May Theo Gio Gio Duoi Anh Trang
Liên tiếp vài ngày không ra ngoài, Diêu Gia Điềm cảm giác được mình bắt đầu có dấu hiệu tăng cân. Nếu không phải vì Bạch Tiểu Ngọc ngu ngốc làm phiền thì giờ có lẽ cô đang ngon giấc trên giường ấm áp. Muốn mặc kệ nhưng nghe trong điện thoại giọng Tiểu Ngọc đã say khướt. Mặc dù rất muốn trừ lương cô nàng nhưng nghĩ đến rất có thể Tiểu Ngọc bị kẻ xấu lợi dụng nên cô đành cắn răng lái xe đến Thiên Đô. Nơi này đúng là thiên đường bóng đêm, nơi người tốt người xấu lẫn lộn trong tiếng nhạc quay cuồng mỗi ngày. Vừa bước vào, Diêu Gia Điềm đã khiến nhiều người chú ý. Cho dù cô trong bộ dáng vội vã không trang điểm, chiếc áo khoác lông bên ngoài đã che đi toàn bộ đường cong cơ thể nhưng nhiều người vẫn nhận ra đây chính là Diêu tiểu thư xấu tính nổi tiếng. Vừa đến, Diêu Gia Điềm liếc mắt liền nhận ra Bạch Tiểu Ngọc đang lắc lư trên sân khấu cùng tiếng nhạc không bận tâm đến điều gì. Xem ra cô đã say đến mức độ này. Trước đây khi chưa kết hôn, Diêu Gia Điềm cùng đám bạn con nhà giàu cũng thường lui tới nơi này tiệc tùng thâu đêm. Cô chợt nhớ ra đã lâu rồi không còn cảm giác ấy. Thay vào đó là hàng ngày ở nhà nấu cơm chờ chồng về. Tuy nhiên, nó đến mức quá nhàm chán như cô tưởng mà ngược lại còn có chút bình yên. Nghĩ đến đây, cô rùng mình tự nhắc nhở bản thân. Không thể để chút cảm giác ấm áp nhất thời ấy chạm vào lý trí. Dưới ánh đèn chói lóa, Diêu Gia Điềm tóm được tay Bạch Tiểu Ngọc mạnh mẽ lôi đi. Lúc đi ngang qua một phòng bao, Tiểu Ngọc bỗng rút tay khỏi cô rồi chạy vội vào nhà vệ sinh cùng tiếng nôn ọe. Xem ra cô nàng đã uống không ít, may mà Diêu đại tiểu thư đến kịp thời, nếu không sẽ thật nhiều rắc rối. Diêu Gia Điềm tựa lưng vào bức tường cạnh cánh cửa phòng bao muốn tìm chút không khí để thở thì bất ngờ cửa phòng bên cạnh mở ra. Cùng lúc có 2 người đàn ông cùng bước ra đến ngã rẽ liền dừng lại châm thuốc hút. Vì cô đứng cạnh một chậu cây lớn nên hai người đàn ông không hề biết có người đứng sau, họ chầm chậm nhả khói, điệu bộ ngả ngớn. Diêu Gia Điềm nhận ra bộ dáng hai người này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu.Hai người đàn ông bắt đầu mở miệng- Phương Kình, gần đây có nhiều kẻ chơi xấu tôi. Muốn cậu giúp một tay được chứ?Phương Kình - Cái tên này thật quen. Diêu Gia Điềm vốn là có trí nhớ tốt đến tồi tệ. Cô ngay lập tức nhớ ra, hai người đàn ông này là Ngô Quyên Tử và Phương Kình, là anh em trên dưới với họ Tôn kia. Cô còn nhớ ra trong đám cưới cô, bọn họ cũng có mặt, còn đem nụ cười xấu xa mà trêu nghẹo Tôn Từ Mặc. Hơn nữa, cái tên Phương Kình kia nhiều lần hiện lên trong cuộc gọi với Tôn Từ Mạc. Mỗi lần nhận được cuộc gọi tên Phương Kình, anh liền ra ban công nghe máy như không muốn cô nghe thấy. Giống như họ là cặp tình nhân che che giấu giấu mà gian díu với nhau. Nghe quả thật nực cười. Hai người đàn ông kia nói chuyện công việc vài câu lại chuyển qua chuyện trai gái. - Tên Tôn thiếu gia kia gần đây biệt tăm biệt tích. Phương Kình cậu nói xem có phải đi gặp ánh trăng của cậu ta rồi không?- Hai người họ vẫn còn tình cảm, dĩ nhiên là không thể chấm dứt đơn giản như vậy - Phương Kình vừa nhả một hơi khói vừa trả lời không rõ ràng- Còn Tôn phu nhân của cậu ta thì sao? Nói gì thì nói cũng quá đẹp đi. Thật đáng tiếc - Đến lượt Ngô Quyên Sở mở miệng - Chi bằng khi nào cậu ta vứt bỏ Diêu Gia Điềm đến với ánh trăng kia, tôi liền đục nước thả câu tới giành lấy người đẹp, cậu nói thế nào?- Không nghĩ tới cậu còn có hứng thú với vợ của bạn- Đấy là cậu không biết. Trước ngày cưới cậu ta đã uống với tôi say mèm một trận. Vì vậy tôi mới biết được, thì ra cậu ta lấy Diêu tiểu thư kia là vì chuyện ngoài ý muốn. Cậu ta vẫn còn yêu Lâm Tuyết Khê lắm. Còn nói nếu quá ba năm Lâm tiểu thư không quay về cậu ta sẽ đi tìm.- Tên ngốc đó không biết sao si tình như vậy haha. Ngô Quyên Sở vỗ vai Phương Kình cười lớn, quay về phòng bao- Vậy mới nói, nếu tôi có được Diêu Gia Điềm, tôi liền cất giấu đi thật kĩ. Ngọc ngà thượng hạng như vậy, thật đáng tiếc.Trong bóng tối, Diêu Gia Điềm thấy móng tay mình đã ghim vào lòng bàn tay từ lúc nào, mà cảm giác đau đớn đến giờ vẫn xuất hiện.- Chị Điềm ĐiềmTiểu Ngọc xuất hiện từ lúc nào đứng cạnh cô, dùng ánh mắt ửng đỏ mà nhìn cô. - Đừng nói gì hết, Tiểu Ngọc. Chúng ta đi.Ngoài trời tuyết đã bắt đầu dừng thổi, lạnh buốt tim gan. Bạch Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng cô độc của Diêu Gia Điềm mà bước cao bước thấp đuổi tới.- Chị Điềm Điềm, nếu sớm biết chị gặp phải thứ đàn ông tệ như vậy thì em đã phá đám cưới của chị.Diêu Gia Điềm hít một hơi sâu, mặt lạnh lẽo quay lại nắm tay Tiểu Ngọc mà gằn từng chữ- Chị cũng không yêu hắn. Tất cả là diễn kịch. Em sẽ im lặng xem tới lúc hạ màn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com