- Giả tỉ.. chúng ta không sẻ đôi linh hồn, không cần phải hôn để cân bằng sinh lực, thì sao?

Mingyu bất động một vài giây, cuối cùng dịu dàng nói.

- Tôi vẫn sẽ hết lòng ở bên cạnh ngài, chủ nhân.

Lồng ngực Wonwoo vì câu nói đó mà xao động. Anh nuốt xuống sự ngập ngừng, xoay mặt nhìn hắn, sự tỉnh táo tuyệt đối không hề bị tác động bởi hương rượu cay. Wonwoo rướn người về phía hắn, nhẹ nhàng chạm đến rồi thả rơi một đóa hoa ngọt ngào trên môi của Mingyu. Hắn lần thứ hai sững sốt đến toàn thân tê liệt, nghe giọng anh truyền đến bên tai thật sự dịu dàng.

- Tôi xin lỗi, đừng buồn vì nghĩ rằng tôi chỉ hôn cậu khi say.

Nói rồi Wonwoo bước xuống thảm nhung, lướt qua Mingyu vào phòng tắm. Hắn cứ ngây ngốc đứng đó, chạm tay lên môi, từ từ nhoẻn miệng cười.

Wonwoo mở nước, hất làn nước lên mặt rồi vỗ nhẹ, đầu váng vất cảm giác khó chịu nhưng rồi anh cũng chầm chậm kéo môi lên thành một nụ cười. Tên sói ngốc đó, càng ngày càng đáng yêu.

..

- Thái Tử, người nghĩ sao về Kim Mingyu?

Minghao hỏi Junhui khi cả hai đang đứng ở vườn hoa hồng rực rỡ, nó được Mingyu chăm sóc rất kĩ càng, hằng ngày đều đặn nở hoa để Wonwoo có thể ngắm nhìn từ ô cửa sổ thư phòng khi làm việc. Junhui đưa tay ngắt lấy một đóa hoa màu hồng nhạt, cài nó lên tóc Minghao rồi vui thích bật cười, trả lời cậu.

- Một kẻ si tình !

Minghao chun mũi, dù cậu không hiểu lắm về tình yêu nhưng Thái Tử chính là luôn luôn nhìn người rất giỏi.

- Là si tình với Bá Tước thơm mùi tử đinh hương sao?

Minghao lúc lắc đầu, đóa hoa theo đó mà chuyển động, cậu còn nghịch ngợm rứt lấy một cánh hoa mỏng rồi ngậm ở miệng. Junhui ngẩng lên nhìn trời cao xanh một màu bình yên, gật đầu.

- Ví như hắn chỉ đơn thuần là tên cận thần của Bá Tước thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều, nhưng vì hắn yêu chủ nhân của mình, nên ta và em sẽ khó khăn trong kế hoạch sắp tới lắm đấy. Em chẳng phải đã nếm qua đòn phép của hắn rồi sao?

- Hắn lợi hại, mạnh mẽ và khó đối phó. Em không đánh lại được thì em dùng kế !

Minghao để lộ một chút sự tinh quái của mình, bất ngờ phía trên tóc lấp ló đôi tai trắng phe phẩy làm Junhui mau chóng dùng tay mình che lại cho cậu, chẹp miệng bảo ban.

- Nào tiểu yêu của ta, em đang phấn khích quá rồi đấy !

Minghao lập tức nấp đôi tai của mình xuống, ngó lại phía sau thấy quản gia vẫn đứng cúi đầu chờ họ thưởng cảnh, yên tâm là ông ta không nhìn thấy điều bất thường ở cậu. Minghao xoay lại, có chút nhón lên khuôn mặt của người cao lớn hơn.

- Thái Tử, cho em ăn.

- Được rồi, em hư quá.

Junhui phất áo choàng của mình, khiến nó bay lên và bao phủ cả hai trong chốc lát, thời khắc đó anh cúi xuống, kéo lấy Minghao vào người và hôn cậu thật sâu, nụ hôn nồng nàn giữa vườn hồng xinh đẹp. Khi nụ hôn kết thúc, Minghao liếm môi, thích thú như vừa được dùng một món ăn ngon.

Từ trên cao, nơi ô cửa sổ phòng của Wonwoo hơi chếch về phía bên trái, Mingyu thoáng vươn cao khóe mắt, trông thấy rồi !

..

Wonwoo nâng ly rượu lên, lịch thiệp mời Thái Tử khi đã bắt đầu nhập tiệc, bàn ăn bày biện toàn là sơn hào hải vị để đón tiếp Đệ Nhất Thiên Tử của Dương Hoa Thành.

- Sáng nay là do thể trạng tôi yếu kém, khiến Thái Tử và hầu cận của ngài phải chờ đợi lâu, tôi vô cùng ái ngại, ly rượu này thay cho lời xin lỗi của tôi.

Junhui cũng nâng ly lên, gật đầu nhận câu xin lỗi khiêm nhường từ Wonwoo nhưng lời đáp trả lại có ý khiêu khích.

- Không trách ngài được, thể trạng là thứ bẩm sinh rồi mà, Bá Tước tuy thông minh sắc sảo nhưng có vẻ sức khỏe của ngài cần được chăm sóc nhiều hơn.

Mingyu mang khăn ăn đến, chu đáo đặt trước mặt cho Wonwoo sau đó đến chỗ Junhui ngồi cũng đặt một cái y hệt, hắn nói.

- Điều đó đã có kẻ hầu cận như tôi lo lắng, vẫn là Thái Tử biết nghĩ cho Bá Tước, vô cùng cảm ơn tấm lòng của ngài.

Junhui ngẩng nhìn Mingyu, muốn đáp lại một câu thì đã nghe tiếng Wonwoo ở đầu bàn ăn nhắc nhở.

- Mingyu, không được khiến Thái Tử phật lòng !

- Vâng thưa Bá Tước.

Hắn y lệnh xoay bước đi, đứng phía sau chiếc ghế Wonwoo ngồi, lạnh lùng đan hai tay vào nhau, nhìn hắn như thế Junhui thật sự muốn bật ra một tiếng cảm thán, gã sói này đã học cách trở thành con người rất thành công, bên ngoài nhìn vào không ai nghĩ được hắn là một kẻ bán dị nhân mang hai dòng huyết mạch. Junhui sớm đã nghe được tin mật báo rằng, trong vương quốc này tồn tại một điều bí ẩn, và bây giờ điều bí ẩn đó đang hiện diện trước anh, rõ ràng và chân thực. Nếu anh không có Minghao trong tay thì anh đã không tin được trên đời tồn tại loại dị nhân này.

- Thái Tử đừng quá để tâm đến hầu cận của tôi. Cậu ấy chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi, đôi khi sẽ làm ngài thấy không thoải mái.

- Không hề ! Tôi sao có thể trách cứ người thuộc phủ Bá Tước được chứ ! Nào, ngài nếu uống được thì chúng ta nâng ly !

Wonwoo mỉm cười, ly rượu đưa lên môi nhấp lấy một chút rồi đặt xuống. Junhui uống cạn ly, biết rõ đối phương tửu lượng không tốt nên mới gục dưới hương thơm của Điền Hoa Tiếu, bằng chứng là sáng nay không thể xuống chào mình ngay khi về phủ được. Wonwoo đưa mắt nhìn, không thấy bóng dáng Minghao bên cạnh Junhui thì liền thăm hỏi.

- Cậu hầu cận xinh đẹp của ngài đâu rồi ạ?

Nghe Wonwoo lưu tâm về Minghao, anh dừng đôi tay đang cắt dở thịt cừu, lãng đãng.

- Minghao có vẻ quá yêu thích vườn hồng của Bá Tước, sáng nay chạy nhảy thăm thú đã thấm mệt rồi. Em ấy đang nghỉ ngơi ở phòng, tôi muốn để Minghao ngủ một giấc cho lại sức.

- Ô.. Có vẻ Thái Tử đối với hầu cận vô cùng dịu dàng và cả cưng sủng nữa !

Wonwoo rút khăn ăn lau miệng, để lộ một chút hắc ý. Junhui không hề bị tác động, chỉ thoải mái tiếp tục dùng bữa với thái độ chắc nịch.

- Minghao là người của tôi mà, sủng em ấy là điều đương nhiên.

Vài cô hầu gái suýt chút đã làm rơi bát đĩa khi nghe câu nói của Thái Tử Dương Hoa Thành. Anh ta không hề né tránh thắc mắc của người đối diện, thậm chí công khai Minghao là yêu sủng của mình, nhẹ nhàng và điềm tĩnh, điều đó khiến Mingyu thoáng nhíu mày. Wonwoo cười, biết là đã đánh không đúng chỗ, phải hướng câu chuyện sang lối khác rồi.

- Đáng khâm phục. Thái Tử trong chuyện tình cảm chính là vô cùng rõ ràng, lẽ ra tôi phải biết điều này sớm hơn, xem cậu ấy là hầu cận của ngài, thất lễ rồi !

- Haha, cứ xem chúng tôi như người nhà đi, khách sáo làm gì chứ !

- Tôi đã cho người chuẩn bị ba hộp hương liệu tử đinh hương, vì Minghao có nói rằng thích mùi hương ấy nên xem như đây là món quà tôi dành tặng riêng cho cậu ấy, còn quà cho quý quốc của ngài sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn để chuẩn bị. Tôi sẽ gửi đến ngài khi đã chu toàn mọi thứ.

- Cảm ơn Bá Tước, tôi thay Minghao nhận món quà quý giá của ngài. Mà, thật ra em ấy thích ngài hơn là cái mùi hương đó đấy !

Wonwoo biết hắn đang phản công, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

- Thế à, thế thì tôi may mắn quá. Chỉ mong Thái Tử không nổi giận vô cớ với tôi thôi.

- Ý ngài là tôi ghen ấy hả? Không có đâu, Minghao vốn đã là của tôi rồi.

Sau cùng là nụ cười đầy tự tin của Junhui, Wonwoo không đối đáp nữa, cả hai bàn tiếp về vấn đề ngoại giao, về việc hai nước sắp tới có thể hỗ trợ nhau trên phương diện nào, bắt đầu đi vào vấn đề chính và không còn dây dưa ở những nút thắt cá nhân nữa.

Bữa tiệc diễn ra xem thì trôi chảy nhưng thật sự có rất nhiều sóng ngầm trong đó. Mingyu lưu tâm về việc tên tiểu hồ ly đó vắng mặt tối hôm nay, cẩn thận chọn lúc giữa buổi nói chuyện của Wonwoo và Junhui lui xuống đi một vòng kiểm tra tổng thể, không có dấu vết đột nhập hay mưu đồ xấu. Có vẻ Minghao thật sự đã yên vị trong phòng, chỉ cần cậu nhích một bước chân làm hại Wonwoo lần nữa, Mingyu thề sẽ xé xác mà không kiêng nể mặt chủ nhân.

Phòng nghỉ của Junhui.

Minghao mặc tấm áo mỏng, đủng đỉnh đi khắp phòng và vươn vai thoải mái. Dinh Bá Tước rất đẹp, khắp nơi đều có một mùi hương dễ chịu vương vào mũi, khu vườn được chăm sóc đặc biệt kĩ càng và Minghao phát hiện có một chú chim xanh được treo lên cây vào sáng nay nhưng tầm trưa đến thì Mingyu đã mang nó vào nhà và mất dạng. Hẳn đó là thú nuôi của Bá Tước, con người lạnh lùng đó vậy mà lại thích những con vật xinh đẹp dễ thương.

- Nhưng tên sói đó đâu có dễ thương, sao anh ta cũng thích nhỉ?!

Minghao tự nói chuyện một mình, chu môi thổi phù vào cái chuông gió treo ở cửa sổ, đương nhiên là nó không kêu đinh đang được vì hơi thở của cậu nhẹ như sương. Từ phía sau người của Minghao xuất hiện một vật dài, nó phe phẩy rồi từ lộ nguyên hình dạng.

Cái đuôi dài mượt, trắng tinh và xinh đẹp. Đuôi của tiểu hồ ly.

- Trăng hôm nay đẹp quá, lát nữa có khi sẽ nghe tiếng sói tru.

Minghao chống cằm bên ô cửa sổ, lim dim mắt nhìn ánh trắng sáng tỏ trên bầu trời. Phía xa có vài ngôi sao vừa vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, sao băng là đang báo hiệu điều gì?

..

Wonwoo vẫn trầm mặc dù Mingyu đã mặc xong cho anh bộ quần áo ngủ, thấy nét mặt căng thẳng của anh, hắn hỏi dò.

- Ngài lại thấy không khỏe sao Bá Tước?

- Không, tôi khỏe mà.

- Lúc nãy ly rượu của ngài là tôi đã đổi nó thành nước ép hoa quả.

- Tôi biết, lúc cậu cố ý đặt tấm khăn xuống tôi đã trông thấy rồi.

- Tên Thái Tử đó có ý đồ không tốt, hắn nhắm đến ngài, dù tôi chưa biết rõ được cụ thể hắn muốn gì.

- Minghao đã từng đột nhập vào đây mưu sát tôi, lần đó một là thăm dò vô tình bị phát hiện, hai là cố ý gây sự để xem ta phản ứng ra sao. Lúc đó nếu không có cậu xuất hiện tôi nghĩ tiểu hồ ly cũng chỉ muốn bắt cóc tôi chứ không có ý định giết hại.

- Nhưng ngài bị bắt đi đã là chuyện lớn rồi đấy ạ !

- Tôi biết cậu sẽ không để điều đó xảy ra đâu mà.

Wonwoo bật cười, Mingyu vì nụ cười đó của anh mà tâm tình tốt lên rất nhiều. Hắn lấy chậu nước và khăn ấm mang đến, đặt chân anh vào và ôn nhu giúp anh rửa chân trước khi đi ngủ. Dáng hình cao lớn của hắn khi đứng trước anh luôn không thể thẳng lưng, hắn luôn phục tùng mọi mệnh lệnh của Wonwoo và nhẫn nhịn anh trong mọi vấn đề. Anh biết đôi khi anh vô cùng bất công với hắn, đột nhiên nổi giận, đột nhiên bày ra bộ mặt không vui nhưng hắn thì có bao giờ bỏ mặc anh đâu chứ, một tiếng gọi tên đã lập tức xuất hiện ngay. Nhớ lại lúc dùng bữa cùng Junhui, cái cách anh ta khẳng định tình cảm với Minghao và thái độ chắc nịch khi ai đó đề cập đến chuyện cá nhân của mình, bỗng dưng Wonwoo thấy anh ta thật ngầu. Không nhiều kẻ có thể kiên định như vậy, Minghao lại còn là bán dị nhân, một tiểu hồ ly có khả năng phi thường nhưng anh biết cậu ấy hoàn toàn đơn thuần như một đứa trẻ nhỏ, hoàn toàn không có khái niệm về tình yêu. Junhui là đang yêu đơn phương.

- Bá Tước nghĩ gì vậy?

Mingyu hỏi khi nhận thấy Wonwoo đang suy nghĩ rất nhập tâm. Anh lắc đầu.

- Không, chỉ là..

- Tôi xin lỗi, tôi vừa đọc được suy nghĩ của ngài mất rồi.

Wonwoo sững lại, quên mất rằng giữa cả hai là tâm ý tương thông, vừa rồi anh cũng không hề phòng bị, rốt cuộc lại cho Mingyu nhìn thấu suy nghĩ của mình. Hắn làm xong việc cần làm thì thu dọn rồi đứng dậy, vừa định xoay bước đi.

- Mingyu.

- Ngài nói đi ạ.

- Giữa người và bán dị nhân, thật sự tồn tại thứ gọi là tình yêu sao?

Mingyu xoay mặt nhìn anh, mặt trăng tròn vành vạnh bên ngoài kia dường như đang gom hết mọi sự dịu dàng để phủ nó lên ô cửa sổ phòng của Wonwoo, khiến không gian lãng mạn hơn gấp bội, khiến trái tim của kẻ đơn phương được dịp cháy bùng ngọn lửa của tình yêu.

Giọng nói trầm của Mingyu vang lên, và có lẽ sẽ đi vào giấc mơ của Wonwoo nhiều đêm sau này.

- Có chứ. Như tôi yêu ngài vậy, Bá Tước của tôi..!

Dưới ánh trăng nhiệm màu sáng tỏ, hắn nói lời yêu say đắm nồng nàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com