Mcu Fanfics
Author: earliebirbSource: https://archiveofourown.org/works/23822677Tags: Superfamily, Domestic FluffSummary: "Và chuyện đó khiến con tự hỏi," Peter không nhìn vào mắt hắn nữa mà quay người nằm xuống ghế, áp má vào gối. Một tay cậu buông thõng để nghịch thảm lông, mắt lơ đãng dõi theo chuyển động của mình. "Bố có bao giờ hối hận không?"
"Về chuyện gì?"Peter nhún vai, vẫn không nhìn vào Steve. Khi cất giọng, tiếng của cậu rất nhỏ."Tới thế kỉ này. Gặp ba, gặp bọn con." Peter lẩm bẩm, và Steve biết "bọn con" ở đây không chỉ có cậu nhóc và Tony, mà còn có cả Harley và Morgan nữa.
"Về chuyện gì?"Peter nhún vai, vẫn không nhìn vào Steve. Khi cất giọng, tiếng của cậu rất nhỏ."Tới thế kỉ này. Gặp ba, gặp bọn con." Peter lẩm bẩm, và Steve biết "bọn con" ở đây không chỉ có cậu nhóc và Tony, mà còn có cả Harley và Morgan nữa.
↻ ◁ II ▷ ↺
"Bố ơi."Steve ngẩng lên từ cuốn sách đang đọc dở, ngón cái trượt vào giữa hai trang giấy."Sao vậy con?"Peter đang nằm ở sofa xoay rubik, bên cạnh là Steve ngồi ở ghế bành. Hôm nay là ngày Chủ Nhật lười biếng. Tony vẫn đang đi công tác ở Nhật Bản và Steve chẳng thích lăn lộn trên chiếc giường cỡ lớn vắng bóng anh chút nào, vậy nên hắn đi tới phòng khách để đọc sách. Hiện tại hắn đang đọc dở quyển thứ ba mươi lăm trên một trăm quyển trong danh sách đọc của năm. Cỡ một tiếng sau khi Steve ngồi đây, Peter mặc quần áo ngủ đi tới với mí mắt nặng trĩu và mái tóc rối bời."Bố có biết là bọn con đang học lịch sử về bố trên lớp không?""Sao cơ?""Bọn con học về, ờm," Peter lơ đãng đáp lời trong lúc cậu đỡ khối lập phương chuẩn bị rơi xuống, "lịch sử về Đội trưởng Mỹ, và mấy cái như vậy ấy?""Thật sao?" Steve hứng thú mỉm cười."Thật ạ. Con phải thừa nhận – nhìn thấy ảnh của bố trong sách lịch sử của con hay ảnh của ba trong sách khoa học? Kì lắm. Vẫn siêu kì cục luôn. Có lẽ chuyện này sẽ không bao giờ hết kì quái. À, có cả ảnh của chú Bruce, dì Nat, và nhiều người khác nữa."Steve khúc khích. "Kì hơn cả cái video họ cho con xem lúc bị phạt sao?"Peter rên lên. "Ôi không hề. Đương nhiên là không rồi ạ. Đó mới chính là thứ dị hợm nhất. Giáo viên không hề tính tới trường hợp để Đội trưởng Mỹ bảo ban bạn tuân theo quy tắc sẽ không hề hiệu quả nếu bạn thấy ổng ăn gian vô số lần trong trò Monopoly.""Đó không hẳn là ăn gian. Làm gì có luật nào không cho người chơi giấu một khoản tiền bí mật để khiến đối thủ không kịp trở tay đâu, bố chỉ là một chiến lược gia giỏi thôi," Steve minh oan cho bản thân, khóe môi cong lên khi nghĩ về những buổi tối chơi Monopoly với gia đình. Đó luôn là khoảng thời gian ồn ào, náo loạn và nhộn nhịp. Dẫu có phải đánh đổi khoảnh khắc nọ vì thế giới, Steve cũng không cam lòng."Ha. Con không đồng tình với bố đâu, ba cũng thế luôn."Steve ngả lưng vào ghế và giơ tay xin hàng. "Thế thì bố chịu thua thôi.""Dù sao thì... Chuyện đó khiến con tự hỏi." Giọng điệu của Peter trở nên nghiêm túc hơn, suy tư hơn."Về cái gì vậy?""Về... Chỉ là –" Peter hít một hơi thật sau, bắt lấy khối lập phương một lần nữa rồi ôm nó vào ngực. "Bố đã trải qua rất nhiều chuyện để có được ngày hôm nay. Con chắc rằng hẳn mọi chuyện đã tồi tệ lắm. Con không thể tưởng tượng nổi thức dậy trong một thế giới hoàn toàn mới sẽ có cảm giác như thế nào. Công nghệ mới, lối sống mới, cái gì cũng mới hết. Tất cả những nơi con thường lui tới đều không còn hoặc đã đổi thay. Tất cả những người con biết và trân trọng đều đã chết. Con nghĩ, bố rất đơn độc." Peter nhìn hắn bằng ánh mắt nặng trĩu và đăm chiêu.Steve nở nụ cười buồn bã, nhớ lại những tháng đầu sau khi tỉnh dậy, cái khoảng thời gian mà mọi thứ mới xa lạ và hãi hùng làm sao. Nỗi đớn đau chiếm cứ trái tim, từ chối rời đi và ăn mòn sức sống của hắn giống như một con kí sinh trùng. Hắn không thể ngăn lại cảm giác muốn lột da chính mình. Có những ngày, hắn cầu nguyện được chết, hoặc đi ngủ rồi tỉnh dậy ở những năm bốn mươi, nơi mà hắn thực sự thuộc về."Đúng vậy," Steve thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc nhà mình."Và chuyện đó khiến con tự hỏi," Peter không nhìn vào mắt hắn nữa mà quay người nằm xuống ghế, áp má vào gối. Một tay cậu buông thõng để nghịch thảm lông, mắt lơ đãng dõi theo chuyển động của mình. "Bố có bao giờ hối hận không?""Về chuyện gì?"Peter nhún vai, vẫn không nhìn vào Steve. Khi cất giọng, tiếng của cậu rất nhỏ."Tới thế kỉ này. Gặp ba, gặp bọn con." Peter lẩm bẩm, và Steve biết "bọn con" ở đây không chỉ có cậu nhóc và Tony, mà còn có cả Harley và Morgan nữa.Steve đưa mắt nhìn cậu con thứ của mình, trái tim nhói lên từng hồi. Biểu cảm của cậu nhóc vương vấn chút mờ mịt, mắt vẫn dán chặt vào tấm thảm dưới sàn. Steve hiểu rõ cậu để biết thắc mắc đó đã đeo bám cậu trong khoảng thời gian dài, vẻ bình thản khi cậu tiếp cận Steve chỉ là giả tạo, và Steve phải thật cẩn trọng xử lí bởi bất kể câu trả lời hắn đưa cho cậu là gì, nó sẽ đi theo Peter trong thời gian lâu, thật lâu.Steve hít sâu rồi đi tới sofa Peter đang nằm, nhấc đôi chân dài của cậu lên để ngồi xuống, thành ra chân cậu để gọn trong lòng hắn."Peter Stark-Rogers," Steve nhẹ nhàng gọi, "Nhìn bố này."Peter làm theo lời hắn ngay lập tức. Steve nghĩ rằng hắn đã bắt gặp tia sợ hãi thoáng qua đôi mắt trong trẻo của cậu."Bố sẽ không nói dối con," Steve từ tốn và chậm rãi mở lời, đảm bảo mình vẫn nhìn vào mắt Peter. "Rằng có khoảng thời gian, vài tháng sau khi bố tỉnh giấc, bố không có bất cứ mong muốn nào ngoài nằm xuống ngủ tiếp và quay về những năm bốn mươi một lần nữa."Ánh mắt Peter chuyển thành cái gì đó, dường như là vụn vỡ.Steve trấn an siết cổ chân Peter."Nhưng," Steve tiếp tục, vẫn nhìn thẳng vào mắt Peter, "Khi bố nhìn con, nhìn anh Harley, nhìn em Morgan, nhìn ba các con, nhìn gia đình nhỏ mà bố đang có?"Steve dừng lại trong giây lát, nhìn dãy ảnh đóng khung để trên giá sách gần đó. Ở đó có tấm ảnh Harley mười một tuổi thi đấu bóng đá. Ở đó có tấm ảnh Morgan mặc chiếc váy bồng màu tím đang múa ba lê. Ở đó có tấm ảnh Peter và cậu bạn thân Ned tràn ngập tự hào giới thiệu dự án của họ trong phiên chợ khoa học. Còn có một tấm ảnh cũ hơn chụp Peter, Harley và Morgan tụ tập trong xưởng của Tony để chiêm ngưỡng thí nghiệm của anh. Một tấm ảnh Steve và Tony thực hiện điệu nhảy đầu trong ngày cưới của họ, say đắm nhau tới nỗi quên đi hết thảy. Tấm ảnh cuối cùng trong số đó, được đặt trong chiếc khung lớn nhất: ảnh gia đình được chụp vào sinh nhật năm ngoái của Steve. Tầm mắt của Steve vấn vương ở đó, nghiền ngẫm từng chi tiết.Steve ngồi ở chiếc ghế mà hiện tại hắn đang ngồi, trong lòng là Morgan đang hôn lên má hắn. Bên phải là Harley ôm tay hắn và nở nụ cười rạng rỡ. Peter đang ngồi trên sàn trước họ, ngả lưng vào phần sofa lộ ra giữa hai chân Steve, miệng cười toe nhìn camera. Tony đứng sau ghế, tay tinh nghịch kéo tóc Steve, biểu cảm trên mặt cũng cực kì phong phú.Steve nhìn vào chính mình trong bức ảnh. Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, khóe mắt ngấn lệ vì cười quá nhiều và nở nụ cười to tới nỗi hắn tưởng mặt mình sẽ rách ra làm hai mất. Điều tuyệt vời nhất ở đây, đương nhiên, là mỗi người đều trưng ra gương mặt hạnh phúc nhất, dẫu cho kem đường đỏ, trắng, xanh đều dính lấm tấm trên mặt họ.Steve bắt gặp ánh mắt của Peter và chân thành, thiết tha thốt lên sự thật mà hắn tin vào:"Hiện tại, bố chẳng hề muốn mọi thứ sẽ khác đi nữa. Bố sẽ không đánh đổi thế giới hiện tại của mình cho bất cứ điều gì, không bao giờ."Peter đưa mắt tìm kiếm sự thật. Steve cho cậu thời gian, bởi hắn không có gì phải giấu cả.Steve mỉm cười dùng ngón cái xoa cổ chân Peter. "Nếu bố có thể quay lại khoảng thời gian trước khi tiêm huyết thanh, biết trước được mọi thứ, biết trước bố sẽ trải qua những gì, biết trước bố sẽ đánh mất những ai... Bố vẫn sẽ thực hiện điều bố đã làm, bởi bố không muốn từ bỏ mọi người: con, Harley, Morgan, ba các con, và cả gia đình của chúng ta."Steve hít sâu và ngả lưng vào ghế, đăm chiêu nhìn lên trần nhà. "Đúng, đôi lúc bố vẫn nhớ những năm bốn mươi. Bố cũng nhớ bằng hữu vô cùng. Bố vẫn nhớ về họ rất nhiều, gần như mỗi ngày." Hắn thừa nhận, và nụ cười rạng rỡ của Peggy hiện lên trong tâm trí hắn."Nhưng hiện tại?" Steve dừng lại và vỗ nhẹ vào chân Peter. "Bố không thể hình dung một cuộc sống thiếu mọi người. Bố không muốn tưởng tượng một thế giới không có gia đình của bố. Mọi người –"Steve ngừng lại, tim quặn thắt vì nỗi niềm nhớ nhung khi nghĩ về Tony, ở đâu đó Tokyo, đang nghỉ ngơi trong khách sạn sau những buổi họp lê thê kéo dài cả ngày. Hắn tự hào nghĩ về Harley, con trai cả đang học đại học xa nhà, sinh viên năm đầu tài năng nhất ở M.I.T. Hắn lại nghĩ về Morgan vẫn đang say giấc nồng ở tầng trên, và khao khát được bảo vệ con bé dâng trào trong lồng ngực hắn.Hắn nghĩ về Peter, cậu con thứ đang nhìn hắn, chờ mong từng từ từng chữ hắn thốt ra. Peter năm nay mới lên lớp mười, nhưng cậu có tâm trí sáng ngời, đôi mắt nâu lúc nào cũng mở to đong đầy hiếu kì. Cậu nhóc khiến hắn nhớ về Tony. Cậu cũng có những khoảnh khắc trầm ngâm hiếm gặp, cho thấy trái tim dịu dàng của cậu cảm nhận sự việc sâu sắc hơn so với những gì cậu thể hiện ra bên ngoài. Con trai thứ của hắn, chậm rãi trưởng thành nhanh hơn những gì Steve mong muốn. "Mọi người khiến bố hạnh phúc tới mức không thể tin nổi. Hạnh phúc hơn tất thảy những gì bố đã trải qua. Hạnh phúc hơn những gì mà bố nghĩ mình xứng đáng được nhận."Peter nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng và ngồi dậy. Steve không bình luận thêm về đôi mắt ngập nước của Peter, hiện tại hắn chỉ cảm nhận được tình yêu đong đầy mà thôi.Steve lặng lẽ rộng mở vòng tay và Peter nhào vào lòng hắn, hai cánh tay gầy vòng qua vai Steve."Bố yêu con, Peter Pan à," Steve thủ thỉ, quay đầu và hôn phớt lên má cậu.Peter sụt sịt vào vai của Steve. Thay vì phàn nàn về biệt dành thời thơ ấu mà Steve và Tony yêu thương gọi cậu, cậu rúc sâu vào lòng Steve, khẽ khàng thốt lên lời bày tỏ, giọng trầm và khản đi vì xúc động:"Con cũng yêu bố."-END-
Mấy bồ thích đại gia đình hay thích Peter làm con một, là em bé duy nhất của hai bố zậy =))) Tui mê cả hai luôn á, cứ bị đáng yêu =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com