Meanie Chi Can Em O Day The Gioi Se Quang May
Gió ngoài trời nhẹ nhàng thổi, xuyên qua từng nhánh cây ven đường, vô tình khiến một vài chiếc lá rụng rơi xuống mặt đường dấy lên trong tâm trí ai một nỗi niềm cô đơn bất tận
Những hạt mưa đầu mùa cũng vì gió mà hối hả rơi, tiện đường nương lại gò má của một chàng trai đang đứng dưới góc cây bên lề, rồi vô tình cuống theo một vài người bạn tuy lạ mà thân quenChàng trai ấy đứng đó bao lâu? chẳng ai biết đượcĐiều duy nhất mọi người nhìn ra là ánh mắt của chàng trai ấy luôn hướng về cặp trai gái đang ngồi trong quán cà phê phía bên kia đường, hình như hai người họ là tình nhân, trông họ cười nói rất vui vẻ...Jeon Wonwoo cứ đứng đó, dùng đôi mắt ưu sầu của mình hướng đến khung cửa kính kia
Lòng anh chết lặng từ dạo ấy...
Tim Wonwoo chùng xuống. Anh biết mình không có quyền ghen tuông hay trách móc, nhưng không thể phủ nhận một nỗi buồn âm ỉ đang dần len lỏi trong lòng. Cảm giác như mình là người ngoài cuộc, chỉ đứng từ xa nhìn Mingyu, không đủ dũng cảm để tiến gần hay thậm chí giữ lấy
Wonwoo lặng lẽ quay lưng, rời đi mà không để Mingyu nhận ra. Cả tối hôm ấy, anh không thể ngừng suy nghĩ về hình ảnh của họ. Cô gái ấy là ai? Bạn gái của Mingyu sao? Anh chợt nhận ra, dù đã nhiều năm trôi qua, trái tim anh vẫn giữ nguyên cảm xúc dành cho cậu ấy. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là hy vọng xa vời
Kể từ hôm đó, Wonwoo quyết định giữ khoảng cách với Mingyu. Anh dừng trả lời tin nhắn, cố gắng tỏ ra bận rộn. Những câu trả lời của anh ngắn gọn và lạnh nhạt, chẳng còn sự nhiệt tình như trước. Mingyu bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cố gắng nhắn tin, tìm cách trò chuyện như trước
___
Ngày 1
Mingyu:
"Anh Wonwoo, chiều nay đi cà phê với em nhé?
Em tìm được một quán mới rất đẹp nè"
Wonwoo:
"Xin lỗi, hôm nay anh bận rồi."
Mingyu:
"Vậy tối nay anh có rảnh không? Chúng ta có thể đi ăn tối!"
Wonwoo:
"...Có lẽ để dịp khác nhé."
Mingyu:
"Wonwoo?
Sao em có cảm giác như anh đang tránh mặt em vậy?
Có chuyện gì không vậy anh?"
Wonwoo:
"Không có gì đâu, thật đấy.
Chỉ là công việc bận thôi."
Mingyu nhìn dòng tin nhắn, lòng không khỏi thắc mắc. Từ hôm đó, Wonwoo bắt đầu trở nên lạnh nhạt và xa cách. Cậu không hiểu nổi lý do, nhưng cũng không dám hỏi nhiều vì sợ sẽ khiến Wonwoo khó chịu. Dẫu vậy, Mingyu vẫn tiếp tục nhắn tin, hy vọng mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
___
Ngày 3
Mingyu:
"Anh có thời gian không? Em biết có một triển lãm tranh, anh chắc chắn sẽ thích!"
Wonwoo:
"Xin lỗi nhé, dạo này anh thực sự rất bận."
Mingyu:
"Được thôi... Vậy cuối tuần thì sao?
Em cũng bận, nhưng sẽ dành thời gian cho anh."
Wonwoo:
"Anh không chắc có thể thu xếp được."
Mingyu:
...
"Em thấy dạo này anh có vẻ lạnh nhạt với em...
Có chuyện gì xảy ra à?"
Wonwoo đọc những dòng tin nhắn, trái tim nhói lên nhưng anh không thể trả lời một cách thành thật. Anh chỉ trả lời ngắn gọn, không hứa hẹn điều gì, và cố tình lảng tránh.
___
Ngày 5
Mingyu:
"Wonwoo, em biết anh bận,
nhưng ít nhất anh có thể trả lời em không?"
"Anh có đang tránh mặt em không?
Nếu có gì không vui, anh nói với em đi được không?"
Wonwoo:
"...Không có gì đâu.
Anh chỉ cần chút thời gian một mình thôi."
Mingyu:
"Thời gian một mình?
Chúng ta không gặp nhau đã lâu rồi mà.
Em tưởng anh cũng vui khi chúng ta gặp lại..."
Wonwoo:
"Mingyu, thực sự anh cần tập trung vào công việc. Mong em hiểu."
Mingyu:
"Hiểu...
Nhưng anh có thể cho em biết lý do thật sự không?"
Wonwoo:
"...Anh không biết phải nói gì nữa.
Chỉ là anh không muốn gặp ai bây giờ."
Wonwoo đặt điện thoại xuống, lòng dấy lên nỗi day dứt. Anh biết câu trả lời của mình có thể làm Mingyu tổn thương, nhưng anh không thể đối diện với cậu khi cảm xúc bản thân vẫn còn rối ren như thế.
___
Ngày 7
Mingyu:
"Anh Wonwoo... Em thực sự lo lắng.
Em làm gì sai sao?"
Wonwoo:
"...Không, không có gì. Đừng suy nghĩ nhiều."
Mingyu:
"Anh nói đừng suy nghĩ, nhưng anh thay đổi quá đột ngột. Chúng ta đã gặp lại nhau sau nhiều năm, anh không cảm thấy điều đó có ý nghĩa sao?"
Wonwoo:
"Ý nghĩa chứ...
Nhưng đôi khi có những thứ cần giữ ở quá khứ."
Mingyu:
"Giữ ở quá khứ? Anh có ý gì?"
Wonwoo không trả lời nữa. Anh biết mình đã khiến Mingyu tổn thương, nhưng anh không thể làm khác. Hình ảnh Mingyu ngồi cùng cô gái kia vẫn luôn ám ảnh anh. Anh không muốn trở thành một người thứ ba? không biết nữa... chỉ là anh không muốn những hy vọng hão huyền ấy làm đau thêm trái tim mình.
.
Những ngày trôi qua trong im lặng, Wonwoo dần tạo ra một bức tường giữa mình và Mingyu. Mingyu càng cố gắng, anh càng đẩy cậu ra xa, cố gắng che giấu những cảm xúc rối bời trong lòng. Trong khi đó, Mingyu ngày càng khó chịu và thất vọng. Cậu không hiểu tại sao Wonwoo lại né tránh mình, càng không hiểu vì sao sau bao nhiêu năm gặp lại, khoảng cách giữa họ lại trở nên lớn hơn như thế.
Cứ mỗi lần nhìn điện thoại mà không thấy hồi âm, lòng Mingyu lại bứt rứt không yên. Cậu không thể chịu nổi cảm giác bị đẩy ra xa một cách vô lý như thế này, và cậu quyết tâm sẽ tìm mọi cách để kéo Wonwoo trở lại gần mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com