TruyenHHH.com

Me Tinh Berlin Engelchen

Edit: Diệp Tư Vũ
”Chương Tuyệt”giữ lấy tay cô, “Em nhất định phải xuống xe à?”

Phàn Hi trước giờ không sợ trời không sợ đất, đáp, “Có hai binh sĩ Đức bảo vệ rồi mà, còn an toàn hơn ngồi đợi ở đây.”

Chris cũng muốn xuống, nhưng không có gan, do dự một hồi, vẫn là ngồi đợi trong xe.

Quầy bán đồ không hề khóa cửa, đẩy nhẹ một cái là cửa mở ra.

Niels đứng trước cửa, nói chuyện với Mark bằng tiếng Đức, Phàn Hi nghe không hiểu.

Người bán hàng không nói không cười, vẻ mặt nghiêm trọng như đi đánh trận, Phàn Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ trong này có ma hay sao?

Cửa hàng bán đồ dùng vô cùng đơn giản, chỉ có năm sáu cái giá, bán đồ uống cùng đồ ăn vặt, còn có một vài đồ dùng sinh hoạt. Trong tiệm có ba người, đứng ở một góc, xem ra toàn là người Afghanistan, ánh mắt dán chặt trên đám người Niels.

Trí nhớ của Niels rất tốt, đảo mắt một hồi liền hiểu ra mọi chuyện. Anh đến trước quầy thu ngân, dùng thứ tiếng không ai hiểu nói chuyện với người bán hàng.

Phàn Hi đứng trước giá hàng, nhưng không lấy bất cứ vật gì, điều khiến cô hứng thú lúc này là Niels.

Thấy Mark đi qua, cô túm lấy tay anh ta, thấp giọng hỏi, “Niels còn có thể nói tiếng Ả Rập sao?”

Mark sửa lại, “Đó không phải tiếng Ả Rập, mà là tiếng Pashto.”

Phàn Hi nhún vai, đối với cô thì chẳng có gì khác nhau cả.

“Anh ấy tự học trong ba tháng.”

Chỉ một thời gian ngắn có thể nắm được một ngôn ngữ sao? Nói điêu thì có, Phàn Hi không thể tin được, học một thứ tiếng, không chỉ cần nắm được lý thuyết, mà còn phải biết vận dụng linh hoạt.

Thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ, Mark ra vẻ thần bí, kèm theo ánh mắt sùng bái, “Anh ấy là thiên tài.”

“Vậy sao? Thiên tài thế nào?”

Mark có vẻ mất tập trung, không trả lời cô.

Phàn Hi muốn đùa thiên tài kia một chút, cô lấy một hộp bao cao su, đi đến bên cạnh Niels, ném lên quầy thu ngân, “Tính tiền chung đi.”

Niels nhếch môi, không nhìn cô lấy một cái, toàn bộ chú ý đặt trên người chủ tiệm.

Nhìn anh ta, Phàn Hi đột nhiên nhớ đến một câu, những kẻ tự cho mình thông minh luôn ra vẻ ngạo mạn.

Thấy anh không để mình vào mắt, Phàn Hi liền cảm thấy mất mặt, liền quay người trở về xe. Ai ngờ vừa quay đi, cổ tay cô đã bị Niels giữ chặt. Lực từ tay anh vô cùng lớn, như tường đồng vách sắt, bóp chặt cổ tay cô, khiến cô không thể động đậy.

Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh đầy mồ hôi? Anh ta đang căng thẳng ư? Vì sao chứ?

Chuyện xảy ra tiếp theo đã giải đáp cho thắc mắc của cô, cục diện an toàn đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Gã chủ tiệm một giây trước còn cười cười nói nói, một giây sau đã hét lên một tiếng, rút khẩu súng từ gầm bàn bắn một phát về phía Niels.

Dường như Niels đã tính trước, phản ứng rất nhanh, ôm lấy Phàn Hi lăn một vòng, tránh được phát súng, ranh giới giữa sống và chết lúc này chỉ mỏng manh như sợi tóc.

Phàn Hi tuy bị Niels đè lên người, nhưng vẫn cảm nhận được âm thanh bén nhọn xé toạc không khí. Trong lúc hoảng hốt chợt nghe thấy âm thanh leng keng trên mặt đất. Phàn Hi vô thức quay đầu lại nhìn, là vỏ đạn, chỉ rơi cách cô một khoảng ngắn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chưa kịp tìm được câu trả lời, cô đã bị Niels lôi đứng dậy, anh ra lệnh, “Mau đi tìm chỗ trốn!”

Phàn Hi cũng không phải loại con gái trói gà không chặt, không cần Niels nhắc lại, cô đã nhanh chóng trốn vào một góc, gương mặt vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo.

Một phát không trúng, gã chủ tiệm không có cơ hội thứ hai, bởi viên đạn từ súng của Mark đã găm thẳng vào tim gã. Mark là bộ đội đặc chủng, đối mặt với kẻ thù, chỉ có một quy tắc, tàn nhẫn nhanh chuẩn.

Niels vô cùng bình tĩnh, trước khi xảy ra chuyện này đã kịp tính lợi và hại của hai bên. Anh biết rõ, khả năng bắn súng của mình không bằng Mark, vì vậy chỉ có thể dùng mưu trí giành thắng lợi.

Phát hiện đồng bọn đã chết, mấy kẻ ngụy trang thành khách qua đường cũng lộ mặt thật, rút súng ra, chỉ cần thấy bóng người là bóp cò.

Cả tiệm bị đạn bắn vỡ nát bừa bãi, Mark bắn chết tiếp một tên, nhanh chóng chạy về phía Niels.

Anh ta dùng khẩu hình, hỏi, “Tiếp theo làm thế nào?”

Niels đáp, “Tôi xác định vị trí đối phương, cậu tiêu diệt bọn chúng.”

“Anh có chắc chắn không?”

Niels không trả lời ngay, đưa mắt nhìn Phàn Hi, anh chắn chắn, nhưng bắt buộc phải làm lộ vị trí của một người.

Cảm nhận được anh đang nhìn, cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung. Con ngươi màu xanh lục, sâu sắc trầm ổn. Lần đầu tiên anh nhìn cô chăm chú như vậy, khiến tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, cô phát hiện bản thân hoàn toàn không nhìn thấu được anh. Nhưng chắc chắn không phải dấu hiệu tốt, một người đàn ông có ánh mắt như vậy, chính là biểu hiện của sự tính toán phản bội.

Niels mấp máy môi, “Thật xin lỗi.”

Phàn Hi còn chưa kịp hiểu hàm ý, anh đã hành động, nhắm vào giá đỡ sau lưng cô bắn một phát, thùng đựng hàng lập tức vỡ tung, hàng hóa chai lọ rơi loảng xoảng dưới đất.

Động tĩnh này lập tức đánh động đến kẻ địch, tiếng súng “pằng pằng” liền vang lên liên tiếp.

Phía trước Phàn Hi vẫn còn giá che, nhưng viên đạn vừa rồi rất gần cô, giống như xẹt qua người cô vậy. Phàn Hi đột nhiên hiểu ra, đây không phải bộ phim điện ảnh có đạo diễn hô “Cắt”, mà bản thân cô cũng chưa chắc đã là nhân vật chính! Cô không muốn chết, cô sợ hãi cuộn tròn lại, hét lớn.

Tuy rằng chính Niels là người khiến cô rơi vào thế nguy hiểm, nhưng thời gian cấp bách, anh không thể nghĩ đến cô. Anh nhìn vỏ đạn trên mặt đất, trong đầu nhẩm tính góc độ viên đạn bắn ra từ họng súng. Chỉ trong năm giây, anh đã tính ra vị trí ẩn nấp của hai kẻ còn lại. Chỉ cần anh tính lệch một chút, cũng có thể mất mạng.

Nhưng không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Mark chỉ nổ hai phát súng, không phát nào trượt.

Sau một hồi mưa bom bão đạn kich liệt, ba kẻ bắt cóc cùng chủ tiệm đều bị tiêu diệt sạch sẽ. Mỗi kẻ chỉ một phát súng trúng chỗ hiểm, vô cùng chuẩn xác khiến người khác kinh hãi.

Mùi máu nồng nặc trong không khí, vô cùng buồn nôn, Phàn Hi không chịu được, chạy một mạch ra ngoài nôn sạch sẽ, đến mức trong dạ dày chỉ còn acid. Cô không ngờ, ngay ngày đầu đi Afghanistan đã gặp chuyện kinh khủng như vậy.

***

Bốn mạng người, không thể cứ để thi thể la liệt như thế, phải báo cáo cấp trên, rồi phải liên hệ bộ đội ở gần đó đến xử lý. Niels giắt súng vào hông, đi về phía xe bus, Phàn Hi đuổi tới, hung hăng tát anh một cái.

Cô từng học võ, một cái tát mang theo mười phần lực, khiến khuôn mặt anh tuấn bị tát lệch hẳn sang một bên, năm ngón tay hằn đỏ trên gò má. Trong lòng chưa hả giận, chỉ vì quyết định của anh mà suýt nữa cô mất mạng. Nghĩ đến đây, lại một cái tát nữa giáng xuống, hai bên gò má in dấu tay cân xứng.

Đám người trên xe không biết vừa trải qua một trận đấu sinh tử, chỉ thấy Phàn Hi hai mắt đỏ hồng tát gã binh sĩ Đức, không khỏi nín thở hồi hộp.

Mark thấy Niels bị đánh, vội chạy tới tách hai người họ ra.

Niels dùng ngón tay quệt vết máu, nhìn Phàn Hi nói, “Hai cái tát này là tôi nợ cô.”

Ngực Phàn Hi phập phồng, mặt hơi tái xanh, nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Mark sợ Phàn Hi sẽ nhào đến đánh lão đại của mình, liền chắn giữa hai người, “Xem như anh ấy vừa cứu mạng chúng ta, đừng nóng giận, đừng nóng giận!”

Cô đâu chịu từ bỏ ý định, trừng mắt nhìn Niels, nhả từng chữ, “Anh muốn hi sinh tôi, để tự cứu bản thân chứ gì?”

Ngược lại với vẻ nóng nảy của Phàn Hi, Niels vô cùng bình tĩnh, “Không có. Nếu như có thể, dù chỉ một người tôi cũng không hi sinh.”

Cô hùng hổ nói, “Vậy tại sao anh lại bắn súng về phía tôi?”

“Vì để cả ba chúng ta an toàn trở ra.”

Phàn Hi lạnh lùng nói, “Nói láo, là để cho anh an toàn thì có!”

Nghe vậy, Mark nhịn không được vội lên tiếng giải thích, “Fancy, cô hiểu lầm rồi, lão đại không phải người như vậy.”

Niels nhìn cô, ngữ khí vững vàng, nói, “Vừa nãy tôi và Mark ở một phía, cô ở phía bên kia. Nếu như để lộ chỗ chúng tôi ẩn nấp, khả năng thành công chỉ có 1%, còn để lộ chỗ cô, thì xác suất thành công là 45%.”

Anh không giải thích thì không sao, giải thích rồi càng khiến Phàn Hi tức giận, toàn thân run lên, nghiến răng nghiến lợi, “Không đến 50%, anh cũng dám bắn!”

Thấy hai người cãi qua cãi lại, Mark vội chen vào, “Đối với Niels, 45% đã rất cao rồi, tương đương 120% của người bình thường chúng ta rồi tiểu thư à. Cô yên tâm đi, lão đại chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng. Cô nhìn xem, chẳng phải cô đã không sao rồi ư?”

Dù là vậy nhưng Phàn Hi vẫn ấm ức trong lòng, chủ yếu là do chuyện vừa rồi quá bất ngờ, chỉ cần sai một ly, thì người nằm lại đó chính là cô.

Lúc quyết định làm thế, Niels chỉ nghĩ đến khả năng thắng, căn bản không nghĩ tới chuyện khác. Sau khi nhìn Phàn Hi, quả thực anh có chút áy náy, cho nên khi cô tát anh hai cái, ánh mắt anh vẫn không đổi.

Mark nhìn hai người, sợ mọi chuyện nghiêm trọng hơn, vội chuyển chủ đề, hỏi Niels, “Lão đại, sao anh biết cửa tiệm này có vấn đề?”

Nghe vậy, Niels liếc qua Phàn Hi, đáp, “Theo tôi biết, nơi này không hề có chuyện sơn sơn đỏ lên bình xăng, làm như vậy chứng tỏ chỉ có một khả năng, là muốn che giấu gì đó. Bởi vậy khi cô ấy nói về độ đậm nhạt của màu sắc, tôi đã cảm thấy có vấn đề.”

Mark không hiểu nổi, “Chỉ dựa vào đó mà anh đoán được sao?”

Phàn Hi hừ một tiếng, “Chết không đối chứng, nói cái gì chả được.”

“Đương nhiên tôi không chỉ dựa vào một chi tiết đó. Sau khi vào cửa tiệm, tôi đã phát hiện ra vài điểm đáng ngờ. Thứ nhất là giá xăng. Điều khiến tôi nghi ngờ là chủ tiệm hoàn toàn không rõ giá cả, chỉ thuận miệng báo giá.”

Mark hỏi, “Sao anh biết gã đó tùy tiện báo giá?”

“Bởi vì tôi tính qua, giá mà gã đó báo thấp hơn giá cả thực tế 136.5 afghani [1]. Đây không phải con số nhỏ, cho dù không có máy tính, không rõ giá chính xác, cũng không thể kém nhiều như thế. Nói rõ hơn, thì chính là chưa từng tiếp xúc với việc mua bán xăng.”

[1] Afghani: đơn vị tiền của Afghanistan.

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Thứ hai, tôi hỏi socola ở đâu, thì gã đó nói đã bán hết chỉ còn kẹo cao su, nhưng tôi thấy rõ socola được bày cách chỗ tôi một góc 50 độ. Nói bán hết, bởi gã không tìm được, từ vị trí quầy thu ngân nhìn sang thì chỗ bày socola rơi vào góc chết. Tần suất tiêu thụ socola cao hay không cũng không biết, chứng tỏ gã còn không biết cách bày hàng hóa ở trong tiệm.”

“Còn gì nữa không?”

“Thứ ba, tôi phát hiện ánh mắt của chủ tiệm rất đáng nghi, không dám nhìn thẳng vào tôi, lại còn tương tác với ba vị khách còn lại. Chắc chắn bọn họ quen biết lẫn nhau, lập kế hoạch tập kích.”

“...”

Niels tiếp tục nói, “Nếu như chỉ có một điểm đáng ngờ thì không thể chắc chắn, nhưng khi tất cả các điểm ấy xảy ra cùng lúc, thì mọi chuyện quá rõ ràng rồi. Gã đó không phải chủ tiệm. Vì vậy, tôi hỏi gã đó một câu, quả nhiên gã liền tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lập tức lộ nguyên hình.”

Mark hỏi, “Anh hỏi cái gì?”

“Tôi hỏi, trong tiệm có phải có một nhân viên bị mưu sát hai ngày trước đúng không.”

“Sao anh biết được?”

“Bình xăng bị sơn màu đỏ, vì vậy tôi nghĩ bọn chúng muốn che đi vết máu của người bị hại. Vài ngày trước ở đây xảy ra một vụ cướp, chủ tiệm bị bắn chết ở cây xăng, máu bị bắn lên bình xăng. Bọn chúng vì muốn che giấu nên dùng sơn sơn lên từng bình một. Vừa nãy đi vào cửa tiệm, tôi nhìn thấy phía bên trái xa xa có một thùng sơn đỏ bị mở ra, căn cứ vào thời tiết, tôi tính toán thời gian cần thiết để hong khô sơn, xác nhận suy đoán của mình.”

Mark kêu lên, “Chẳng lẽ mắt tôi mù rồi sao? Nhiều chi tiết như vậy, bày ra trước mắt tôi mà tôi không hề phát hiện.”

“Không phải không thấy, mà là cậu không chú ý.”

Mark uể oải, “Cho dù chú ý, tôi cũng không nhớ được nhiều chi tiết như vậy.”

“Mỗi một chi tiết tồn tại, đều có lý do của nó.”

“...”

Phàn Hi nghe xong suy luận của anh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi giống Mark. Nếu mọi chuyện thực sự giống lời anh vừa nói, vậy thì người đàn ông này thật đáng sợ, bởi tất cả những gì mờ ám, đều không trốn thoát nổi đôi mắt của anh.

Lửa giận lúc trước hoàn toàn biến mất, giờ trong mắt Phàn Hi chỉ còn ngàn vạn tia tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com