TruyenHHH.com

Me Tinh

Hắn chau mày phóng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cậu.

Thiếu Vũ quay mặt đi, nhìn ra ngoài thì thấy một cửa hàng bán quần áo nam, cậu nói Triết Viễn dừng lại, rồi bước vào hắn cũng nối bước theo sau, Thiếu Vũ tự tay chọn cho hắn một chiếc áo cổ lọ màu trắng kết hợp với áo khoác da và quần kaki, cậu nói hắn mặc thử hắn ngạc nhiên tần ngần nhìn cậu, Thiếu Vũ ra hiệu cho Triết Viễn nhanh vào thử đồ, vì sợ cậu không được vui nên hắn cũng đành chấp nhận.

Cậu ngồi chờ ở ngoài, không ngừng tưởng tượng ra bộ dạng của hắn khi khoác lên người bộ quần áo đó sẽ như thế nào?

Ít phút sau Triết Viễn bước ra khí chất lạnh lùng kết hợp với bộ trang phục, vừa vặn ôm sát cơ thể săn chắc dẻo dai đôi chân thẳng tắp của hắn, càng làm tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ, cậu ngước nhìn hắn đến quên cả chớp mắt.
Thiếu Vũ rất vừa ý nói nhân viên tính tiền, hắn lắc đầu từ chối, cậu lườm hắn làm hắn khựng lại không biết nói gì thêm, Triết Viễn không hiểu cậu làm vậy là có ý gì nhưng đâu đó trong tim hắn cũng thầm dâng lê cảm giác hạnh phúc.

Đến nhà Lâm Ngạn, Duệ Nghi nhìn thấy hai người thì vui vẻ ra đón, cô thấy Triết Viễn hôm nay ăn mặc như vậy thì rất ngạc nhiên lại gần hỏi thăm vết thương của hắn, nhìn điệu bộ quan tâm của cô bỗng dưng làm Thiếu Vũ nhớ đến chàng trai hôm qua cùng vết hôn nơi sau gáy của hắn, khiến tâm trạng cậu phút chốc xấu đi, nhưng cố nén xuống mà ngồi nói chuyện với Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn chuẩn bị một bữa tiệc rất thịnh soạn để tỏ lòng cảm ơn Triết Viễn đã giúp đỡ chuyện ở quán bar, Lâm Ngạn mời rượu Triết Viễn nhưng hắn từ chối nói còn phải lái xe nên không thể uống, y thấy vậy thì mỉm cười rót nước ngọt mời hắn.
Sau khi ăn uống thì cùng kéo nhau ra biệt viện nhà Lâm Ngạn ngắm cảnh nơi này phong cảnh nên thơ hữu tình, xen lẫn nét xa hoa trong cách bài trí của chủ nhân càng làm tăng lên vẻ thơ mộng, Lâm Ngạn lân la hỏi chuyện về gia đình Triết Viễn, khi nghe hắn nói mình là trẻ mồ côi, Thiếu Vũ nhìn hắn đôi mắt ánh lên nét phức tạp không rõ, Lâm Ngạn thì ái ngại nói xin lỗi rồi hỏi lảng sang chuyện khác.

Khi biết hắn vẫn chưa có người yêu thì mừng thầm trong lòng, nhìn thấy Duệ Nghi đang bưng hoa quả tới thì nháy mắt ra hiệu cho Duệ Nghi tiếp chuyện với hắn còn mình lôi kéo Thiếu Vũ ra ngoài nói chuyện.

Ngồi với Lâm Ngạn mà tâm trí Thiếu Vũ cứ để nơi Triết Viễn, y nói gì cậu đều không nghe thấy, y thấy cậu lơ đễnh thì đập tay lên vai cậu:

"Nè mày thả hồn đi đâu vậy đang tương tư em nào à, có mê cũng nhớ giữ giá nha mày hahaha."
Thiếu Vũ thấy không vui với lời trêu chọc của Lâm Ngạn nên im lặng xoay xoay khối đá quý trên bàn, bỗng nhiên y hỏi: "Mày thấy Duệ Nghi và anh Triết Viễn thế nào?

Nghe y nhắc tới Triết Viễn thì chau mày: ""Không được."

Lâm Ngạn nhíu mày: "Sao lại không được?"

"Tao... tao không biết."

Lâm Ngạn cười tà mị: "Nè đừng nói là mày thích duệ Nghi nha, y nói xong thì nhìn Thiếu Vũ một lượt từ trên xuống dưới bĩu môi mày không đủ tiêu chuẩn làm em rể tao đâu hì hì."

"Ai nói là tao muốn làm em rễ mày, đừng có mà nghĩ lung tung tao chỉ coi Duệ nghi như em gái thôi."

Lâm Ngạn mỉm cười: "Anh rể như tao cũng tốt lắm đó, đừng có mà chê á ha ha, ôi mẹ ơi sặc ..."

Thiếu Vũ: "......"

Lâm Ngạn sau khi khôi phục lại vẻ đứng đắng thường ngày liền nói:

"Tao không biết trong cảm nhận của mày, mày thấy anh ấy như thế nào, nhưng với riêng tao, tao thấy anh ấy là người mà tao có thể tin tưởng giao Duệ Nghi cho anh ấy và điều quan trọng nhất là Duệ Nghi nó rất thích anh Triết Viễn tạo chỉ muốn giúp nó có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với anh ấy thôi."
Thiếu Vũ muốn nói chuyện tối qua mình đã thấy ở nhà Triết Viễn cho Lâm Ngạn nghe, nhưng nhìn thấy ánh mắt hi vọng của lâm Ngạn không hiểu sao cậu lại không thể mở miệng nói ra cho được, lòng dạ rối như tơ vò.

Cậu đắn đo hồi lâu cuối cùng quyết định không nói đến chuyện này nữa im lặng phóng ánh mắt về hướng Triết Viễn, Lâm Ngạn nhìn cậu nghiền ngẫm một lúc rồi lên tiếng: "Mày có đang tương tư em nào không? Nhìn cái mặt kìa, sao giống tao lúc trước si mê em Mộng Trà vậy."

Cậu nghe y trêu cũng lười phản bác nhìn y với vẻ mặt mang nhiều tâm sự,

Duệ Nghi đi tới nghe nói tương tư gì đó thì hỏi cậu: "Anh đang thích ai hả có cần em giúp không?"

Thiếu Vũ nghe Duệ Nghi hỏi thì quay sang nhìn thấy Triết Viễn cũng đang nhìn mình, sợ hắn hiểu lầm nên vội giải thích: "Em đừng nghe nó nói lung tung anh có ai đâu mà thích." Vừa nói vừa nhìn Triết Viễn bốn mắt chạm nhau, cậu ngại ngần quay đi.
Lâm Ngạn đem bài ra đánh cậu không tập trung nên liên tục bị thua, phải uống rượu phạt, hắn thấy cậu đã muốn say nên đưa cậu về.

Trên đường đi ngang qua một con hẻm, thấy có đám người đang ức hϊếp một người phụ nữ có con nhỏ, chiếc túi xách trong tay cô bị bọn chúng giật, đồ đạc văng ra ngoài, một tên cướp đứa trẻ từ tay người phụ nữ, cô khóc và liên tục nhìn quanh kêu cứu nhưng không ai dám can thiệp, cô giằng co với bọn chúng mặc cho bị đánh.

Thiếu Vũ bảo Triết Viễn dừng xe bước đến nói chuyện với đám người đó.

"Các người là đàn ông mà đi ức hϊếp phụ nữ, không cảm thấy nhục à?"

"Chuyện của mày chắc, phắn đi."

"Nếu các người không chịu dừng lại, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát."

"Mày là ai mà lại đi chõ mũi vào chuyện của người khác, mày ăn không rửng mỡ hay gì ,con gái mẹ mày không dạy mày à."
Thiếu Vũ đang lâng lâng trong người lại nghe nói vậy thì phát cáu:

"Mày nói gì cái thằng khốn kiếp này, ai cho phép mày mang mẹ tao ra nói."

"Tao cứ thích nói đó thì làm sao?"

Cậu tức giận đấm mạnh vào mặt tên đó, làm hắn choáng váng nổi điên lên lao vào muốn đánh trả lại cậu nhưng chưa kịp làm gì đã bị Triết Viễn đánh cho nằm dài. Hắn xoay người đánh tên đang giữ đứa trẻ, dành lấy nó từ tay gã đưa cho người phụ nữ bảo cô chạy đi, những kẻ khác xông lên, một tên đuổi theo túm lấy người phụ nữ thì bị hắn đánh cho máu mũi tuôn trào.

Triết Viễn giải quyết những tên còn lại khiến chúng ngã trái ngã phải, một tên gượng dậy cầm dao đâm về phía hắn, hắn đã nhanh tay hơn chụp lấy tay kẻ đó vặn mạnh làm con dao rơi xuống, kẻ đó vẫn không biết sống chết cứ tiếp tục lao vào để rồi bị hắn đánh cho nằm úp sấp.
Tên bị Thiếu Vũ đánh lúc nãy rút ra một ống tuýp nhân lúc cậu không chú ý mà ở phía sau đánh lén, hắn nhìn thấy vội lao đến đỡ cho cậu ống tuýp nện mạnh vào lưng hắn, vết thương chưa lành lập tức rỉ máu,Thiếu Vũ bị nghiên người suýt ngã hắn đỡ cậu nên cũng loạng choạng theo.

Những tên còn lại cũng bước đến dùng ống tuýp đánh về phía hai người Triết Viễn sợ cậu bị thương nên ôm cậu vào lòng, mặc cho những thứ đó đánh vào người mình, đôi mày hắn nhíu lại mồ hôi trên trán tuôn ra.

Triết Viễn thấy tình hình không ổn nên nói Thiếu Vũ ra xe trước còn mình sẽ ra sau, nói xong thì gượng dậy tiếp tục đánh bọn chúng, một kẻ đánh mạnh vào chân hắn máu tuôn ra làm hắn ngã khụy, cậu thấy vậy thì chạy lại đỡ hắn liếc mắt nhìn bọn họ.

Tên đại ca tiến tới hất cằm: "Mày liếc ai, tao cho mày liếc nè."
Nói dứt câu thì giá tay định tát Thiếu Vũ, Triết Viễn chụp lấy tay gã vặn mạnh gã ăn đau la oai oái, đám đàn em kẻ đấm người đá liên tục tung cú về phía hai người xả giận cho đại ca. Triết Viễn cố sức che chở cho Thiếu Vũ, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí làm cậu tỉnh luôn rượu, sợ hãi la lên: "Đừng đánh đừng đánh anh ấy nữa mà tôi xin mấy người đó."

Nhưng bọn chúng vẫn mắt điếc tai ngơ, cậu không nhịn được nữa muốn gỡ tay hắn đứng dậy thì hắn ôm cậu chặt hơn, tên đại ca thấy vậy bước đến táng vào má hắn, giọng điệu chế giễu: "Thiệt là cảm động quá đi, tao nhìn mà muốn khóc luôn á, để tao coi thử mày còn đỡ được bao lâu."

Gã nói rồi phất tay ra hiệu cho lũ đàn em đánh tiếp, người phụ nữ lúc nãy đã chạy đi báo cảnh sát, bọn chúng thấy cảnh sát đến thì bỏ chạy tán loạn.
Tới lúc này, Triết Viễn mới từ từ buông cậu ra ngã gục.

Cậu sợ hãi khi nhìn thấy lưng hắn đầy máu, huyết nhục mơ hồ, cậu cố lay hắn nhưng hắn vẫn nằm im bất động, cậu hoảng sợ trong lòng liên tục nghĩ đến những chuyện không hay có thể xảy đến với hắn, mà nước mắt rơi không ngừng, cậu ngồi bệt xuống thềm ôm lấy đầu, cơn chóng mặt làm mọi thứ xoay vòng mắt cậu nhòe đi không nhìn thấy gì nữa.

Triết Viễn và cậu được đưa đến bệnh viện, hắn được đẩy vào phòng cấp cứu, cậu đã ổn hơn nhìn theo hắn mà lòng như lửa đốt.

Ông bà Dương hay tin thì vội đến, bà Dương thấy áo cậu dính máu thì hoảng lên: "Con có sao không? sao lại ra nông nỗi này con vào cho bác sĩ khám đi."

Thiếu Vũ lắc đầu: "Con không sao chỉ hơi chóng mặt chút thôi, mà mẹ ơi Triết Viễn anh ấy đỡ cho con, bị thương chảy máu rất nhiều anh ta sẽ không chết đâu phải không mẹ."
Giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt thi nhau chảy cố bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho ông bà Dương nghe nhưng những tiếng nấc cứ làm ngắt quãng câu chuyện,ông Dương nghe mà hàng mày nhíu lại, tay nắm chặt gân tay nổi rõ biểu lộ sự tức giận.

Bà Dương an ủi: "Con đừng nói lung tung, Triết Viễn cậu ta sẽ không sao đâu!"

Thiếu Vũ khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nói với ông Dương:

"Nếu sau chuyện này mà anh ta có xin nghĩ hic... ch...a không được chấp nhận nha cha hic... con muốn anh ta làm tài xế của con hic hic..."

Ông bà Dương nhìn nhau, không nghĩ tới cậu lại nói chuyện này nên ông khựng lại hỏi: "Sao con lại sợ cậu ta xin nghỉ, không phải cậu ta nghỉ việc rất vừa ý con sao."

Thiếu Vũ nhìn ông ngập ngừng một lát rồi kể lại những chuyện trước đó đã khó dễ với Triết Viễn, cả chuyện năn nỉ đòi hắn cho đến nơi đua xe, ông Dương nghe thì bực mình muốn mắng cậu, nhưng nhìn cậu như vầy ông cũng không nỡ nên nói:
"Được rồi cha sẽ theo ý con."

Ông nói bà ở lại cùng cậu rồi sang nói chuyện với phía cảnh sát.

Mẹ cậu nói cậu về nhà nghỉ ngơi thì cậu không chịu một hai đòi ở lại với hắn.

Triết Viễn được đẩy ra phòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của hắn khóe mắt Thiếu Vũ cay cay, trong lòng muôn vàng lo lắng tự trách bản thân mình đã làm luyên luỵ đến hắn, nước mắt cậu cứ thế mà thi nhau chảy.

Bà Dương đặt tay lên vai Thiếu Vũ an ủi, cậu mệt mỏi bất tri bất giác ngủ quên lúc nào không hay, bà Dương đỡ cậu nằm xuống giường bên cạnh.

Triết Viễn tỉnh dậy, nhìn quanh thì thấy bà Dương ngồi đó còn cậu nằm bên cạnh hắn hốt hoảng tưởng cậu bị thương, định bước xuống đi về phía cậu thì bà Dương ngăn hắn lại:

-Cậu đang bị thương đừng cử động mạnh, cậu thấy trong người thế nào?
-Dạ tôi không sao, Thiếu Vũ cậu ấy có bị thương ở đâu không ạ?"

- Nó không bị sao hết, chỉ là thấy cậu bị như vậy nó cứ khóc hoài. Tôi thật sự rất cảm ơn cậu, đã bảo vệ tốt cho con trai tôi và cũng rất xin lỗi cậu vì những chuyện trước kia, tôi biết Thiếu Vũ nó đã gây ra không ít phiền phức cho cậu nhưng khi thấy cậu như vậy nó đã rất lo lắng luôn tự trách mình, tôi mong cậu đừng chấp tính trẻ con của nó."

"Bà đừng nói vậy đây là bổn phận của tôi mà."

Bà Dương gật đầu mỉm cười: "Cậu cũng đói rồi phải không, tôi lấy đồ ăn cho cậu nha."

Bà lấy cháo đút cho hắn ăn xem như con trai mình mà đối đãi.

Khiến hắn rất cảm động: "Cảm ơn bà."

"Cậu nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài đây, nếu cần gì thì cứ ấn chuông."

"Vâng."

Thiếu Vũ vừa thức dậy, thấy Triết Viễn đã tỉnh làm cậu rất vui, vội đến xem hắn như thế nào? Nhìn thấy những vết thương nước mắt cậu lại tuôn rơi, hắn vươn tay lâu đi những giọt nước mắt trên má cậu nhỏ nhẹ hỏi: "Cậu không sao chứ, tôi xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, tôi thật tệ."
"Sao anh lại nói vậy, chỉ vì anh lo bảo vệ cho tôi nên anh mới bị như vậy chứ bộ, tôi... tôi mới là người phải xin lỗi anh mới đúng."

"Cậu ngốc quá, cái gì mà xin lỗi chứ? Bảo vệ cậu là trách nhiệm của tôi mà."

"Giờ anh đói chưa, tôi lấy cháo cho anh ăn."

Không đợi Triết Viễn trả lời cậu đã hớn hở chạy tới bàn lấy cháo cho hắn, không cẩn thận làm đổ lên tay khiến tay ửng đỏ một mảng, hắn hỏi cậu có sao không rồi nói cậu nên về nhà nghỉ ngơi, hắn có thể tự chăm sóc mình được.

Thiếu Vũ nghe Triết Viễn nói thì khuôn mặt chù ụ: "Có phải anh thấy tôi hậu đậu nên muốn đuổi tôi về đúng không, nói cho anh biết tôi không về tôi muốn ở lại đây với anh."

Hắn biết cậu lại giân dỗi kiểu con nít nên mỉm cười trêu chọc cậu vài điều làm cậu cười rồi nói: "Như vậy không được đâu, tôi không biết khi nào mới xuất viện ..."
Thiếu Vũ chen vào: "Chuyện đó anh khỏi lo tôi sẽ nói với cha, anh yên tâm nghỉ đi."

Cậu nháy mắt cười với Triết Viễn, nụ cười tỏa nắng của cậu khiến tim hắn đập loạn, hai anh em Lâm Ngạn khi biết tin thì đến thăm, Duệ Nghi rất lo lắng cho hắn quan tâm hỏi han đủ kiểu làm cho Thiếu Vũ khó chịu nên tìm cách chen ngang giữa họ.

Khi Triết Viễn được xuất viện, Thiếu Vũ muốn hắn ở lại nhà mình hắn một mực nói sẽ về phòng trọ vì không muốn làm phiền gia đình cậu nhưng cậu lại nài nỉ khiến hắn rất khó xử, sau một hồi thuyết phục hắn cũng đồng ý.

Quản gia sắp xếp cho Triết Viễn ở lại gian nhà sau dành cho tài xế.

Từ lúc hắn ở lại cậu hay tìm hắn trò chuyện, nhìn thấy những vết sẹo trên người hắn làm cậu thấy rất xót xa, muốn giúp hắn băng bó vết thương nhưng vì vụng về khiến chúng rối tung thành một đoàn, cậu giương đôi mắt ngây thơ như trẻ con phạm lỗi, Triết Viễn mỉm cười chỉ cho cậu cách làm.
Lúc đang nói chuyện vui vẻ thì bất ngờ chuông điện thoại của Triết Viễn reo lên, là cuộc gọi video vì có cậu bên cạnh nên hắn chần chừ không muốn nghe, cậu thấy vậy thì hiểu ý:"Anh cứ nghe máy đi, tôi về phòng đây."

Thiếu Vũ đi được một đoạn thì nhớ ra mình quên điện thoại ở chỗ hắn nên quay lại lấy thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người, bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của một chàng trai: "Hay là anh đừng làm vệ sĩ nữa, công việc đó rất nguy hiểm, người ta cũng có thể lo được cho anh mà."

"Đó là công việc mà anh lựa chọn."

"Được rồi em tôn trọng sự lựa chọn của anh, chỉ vì người ta thương anh quá thôi mà, anh đừng giận nha."

"Em nghĩ anh nhỏ mọn vậy à ..." chàng trai chen ngang "Em không có ý đó, em thật sự rất nhớ anh khi nào thì anh về phòng trọ?"
"Anh cũng chưa biết!"

"Anh bị vậy mà họ cũng không cho anh nghĩ phép à, sao họ không có chút lương tâm nào hết vậy?"

"Em đừng nói thế, họ rất tốt với anh."

"Tốt gì chứ?..."

Chàng trai nói tới đây thì hắn cướp lời "Hà Tử Sâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com