TruyenHHH.com

Mdts Dong Nhan Am Lay Viem Duong Ao Bao Hoan


Đứa trẻ nối dõi được sinh ra dưới ánh dương vĩnh cửu của thành Bất Dạ Thiên, lớn lên khoẻ mạnh tuấn tú với cặp mắt màu huyết đầy ma mị di truyền từ mẫu thân mình. Với nhi tử đầy tiềm năng trước mắt, Ôn Nhược Hàn liền cảm thấy phổng mũi đến kì lạ. Lúc ấy y không vui không buồn, chỉ là phảng phất cảm thấy bản thân như đạt được một kì tích không nhỏ khi cho ra đời một người thừa kế có thể nắm chắc sự phồn vinh của Kì Sơn Ôn Thị trong tay.

Cũng mất không ít thời gian để y tuyển về những nhũ mẫu lành nghề nhất cho con mình, những lão sư danh giá bậc nhất cho việc học tập cũng như những thị vệ trung thành nhất để bảo hộ hắn. Ôn Trục Lưu theo yêu cầu của y tuân thủ những mệnh lệnh nghiêm ngặt nhất để túc trực cạnh nhi tử dưới mọi hoàn cảnh.

Nói dễ hiểu hơn, Ôn Nhược Hàn có kẻ thù đến từ mọi gia tộc và ngay cả trong nội bộ Ôn gia, nên y hiểu rõ rằng đến cả những kẻ thấp kém hèn mọn nhất đều có thể ra tay với hài tử độc đinh của mình nếu có chỉ nửa phần cơ hội.

Sau khi mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Ôn Nhược Hàn nhìn xuống đứa bé yếu ớt đang yên tĩnh nằm trong cái tư thế ôm đầy gượng ép của phụ thân nó. Y quan sát từng cái nhíu mày khe khẽ của nó cũng như ánh nhìn kiên định hiện lên rõ mồn một trong ánh mắt kia, tất cả đều hệt như một bản sao thu nhỏ của y vậy.

Và rồi sau khi suy đi tính lại một hồi, y gạt phắt đi hai cái tên Ôn Húc và Ôn Triều, thuận thế đặt tên hài tử đầu lòng là Ôn Vô Tiện.

Cái tên vẫn chưa thoả đáng cho lắm, như thể có một chữ nào đó bị khuyết thiếu vậy.

Ôn Nhược Hàn từ chối tin rằng lỗi là nằm ở cái hộ "Ôn" của mình.

Kỳ quái thật sự.

~~

Vài năm đầu đời của Ôn Vô Tiện, phụ thân Ôn Nhược Hàn của hắn gần như quên mất rằng mình mới có một đứa con trai.

Nghĩa vụ của một phụ thân mẫu mực y đều hoàn thành, nhưng là theo kiểu tự động cứng nhắc, không vượt quá cũng chẳng kém đi so với những gì người ta mong đợi ở Ôn tông chủ danh tiếng lừng lẫy. Y luôn đều đặn đọc những báo cáo trong quá trình rèn luyện của nhi tử rồi tuỳ tiện đáp ứng những chi phí sinh thêm theo thời gian. Y tham gia lễ đặt tên tự của hắn và mang đến những món quà tất nhiên xa xỉ đến mức chỉ cần thoáng nhìn qua đã là thấy được sự phô trương kiêu ngạo đối với vị thế của đứa con này. Y cũng theo dõi những mốc chiến tích nhất định của Vô Tiện một cách thầm lặng nhưng đầy ủng hộ.

Chung quy lại thì việc trưởng thành của Ôn Vô Tiện đều không có vấn đề gì quá nghiêm trọng đến nỗi cần sự ra mặt trực tiếp của Ôn Nhược Hàn, nên y chỉ việc nhìn người thừa kế của mình phát triển nảy nở tài năng qua tháng năm một cách an tâm, mãn nguyện.

Thực ra đối với Ôn Nhược Hàn, có gì đó còn hơn cả hai chữ "mãn nguyện".

Là thân sinh phụ thân của Ôn Vô Tiện tựa như là một trách nghiệm rất đỗi khoan khoái dễ chịu, đặc biệt là khi Ôn Nhược Hàn có thể dễ dàng vượt đầu mấy bậc cha nương khác khi nói đến năng lực của nhi tử mình mà không cần bất kì lời dối trá hay khuếch đại nào.


"Trưởng nam của ta vừa bắt đầu học cung tiễn." Vị tông chủ nào đó lên tiếng giữa buổi yến tiệc. "Hôm nay nó bắn trúng hồng tâm ba lần liền."

Và Ôn Nhược Hàn, người chưa bao giờ để tâm đến mấy cuộc nói chuyện phiếm tầm thường đó, hiện tại lại phi thường vênh váo mỗi khi có thể chen ngang vài câu như kiểu, "Ta chưa từng thấy con ta bắn trúng thứ gì ngoại trừ hồng tâm ra."

Rồi y lại đắc ý im lặng tiếp khi nhìn thấy biểu tình xấu hổ của mấy người xung quanh.

Những lúc yên tĩnh bất thường thế này đều là do y mà nên, nhưng lần nào y cũng thấy rất vui vẻ nếu làm thế.

Đến tận khi Ôn Vô Tiện mười một tuổi, Ôn Nhược Hàn mới có thứ để thấy lo lắng đối với hài tử luôn xuất sắc vượt bậc của mình.

Đầu năm đó, Ôn Vô Tiện đoạt quán quân trong một cuộc thi bắn cung và đấu kiếm. Không chỉ các vòng kiểm tra khác liên quan đến pháp khí và điều khiển linh lực đều đạt kết quả tối đa, hắn còn được khen ngợi rất nhiều vì tài đàm đạo và diễn thuyết của mình. Trước công chúng, Ôn Vô Tiện đã chứng thực được bản thân trong vô số lời đồn đại tại Bất Dạ Thiên, để lại ấn tượng trong lòng mọi người chứng kiến như một tu sĩ trẻ văn võ song toàn bậc nhất giữa những người đồng trang lứa.

Thế nhưng Ôn Nhược Hàn lại bắt gặp sắc mặt bất mãn đầy lo âu và nụ cười gượng gạo trên gương mặt nhi tử khi nhận được lời chúc mừng, cùng với những tiếng thở dài nhè nhẹ của hắn lúc không có ai vây quanh.

Ôn Nhược Hàn đành phải đi tìm hiểu nguyên do.

Y không trực tiếp đến hỏi nhưng cũng bắt đầu để tâm nhiều hơn, chủ yếu là do tính phòng ngừa trước sau của y đối với những rắc rối tiềm tàng trước mắt. Một hài tử lớn lên với sự đầu tư kinh khủng như vậy luôn có thể đi chệch hướng nếu không được giám sát cẩn thận. Hơn nữa, người tràn đầy năng lực như Ôn Vô Tiện không được phép có trục trặc gì xảy ra, nếu không thực sự là phí của trời cho.

"Con cần thứ gì, Ôn Vô Tiện? Cứ yêu cầu và ta sẽ mang đến cho con." Ôn Nhược Hàn làm bộ vô biểu tình hỏi.

"Chi phí, đều không phải là vấn đề." Ôn Nhược Hàn ngập ngừng đặt tay lên vai nhi tử, y quả thật không có kinh nghiệm nào trong việc dỗ dành người khác.

Thiếu niên Ôn Vô Tiện ngước lên nhìn y một lúc lâu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên trước hành động hiếm có của phụ thân. Sự chần chừ thoáng hiện lên trên hai bàn tay đang đan vào nhau cùng tư thế khẽ tránh né của người bên cạnh khiến lông mày Ôn Nhược Hàn nhíu lại. Cái cảm giác như thể y là người khiến hắn khiếp sợ mà không dám nói ra suy nghĩ của bản thân đối với Ôn Nhược Hàn không mấy dễ chịu.

Là con cháu Ôn gia, nhi tử hắn cần phải có sự quyết đoán để trở thành một tông chủ cường đại trong tương lai.

"Không ai có thể khước từ con bất kỳ thứ gì trên đời này. Những người khác cần phải quỳ xuống mà cầu xin ta, nhưng con chỉ cần nói một câu mà thôi." Y chắc nịch tiếp lời, tay vẫn nắm chặt bả vai Ôn Vô Tiện.

Người đối diện nhìn y một cách kỳ quái, hệt như trong chốc lát hắn chẳng thể nhận ra chính phụ thân của mình nữa.

"Một cây sáo." Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Ôn Nhược Hàn gật đầu chấp thuận, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm vì đối phương không yêu cầu một con chó khổng lồ hay thứ gì đó nực cười giống thế. Một chút hứng thú với nghệ thuật, kể cả là nhạc luật hay cái khác cũng không phải là quá ảnh hưởng với việc học hành của một hài tử, với điều kiện là hắn không được phép sao nhãng tu luyện võ thuật của mình. Ôn Nhược Hàn không có thiên phú với âm nhạc và mẫu thân của Vô Tiện cũng đồng dạng như thế nên y dù tò mò về sở thích đột xuất này, ngoài mặt cũng không tỏ ra quá phản đối.

Ôn Nhược Hàn đang định mở miệng truyền ý muốn của Vô Tiện cho thợ chế tác thì người kia đã hào hứng nói tiếp, biểu tình trên mặt đầy kiên định của một kẻ biết rõ những thứ mình muốn làm.

"Một cây sáo trúc, chính xác là sáo tàu trúc tím tông Son. Quỷ trúc với oán khí dồi dào nhất sẽ là nguyên liệu cho nó. Con định lấy nó làm linh khí, nên nó phải chịu được lưu lượng linh lực cực đại và có cao độ thích hợp. Cây sáo này cũng sẽ được trang trí bằng tua rua đỏ ở cuối và một bông sen đá trắng, để cân bằng năng lượng." Ôn Vô Tiện gật gù nói. "Tên sáo sẽ là Trần Tình."

Ôn Nhược Hàn mở to mắt đứng hình vài giây.

Phải rồi.

Một bài kiểm tra.

Vậy thì y sẽ là người phải đi chế tác nó.

Mọi công sức đều không uổng phí chút nào khi Ôn Nhược Hàn thấy nụ cười tươi rói hệt như ánh dương ngày hè của Vô Tiện lúc cây sáo đúng như yêu cầu được trao tay. Vào khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt của hài tử mười một tuổi, Ôn Nhược Hàn còn cảm thấy sự ngưỡng mộ và tôn trọng hơn hết thảy những gia nhân mà y đã gặp qua. Quả thật là một cảm xúc khác biệt, khi đó chỉ là sự tôn trọng thuần tuý mà không pha lẫn bất kì nỗi khiếp sợ hay xa cách nào.

Đúng thế, tất cả đều không uổng phí.

Ngoại trừ một điểm.

Những đêm dài mất ngủ của tất cả mọi người bao gồm Ôn Nhược Hàn là cái giá không nhỏ, khi bên ngoài thành Bất Dạ Thiên liên tục vang lên những tiếng sáo lệch tông ghê rợn. Cái kiểu luyện âm luật đó đinh tai nhức óc đến mức người nghe đã sớm tưởng rằng yêu ma quỷ quái đang hận thù thứ gì mà muốn gào rú để tàn sát thính giác của họ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com