Me Ke Stepmother
Nơi ấy nằm ngay rìa thị trấn. Căn nhà nhỏ ọp ẹp càng trở nên lạnh lẽo. Nơi ấy đã lâu lắm rồi bà mới lui tới, từ khi họ chuyển đến nhà mới. Nó không rộng lớn nhưng là đủ cho bốn con người cùng chung sống và cười đùa. Bức tường giờ đã phủ những rêu xanh. Cây thường xuân cũng leo lên, rủ nhau ôm trọn lấy căn nhà.Bà Tremeire bước đi trước, những bước đi của bà càng chậm, càng dấy lên sự đau xót đang dần lớn lên như một cục u ác tính muốn cướp đi hơi thở bà. Drizella đi phía sau, đôi vai cô không ngừng run lên khi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ. Liệu bà có tức giận khi nhìn thấy ngôi mộ lẽ ra phải rợm lên những khóm cỏ thay vì xanh rờn vì được cắt tỉa hàng tuần. Đến trước cánh cổng gỗ cao ngang người đã mủn ra ẩm ướt, bà không bước tiếp nữa. Đôi mắt bà hằn lên những tia đỏ, nước mắt chỉ trực rơi xuống khuôn mặt đang dần lão hóa theo thời gian. Mở cánh cổng, đôi chân bà tê rần, không còn sức để bước tiếp. Bà chưa từng muốn trở về nơi này, cái nơi mà bà có những nụ cười hạnh phúc bên người chồng yêu thương bà hết mực và những đứa con bé nhỏ, nơi mà cơn ác mộng khủng khiếp xảy ra, cướp đi người ấy.Đạp lên nền đá sạch sẽ, bà tiến thẳng đến cái chòm nhỏ ở trong khuân viên, nơi có chiếc bàn trà đã phủ đầy rêu ẩm ướt. Bà ngồi xuống, vẫy gọi đứa con gái đang đứng run rẩy ngay ngoài cánh cổng gỗ bước đến gần. Hai người họ cứ ngồi như vậy, im lặng. Bà nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt trên ngôi mộ đã xanh của người đàn ông ấy. Đôi mắt bà đỏ hoe:-" Con nhớ cha không?"Drizella cúi gằm đầu, cô hơi ngẩng lên nhìn bà rồi lại cúi xuống, sâu hơn. Những giọt nước mắt tuôn ra, rơi xuống thấm vào chiếc váy đen. Cổ họng cô nghẹn đắng lại, dường như có một cái gì đó mắc ở đó khiến những lời cô thốt ra không thể thành tiếng. Rồi họ lại im lặng, bà nhìn ngôi mộ, còn cô chỉ dám cúi đầu nhìn xuống đôi tay trắng bệch vì lạnh. Những tiếng nấc nhỏ vang lên khiến lòng bà quặn thắt lại, đau nhói. Ngọn lửa ấy không còn kiềm được mà bùng lên, lớn dần. Nó đốt cháy tâm can bà, đốt đi cả tâm hồn mục ruỗng. Sau khi tiếng nấc nhỏ dần rồi im bặt bà mới thôi nhìn vào ngôi mộ ấy và quay sang Drizella.-" Chiếc xe ngựa ta đã đặt thuê tuyệt đẹp, nó như một quả bí ngô khổng lồ màu trắng sang trọng. Nhưng rồi đến đón chúng ta lại là một chiếc xe khác."Bà không hỏi, cũng không cố gặng hỏi Drizy. Bà chỉ gợi ý, con bé cần tự thừa nhận với bà những gì nó đã làm. Nếu nó không nói bà cũng không muốn ép buộc con bé. Hồi lâu sau cô mới lên tiếng:-" Con vẫn đến ngồi đây hàng tuần, cắt tỉa cỏ cho ông ấy. Con sợ người sẽ cô đơn. Khi nằm đó lạnh lẽo một mình." -- Giọng cô khàn đi như người bị cảm cúm. Cô cố gắng để nó không lạc đi.-" Con đã giúp Ella đến dự hội trong cái đầm màu xanh dương tuyệt đẹp ấy, trong chiếc xe ngựa mà mẹ thuê và việc nhà thì là do bà Samantha..." -- Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu tro tối của bà. Đôi mắt bà luôn mang vẻ đượm buồn khi nhìn cô và Ana. Cô ghét nó, nó khiến mẹ cô trở nên tồi tệ, nụ cười hạnh phúc của bà đã chết đi sau khi ông ấy mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là trái tim rỉ máu của người phụ nữ đang dần vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ đâm vào những mạch máu đau nhói.-" Con nhìn thấy..." Drizy nhìn thấy những đau khổ, những lúc mắt bà đỏ hoe nhưng gắng gượng để nuốt nước mắt vào trong. Cô nhìn thấy ánh mắt bà hạnh phúc khi ở bên cha, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong bà khi người rời đi. Cô cũng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ khi bà nhìn Ella. Nàng ta có mọi thứ mà bà mơ ước. Có một gia đình hạnh phúc yêu thương nàng, một người cha luôn đặt nàng trong tim, dù cho ông có ra đi thì vẫn luôn nhớ từng lời nàng nói. Bà ấy... không có. Một nữ hầu của gia đình quý tộc Seliva bị đày đọa, nguyền rủa bởi người mẹ cao quý. Đáng lẽ ra bà phải là tiểu thư giống như Ella, vô lo và không cần gắng gượng để cứu lấy mạng sống từng giờ. Khi còn bằng tuổi Ella, bà phải nhặt lại mảnh gương vỡ mà Trylvia Seliva ném đi khi ả không cần, vá lại chiếc váy mà ả cắt vụn ra và ném vào mặt bà, ngồi bó gối lại nơi góc phòng tự sưởi ấm bản thân qua những ngày đông lạnh thấu đến xương tủy. Bà đã từng bị rẻ rúng đến nhường nào Ella chẳng bao giờ có thể hiểu được. Người mẹ ấy yêu thương Trylvia bao nhiêu thì chán ghét bà bấy nhiêu. Bà ta coi bà như một thứ đáng nguyền rủa, sai lầm mà bà ta phạm phải chẳng thể phủ nhận được. Cha bà thì bị đuổi ngay sau khi công tước phát hiện ra, người cha đáng thương và đáng hận mà bà chưa từng biết mặt. Mọi đau khổ ấy được chấm dứt khi bà gặp ông ấy, một thương gia nhỏ làm ăn với công tước Seliva. Ông ấy cứu rỗi cuộc đời chỉ toàn tăm tối của bà. Ông ấy yêu thương bà, cho bà hơi ấm mà bà chưa từng được cảm nhận. Dần dà người như một tín ngưỡng mà bà tôn sùng. Bà dùng cả tâm can mình để yêu người đàn ông ấy. Nhưng rồi cái tín ngưỡng của sự hạnh phúc ấy tiêu biến, để lại đau khổ tuyệt vọng cho bà. Mẹ cô không ác, bà chỉ là chịu quá nhiều sự tổn thương để trở thành con người tàn nhẫn. -" Con thấy cái cách mà mẹ đứng nhìn Ella và Hoàng tử!"Bà nhìn sâu hơn vào đôi mắt xanh của Drizy. Cô là người duy nhất mang màu mắt của ông ấy, đôi mắt màu xanh đá trầm lặng, lạnh lẽo nhưng lại dấy lên sự ấm áp, bao la dang rộng vòng tay ôm lấy đám tro tàn trong mắt bà. -" Mẹ mỉm cười nhìn họ..." -- Bà ấy nhìn họ hạnh phúc, mỉm cười lặng lẽ rồi lại gục ngã trên nền đá lạnh lẽo. -- " Nên con nghĩ nếu Ella không còn ở trong ngôi nhà ấy mẹ sẽ cảm thấy tốt hơn."Nếu Ella không rời đi với tình yêu mộng mơ của nàng, bà sẽ càng đau khổ. Nàng ta cũng sẽ phải chịu sự hành hạ như bà đã từng. Sự đố kị trong lòng bà loang rộng, chiếm lấy từng tế bào, nó sẽ sớm di căn lên đại não, nơi mà bà đấu tranh để kìm nó xuống.-" Drizy, con nhớ cha không?" -- Bà nhìn cô trầm ngâm, hỏi lại câu hỏi mà bà chưa được trả lời. Những tơ máu lại hồng lên trong đôi mắt bà.-" Nhớ! Mẹ nhớ ông ấy chứ?" -- Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt Drizella.-" Nếu thật sự không hối hận thì cứ làm như con muốn. Chúng ta về nhà thôi." -- Bà không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn nàng dịu dàng và đượm buồn. Đến bản thân bà cũng không biết, vì con tim này đã bị người đàn ông ấy mang đi rồi. Hai mẹ con bước đi trên con đường trải đá lạnh lẽo quen thuộc. Bà không nói gì, cũng không còn tâm trí để nói. Họ cứ đi đến khi nhìn thấy ngôi nhà to lớn. Bà lại chết trân ngay trước chiếc cổng. Bà thở dài lặng lẽ.Hôm nay tất cả người làm đều được nghỉ. Họ có thể chăm chút bản thân thay vì làm lụng vất vả rồi đến buổi vụ hội với hình dáng nhếch nhác thấp hèn. Điều đó đồng nghĩa với việc Ella phải bắt đầu làm quen với chuyện dọn dẹp thay họ. Nàng không tự nguyện nhưng nàng sẽ làm, để đổi lấy nụ cười dịu dàng của mẹ kế. Ana thì luôn miệng gọi nàng là Cinderella và bắt nàng làm rất nhiều việc. Sau khi đi thăm cha về Drizy lập tức lên căn gác mái, Bà Tremeire thì đứng nhìn cánh cửa phòng của mẹ nàng.Bà mở khóa, bước vào căn phòng đầy bụi bặm do không được quét dọn hàng ngày. Từ khi ngài Carter mất, bà không cho phép ai mở căn phòng này ngoại trừ Ella, nàng có thể vào đây khi nhớ mẹ. Đó như là một ân huệ mà bà dành cho nàng. Bà ngắm nhìn căn phòng, tất cả đồ vật đều được phủ những tấm vải trắng bằng lụa xa tanh. Kéo tấm lụa che chiếc gương bám bụi xuống. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng mặt trời le lói qua khe rèm cửa sổ. Căn phòng giống như bà bây giờ vậy, tăm tối và chỉ có một tia hi vọng. Ngồi trước chiếc gương đã phủ bụi, bà ngắm nhìn lại gương mặt đã bắt đầu lão hóa ở tuổi trung niên. Rồi bà mở toang tấm rèm cửa nặng trĩu, để ánh sáng xông thẳng vào qua tấm cửa kính dày bụi, chiếu ánh chiều tà vào phòng. Đây là căn phòng duy nhất có thể nhìn ra vườn hoa oải hương. Vẻ mộng mơ của đất Pháp xa xôi đầy hoài cổ theo bóng chiều tà vàng úa. Chỉ là khu vườn nhỏ nhưng đủ để thỏa mãn niềm nhung nhớ quê nhà của phu nhân Carter. Bà lại đứng im lặng nhìn mặt trời lặn dần sau những rặng cây. Nhưng có gì đó lóe sáng, bên dưới tấm ván gỗ, dưới sàn nhà. Ánh sáng ấy tỏa ra khi áng mặt trời chiếu vào, thứ đó thu hút ánh nhìn của bà. Tiến lại gần và cố gắng cậy nó lên, tấm ván phủ dày bụi và cứng nhắc. Mặc kệ những ngón tay đỏ lên, sưng tấy vì bị kẹp bởi tấm ván, bà mở chiếc hộp cũ kĩ được chắp vá bởi những tấm gỗ khiến nó trông thật xấu xí, để lộ ra những khe hở thô kệch. Cầm lên đôi giày làm bằng pha lê, pha lê Swarovski mềm mại tỏa sáng dưới cái nắng chiều sắp tắt. Bà ngồi trên chiếc giường phủ lụa trắng suy nghĩ gì đó rồi ghép lại tấm ván về vị trí của nó và quyết định đặt lại đôi giày vào hộp. Bà mang nó về phòng và cất vào sâu trong góc tủ.-" Chuẩn bị đi con yêu, xe ngựa sắp đến rồi." -- Xong xuôi bà mới bước xuống nhà, nhìn thấy Ana đang ngồi uống cốc sữa nóng và ăn bánh quy. -- "Drizy đâu rồi?"-" Chị ấy ở cùng Ella trên căn gác mái. Con xong rồi, chỉ cần đợi bà chị lề mề thôi." -- Ana vừa nhai miếng bánh vừa nhồm nhoàm nói. Cô nhoẻn miệng cười với một đống bánh khô khốc trong miệng.Khi ấy trên căn gác mái của Drizella. Không, nó sắp không phải của cô nữa.-" Chị có nghĩ là mình cần làm gì đó không?" -- Drizy nhàn nhạt cất giọng. Khi đang dặm thêm chút phấn trên gương mặt mình.-" Cảm ơn em!" -- Ella mỉm cười.-" Chỉ vậy thôi sao?" Nàng dừng việc thắt dây giày cho Drizy lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.-" Em đặt chiếc váy đó và giúp chị đến được buổi dạ hội không phải chỉ để nhận lời cảm ơn."-" Vậy em cần gì?"-" Một căn phòng."-" Em muốn đổi phòng sao? Với... chị?" -- Ella dù sao cũng là một cô gái thông minh, Drizy cần một căn phòng có nghĩa là cô muốn nàng nhường lại phòng mình cho cô.-" Hãy xong trước khi em về, em muốn được ở phòng mới tối hôm nay. Chị Cinderella."Ella chẳng thể ngờ Drizy lại làm vậy, cô biết hôm nay toàn bộ người hầu đều được nghỉ vậy mà vẫn muốn có căn phòng mới ngay sau khi đi dự hội về. Cô thậm chí còn cười nhạo nàng với cái tên Cinderella. Vậy là tất cả những gì Drizy làm chỉ vì mục đích này? Biến nàng trở nên thảm hại và đáng khinh thường? Khi mẹ kế lạnh nhạt, Ana luôn tìm cơ hội để lên mặt với nàng thì chỉ có Drizy cư xử nhẹ nhàng. Nhưng giờ thì cô hành xử như muốn đập đổ sự tin tưởng của nàng từ trước đến nay."Cộp cộp cộp" tiếng bước chân cùng giọng nói dịu dàng cất lên.-" Drizy? Con xong chưa? Xe ngựa sắp đến rồi." -" Vâng? Xong rồi ạ." -- Không để bà Tremeire bước vào phòng, cô vội vã đi ra và kéo bà xuống dưới. Không quên dặn dò Ella dọn dẹp đồ đạc để chuyển phòng.Ella cần phải làm gì đây? Nàng biết rằng bản thân cần phải đấu tranh, cần phải mạnh mẽ nhưng từ xưa đến nay, chưa có ai dạy cho nàng làm điều đó cả. Mạnh mẽ ư? Cha nàng nói chỉ cần nàng hạnh phúc, mẹ nàng dạy nàng hãy tốt bụng. Chẳng có ai nói nàng cần phải mạnh mẽ cả. Dũng cảm là gì? Là đối mặt với mọi khó khăn, nguy hiểm để làm những việc nên làm, là dám đấu tranh với cái ác để bảo vệ cái thiện... Nàng đấu tranh, vì cái gì? Đến một lí do nàng cũng không thể đưa ra. Mẹ kế không hành hạ hay ức hiếp nàng, tất cả những gì bà làm chỉ là không dành cho nàng sự yêu thương. Nếu như trái tim ấm áp ấy chẳng còn chỗ cho nàng thì dù có cầu xin thì cánh cửa nơi ngực trái ấy cũng không mở ra. Nguy hiểm ở đâu ra để nàng đấu tranh, cái ác từ đâu tới để nàng dũng cảm? Có lẽ ngoài hưởng thụ hạnh phúc khi được cha mẹ yêu thương thì Ella không biết gì cả. Nàng bất lực ngồi xuống sàn gỗ nức nở. Ella đang đợi điều gì? Lại tiếp tục chờ đợi phép màu xảy ra như trong cổ tích? Chờ một bà tiên đến ban cho nàng điều tốt đẹp mà nàng đáng được nhận? Giống như bà Samantha vậy. Nhưng bây giờ dù có khóc đến kiệt sức thì nàng vẫn sẽ một mình. Bà Samantha cũng không đến. Mọi thứ hình như đều quay lưng với nàng rồi...Ella chỉ để ý đến nỗi đau của mình mà quên đi trái tim ai đó đang quặn thắt lại, tựa như có những dây hồng leo đầy gai đang quấn quanh, đâm từng cái gai nhọn hoắt vào con tim ấy, khiến nó đau đến chết lặng.Bà Tremeire chỉ ngắm nhìn nọi người, bà chỉ đứng một góc lặng lẽ. Bà ngắm những thiếu nữ đẹp, ngắm những thanh niên điển trai, những người thuộc tầng lớp quý tộc kia, ngắm nhìn con gái bà, ngắm cả Hoàng tử, cùng với nỗi thất vọng tràn trong con ngươi xanh biếc tựa biển cả của chàng. Họ cứ vui vẻ. Những con người tự cho mình là cao quý đang đứng trên kia, những con người với vẻ đẹp yêu kiều đó từ trên cao thật cao nhìn xuống lũ thường dân hèn mọn. Sợ chạm phải họ sẽ làm bẩn tay mình mà quên mất rằng tâm hồn họ còn bẩn thỉu và đê hèn hơn đám người mà họ cho là lũ hạ đẳng. Tầng lớp thượng lưu, được sống ở đó là mong ước của bao người. Khi xưa bà từng khinh rẻ họ, mỗi khi nhìn thấy phong thái cố làm ra vẻ cao sang bà lại muốn phỉ nhổ vào họ, muốn moi móc ruột gan của những kẻ quý tộc kia ra ngắm xem chúng đã thối rữa đến mức nào rồi. Nào ngờ giờ đây bà cũng trở thành một "quý tộc", một quý bà. Thật khó chịu làm sao khi phải ghê tởm chính mình. Ghê tởm từng hơi thở. Độc ác vẫn là độc ác cũng như giết người là giết người, có hối lỗi ăn năn đến nhường nào thì có người chết cũng là sự thật chẳng thể phủ nhận được. Có lẽ cái thứ tội lỗi chảy tràn trong từng mao mạch càng ngày càng thẫm lại, đầy lên, rồi đến một ngày nó tắc nghẽn và nổ tung. Đôi mắt xám tro đượm buồn thẫm đi theo từng ngày, che lấp nỗi buồn bằng sự thờ ơ vô cảm.Bà nhìn chàng Hoàng tử đẹp như một nghệ thuật được Chúa ban tặng kia, ngắm vào trong đôi mắt sâu thẳm đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình trong sự thất vọng. Đêm nay nàng thơ của người không đến. Người thiếu nữ ấy sẽ không xuất hiện. Sẽ thế nào nếu tia hi vọng yếu ớt cuối cùng bị dập tắt. Sẽ ra sao nếu trao cho người tình yêu rồi lại cướp nó đi.Hẳn là đau khổ lắm. Bà thắc mắc liệu rằng người có đứng vững như thế kia được nữa không, hay sẽ sụp đổ và khóc như một đứa trẻ đáng thương.Tại sao chẳng ai trong thế giới này biết đứng lên thay vì vùng vẫy trong nỗi tuyệt vọng. Họ chỉ biết đổ lỗi cho mọi thứ và chẳng bao giờ chịu thừa nhận rằng tất cả đều là do bản thân mình gây ra. Bọn họ tự hào nhìn vào những điều tốt đẹp giả tạo và hắt hủi những thứ bị cho là kinh tởm. Đối với một con người không còn tia hi vọng nào để bám víu thì lời xin lỗi chẳng có nghĩa lí gì cả. Đập nát một trái tim rồi nói xin lỗi có làm nó lành lại không, những mảnh vụn ấy sẽ không còn đâm vào từng tế bào nếu người ta nói xin lỗi sao? Không đâu! Ngoài đứng đó và trơ mắt nhìn nó chết đi từ từ thì không có cách nào cả.
Ngoài việc đứng nhìn. Rồi tự đày mình rơi xuống vực thẳm vô hình và tự huyễn hoặc rằng ta đang bay nơi thiên đàng.
Ngoài việc đứng nhìn. Rồi tự đày mình rơi xuống vực thẳm vô hình và tự huyễn hoặc rằng ta đang bay nơi thiên đàng.
________________
#Conny
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com