TruyenHHH.com

Me Luu Manh Con Thien Tai

Vừa ra đến cửa, tay còn chưa đặt vào tay nắm, Kỷ Lương đã mơ hồ cảm thấy hình như ngoài cửa có người.

Cô dừng bước, Hạ Vũ ở đằng sau cũng đã nhận ra, anh chậm rãi rút súng dưới gối ra, súng của anh luôn được nạp đạn sẵn, chỉ cần đẩy chốt bảo hiểm một chút là bắn được, dưới sự ảnh hưởng của anh, Kỷ Lương cũng đã tập thành thói quen này.

Tấm thảm trải sàn giấu đi tiếng bước chân của họ, hai người lẳng lặng tiếp cận cửa ra vào.

"Suỵt — nói nhỏ thôi." Ngoài cửa truyền vào tiếng nói cố ý đè thấp giọng xuống. Nếu không phải thính lực của hai người họ rất tốt, thì đúng là không thể nghe thấy: "Nếu để sếp nghe thấy, thì hai đứa mình xong luôn đấy!"

Giọng nói này là... Tiểu Bạch!!!

Kỷ Lương run người, thu súng lại.

"Tối hôm qua sếp ra sức như vậy, hiện giờ chắc chắn vẫn còn đang ngủ!" Giọng Hắc Tử lớn hơn một chút, nhưng cũng vẫn là cố tình đè ép xuống.

Hai người này ở đây làm gì?

"Ha ha ha — sếp nghẹn bao nhiêu năm rồi, tối hôm qua xem như được sảng khoái một chút." Mấy lời của Hắc Tử từ trước đến giờ đều không hề chau chuốt.

Sau đó, tiếng cười ** của hai người vang lên bên ngoài cửa!

Kỷ Lương lẳng lặng nắm tay nắm cửa, hít sâu một hơi, sau đó, mở mạnh cửa ra —-

"Ái da, chết tôi —."

"Hắc Tử chết tiệt, cậu đè chết ông đây rồi!"

Hắc Tử và Tiểu Bạch không cảnh giác, bị ngã thẳng vào phòng, úp cả mặt chó xuống sàn, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai người đang đứng, họ biết ngay là bị bắt tại trận.

"Ha ha ha — Sếp, chị Lương, buổi sáng tốt lành." Hắc Tử đứng lên trước, ngây người suy nghĩ một chút, rồi không đẩy thẳng tội lỗi lên người Tiểu Bạch không chút lưu tình: "Là tên Tiểu Bạch này lôi kéo tôi đi cùng, không liên quan đến tôi."

"F**k! Hắc Tử, cậu..." Tiểu Bạch chỉ tay vào người Hắc Tử, cũng lôi hắn xuống bùn theo: "***, không phải cậu cung cấp thiết bị nghe trộm à?!"

"Là cậu cài đặt đấy chứ!"

"Tối hôm qua đứa nào còn ngồi đây nghe nhạc hả—."

"Cậu cũng có..."

"Các cậu nói cái gì?" Lúc này, Kỷ Lương xem như đã nghe rõ, toàn bộ chuyện đó đó của cô và Hạ Vũ đêm qua, đều bị hai tên khốn này nghe trực tiếp từ đầu tới cuối à?

"A?" Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt tức giận của cô hỏi: "Chẳng lẽ chị không phát hiện ra à?"

Lúc này, Hạ Vũ đột nhiên vươn tay, sờ soạng trên người cô một chút, sau đó, kéo từ phía sau cổ áo cô ra một miếng gì đó mỏng như sợi chỉ...

AAA—-

Dù da mặt Kỷ Lương có dày đến đâu, thì bây giờ cũng bị thiêu cháy sạch rồi!

"Hai tên khốn các cậu, bà đây giết các cậu!!!" Nói xong, cô rút súng ra, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ "giết người diệt khẩu"!!!

"Khỉ thật—."

Hắc Tử và Tiểu Bạch thấy thế, làm sao còn dám đứng lại, vội vàng chạy trối chết ra khỏi phòng.

Hạ Vũ vội vàng giữ chặt Kỷ Lương lại: "Được rồi được rồi... Hai người họ cũng chỉ đùa giỡn thôi mà..."

"Cứt thối ấy!" Kỷ Lương trừng mắt nhìn anh: "Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi biết!" Nghĩ đến chuyện bị nghe trộm cả đêm, cô...

Cô thật sự muốn tìm miếng đậu hũ, đâm đầu chết luôn cho xong!

Đi xuống nhà, hai tên cầm thú Hắc Tử và Tiểu Bạch đã mũ áo chỉnh tề đứng chờ sẵn. Hai người làm ra vẻ không hề có chuyện gì cả, khiến cho Kỷ Lương dù tức muốn hộc máu cũng chỉ đành giấu trong lòng không dám bộc phát, oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng nhai ngấu nghiến bữa sáng, chỉ tự trách mình quá sơ suất, thiếu cảnh giác.

Khi đoàn người trở lại căn cứ huấn luyện thì trời đã tối, cũng không quấy rầy quá nhiều người!

"Anh Duệ — mẹ đã về!" Kỷ Lương ôm con trai, hôn mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vài cái, khiến cả khuôn mặt cậu đều dính đầy nước miếng mới chịu dừng lại, cẩn thận ngắm nghía cậu. Lúc này, cô mới phát hiện, mới một thời gian ngắn không gặp, mà tên nhóc này đã cao hơn một chút, nhìn béo lên không ít, hơn nữa... còn đen hơn.

Nhìn thấy vết thương trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh Duệ đầy vẻ bất mãn, cằn nhằn càu nhàu cô một hồi lâu mới chịu thôi.

"Nhóc, thời gian vừa rồi con làm gì?" Cô xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, ngắn hơn so với lúc cô đi thực hiện nhiệm vụ, hơi chọc vào tay, nhưng nhìn rất hoạt bát.

"Chú Thẩm huấn luyện cho con!" Kỷ Duệ nói xong, còn làm tư thế bắn tiêu chuẩn: "Thế nào ạ?" Cậu đắc ý nhìn Kỷ Lương.

"Đẹp trai!" Kỷ Lương không hề keo kiệt tâng bốc con trai, cuối cùng còn bồi thêm một câu tự đắc: "Không hổ là con trai mẹ!"

Mắt Kỷ Duệ tinh tường nhìn thấy một vết hồng hồng dưới cổ áo cô, liền giơ tay ngoắc ngoắc cô một cái: "Kỷ Tiểu Lương, mẹ cúi xuống đây!"

"Ơi?!" Cô ngoan ngoãn cúi người xuống.

Bàn tay nhỏ bé của Kỷ Duệ kéo một cái, lệch cổ áo cô ra: "Đây là cái gì?" Cậu chỉ chỉ vào vết hồng nho nhỏ trên cổ cô.

Đầu óc Kỷ Lương tê rần, vội kéo áo lại, gượng gạo cười nói: "Đó... đó là... bị... bị muỗi đốt."

"Hừ hừ —." Còn lâu cậu mới tin! Cậu nhóc vòng hai tay trước ngực, bộ dạng đầy vẻ thẩm vấn: "Con muỗi nào mà lợi hại thế!" Khinh thường cậu ít tuổi hả?

"Khụ!" Kỷ Lương biết không gạt được tên nhóc này, mặt suy sụp hẳn, làm ra dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Anh Duệ minh giám, tiểu nhân chỉ nhất thời sơ suất, không cẩn thận, say rượu loạn tính mà!"

Kỷ Duệ cười lạnh, lầm bầm nói: "Hay lắm, tốt lắm!"

Nhìn dáng vẻ của cậu, Kỷ Lương không rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, chỉ có thể im lặng chờ bị xét xử.

"Đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, còn có thể giao hợp, không tồi!!!"

"Đâu có đâu có—."

"Có rượu uống, còn có đàn ông hầu hạ. Kỷ Tiểu Lương, ngày hôm đó của mẹ cũng thoải mái sung sướng quá nhỉ!"

"Cũng tàm tạm, tàm tạm—."

"Tàm tạm cái cứt thối!" Rốt cuộc Kỷ Duệ cũng tức đến giơ chân: "Là ông ta đúng không? Lại là ông ta đúng không?!!!" Bàn tay nhỏ bé chỉ vào Kỷ Lương: "Kỷ Tiểu Lương, người ta nói một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, vậy mà vết sẹo của mẹ đã hết đau rồi à? —- Bao nhiêu năm như vậy, mà ánh mắt mẹ không có chút tiến bộ nào hết, hai ba lần bị ông ta quyến rũ, mẹ... mẹ...."

"Không có... do say rượu mà..." Bị con trai mắng té tát, bộ dạng Kỷ Lương y như nàng dâu nhỏ, yếu ớt trả lời.

"Ai ẹ uống rượu!" Kỷ Duệ trừng mắt nhìn cô: "Hai người chơi trò mây gió đổi chiều à? Bảy năm trước ông ta uống rượu, bảy năm sau lại đến mẹ uống say, có qua có lại phải không —." Tức chết cậu mất.

Lại còn có qua có lại nữa —-.

Câu nói của cậu khiến Kỷ Lương buồn cười mà phải cố nén không dám cười. Lúc này mà cô cười, thì tên nhóc kia chắc chắn sẽ tức phát điên mất.

Một lúc lâu sau, thấy cậu nguôi giận một chút, Kỷ Lương mới bế cậu lên, hôn vào môi cậu một cái: "Anh Duệ... cảm ơn anh, nhưng mà anh nhìn xem, không phải mẹ vẫn ổn sao? Đừng lo mà!" Tính tình của tên nhóc này thật kỳ quặc: "Đi nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút—."

"Hừ!" Kỷ Duệ quay đầu sang một bên, không nói!

Kỷ Lương cười cười cũng không nói gì, cứ bế cậu như vậy ra ngoài.

Buổi tối ở doanh trại quân đội rất yên tĩnh, thi thoảng còn nghe thấy tiếng sóng biển đập vào đá ngầm, Kỷ Lương cứ ôm cậu như vậy, chậm rãi đi tới, hóng gió biển, nhất thời cũng không muốn nói gì!

"Kỷ Tiểu Lương—." Cho đến khi giọng nói rầu rĩ của tên nhóc kia truyền tới từ trên vai cô.

"Ừ?"

"Mẹ đúng là đại ngốc!"

"... Vậy anh là gì?" Tiểu ngốc à?

"Hừ—." Kỷ Duệ bất mãn hừ lạnh: "Đừng lấy chỉ số thông minh của mẹ ra so sánh với anh đây."

"Được, được, được, ngài Duệ văn võ song toàn, ngàn năm có một, đệ nhất thiên hạ!" Kỷ Duệ hùa theo trêu cậu.

"Kỷ Tiểu Lương," một lúc lâu sau, nhóc lại mở miệng: "Mẹ... mẹ đừng ngốc nghếch để bị ông ấy lừa nữa..."

Kỷ Lương vỗ nhẹ lên cái mông núng nính của cậu một cái: "Đương nhiên là không rồi, hiện giờ, người mẹ yêu nhất là anh, đâu phải anh không biết." Mặt cô đầy vẻ nịnh nọt nói xong, còn hát lên một câu rất buồn nôn: "Lòng mẹ chỉ có anh, không có người đó ~"

Kỷ Duệ không hề giữ thể diện cho cô, sợ đến run cả người: "Giọng hát gớm quá, khó nghe chết đi được —."

Kỷ Lương lại đang nổi hứng ca hát, bài này không được thì chuyển sang bài khác, cuối cùng, Kỷ Duệ thật sự không chịu nổi, đưa tay bịt miệng cô lại, cứu vớt cho lỗ tai của mình, không để giọng hát ma quỷ của cô cưỡng gian thính giác của mình nữa.

"Kỷ Tiểu Lương, kể cho con nghe về nhiệm vụ lần này của mẹ đi!"

Kỷ Lương ôm cậu nhóc kia đến một băng ghế, ngồi xuống!

"Lần này à, khi mẹ đến thành phố S..."

...

Không thể không nói, thực tế chiến đấu chính là sự huấn luyện tốt nhất! Đi theo đám người Hạ Vũ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, cô học được nhiều thứ hơn so với khi huấn luyện ở doanh trại. Đợt huấn luyện có thể rèn giũa thể năng cho cô, cho cô tri thức chuyên sâu, nhưng dù sao cũng đều mang tính sách vở nhiều hơn. Còn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ thật sự, thì sẽ có một số tình huống phát sinh mà không thể đoán trước được, có những trường hợp không có trong quá trình huấn luyện, những phản ứng thực tế, cần phải được trau dồi trong thực tế chiến đấu mới có.

Sau khi Hạ Vũ và Kỷ Lương quay , phương thức huấn luyện ma quỷ của họ Hạ đương nhiên lại bắt đầu triển khai.

Trong khoảng thời gian bọn họ rời đi, có một số người rốt cuộc cũng không chịu nổi sự huấn luyện quá hà khắc này, nên đã xin rời khỏi doanh trại huấn luyện.

Khi Hạ Vũ không ở đây, tuy Trầm Sùng huấn luyện không thoải mái hơn Hạ Vũ nhiều, nhưng cũng nhẹ hơn một chút. Ví dụ như bình thường bắt họ đeo thêm 300 cân thì bây giờ chỉ bắt họ đeo 290 cân chẳng hạn. Tuy chỉ kém hơn 10 cân, nhưng về tâm lý, thì cũng cho họ có cảm giác được giảm bớt gánh nặng. (1 cân = 1/2kg)

Khi Hạ Vũ quay lại, những ngày khó khăn lại càng trở nên khó nhọc hơn, nhìn anh mặc quân phục, tư thế hiên ngang, oai hùng đứng trên xe khiến mọi người đứng dưới cảm thấy gan bàn chân bắt đầu xót xót, cảm giác đó chui thẳng vào tận xương tận tuỷ — Sự ảnh hưởng của Hạ ma đầu khiến bọn họ phát ban!!!

"Đã lâu không gặp." Hạ Vũ quét mắt nhìn những khuôn mặt đen thui đang đứng bên dưới, dưới ánh đèn, mọi người đều như phản quang hết!

Trong đầu họ đều chung một suy nghĩ: để cho chúng ta gặp lại chi bằng để chúng ta nhung nhớ thôi còn hơn. Nhưng không ai dám đại diện cho tập thể để lên tiếng.

Bây giờ là mười một giờ ba mươi sáu phút giờ Bắc Kinh. Nếu dựa theo giờ giấc sinh học thông thường mà nói, thì hiện giờ bọn họ hẳn là phải nằm trên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức vì buổi huấn luyện ngày mai. Nhưng một tiếng còi tập hợp khẩn cấp đã làm cho tất cả bọn họ lăn lông lốc từ trên giường xuống dưới đất.

Chỉ trong hai phút, phải mặc xong quân phục, toàn bộ tập hợp đông đủ trước sân huấn luyện!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, tối đen như mực, Hạ Vũ hài lòng gật đầu: "Không tồi! Tốc độ nhanh lên không ít!"

Đương nhiên rồi! Mọi người thầm đắc ý trong lòng! Tốt xấu gì cũng bị Hạ Vũ và Trầm Sùng giày vò một thời gian, kiểu tập hợp khẩn cấp giữa đêm này cũng không làm khó được họ. Cho dù có ngủ rồi, thì vừa nghe thấy tiếng còi tập hợp cũng phải bật người lên, dưới tác dụng của phản xạ có điều kiện, nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn bị, khi trình diện, bên miệng có khi vẫn còn bóng nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com