Me Doc Than Tuoi 18 Co Thuy Linh
Quyển 4 : Thời gian cực nhanh( 9 chương)[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 1Xóa đi lớp hơi nước trên gương, thân thể đã tắm sạch sẽ, Lục Giai Ngưng đưa lưng về phía gương. Đây là sỉ nhục không thể rửa sạch cả đời của cô, nhưng cô cũng không hiểu sao mình không cách nào có thể hận hắn được.Thông qua báo chí và tạp chí, cô biết một năm trước hắn vẫn còn nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa còn tiếp nhận chức Tổng tài của Tập đoàn Đường thị.
Cũng thông qua tin tức truyền thông, cô biết chỉ trong một năm ngắn ngủn, hắn đã phát triển Tập đoàn Đường thị lên một tầm cao.Hắn còn được một tạp chí nào đó bầu là người đàn ông hoàng kim độc thân đứng đầu năm nay.Chứng kiến giới truyền thông ca ngợi hắn trên báo chí, mắt của cô chuyển đỏ, hắn cuối cùng cũng thành công, cô biết rõ đây vẫn luôn là điều mà hắn muốn.“Ai. . . . . .”. Một tiếng than nhẹ tràn ngập ưu sầu, hắn lại một lần nữa kéo cô về hiện thực, nhìn chính mình trong gương, cô lại cười khổ: “Lục Giai Ngưng, nhất định phải nhớ rõ cô là cô, hắn là hắn, bất luận cuộc sống của cô có bao nhiêu vất vả, cũng không thể đi tìm hắn!”Người nhất định phải sống có tôn nghiêm, nếu không một khi đã bị thương tổn nhất định là làm cho cô không cách nào thừa nhận .Hắn là ánh sao trên bầu trời, mà cô bất quá chỉ là một hạt cát nhỏ trên mặt đất, hắn cùng với cô chính là một trời một vực …Lau khô nước trên người, mặc vào đồ ngủ sạch sẽ, đem tóc buộc kỹ phía sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.“Mẹ!” – Tiểu bảo bối mặc đồ ngủ, dường như bổ nhào vào người cô.Giai Ngưng thuận thế ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhỏ bé của nó: “Sao còn không đi ngủ, mẹ sẽ tức giận đó!”Nhìn con và hắn có khuôn mặt rất giống nhau, cô không khỏi một lần nữa cảm thán tạo hóa trêu ngươi.Càng muốn quên hắn, nhưng gương mặt thu nhỏ của hắn lại mỗi ngày cứ qua lại ở trước mắt của cô.“Hôm nay Ultraman diễn tương đối trễ, không thể trách con, đều do hắn diễn muộn!” – Dương Dương mới năm tuổi đã có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với những bạn cùng tuổi.Thân là mẹ, Giai Ngưng vừa tức vừa buồn cười cắn cái mũi nhỏ của con trai để trừng phạt: “Bất kể như thế nào trước chín giờ đều phải đi ngủ cho mẹ!”“Khanh khách. . . . . .” – Bị cắn cái mũi, Dương Dương vừa lau nước miếng trên mũi, bên cạnh lại ‘khanh khách’ cười ra tiếng. Sau đó ngả vào vai mẹ, bàn tay nhỏ bé rất tự nhiên với vào phía trong áo ngủ. “Dương Dương biết nhưng Dương Dương muốn ngủ cùng với mẹ, một tuần mẹ chỉ có một buổi tối cùng Dương Dương ngủ, cho nên Dương Dương nhất định không bỏ qua!”Lời của con làm cho Giai Ngưng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Chính vì cuộc sống mà cô không thể mỗi ngày có thể về nhà làm bạn với con.Cô nhăn nhăn cái mũi nói: “Dương Dương đã năm tuổi rồi, còn sờ mẹ có xấu hổ không?”Dương Dương không có ý tứ, le lưỡi, bàn tay nhỏ bé còn rất ý tứ đặt trong quần áo mẹ: “Khanh khách, con không biết. . . . . .”Thật đúng là tiểu sắc quỷ, thật là cha nào con đó, Giai Ngưng thầm nghĩ trong lòng.Hai mẹ con nằm xuống giường lớn, Tiểu Ngưng hừ nhẹ bắt đầu hát ca khúc, vỗ nhẹ bảo bối trong ngực. Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực cô dần dần ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên yên tĩnh.Ngủ! Giai Ngưng động tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem bàn tay nhỏ bé của con trong quần áo bỏ ra, chuẩn bị xuống giường. “Mẹ!”Cô vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Dương Dương lúc nãy mới ngủ giờ lại mở hai mắt ra, xoa mắt nhìn cô: “Mẹ muốn đi đâu?”“Dương Dương láu lỉnh, nhanh ngủ đi, mẹ đi xem bà ngoại con!” – Cô lại vỗ nhẹ con trai vài cái, làm cho hắn nhanh chìm vào giấc ngủ.Dương Dương rất hiểu chuyện nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ khép khẽ mở nói: “Mẹ nhanh đi đi, Dương Dương ngủ …”[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 2“Mẹ, hôm nay trong người có khỏe không?!” – Giai Ngưng đi đến bên giường, nhẹ vỗ về khuân mặt gầy gò của mẹ mình. Ba năm trước đây đi khám mới biết mẹ bị ung thư gan giai đoạn đầu.Mẹ càng ngày lại càng gầy.
“Vẫn vậy thôi, mẹ chờ ngày nào đó nhắm mắt rồi, cũng bớt liên lụy đến con.” – Lục mụ mụ lúc nói chuyện khóe mắt chảy ra nước mắt, không sợ mình chết mà là đau lòng vì con gái mấy năm qua đã chịu khổ.Đều là bà không tốt, bà vô dụng mới hại con gái mình thành như vậy. Nếu như năm đó bà kiên trì ly hôn, hoặc là không ngu ngốc đi theo người đàn ông phụ tình chỉ biết có tiền, con gái cũng sẽ không bị bán đi…“Mẹ, đừng nghĩ như vậy. Chỉ cần mẹ lạc quan lên một chút, không có gì không chiến thắng được. Trên TV không phải thường xuyên đưa tin loại bệnh này vẫn có cơ hội khôi phục sức khỏe sao! Kỳ tích có thể phát sinh ở người khác thì cũng sẽ phát sinh ở trên người của mẹ!”Lục mụ mụ khẽ vuốt tay con gái, mỉm cười nói: ” Con đừng khổ sở, mẹ có thể cho con sinh Dương Dương ra đã không có gì tiếc nuối, nếu thật sự nói có tiếc nuối chính là …” – Nói chưa xong Lục mụ mụ khổ sở khóc.“Mẹ, đừng nói nữa, chuyện này không cần phải tiếc nuối. Làm như vậy đối với ai cũng tốt!” – Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt để nước mắt khỏi chảy xuống.“Ừ, chỉ cần con nghĩ như vậy là tốt rồi, tốt rồi!” – Lục mụ mụ cũng không dám nhắc tới chuyện cũ, con gái nói là đã nghĩ thông, bà hiểu được.“Mẹ, con có Dương Dương là đủ rồi, nhìn nó khỏe mạnh lớn lên, con rất thỏa mãn!” – Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đặt đầu mình ở trước ngực mẹ: “Mẹ phải cố gắng khỏe lên? Con gái rất cần mẹ!”“Ha ha, mẹ sẽ cố hết sức! Nếu như có thể, mẹ hi vọng có thể thấy con kết hôn, như vậy mẹ cũng an tâm!” – Ai làm mẹ mà không muốn nhìn thấy con gái mình mặc áo cưới.“Vâng!” – Tiểu Ngưng lên tiếng đáp nhẹ, chỉ muốn làm cho mẹ yên tâm.Kết hôn? Trên người cô mang theo dấu ấn tàn khốc, tâm bị hắn chiếm hết, còn có sức lực đi gả cho người đàn ông nào khác sao!“Dương Dương thật sự rất đáng yêu, năm đó con kiên quyết muốn giữ lại nó! Nếu không, hắn không hận chết bà ngoại như mẹ đây mới là lạ!” – Lục mụ mụ nghĩ đến cháu ngoại đáng yêu lại rất hiếu thảo, quanh mắt bắt đầu dâng lên lệ nóng.“Không đâu, con sẽ không nói cho nó biết!” – Tiểu Ngưng đáp lại, cũng may mắn là mình kiên quyết giữ lại.Năm đó rời hắn đi không lâu sau đó cô liền phát hiện mình có thai. Lúc ấy cô thật sự rất vui mừng…Đây là bảo bối của cô, cô sao có thể cam lòng bỏ đi!******************Ngồi ở đầu bàn hội nghị vị trí Tổng tài – Đường Hạo đang tựa lưng vào ghế ngồi nhìn quét qua các chủ quản cao cấp.Sự sắc bén trong ánh mắt của hắn để lộ ra thành thục, ổn trọng và trí tuệ, đưa dáng người hoàn mỹ của hắn bày ra, càng tô điểm thêm cho diện mạo cao ngạo bất phàm của hắn.Dù cho những người ở trong phòng họp này đều được coi là tinh anh trong giới thương nhân. Nhưng khí thế Đường Hạo vương giả, người ta không khó có thể nhận ra hắn chính là người đứng đầu trong phòng họp này.Chờ vài giây đồng hồ nhưng không thấy có người dị nghị, Đường Hạo tuyên bố tan họp.Chủ quản cao cấp nối đuôi nhau đi khỏi phòng họp, Đường Hạo ra cuối cùng.“Anh Hạo…”. cô gái mặc bộ âu phục Chanel quý giá mới nhất từ trong miệng truyền ra một tiếng nói hờn dỗi, nhơn nhớt.Đường Hạo nhíu mày, không đếm xỉa tới, ánh mắt đưa đến người mới tới: “Sao cô lại tới đây?” – Vừa mới mở miệng nói chuyện, một mùi nước hoa dày đặc liền tràn vào xoang mũi của hắn.Đường Hạo mày nhíu lại càng sâu hơn, hiển nhiên rất không chiụ được cái mùi hương này.“Em tới cùng anh ăn cơm trưa, em sợ không ở bên cạnh anh, anh lại quên ăn cơm!” – Tiền Lỵ Nhi thân mật khoác tay Đường Hạo, dựa vào người hắn.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 3Đường Hạo nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h30, hắn có thói quen ở công ty dùng cơm trưa. Hắn cũng không nhìn cô gái ở bên cạnh, hướng đến thang máy: “Nếu như muốn dùng cơm với tôi thì chờ một tiếng sau đi!”Một giờ có thể xử lý rất nhiều việc, hắn không muốn lãng phí thời gian cùng cô gái quen được chiều chuộng mở chai rượu thượng hạng.
Cặp môi đỏ mọng của Tiền Lỵ nhi lập tức cong lên, lúc hắn làm việc nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, đợi một giờ sẽ rất nhàm chán: “Anh Hạo, em nghĩ đi ăn ở một nhà hàng rất xa, một giờ sau đi sẽ khó tìm được xe!”“Muốn đi xa sao?”. Đường Hạo mặt không cảm xúc hỏi, làm cho người ta không đoán được ý tứ của hắn.“Đúng vậy!” – Cô nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm mặt của hắn.Keng…Cửa thang máy mở ra, Đường Hạo đi vào thang máy, ấn xuống nút đóng cửa: “Nếu chỗ đó quá xa thì tìm thư kí của tôi hẹn trước, hai giờ chiều nay tôi còn có một cuộc họp!”Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tiền Lỵ Nhi vội vàng chen vào trong thang máy. Lại dậm chân, cô nói: “Được rồi, đi ăn ở nhà hàng dưới lầu cũng được!”Đường Hạo không nói thêm gì nữa, mắt nhìn vào vật đang cầm trong tay – bản cơ cấu kinh doanh khu khách sạn “Morning Day”, bởi vì công ty này đầu tư sản nghiệp khác thì xảy ra lỗ lã nghiêm trọng khiến công ty quay vòng tài chính khắp nơi…Nếu như công ty này chỉnh đốn tốt, nhất định sẽ mang lại cho Tập đoàn Đường thị tiến lời rất lớn. Cho nên hắn phải nắm bắt “Morning Day”.Hiện tại từng giây từng phút đối với hắn mà nói đều rất đáng quý, hắn không thể lãng phí mỗi giây nào, nhất định phải đem năm năm lãng phí đó lấy lại.Rất nhanh, thang máy liền đi lên tầng cao nhất của Tập đoàn Đường thị, là nơi Tổng tài xử lý công việc.Đường Hạo giống như quên bên người còn có một người khác, bước nhanh đến văn phòng.Giày cao gót cao ba tấc của Tiền Lỵ Nhi căn bản không cách nào đuổi kịp bước đi của hắn, chỉ có thể khổ sở đuổi theo ở phía sau.Ngồi vào ghế da, Đường Hạo liền tiến vào trong một vòng công việc mới. Chỉ thấy ngón tay của hắn trên bàn phím không ngừng gõ, nhìn chằm chằm màn hình xem trên mặt một đống số liệu.Tiền Lỵ Nhi ngồi vào cái ghế đối diện. Trong ánh mắt ngoại trừ sự nhàm chán và nỗi tức giận đang kìm nén là sự mê luyến đối với Đường Hạo.Hắn thật sự rất đẹp trai, có thể nói là người đẹp trai nhất trong những người đàn ông đẹp trai mà cô từng gặp qua. Thực tế, sau khi lên làm Tổng tài lại càng thêm mị lực vô cùng.“Anh Hạo, anh khát không, có muốn em mang một ly cà phê đến cho anh không?”. Suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cô đã tìm được lời nói để nói.“Ừ. . . . . .” .Đường Hạo phát ra một chữ đơn giản.Tiền Lỵ Nhi tung tăng như chim sẻ cầm điện thoại nội tuyến lên, dùng ngữ khí rất cao ngạo ra lệnh: “Thư kí Tần, mang hai ly cà phê lên đây, nhớ kỹ một ly cho thêm đường, một ly không thêm đường!”Cô rất thích việc nhấn điện thoại nội tuyến trong văn phòng Đường Hạo, rồi ra lệnh cho người ở ngoài, điều này làm cho cô có cảm giác mình là ‘Tổng tài phu nhân’.Không lâu sau, cửa mở ra: “Tổng tài, giữa trưa ngài có hẹn ăn cơm…” Người tới là một cô gái rất trẻ, tết tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ màu sángĐường Hạo ngẩng đầu, đầu lông mày nhăn lại sủng nịch nói: “Tại sao lại tự tiện xông phòng làm việc của tôi, tôi đã nói biết bao nhiêu lần muốn vào phải gõ cửa mà!”“Vâng…!” – Cô gái lui trở về sau cánh cửa cửa.Nhẹ gõ vài cái lên cửa, cô rất lễ phép hỏi: “Đại Tổng tài, tôi có thể đi vào chưa ạ?”“Mời vào!” – Đường Hạo trả lời, lập tức mỉm cười một cái.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 4Cô gái vừa tiến đến, nói với người con gái đang ngồi trên ghế: “Tiền tiểu thư, cô đến sô pha bên kia ngồi cho thoáng được không? Tôi cùng Tổng tài có công việc muốn thương lượng!”Tiền Lỵ Nhi đè xuống sự chán ghét cực độ trong lòng, dối trá nhếch môi lên: “Được, sự nghiệp của em họ Đình Đình càng ngày càng thăng tiền. Thật là làm cho người chị dâu tương lai như chị cảm thấy không bằng, xem ra chị phải học tập em rồi!”Đình Đình không để ý tới màn ‘lôi kéo làm quen’, nhún nhún vai nói: “Vấn đề không phải ai cũng có thể làm được, tôi không giống như vậy!”
“Cô. . . . . .”. Tiền Lỵ Nhi tức giận đến hai mắt trợn to, dùng sức nắm chặt trong tay.Khi Đình Đình vừa muốn mở miệng, Đường Hạo liền lên tiếng: “Đình Đình, em không phải có chuyện muốn nói sao? Vậy nói nhanh một chút, anh bề bộn nhiều việc!”“Tổng tài, em là đòi kinh phí tuyên truyền mà đến đây, hì hì!” Đình Đình là con gái của dì Đường Hạo, năm nay hai mươi tuổi, trong kỳ nghỉ hè đến kiêm một chức vụ.Nếu không thì một viên chức nho nhỏ của bộ tuyên truyền, làm sao có thể bởi vì một việc nhỏ này đến làm phiền Tổng Tài?“Đi đến phòng Tài vụ đưa ra hóa đơn là xin được rồi!”. Đường Hạo thấp giọng nói, có thể cho tiểu thực tập sinh làm tuyên truyền đương nhiên không cần hắn hao tâm tổn trí . “Nha. . . . . . Tổng tài, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, em muốn cùng anh chia sẻ một số chuyện.” Nói đến đây, tay Đình Đình từ phía sau đưa về phần trước ngực, làm ra tư thế em van anh.Cô có thiệt nhiều chủ ý đều rất tốt, chính là người bên cạnh lại không có ai nghe cô nói. Mẹ cả ngày đều chơi mạt chược, ba thì vội vàng việc buôn bán của mình. Cô vui sướng quá nên sốt ruột tìm người chia sẻ.Chứng kiến bộ dạng em gái cầu khẩn, Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Được, cũng đến lúc ăn cơm trưa rồi..!”“Biết rồi, 12h30 gặp!”. Trong thời gian công tác hai tuần, cô đã biết tinh thường thời gian ăn cơm của anh trai.Ngồi ở một bên, Tiền Lỵ Nhi tức giận, đứng lên: “Không thể, không phải nói muốn ăm cùng em sao?”“Cái này. . . . . .”. Đường Hạo nhẹ vỗ về cái trán, không xong, hắn giờ mới nhớ tới đã hẹn Lỵ Nhi rồi: “Đành phải như vậy, chúng ta cùng dùng cơm cùng một chỗ!”“Cái gì?”. Tiền Lỵ Nhi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Đình Đình, hận không thể đem cô đá văng ra cửa sổ.Đình Đình không để ý tới cô ta, dù sao cô còn rất ưa thích chọc giận cô gái này, vừa vặn một hồi nữa có thể tận tình trêu tức cô ta. . . . . .**************Chủ nhật, Khu mua sắm Cao Phong Kỳ, Tiểu Ngưng đi ra từ siêu thị nghe thấy tiếng tuyên truyền bên ngoài quá lớn và hấp dẫn.Lại hoạt động gì?Mang theo một đống vật dụng hàng ngày, cô liều mạng sức cùng khí lực xông vào đám người phía trước. Trên đài bầy sản phẩm mới nào đó với bình bia, người điều khiển chương trình khí thế ngất trời giới thiệu. “Phần thưởng của chúng tôi có ba giải. . . . . . Hạng nhất mới có tiền thưởng.”Đây không phải máy chơi game Dương Dương vẫn muốn sao? Vì quá đắt nên cô không có năng lực thỏa mãn cho nguyện vọng của con trai.Nhìn hình ảnh quảng cáo thật to, Tiểu Ngưng dừng chân không nỡ rời khỏi. Cô muốn tham gia hoạt động này, thắng được giải nhất, con trai có được nhất định sẽ hưng phấn nhảy dựng lên .Sau khi đã quyết định, Tiểu Ngưng lại lập tức mang theo một đống đồ đi báo danh tham gia hoạt động.Trải qua một vòng cực kỳ đơn giản của tuyên truyền, Tiểu Ngưng lần này tới được cửa ải cuối cùng. Khoảng cách được kéo gần lại sau một bước dài. . . . . .[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 5Vòng thi cuối đã đến, Tiểu Ngưng rốt cục cũng tiến vào vòng cuối cùng sau một vòng tranh tài cùng ba mươi người. Sau khi tiến vào trận chung kết cô mới cảm giác được áp lực, bởi vì phần nhiều là đều là người trẻ tuổi, cái này … đối với cô mà nói là uy hiếp rất nghiêm trọng.Chủ trì không cho người chơi ở đây thời gian quá nhiều để chuẩn bị, trực tiếp giới thiệu một vòng thi cuối cùng: uống bia.
Tiểu Ngưng nhìn trên bàn đặt một đống ly đã rót đầy cũng không khiếp đảm, bởi vì mấy năm trước ngẫu nhiên cô mới phát hiện còn có chút tửu lượng. Mặc dù không uống quá nhiều nhưng bia và rượu không khác biệt nhiều lắm.Khi người chủ trì nói một tiếng ‘Go!’ trận đấu chính thức bắt đầu, cô không dám trì hoãn thời gian rất nhanh cầm lên một ly, đồng thời uống hết, không quên mất lại cầm lên một cái ly khác….Chỉ thấy cô không để ý hình tượng , một ly đón lấy một ly rồi uống, bọt bia dọc theo cổ của cô chảy vào quần áo của cô, cũng đều chẳng quan tâm đến.Bởi vì quá ý nghĩa đưa quà cho con trai quá bức thiết. Sau khi kết thúc cuộc tranh tài, Tiểu Ngưng là người chơi uống xong nhiều ly bia nhất trong thời gian hạn định.Ý thức có chút mơ hồ, Tiểu Ngưng hưng phấn cười rộ lên, trong lòng thầm nhớ kỹ. “Bảo bối, mẹ hôm nay có thể mang quà về nhà cho con!”“Lần này người may mắn đạt được giải thưởng hạng nhất chính là. . . . . .”. Người chủ trì cầm microphone lớn tiếng tuyên bố, đồng thời giữ chặt tay Tiểu Ngưng.Chính tại thời điểm giơ lên cánh tay Tiểu Ngưng, chỉ nghe “bùm” một tiếng, Tiểu Ngưng ngã xuống trên mặt thảm màu đỏ.Dưới đài một hồi cười to, trên đài một hồi hỗn loạn.Rất nhanh, Tiểu Ngưng đã được nhân viên ôm đi …****************************Nằm ở trên ghế sa lon, say ngủ trong một văn phòng, thỉnh thoảng còn mỉm cười, bộ dáng còn có mấy phần ngọt ngào. Vạt áo ẩm ướt dán chặt lấy ngực cô nổi lên cao cao, buộc vòng quanh đường cong nữ tính.Ngồi ở trên ghế làm việc, người chứng kiến cảnh đẹp trước mắt, dưới bụng đột nhiên một hồi căng cứng. Hắn không được tự nhiên uống một ngụm cà phê, điều chỉnh tư thế ngồi muốn cho bản thân mình thả lỏng một chút.“Ừ. . . . . .”. Trên ghế sa lon, cô ngủ rất thoải mái, phát ra một tiếng thân ngâm vui sướng, như thân thể con mèo nhỏ đang giãy dụa.Bất quá hai tay cô ôm chặt lấy hai bên người, vừa vặn đem ngực cô thu lại càng chặt. Một khắc kia cúc áo trước ngực không biết mở ra từ khi nào.Lộ ra một khe rãnh thật sâu trơn mềm.Đường Hạo thiếu chút nữa cà phê chưa kịp nuốt trong miệng phun ra, cũng may định lực hắn khá tốt. Đáng chết, đều do em gái bảo bối của hắn, không biết nghĩ sao lại đem một người uống say ném cho hắn quản lý.Lý do hôm nay là chủ nhật, trong công ty người người đi làm, chỉ có một mình hắn rảnh, những người khác đều có việc để làm.Trên ghế sa lon, người bất an động đậy, hơn nữa đứng người lên mơ mơ màng màng đi loạn, một bước chân không xong lại hướng phía người nào đó ngã vào …“Uy , cô đừng ngã sấp xuống !” – Đường Hạo rất nhanh đứng lên, đỡ người ‘say rượu’ nặng nề ngã vào trong lòng hắn.Đường Hạo chỉ cảm thấy hai luồng mềm mại gì đó đập vào ngực, vô cùng… thoải mái.Dù cho không cần sờ, cũng biết là ngực, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối là hàng thật giá thật. Mùi hương cổ thơm ngát tiến vào hơi thở của hắn, mùi vị kia. . . . . . Rất quen thuộc. . . . .[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 6Đường Hạo cau mày nghĩ, rốt cuộc mình đã ngửi qua ở nơi nào rồi. “A. . . . . . Nhịn không nổi, buồn đái quá . . . . .” – Tiểu Ngưng say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, hàm hồ nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất thống khổ nhăn lại càng nhăn nhó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, cái mũi nhăn lại vểnh lên, làm cho cô thậm chí thoạt nhìn có điểm giống búp bê. “Buồn đái quá mẹ ơi . . . . . .” – Tiểu Ngưng lại hô một tiếng.Đường Hạo lông mày lại nhăn thêm vài phần, mặt lạnh ôm nữ nhân say chóng mặt đi vào trong toilet.Chứng kiến bồn cầu tựa như nhìn thấy người thân, Tiểu Ngưng cao hứng cười to: “Ha ha. . . . . . Rốt cục có thể giải quyết rồi!”Tựa hồ không nhìn tới người đàn ông bên cạnh, rộng rãi cởi bỏ quần jean, cùng một lúc cởi ra …Động tác của cô quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho Đường Hạo căn bản không kịp xoay người. Hắn thị lực hoàn toàn bình thường không thể tránh khỏi nhìn thấy một mảnh khu rừng rậm rạp giữa hai chân cô …Hắn mặt không biểu tình xoay người, bất quá trong ánh mắt là sự trào phúng với cô. Ừ, con gái có thể ở trước đàn ông tự nhiên cởi áo nới dây lưng, như thế hẳn là thói quen. . . . . . “Xèo xèo . . . . . .”. Một chuỗi tiếng nước chảy cọ rửa vách sứ trong toilet vang lên. Hơn nữa thời gian tiếng nước tiểu chảy cũng khá lâu. . . . . .Bụng rốt cục đạt được giải thoát, người mơ mơ màng màng bật cười. Bàn tay nhỏ bé vuốt trên không trung, nhưng sao sờ không tới thứ cô muốn tìm.“Ừ, giấy vệ sinh tại sao không có?”. Cô bực bội quát lên.Đi ra toilet, người chịu không được lại đi vào, không nhìn cô gái kia đang làm trò hề, hắn trực tiếp giật xuống cuộn giấy vệ sinh ném tới tay của cô.“Đây . . . . . Nguyên lai trong này!”. Cô mồm miệng nói không rõ, thoáng nâng lên, lau. . . . . .Đường Hạo thật sự chịu không được rồi, chưa từng có gặp qua người con gái nào như vậy. Không được, hắn nhất định gọi điện thoại bảo Đình Đình đem cô gái này đi, nếu không hắn khó đảm bảo không đem cô ta vào trong bồn cầu, giật nước cuốn đi.Mặc quần xong, lảo đảo đi ra. Đầu óc cô choáng váng…“Tôi đi không nổi, phải lên xe về nhà nấu cơm. Mẹ và cục cưng đều chờ ăn cơm …”. Bộ dạng cô say rượu thật không trang nhã.Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, có vẻ không chịu đựng được nữa.Hắn một tay móc điện thoại trong túi quần ra, rất nhanh bấm một số điện thoại.“Tổng tài, anh chờ một chút em làm xong sẽ lập tức lên ngay!”. Đình Đình vội vàng nghe điện thoại.“Anh lệnh cho em, bây giờ ngay lập tức lên đây cho anh, đem cô gái này đi. Nếu không anh sẽ đem cô ta ném xuống dưới lầu!”. Hắn rất nghiêm túc nói, không nói giỡn nửa câu.“A. . . . . . Cây cột này làm sao có thể hung dữnhư vậy ….”. Tiểu Ngưng bị sợ đến kêu sợ hãi một tiếng, sau đó khóc nức nở, nước mắt cùng nước mũi cũng đều cọ vào “Cây cột”.Tiếng khóc rống giống như trẻ con này trong nháy mắt làm cho lòng của hắn cảm thấy đau xót, tác động đến một việc mà hắn đã che dấu rất lâu.Cúi đầu xem xét bộ dạng cô say khướt, lập tức sự đau xót ‘trong nháy mắt’ tan thành mây khói, chỉ còn lại sự chán ghét.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 7Chậm rãi mở to mắt, Tiểu Ngưng khi thấy trần nhà đẹp đẽ, thì nhảy bật dậy từ ghế salon. “Đây là nơi nào?”Mới từ trong toilet ra Đình Đình mở to hai mắt nói: “Khá tốt, cô cuối cùng đã tỉnh!”. Bởi tìm không thấy điện thoại di động của cô, liên lạc tới nhà cô không được. Cho nên chỉ đợi cho đến khi cô tỉnh lại, anh trai còn phát hỏa, sau đó đem tới văn văn phòng ném cho cô.
Tiểu Ngưng lau mặt của mình, đầu đau quá, chia năm xẻ bảy .”Đây là nơi nào? Hiện tại mấy giờ rồi?”“Nơi này là công ty của chúng tôi, bây giờ là ba giờ chiều! Tiểu thư, cô bây giờ có thể đi được chứ?”. Đình Đình quan tâm hỏi.Tiểu Ngưng cau mày dùng sức hồi tưởng chuyện xảy ra trước đó, cô tham gia cuộc thi uống rượu, sau đó … đã lấy được hạng nhất. “Tiểu thư, có phải là tôi lấy được giải thưởng hạng nhất”“A, vâng?”. Đình Đình lúc này mới nghĩ đến vấn đề lễ vật, trước đều bận điên rồi, quay đầu lại phải trông chừng cô ngủ. “Chúng ta đi lấy phần thưởng nào…”“Được…!”. Tiểu Ngưng cầm lấy túi nhựa chất đống trên sàn nhà, sau đó cùng nhân viên đi vào thang máy.Bọn họ mới vừa đi tới một cánh cửa, một tiếng chuông điện thoại vang lên.“Thực xin lỗi, tôi phải tiếp điện thoại!”. Đình Đình thật có lỗi nói, sau đó bắt đầu trò chuyện. “Thật có lỗi, bây giờ tôi còn có công việc, một mình cô có thể đi vào văn phòng thưởng được chứ?”“Có thể mà!”. Tiểu Ngưng gật gật đầu nói, dù sao chỉ cần cầm phần thửơng và về nhà.Hai người chia tay, Tiểu Ngưng đi vào một văn phòng.“Cái gì … Phần thưởng đã được trao cho người khác?”. Tiểu Ngưng nghe lời của đối phương, mở to hai mắt chất vấn: “Tôi đã lấy được hạng nhất, tôi vẫn chưa lấy mà?”“Thực xin lỗi, bởi vì cô uống quá nhiều nên chúng tôi đem phần thưởng trao cho người thứ hai rồi!” .Nhân viên nói ra nguyên nhân. “Đây là cái gì lý do gì chứ? Các người không phải nói người uống nhiều nhất sẽ tính là người thắng sao? Không được, lúc ấy tôi chính là uống nhiều nhất, anh phải trả phần thưởng cho tôi!”. Tiểu Ngưng nói ra lý do của mình, cô vì vậy mới ở trước mặt mọi người uống rượu đến dọa người, hiện tại cô lấy không được là sao?Nhân viên có giải thích một lần nhưng Tiểu Ngưng kiên trì quan điểm của mình, nhất định phải lấy được giải thưởng hạng nhất.”Là các người không ở trước điều kiện nói rõ ràng, sau đó tự tiện lấy phần thưởng cũa tôi đưa người khác. Tôi bất kể các người còn có hay không, cái kia của tôi nhất định phải cho tôi!”“Tiểu thư, cô đừng nói vô lý chứ? Hiện tại chúng tôi cũng không có, phần thưởng máy chơi game chỉ có một!”Tiểu Ngưng càng căm tức hơn, rõ ràng là bọn họ không đúng lại vẫn nói cô vô lý: “Tôi hỏi các người, chuyện này rốt cuộc là ai không đúng? Hôm nay tôi không lấy đước phân thưởng thuộc về tôi, tôi không đi đâu hết!”“Vị tiểu thư này, cô. . . . . .”Mới từ trong thang máy đi ra, thấy được một ngưới tóc rối bù, mặc quần jean, ở đằng kia la hét muốn cái gì đó.Đường Hạo đến gần bọn họ, nghiêm túc hỏi nhân viên: “Có chuyện gì, ầm ĩ cái gì ? Không biết như vậy ảnh hưởng không tốt sao?”Tiếng nói quen thuộc, rất quen thuộc làm cho Tiểu Ngưng ngừng tranh cãi, toàn thân trong nháy mất cứng lại. . . . . .Là hắn… đã sáu năm không gặp hắn ….Không sai, thanh âm của hắn cô chưa từng quên đi, hơn nữa trong vô số buổi tối cô còn mơ thấy tiếng ca dễ nghe của hắn …Một chất lỏng chua xót thoáng phun lên cổ họng của cô. Cô chưa từng có vọng tưởng mình còn có một ngày có thể gặp lại hắn, thật không có nghĩ đến.Mãnh liệt nghĩ nếu xoay người, xoay người cô có thể nhìn thấy hắn.Mà lúc cô muốn xoay người lại không đủ dũng khí, cô không dám, cô sợ hắn chỉ coi cô như người xa lạ, chỉ gặp cô gặp thoáng qua…[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 4] Chương 8“Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu. Chỉ là lúc ấy người thứ hai đúng lúc là bạn tốt của hắn, nên đem phần thưởng cho bạn của mình.
Trước còn cố gắng lấy lại phần thưởng, nhưng bây giờ Tiểu Ngưng cúi đầu nói: “Thôi, tôi từ bỏ!”Điều này làm cho Đường Hạo nhớ tới, cô gái trước mắt chính là người trước đó ở trong văn phòng hắn đi tiểu. Lông mày của hắn lại nhíu lại, một chút ấn tượng đối với cô lại thấp xuống vài phần.Tiếng nói của cô nghe có chút khàn khàn, nếu như hắn đoán không có sai cô nhất định có thói quen hút thuốc. Hút thuốc, uống rượu, hành vi lớn mật làm cho hắn không ngừng so sánh cô với các cô gái làm nghề…Bất quá về vấn đề phần thưởng hắn vừa nghe thoáng liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối. Không phải tại cô sai mà là về sự công tư của nhân viên. “Cho vị tiểu thư này phần thưởng của giải nhất, phần thưởng này hẳn là thuộc về cô!”Nói xong, hắn liền hướng cửa chính của công ty mà đi. “Dạ, sẽ làm ngay ạ!”. Nhân viên lập tức gật đầu nói. “Tiểu thư, thật xin lỗi, cô chờ tôi lấy phần thưởng đưa cho cô!”Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Tiểu Ngưng mới dám quay đầu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa. Một hàng nức mắt trong nháy mắt mơ hồ ánh mắt của cô, cái mũi rất nhanh run rẩy lên.Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chưa bao giờ không nghĩ tới hắn, thương hắn.Hắn so với trước kia càng thêm trầm ổn, càng thêm cường tráng. Chỉ là lưng hắn vừa thẳng vừa rộng khiến cho cô không nỡ dời tầm mắt. . . . . .“Tiểu thư. . . . . . Cô chờ một lát được chứ?”Tiểu Ngưng quay đầu, rất nhanh lau nước mắt.” Vâng … Vâng!”Dù sao hắn đã đi rồi, cô vẫn muốn có máy trò chơi này. Nghĩ đến đứa con khi nhìn thấy thì nhất định sẽ rất cao hứng.*******************“Mẹ, sao mẹ lại mua thứ mắc như vậy cho con?”. Dương Dương thật không hiểu rõ, cũng không có cao hứng nhảy dựng lên mà cong miệng nhìn mẹ.Tiểu Ngưng nghi hoặc ngồi chồm vuống chỉ chỉ máy chơi game hỏi: “Làm sao vậy, Dương Dương không thích máy trò chơi này sao?”Dương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào mẹ mình.Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Tiểu Ngưng thương tâm nói ra: “Còn tưởng rằng con nhìn thấy bắt sẽ vui vẻ mà hôn mẹ …”Chứng kiến bộ dạng mẹ thương tâm khổ sở, Dương Dương tranh thủ thời gian lấy bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẹ. “Dương Dương không phải không thích, chỉ là mua thì cần rất nhiều tiền, con không muốn mẹ mua cho con những thứ mắc như vậy. Mẹ kiếm tiền rất vất vả …”Nghe được lời của con, mũi Tiểu Ngưng lập tức cay cay, mắt càng đỏ lên. Cô đem mặt vùi vào ngực con che dấu kích động, cố ý vỗ hai cái vào vai con. “Tiểu quỷ, con không cần phải hiểu chuyện như vậy được không? Con muốn cho mẹ rơi nước mắt sao, mẹ nhất định phải đánh con khiến cho con phải cùng khóc với mẹ!”“Không được phải con!”. Dương Dương vừa nghe đến bị đánh, tranh thủ thời gian giãy dụa, đồng thời lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cái mông của mình. “Không được đánh, đánh sưng mông mặc quần sẽ rất khó coi!”[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 9Xì….Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!““Vâng!”. Dương Dương gật đầu, hưng phấn cầm lấy máy chơi game chạy đến chỗ khác ngồi ngoan một chỗ .
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiếm có của con trai ,Tiểu Ngưng lại càng vui mừng cười tươi hơn. Cô cũng không phản đối con trai mình chơi game, bởi vì có rất nhiều trò chơi hay có thể khai phá chỉ số thông minh của trẻ nhỏ. Hơn nữa từ trước đến nay Dương Dương cũng không phải là một đứa trẻ quá ham chơi , một trò chơi mà nó đã chơi đùa một lần rồi thì nó rất ít khi chơi lại lần thứ hai.Tại phòng bếp bận rộn nấu nướng một hồi, cuối cùng ba món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được hoàn thành. Sau khi bày biện đồ ăn ra bàn, Tiểu Ngưng cởi bỏ tạp dề đi gọi mẹ mình lại ăn cơm. Quái lạ, hôm nay thời gian mẹ cô ngủ có chút lâu hơn mọi ngày.Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, gọi khẽ .”Mẹ, mẹ dậy rồi ra ăn cơm đi!“Mẹ cô nằm im trên giường, không hề lên tiếng, có lẽ là đang say giấc nồng. Tiểu Ngưng thấy thế liền lay nhẹ mẹ mình, cất giọng gọi to .”Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi, đến giờ ăn cơm rồi mẹ ơi . . . . Mẹ. . . . . .“ Bất luận Tiểu Ngưng hô to như thế nào, mẹ cô không hề có bất cứ phản ứng nào đáp lại . . . . . .**************************“Anh, Vậy là hoạt động ngày hôm nay thành công tốt đẹp rồi ha!” Đình Đình chạy tót lên xe ông anh họ, quay đầu cười hì hì hỏi, mặt vênh lên chờ lời khen ngợi của Đường Hạo.“Hừ!”. Đường Hạo chỉ đơn thuần hừ nhẹ một tiếng.“Này ,sao anh lại đánh giá người ta thấp như thế hả ? Anh không thấy mọi việc đều thành công rực rỡ như vậy à ?”. Đình Đình không vừa lòng kháng nghị , từ trước đến nay đây chính là công tác to lớn đầu tiên mà cô làm được.Đường Hạo chăm chăm nhìn vào vật trong tay, không thèm đếm xỉa đến cô em họ: “Anh hoài nghi em chính là quảng cáo cho xí nghiệp đồ chơi chứ không phải là quảng cáo cho sản phẩm bia mới của chúng ta!“ “Đương nhiên là quảng cáo bia rồi, Anh không nhìn thấy có rất nhiều người tham gia thi đấu à . Chúng ta đã lợi dụng triệt để ‘ mồi ’, để câu cá lớn!“ ”Ha ha, chỉ sợ người ta liều mạng muốn lấy cho bằng được máy chơi game , chẳng thể nhớ nổi tên loại bia mới của chúng ta!”. Hắn thật sự vô cùng hoài nghi người thắng cuộc kia, cô ta chắc chắn sẽ không nhớ nổi tên loại bia cho mà xem .“Nhất định sẽ nhớ mà . Ha ha, ngẫm lại không ngờ người đạt giải nhất lại là một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối! Cô gái ấy đã lấy được sĩ diện cho nữ giới chúng em!”. Đình Đình rất bội phục nói.Nghĩ đến dáng người của cô gái ấy, Đường Hạo thấp giọng lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ? Anh dám chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải là một thiếu nữ yếu ớt gì cả. Mà chính là đàn bà , là một con cá đã chín . . . . . .““Anh có thể nhìn ra sao?”. Đình Đình mở to hai mắt, sau đó bĩu môi nhìn chằm chằm anh mình: “Anh, anh có điểm biến thái!““Một cô gái mà có thể uống say xỉn đến chết trên đường cái như thế thì sao có thể là một phụ nữ đứng đắn được!”. Lại còn tại trước mắt hắn cởi quần ra nữa, nghĩ tới điều này lại càng khiến hắn khẳng định ‘cô gái’ ấy không hề biết xấu hổ là gì.“Chắc là vì cô ấy rất muốn có được phần thưởng kia đi ? Em cảm thấy đó là một cô gái rất tốt mà. Nói đến không đứng đắn, em cảm thấy ai cũng đều đứng đắn hơn bạn gái của anh nhiều!” .Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Đình Đình cảm thấy cô gái thắng cuộc kia thực sự rất tốt, căn bản không giống như lời ông anh này nói chút nào.“Liên quan gì đến cô ta?”. Đường Hạo không có vẻ hào hứng hỏi vặn lại cô em họ, hắn có thể xác định rằng chính mình không hề thích Tiền Lỵ Nhi, nhưng trên con đường sự nghiệp, Tiền Lỵ Nhi có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Về phần chuyện yêu yêu đương đương gì đó, hắn đã sớm nhìn thấu, căn bản chính là cảm thấy không nên đồng nhất mọi chuyện với nhau.“Anh, em cảm thấy anh tâm tình cứ như một ông già đã hơn năm mươi tuổi rồi ý . Kỳ thật, trên thế giới tươi đẹp này vẫn còn rất nhiều cô gái mà anh có thể thích!”. Đình Đình không muốn mất thời gian khuyên anh trai, anh trai đáng thương của cô, hóa ra nhiều năm vẫn cứ cô đơn như vậy!______________________________________________________________________Hoàn Quyển 4
Cũng thông qua tin tức truyền thông, cô biết chỉ trong một năm ngắn ngủn, hắn đã phát triển Tập đoàn Đường thị lên một tầm cao.Hắn còn được một tạp chí nào đó bầu là người đàn ông hoàng kim độc thân đứng đầu năm nay.Chứng kiến giới truyền thông ca ngợi hắn trên báo chí, mắt của cô chuyển đỏ, hắn cuối cùng cũng thành công, cô biết rõ đây vẫn luôn là điều mà hắn muốn.“Ai. . . . . .”. Một tiếng than nhẹ tràn ngập ưu sầu, hắn lại một lần nữa kéo cô về hiện thực, nhìn chính mình trong gương, cô lại cười khổ: “Lục Giai Ngưng, nhất định phải nhớ rõ cô là cô, hắn là hắn, bất luận cuộc sống của cô có bao nhiêu vất vả, cũng không thể đi tìm hắn!”Người nhất định phải sống có tôn nghiêm, nếu không một khi đã bị thương tổn nhất định là làm cho cô không cách nào thừa nhận .Hắn là ánh sao trên bầu trời, mà cô bất quá chỉ là một hạt cát nhỏ trên mặt đất, hắn cùng với cô chính là một trời một vực …Lau khô nước trên người, mặc vào đồ ngủ sạch sẽ, đem tóc buộc kỹ phía sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.“Mẹ!” – Tiểu bảo bối mặc đồ ngủ, dường như bổ nhào vào người cô.Giai Ngưng thuận thế ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhỏ bé của nó: “Sao còn không đi ngủ, mẹ sẽ tức giận đó!”Nhìn con và hắn có khuôn mặt rất giống nhau, cô không khỏi một lần nữa cảm thán tạo hóa trêu ngươi.Càng muốn quên hắn, nhưng gương mặt thu nhỏ của hắn lại mỗi ngày cứ qua lại ở trước mắt của cô.“Hôm nay Ultraman diễn tương đối trễ, không thể trách con, đều do hắn diễn muộn!” – Dương Dương mới năm tuổi đã có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với những bạn cùng tuổi.Thân là mẹ, Giai Ngưng vừa tức vừa buồn cười cắn cái mũi nhỏ của con trai để trừng phạt: “Bất kể như thế nào trước chín giờ đều phải đi ngủ cho mẹ!”“Khanh khách. . . . . .” – Bị cắn cái mũi, Dương Dương vừa lau nước miếng trên mũi, bên cạnh lại ‘khanh khách’ cười ra tiếng. Sau đó ngả vào vai mẹ, bàn tay nhỏ bé rất tự nhiên với vào phía trong áo ngủ. “Dương Dương biết nhưng Dương Dương muốn ngủ cùng với mẹ, một tuần mẹ chỉ có một buổi tối cùng Dương Dương ngủ, cho nên Dương Dương nhất định không bỏ qua!”Lời của con làm cho Giai Ngưng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Chính vì cuộc sống mà cô không thể mỗi ngày có thể về nhà làm bạn với con.Cô nhăn nhăn cái mũi nói: “Dương Dương đã năm tuổi rồi, còn sờ mẹ có xấu hổ không?”Dương Dương không có ý tứ, le lưỡi, bàn tay nhỏ bé còn rất ý tứ đặt trong quần áo mẹ: “Khanh khách, con không biết. . . . . .”Thật đúng là tiểu sắc quỷ, thật là cha nào con đó, Giai Ngưng thầm nghĩ trong lòng.Hai mẹ con nằm xuống giường lớn, Tiểu Ngưng hừ nhẹ bắt đầu hát ca khúc, vỗ nhẹ bảo bối trong ngực. Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực cô dần dần ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên yên tĩnh.Ngủ! Giai Ngưng động tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem bàn tay nhỏ bé của con trong quần áo bỏ ra, chuẩn bị xuống giường. “Mẹ!”Cô vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Dương Dương lúc nãy mới ngủ giờ lại mở hai mắt ra, xoa mắt nhìn cô: “Mẹ muốn đi đâu?”“Dương Dương láu lỉnh, nhanh ngủ đi, mẹ đi xem bà ngoại con!” – Cô lại vỗ nhẹ con trai vài cái, làm cho hắn nhanh chìm vào giấc ngủ.Dương Dương rất hiểu chuyện nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ khép khẽ mở nói: “Mẹ nhanh đi đi, Dương Dương ngủ …”[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 2“Mẹ, hôm nay trong người có khỏe không?!” – Giai Ngưng đi đến bên giường, nhẹ vỗ về khuân mặt gầy gò của mẹ mình. Ba năm trước đây đi khám mới biết mẹ bị ung thư gan giai đoạn đầu.Mẹ càng ngày lại càng gầy.
“Vẫn vậy thôi, mẹ chờ ngày nào đó nhắm mắt rồi, cũng bớt liên lụy đến con.” – Lục mụ mụ lúc nói chuyện khóe mắt chảy ra nước mắt, không sợ mình chết mà là đau lòng vì con gái mấy năm qua đã chịu khổ.Đều là bà không tốt, bà vô dụng mới hại con gái mình thành như vậy. Nếu như năm đó bà kiên trì ly hôn, hoặc là không ngu ngốc đi theo người đàn ông phụ tình chỉ biết có tiền, con gái cũng sẽ không bị bán đi…“Mẹ, đừng nghĩ như vậy. Chỉ cần mẹ lạc quan lên một chút, không có gì không chiến thắng được. Trên TV không phải thường xuyên đưa tin loại bệnh này vẫn có cơ hội khôi phục sức khỏe sao! Kỳ tích có thể phát sinh ở người khác thì cũng sẽ phát sinh ở trên người của mẹ!”Lục mụ mụ khẽ vuốt tay con gái, mỉm cười nói: ” Con đừng khổ sở, mẹ có thể cho con sinh Dương Dương ra đã không có gì tiếc nuối, nếu thật sự nói có tiếc nuối chính là …” – Nói chưa xong Lục mụ mụ khổ sở khóc.“Mẹ, đừng nói nữa, chuyện này không cần phải tiếc nuối. Làm như vậy đối với ai cũng tốt!” – Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt để nước mắt khỏi chảy xuống.“Ừ, chỉ cần con nghĩ như vậy là tốt rồi, tốt rồi!” – Lục mụ mụ cũng không dám nhắc tới chuyện cũ, con gái nói là đã nghĩ thông, bà hiểu được.“Mẹ, con có Dương Dương là đủ rồi, nhìn nó khỏe mạnh lớn lên, con rất thỏa mãn!” – Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đặt đầu mình ở trước ngực mẹ: “Mẹ phải cố gắng khỏe lên? Con gái rất cần mẹ!”“Ha ha, mẹ sẽ cố hết sức! Nếu như có thể, mẹ hi vọng có thể thấy con kết hôn, như vậy mẹ cũng an tâm!” – Ai làm mẹ mà không muốn nhìn thấy con gái mình mặc áo cưới.“Vâng!” – Tiểu Ngưng lên tiếng đáp nhẹ, chỉ muốn làm cho mẹ yên tâm.Kết hôn? Trên người cô mang theo dấu ấn tàn khốc, tâm bị hắn chiếm hết, còn có sức lực đi gả cho người đàn ông nào khác sao!“Dương Dương thật sự rất đáng yêu, năm đó con kiên quyết muốn giữ lại nó! Nếu không, hắn không hận chết bà ngoại như mẹ đây mới là lạ!” – Lục mụ mụ nghĩ đến cháu ngoại đáng yêu lại rất hiếu thảo, quanh mắt bắt đầu dâng lên lệ nóng.“Không đâu, con sẽ không nói cho nó biết!” – Tiểu Ngưng đáp lại, cũng may mắn là mình kiên quyết giữ lại.Năm đó rời hắn đi không lâu sau đó cô liền phát hiện mình có thai. Lúc ấy cô thật sự rất vui mừng…Đây là bảo bối của cô, cô sao có thể cam lòng bỏ đi!******************Ngồi ở đầu bàn hội nghị vị trí Tổng tài – Đường Hạo đang tựa lưng vào ghế ngồi nhìn quét qua các chủ quản cao cấp.Sự sắc bén trong ánh mắt của hắn để lộ ra thành thục, ổn trọng và trí tuệ, đưa dáng người hoàn mỹ của hắn bày ra, càng tô điểm thêm cho diện mạo cao ngạo bất phàm của hắn.Dù cho những người ở trong phòng họp này đều được coi là tinh anh trong giới thương nhân. Nhưng khí thế Đường Hạo vương giả, người ta không khó có thể nhận ra hắn chính là người đứng đầu trong phòng họp này.Chờ vài giây đồng hồ nhưng không thấy có người dị nghị, Đường Hạo tuyên bố tan họp.Chủ quản cao cấp nối đuôi nhau đi khỏi phòng họp, Đường Hạo ra cuối cùng.“Anh Hạo…”. cô gái mặc bộ âu phục Chanel quý giá mới nhất từ trong miệng truyền ra một tiếng nói hờn dỗi, nhơn nhớt.Đường Hạo nhíu mày, không đếm xỉa tới, ánh mắt đưa đến người mới tới: “Sao cô lại tới đây?” – Vừa mới mở miệng nói chuyện, một mùi nước hoa dày đặc liền tràn vào xoang mũi của hắn.Đường Hạo mày nhíu lại càng sâu hơn, hiển nhiên rất không chiụ được cái mùi hương này.“Em tới cùng anh ăn cơm trưa, em sợ không ở bên cạnh anh, anh lại quên ăn cơm!” – Tiền Lỵ Nhi thân mật khoác tay Đường Hạo, dựa vào người hắn.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 3Đường Hạo nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h30, hắn có thói quen ở công ty dùng cơm trưa. Hắn cũng không nhìn cô gái ở bên cạnh, hướng đến thang máy: “Nếu như muốn dùng cơm với tôi thì chờ một tiếng sau đi!”Một giờ có thể xử lý rất nhiều việc, hắn không muốn lãng phí thời gian cùng cô gái quen được chiều chuộng mở chai rượu thượng hạng.
Cặp môi đỏ mọng của Tiền Lỵ nhi lập tức cong lên, lúc hắn làm việc nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, đợi một giờ sẽ rất nhàm chán: “Anh Hạo, em nghĩ đi ăn ở một nhà hàng rất xa, một giờ sau đi sẽ khó tìm được xe!”“Muốn đi xa sao?”. Đường Hạo mặt không cảm xúc hỏi, làm cho người ta không đoán được ý tứ của hắn.“Đúng vậy!” – Cô nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm mặt của hắn.Keng…Cửa thang máy mở ra, Đường Hạo đi vào thang máy, ấn xuống nút đóng cửa: “Nếu chỗ đó quá xa thì tìm thư kí của tôi hẹn trước, hai giờ chiều nay tôi còn có một cuộc họp!”Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tiền Lỵ Nhi vội vàng chen vào trong thang máy. Lại dậm chân, cô nói: “Được rồi, đi ăn ở nhà hàng dưới lầu cũng được!”Đường Hạo không nói thêm gì nữa, mắt nhìn vào vật đang cầm trong tay – bản cơ cấu kinh doanh khu khách sạn “Morning Day”, bởi vì công ty này đầu tư sản nghiệp khác thì xảy ra lỗ lã nghiêm trọng khiến công ty quay vòng tài chính khắp nơi…Nếu như công ty này chỉnh đốn tốt, nhất định sẽ mang lại cho Tập đoàn Đường thị tiến lời rất lớn. Cho nên hắn phải nắm bắt “Morning Day”.Hiện tại từng giây từng phút đối với hắn mà nói đều rất đáng quý, hắn không thể lãng phí mỗi giây nào, nhất định phải đem năm năm lãng phí đó lấy lại.Rất nhanh, thang máy liền đi lên tầng cao nhất của Tập đoàn Đường thị, là nơi Tổng tài xử lý công việc.Đường Hạo giống như quên bên người còn có một người khác, bước nhanh đến văn phòng.Giày cao gót cao ba tấc của Tiền Lỵ Nhi căn bản không cách nào đuổi kịp bước đi của hắn, chỉ có thể khổ sở đuổi theo ở phía sau.Ngồi vào ghế da, Đường Hạo liền tiến vào trong một vòng công việc mới. Chỉ thấy ngón tay của hắn trên bàn phím không ngừng gõ, nhìn chằm chằm màn hình xem trên mặt một đống số liệu.Tiền Lỵ Nhi ngồi vào cái ghế đối diện. Trong ánh mắt ngoại trừ sự nhàm chán và nỗi tức giận đang kìm nén là sự mê luyến đối với Đường Hạo.Hắn thật sự rất đẹp trai, có thể nói là người đẹp trai nhất trong những người đàn ông đẹp trai mà cô từng gặp qua. Thực tế, sau khi lên làm Tổng tài lại càng thêm mị lực vô cùng.“Anh Hạo, anh khát không, có muốn em mang một ly cà phê đến cho anh không?”. Suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cô đã tìm được lời nói để nói.“Ừ. . . . . .” .Đường Hạo phát ra một chữ đơn giản.Tiền Lỵ Nhi tung tăng như chim sẻ cầm điện thoại nội tuyến lên, dùng ngữ khí rất cao ngạo ra lệnh: “Thư kí Tần, mang hai ly cà phê lên đây, nhớ kỹ một ly cho thêm đường, một ly không thêm đường!”Cô rất thích việc nhấn điện thoại nội tuyến trong văn phòng Đường Hạo, rồi ra lệnh cho người ở ngoài, điều này làm cho cô có cảm giác mình là ‘Tổng tài phu nhân’.Không lâu sau, cửa mở ra: “Tổng tài, giữa trưa ngài có hẹn ăn cơm…” Người tới là một cô gái rất trẻ, tết tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ màu sángĐường Hạo ngẩng đầu, đầu lông mày nhăn lại sủng nịch nói: “Tại sao lại tự tiện xông phòng làm việc của tôi, tôi đã nói biết bao nhiêu lần muốn vào phải gõ cửa mà!”“Vâng…!” – Cô gái lui trở về sau cánh cửa cửa.Nhẹ gõ vài cái lên cửa, cô rất lễ phép hỏi: “Đại Tổng tài, tôi có thể đi vào chưa ạ?”“Mời vào!” – Đường Hạo trả lời, lập tức mỉm cười một cái.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 4Cô gái vừa tiến đến, nói với người con gái đang ngồi trên ghế: “Tiền tiểu thư, cô đến sô pha bên kia ngồi cho thoáng được không? Tôi cùng Tổng tài có công việc muốn thương lượng!”Tiền Lỵ Nhi đè xuống sự chán ghét cực độ trong lòng, dối trá nhếch môi lên: “Được, sự nghiệp của em họ Đình Đình càng ngày càng thăng tiền. Thật là làm cho người chị dâu tương lai như chị cảm thấy không bằng, xem ra chị phải học tập em rồi!”Đình Đình không để ý tới màn ‘lôi kéo làm quen’, nhún nhún vai nói: “Vấn đề không phải ai cũng có thể làm được, tôi không giống như vậy!”
“Cô. . . . . .”. Tiền Lỵ Nhi tức giận đến hai mắt trợn to, dùng sức nắm chặt trong tay.Khi Đình Đình vừa muốn mở miệng, Đường Hạo liền lên tiếng: “Đình Đình, em không phải có chuyện muốn nói sao? Vậy nói nhanh một chút, anh bề bộn nhiều việc!”“Tổng tài, em là đòi kinh phí tuyên truyền mà đến đây, hì hì!” Đình Đình là con gái của dì Đường Hạo, năm nay hai mươi tuổi, trong kỳ nghỉ hè đến kiêm một chức vụ.Nếu không thì một viên chức nho nhỏ của bộ tuyên truyền, làm sao có thể bởi vì một việc nhỏ này đến làm phiền Tổng Tài?“Đi đến phòng Tài vụ đưa ra hóa đơn là xin được rồi!”. Đường Hạo thấp giọng nói, có thể cho tiểu thực tập sinh làm tuyên truyền đương nhiên không cần hắn hao tâm tổn trí . “Nha. . . . . . Tổng tài, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, em muốn cùng anh chia sẻ một số chuyện.” Nói đến đây, tay Đình Đình từ phía sau đưa về phần trước ngực, làm ra tư thế em van anh.Cô có thiệt nhiều chủ ý đều rất tốt, chính là người bên cạnh lại không có ai nghe cô nói. Mẹ cả ngày đều chơi mạt chược, ba thì vội vàng việc buôn bán của mình. Cô vui sướng quá nên sốt ruột tìm người chia sẻ.Chứng kiến bộ dạng em gái cầu khẩn, Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Được, cũng đến lúc ăn cơm trưa rồi..!”“Biết rồi, 12h30 gặp!”. Trong thời gian công tác hai tuần, cô đã biết tinh thường thời gian ăn cơm của anh trai.Ngồi ở một bên, Tiền Lỵ Nhi tức giận, đứng lên: “Không thể, không phải nói muốn ăm cùng em sao?”“Cái này. . . . . .”. Đường Hạo nhẹ vỗ về cái trán, không xong, hắn giờ mới nhớ tới đã hẹn Lỵ Nhi rồi: “Đành phải như vậy, chúng ta cùng dùng cơm cùng một chỗ!”“Cái gì?”. Tiền Lỵ Nhi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Đình Đình, hận không thể đem cô đá văng ra cửa sổ.Đình Đình không để ý tới cô ta, dù sao cô còn rất ưa thích chọc giận cô gái này, vừa vặn một hồi nữa có thể tận tình trêu tức cô ta. . . . . .**************Chủ nhật, Khu mua sắm Cao Phong Kỳ, Tiểu Ngưng đi ra từ siêu thị nghe thấy tiếng tuyên truyền bên ngoài quá lớn và hấp dẫn.Lại hoạt động gì?Mang theo một đống vật dụng hàng ngày, cô liều mạng sức cùng khí lực xông vào đám người phía trước. Trên đài bầy sản phẩm mới nào đó với bình bia, người điều khiển chương trình khí thế ngất trời giới thiệu. “Phần thưởng của chúng tôi có ba giải. . . . . . Hạng nhất mới có tiền thưởng.”Đây không phải máy chơi game Dương Dương vẫn muốn sao? Vì quá đắt nên cô không có năng lực thỏa mãn cho nguyện vọng của con trai.Nhìn hình ảnh quảng cáo thật to, Tiểu Ngưng dừng chân không nỡ rời khỏi. Cô muốn tham gia hoạt động này, thắng được giải nhất, con trai có được nhất định sẽ hưng phấn nhảy dựng lên .Sau khi đã quyết định, Tiểu Ngưng lại lập tức mang theo một đống đồ đi báo danh tham gia hoạt động.Trải qua một vòng cực kỳ đơn giản của tuyên truyền, Tiểu Ngưng lần này tới được cửa ải cuối cùng. Khoảng cách được kéo gần lại sau một bước dài. . . . . .[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 5Vòng thi cuối đã đến, Tiểu Ngưng rốt cục cũng tiến vào vòng cuối cùng sau một vòng tranh tài cùng ba mươi người. Sau khi tiến vào trận chung kết cô mới cảm giác được áp lực, bởi vì phần nhiều là đều là người trẻ tuổi, cái này … đối với cô mà nói là uy hiếp rất nghiêm trọng.Chủ trì không cho người chơi ở đây thời gian quá nhiều để chuẩn bị, trực tiếp giới thiệu một vòng thi cuối cùng: uống bia.
Tiểu Ngưng nhìn trên bàn đặt một đống ly đã rót đầy cũng không khiếp đảm, bởi vì mấy năm trước ngẫu nhiên cô mới phát hiện còn có chút tửu lượng. Mặc dù không uống quá nhiều nhưng bia và rượu không khác biệt nhiều lắm.Khi người chủ trì nói một tiếng ‘Go!’ trận đấu chính thức bắt đầu, cô không dám trì hoãn thời gian rất nhanh cầm lên một ly, đồng thời uống hết, không quên mất lại cầm lên một cái ly khác….Chỉ thấy cô không để ý hình tượng , một ly đón lấy một ly rồi uống, bọt bia dọc theo cổ của cô chảy vào quần áo của cô, cũng đều chẳng quan tâm đến.Bởi vì quá ý nghĩa đưa quà cho con trai quá bức thiết. Sau khi kết thúc cuộc tranh tài, Tiểu Ngưng là người chơi uống xong nhiều ly bia nhất trong thời gian hạn định.Ý thức có chút mơ hồ, Tiểu Ngưng hưng phấn cười rộ lên, trong lòng thầm nhớ kỹ. “Bảo bối, mẹ hôm nay có thể mang quà về nhà cho con!”“Lần này người may mắn đạt được giải thưởng hạng nhất chính là. . . . . .”. Người chủ trì cầm microphone lớn tiếng tuyên bố, đồng thời giữ chặt tay Tiểu Ngưng.Chính tại thời điểm giơ lên cánh tay Tiểu Ngưng, chỉ nghe “bùm” một tiếng, Tiểu Ngưng ngã xuống trên mặt thảm màu đỏ.Dưới đài một hồi cười to, trên đài một hồi hỗn loạn.Rất nhanh, Tiểu Ngưng đã được nhân viên ôm đi …****************************Nằm ở trên ghế sa lon, say ngủ trong một văn phòng, thỉnh thoảng còn mỉm cười, bộ dáng còn có mấy phần ngọt ngào. Vạt áo ẩm ướt dán chặt lấy ngực cô nổi lên cao cao, buộc vòng quanh đường cong nữ tính.Ngồi ở trên ghế làm việc, người chứng kiến cảnh đẹp trước mắt, dưới bụng đột nhiên một hồi căng cứng. Hắn không được tự nhiên uống một ngụm cà phê, điều chỉnh tư thế ngồi muốn cho bản thân mình thả lỏng một chút.“Ừ. . . . . .”. Trên ghế sa lon, cô ngủ rất thoải mái, phát ra một tiếng thân ngâm vui sướng, như thân thể con mèo nhỏ đang giãy dụa.Bất quá hai tay cô ôm chặt lấy hai bên người, vừa vặn đem ngực cô thu lại càng chặt. Một khắc kia cúc áo trước ngực không biết mở ra từ khi nào.Lộ ra một khe rãnh thật sâu trơn mềm.Đường Hạo thiếu chút nữa cà phê chưa kịp nuốt trong miệng phun ra, cũng may định lực hắn khá tốt. Đáng chết, đều do em gái bảo bối của hắn, không biết nghĩ sao lại đem một người uống say ném cho hắn quản lý.Lý do hôm nay là chủ nhật, trong công ty người người đi làm, chỉ có một mình hắn rảnh, những người khác đều có việc để làm.Trên ghế sa lon, người bất an động đậy, hơn nữa đứng người lên mơ mơ màng màng đi loạn, một bước chân không xong lại hướng phía người nào đó ngã vào …“Uy , cô đừng ngã sấp xuống !” – Đường Hạo rất nhanh đứng lên, đỡ người ‘say rượu’ nặng nề ngã vào trong lòng hắn.Đường Hạo chỉ cảm thấy hai luồng mềm mại gì đó đập vào ngực, vô cùng… thoải mái.Dù cho không cần sờ, cũng biết là ngực, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối là hàng thật giá thật. Mùi hương cổ thơm ngát tiến vào hơi thở của hắn, mùi vị kia. . . . . . Rất quen thuộc. . . . .[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 6Đường Hạo cau mày nghĩ, rốt cuộc mình đã ngửi qua ở nơi nào rồi. “A. . . . . . Nhịn không nổi, buồn đái quá . . . . .” – Tiểu Ngưng say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, hàm hồ nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất thống khổ nhăn lại càng nhăn nhó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, cái mũi nhăn lại vểnh lên, làm cho cô thậm chí thoạt nhìn có điểm giống búp bê. “Buồn đái quá mẹ ơi . . . . . .” – Tiểu Ngưng lại hô một tiếng.Đường Hạo lông mày lại nhăn thêm vài phần, mặt lạnh ôm nữ nhân say chóng mặt đi vào trong toilet.Chứng kiến bồn cầu tựa như nhìn thấy người thân, Tiểu Ngưng cao hứng cười to: “Ha ha. . . . . . Rốt cục có thể giải quyết rồi!”Tựa hồ không nhìn tới người đàn ông bên cạnh, rộng rãi cởi bỏ quần jean, cùng một lúc cởi ra …Động tác của cô quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho Đường Hạo căn bản không kịp xoay người. Hắn thị lực hoàn toàn bình thường không thể tránh khỏi nhìn thấy một mảnh khu rừng rậm rạp giữa hai chân cô …Hắn mặt không biểu tình xoay người, bất quá trong ánh mắt là sự trào phúng với cô. Ừ, con gái có thể ở trước đàn ông tự nhiên cởi áo nới dây lưng, như thế hẳn là thói quen. . . . . . “Xèo xèo . . . . . .”. Một chuỗi tiếng nước chảy cọ rửa vách sứ trong toilet vang lên. Hơn nữa thời gian tiếng nước tiểu chảy cũng khá lâu. . . . . .Bụng rốt cục đạt được giải thoát, người mơ mơ màng màng bật cười. Bàn tay nhỏ bé vuốt trên không trung, nhưng sao sờ không tới thứ cô muốn tìm.“Ừ, giấy vệ sinh tại sao không có?”. Cô bực bội quát lên.Đi ra toilet, người chịu không được lại đi vào, không nhìn cô gái kia đang làm trò hề, hắn trực tiếp giật xuống cuộn giấy vệ sinh ném tới tay của cô.“Đây . . . . . Nguyên lai trong này!”. Cô mồm miệng nói không rõ, thoáng nâng lên, lau. . . . . .Đường Hạo thật sự chịu không được rồi, chưa từng có gặp qua người con gái nào như vậy. Không được, hắn nhất định gọi điện thoại bảo Đình Đình đem cô gái này đi, nếu không hắn khó đảm bảo không đem cô ta vào trong bồn cầu, giật nước cuốn đi.Mặc quần xong, lảo đảo đi ra. Đầu óc cô choáng váng…“Tôi đi không nổi, phải lên xe về nhà nấu cơm. Mẹ và cục cưng đều chờ ăn cơm …”. Bộ dạng cô say rượu thật không trang nhã.Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, có vẻ không chịu đựng được nữa.Hắn một tay móc điện thoại trong túi quần ra, rất nhanh bấm một số điện thoại.“Tổng tài, anh chờ một chút em làm xong sẽ lập tức lên ngay!”. Đình Đình vội vàng nghe điện thoại.“Anh lệnh cho em, bây giờ ngay lập tức lên đây cho anh, đem cô gái này đi. Nếu không anh sẽ đem cô ta ném xuống dưới lầu!”. Hắn rất nghiêm túc nói, không nói giỡn nửa câu.“A. . . . . . Cây cột này làm sao có thể hung dữnhư vậy ….”. Tiểu Ngưng bị sợ đến kêu sợ hãi một tiếng, sau đó khóc nức nở, nước mắt cùng nước mũi cũng đều cọ vào “Cây cột”.Tiếng khóc rống giống như trẻ con này trong nháy mắt làm cho lòng của hắn cảm thấy đau xót, tác động đến một việc mà hắn đã che dấu rất lâu.Cúi đầu xem xét bộ dạng cô say khướt, lập tức sự đau xót ‘trong nháy mắt’ tan thành mây khói, chỉ còn lại sự chán ghét.[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 7Chậm rãi mở to mắt, Tiểu Ngưng khi thấy trần nhà đẹp đẽ, thì nhảy bật dậy từ ghế salon. “Đây là nơi nào?”Mới từ trong toilet ra Đình Đình mở to hai mắt nói: “Khá tốt, cô cuối cùng đã tỉnh!”. Bởi tìm không thấy điện thoại di động của cô, liên lạc tới nhà cô không được. Cho nên chỉ đợi cho đến khi cô tỉnh lại, anh trai còn phát hỏa, sau đó đem tới văn văn phòng ném cho cô.
Tiểu Ngưng lau mặt của mình, đầu đau quá, chia năm xẻ bảy .”Đây là nơi nào? Hiện tại mấy giờ rồi?”“Nơi này là công ty của chúng tôi, bây giờ là ba giờ chiều! Tiểu thư, cô bây giờ có thể đi được chứ?”. Đình Đình quan tâm hỏi.Tiểu Ngưng cau mày dùng sức hồi tưởng chuyện xảy ra trước đó, cô tham gia cuộc thi uống rượu, sau đó … đã lấy được hạng nhất. “Tiểu thư, có phải là tôi lấy được giải thưởng hạng nhất”“A, vâng?”. Đình Đình lúc này mới nghĩ đến vấn đề lễ vật, trước đều bận điên rồi, quay đầu lại phải trông chừng cô ngủ. “Chúng ta đi lấy phần thưởng nào…”“Được…!”. Tiểu Ngưng cầm lấy túi nhựa chất đống trên sàn nhà, sau đó cùng nhân viên đi vào thang máy.Bọn họ mới vừa đi tới một cánh cửa, một tiếng chuông điện thoại vang lên.“Thực xin lỗi, tôi phải tiếp điện thoại!”. Đình Đình thật có lỗi nói, sau đó bắt đầu trò chuyện. “Thật có lỗi, bây giờ tôi còn có công việc, một mình cô có thể đi vào văn phòng thưởng được chứ?”“Có thể mà!”. Tiểu Ngưng gật gật đầu nói, dù sao chỉ cần cầm phần thửơng và về nhà.Hai người chia tay, Tiểu Ngưng đi vào một văn phòng.“Cái gì … Phần thưởng đã được trao cho người khác?”. Tiểu Ngưng nghe lời của đối phương, mở to hai mắt chất vấn: “Tôi đã lấy được hạng nhất, tôi vẫn chưa lấy mà?”“Thực xin lỗi, bởi vì cô uống quá nhiều nên chúng tôi đem phần thưởng trao cho người thứ hai rồi!” .Nhân viên nói ra nguyên nhân. “Đây là cái gì lý do gì chứ? Các người không phải nói người uống nhiều nhất sẽ tính là người thắng sao? Không được, lúc ấy tôi chính là uống nhiều nhất, anh phải trả phần thưởng cho tôi!”. Tiểu Ngưng nói ra lý do của mình, cô vì vậy mới ở trước mặt mọi người uống rượu đến dọa người, hiện tại cô lấy không được là sao?Nhân viên có giải thích một lần nhưng Tiểu Ngưng kiên trì quan điểm của mình, nhất định phải lấy được giải thưởng hạng nhất.”Là các người không ở trước điều kiện nói rõ ràng, sau đó tự tiện lấy phần thưởng cũa tôi đưa người khác. Tôi bất kể các người còn có hay không, cái kia của tôi nhất định phải cho tôi!”“Tiểu thư, cô đừng nói vô lý chứ? Hiện tại chúng tôi cũng không có, phần thưởng máy chơi game chỉ có một!”Tiểu Ngưng càng căm tức hơn, rõ ràng là bọn họ không đúng lại vẫn nói cô vô lý: “Tôi hỏi các người, chuyện này rốt cuộc là ai không đúng? Hôm nay tôi không lấy đước phân thưởng thuộc về tôi, tôi không đi đâu hết!”“Vị tiểu thư này, cô. . . . . .”Mới từ trong thang máy đi ra, thấy được một ngưới tóc rối bù, mặc quần jean, ở đằng kia la hét muốn cái gì đó.Đường Hạo đến gần bọn họ, nghiêm túc hỏi nhân viên: “Có chuyện gì, ầm ĩ cái gì ? Không biết như vậy ảnh hưởng không tốt sao?”Tiếng nói quen thuộc, rất quen thuộc làm cho Tiểu Ngưng ngừng tranh cãi, toàn thân trong nháy mất cứng lại. . . . . .Là hắn… đã sáu năm không gặp hắn ….Không sai, thanh âm của hắn cô chưa từng quên đi, hơn nữa trong vô số buổi tối cô còn mơ thấy tiếng ca dễ nghe của hắn …Một chất lỏng chua xót thoáng phun lên cổ họng của cô. Cô chưa từng có vọng tưởng mình còn có một ngày có thể gặp lại hắn, thật không có nghĩ đến.Mãnh liệt nghĩ nếu xoay người, xoay người cô có thể nhìn thấy hắn.Mà lúc cô muốn xoay người lại không đủ dũng khí, cô không dám, cô sợ hắn chỉ coi cô như người xa lạ, chỉ gặp cô gặp thoáng qua…[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 4] Chương 8“Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu. Chỉ là lúc ấy người thứ hai đúng lúc là bạn tốt của hắn, nên đem phần thưởng cho bạn của mình.
Trước còn cố gắng lấy lại phần thưởng, nhưng bây giờ Tiểu Ngưng cúi đầu nói: “Thôi, tôi từ bỏ!”Điều này làm cho Đường Hạo nhớ tới, cô gái trước mắt chính là người trước đó ở trong văn phòng hắn đi tiểu. Lông mày của hắn lại nhíu lại, một chút ấn tượng đối với cô lại thấp xuống vài phần.Tiếng nói của cô nghe có chút khàn khàn, nếu như hắn đoán không có sai cô nhất định có thói quen hút thuốc. Hút thuốc, uống rượu, hành vi lớn mật làm cho hắn không ngừng so sánh cô với các cô gái làm nghề…Bất quá về vấn đề phần thưởng hắn vừa nghe thoáng liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối. Không phải tại cô sai mà là về sự công tư của nhân viên. “Cho vị tiểu thư này phần thưởng của giải nhất, phần thưởng này hẳn là thuộc về cô!”Nói xong, hắn liền hướng cửa chính của công ty mà đi. “Dạ, sẽ làm ngay ạ!”. Nhân viên lập tức gật đầu nói. “Tiểu thư, thật xin lỗi, cô chờ tôi lấy phần thưởng đưa cho cô!”Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Tiểu Ngưng mới dám quay đầu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa. Một hàng nức mắt trong nháy mắt mơ hồ ánh mắt của cô, cái mũi rất nhanh run rẩy lên.Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chưa bao giờ không nghĩ tới hắn, thương hắn.Hắn so với trước kia càng thêm trầm ổn, càng thêm cường tráng. Chỉ là lưng hắn vừa thẳng vừa rộng khiến cho cô không nỡ dời tầm mắt. . . . . .“Tiểu thư. . . . . . Cô chờ một lát được chứ?”Tiểu Ngưng quay đầu, rất nhanh lau nước mắt.” Vâng … Vâng!”Dù sao hắn đã đi rồi, cô vẫn muốn có máy trò chơi này. Nghĩ đến đứa con khi nhìn thấy thì nhất định sẽ rất cao hứng.*******************“Mẹ, sao mẹ lại mua thứ mắc như vậy cho con?”. Dương Dương thật không hiểu rõ, cũng không có cao hứng nhảy dựng lên mà cong miệng nhìn mẹ.Tiểu Ngưng nghi hoặc ngồi chồm vuống chỉ chỉ máy chơi game hỏi: “Làm sao vậy, Dương Dương không thích máy trò chơi này sao?”Dương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào mẹ mình.Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Tiểu Ngưng thương tâm nói ra: “Còn tưởng rằng con nhìn thấy bắt sẽ vui vẻ mà hôn mẹ …”Chứng kiến bộ dạng mẹ thương tâm khổ sở, Dương Dương tranh thủ thời gian lấy bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẹ. “Dương Dương không phải không thích, chỉ là mua thì cần rất nhiều tiền, con không muốn mẹ mua cho con những thứ mắc như vậy. Mẹ kiếm tiền rất vất vả …”Nghe được lời của con, mũi Tiểu Ngưng lập tức cay cay, mắt càng đỏ lên. Cô đem mặt vùi vào ngực con che dấu kích động, cố ý vỗ hai cái vào vai con. “Tiểu quỷ, con không cần phải hiểu chuyện như vậy được không? Con muốn cho mẹ rơi nước mắt sao, mẹ nhất định phải đánh con khiến cho con phải cùng khóc với mẹ!”“Không được phải con!”. Dương Dương vừa nghe đến bị đánh, tranh thủ thời gian giãy dụa, đồng thời lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cái mông của mình. “Không được đánh, đánh sưng mông mặc quần sẽ rất khó coi!”[Mẹ độc thân tuổi 18 – Quyển 4] Chương 9Xì….Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!““Vâng!”. Dương Dương gật đầu, hưng phấn cầm lấy máy chơi game chạy đến chỗ khác ngồi ngoan một chỗ .
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiếm có của con trai ,Tiểu Ngưng lại càng vui mừng cười tươi hơn. Cô cũng không phản đối con trai mình chơi game, bởi vì có rất nhiều trò chơi hay có thể khai phá chỉ số thông minh của trẻ nhỏ. Hơn nữa từ trước đến nay Dương Dương cũng không phải là một đứa trẻ quá ham chơi , một trò chơi mà nó đã chơi đùa một lần rồi thì nó rất ít khi chơi lại lần thứ hai.Tại phòng bếp bận rộn nấu nướng một hồi, cuối cùng ba món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được hoàn thành. Sau khi bày biện đồ ăn ra bàn, Tiểu Ngưng cởi bỏ tạp dề đi gọi mẹ mình lại ăn cơm. Quái lạ, hôm nay thời gian mẹ cô ngủ có chút lâu hơn mọi ngày.Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, gọi khẽ .”Mẹ, mẹ dậy rồi ra ăn cơm đi!“Mẹ cô nằm im trên giường, không hề lên tiếng, có lẽ là đang say giấc nồng. Tiểu Ngưng thấy thế liền lay nhẹ mẹ mình, cất giọng gọi to .”Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi, đến giờ ăn cơm rồi mẹ ơi . . . . Mẹ. . . . . .“ Bất luận Tiểu Ngưng hô to như thế nào, mẹ cô không hề có bất cứ phản ứng nào đáp lại . . . . . .**************************“Anh, Vậy là hoạt động ngày hôm nay thành công tốt đẹp rồi ha!” Đình Đình chạy tót lên xe ông anh họ, quay đầu cười hì hì hỏi, mặt vênh lên chờ lời khen ngợi của Đường Hạo.“Hừ!”. Đường Hạo chỉ đơn thuần hừ nhẹ một tiếng.“Này ,sao anh lại đánh giá người ta thấp như thế hả ? Anh không thấy mọi việc đều thành công rực rỡ như vậy à ?”. Đình Đình không vừa lòng kháng nghị , từ trước đến nay đây chính là công tác to lớn đầu tiên mà cô làm được.Đường Hạo chăm chăm nhìn vào vật trong tay, không thèm đếm xỉa đến cô em họ: “Anh hoài nghi em chính là quảng cáo cho xí nghiệp đồ chơi chứ không phải là quảng cáo cho sản phẩm bia mới của chúng ta!“ “Đương nhiên là quảng cáo bia rồi, Anh không nhìn thấy có rất nhiều người tham gia thi đấu à . Chúng ta đã lợi dụng triệt để ‘ mồi ’, để câu cá lớn!“ ”Ha ha, chỉ sợ người ta liều mạng muốn lấy cho bằng được máy chơi game , chẳng thể nhớ nổi tên loại bia mới của chúng ta!”. Hắn thật sự vô cùng hoài nghi người thắng cuộc kia, cô ta chắc chắn sẽ không nhớ nổi tên loại bia cho mà xem .“Nhất định sẽ nhớ mà . Ha ha, ngẫm lại không ngờ người đạt giải nhất lại là một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối! Cô gái ấy đã lấy được sĩ diện cho nữ giới chúng em!”. Đình Đình rất bội phục nói.Nghĩ đến dáng người của cô gái ấy, Đường Hạo thấp giọng lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ? Anh dám chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải là một thiếu nữ yếu ớt gì cả. Mà chính là đàn bà , là một con cá đã chín . . . . . .““Anh có thể nhìn ra sao?”. Đình Đình mở to hai mắt, sau đó bĩu môi nhìn chằm chằm anh mình: “Anh, anh có điểm biến thái!““Một cô gái mà có thể uống say xỉn đến chết trên đường cái như thế thì sao có thể là một phụ nữ đứng đắn được!”. Lại còn tại trước mắt hắn cởi quần ra nữa, nghĩ tới điều này lại càng khiến hắn khẳng định ‘cô gái’ ấy không hề biết xấu hổ là gì.“Chắc là vì cô ấy rất muốn có được phần thưởng kia đi ? Em cảm thấy đó là một cô gái rất tốt mà. Nói đến không đứng đắn, em cảm thấy ai cũng đều đứng đắn hơn bạn gái của anh nhiều!” .Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Đình Đình cảm thấy cô gái thắng cuộc kia thực sự rất tốt, căn bản không giống như lời ông anh này nói chút nào.“Liên quan gì đến cô ta?”. Đường Hạo không có vẻ hào hứng hỏi vặn lại cô em họ, hắn có thể xác định rằng chính mình không hề thích Tiền Lỵ Nhi, nhưng trên con đường sự nghiệp, Tiền Lỵ Nhi có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Về phần chuyện yêu yêu đương đương gì đó, hắn đã sớm nhìn thấu, căn bản chính là cảm thấy không nên đồng nhất mọi chuyện với nhau.“Anh, em cảm thấy anh tâm tình cứ như một ông già đã hơn năm mươi tuổi rồi ý . Kỳ thật, trên thế giới tươi đẹp này vẫn còn rất nhiều cô gái mà anh có thể thích!”. Đình Đình không muốn mất thời gian khuyên anh trai, anh trai đáng thương của cô, hóa ra nhiều năm vẫn cứ cô đơn như vậy!______________________________________________________________________Hoàn Quyển 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com