Me Vuc Quyen Luc
Ngày đầu tiên tại tập đoàn Amsnatphat, không khí trong văn phòng dường như trở nên nặng nề hơn. Những bóng đèn sáng rực rỡ chiếu xuống khắp căn phòng, tạo nên một không gian vô cùng lạnh lẽo, nhưng lại có một sự quyến rũ khó tả đang dâng lên, như một cơn sóng ngầm mà không ai có thể nhìn thấy.Orm Kornnaphat ngồi đằng sau bàn làm việc lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đống tài liệu. Cô là nữ CEO đầy quyền lực, và trong suốt những năm qua, chưa từng có ai có thể làm cô chao đảo. Nhưng ngay lúc này, khi tiếng gõ cửa vang lên, trái tim Orm thoáng một nhịp đập lỡ. Cánh cửa phòng mở ra, và LingLing bước vào, không phải với sự hối hả của một nhân viên mới, mà là của một người đã quá quen thuộc với mọi con mắt đang dõi theo mình. Orm khẽ nhướng mài nhìn người con gái xa lạ trước mặt, có lẽ là nhân viên mới. Nhưng đôi mài đẹp của cô nhanh chóng bị nhíu lại khi thấy bộ trang phục mà người kia khoác lên người LingLing Kwong bước vào trong một bộ váy đen ôm sát, tôn lên mọi đường cong quyến rũ của cơ thể, vòng eo nhỏ nhắn như thể có thể bị bóp nghẹt trong bàn tay, còn đôi chân dài miên man khoe ra từng bước đi đầy tự tin. Mái tóc đen tuyền của chị buông lơi, phủ nhẹ trên đôi vai thanh mảnh. Khi chị cất tiếng, giọng nói nhẹ như một làn khói, vừa ngọt ngào lại vừa có gì đó khiến người ta cảm thấy như bị hút vào.LingLing mỉm cười, giọng mềm mại như làn sương- CEO Kornnaphat, tôi là LingLing Kwong. Rất hân hạnh được làm việc cùng côNụ cười của LingLing toát lên vẻ tự tin đến mê hoặc, nhưng ánh mắt của chị lại sâu thẳm đến mức khiến Orm không thể rời đi. Đôi mắt ấy, như thể muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của người đối diện, như một cái bẫy vô hình mà Orm không thể tránh khỏi.Orm giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong lòng, một điều gì đó đã bắt đầu xao động. Mùi hương nước hoa của LingLing – một loại hương thơm thoang thoảng, quyến rũ, lướt qua không khí khiến Orm cảm thấy như mọi không gian trong phòng đều dần thu hẹp lại.Nhưng Orm vẫn cố tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng, nhưng giọng có chút khàn đặc- Cô là ai ?- Trợ lí mớiChỉ đáp lại vài chữ ngắn gọn nhưng lại khiến lửa lòng Orm Kornnaphat âm ỉ, cô gái trước mặt cô hiện giờ không giống như những nhân viên khác. Có thứ gì đó ở Ling Ling khiến Orm như đắm chìm vào. Nhưng cô vẫn cố phủ nhận điều đó, giọng mạnh mẽ vang vọng khắp căn phòng im lìm.- Cô có vẻ tự tin nhỉ ? Tôi không dễ bị lay động đâu.Câu nói của Orm không có chút ẩn ý, nhưng trong đôi mắt cô lại không giấu nổi sự dao động nhẹ. LingLing chỉ mỉm cười, bước đến gần hơn, khoảng cách giữa họ như bị thu hẹp trong từng nhịp thở. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, nóng rực hơn bao giờ hết.LingLing giọng mượt mà, một chút nghịch ngợm trong mắt- Tôi không cần tổng giám đốc lay động. Tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình. Nhưng... Tổng giám đốc có vẻ không thoải mái nhỉ ?Lời nói của LingLing như một cú vỗ nhẹ vào tâm trí Orm, khiến cô không thể không tự hỏi liệu chính mình có đang đánh mất sự tỉnh táo vốn có. Orm nhíu mày, cố gắng thu lại những cảm xúc đang lạc lối, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn thường lệ. - Chỉ là đi làm thôi mà ? Có cần ăn mặc phô trương như thế không ?Giọng nói nửa lạnh nửa nhạt của cô làm chị khẽ dừng lại một chút, nhưng nụ cười trên môi Ling Ling không hề thay đổi. Thay vào đó, chị lại nhẹ nhàng bước thêm một bước, đặt một tay lên bàn làm việc lớn, ánh mắt tinh tế nhưng đầy thách thức nhìn thẳng vào Orm.- Ồ, tôi xin lỗi nếu phong cách của tôi làm CEO không hài lòng LingLing đáp, giọng nói vẫn mềm mại, nhưng ẩn chứa chút gì đó khiêu khích. - Tôi nghĩ rằng trong một môi trường làm việc chuyên nghiệp, việc tự tin vào bản thân cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng với công việc và với sếp của mình.Orm nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc của người phụ nữ trước mặt. - Tự tin và tự cao, chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh. Nhưng tôi sẽ chờ xem cô vượt qua ranh giới đó thế nào.LingLing mỉm cười lần nữa, lần này là một nụ cười bí hiểm, như thể lời nói của Orm chẳng làm chị bận tâm. Chị đứng thẳng người, rút một tập hồ sơ và đặt nó xuống bàn. - Đây là những tài liệu tôi đã chuẩn bị. Mong nhận được sự chỉ dạy từ CEO Kornnaphat.Orm lướt mắt qua tập tài liệu, nhưng sự chú ý của cô vẫn đặt vào người phụ nữ đứng trước mặt. Có điều gì đó ở LingLing khiến cô khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến cô không thể dời mắt.- Được rồi Orm cất lời sau một khoảng lặng. - Chúng ta sẽ sớm biết cô có gì để chứng minh ngoài vẻ bề ngoài.- Thế sếp có muốn biết liền không ? Nếu sếp muốn biết ngay thì tôi không ngại phô bày hết mọi thứ mình có cho sếp Orm khựng lại khi nghe câu trả lời đầy ẩn ý của LingLing. Đôi mắt lạnh lùng của cô lóe lên một tia khó đoán, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.- Thật sao? Orm dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo chút thách thức. - Tôi tự hỏi, cô nghĩ mình có gì đáng để phô bày đến mức khiến tôi phải quan tâm?LingLing không nao núng, đôi môi chị khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. - Ồ, tôi nghĩ rằng những gì tôi mang lại có thể sẽ khiến sếp bất ngờ. Nhưng...Chị ngừng lại, ánh mắt chợt sắc bén như một lưỡi dao-....có lẽ sếp nên tự mình tìm hiểu. Đôi khi, những điều giá trị nhất không phải thứ dễ dàng nhìn thấy ngay từ đầu. Mà phải chạm vào và cảm nhận nó từ bên trong...Một nụ cười đầy gọi mời và quyến rũ nở trên môi LingLing Kwong, Orm nhướng mày, không nói gì thêm. LingLing cúi nhẹ đầu, như để khép lại cuộc trao đổi ngắn ngủi nhưng đầy ngụ ý này.- Tôi mong sẽ có cơ hội chứng minh điều đó trong thời gian tới, CEO KornnaphatChị nói, trước khi xoay người rời khỏi phòng, để lại một không gian tràn ngập sự im lặng căng thẳng.Orm nhìn cánh cửa vừa khép lại, tay khẽ chạm vào tập tài liệu mà LingLing để lại trên bàn. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi cô.- Thú vị đâyCô lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên sự tò mò hiếm có.
Cùng lúc đó, ở tầng trệt của tòa nhà, Freen đang ngồi đối diện Becky trong căn tin của công ty. Không gian ấm cúng, với ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một bầu không khí thân mật nhưng lại đầy gợi cảm. Freen nhẹ nhàng đặt một ly trà hoa cúc nóng trước mặt Becky, đôi tay trắng ngần của nàng thoáng chạm vào tay Becky một cách có chủ đích. Khiến em được một phen rùng mình mà cảnh giác hơn với người con gái kia- Cô là ai ?Giọng nói lạnh lẽo của người đối diện vang lên khiến Freen khẽ mỉm cười, đúng là "nữ hoàng băng giá" của gia tộc Amsnatphat mà. Lời đồn về Becky quả thật không sai- Trợ lí mới của CEOFreen đáp một cách nhẹ nhàng, Becky khẽ nhíu mài nhìn Freen một lượt, ánh nhìn dò xét của em khiến nàng hơn khó chịu nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình thản trước mặt Becky. Ánh mắt Freen rơi xuống ly trà hoa cúc mà nàng vừa đặt lên bàn, chất lỏng vàng nhạt sóng sánh trong ánh sáng nhẹ của căn phòng. Nàng nhỏ giọng, vừa như một lời mời gọi, vừa như một thông điệp ẩn ý:- Tôi nghe nói sếp rất thích trà. Đây là trà hoa cúc tôi đặc biệt chuẩn bị cho sếp, uống một chút sẽ tốt cho sức khỏe.Em nhìn vào bông hoa cúc nhỏ trong li trà, môi mỉm cười như có như không, nhưng sắc mặt thì tối sầm lại, Becky sau khi nghe nàng nói thế, điều đầu tiên em nghĩ không phải là cảm kích mà là - Cô lấy thông tin đó từ đâu ?Em nhìn Freen, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Em biết rằng Freen không phải là người đơn giản. Cả cách mà Freen nhìn em, như thể đang đánh giá và đoán biết từng cảm xúc của mình, khiến Becky cảm thấy có chút không yên.Freen biết rõ Becky sẽ hỏi nàng câu này nên chỉ nhẹ nhàng cười, không vội trả lời mà nhìn Becky một cách đầy thấu hiểu, ánh mắt ẩn hiện vài tia gọi mời như muốn Becky chìm đắm vào đó vậy. Becky nhìn nàng, không giống những nhân viên bình thường xíu nào, rốt cuộc nàng ta lại ai chứ ?Freen khi thấy ánh nhìn của Becky thì nàng đã biết kế hoạch thành công bước đầu rồi, Freen khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ đến mức người đối diện cũng chả nhận ra. Giọng điệu nàng dịu dàng, đầy quyến rũ- Người quan tâm sẽ tự biết thôi.Từng chữ lại như lưỡi dao nhỏ đâm sâu vào tâm trí Becky. Câu nói của Freen như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về, nhưng lại mang theo một sự ám chỉ sắc bén. Becky thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không để cho Freen thấy bất kỳ điểm yếu nào. Tuy nhiên, ngay khi Freen đi đến ngồi xuống cạnh em, gần như chỉ còn một khoảng cách không thể đoán trước giữa hai người, Becky lại cảm thấy sự căng thẳng dâng lên trong mình. Mùi nước hoa tinh tế, nhẹ nhàng của nàng khiến em bừng tỉnh, Becky rất ghét mùi nước hoa nhưng tại sao nước hoa trên người Freen lại khiến em dễ chịu như thế nhỉ ?Freen nhìn vào mắt Becky, nụ cười của cô càng thêm mời gọi, nhưng lại có một điều gì đó đầy bí ẩn ẩn sau đó. Becky cố gắng không để bản thân bị cuốn vào, nhưng ánh mắt của Freen lại như những cơn sóng dâng cao, không thể cưỡng lại.Bản thân tự mình nhích ra xa Freen một chút tránh sự tiếp xúc quá mức thân mật này. Dù sao thì cả hai cũng đang ngồi ở căn tin công ty mà ? Để người khác thấy rồi lại nói ra nói vào thì không hay cho lắm. Nhưng Freen thì không nghĩ thế, nàng cứ thế mà nhích lại gần Becky hơn nữa, sự tấn công dồn dập của nàng làm em nhất thời không biết phản ứng thế nào. Ngay một giây sau đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên làm Becky bừng tỉnh, em không kiên nể mà thẳng tay đẩy mạnh nàng ra xa khiến Freen xém chút là ngã thẳng xuống sàn rồi. Cũng vì thế mà nàng giương đôi mắt trà hơi tức giận nhìn em, Becky đứng dậy giọng trầm, nhưng lại có chút rung động trong đó.- Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể làm tôi xiêu lòng sao ?Freen khẽ nhếch môi, đôi mắt đầy ma mị nhìn thẳng vào Becky, như thể đang muốn thách thức em. Freen mềm mại, nụ cười đầy ẩn ý, tay nắm lấy bàn tay đầy gân xanh của em- Có thể... tôi sẽ khiến sếp thay đổi suy nghĩ chăng ?Đôi mày của Becky nhíu chặt lại ngay khi nghe câu nói đó, sự khó chịu trong lòng em lập tức dâng lên. Ánh mắt sắc bén của em không rời khỏi Freen, như muốn nhìn thấu qua nụ cười mơ hồ và vẻ điềm tĩnh đến khó chịu của nàng ta.- Cô nghĩ mình hiểu tôi sao? Becky Amstrong cất giọng, âm điệu trầm hơn thường ngày, xen lẫn chút lạnh lẽo. Tâm trạng của em lúc này rõ ràng không mấy dễ chịu, nhưng Freen Sarocha dường như chẳng hề bận tâm.Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt nhìn Becky như thể thách thức. - Không cần hiểu, chỉ cần cảm nhận thôiFreen đáp, giọng nàng dịu dàng, nhưng trong từng lời nói lại ẩn chứa một sự tự tin đáng sợ.Becky cảm thấy sự khó chịu càng lúc càng tăng lên, không chỉ vì thái độ của Freen mà còn vì chính bản thân em không thể kiểm soát được cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng. Freen không giống bất kỳ ai em từng gặp. Nàng ta quá bình tĩnh, quá khéo léo, và ánh mắt ấy... như thể Freen đang tận hưởng từng khoảnh khắc nhìn em bị khuấy động.Becky siết nhẹ bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh. - Nếu cô nghĩ mấy câu nói mơ hồ đó có thể khiến tôi dao động, thì cô đã lầmEm nói, giọng chắc nịch.- Có lẽ sếp đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là quan tâm cấp trên với tư cách là một nhân viên cấp dưới thôi mà ?Lời nói của Freen thoạt nghe vô hại, nhưng Becky biết rõ nó không hề đơn giản như vậy. Cách Freen nhìn em, cách nàng ta lựa chọn từng câu từng chữ, tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.Becky khẽ cười nhạt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút bất an. - Tốt thôi, vậy cô cứ làm tròn bổn phận của mình. Nhưng tôi khuyên cô đừng cố gắng vượt qua giới hạn.Freen nhìn Becky, ánh mắt nàng trở nên sắc nét hơn trong một thoáng. - Giới hạn của sếp là gì, tôi rất muốn biết. Nhưng yên tâm, tôi luôn tôn trọng ranh giớiNàng nói, nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi đỏ nhưng đôi mắt ấy như ngầm thách thức Becky khám phá.Becky không trả lời, chỉ nhìn Freen thêm vài giây trước khi quay đi, cố gắng dập tắt cảm giác khó chịu đang len lỏi trong lòng. Freen, người phụ nữ này, rõ ràng không phải là một nhân viên bình thường. Rốt cuộc nàng ta là ai ?Vậy là, trong không khí đầy căng thẳng này, những trận chiến tinh thần đã bắt đầu. Mỗi bước đi, mỗi lời nói của LingLing Kwong và Freen Sarocha đều như một bẫy mê hoặc, khéo léo dệt nên một tấm lưới tinh vi không thể thoát ra. Orm Kornnaphat và Becky Amstrong đều ngầm biết rằng họ đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng không ai trong số họ có thể dừng lại.Chuyện tình giữa họ, không phải chỉ là sự gặp gỡ của những tâm hồn, mà là một trận chiến không khoan nhượng giữa dục vọng và lý trí. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
Đêm khuya tại một quán bar cao cấpÁnh sáng tím mờ ảo đổ xuống từ những chùm đèn pha lê, phản chiếu trên bề mặt ly rượu trong tay LingLing, tạo nên một khung cảnh vừa lạnh lẽo vừa quyến rũ. Quán bar vắng vẻ, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên như một lời thì thầm trong không gian, bao trùm lấy hai người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da sang trọng.Ling Ling tựa lưng vào ghế, chiếc váy đen bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo, đôi chân dài bắt chéo một cách đầy kiêu hãnh. Dường như màu đen cũng rất hợp với chị ta thì phải. Tay Ling Ling cầm ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ, ánh mắt mơ hồ đầy mê hoặc. Freen ngồi đối diện, mái tóc buông lơi, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch. Chiếc váy lụa ánh bạc ôm lấy cơ thể cô, khiến từng cử động đều như một vũ điệu quyến rũ.LingLing nhấp một ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt:LingLing giọng trầm thấp, êm ái như làn khói- Orm Kornnaphat đúng là thú vị hơn chị tưởng. Lạnh lùng, cao ngạo, nhưng cũng rất dễ dao động. Một ánh mắt, một nụ cười... và chị thấy cô ta đã bắt đầu để ý đến chị rồi.Freen bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như những ngọn lửa nhỏ trong bóng tối, Freen giọng nhẹ bẫng, như đang chế giễu- Chị đang khen cô ta hay đang khen chính mình vậy ? Nhưng mà... Becky Amstrong cũng chẳng khác gì. Một 'nữ hoàng băng giá' ? Chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Một chút tiếp xúc, một chút mời gọi... cô ta đã dao động rồi.LingLing mỉm cười, đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt sắc sảo lướt qua Freen:- Cẩn thận đấy, Freen. Những người như Becky hay Orm, một khi em để họ bước vào tâm trí, họ sẽ chiếm lấy tất cả mà em không hay biết.Freen nhún vai, đôi môi cong lên đầy tự tin:- Chị nghĩ em dễ bị hạ gục thế sao ? Becky chỉ là một thử thách thú vị, không hơn. Cô ta có thể lạnh lùng, có thể cứng rắn, nhưng trước em ? Chẳng mấy chốc cô ta sẽ tự nguyện mở lòng.LingLing nhướn mày, nụ cười của chị càng thêm ma mị:- Tự tin thế ? Chị chỉ hy vọng em không lún quá sâu. Đừng quên mục tiêu của chúng ta, Freen. Chúng ta đến đây không phải để yêu đương.Freen nghiêng người về phía trước, ánh mắt rực rỡ nhưng ẩn chứa chút gì đó thách thức:- Mục tiêu ? Chị đừng lo, em biết mình đang làm gì. Nhưng mà... chị nghĩ sao nếu lần này mọi thứ cũng dễ dàng như những lần trước ? Có khi em còn làm Becky Amstrong phải cầu xin em nữa đấy.LingLing bật cười khẽ, tiếng cười của chị trầm thấp, như một giai điệu ma mị vang lên trong không gian:- Becky Amstrong cầu xin em? Thật thú vị. Nhưng Orm Kornnaphat thì khác. Chị không nghĩ cô ấy sẽ dễ khuất phục như vậy. Có điều, chị thích kiểu người như cô ấy – kiêu ngạo nhưng không giấu được sự yếu đuối. Chị chỉ cần một chút thời gian... cô ấy sẽ hoàn toàn thuộc về chị.Freen nhếch môi, nâng ly cocktail lên như để chúc mừng:- Vậy thì để xem ai trong chúng ta chinh phục được mục tiêu trước.LingLing nâng ly rượu của mình, ánh mắt sắc sảo nhìn Freen Sarocha như đang cân đo từng lời nói:- Được thôi. Nhưng Freen, nhớ rằng mọi thứ chỉ là một trò chơi. Đừng để cảm xúc thật xen vào. Chúng ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ, không phải để rung động.Freen nhấp một ngụm cocktail, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái:- Chị lại lo xa rồi. Em chưa bao giờ thua trong trò chơi nào cả.LingLing Kwong không nói gì, chỉ khẽ cười, ánh mắt chị như xoáy sâu vào Freen. Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người phụ nữ với những toan tính ngầm ngồi đối diện nhau, như hai con cáo đang thách thức nhau trong trò chơi nguy hiểm. Nhưng phía sau những nụ cười quyến rũ và tự tin ấy, liệu họ có thực sự giữ được trái tim mình khỏi những cơn sóng đang chờ chực cuốn phăng đi mọi thứ?
Cùng lúc đó, ở tầng trệt của tòa nhà, Freen đang ngồi đối diện Becky trong căn tin của công ty. Không gian ấm cúng, với ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một bầu không khí thân mật nhưng lại đầy gợi cảm. Freen nhẹ nhàng đặt một ly trà hoa cúc nóng trước mặt Becky, đôi tay trắng ngần của nàng thoáng chạm vào tay Becky một cách có chủ đích. Khiến em được một phen rùng mình mà cảnh giác hơn với người con gái kia- Cô là ai ?Giọng nói lạnh lẽo của người đối diện vang lên khiến Freen khẽ mỉm cười, đúng là "nữ hoàng băng giá" của gia tộc Amsnatphat mà. Lời đồn về Becky quả thật không sai- Trợ lí mới của CEOFreen đáp một cách nhẹ nhàng, Becky khẽ nhíu mài nhìn Freen một lượt, ánh nhìn dò xét của em khiến nàng hơn khó chịu nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình thản trước mặt Becky. Ánh mắt Freen rơi xuống ly trà hoa cúc mà nàng vừa đặt lên bàn, chất lỏng vàng nhạt sóng sánh trong ánh sáng nhẹ của căn phòng. Nàng nhỏ giọng, vừa như một lời mời gọi, vừa như một thông điệp ẩn ý:- Tôi nghe nói sếp rất thích trà. Đây là trà hoa cúc tôi đặc biệt chuẩn bị cho sếp, uống một chút sẽ tốt cho sức khỏe.Em nhìn vào bông hoa cúc nhỏ trong li trà, môi mỉm cười như có như không, nhưng sắc mặt thì tối sầm lại, Becky sau khi nghe nàng nói thế, điều đầu tiên em nghĩ không phải là cảm kích mà là - Cô lấy thông tin đó từ đâu ?Em nhìn Freen, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Em biết rằng Freen không phải là người đơn giản. Cả cách mà Freen nhìn em, như thể đang đánh giá và đoán biết từng cảm xúc của mình, khiến Becky cảm thấy có chút không yên.Freen biết rõ Becky sẽ hỏi nàng câu này nên chỉ nhẹ nhàng cười, không vội trả lời mà nhìn Becky một cách đầy thấu hiểu, ánh mắt ẩn hiện vài tia gọi mời như muốn Becky chìm đắm vào đó vậy. Becky nhìn nàng, không giống những nhân viên bình thường xíu nào, rốt cuộc nàng ta lại ai chứ ?Freen khi thấy ánh nhìn của Becky thì nàng đã biết kế hoạch thành công bước đầu rồi, Freen khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ đến mức người đối diện cũng chả nhận ra. Giọng điệu nàng dịu dàng, đầy quyến rũ- Người quan tâm sẽ tự biết thôi.Từng chữ lại như lưỡi dao nhỏ đâm sâu vào tâm trí Becky. Câu nói của Freen như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về, nhưng lại mang theo một sự ám chỉ sắc bén. Becky thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không để cho Freen thấy bất kỳ điểm yếu nào. Tuy nhiên, ngay khi Freen đi đến ngồi xuống cạnh em, gần như chỉ còn một khoảng cách không thể đoán trước giữa hai người, Becky lại cảm thấy sự căng thẳng dâng lên trong mình. Mùi nước hoa tinh tế, nhẹ nhàng của nàng khiến em bừng tỉnh, Becky rất ghét mùi nước hoa nhưng tại sao nước hoa trên người Freen lại khiến em dễ chịu như thế nhỉ ?Freen nhìn vào mắt Becky, nụ cười của cô càng thêm mời gọi, nhưng lại có một điều gì đó đầy bí ẩn ẩn sau đó. Becky cố gắng không để bản thân bị cuốn vào, nhưng ánh mắt của Freen lại như những cơn sóng dâng cao, không thể cưỡng lại.Bản thân tự mình nhích ra xa Freen một chút tránh sự tiếp xúc quá mức thân mật này. Dù sao thì cả hai cũng đang ngồi ở căn tin công ty mà ? Để người khác thấy rồi lại nói ra nói vào thì không hay cho lắm. Nhưng Freen thì không nghĩ thế, nàng cứ thế mà nhích lại gần Becky hơn nữa, sự tấn công dồn dập của nàng làm em nhất thời không biết phản ứng thế nào. Ngay một giây sau đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên làm Becky bừng tỉnh, em không kiên nể mà thẳng tay đẩy mạnh nàng ra xa khiến Freen xém chút là ngã thẳng xuống sàn rồi. Cũng vì thế mà nàng giương đôi mắt trà hơi tức giận nhìn em, Becky đứng dậy giọng trầm, nhưng lại có chút rung động trong đó.- Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể làm tôi xiêu lòng sao ?Freen khẽ nhếch môi, đôi mắt đầy ma mị nhìn thẳng vào Becky, như thể đang muốn thách thức em. Freen mềm mại, nụ cười đầy ẩn ý, tay nắm lấy bàn tay đầy gân xanh của em- Có thể... tôi sẽ khiến sếp thay đổi suy nghĩ chăng ?Đôi mày của Becky nhíu chặt lại ngay khi nghe câu nói đó, sự khó chịu trong lòng em lập tức dâng lên. Ánh mắt sắc bén của em không rời khỏi Freen, như muốn nhìn thấu qua nụ cười mơ hồ và vẻ điềm tĩnh đến khó chịu của nàng ta.- Cô nghĩ mình hiểu tôi sao? Becky Amstrong cất giọng, âm điệu trầm hơn thường ngày, xen lẫn chút lạnh lẽo. Tâm trạng của em lúc này rõ ràng không mấy dễ chịu, nhưng Freen Sarocha dường như chẳng hề bận tâm.Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt nhìn Becky như thể thách thức. - Không cần hiểu, chỉ cần cảm nhận thôiFreen đáp, giọng nàng dịu dàng, nhưng trong từng lời nói lại ẩn chứa một sự tự tin đáng sợ.Becky cảm thấy sự khó chịu càng lúc càng tăng lên, không chỉ vì thái độ của Freen mà còn vì chính bản thân em không thể kiểm soát được cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng. Freen không giống bất kỳ ai em từng gặp. Nàng ta quá bình tĩnh, quá khéo léo, và ánh mắt ấy... như thể Freen đang tận hưởng từng khoảnh khắc nhìn em bị khuấy động.Becky siết nhẹ bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh. - Nếu cô nghĩ mấy câu nói mơ hồ đó có thể khiến tôi dao động, thì cô đã lầmEm nói, giọng chắc nịch.- Có lẽ sếp đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là quan tâm cấp trên với tư cách là một nhân viên cấp dưới thôi mà ?Lời nói của Freen thoạt nghe vô hại, nhưng Becky biết rõ nó không hề đơn giản như vậy. Cách Freen nhìn em, cách nàng ta lựa chọn từng câu từng chữ, tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.Becky khẽ cười nhạt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút bất an. - Tốt thôi, vậy cô cứ làm tròn bổn phận của mình. Nhưng tôi khuyên cô đừng cố gắng vượt qua giới hạn.Freen nhìn Becky, ánh mắt nàng trở nên sắc nét hơn trong một thoáng. - Giới hạn của sếp là gì, tôi rất muốn biết. Nhưng yên tâm, tôi luôn tôn trọng ranh giớiNàng nói, nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi đỏ nhưng đôi mắt ấy như ngầm thách thức Becky khám phá.Becky không trả lời, chỉ nhìn Freen thêm vài giây trước khi quay đi, cố gắng dập tắt cảm giác khó chịu đang len lỏi trong lòng. Freen, người phụ nữ này, rõ ràng không phải là một nhân viên bình thường. Rốt cuộc nàng ta là ai ?Vậy là, trong không khí đầy căng thẳng này, những trận chiến tinh thần đã bắt đầu. Mỗi bước đi, mỗi lời nói của LingLing Kwong và Freen Sarocha đều như một bẫy mê hoặc, khéo léo dệt nên một tấm lưới tinh vi không thể thoát ra. Orm Kornnaphat và Becky Amstrong đều ngầm biết rằng họ đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng không ai trong số họ có thể dừng lại.Chuyện tình giữa họ, không phải chỉ là sự gặp gỡ của những tâm hồn, mà là một trận chiến không khoan nhượng giữa dục vọng và lý trí. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
Đêm khuya tại một quán bar cao cấpÁnh sáng tím mờ ảo đổ xuống từ những chùm đèn pha lê, phản chiếu trên bề mặt ly rượu trong tay LingLing, tạo nên một khung cảnh vừa lạnh lẽo vừa quyến rũ. Quán bar vắng vẻ, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên như một lời thì thầm trong không gian, bao trùm lấy hai người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da sang trọng.Ling Ling tựa lưng vào ghế, chiếc váy đen bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo, đôi chân dài bắt chéo một cách đầy kiêu hãnh. Dường như màu đen cũng rất hợp với chị ta thì phải. Tay Ling Ling cầm ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ, ánh mắt mơ hồ đầy mê hoặc. Freen ngồi đối diện, mái tóc buông lơi, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch. Chiếc váy lụa ánh bạc ôm lấy cơ thể cô, khiến từng cử động đều như một vũ điệu quyến rũ.LingLing nhấp một ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt:LingLing giọng trầm thấp, êm ái như làn khói- Orm Kornnaphat đúng là thú vị hơn chị tưởng. Lạnh lùng, cao ngạo, nhưng cũng rất dễ dao động. Một ánh mắt, một nụ cười... và chị thấy cô ta đã bắt đầu để ý đến chị rồi.Freen bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như những ngọn lửa nhỏ trong bóng tối, Freen giọng nhẹ bẫng, như đang chế giễu- Chị đang khen cô ta hay đang khen chính mình vậy ? Nhưng mà... Becky Amstrong cũng chẳng khác gì. Một 'nữ hoàng băng giá' ? Chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Một chút tiếp xúc, một chút mời gọi... cô ta đã dao động rồi.LingLing mỉm cười, đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt sắc sảo lướt qua Freen:- Cẩn thận đấy, Freen. Những người như Becky hay Orm, một khi em để họ bước vào tâm trí, họ sẽ chiếm lấy tất cả mà em không hay biết.Freen nhún vai, đôi môi cong lên đầy tự tin:- Chị nghĩ em dễ bị hạ gục thế sao ? Becky chỉ là một thử thách thú vị, không hơn. Cô ta có thể lạnh lùng, có thể cứng rắn, nhưng trước em ? Chẳng mấy chốc cô ta sẽ tự nguyện mở lòng.LingLing nhướn mày, nụ cười của chị càng thêm ma mị:- Tự tin thế ? Chị chỉ hy vọng em không lún quá sâu. Đừng quên mục tiêu của chúng ta, Freen. Chúng ta đến đây không phải để yêu đương.Freen nghiêng người về phía trước, ánh mắt rực rỡ nhưng ẩn chứa chút gì đó thách thức:- Mục tiêu ? Chị đừng lo, em biết mình đang làm gì. Nhưng mà... chị nghĩ sao nếu lần này mọi thứ cũng dễ dàng như những lần trước ? Có khi em còn làm Becky Amstrong phải cầu xin em nữa đấy.LingLing bật cười khẽ, tiếng cười của chị trầm thấp, như một giai điệu ma mị vang lên trong không gian:- Becky Amstrong cầu xin em? Thật thú vị. Nhưng Orm Kornnaphat thì khác. Chị không nghĩ cô ấy sẽ dễ khuất phục như vậy. Có điều, chị thích kiểu người như cô ấy – kiêu ngạo nhưng không giấu được sự yếu đuối. Chị chỉ cần một chút thời gian... cô ấy sẽ hoàn toàn thuộc về chị.Freen nhếch môi, nâng ly cocktail lên như để chúc mừng:- Vậy thì để xem ai trong chúng ta chinh phục được mục tiêu trước.LingLing nâng ly rượu của mình, ánh mắt sắc sảo nhìn Freen Sarocha như đang cân đo từng lời nói:- Được thôi. Nhưng Freen, nhớ rằng mọi thứ chỉ là một trò chơi. Đừng để cảm xúc thật xen vào. Chúng ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ, không phải để rung động.Freen nhấp một ngụm cocktail, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái:- Chị lại lo xa rồi. Em chưa bao giờ thua trong trò chơi nào cả.LingLing Kwong không nói gì, chỉ khẽ cười, ánh mắt chị như xoáy sâu vào Freen. Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người phụ nữ với những toan tính ngầm ngồi đối diện nhau, như hai con cáo đang thách thức nhau trong trò chơi nguy hiểm. Nhưng phía sau những nụ cười quyến rũ và tự tin ấy, liệu họ có thực sự giữ được trái tim mình khỏi những cơn sóng đang chờ chực cuốn phăng đi mọi thứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com