TruyenHHH.com

Me Before You







Tôi là người phía nam, không quen với không khí lạnh và khô ráo của phương bắc. Vì quen biết với Yuri, tôi trở nên thích Seoul. Lúc tốt nghiệp có cơ hội đi Incheon – thật ra Incheon mới là quê chân chính của tôi – tôi cũng từ bỏ.

Có đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy toàn bộ Seoul đều tràn ngập hơi thở của Yuri. Chia ly nhiều năm, mỗi khi tôi đi ngang qua một tiệm Starbucks, hoặc là mỗi khi ngửi được mùi cà phê quen thuộc, trong lòng tôi đều hốt hoảng, không hiểu sao bỗng dưng trở nên khẩn trương, nghĩ sẽ được gặp Yuri.

Hiện tại, tôi sắp rời khỏi Ansan. Vì được gặp Yuri, tôi lưu luyến không muốn rời khỏi Ansan.

Sunny nói, khi đi dạo ở một thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ, sẽ có người già đi tới nói chuyện với bạn, nói thứ ngôn ngữ bạn không hiểu, phải nhờ người dịch mới được, cụ già đó sẽ nói muốn bắt tay với bạn, cũng chúc bạn một ngày vui vẻ. Lúc qua ngã tư, vì nhường đường cho một người không đọc được bảng chỉ đường, ô tô sẽ đột nhiên phanh lại, đứng cách người đi bộ khoảng 1m. Ở Mỹ, trong cùng một tình huống như vậy, lái xe đã chửi ầm lên từ đời nào, mà người Thụy Sĩ sẽ vui vẻ cười với bạn một cái, vẫy vẫy tay, nhường đường cho bạn. "Swiss people are freaky nice!"

Ngoại trừ Yuri ra, người Thụy Sĩ duy nhất mà tôi biết, chính là vận động viên tennis Roger Federer. Tôi cảm thấy nụ cười của Yuri vô cùng giống Federer : thật ôn hòa, thật thiện ý, thật khiêm tốn, không có vẻ mặt mừng như điên, có một chút gì đó giữ lại, có một chút ngượng ngùng.

Buổi tối hôm trúng thầu, mọi người tới nhà hàng xa hoa nhất trong thành phố ăn mừng. Rất nhiều người uống say, Sunny uống hết nửa chai rượu mạnh, trong số năm sáu người uống say nằm bẹp trên bàn cũng có Park tổng. Chỉ có Yuri, dưới sự giám sát nghiêm khắc của Sooyoung, là một giọt rượu cũng không dính.

Ăn cơm xong, những người uống say đều được đưa lên taxi về khách sạn. Những người không say ở lại thuê phòng KTV hát Karaoke. Tôi cũng không muốn chen chúc giữa một đám say mèm. Vì vậy tôi nói tôi hơi mệt, sợ ngày mai say máy bay, muốn nghỉ sớm, chào Lee tổng một tiếng, chuồn mất.

Tôi đi ra từ toilet, đụng phải Yuri ở cửa.

"Em về khách sạn à?" Yuri hỏi.

"...Không về."

"Có cần Yul kêu taxi đưa em về không?"

"Không cần, em đi bộ về." tôi mặc một chiếc váy dạ ngắn, khoác một chiếc áo choàng rất dày. Mùa đông Ansan thật ra cũng không lạnh lắm.

Hai mắt tôi vẫn là hai quả hạnh đào như cũ, bộ dạng vô cùng căng thẳng.

Yuri không kiên trì.

Cửa khách sạn là loại cửa quay màu vàng không có song sắt, lúc đẩy vô cùng nặng. Tôi lén lút nghĩ, chân Yuri không tiện lắm, đi loại cửa này sẽ rất mất sức.

Cho nên, lúc đi tới cửa, tôi đột nhiên nói : "Đợi chút, còn cửa khác không? – em không thích đi loại cửa này."

"Claustrophobia (chứng sợ giam cầm)?" Yuri xoay người hỏi tôi.

"Không phải..."

Hai ánh mắt trao đổi một cái, Yuri liền đoán được dụng ý của tôi, lập tức chống gậy đi vào cửa. Tôi đi theo, nhẹ nhàng giữ chặt cửa quay, không để nó xoay quá nhanh.

Quả nhiên hành động của Yuri ở cửa quay có chút chậm chạp. Tuy nhiên, Yuri đi ra rất nhanh, tôi cũng đi ra rất nhanh.

Đi tới bậc tam cấp ở ngoài, Yuri nói với tôi : "Sau này, nếu gặp được tình huống giống vậy, để Yul đi trước, được không? Cửa rất nặng, phải để Yul đẩy."  Hoặc "Nếu cửa đã quay sẵn, em có thể đi trước. Yul đi phía sau."

"Không thể nào, đây là quy củ năm bao nhiêu vây?" nhìn Yuri nghiêm trang dặn dò, tôi chỉ thấy buồn cuời.

"Không phải là quy củ gì, chỉ để em tiện hơn thôi, chỉ có vậy thôi."

"Nói đến tiện hơn, em cảm thấy, để người tiện hơn chiếu cố người không tiện mới đúng." tranh luận, trợn trắng mắt.

"Cảm ơn nhắc nhở, Yul hành động rất tiện." không yếu thế, một câu nghẹn chết luôn.

Dứt lời, Yuri vẫy tay bắt taxi. Thấy Yuri ngồi vào, tôi cũng chui vào.

--------------

Hôm sau, thu dọn hành lý, mọi người lên máy bay, hai giờ sau tới Seoul.

Người thân sớm đứng chen chúc trong đám đông. Ôm nhau, ai về nhà nấy.

Sunny và Sooyoung lập tức chuyển cơ về Thụy Sĩ. Yuri nói công trình của Ansan vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều bản thiết kế kèm theo nữa, Yuri được chỉ định làm, vì vậy Yuri sẽ ở lại Seoul.

Chúng tôi vẫn đi cạnh nhau, tính đi taxi chung. Nhưng vừa mới đi ra đám đông, tôi chợt nghe có người gọi tôi.

"Jessica."

Nhìn theo tiếng kêu, là Lee Donghae.

Đã lâu không gặp, tôi có chút không tin người đứng trước mặt tôi là Lee Donghae. Làn da màu lúa mạch, giữa mùa đông mặc áo tay ngắn, lộ ra hai cánh tay tráng kiện khỏe mạnh. Ấn tượng của tôi về Lee Donghae vẫn là thương nhân kinh doanh văn hóa thành công, không phải là kẻ cơ bắp. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy trên người anh ta tràn đầy không khí vui mừng của ngày hội, tràn đầy tinh lực hơn người. Anh ta mặc một bộ đồ tennis trắng, đeo một chiếc túi tennis trắng, ung dung đứng chờ ở một bên.

"Lee tổng?"

"Vừa đánh tennis xong, thuận tiện tới đón em. Người này chắc là danh tiếng vang xa cô Kwon Yuri." Anh ta vươn tay, bắt tay với Yuri, thật nhiệt tình.

"Anh là–"

"Lee Donghae. Đến từ công ty phiên dịch Nine. Biên chức của Jessica vẫn ở Nine. Cho nên – tôi và cô, đều xem như là cấp trên của cô ấy."

"Anh Lee, xin chào."

"Tôi rất thân với tổng giám đốc Lee Hongki, Park tổng của công ty, ngoại trừ phiên dịch ra, chúng tôi còn có liên hệ khác về nghiệp vụ. Tôi cũng có đầu tư một chút vào bất động sản. Đây là danh thiếp của tôi."

Vì dùng hai tay nhận tấm danh thiếp này, Yuri phải thả hành lý xuống, lại thả luôn gậy chống xuống theo.

"Thật xin lỗi, tôi không mang danh thiếp. Lần sau nhất định sẽ bổ sung." Yuri nói.

"Nghe nói hạng mục ở Ansan, CGP đã trúng thầu?"

"Đúng vậy. Tin tức của anh Lee thật nhanh nhạy."

"Trước kia tôi làm việc ở Thông tấn xã Quận. Chúc mừng chúc mừng! Biểu hiện của Jessica cũng khá tốt hả?"

"Vô cùng tốt. Cảm ơn các anh đề cử cô ấy tới CGP."

Lee Donghae khoát tay, cười nói : "Nine và CGP là quan hệ gì? Đương nhiên là chọn người tốt nhất cho các cô rồi. Cô Kwon có xe tới đón chưa. Tôi có thể lái xe đưa cô về."

"Cảm ơn, không cần. Tự tôi ngồi taxi là được rồi."

"Vậy tôi không khách khí bắt cóc Jessica đi vậy." Lee Donghae tùy tiện cướp hành lý của tôi, xách trên tay mình.

"Không thành vấn đề. Jessica cần xả hơi một chút." Yuri thản nhiên nói "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

***

Trên đường tới bãi đỗ xe Lee Donghae nói : "Jessica em bị cái gì đả kích mà mắt sưng thành như vậy vậy?"

"Ong vò vẽ chích."

"Xì, nói dối cũng phải khoa học một chút đi, mùa đông làm sao có ong vò vẽ? Không phải khóc nhè thành như vậy à? Chuyện gì mà nghiêm trọng tới mức đó, khiến cho em khóc thành như vậy?"

"Không liên quan gì tới anh." Tâm trạng không tốt, chán ghét việc truy hỏi không dứt của anh ta.

"Gửi cho em một lá thư, không thấy em trả lời." anh ta mở cửa xe, ý bảo tôi ngồi vào "Phát hiện không, tôi mới đổi xe."

Là một chiếc Audi, tản ra mùi da thật.

"A. Vậy à?" không nhớ rõ trước đây anh ta đi xe gì.

"Mới mua một tuần liền ăn hai vé phạt."

"Tại sao?"

"Quá tốc."

Sau đó, anh ta nói về audi khoảng 15 phút. Các loại tính năng, các chỉ tiêu và so sánh với các xe đời khác, tôi cảm thấy thật vô vị.

"Cái cô Kwon Yuri kia, em có thân với cô ta không?"

"Bình thường, quan hệ công việc."

"Cô ta dễ nói chuyện không?"

"Cũng được. Không rõ lắm."

"Tôi có một công trình ở đây, tiền rót vào gần đủ rồi, muốn kéo cô ta vào đầu tư. Kiến trúc cũng muốn nhờ cô ta thiết kế."

"Vậy tự anh đi nói chuyện với cô ấy."

"Không vội." anh ta nói, ô tô rẽ vào một con phố nhỏ "Chỗ này mới mở một tiệm cơm, nghe nói tay nghề đầu bếp khá giỏi, vẫn muốn tới ăn thử. Em có thấy hứng thú không?"

"Sao lại không biết xấu hổ để anh mời được?"

"Đừng khách khí."

Xe ngừng trước tiệm cơm, tôi không hơi sức nào mà để ý anh ta đi đâu. Nhìn qua, thấy mặt tiền của tiệm không lớn, bên trong được sửa sang vô cùng tỉ mỉ. Nhân viên nữ mặc sườn xám ngắn tà cùng màu.

Thật ra, ngoại trừ Yuri, Lee Donghae là người thứ hai dẫn tôi đi ăn một mình. Tôi không khỏi nhớ tới mấy câu Yuri nói muốn tôi move on. Sau đó, tôi càng không ngừng nói thầm trong lòng : move on, move on, move on...

Thực đơn được mang ra, Lee Donghae hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi không có ý kiến, kêu anh ta gọi dùm tôi. Anh ta thuần thục gọi món, gọi rượu, tôi vốn không có khẩu vị gì, đồ ăn hơi ngọt, tôi xin người bán hàng một lọ tiêu.

"Thật xin lỗi, quên hỏi, em là người ở đâu?"

"Người Bosung."

"Người Bosung, hèn gì thích ăn tiêu. Tôi thì không thể đụng vào một chút hạt tiêu, ăn một lần liền sặc."

"Vậy sau này tôi cách xa anh một chút, tôi không cay không vui." Tôi nhìn anh ta, cười mỉa.

"Cho nên lọ tiêu là một thứ tốt, sau này ra ngoài ăn, tôi chỉ cần nhớ mang theo một lọ tiêu là được."

Ego lớn như vậy, tôi không phản đối.

(Ego – lòng tự trọng).

Đối với người ăn cay mà nói, hai chữ "lọ tiêu" này đúng là nhục nhã. Tôi không thích ăn tiêu lắm, thích nhất ăn tiêu vụ cuối của mùa thu, vị đậm, rất cay, cay tới mức miệng không đau mà dạ dày đau.

Tiếp theo, anh ta bắt đầu nói tin tức quốc tế một năm qua, thị trường chứng khoán Mỹ, xung đột Palestin, giá dầu thô, Triều Tiên thử nghiệm vũ khí hạt nhân, bạo động Thái Lan, chính sách của EU với Hàn Quốc. Anh ta dừng lại rất lâu ở vấn đề "Saddam Hussein". Sau đó, anh ta bắt đầu nói tin tức thể thao : bóng đá Ý, NBA, cúp C1, dừng lại thật lâu ở "Tennis". Tôi vừa nghiêm trang nghe, vừa nghiêm trang gật đầu. Thật tốt, khỏi đọc báo. Sao lúc thi lên cao học lại không gặp được người này, những câu về thời sự cũng không cần ôn tập.

"Bình thường em giải trí bằng cái gì?" thấy tôi nửa ngày không hé răng, chỉ lo gật đầu, ăn cơm, anh ta không thể không đổi đề tài.

"Xem TV, đọc sách, ngủ..."

"Em có xem "Thời sự" không?"

"Chưa bao giờ xem."

Cằm anh ta giống như sắp rớt xuống luôn vậy : "Chưa bao giờ xem? Em không bao giờ quan tâm tới tình hình thế giới?"

"Không quan tâm. Tôi thiển cận lắm."

"Vậy làm sao em thi lên nghiên cứu sinh được?"

"Đề cử."

"Vậy em xem gì trên TV?"

"Phim giờ Vàng", "Không nói chuyện tình yêu", có khi xem phim hành động, và phim hài"

Anh ta thổn thức.

"Em có đọc báo hằng ngày không?"

"Có. Tin tức giải trí, Gia cư, Cuộc sống thành phố — chỉ đọc ba tờ này thôi, những tờ còn lại cầm lên đều bỏ xuống."

"Tạp chí thì sao?"

"Tôi là độc giả trung thành của "Trích văn của độc giả". Cũng đọc "Gia đình" và "Ngôn tình"

"Không thể tưởng được...sở thích văn học của em...ừm...nói như thế nào đây? Cần nâng cao hơn. Tôi đề cử tiểu thuyết "Thê thiếp thành đàn"

Tôi vội vàng nói "Đúng rồi, anh và Seungyeon thế nào rồi? Có nối lại tiền duyên không?"

"Tiền duyên? Sao được? Bỏ lỡ là bỏ lỡ."

"Seungyeon khá tốt nha. Trẻ, đẹp, có tài, mốt. Đứng cạnh anh rất xứng, thật đó."

Anh ta uống một ngụm rượu, cười : "Em hiểu mà, có một quyển sách từng nói rồi, người đang yêu chia làm hai loại. Một loại là "kiểu trữ tình", người như vậy trong tình yêu chỉ tìm kiếm một bóng dáng lý tưởng, chẳng sợ vấp phải nhiều lần trắc trở, cũng có chí thì nên. Một loại là "kiểu tự sự", thích đủ kiểu người. Seungyeon thuộc loại người sau, tôi đã bị cô ấy tự sự một lần rồi. Em thì sao? Trữ tình, hay là tự sự?"

"Không biết, chưa nghiên cứu bao giờ." Tôi lau miệng, nói "Tôi ăn xong rồi."

Mặt anh ta có chút khó coi. Vì vừa rồi chỉ lo nói chuyện, anh ta không động đũa bao nhiêu. Tôi thì lại vừa nghe vừa ăn, chiến đấu xong rất nhanh.

"Không ngờ em ít nói như vậy." anh ta nói "Đúng rồi, quyển sổ kia, phiền em làm nhanh hơn một chút được không? Người ta đang cần gấp."

"Tôi cần một tuần, không lâu quá chứ?"

"Đương nhiên là không quá. Tối rảnh không? Chỗ tôi có rạp chiếu phim gia đình, bạn bè có mang mấy đĩa phim mới từ nước ngoài về, hiệu quả âm thanh rất tốt. Vài người bạn muốn tới xem, nam, nữ đều có, em cũng tới đi."

"Chà, hôm nay tôi hơi say máy bay, lần khác đi." tôi làm bộ dạng như sắp ngất.

Anh ta đánh giá tôi, cười khổ : "Tôi ít hấp dẫn vậy à? Jessica – tôi chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy trước mặt phụ nữ.

"Cuộc đời không phải lúc nào cũng đẹp rực rỡ."

Anh gọi nhân viên tới tính tiền.

Anh ta đưa tôi về nhà, trên đường không nói lời nào.

Lúc xuống xe, anh ta quay cửa kính xuống, nói với tôi : "Jessica, tôi cũng là kiểu trữ tình. Khi mà kiểu trữ tình gặp được kiểu trữ tình, bén lửa là chuyện sớm muộn."

Ánh mắt người này nhìn tôi, nóng rực, làm tôi cảm thấy hơi nóng. Xong rồi, sụp hố.

Lương tâm thức tỉnh, tôi cảm thấy hơi áy náy : "Lee Donghae, tâm trạng tôi hôm nay không tốt, mắt sưng anh cũng thấy. Mấy câu tôi vừa nói anh cũng đừng để ý."

"Tâm trạng không tốt, không bằng tối tới nhà tôi xem phim đi. Nói chuyện với mọi người thì tâm trạng sẽ tốt lên thôi." Chưa từ bỏ ý định, cố gắng lần cuối cùng.

"Cảm ơn, tôi không đi."

Tôi về phòng, đóng cửa, ngã lên giường. Nhớ tới một câu Yuri từng nói.

"Nếu em quen với việc người ta đối xử với mình như vậy, tương lai em sẽ gả cho một người có vẻ tốt."

Yuri, Yul hại chết em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com