TruyenHHH.com

MEANIE - GHEN

CHĂM NGƯỜI YÊU

Kal_Nal


Mingyu bị đau, cún bự bị đau...

Mấy hôm nay cả công ty loạn hết cả lên vì chấn thương bất ngờ của Mingyu ngay trong đợt mở màn comeback, việc Seungcheol đang phục hồi khá tốt chưa kịp khiến các thành viên vui vẻ đã vội vã bị dập tắt không thương tiếc vì chấn thương của Mingyu. Cái cậu này đau cũng mấy hôm rồi, nhưng lại lì lợm không nói với ai, chỉ tới khi chấn thương trở nặng không thể cựa nổi phải nằm lại ở bệnh viện mới chịu ngoan ngoãn nói là mình đau. Jeonghan vừa từ bên phòng bệnh của Seungcheol đi ra đã phải vội vã đi vào phòng bệnh của Mingyu. Cậu trai cao lớn bự con nhất nhóm đang nằm, mặt mũi tái nhợt, tay chân chằng chịt kim chuyền, mớ vỏ chai thuốc giảm đau nằm lộn xộn trên kệ thuốc đầu giường đủ để anh thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào. cách đó không xa các thành viên đang đứng ngó nghiêng, bộ dạng lo lắng không ngừng. Seungkwan mắt đỏ lựng, mặc cho anh quản lý đang ra sức dỗ dành, an ủi. Cũng đúng, Seungkwan lúc này cần phải ổn định tinh thần, không thể để cậu ấy quá lo lắng hay kích động được. Seokmin thì lo lắng đến mức ăn nói lộn xộn, xoắn xít hỏi anh quản lý:

- Anh, Mingyu sẽ không sao chứ? sao nó phải tiêm nhiều thuốc thế? 

- Mấy đứa bình tĩnh đi, anh đi gặp bác sĩ rồi. Bác sĩ nói cậu ấy chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thôi. Không sao đâu. 

Lời anh quản lý vừa dứt trong góc có một người vẫn đang ngồi gục trên băng ghế, bàn tay vô thức xoắn chặt vào nhau, nổi lên từng vết hằn đỏ. Người ấy từ đầu tới giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi yên lặng, không lộn xộn, cũng chẳng khóc lóc. Cứ thế ngồi yên ở đó, được một lúc lâu rồi.

Jeonghan nhìn hết một lượt các thành viên rồi ánh mắt chợt dừng ở thân ảnh đang ngồi gục trong góc, anh chẳng biết nói gì, chỉ lặng lẽ đến bên cạnh đặt tay lên đôi vai người ấy. Cảm giác này anh hiểu, hiểu rất rõ, mới đây thôi... anh vừa trải qua nó mà. 

Buổi chiều trôi qua nặng nề theo nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Các thành viên lần lượt rời đi vì lịch tập luyện. Chỉ còn duy nhất một người ở lại. Wonwoo đã xin phép quản lý cho mình nghỉ hết buổi chiều hôm nay. 

Nhìn cậu em đang nằm im lìm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt phảng phất chút mệt mỏi, trong lòng anh dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn. Người này bình thường rất mạnh mẽ, luôn luôn thể hiện bản thân thật vững vàng có thể là chỗ dựa cho anh, nhưng hôm nay người này lại yếu ớt nằm đây, trông chờ vào từng liều thuốc giảm đau để có thể nhắm mắt ngủ ngon... người này hôm nay làm anh đau lòng quá. Mái tóc cắt ngắn gọn gẽ, gương mặt sắc cạnh tuyệt đẹp. Mingyu đã rất háo hức khi được cắt tóc ngắn như vậy, cậu ấy rất ghen tị khi lần comeback trước anh cắt tóc ngắn rồi được mọi người khen nam tính hơn cả cậu. Mingyu đã ăn vạ trước phòng giám đốc suốt nửa ngày chỉ vì anh ấy nói rằng cậu là visual nên không muốn để cậu mạo hiểm với kiểu tóc ngắn ấy... dù vậy Mingyu đã đấu tranh bằng được để được cắt kiểu tóc ngắn giống anh trong đợt comeback lần này. Làm đến mức ấy rồi, vậy mà đợt quảng bá lại chấn thương không thể tham gia được. Nghĩ lại người yêu mình đúng nghĩa số đen, số nhọ. Wonwoo bất giác mỉm cười. Nụ cười đầu tiên trong ngày kể từ lúc Mingyu nhập viện.

Mingyu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mộng mị, liều thuốc giảm đau tiêm lúc chiều đã dần mất đi tác dụng, một cỗ đau đớn truyền từ thắt lưng khiến cậu khẽ kêu lên đau đớn. Nhìn anh người yêu nở nụ cười dịu dàng ngồi cạnh, khiến cho cơn đau cũng dịu đi phần nào, miệng lại thiếu kiềm chế mà trêu chọc anh.

- Người yêu bị đau mà còn cười được hả? 

Vừa nghe được giọng điệu cợt nhả từ miệng cậu, nụ cười vừa chớm nhếch lên đã vụt tắt trả lại gương mặt đơ vô cảm quen thuộc, ánh mắt nhìn cậu cũng đỡ dịu dàng hẳn.

- Em tỉnh rồi thì để anh gọi anh quản lý mua gì cho em ăn. Anh về đây.

Mingyu bối rối nhìn người yêu mình ấy thế mà lại giận dỗi, cậu vừa tỉnh lại đã kịp chọc ghẹo gì anh đâu. Vội vàng vươn tay ra giữ anh lại, mặc kệ cái lưng đang ra sức hành hạ cậu đau đến méo mặt.

- Ơ, sao lại giận rồi. Em còn chưa chọc gì anh mà.

Wonwoo hơi sững người lại, quay mặt đi tránh đối diện với cậu. Anh cũng chẳng rõ cái gì đang diễn ra trong lòng mình nữa, đau đớn và phẫn nộ. Sự phẫn nộ không dành cho Mingyu mà là dành cho bản thân anh. Anh có chút xấu hổ, không dám đối diện với Mingyu. Anh làm người yêu kiểu gì? lưng Mingyu đau anh cũng không biết, từ miệng anh quản lý Wonwoo biết được Mingyu không phải mới đau, có lẽ cậu đã chịu đựng cơn đau được một thời gian rồi. Nghĩ đến đây, Wonwoo càng tự trách mình. Anh quá ỉ lại vào sự chăm sóc của Mingyu, lúc nào cũng là Mingyu lo lắng chăm sóc cho anh, còn anh... anh lại chẳng biết gì về Mingyu cả. Nghĩ tới đó, khoé mắt anh bất giác không kìm được mà đỏ lựng lên. 

Mingyu dù không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng cậu chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt của người yêu mình. Anh người yêu vốn dĩ không hay nhiều lời cũng không chịu thể hiện cảm xúc. Khó khăn lắm Mingyu mới có thể bước được vào thế giới của người ấy, làm sao có thể không hiểu anh cho được. Mingyu tự tin dù chỉ một biến động nhỏ từ ánh mắt, chân mày anh cậu cũng có thể biết được anh đang cảm thấy như thế nào.

- Wonwoo, nhìn em.

Cậu dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể để dỗ dành một Wonwoo đang cố gắng vật lộn với mớ cảm xúc hối lỗi, tự trách.

- Quay lại nhìn em này, em biết anh đang cảm thấy thế nào? Em xin lỗi đã không nói với anh về tình trạng của mình. Lúc ấy em chỉ cảm thấy mình không muốn anh lo lắng cho em, nhưng giờ em biết em sai rồi, em đã khiến anh cảm thấy tồi tệ như thế.

Wonwoo vẫn im lặng, anh đứng quay lưng lại phía cậu, môi bặm chặt ngẩng cao đầu để ngăn giọt nước mắt chực chờ không tuôn rơi. 

- Wonwoo, em đau...

Vẫn là Mingyu biết cách lôi kéo sự chú ý của Wonwoo, cậu biết để người kia chịu ngoan ngoãn ngồi lại nói chuyện với mình chỉ còn cách khổ nhục kế, cũng không tính là nói dối, thắt lưng cậu quả thực rất đau. Tác dụng của thuốc giảm đau không còn nữa cộng với việc cậu cố gắng rướn mình với theo anh khiến thắt lưng tự nhiên chịu một áp lực không nhỏ. Rõ ràng rất đau, đương nhiên cách của Mingyu tức thời có hiệu quả, Wonwoo ngừng việc giày vò cảm xúc của chính mình, vội vã quay lại cúi người lo lắng nhìn Mingyu, giọng ngày một gấp gáp. Giọt nước mắt anh cố kìm nén nãy giờ cũng theo cái cúi người ấy rơi xuống, chạm vào tay Mingyu. 

- Đau sao? Mingyu em cảm thấy thế nào? để anh đi gọi bác sĩ.

- Em đau, là đau lòng. Em khiến anh cảm thấy tồi tệ như thế nên rất đau lòng. Lẽ ra em không nên tự cho mình giỏi cái gì cũng tự làm, tự quyết. Em làm tổn thương anh rồi phải không?

Vừa nói cậu vừa nén đau, vươn người ôm lấy anh. 

- Đừng đẩy em ra, giờ em không đủ sức giữ anh đâu. Nên đừng đẩy em, nha anh. 

Wonwoo khẽ thở dài, anh chẳng còn cách nào với người này nữa, anh chỉ có thể vươn tay ôm lại cậu. Thao tác nhẹ nhàng đến mức chỉ sợ chạm phải chỗ nào đó khiến Mingyu bị đau.

- Em nằm xuống đi đừng ngồi nữa, anh sẽ ở cạnh em. 

Mingyu có phần yên tâm khi nghe giọng anh đã có vẻ bình ổn hơn. Lúc này cậu mới có thể yên tâm từ từ đặt cơ thể nhẹ nhàng xuống giường. Cố thả lỏng để dịu đi phần nào cảm giác đau đớn. 

- Đồ ngốc. Mingyu ngốc.

Anh nhìn cậu khẽ mắng, 

- Ngốc mà có anh người yêu đẹp thế này cũng đáng.

Wonwoo phì cười, lòng anh cũng đã nhẹ nhõm phần nào, từ chiều khi nghe kết quả từ bác sĩ, báo rằng Mingyu sẽ ổn chỉ cần dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt, cột sống cậu sẽ không có gì đáng ngại. Tuy vậy cảm giác tự trách vẫn quấn lấy anh khiến tâm trí anh hỗn loạn. Mingyu thật tốt, chẳng cần anh nói gì cũng biết anh đang cảm thấy thế nào? rồi lại đúng cách cho anh một liều thuốc an thần. Mingyu nhìn anh trong lòng cũng phần nào dễ chịu, bất giác ánh mắt cậu hướng đến chiếc đồng hồ treo tường đang tích tắc nhích từng dây, rồi tự nhiên dé lên khiến Wonwoo thêm lần nữa giật mình tưởng cậu lại làm sao.

- Ối, tám giờ rồi, anh chưa ăn gì? giờ này anh phải ăn tối nếu không sẽ đau dạ dày mất. Anh thật là...

Cái người này, ngay cả khi nằm bẹp trên giường bệnh cũng không quên lo nghĩ cho anh. Cậu cứ coi anh như báu vật mà nâng niu chăm sóc. 

- Ngồi xuống đi, đừng có nhảy dựng lên nữa, lưng em không chịu nổi đâu. Đợi một chút anh quản lý bảo đã gọi đồ ăn cho hai chúng ta rồi. Chút nữa sẽ tới. Giờ ngoan ngoãn nằm im đó, hôm nay anh sẽ chăm sóc em.

- Em có nghe nhầm không? Jeon Wonwoo nói sẽ chăm sóc em. Nhưng Jeon Wonwoo sẽ chăm sóc em kiểu gì?

Mingyu nhìn anh trêu chọc, anh nói chăm sóc cậu... đám kia nghe được chắc cười nổ ruột mất. Người yêu cậu nổi tiếng vụng về, bản thân anh luôn cần người chăm sóc, nay lại nói sẽ chăm sóc mình, quả là một phúc lợi không hề nhỏ nha.

Anh đỏ mặt, quả thực anh cũng không biết sẽ chăm sóc Mingyu kiểu gì? bình thường không Mingyu chăm sóc anh thì cũng là các thành viên lưu tâm chăm lo cho anh. Kể cả đám út ít trong nhóm cũng luôn luôn để ý đến anh. Quả thật anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Tay chân bất giác có chút thừa thãi. Lén quay đi nhắn tin cho Jeonghan.

Wonwoo:

- Jeonghan hyung, bình thường anh chăm sóc Seungcheol hyung kiểu gì?

Jeonghan:

- Anh hả, anh chỉ ngồi đó cho cậu ta ngắm. Em cũng thế, chỉ cần ngồi im cho Mingyu ngắm thôi.

Quả nhiên là Yoon Jeonghan, Wonwoo mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn khi nghĩ tới câu trả lời của anh trai thiên thần. Anh chỉ cần ngồi cho Mingyu ngắm thôi sao?

- Jeonghan hyung nói đúng đó, anh chỉ cần ngồi đó cho em ngắm thôi.

- Ơ này, sao em đọc lén tin nhắn của anh. 

- Em không có đọc lén, anh còn không nhìn lại xem anh gửi tin nhắn vào đâu.

Wonwoo chột dạ, liếc nhìn lại đoạn tin nhắn của mình với Jeonghan. Bệnh viện này còn phòng trống không nhỉ? đêm nay dọn vào đây luôn được không? Wonwoo dở khóc dở cười, nhìn tin nhắn vốn phải gửi riêng cho Jeonghan thì lại chễm chệ nằm trong group chat của mười ba người. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com