TruyenHHH.com

Mdts Vong Tien Tong Hop Fanfic Ngan

Dành tặng Dannn_pie 🤲🏻

Chuyện nhỏ 10. [ABO] HÔM NAY CHA LẠI BỊ HỎI CƯỚI

Cha đứa nhỏ một mình nuôi nó lớn, bởi vì phụ thân nó đi có việc, đi biền biệt suốt mấy năm.

Vài năm sau, phụ thân nó quay trở về. Đón chào phụ thân nó không phải là cái ôm cái hôn đầy cảm xúc từ cha nó, cũng không phải giọng nói hiền từ ấm áp của bá phụ và thúc công nó, mà là tiếng hét đầy lo lắng của chính nó:

"Phụ thân à, người mà không về nữa thì người ta sẽ cưới cha đi mất đấyyyyyy!"

...

Ngụy Vô Tiện thở dài, chống cằm nhìn qua tờ hôn thư dưới ánh mắt khó xử của Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi. Hắn nhìn cũng không buồn nhìn nữa, chỉ phất tay bảo: "Trả về cho bọn họ, nói là ta không gặp."

Lam Tư Truy biết hắn không muốn xem, cũng chỉ muốn đem tới báo cho hắn một tiếng rồi sau đó đành thở dài lấy lại tờ hôn thư: "Vâng, Ngụy tiền bối."

Lam Cảnh Nghi nhíu mày không vui hỏi: "Ngụy tiền bối, ngài không định làm gì ạ? Cứ trốn tránh mãi như thế ư? Con thấy tốt nhất là nên đứng ra nói một năm một mười với bọn họ, để bọn họ cắt đứt cái suy nghĩ hão huyền đó đi!"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng cười. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lam Triêu Dương ngồi bên cạnh, hắn đưa tay khẽ xoa đầu cậu nhóc: "A Duật, đừng lo lắng."

Đoạn rồi hắn quay ra nói với Lam Cảnh Nghi: "Kệ đi. Dù sao tập tục của tu chân giới đã là như thế, như một tư tưởng đã ăn sâu vào máu của tất cả mọi người rồi. Nói cũng nào có ích gì?"

Lam Cảnh Nghi tức giận muốn nói gì đó thì bị Lam Tư Truy bên cạnh lắc đầu giữ tay cậu. Lam Tư Truy biết Ngụy Vô Tiện cũng khổ tâm lắm chứ, thế là bèn kìm lại Lam Cảnh Nghi đang tức giận phừng phừng rồi ra hiệu cho cậu thôi không nói nữa.

"Cha..." Lam Triêu Dương đưa tay nắm lấy tay cha mình, khẽ gọi một tiếng. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Ừm, ta đây."

Lam Duật tự là Triêu Dương, năm nay mười sáu tuổi, trổ mã thành một thiếu niên thừa hưởng hết tất cả ưu điểm từ hai người cha của mình. Nhưng ba năm trước cậu đã phải tách khỏi phụ thân; dù thế, thiếu niên vẫn mạnh mẽ phấn đấu trưởng thành với khát khao bảo vệ cha và bảo vệ gia tộc. Ấy vậy nhưng cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, sẽ lo lắng và nhung nhớ lắm khi đã lâu không được gặp người thân yêu.

"Con nhớ phụ thân..." Cậu nhóc ngước mắt nhìn, đôi mắt lưu ly xinh đẹp như khắc ra từ một khuôn với người trong tim hắn: "Bao giờ phụ thân mới trở về ạ?"

...

Hội Thanh Đàm năm nay được tổ chức ở Lam gia. Từ sáng sớm, vô số người ra kẻ vào đã đến. Nhìn nơi thanh tịnh như Vân Thâm Bất Tri Xứ, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng chỉnh sửa quần áo đầu tóc và giữ phong thái quân tử nền nếp cho hợp không khí, cũng cố gắng đi nhẹ nói khẽ cười duyên hết sức có thể...

"Nghe nói Di Lăng lão... À không, nghe nói Lam nhị phu nhân... à lại nhầm, nghe nói Ngụy công tử vẫn một mực chối từ hôn thư đưa đến hả?" Một người tu sĩ len lén nhích người sang bên cạnh, hỏi người đi cùng mình. Nhìn thấy Lam gia, rất nhiều người đều liên tưởng đến mấy chuyện ồn ào suốt mấy năm gần đây, về chuyện Lam nhị phu nhân... ấy lại nhầm, là chuyện Ngụy công tử tái hôn với ai.

Một kẻ khác nhìn quanh, sau đó mới cẩn thận đáp lời: "Lam gia giữ hắn như giữ bảo bối, ai nỡ gả đi nhà khác? Huống hồ chẳng phải Ngụy công tử đã một lòng dành hết tình cảm cho Hàm Quang Quân rồi à?"

Một tên tu sĩ đi qua vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người, theo bản năng thốt lên: "Hừ, đúng là Di Lăng lão tổ nổi tiếng không biết quy củ! Quy luật nếu Càn nguyên không còn nữa thì Khôn trạch phải tái hôn đã tồn tại biết bao nhiêu năm, hắn nghĩ hắn là ai mà có thể không tuân theo?"

Người nhà tên này vội vàng đi tới, giơ tay bịt miệng gã lại: "Công tử à, chú ý ngôn từ, đây là Lam gia đấy!"

Gã kia nghe thế thì khí thế bẹp hẳn, trong lúc nhất thời tức đến chết nghẹn, nhưng cuối cùng cũng đành phải hậm hực ngậm miệng. Người tùy tùng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh rồi dáo dác nhìn xung quanh, không thấy môn sinh Lam gia nào nghe được mới thở phào.

Lam Triêu Dương đứng phía sau cây ngọc lan lớn, đôi mắt lưu ly thoáng sự giận dữ khi nghe thấy lời ra tiếng vào công kích cha. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ phẫn nộ siết lấy vỏ trên thân cây bên cạnh, sau đó xoay lưng rời đi.

Tại Nhã thất, các vị tông chủ thế gia đã ngồi vào bàn. Hôm nay Lam Triêu Dương không muốn tham gia, nhưng vì cha cậu bắt buộc phải xuất hiện, lại nhớ tới mấy lời bàn tán nói ra nói vào khi nãy nên cậu quyết tâm tới dự.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên tay phải Lam Hi Thần đang từ tốn uống trà, trông cực kỳ ung dung nhã nhặn. Thân thể hắn sau khi được hiến xá đã gần như hoà hợp thành một thể với linh hồn, vậy nên dung mạo cũng dần biến hoá giống kiếp trước. Chính Giang Trừng cũng đã lặng lẽ nói với cậu nhóc rằng gương mặt này của cha ngươi đã giống đến chín phần với cơ thể ban đầu. Chỉ là nếu kiếp trước trên gương mặt kia là phong lưu tiêu sái không kiềm chế được, thì hiện tại lại đượm đôi chút dịu dàng hoà cùng cảm giác đã thấu tỏ hết mọi sự của trời đất. Giống như viên ngọc đã được tôi luyện, khí chất của hắn được mài mòn dần đi những góc cạnh theo năm tháng và rực sáng một cách đặc biệt hơn.

Đương nhiên Giang Trừng sẽ không nói ra những lời này, đây là đánh giá trong lặng thầm thôi. Túm lại là Ngụy Vô Tiện bây giờ trông giống tên ẻo lả hơn kiếp trước á, Giang Trừng thầm cười nhạo.

Lam Triêu Dương đến gần rồi cúi người chào Lam Hi Thần cũng như các tông chủ. Sau đó cậu mới đến cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, gọi một tiếng: "Cha."

Ngụy Vô Tiện thấy cậu thì ngạc nhiên hỏi: "A Duật à? Sao con bảo hôm nay không đến cơ mà?"

Lam Triêu Dương cười: "Con đổi ý rồi. Con phải đến để bảo vệ cha chứ!"

Âm thanh của cậu nhóc không lớn, nhưng ngồi trong đại sảnh đều là tông chủ, tu vi không thấp nên nghe thấy rành mạch. Tay bọn họ đồng loạt hơi khựng lại, sau đó lại khụ khụ che lấp xấu hổ, làm bộ như không nghe thấy.

Lam Triêu Dương cố ý nói vậy, cậu nhóc lên tiếng như một lời cảnh cáo đối với những người kia. Cậu quét mắt một vòng, âm thầm cười khẩy: Thử hỏi trong đám tông chủ ngồi ở chỗ này, có ai chưa từng một lần mang hôn thư đến trước mặt cha cậu?

Có Lam Triêu Dương ta ở đây, còn khuya mới có thể thành công nhé, hừ.

Hội Thanh Đàm – dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy cảnh giác của Lam Triêu Dương – cứ thế căng thẳng trôi qua. Lam Hi Thần biết cháu trai mình bảo vệ cha nên cũng chẳng hề ngăn cản, thậm chí còn âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng cậu nhóc.

Nói được một hồi, có một môn sinh Lam gia bước vào thầm thì nói gì đó với Lam Hi Thần. Đôi mắt Lam Hi Thần sáng lên, nụ cười trên khoé môi dường như rực rỡ hơn hẳn. Rồi sau đó y quay lại nói: "Lam mỗ có chút chuyện gấp cần giải quyết nên xin cáo lui, mong các vị thứ lỗi. Các vị cứ tiếp tục thảo luận, một lát sau ta sẽ quay lại."

Mọi người vội khách khí đáp lời để tiễn Lam Hi Thần rời đi. Người trong sảnh lại quay về thảo luận đủ thứ chuyện, nhưng coi bộ không còn chuyên tâm nữa, ánh mắt không ngừng tập trung vào một người.

Nói qua nói lại, cái gì mà tổng kết hội nghị rồi thành quả săn đêm, Ngụy Vô Tiện nghe đến mức chóng mặt, nhíu mày giơ tay day thái dương. Lam Triêu Dương vẫn luôn chú ý tới cha mình, thấy vậy thì vội hỏi: "Cha sao vậy? Cha mệt sao, cần đi nghỉ không ạ?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta..."

Chưa kịp dứt lời, một âm thanh âm dương quái khí chợt xen ngang: "Ngụy công tử thân thể không khoẻ, coi bộ thiếu hơi Càn nguyên bên cạnh cũng không tốt lắm nhỉ?"

Không khí trong Nhã thất tĩnh lặng một giây rồi sau đó chợt trở nên thật nặng nề.

Lam Triêu Dương ngay lập tức đứng bật dậy trong cơn phẫn nộ xộc lên đầu. Cậu biết ngay mà, đám người này vẫn chưa từ bỏ ý định làm khó dễ với cha cậu!

Nhưng cậu không đứng lên được, bởi vì Ngụy Vô Tiện giơ tay giữ lấy tay áo cậu rồi kéo cậu ngồi lại. Lam Triêu Dương vừa tức giận vừa kinh ngạc, quay lại nhìn hắn, bất mãn kêu lên: "Cha!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Trật tự ngồi yên." Sau đó hắn bình tĩnh ung dung chỉnh lại tay áo rồi mới ngước mắt hỏi: "Vị này... ngươi là ai vậy?"

Người kia sửng sốt hai giây rồi đột nhiên tức điên lên, dường như bị người ta dội một gáo nước lạnh vào mặt: "Ngươi!"

Gã ta bỗng chợt trào phúng một câu: "Phải rồi, Ngụy công tử cao quý như thế, đâu có để các tông chủ thế gia vào trong mắt đâu cơ chứ?"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì trong lòng cười nhạo một tiếng, đang định hắng giọng phản bác thì lại có một người khác nói xen ngang: "Diêu công tử nói lời này không đúng rồi, Ngụy công tử vẫn để ý đến những người khác mà chứ có phải làm lơ tất cả đâu?"

Ngụy Vô Tiện hơi hơi liếc mắt nhìn về phía người vừa mở miệng. Hắn ngẫm nghĩ trong lòng, gã ta mở miệng nói là có ý bênh vực ta hay giễu cợt ta vậy?

Người vừa đứng lên kia tự giới thiệu: "Ngụy công tử, ta là Tôn Giáng, gia chủ Đình Viên Tôn thị."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu ý nói ta vẫn đang nghe. Người kia hắng giọng nói tiếp: "Bốn ngày trước, ta có gửi hôn thư tới Vân Thâm Bất Tri Xứ..."

Thanh kiếm của Lam Triêu Dương thình lình rời vỏ một nửa.

Ngụy Vô Tiện: "......."

Tôn Giáng: "Tuy Ngụy công tử đã một lần từ chối hôn thư của ta, nhưng tại đây, ta xin phép nói rõ ràng luôn..."

"Ta sẽ không bỏ cuộc."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trong mắt Tôn Giáng là sự kiên định mà sợ là đến chính bản thân Ngụy Vô Tiện hắn đây cũng không cản lại được: "........."

"Ta, sẽ theo đuổi Ngụy công tử!"

Ngụy Vô Tiện: "........."

Lam Triêu Dương: ".........."

Ngay khi Tôn Giáng vừa dứt lời, đột nhiên có kẻ khác đập bàn bật dậy: "Hừ, Tôn tông chủ, ngươi cũng đừng đứng ở đấy mà khoe khoang! Ngụy công tử thậm chí còn không thèm ra mặt gặp ngươi, ngươi bằng ta sao?" Người kia nhếch miệng cười đầy khiêu khích, "Người như Ngụy công tử, ngươi còn lâu mới có cơ hội để theo đuổi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như chuyện này càng nói càng lệch khỏi quỹ đạo rồi thì phải. Tại sao đang có cái vị... Diêu công tử kia công kích hắn, sau đó lại có người khác tranh cãi nhau xem ai sẽ vào mắt xanh của hắn?

Xin lỗi, người vào mắt xanh của hắn được chỉ có Hàm Quang Quân thôi.

Người vừa nói kia bây giờ lại thao thao bất tuyệt: "Ngụy công tử, ngài nhìn ta và hắn, ai khiến ngài vừa mắt hơn? Ta nói thật, Tôn tông chủ tuổi cao rồi, năm thê bảy thiếp, Ngụy công tử gả vào đó không sợ mình phải chịu khuất nhục sao? Tại sao không thử so sánh giữa ta và hắn xem ai tốt hơn ai?"

Tôn Giáng giận đến mức trợn mắt. Mới ba mấy tuổi đầu đã bị nói "cao tuổi", gã tức tối quát: "Trần Lê, ngươi ăn nói cho cẩn thận!"

"Làm sao?" Trần Lê trợn mắt khiêu khích, "Cái bộ dạng giả vờ đạo mạo của ngươi mà cũng đòi Ngụy công tử để ý á? Ta nói không đúng à... À không, đúng là có chỗ ta nói sai thật, nhà Tôn Giáng không phải năm thê bảy thiếp mà là tam cung lục viện, ba ngàn giai nhân! Ngụy công tử, ngươi nhịn được sao?"

Có mấy người ngồi xung quanh đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, chụm đầu ghé tai thầm thì: "Ngươi thấy Ngụy công tử xứng với ai hơn?"

Một người liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Người kia vẫn đang yên tĩnh ngồi một chỗ, áo trắng trên người bao phủ khiến hắn trở nên nhỏ bé đi đôi chút, như được bao bọc trong rất nhiều tầng lớp bảo hộ. Thân hình mảnh mai thon gầy đến mức tưởng chừng chỉ cần một vòng tay là có thể ôm gọn, đột nhiên khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Khôn trạch đã hiếm, mà một Khôn trạch đẹp như thế kia lại càng khó tìm.

Hắn ta vội vã cúi đầu uống trà, ngăn cản nhiệt độ nóng bỏng trên mặt mình, lắp bắp trả lời: "Ngươi... ngươi thấy ta thế nào?"

Người hỏi: "........"

"Đủ rồi!" Lam Triêu Dương rút kiếm, sắc kiếm đỏ sậm lưu chuyển trên thanh kiếm màu xanh băng lạnh lẽo. Cậu quát lên một tiếng để chặn lại hai người kia cãi nhau càng lúc càng lớn cùng với tiếng bàn tán xôn xao: "Các ngươi ít nói lại, cha ta còn ở đây, ta còn đứng đây!"

Trần Lê nhìn cậu hơi mỉm cười, trông có vẻ thật là hiền từ: "Tiểu Lam công tử, ta biết ngươi muốn bảo vệ cha mình. Nhưng ngươi cũng nghĩ thử xem, thân thể Khôn trạch sẽ không tốt khi không có Càn nguyên bên cạnh đấy. Ngươi đành lòng nhìn cha ngươi cứ ngày một yếu đi như vậy sao?"

Lam Triêu Dương hơi khựng lại. Rõ ràng có thể thấy nhắc đến sức khoẻ của cha là đả động được cậu. Nhưng ngay sau đó, Lam Triêu Dương vừa căm giận vừa kiên quyết nói: "Vậy thì cũng không đến lượt các ngươi nhúng tay, cha ta còn có phụ thân ta!"

Tôn Giáng cười nhạo, khinh miệt nói: "Hàm Quang Quân biệt tích mấy năm, ngươi không nghĩ tới... trường hợp xấu nhất có thể xảy ra là gì ư?"

Đôi tay cầm chén trà của Ngụy Vô Tiện hơi dừng lại, sau đó chợt hơi run rẩy. Ngay sau đó hắn đặt thật mạnh chén trà xuống bàn, lạnh giọng nói: "Đủ chưa?"

Đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước chợt xẹt qua một sắc đỏ đậm, giọng nói của hắn tràn đầy gai góc lạnh lẽo: "Không nhớ tới ta còn đang ngồi đây sao?"

Mọi người chợt ngậm miệng, không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng. Tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ tới: Người trước mắt đâu chỉ là Khôn trạch Ngụy Vô Tiện, hắn còn là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện! Người đã từng làm mưa làm gió, xuất hiện trong truyền thuyết bất khả chiến bại rất nhiều năm trước mà không ai bì kịp!

Tôn Giáng khẽ nuốt nước bọt, lấy lòng cười cười: "Ngụy công tử, ngài... ngài không định suy xét một chút sao?" Hắn nhìn quanh, sau đó chán ghét hướng mắt về phía Trần Lê: "Ta, hay hắn?"

Ngụy Vô Tiện đứng lên dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cả đại sảnh. Hắn cười một tiếng, nhấc tay phủi chút bụi không tồn tại trên vạt áo trắng muốt. Tấm áo trắng mà Ngụy Vô Tiện đang mặc mang phẩm cấp cực cao, hoa văn mây cuốn rung động theo từng động tác của hắn, thanh cao xuất trần tựa như trích tiên. Ngụy Vô Tiện như có như không cười một tiếng, hỏi:

"Các ngươi nhìn cho kỹ, ta đang mặc gia bào của nhà ai hả?"

"Người của Cô Tô Lam thị mà các ngươi cũng dám mơ tưởng?" Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng như băng vang lên bên ngoài cánh cửa Nhã thất, làm cho đám người đang ngây người trong sảnh cũng kinh ngạc nhìn lại. Một bóng người xuất hiện trước mắt, áo trắng Lam gia, mạt ngạch mây cuốn đoan chính đeo trên trán. Gương mặt đẹp đẽ như điêu như tạc, lại mang theo sự uy nghiêm tột độ.

Lam Triêu Dương nghe tiếng động thì quay phắt sang, sửng sốt một hồi. Nhìn thấy người đứng ngoài kia là ai, cậu nhóc kinh ngạc một lát rồi thình lình hét lên: "Phụ thân! Người trở về rồi!"

Người kia... đúng là Lam Vong Cơ. Sự xuất hiện bất chợt của y làm tất cả mọi người đều đơ ra như trời trồng, bởi vị Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất này vì lí do gì đó đã rời khỏi tu chân giới rất lâu. Biết bao người đều kháo nhau rằng y mất tích, y đi săn đêm bị chết trận, vô vàn những thuyết khác nữa; song khi Lam Vong Cơ bất ngờ đứng đây, mọi lời đồn nhảm nhí hoài nghi ngoài kia đã ngay lập tức sụp đổ!

Y chưa kịp mở lời đáp lại con trai thì lại nghe đứa nhỏ gào lên: "Phụ thân mau bảo vệ cha, có người muốn cướp cha!"

Từ khi nhìn thấy gương mặt kia, đầu óc Ngụy Vô Tiện đã trống rỗng không suy nghĩ được gì. Ngừng một lát, không khí lặng thinh, và cuối cùng trên viền mắt đột ngột nóng lên như bị ai đốt lửa.

Ba năm xa cách. Vì thân thể này của hắn sau khi hiến xá chưa thể tu ra kim đan nên bệnh tật quấn thân, Lam Vong Cơ theo chỉ dẫn của y sư đến một nơi rất xa rất xa chỉ để tìm nguyên liệu làm  thuốc cho hắn.

Y... đã trở về.

Ba năm thôi mà. Mỗi đêm cô độc nằm nghĩ ngợi vẩn vơ, Ngụy Vô Tiện lại tự nhủ: Thời gian ngắn như thế, hắn đương nhiên có thể chờ được. Người kia đã chờ hắn mười ba năm; còn hắn, mới ba năm trôi qua thôi, hắn làm sao lại yếu đuối đến mức chờ không nổi kia chứ?

Một giọt rồi hai giọt, dòng lệ chợt tuôn khỏi khoé mắt. Đôi mắt hoa đào ngập tràn vui sướng, ngạc nhiên xen lẫn nhung nhớ; thậm chí sự nghiêm nghị lạnh lùng hắn cố dựng xây nên để chống chọi bấy lâu cũng đã lần lượt vỡ tan ra khi trông thấy Càn nguyên kia. Hàng ngàn hàng vạn cảm xúc tuôn trào trong dòng nước mắt mặn chát, lăn dài trên gò má. Hắn không nghĩ được gì nữa, cũng không nghe thấy gì nữa. Chỉ biết là đến khi hoàn hồn, chính mình đã vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ.

Tiếng gọi trầm thấp mà chất chứa dịu dàng đến vô cùng nhẹ nhàng vang lên bên tai, thanh âm mà đã ba năm trời hắn chưa nghe được: "Ngụy Anh, ta đã về rồi."

Ngụy Vô Tiện vùi mặt trong lớp áo trắng của người nọ, không màng thể diện đột nhiên khóc lên. Hắn cố gắng hết sức để kìm lại tiếng nức nở, dẫu vậy, đôi vai nhỏ vẫn không ngừng run lên, bán đứng cái phòng tuyến giả vờ mạnh mẽ của hắn. Mọi đau đớn nhớ thương, mọi cô đơn buồn bã đều theo dòng nước mắt mà ra, như thể hắn muốn kể hết tất thảy cho người nọ biết sự rối bời trong lòng mình. Như một đứa trẻ không thể tự khống chế cảm xúc, hắn cứ thế vùi đầu vào vòng tay nhạt vị đàn hương của người kia, vùi đầu vào cần cổ người kia để khóc giữa tiếng nghẹn ngào không ngừng lặp lại: "Lam Trạm..."

"Lam Trạm."

"Lam Trạm..."

Mà mỗi tiếng gọi, đều có thể nghe tiếng Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp lại một câu: "Ta ở đây."

Hết.

Ngoài lề:

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nhìn đám người trong Nhã thất. Nhã thất lặng yên như bị đóng băng, không ai dám ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đã trở về Tĩnh thất vì tiệc hội Thanh Đàm hiện giờ đã xong rồi. Nhưng không để bất kỳ ai đứng dậy khỏi vị trí ngồi, Lam Vong Cơ đã dùng sức mạnh khủng bố của mình để giữ lại đám tông chủ trong không gian bị phong ấn trong Nhã thất. Tất nhiên nếu làm vậy thì sẽ bị người ta chỉ trích là Lam gia cậy mạnh hiếp yếu, không tôn trọng người ngoài; cơ mà Lam gia rất dõng dạc nói rằng họ ngồi đây với tư cách những-người-đàn-ông-đang-cùng-theo-đuổi-một-người (=)))))?), cho nên chúng ta quyết chiến một trận cho xong đi.

Ha ha.

Lam Vong Cơ lạnh nhạt lên tiếng: "A Duật, nói đi."

Lam Triêu Dương gật đầu nhanh chóng liến thoắng: "Ba năm liền! Người đi ba năm, cũng là ba năm cha bị bọn họ đeo bám quấy rầy, hết người này đến người khác gửi hôn thư đến!"

Lam Vong Cơ lạnh lùng dùng đôi mắt lưu ly của mình nhìn một đám gia chủ, như thể muốn đục khoét thứ hồn phách bỉ ổi của bọn họ: "Ta là Càn nguyên của hắn."

"Bọn họ cho rằng người đã chết!" Lam Triêu Dương căm tức nói: "Thậm chí còn viện cớ là suy nghĩ cho sức khoẻ của cha thì nên để hắn tái giá, sao đó lấy lí đó để ép cha phải lựa chọn bọn họ!"

Không khí xung quanh người Lam Vong Cơ đã lạnh đến mức trong vòng năm thước có thể đóng băng, y lại lạnh nhạt nói một câu: "Mong các vị tông chủ cho Cô Tô Lam thị Ngụy Anh một lời giải thích thoả đáng."

Đám người run rẩy, sợ hãi kinh hoàng. Nhưng tiếng nói của Lam Vong Cơ vẫn như lưỡi rìu của tử thần lửng lơ trên đầu, chỉ vài giây nữa là chém đứt cổ: "Ngụy Anh, là người-của-ta."

"Kể cả khi Lam Vong Cơ ta hoá thành tro, cũng không ai có thể thay đổi sự thật này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com