TruyenHHH.com

Me Ke Dua Vao Tre Trau Noi Tieng Trong Chuong Trinh Cham Con

Biên tập: Mỹ nữ an tĩnh

Beta: Thịnh & Tiểu Tiên Nữ

#25082022

____________________

Chương 20: Hệt Như Cái Ôm Của Mẹ Vậy!


Thẩm Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng tổ tiết mục sẽ chuẩn bị vài túp lều tranh cho bọn họ lựa chọn, nhưng ngoài dự đoán là chỗ ở không hề tồi nha.

Tuy rằng bề ngoài có hơi cũ kĩ, nhưng bên trong đã được dọn dẹp tân trang lại.

Ở giữa gian nhà chính, mọi người dự tính làm phòng khách chung cùng nhau sinh hoạt, hai bên sườn là phòng ngủ của các khách quý, hơn nữa mỗi phòng đều có phòng vệ sinh độc lập, không cần đi vệ sinh chung một chỗ.

Thẩm Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự sợ hãi tổ tiết mục biến thái cho bọn họ ở nhà nông thôn tách riêng với hố xí tự hoại, nửa đêm có muốn đi vệ sinh cũng vì sợ ma mà không dám ra ngoài, nếu thật vậy thì cô tình nguyện tại chỗ qua đời, cắn lưỡi quyên sinh về cùng đất mẹ.

Lúc này cơm đã được bưng lên đầy ắp trên bàn, đồ ăn đều là các món cơm nhà, tuy không phải sơn hào hải vị như đầu bếp michelin của cô, nhưng thoạt nhìn vẫn làm người ta chảy nước miếng.

Một bàn lớn gồm có gà nướng, màn thầu, thịt heo, cá hấp,.. mùi vị đặc sản địa phương Tây Bắc.

Mà lúc này, Thôi Hạ sớm tới nhà chung "phủ Trạng Nguyên"  lấy một bát mì đút cho con mình, nhìn thấy đám người Thẩm Thanh Thanh tiến vào, cô ta lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng cười:

"Thật là ngại quá, đứa bé nhà tôi có chút đói bụng, đành phải cho con bé ăn cơm trước."

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, cũng không để ý:

"Không sao, tổ tiết mục cũng nói trước ai đến muộn sẽ không chờ cơm."

So với các khách quý xuất thân minh tinh, Thôi Hạ rõ ràng rất lịch sự giữ ý, cùng Thẩm Thanh Thanh khách khí hai câu rồi tiếp tục bón cơm cho con gái.

Mà Thẩm Thanh Thanh cũng lấy cho hai đứa nhóc con mỗi người một tô mì, cùng bọn họ đánh chén.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh không có khả năng đè đầu đút cơm cho ăn, hai tên nhóc cũng có tính độc lập rất cao, tự mình cầm đũa xì xụp.

Đến sau Thẩm Thanh Thanh một lúc là ảnh hậu Tạ Băng và con trai của cô ấy.

Tạ Băng vừa vào cửa đã phát ra tiếng cười sang sảng, nhưng mà đứa bé ục ịch ở đằng sau lại đang bĩu môi bày ra một dáng vẻ không vui.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tạ Băng cười giải thích:

"Chúng tôi rút được cỗ kiệu người khiêng đi. Kết quả tên nhóc này vừa lên kiệu, béo quá làm các bác khiêng kiệu choáng váng, bị người ta trêu ghẹo đến mặt hết chuyển xanh rồi lại đỏ, nó không vui đến tận bây giờ. Ngày thường kêu nó ăn ít lại chút thì không nghe, kết quả bị người ta nói béo thì lại dỗi."

Cậu nhóc béo chu mỏ phản bác:

"Con còn phải nuôi lớn cơ thể, huống chi em bé thịt này đều là con cực khổ nuôi suốt vài năm mới có được, mọi người dựa vào cái gì cười nhạo con béo chứ."

Nói xong, nhóc thấy trên bàn bày bữa tối, hai mắt tỏa ánh sáng:

"Mama, con đói lắm rồi, mau cho con ăn cơm, xin hẳn mười bát."

Đối với thằng con trong mắt chỉ có đồ ăn nhà mình, Tạ Băng bất đắc dĩ chán chả buồn nói, cũng không biết là theo gen của ai. Rõ ràng cô ta và ba của bé đều là thể chất dễ gầy, như thế nào có thể sinh ra một thằng con béo mập đam mê ăn uống.

Có điều phận làm mẹ, Tạ Băng tất nhiên không thể ngó lơ đứa trẻ đang kêu đói, vì thế nhận mệnh mà xách bé đi phòng vệ sinh rửa tay. Cô ta lấy cho bé bát cơm thịt, chẳng qua lúc lấy cố ý run run cái muỗng, hung hăng khống chế lượng thịt, lấy mười thì run run cho rụng bớt còn bốn thôi.

Không ngoài dự đoán của mọi người, ngay lập tức nghe được đứa bé kêu to một tiếng:

"Mama, mama thật là quá đáng!"

Tạ Băng không chút khách khí mà trả lời:

"Mẹ quá đáng chỗ nào, mẹ mà quá đáng thì sẽ trực tiếp cho con nhịn cơm, con nhìn xem trên người của con không phải mỡ cũng là thịt! Con lại nhìn xem ba bạn nhỏ trong phòng này có ai béo như con không."

Cậu nhóc Ngao Lương Tuấn nháy mắt chột dạ, nhưng vẫn cố chấp phản bác nói:

"Con có béo hơn nhưng cũng cao hơn các bạn, mập một chút chẳng lẽ không phải bình thường sao?"

Đối thoại của mẹ con hai người này thành công chọc cười mọi người, trong đó Thẩm Thanh Thanh bị chọc cho cười lớn tiếng nhất.

Bị mẹ kế cười to ồn ào, Chu Gia Ngôn luôn ra vẻ nhóc giám đốc bảy phần trầm ổn ba phần bình tĩnh cũng không khỏi nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, ánh mắt sáng lấp lánh.

Nhưng nụ cười này của cậu lại chọc giận Ngao Lương Tuấn.

Ngao Lương Tuấn tuy rằng mới sáu tuổi, nhưng đã rất giữ thể diện. Bị mọi người cười nhạo bé tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Nhưng bị so với đứa bé nhỏ hơn mình, bé liền không nhịn được, nói với Chu Gia Ngôn:

"Tên nhóc kia, cơm nước xong đừng đi đâu hết, tí nữa chúng ta ở trong nhà chính thi vật tay. Anh đây sẽ cho em giác ngộ được tính hữu dụng của đống thịt này, không yếu ớt như em tay nhỏ chân nhỏ!"

Thẩm Thanh Thanh không nghĩ tới bé mập mạp này lại bá đạo như vậy, quay đầu nhìn Chu Gia Ngôn đang ăn mì lại vô cùng bình tĩnh gặp nguy không hoảng, thong thả ung dung mà nuốt xong miếng mì mới lắc đầu nói:

"Không phải đợi, bây giờ chiến luôn."

Ngao Lương Tuấn đối với thái độ này rất bất mãn, lập tức lớn tiếng cười nhạo:

"Hừ, sợ gì chứ? Em sao có thể địch lại đống thịt này."

Trả lời Ngao Lương Tuấn chính là dáng vẻ ông cụ non trầm mặc cao ngạo của Chu Gia Ngôn, tiếp tục xúc cơm trong khinh bỉ.

Thấy thế, Tạ Băng vỗ một cái vào ót Ngao Lương Tuấn, nghiêm túc nói:

"Ngao Lương Tuấn, trưởng thành lên, không được ỷ vào mình bự thịt hơn mà bắt nạt các bạn nhỏ."

Ngao Lương Tuấn sờ sờ cái ót của chính mình, bất mãn mà lẩm bẩm:

"Mama, như này không tính là bắt nạt, đây rõ ràng là cuộc tỉ thí của hai thanh niên!"

Tạ Băng bị bé chọc giận cho cạn lời, định giơ tay nhéo tai Ngao Lương Tuấn.

Thẩm Thanh Thanh thấy thế trong lòng cảm thán, xem ra Chu Gia Ngôn cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời, đổi lại là cô nhéo tai con riêng như vậy, cô chắc kèo sẽ bị Chu Diệp Huyên ly hôn.

Nhưng cô cũng không thể để mặc Tạ Băng đánh đứa con béo trên sóng trực tiếp, lập tức mở miệng giảng hòa:

"Chị Tạ Băng, không cần quá nghiêm khắc, mấy đứa nhỏ hoạt bát náo nhiệt luôn thích trêu đùa nhau."

Đồng thời cô liếc mắt nhìn, Chu Gia Ngôn cũng thật quá giống ông cụ non, cô đúng là có chút muốn nhìn dáng vẻ Chu Gia Ngôn cùng các bạn nhỏ vui đùa, vì thế cô lại nói:

"Dù sao hiện tại trời cũng còn sớm, cho hai đứa nhỏ chơi đùa một chút, ăn xong vận động nhẹ cho tiêu cơm. Tôi thấy cũng khá thú vị."

Nghe Thẩm Thanh Thanh nói, Tạ Băng tay xoay một vòng, lượn từ tai lên xoa đầu nhóc mập mạp. Cô ta tất nhiên là đau lòng Ngao Lương Tuấn, dù sao cũng là đứa con duy nhất mà cô ta hi sinh sự nghiệp đứt ruột sinh ra.

Nhưng mà cô ta biết nếu bọn trẻ con chơi mấy trò này quá hăng, sẽ chỉ thành trò cười cho người khác, ngược lại còn làm khán giả phiền chán. Người xem sẽ mắng Ngao Lương Tuấn hư hỏng, không bằng bản thân quản giáo nghiêm con mình trước.

Nhưng nếu Thẩm Thanh Thanh mở miệng có ý nhường nhịn, cô ta cũng không ngại nhường thêm một bước, chung quy cô ta cũng biết cậu nhóc nhà mình không có gì ý xấu.

Với thân phận địa vị này của Tạ Băng, mấy nhân vật mới nổi trong giới giải trí những năm gần đây cô ta đều không hiểu biết cho lắm, nhưng tên của Thẩm Thanh Thanh thì vẫn nghe nói qua.

Cô ta đã từng nghe nhân viên công tác đồn đại rằng Thẩm Thanh Thanh rất khó tính khó chiều, làm người kiêu ngạo, đắc tội không ít người trong nghề.

Có điều những chuyện đồn đại trong giới giải trí chẳng biết đâu là thật đâu là giả, cô ta cũng không tin hoàn toàn. Hôm nay vừa thấy Thẩm Thanh Thanh dễ nói chuyện như vậy liền nghĩ chắc là bị người khác hãm hại gieo tin đồn thất thiệt.

Tạ Băng lập tức có hảo cảm với Thẩm Thanh Thanh, bởi vì hồi còn trẻ, thanh danh của cô ta cũng không tốt cho lắm.

Lúc cô ta mới ra mắt mảng điện ảnh đã gây nhiều cơn sốt, chiếm nhiều hotsearch. Về sau tài nguyên mảng điện ảnh và phim truyền hình càng ngày càng nhiều, trong một khoảng thời gian rất dài cô ta cũng bị cho rằng nhờ có hậu đài nên mới nổi tiếng. Trong mắt những người dùng thực lực để chứng minh đẳng cấp, cô ta không chấp nhận được nửa hạt cát khinh thường của giới giải trí, truyền thông lại càng khắt khe đối với cô ta.

Cho đến khi cô ta đạt tam kim ảnh hậu, sau cùng củng cố thêm địa vị trong giới thì những lời đồn đoán đó mới được dẹp tan.

Tạ Băng cảm thấy Thẩm Thanh Thanh nhiều khả năng cũng giống mình hồi trước. Nếu thật sự là như vậy, cô ta về sau sẽ chăm sóc cho Thẩm Thanh Thanh nhiều chút.

Thẩm Thanh Thanh cũng không biết chính mình vu vơ nói một câu lại có hiệu quả lớn như vậy, làm Tạ Băng hiểu lầm cô thành thiên sứ, dù sao thì Tạ Băng cũng là người nổi tiếng không ưa nịnh hót, khó lấy lòng.

Đến nỗi Ngao Lương Tuấn nghe được Thẩm Thanh Thanh nói, lập tức hoan hô một tiếng:

"Ây dô, thật tốt quá, dì à dì không chỉ xinh đẹp, mà tâm địa cũng thiện lương. Lát nữa con thi đấu với Chu Gia Ngôn sẽ nhường em ấy một chút."

Thẩm Thanh Thanh bị một câu "mỹ nữ thiện tâm" khen sướng tới nỗi hai lỗ mũi phập phồng, lập tức cười ha ha như được mùa.

Đối với việc mẹ kế bán đứng mình, Chu Gia Ngôn chán chả buồn nói, nhưng nhìn mẹ kế hưng phấn vui vẻ cậu cũng mãn nguyện trong lòng, hơn nữa cậu không sợ Ngao Lương Tuấn nhiều thịt, so thì so đi.

Ai bảo cậu có một bà mẹ kế trẻ trâu như vậy chứ?

Trong lúc mọi người nói chuyện, hai tổ khách quý còn lại cũng lần lượt về tới đích. Nhưng làm cho mọi người không nghĩ tới chính là Thẩm Lâm Nhan tới trước, mẹ con Mạc Mạn ngồi thuyền lại đến cuối cùng.

Thẩm Lâm Nhan nhìn qua chỉ là hơi ra mồ hôi, mẹ con Mạc Mạn lại là quần áo và tóc tai đều ướt hơn phân nửa, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Tiếp nhận khăn lông của nhân viên công tác truyền tới, Mạc Mạn một bên lau tóc, một bên mắng tổ tiết mục:

"Mọi người không biết thuyền mà bọn họ cho chính là bắt chúng tôi căng thuyền buồm đâu. Tôi và Thi Sương nào có căng thuyền buồm bao giờ, lăn lộn nửa ngày thiếu chút nữa là rớt xuống sông, cuối cùng tổ tiết mục sợ chúng tôi gặp chuyện ngoài ý muốn mới tìm người chèo thuyền đưa chúng tôi về đây."

Nói xong cô ta lại nhìn về phía mẹ con Thẩm Thanh Thanh:

"Các người thật may mắn không chọn hình con hổ, tôi tâm tình ý nguyện được đi bộ."

Thẩm Thanh Thanh cũng không nghĩ tới đạo diễn còn hố khách mời như vậy, cô phản ứng ngay tắp lự, hơi hơi nghiêng đầu khoe khoang nói với nhóc con nhà mình:

"Thế nào, mama liệu sự như thần. Nếu là cho con chọn, chúng ta có khi bơi dưới lòng sông một triệu năm."

Chắc chắn 100% lão đạo diễn Từ Tường mà thấy cô như vậy thì tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay!

Chu Gia Ngôn đang há to mồm lớn xì xụp húp mì, nghe vậy tức khắc cảm thấy đồ ăn trong bát không còn ngon nữa.

Tổ tiết mục lúc này đại khái đang cảm thấy hiệu quả của đòn "ra oai phủ đầu" cũng tính là không tồi, sau bữa tối không có giao thêm nhiệm vụ khác, chỉ dặn dò các vị khách quý nghỉ ngơi cho tốt sẵn sàng cho nhiệm vụ mới ngày mai.

Nhưng bây giờ còn chưa đến 8 giờ, đừng nói là người lớn, giờ đi ngủ của bọn trẻ cũng còn chưa tới.

Hơn nữa Ngao Lương Tuấn vừa mới "tuyên chiến" với Chu Gia Ngôn, vì thế mọi người  bắt đầu vây xem Ngao Lương Tuấn và Chu Gia Ngôn ở trong sân vật tay.

Chiều cao cân nặng của Chu Gia Ngôn cũng coi là đạt tiêu chuẩn so với tuổi, nhưng Ngao Lương Tuấn lại là "em bé to xác" so với độ tuổi này, Chu Gia Ngôn mặc size M thì Ngao Lương Tuấn cũng phải mặc size XXL.

Bởi vậy Ngao Lương Tuấn tuy rằng so với Chu Gia Ngôn chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng đứng lên lại cao hơn Chu Gia Ngôn nửa cái đầu. Hơn nữa bé so với Chu Gia Ngôn béo hơn không ít, thấy thế mọi người đều nghĩ "trọng tải này cách xa quá nhiều, thật sự muốn so sao?"

Tạ Băng thấy nhóc con nhà mình đứng ở kia giống y hệt một núi thịt, Chu Gia Ngôn trái lại giống như một cái cây nhỏ duyên dáng yêu kiều, cũng khuyên nhủ:

"Nếu không vẫn là đừng so, tôi chính mình tới thu thập thằng nhóc thối này."

Nhưng mà Chu Gia Ngôn lại lắc lắc đầu:

"Không vấn đề, nếu anh Tuấn Tuấn đã mở lời thách đấu, thích thì chiều luôn ạ."

Ngao Lương Tuấn nghe Chu Gia Ngôn nói xong, vui như mở cờ trong bụng, nói với Tạ Băng:

"Em nó là tự nguyện chơi với con."

Lúc này đạo diễn Từ Tường cũng nói:

"Nếu bọn nhỏ có hứng thú, vậy hay là tất cả cùng vật tay một trận. Hiện tại vẫn còn sớm, các vị về phòng cũng ngủ không được, hơn nữa người xem trong phòng phát sóng trực tiếp phản ứng rất nhiệt liệt."

Từ Tường quả thực không nói điêu, hiện tại khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phản ứng đúng là vô cùng náo nhiệt, nhưng mà lại là một nửa duy trì một nửa phản đối:

[Tôi cảm thấy không cần phải đấu đâu, nhìn hình thể là có thể biết ai thắng ai thua.]

[Đúng đó, tôi cảm thấy đây là cậu nhóc đơn phương "bắt nạt" Ngôn
Ngôn.]

[A a a, em bé Ngôn Ngôn không cần đấu với tên nhóc con đó, mama đau lòng.]

[Ngôn Ngôn đáng thương, một câu nói già đời của bé làm cho mọi người trong phòng đều cười ồ lên.]

[Tôi nói này mấy mẹ online của Ngôn Ngôn không cần đau lòng, đây là Chu Gia Ngôn tự mình lựa chọn? Có bị đánh thật thì cũng coi như một bài học cho Chu Gia Ngôn.]

[Tôi cảm thấy chỉ là bọn trẻ chơi đùa với nhau, mọi người không cần xem là thật.]

[Ha ha ha, ở đây chỉ có tôi âm thầm chờ mong tiết mục vật tay phiên bản quay xe ư?]

[Đừng nghĩ nhiều, đây chính là so thể lực, nhìn xem size người Ngao Lương Tuấn có bao nhiêu mỡ đi.]

...

Có điều nếu đạo diễn đã nói như vậy, mọi người cũng không hề phản đối.

Hai bé con rồng rắn nối đuôi ngồi đối diện nhau ở bàn đá trong viện, vây quanh là một đống người lớn.

Hai bé giơ tay phải mập mập nho nhỏ ra, sau đó nắm chặt lấy nhau, trọng tài Từ Tường ra lệnh một tiếng, hai bé con đều bắt đầu dùng sức.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng cuộc chơi sẽ nhanh chóng kết thúc dưới sự lấy thịt đè người, nhưng mà ngoài dự đoán chính là Chu Gia Ngôn lại chỉ chầm chậm nghiêng tay xuống.

Tuy rằng nhìn mặt Chu Gia Ngôn có vẻ như đã rất dùng sức, mà cậu nhóc ngồi đối diện còn có chút thả lỏng, thoạt nhìn trông không giống dùng toàn lực.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người vây xem đều bắt đầu khẩn trương, Lương Thiên Dật có quan hệ tốt với Chu Gia Ngôn bắt đầu hô cổ vũ Chu Gia Ngôn:

"Ngôn Ngôn cố lên! Mình tin cậu!"

Đương nhiên đối với phần đông mọi người, bọn họ đều tin tưởng dựa theo thực lực, Chu Gia Ngôn chắc chắn kèo thua. Những người ở hiện trường sẽ vì giữ thể diện cho cậu mà không nói thẳng, nhưng cư dân mạng không có cố kỵ nhiều như vậy:

[Chu Gia Ngôn chắc kèo thua.]

[Tôi đã nói là không cần đấu mà.]

[Liệu Chu Gia Ngôn thua xong có khóc không? Thẩm Thanh Thanh sẽ an ủi bé sao? Hay là cười nhạo bé?]

...

Mà lúc này Chu Gia Ngôn đang cực lực chống đỡ, trong đầu nhỏ nhanh chóng tự hỏi cùng Ngao Lương Tuấn đấu thể lực cậu đúng là không bì được.

Tuy rằng ngày thường cậu học theo rất nhiều chương trình giống như vậy trên tivi, nhưng đối mặt với một tuyển thủ siêu cấp nhiều thịt mỡ như Ngao Lương Tuấn vẫn là không chống đỡ.

Nhưng không sao, mới vừa rồi mẹ kế nói không ngừng nghỉ mách nước cho cậu rất nhiều thao tác thần kỳ, cậu có thể tương kế tựu kế chiến thắng được.

Chu Gia Ngôn bắt đầu động não tự hỏi Ngao Lương Tuấn sợ cái gì hoặc là thích cái gì, là mẹ của bé - Tạ Băng!

Bé vừa sợ bị mẹ mắng, nhưng lại rất thèm khát tình yêu của mẹ.

Vì thế mắt cậu chớp lóe lên một tia sáng nguy hiểm, hét lớn với Ngao Lương Tuấn:

 "Dì Tạ Băng, dì không được chạm vào anh Tuấn Tuấn."

Ngao Lương Tuấn vừa nghe Chu Gia Ngôn nhắc tới tên mẹ mình theo bản năng mà quay đầu, Chu Gia Ngôn nhân cơ hội này, dùng hết toàn lực bình sinh từ thuở uống sữa. Chờ đến khi bé nghi hoặc mà quay đầu lại, đột nhiên phát hiện chính mình đã bị lừa cho thua thê thảm.

Một màn phát sinh trước mặt khiến cho mọi người đứng hình mất năm giây:

[Tôi biết mà, Chu Gia Ngôn thế mà lại thắng nha...]

[Má ơi luôn, Chu Gia Ngôn có bản lĩnh phết, mới năm tuổi đã học được kế dương đông kích tây.]

[Ha ha ha, quả nhiên là đứa bé thông minh của tôi.]

[Tôi vừa rồi vẫn luôn chờ mong phiên bản lật kèo, không nghĩ tới thật sự quay xe.]

[Em bé năm tuổi mà thông minh như vậy, quả là hiếm thấy.]

...

Ngao Lương Tuấn trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, giương miệng:

"Em, em,... Em chơi xấu..."

Chu Gia Ngôn trên mặt như cũ vững vàng bình tĩnh:

"Em đây là dùng trí thắng được."

Ngôn Ngôn nhanh chóng rút tay về đứng lên, chạy tới bên người Thẩm Thanh Thanh, ngẩng đầu lên khoe khoang với mẹ kế:

"Con đã nói con không phải đồ ngốc."

Loạt hành động vừa rồi của Chu Gia Ngôn cũng làm Thẩm Thanh Thanh kinh ngạc, kèm theo một chút tự hào. Không hổ là con cô, ở chung một thời gian ngắn đã kế thừa được vài phần thông minh tài trí.

Cô vươn tay sờ đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn:

"Không tồi, cũng học được vài phần trình độ của mama."

Hai mẹ con Thẩm Thanh Thanh ở bên này nịnh nọt lẫn nhau, Tạ Băng bên kia lại có chút binh hoang mã loạn.

Ngao Lương Tuấn lúc đầu có chút kinh ngạc sau liền nhịn không được mà khóc lớn, gào ầm lên:

"Chu Gia Ngôn, em là đồ lừa đảo, có bản lĩnh chúng ta đấu lại!"

Chu Gia Ngôn tất nhiên là sẽ không dại gì đồng ý, chiêu lừa đảo này chỉ có thể dùng một lần.

Ngao Lương Tuấn lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, hoàn toàn không nghĩ tới chính mình lại bại trong tay người khác ở bộ môn mình am hiểu nhất. Không giống với dáng vẻ sét đánh không mưa lúc trước, lúc này đây bé nước mắt từng giọt to đùng rớt xuống đầy mặt, nhìn rất khổ thân.

(Sét đánh không mưa: Thùng rỗng kêu to)

Tạ Băng nhìn thấy con mình như vậy nào có thể không đau lòng xót xa, nhưng cũng chính là thằng bé gây chuyện trước đòi thi đấu với người ta, cũng tự thằng bé thua cuộc.

Trong lòng vừa xót xa con nhỏ vừa trách chính mình quá nuông chiều bé, chỉ vậy mà suy sụp đến chịu không nổi sắp gục.

Thời niên thiếu bốc đồng, cô ta cũng đã từng vì một vai diễn mà làm đủ thứ khùng điên, còn chạy đi cãi lộn với đạo diễn. Kết quả cuối cùng vẫn là không nhận được vai, nhưng khi đó cô cũng không khóc đến đau lòng như bé bây giờ.

Cô ta lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt Ngao Lương Tuấn, nhưng mà nước mắt của cậu thật sự quá nhiều, lau xong lại tí tách rơi từng hàng. Tạ Băng cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.

Tạ Băng không phải một người có tính kiên nhẫn, cuối cùng cho cậu một tối hậu thư:

"Ngao Lương Tuấn, không được khóc. Thật mất mặt quá, không phải tự con khiêu chiến sao? Tự mình thua, còn mè nheo khóc lóc."

Cô ta vừa nói những lời này, bé lập tức khóc càng thương tâm.

Mọi người thấy thế, đều bắt đầu khuyên Tạ Băng không nên gấp gáp.

Thẩm Lâm Nhan nói:

"Chị Tạ Băng, trẻ con thua khóc là bình thường, không nên gấp gáp. Trẻ nhỏ cần là sự an ủi dịu dàng. Huống chi, hôm nay Tuấn Tuấn thua đúng là có chút ngoài ý muốn."

Mạc Mạn cũng nói:

"Với con nhỏ không thể vội vàng, từ từ dỗ dành là được."

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Gia Ngôn nhìn lâu cũng sinh ra chút áy náy, cậu kéo quần áo Thẩm Thanh Thanh nói:

"Mama ơi mama, làm sao bây giờ? Con sai rồi ư?"

Trong giọng nói của bé không có chút tin tưởng về bản thân.

Thẩm Thanh Thanh thở dài, lại nhéo khuôn mặt nhỏ của Chu Gia Ngôn:

"Nhóc con, chỉ lo đốt lửa không nghĩ tới cách dập lửa sao?"

Nói xong cô tiến lên trước, tìm cách vì Chu Gia Ngôn mà "dập lửa".

Có điều Thẩm Lâm Nhan còn vội vàng hơn cô, cô ta giành trước một bước, nói với Tạ Băng:

"Chị Tạ Băng, để tôi thử dỗ bé xem sao."

Nói xong cô ta tới trước mặt Ngao Lương Tuấn, nhẹ nhàng an ủi nói:

"Tuấn Tuấn à, chúng ta đều biết sức lực của con rất lớn, lần này thua cũng không phải là con sai, lần sau chú ý một chút là được, không khóc nha."

Nhưng mà vừa nhắc tới từ "thua" Ngao Lương Tuấn lại khóc càng lớn hơn nữa, còn gào lên nói:

"Không cần mọi người quản con, oa oa oa ——"

Thẩm Lâm Nhan trong lòng cũng bắt đầu bực bội, thằng nhóc này còn khó dỗ hơn Lương Thiên Dật.

Nhưng mục đích thật sự của cô ta cũng không phải tới dỗ dành Ngao Lương Tuấn nín khóc, dỗ được hay không cô ta thì cũng mang danh "dịu dàng nhiệt tình".

Mà hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp quả thực giống như Thẩm Lâm Nhan dự liệu, đều là bình luận khen ngợi cô ta:

[Nữ thần của tôi thật là dịu dàng hiền dịu, rất có kiên nhẫn, nếu tôi khóc náo như thằng bé liệu nữ thần có đến an ủi không?]

[Dỗ lâu như vậy Thẩm Lâm Nhan cũng không có tức giận, thật là không dễ dàng.]

[Không thể không nói đứa bé này có chút tùy hứng, chuyện bé tí cũng khóc thành như vậy.]

[Không cần nghiêm khắc với trẻ con như vậy. Các bác xem lại chính mình hồi nhỏ có khá hơn không? Có khi còn không bằng Ngao Lương Tuấn đâu.]


[Thẩm Thanh Thanh cứ đứng nhìn như vậy sao? Tất cả đều không phải là do con cô ta đầu cơ trục lợi làm con người ta khóc đến như vậy à!]

...

Cứ như vậy qua năm phút, Tạ Băng thấy Thẩm Lâm Nhan cũng không dỗ nín được Ngao Lương Tuấn, cười nói:

"Lâm Nhan à, kệ bé, có bản lĩnh thì cho thằng bé khóc cả buổi tối."

Thẩm Lâm Nhan lúc này trong lòng đã rất không kiên nhẫn, nhưng là bởi vì đang phát trực tiếp, cô ta cũng không thể cứ như vậy rời đi. May có Tạ Băng bắc cho cô ta một bậc thang, cô ta nhân cơ hội bỏ chạy đầy chính đáng.

Giả vờ an ủi Ngao Lương Tuấn vài câu, Thẩm Lâm Nhan nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói:

"Haizz, tôi cũng hết cách rồi. Có điều trẻ con chóng buồn chóng hết, thằng bé khóc một lúc chắc sẽ nín thôi."

Tạ Băng cũng gật đầu:

"Đúng vậy, mặc kệ thằng bé, em cũng cho bé đi ngủ sớm đi."

Nghe thấy mẹ mình nói chuyện như vậy với người khác, Ngao Lương Tuấn trong lúc nhất thời khóc đến càng thương tâm, mồm miệng bô lô ba la không rõ mà tiếp tục gào:

"Mọi người đều bắt nạt con, bỏ rơi con!"

Thấy thế, mọi người đều là vẻ mặt không biết nói gì hơn.

Thẩm Thanh Thanh nhìn Ngao Lương Tuấn vô cớ gây rối, lập tức quyết định vứt bỏ ý định dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi hồi nãy, hôm nay không thu thập thằng nhóc mập này một trận thì không được.

Cô đi đến trước mặt nhóc mập mạp, cúi đầu lạnh mặt nhìn Ngao Lương Tuấn. Mà bé dưới ánh mắt chằm chằm đầy sát khí của Thẩm Thanh Thanh cũng vô thức mà khóc nhỏ dần, nhìn Thẩm Thanh Thanh với ánh mắt mang theo sợ hãi.

Thẩm Thanh Thanh chưng ra dáng vẻ "hung  dữ độc ác" cũng khiến cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi thảo luận:

[Thẩm Thanh Thanh làm gì vậy! Không phải là muốn đi đe dọa trẻ con chứ?]

[Tính cách Thẩm Thanh Thanh thật sự có thể làm ra việc như vậy, rốt cuộc cô ta vẫn là không kiên nhẫn giống như Thẩm Lâm Nhan.]

[Tuy rằng bạn nhỏ Ngao Lương Tuấn có chút nghịch ngợm, nhưng thân là người lớn lại đi đe dọa trẻ con cũng không tốt đâu.]

...

Thẩm Thanh Thanh và Ngao Lương Tuấn bốn mắt nhìn nhau, bé mở miệng nói trước, bất giác mà nói lắp trong sợ hãi:

"Dì... Dì... Dì... Muốn làm cái gì?"

Thẩm Thanh Thanh lạnh lùng cười:

"Không làm cái gì, đến chê cười thôi. Thời buổi này tuy người thua thi đấu rất nhiều, nhưng thua xong rồi khóc bù lu bù loa thành như vậy cũng không nhiều. Mà làm trò như vậy rồi khóc trước mặt bao nhiều người lại càng không nhiều nha."

Ngao Lương Tuấn trong nháy mắt mặt béo đỏ bừng, bé cũng nghĩ tới nơi này không phải trong nhà, không chỉ có nhiều các cô các chú vây xung quanh xem, còn có phát sóng trực tiếp cho tất cả mọi người xem:

"Con chỉ là nhịn không được..."

Nói xong liền dùng tay ngắn mập mạp lau mặt một phen, không ngoài ý muốn thu về một tay ướt đầy nước mắt.

Thẩm Thanh Thanh không ngừng cố gắng:

"Ngao Lương Tuấn, nhóc còn là thanh niên trai tráng sao? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua con trai đổ máu không đổ lệ à? Thua thi đấu không mất mặt, mất mặt chính là thua rồi chỉ biết khóc. Còn là đàn ông thì ở lần thi đấu kế tiếp giành chiến thắng là được."

"Đúng vậy..."

Ngao Lương Tuấn quay đầu nhìn Chu Gia Ngôn cách đó không xa:

"Nhưng em ấy không đồng ý thi lại lần hai với con."

Thẩm Thanh Thanh nhìn Ngao Lương Tuấn với ánh mắt đứa trẻ khó dạy:

"Chương trình của chúng ta còn ghi hình thêm ba ngày nữa, con còn sợ không tìm thấy cơ hội thi đấu sao? Hơn nữa không đến lượt con phải lo nghĩ, bác đạo diễn chắc chắn sẽ cho các con thật nhiều cuộc thi khác."

"Thật vậy chăng?"

Ngao Lương Tuấn lúc này chọc hai ngón tay hỏi, dù sao hiện tại bé cũng đã tin hơn phân nửa, quan trọng nhất chính là bản thân nhóc đã khóc đến mất hết mặt mũi.

"Là thanh niên thì lúc thi đấu quang minh chính đại đánh bại Chu Gia Ngôn, hiểu không!"

Thẩm Thanh Thanh tiếp tục tẩy não, còn kéo Chu Gia Ngôn tới:

"Ngôn Ngôn, con sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của anh Tuấn Tuấn phải không?"

Chu Gia Ngôn trong lòng cũng có chút áy náy:

"Anh Tuấn Tuấn đừng khóc, anh rất lợi hại. Hôm nay là em dùng chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ có thể dùng được một lần, cũng không phải sức lực anh không đủ lớn. Hơn nữa làm trò trên màn ảnh rồi khóc là rất mất mặt."

Bé mới vừa bị nửa câu đầu của Chu Gia Ngôn lấy lòng, lập tức lại bị nửa câu sau làm cho tức giận, thở phì phì nói:

"Em còn dám nói, đều là em làm anh khóc." 

Nhưng cuối cùng bé cũng không khóc nữa.

Mọi người nhìn thấy bé không khóc nữa, đều thở phào nhẹ nhõm:

[Má nó chứ, Thẩm Thanh Thanh thế mà thật sự thu phục được nhóc mập mạp.]

[Cô ấy không chút đắn đo về tâm lý của bọn trẻ à? Quả nhiên mặt mũi là quan trọng nhất.]

[Bé mập mạp cảm giác có chút máu M, nói chuyện nhẹ nhàng không nghe, uy hiếp một tí lại nghe lời.]

...

Đạo diễn Từ Tường tất nhiên là sẽ không bỏ lỡ một màn này, mượn cơ hội nhảy vào luôn.

Đạo diễn hòa ái cười nói với hai bạn nhỏ:

"Nếu hai bé đàn ông đã làm hòa, vậy chúng ta chụp tấm ảnh bắt tay giảng hòa được không? Bác bảo đảm, trong ba ngày chương trình ghi hình sẽ cho các con đấu lại một lần nữa."

Ngao Lương Tuấn có chút không tình nguyên, nhưng nghe thấy lời đảm bảo, đặc biệt là sau khi ý thức được mình đã khóc đến mất mặt thì gật đầu đồng ý.

Vì thế bé cũng chủ động nắm tay nhỏ của Chu Gia Ngôn, hai tay bụ bẫm nắm chặt tay nhỏ:

"Em Ngôn Ngôn, hôm nay là anh không hiểu chuyện cáu kỉnh, chúng ta mấy ngày sau công bằng thi đấu! Anh nhất định sẽ đánh bại em!"

Chu Gia Ngôn cũng gật gật đầu nhỏ:

"Được được, em cũng sẽ toàn lực ứng phó."

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều bị sự đáng yêu này làm cho ngây ngốc luôn.

[A a a, đây là cuộc chiến giữa những bé trai trưởng thành sao?]

[Hai tay béo nhỏ múp míp nắm chặt trông thật đáng yêu.]

[Tôi vừa rồi còn cảm thấy cậu nhóc đó có hơi phiền, nhưng hiện tại lại cảm thấy bé rất đáng yêu.]

[Ngôn Ngôn thật là đứa con trong mộng của tôi, hiểu chuyện lại thông minh.]

...

Một hồi phong ba qua đi, mọi người quay về phòng của mình nghỉ ngơi.

Nhưng mà điều này đối với Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn lại là một thử thách không nhỏ. Bởi vì bọn họ phát hiện bọn họ phải cùng nhau ngủ ở trên một cái giường.

Phòng ngủ cũng to cỡ một phòng khách sạn bình thường, ở giữa đặt một chiếc giường lớn dài 1m8. Sau khi suy xét các em bé cũng đã lớn, bởi vậy tổ tiết mục không chuẩn bị riêng giường nhỏ cho bé, cũng không làm rào quây chắn.

Thẩm Thanh Thanh đem rương hành lý đặt xuống, nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng rơi vào trầm tư.

Từ lúc năm tuổi cô đã hiểu chuyện, đó giờ không cùng người khác ngủ chung trên một chiếc giường. Mà hiện tại cô phải cùng một nhóc con năm tuổi chung chăn gối!

Cô còn nghe nói trẻ con ngủ vô cùng nghịch ngợm, sẽ lăn qua lăn lại khắp nơi, rất là phiền toái.

Hơn nữa Chu Gia Ngôn liệu có khi nào sẽ không nhịn được nửa đêm tè dầm?

Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thanh dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn về phía Chu Gia Ngôn đang ngoan ngoãn tự sắp xếp hành lý của chính mình.

Cảm nhận được ánh mắt quá mức rõ ràng, Chu Gia Ngôn lạnh gáy mà ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước lộ ra nghi hoặc:

"Mama sao lại nhìn con như vậy?"

Chu Gia Ngôn đã hỏi, Thẩm Thanh Thanh lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng:

"Con sẽ không tè dầm đâu nhỉ?"

Chu Gia Ngôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ lên, lớn tiếng phủ nhận:

"Con từ hồi ba tuổi đã không tè dầm rồi, sao mama có thể nghi ngờ con!"

Tuy rằng ba tuổi còn tè dầm, Chu Gia Ngôn xem ra cũng thực mất mặt.

Thấy nhóc con kích động thành như vậy, Thẩm Thanh Thanh cũng biết chính mình có chút quá đáng, vội vàng trấn an nói:

"Được rồi, được rồi. Mama chỉ là thức mắc một chút, biết con là bé ngoan không tè dầm, không cần kích động."

Nhưng mà Chu Gia Ngôn như cũ thở phì phì, xoay người không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục sắp xếp quần áo nhỏ của chính mình.

Chương trình nếu không có vấn đề gì thì 8 giờ sẽ kết thúc phát sóng nhưng hiện tại tham gia ghi hình chính thức thì sẽ phát sóng trực tiếp 24/24.

Đương nhiên xét đến vấn đề riêng tư, lúc đại bộ phận khách quý đi ngủ sẽ dùng miếng vải đen trùm lên camera. Tổ tiết mục cũng không phải biến thái đến vậy nên mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Bởi vậy một màn này cũng bị quay lại chiếu lên phòng phát sóng trực tiếp.

[Ngôn Ngôn bảo bối đáng thương, xoa xoa đầu bé.]

[Tôi cảm thấy Thẩm Thanh Thanh có chút quá đáng, có những lời không cần trực tiếp nói ra, biết rõ Ngôn Ngôn rất coi trọng mặt mũi mà.]

[Đúng đó, không có thủy quân ở đâu tới khen Thẩm Thanh Thanh sẽ làm bạn cùng bé con đâu, cô chẳng lẽ chưa từng tè dầm?]

[Mọi người lại mà coi, Thẩm Thanh Thanh lo lắng bé con tè dầm chẳng lẽ không phải việc bình thường sao? Tuy rằng cô ấy có thể đổi cách hỏi khác tế nhị hơn.]

...

Phòng phát sóng trực tiếp vẫn liên tục khắc khẩu cho đến khi Thẩm Thanh Thanh tắm rửa xong. Sau đó cư dân mạng lập tức lại bị nhan sắc này làm cho câm nín đến nỗi phải liếm màn hình:

[A a a, quá xinh đẹp rồi, làn da này một chút tỳ vết đều không có, lông mi cong cong đẹp quá đi!]

[Tại sao cô ấy tẩy trang xong mà lông mi vẫn cong vút, vừa dày vừa dài. Người không có lông mi như tôi chỉ biết khóc thút thít.]

[Lúc trước Thẩm Thanh Thanh nói bản thân chỉ trang điểm nhẹ tôi vẫn luôn không tin, giờ nhìn thấy lông mi cong dày và mắt hai mí, chỉ biết cảm thán.]

Chờ đến khi Chu Gia Ngôn tắm rửa xong, phòng phát sóng trực tiếp lại đạt tới một đợt cao trào mới. Bởi vì dưới sự chỉ huy của Thẩm Thanh Thanh thì Chu Gia Ngôn lúc này đang mặc áo ngủ gà con màu vàng, đặc biệt là trên đầu của cậu nhóc còn có một cái mũ đầu gà với mào đỏ.

[Trời ơiiiii, tôi đã bị sự đáng iu này làm cho hóa đá.]

[Chu Gia Ngôn mặc bộ gà con màu vàng trông càng trắng trắng mềm mềm.]

[Tôi đang điên cuồng chụp màn hình.]

[Ngôn Ngôn là bé con trong mộng của tôi.]

...

Thẩm Thanh Thanh thấy Chu Gia Ngôn mặc áo ngủ gà con vô cùng vừa lòng, trong lòng còn cho chính mình một like. Sau đó cô không nhịn được mà móc di động ra chụp ảnh Chu Gia Ngôn lia lịa.

Nhưng mà Chu Gia Ngôn lại có chút ngại ngùng, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng. Không ngừng lôi kéo áo ngủ trên người, thấy Thẩm Thanh Thanh cứ chụp ảnh, cậu sốt ruột kêu:

"Mama đừng chụp ảnh nữa."

Nghĩ đến mới vừa rồi chọc cho Chu Gia Ngôn giận dỗi, Thẩm Thanh Thanh lập tức buông điện thoại xuống, chỉ là cô nhịn không được chỉ camera nhắc nhở:

"Mama có thể không chụp, nhưng camera vẫn quay, cô chú các bạn đã sớm chụp ảnh màn hình lại rồi."

Chu Gia Ngôn lại một lần nữa hóa đá tại chỗ.

Bé con xấu hổ phi như bay lên giường, chui vào chăn, bọc kín toàn thân, chỉ để lại một bóng hình như hòn núi nhỏ, nhấp nhô phập phồng theo hơi thở kích động của cậu.

Thấy Chu Gia Ngôn như vậy, Thẩm Thanh Thanh sắp cười đến điên rồi, nhóc con sao có thể ngốc nghếch như vậy, trùm kín chăn sao mà thoải mái thở được?

Có điều cứ để bé con trùm chăn như vậy là không ổn, hơn nữa cô nghĩ đến chính mình vừa mới đả kích trái tim nhỏ của Chu Gia Ngôn, vẫn là quyết định dỗ dành Chu Gia Ngôn chui ra khỏi chăn.

Vì thế cô tiến lên nói:

"Ngôn Ngôn mau ra đây đi, mọi người chụp hình là bởi vì con đáng yêu nha, không phải chê cười con. Ra đây được không, con như vậy sẽ làm bản thân ngộp tới bị bệnh đó."

Lúc này Chu Gia Ngôn đem chính mình chùm ở trong chăn nghe thấy Thẩm Thanh Thanh nói, lỗ tai nhỏ giật giật, bởi vì trong khoảng thời gian ghi hình tới nay mẹ kế toàn là trêu cợt, vì thế cậu cảm thấy mẹ kế làm hết thảy đều là vì trêu đùa mình.

Cô hiện tại cho cậu mặc áo ngủ động vật, chụp ảnh, đều là bởi vì cậu đáng yêu!

Cậu thật sự đáng yêu sao? Nghĩ vậy, mặt Chu Gia Ngôn đỏ ửng đến tận lỗ tai.

Nhưng cậu rất nhanh lại cảm thấy mẹ kế khẳng định là lừa cậu, nói không chừng mẹ kế hiện tại đang ở ngoài trộm cười nhạo cậu.

Vì thế Chu Gia Ngôn nho nhỏ vặn vẹo thân mình, từ trong chăn thò đầu nhỏ ra thăm dò, lại thấy mẹ kế lại là vẻ mặt dịu dàng nhìn mình, trong ánh mắt cũng không có tia hài hước như cũ.

Chu Gia Ngôn tuy nhỏ, nhưng đối với lòng người lại rất mẫn cảm, mẹ kế hình như là nghiêm túc nha. Thẩm Thanh Thanh thấy Chu Gia Ngôn rốt cuộc đem đầu nhỏ lộ ra, thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại chăm trẻ con cũng thật không dễ dàng.

Ngay sau đó cô lại tiếp tục dùng siêu nhân điện quang Ultraman dụ dỗ:

"Ngôn Ngôn ra đây được không, mama cho con xem Ultraman."

Ngày thường Chu gia đối Chu Gia Ngôn dạy dỗ rất nghiêm khắc, trong một ngày chỉ có một giờ được dùng các thiết bị điện tử hoặc xem hoạt hình.

Đối với việc giáo dục Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh từ trước đến nay luôn không nhúng tay vào. Nhưng mà nếu tới tham gia chương trình thì tất cả đều do cô quyết định. Huống chi vừa vặn có thể coi đây là thời cơ nuông chiều bé con một chút cũng tốt.

Chu Gia Ngôn nghe được ba chữ Ultraman, đôi mắt bắt đầu tỏa ánh sáng.

Cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nếu mẹ kế đã nói như vậy, thì cậu tin tưởng mẹ kế một chút đi. Huống chi, cậu cũng không thể cùng Ultraman đối nghịch!

Vì thế, Chu Gia Ngôn quyết đoán mà từ trong ổ chăn bò ra, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Thanh Thanh.

[Quả nhiên đối với bạn nhỏ Chu Gia Ngôn mà nói thì Ultraman mới là quan trọng nhất.]

[Ha ha ha, Ngôn Ngôn biểu hiện như vậy quá rõ ràng, không sợ bị mẹ kế bắt được nhược điểm uy hiếp sao?]

[Lúc trước cũng đã bại lộ yếu điểm, giờ có lộ thêm cũng chẳng sao.]

Thẩm Thanh Thanh thấy thế vừa buồn cười lại cạn lời, quả nhiên đối với Chu Gia Ngôn, không có gì hấp dẫn hơn Ultraman.

Sau đó cô cầm lấy điều khiển từ xa trên đầu giường, mở ra TV, mẹ con hai người ngồi ở trên giường bắt đầu xem Ultraman.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh xem vài phút đã không thấy hứng thú với yêu quái đánh nhau, bắt đầu lướt di động.

Mà Chu Gia Ngôn lại là xem đến say mê, hưng phấn vô cùng, xem đến mức kích động đứng dậy, ở trên giường nhảy nhảy, mũ gà con trên đầu cũng theo đó nhảy tưng tưng. Bộ dáng lúc này giống như gà con mổ thóc.

Nhìn cảnh tượng này, mọi người nháy mắt bị sự đáng yêu đè bẹp:

[Quá đáng yêu, vừa rồi đã rất đáng yêu, hiện tại càng thêm đáng yêu.]

[Ngôn Ngôn ngày thường quá hiểu chuyện, hy vọng nhóc giống các em bé bình thường cười nhiều một chút.]

[Kỳ thật tôi cảm giác bé sau khi ở cùng Thẩm Thanh Thanh hoạt bát hơn nhiều.]

...

Đại khái qua hai tiếng đồng hồ, lúc này đã hơn 10 giờ, tuy nói còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi ngày thường của Thẩm Thanh Thanh. Nhưng trải qua một ngày tàu xe mệt nhọc, Thẩm Thanh Thanh cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cô nhìn nhóc con bên cạnh xem TV không chớp mắt, hiện tại cũng đã đến giờ đi ngủ của bé rồi nhỉ? Nhưng mà cậu xem hăng say như vậy, hiện tại tắt TV liệu có nháo khóc không ta?

Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, khi Thẩm Thanh Thanh mở miệng nói đã đến giờ đi ngủ thì Chu Gia Ngôn tuy rằng trên mặt có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nghe lời tắt TV, gật đầu:

"Hôm nay con đã xem hai tiếng đồng hồ, là thời lượng xem hoạt hình của hai ngày. Ngày mai con có thể cùng mama xem chương trình mà mama thích."

Lời này vừa nói ra, lập tức làm người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại ầm lên một trận kinh hô:

[Trời ơi, làm thế nào để nuôi được một em bé hiểu chuyện như vậy?]

[Ngôn Ngôn thế nhưng còn tự mình tính toán thời gian, tôi ngày sau có đứa con như vậy là cảm thấy mãn nguyện.]

[Ấy thế mà có chuyện càng hay ho này. Mới từ cách vách nhảy vào đây, Lương Thiên Dật cách vách càng hiểu chuyện, bé đang cùng Thẩm Lâm Nhan xem sách vỡ lòng.]

[Lầu trên có bệnh à? Nếu cảm thấy cách vách càng ngoan thì đi cách vách mà xem, chạy tới phòng này bôi đen ai hả?]

[Mau thôi đi, tôi bị cách vách áp lực cho hít thở không thông mới chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của Ngôn Ngôn. Vì cái gì tham gia chương trình thực tế còn phải học tập, quá đáng sợ.]

[Có người không thích học tập thì thôi đi, sao có thể phê bình mẹ con Thẩm Lâm Nhan người ta.]

[Mấy lầu trên thấy phòng cách vách tốt hơn thì quẹt vào xem phòng cách vách không được à? Ở đây là phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Thanh Thanh.]

...

Thẩm Thanh Thanh cũng không biết người xem trong phòng phát sóng của mình bởi vì Thẩm Lâm Nhan mà ầm lên. Cô hiện tại một lòng đắm chìm trong sự cảm động mà Chu Gia Ngôn đem lại. Vừa rồi do cô lòng dạ hẹp hòi, lại có suy nghĩ Chu Gia Ngôn sẽ náo loạn không ngoan.

Cô quyết định ngày mai lại cho Chu Gia Ngôn xem Ultraman hai tiếng đồng hồ!

Nhưng dù sao cảm động thì cảm động nhưng buồn ngủ vẫn buồn ngủ. Cô ấn vào khung phát sóng trực tiếp trước màn ảnh, lấy ra miếng vải đen đã chuẩn bị sẵn. Sau khi nói "bái bai" với màn hình, không do dự chút nào đem miếng vải đen trùm lên.

Vì thế toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại có một mảnh đen nhánh, chỉ có thể nghe thấy tiếng của hai mẹ con.

[Huhuhu, thật luyến tiếc mà.]

[Thẩm Thanh Thanh này thật là không có nửa điểm do dự, tôi tưởng còn có thể xem lâu hơn.]

[Người ta còn có con nhỏ, cũng hơn 10 giờ rồi, nên đi ngủ thôi.]

[Giờ phút này tôi thực hâm mộ miếng vải đen, có thể nằm đó xem mãi.]

...

Cùng thời gian, bốn phòng phát sóng khác cũng kết thúc.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Lâm Nhan, Lương Thiên Dật thấy đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, rốt cuộc thở ra một hơi, đem sách vỡ lòng trong tay gập lại.

Cậu nhóc cũng không thích thú gì loại sách này, nhưng mẹ kế nói cho dù là tham gia chương trình, cũng phải tuân theo thời khóa biểu mỗi ngày. Ban ngày không có thời gian học tập thì không nói, vậy chỉ có thể buổi tối học bù lại.

Vì thế bất đắc dĩ bé chỉ có thể hy sinh nốt thời gian chơi đùa của buổi tối, nhưng mà bé thật sự cũng rất muốn xem phim hoạt hình.

Với việc Thẩm Lâm Nhan trông coi Lương Thiên Dật học tập, ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Lâm Nhan tự nhiên cũng khiến cho mọi người tranh luận không nhỏ. Nhưng bởi vì đoàn đội marketing của Thẩm Lâm Nhan dẫn đường đúng đắn, hơn nữa không ít người qua đường tán thành chế độ nghiêm khắc giáo dục, bởi vậy bình luận vẫn toàn khen ngợi là chủ yếu.

Phòng phát sóng trực tiếp còn lại của ảnh hậu Tạ Băng là ầm ĩ nhất. Bé mập mạp tinh lực dư thừa, ở trong phòng nhảy nhót lung tung, lăn như quả bóng bum ba là bum. Tâm tính trẻ con, hiện tại đã hoàn toàn không còn dấu vết nào như vừa mới khóc lóc, thậm chí bé còn lấy món đồ chơi nhỏ của mình ra, nói là ngày mai muốn cùng bọn Chu Gia Ngôn chơi.

May mà bé gái của hai phòng phát sóng trực tiếp còn lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mạc Mạn đang chọn váy công chúa nhỏ xinh đẹp cho Ứng Thi Sương. Tuy nói ngày mai có lẽ sẽ có nhiều hoạt động ngoài trời, nhưng bé gái yêu cái đẹp vẫn cố chấp mặc váy công chúa, thân là mẹ Mạc Mạn chỉ có thể bất đắc dĩ mà phối hợp.

Còn tổ của Thôi Hạ thì Tống Y Y là một bé gái yên tĩnh, bé đang tự mình ngồi ở trên giường xem phim hoạt hình, mà Thôi Hạ thường đi đến phòng vệ sinh gọi điện thoại. Tuy rằng chồng của cô ấy và mẹ chồng biết cô ấy đã đi tham gia chương trình, nhưng trong nhà xảy ra chuyện vẫn là trực tiếp gọi điện thoại tìm cô ấy.

Thôi Hạ trong lòng vô cùng phiền chán, nhưng lại cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể kiềm chế tính tình tiến hành chỉ đạo từ xa. Cô ấy tận lực đem thanh âm của bản thân đè thấp, nhưng cách âm ở đây không giống như khách sạn, cô ấy ngẫu nhiên kích động nói một hai câu vẫn là bị Tống Y Y nghe được. Thế cho nên Tống Y Y đang xem hoạt hình chạy tới phòng vệ sinh nhìn mama.

Sắp đến 10 giờ, Thôi Hạ cuối cùng cũng đem sự việc trong nhà xử lý xong, trở lại phòng. Đối mặt với máy quay, cô ấy có chút ngượng ngùng mà xin lỗi. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy không nhiều lắm, nhưng những người ở lại đều là đồng cảm cho cô ấy, mọi người cùng bình luận an ủi, Thôi Hạ rốt cuộc mới dễ chịu chút.

Ước chừng ở phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Thanh Thanh thêm nửa giờ, đến khi người xem đều gần như rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chỉ còn lại có số ít vài người, bọn họ đột nhiên nghe thấy một đoạn đối thoại lí nhí giữa hai mẹ con.

Đại khái là đột nhiên thay đổi giường, xung quanh lại có nhiều người, bởi vậy Thẩm Thanh Thanh vốn dễ ngủ ở trên giường nằm hơn nửa giờ vẫn như cũ trằn trọc, nhưng mà cô sợ đánh thức nhóc con nằm bên cạnh bởi vậy đến xoay người cũng không dám.

Khi cô bắt đầu đắn đo hay là lại lướt điện thoại thì bên người truyền đến một trận âm thanh trở mình sột sột soạt soạt.

Hóa ra Chu Gia Ngôn cũng chưa ngủ!

Hiển nhiên Chu Gia Ngôn cũng phát hiện mẹ kế cũng chưa ngủ, hai người cùng nhau nhỏ giọng cười ra tiếng.

Thẩm Thanh Thanh xoay người hướng chỗ Chu Gia Ngôn đang nằm, mở miệng nói trước:

"Hóa ra trẻ con cũng mất ngủ, mama cứ tưởng rằng trẻ con các con đặt đầu lên gối đã ngáy khò khò."

Chu Gia Ngôn kỳ thật chất lượng giấc ngủ vốn tốt, nhưng hôm nay đổi chỗ ở bị lạ giường, buổi tối lại xem Ultraman một hồi lâu. Hơn nữa quan trọng nhất chính là bên cạnh còn có mẹ kế đang nằm đó, bởi vậy mới năm tuổi cậu đã lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất ngủ.

Đương nhiên Chu Gia Ngôn không có khả năng thừa nhận chính mình bởi vì nằm cùng mẹ kế mà mất ngủ. Bởi vậy cậu ngượng ngùng mà nhỏ giọng giải thích:

"Vừa mới xem phim hoạt hình quá hưng phấn."

Thẩm Thanh Thanh không hề nghi ngờ cậu, đối với sự giải thích này cũng có chút cảm thán. Cô trước nhận được kịch bản hoặc vai diễn tốt, cũng sẽ hưng phấn đến ngủ không được.

Trong trấn nhỏ ban đêm không có sáng đèn sầm uất như thành thị, hơn nữa rèm cửa của phòng ngủ cũng rất dày. Bởi vậy trong đêm đen, Thẩm Thanh Thanh căn bản nhìn không rõ mặt của Chu Gia Ngôn, chỉ có thể thấy cách đó không xa có một cục thịt nho nhỏ.

Cô lại nghĩ tới buổi tối cô nhắc tới việc tè dầm làm cho Chu Gia Ngôn tức giận, cô hình như thật sự có chút quá đáng...

Chỉ là ngày thường cô cùng Chu Gia Ngôn đã nháo quen, nếu bây giờ nói xin lỗi, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Hiện tại phát sóng trực tiếp đã đóng, đầu óc bạn nhỏ bây giờ hẳn là cũng có chút mệt mỏi mà mơ hồ, phỏng chừng sự việc phát sinh ở hiện tại, sáng mai bé liền quên luôn ở sau đầu.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ nghĩ, hay là bây giờ cô nói lời xin lỗi?

Nghĩ làm liền làm, hơn nữa Thẩm Thanh Thanh đối với việc mình sai từ trước đến nay luôn dám làm dám chịu.

Vì thế cô hắng giọng, mặt hướng đến Chu Gia Ngôn trong bóng đêm, nhỏ giọng nói:

"Ngôn Ngôn, đêm nay là mama có chút không lựa lời, không nên tùy tiện hoài nghi con sẽ tè dầm, càng không nên nói ra trên sóng trực tiếp. Mama về sau sẽ chú ý, con có tha thứ cho mama không?"

Chu Gia Ngôn nghe vậy nháy mắt bừng tỉnh, nếu không phải bóng đêm che giấu, Thẩm Thanh Thanh khẳng định có thể thấy Chu Gia Ngôn nháy mắt mặt nhỏ đỏ bừng.

Trong đầu cậu hiện tại đều là mẹ kế thế nhưng xin lỗi cậu!

Vốn dĩ mẹ kế chưa từng để ý cậu liệu có chịu thương tổn hay đau lòng.

Hơn nữa mẹ kế vốn có bệnh công chúa, giờ lại xin lỗi cậu chắc chắn phải chuẩn bị tâm lý thật lâu.

Nếu là như vậy, cậu sẽ miễn cưỡng tha thứ cho mẹ kế.

Thực ra cậu cũng không có tổn thương cho lắm, chỉ là trước mặt mọi người nói mình tè dầm thì có chút xấu hổ, cậu cũng không nghĩ còn có người đến ba tuổi còn tè dầm như cậu.

Trong bóng đêm, Chu Gia Ngôn gật đầu, hơi có chút ngoài lạnh trong nóng nói:

"Nếu mama xin lỗi, con đây tạm tha thứ cho mama, con lớn rồi, không so đo với mama."

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy, trong lòng buồn cười. Ối dồi ôi, thật là ra vẻ quá mà.

Đương nhiên bây giờ cô cũng không tính trêu ghẹo nhóc con nạnh nùng này vì thế chỉ vươn tay, sờ đầu Chu Gia Ngôn:

"Cảm ơn con nha, nhóc "người lớn" rộng lượng."

Chu Gia Ngôn rầm rì một tiếng:

"Không cần cảm ơn con nha."

Trong phòng phát sóng trực tiếp người xem cũng không nhiều, nhưng những người ở lại xem đều là người theo dõi trung thành của Thẩm Thanh Thanh bị đoạn đối thoại này đánh thẳng vào sâu trong tâm can.

[Thú thật tôi mở cái màn hình đen xì này, không nghĩ tới thế mà còn hóng được niềm vui bất ngờ như vậy. Tôi bị bầu không khí rộn vang trong phòng phát sóng của Thẩm Thanh Thanh thu hút, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi kia thật sự làm con tim tôi ấm áp.]

[Lúc trước có không ít người chê bai Thẩm Thanh Thanh không biết lựa lời, không biết chăm con, nhưng thái độ bây giờ không phải khá tốt sao? Biết sai thì sửa, cũng không hợp với cái danh tiểu thư chảnh chọe.]

[Ngôn Ngôn cũng rất dịu dàng hiểu chuyện.]

[Tôi cảm thấy Thẩm Thanh Thanh luôn lấy thái độ bình đẳng đối xử với Ngôn Ngôn. Mà không giống các mama khác coi con mình là con nít mà đối đãi.]

[Tôi cũng rất muốn ba mẹ của tôi có thể bình đẳng đối đãi với tôi. Ba mẹ có sai cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng ba mẹ tôi bọn họ chưa bao giờ nhận sai.]

[Về sau nếu lại có người phê bình Thẩm Thanh Thanh, tôi sẽ quăng đoạn video này ra.]

...

Sau cuộc nói chuyện của hai mẹ con thì cũng đã muộn, vẫn là bỏ xuống tâm sự trong lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là Chu Gia Ngôn trong lúc ngủ, mơ mơ màng màng cảm nhận được có vật nặng đè lên người mình. Cậu mê mang mở hai mắt thì thấy một cánh tay đặt ở trên người. Hơn nữa mama bên cạnh tựa hồ còn càng lăn càng gần, gần như sắp đem cậu thành gối ôm mà ôm trọn.

Chu Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng ngủ cùng người lớn, đầu nhỏ của cậu đặt một dấu hỏi to đùng, người lớn ngủ đều sẽ như vậy sao?

Nhưng cậu lại phủ nhận cái suy nghĩ này, cậu đã từng chạy tới quan sát papa. Papa ngủ vô cùng quy củ, vẫn không nhúc nhích, cũng không có tiếng ngáy.

Mẹ kế ngược lại ngủ như con bạch tuộc, thậm chí mẹ kế có vẻ như lại sắp bắt đầu động tay động chân!

Chu Gia Ngôn có chút không quen, đem cánh tay Thẩm Thanh Thanh nâng lên, sau đó nhích ra sát mép giường.

Chỉ là không quá vài phút, mẹ kế phía sau lại đùng đùng lăn tới.

Lúc này Chu Gia Ngôn đã ở sát mép giường, nếu còn lui nữa cậu sẽ rớt xuống mất! Không thể dịch nữa, bất đắc dĩ chấp nhận số phận, Chu Gia Ngôn chỉ có thể để cho mẹ kế ôm vào lòng ngủ.

Thôi kệ đi, cứ như vậy cũng được, bé con rất mệt tim.

Nhưng mà sau khi Chu Gia Ngôn hoàn toàn bị Thẩm Thanh Thanh ôm vào lòng, ngửi thấy được một cỗ mùi hương giống như hoa nhài, Chu Gia Ngôn biết đây là mùi sữa tắm của bọn họ. Nhưng mùi hương từ trên người mẹ kế truyền tới lại cho cậu cảm giác dễ ngửi như mùi sữa mẹ.

Hơn nữa cái ôm này tựa hồ cũng rất ấm áp, thơm tho mềm mại, làm cậu nghĩ tới những lần được mẹ ôm vào lòng trong quá khứ...

Mang theo dấu hỏi to đùng, Chu Gia Ngôn dần dần tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng có mama dịu dàng xinh đẹp, có papa anh tuấn đẹp trai, còn có bản thân được ba mẹ yêu thương cưng chiều.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com