TruyenHHH.com

May Dong Thu Ngan

Cự Giải đang cảm thấy chán nản, thành tích của cô không ổn chút nào! Điểm thi của cô chỉ có 5,3 điểm, môn Vật Lý!? Thêm vào đó, những điểm khác của cô ... không hề trên 8! Mặc dù học ở Cấp ba Zodai, điểm số cao là không hề dễ dàng. Nhưng với cô, nó không thể tệ như thế này được. Vì cô là một học sinh của trường chuyên Cấp hai Hodi!
Cô chỉ được hạng tư! Trời ạ! Cô không được hạng nhất! Vậy đáng lẽ ra cô cũng không nên thua người bạn đó được! Chính miệng cô đã cam kết sẽ giúp đỡ bạn đó học mà? Cuối cùng thì sao?! Cũng chính cô còn không bằng người ta, điểm số thấp hơn của người ta, hạng thấp hơn người ta còn gì?! Cô không cam tâm!!!

Bên trong Cự Giải lúc này là hai tiếng nói khác nhau:

-Đừng buồn nữa! Điểm trung bình đến tận 9 phẩy cơ mà! - Một bên bảo.

-Không buồn làm sao được?! 9 phẩy thì đã sao chứ?! Vẫn thua người ta cơ mà?! - Một bên khác giãy nãy.

-Người ta không quan tâm đâu! Hơn nữa, cũng chính bản thân cũng bảo người ta đừng quan tâm mà còn gì? - Bên Ôn Hoà nói, kèm theo đó là một bức ảnh tin nhắn của Cự Giải gửi cho người bạn kia. Trong bức ảnh có một tin nhắn nói rõ:"...thay vì quan tâm những thứ đó thì hãy quan tâm mình nhiều hơn đi."

-CHÍNH VÌ VẬY TÔI MỚI CÀNG TỨC! Hơn nữa, trong này cũng nói "Người ta không cần, nhưng tôi cần!". Người ta sẽ đi, còn tôi chỉ có thể ở đây chờ đợi, chờ đến khi bị bỏ mà thôi! - Bên Tức Tối nói.

-Nhưng còn những người khác thì sao? Họ còn gì ngoài nơi đó để liên lạc với chúng ta chứ? - Bên Ôn Hoà nhẹ nhàng trách móc.

-Tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp họ cả! - Bên Tức Tối chỉ biết hạ giọng, bất lực mà lên tiếng.

-Hừ! Đồ trẻ con! Suốt ngày chỉ biết mỗi bản thân, không biết những người quan tâm mình sẽ cảm thấy thế nào! - Một giọng nói thứ ba đột nhiên cất lên.

-Nếu họ thật sự quan tâm tôi, họ sẽ tìm ra tôi! - Bên Tức Tối đột ngột hét lên!

-Làm sao họ biết được chúng ta đang ở đâu? Chúng ta không hề nói với họ, đúng chứ? Hơn nữa, vì một người mà khiến nhiều người lo lắng; thậm chí khiến cả người đó lo lắng thì có ích gì? Giống như lần giận dỗi đó, người ta cũng đâu có bắt chuyện trước, người ta cũng đâu nói gì trước, cũng không hỏi thăm, không gì cả. Nếu thích giận như vậy, sao lần đó không giận đến bây giờ? Sao lại tha thứ? Mà khoan, chúng ta lấy quyền gì để giận vậy? Người ta đâu có lỗi gì? Muốn trách thì tự đi mà trách mình! Đừng có trách những người không liên quan! Càng không được khiến người quan tâm chúng ta thấy buồn phiền! - Những lời nói của phe thứ ba làm cho cả Ôn Hoà lẫn Tức Tối câm nín. Phải rồi, trong lúc họ cãi nhau, họ đã có thể làm điều gì đó khác, cũng có thể kiếm ai đó để tâm sự; thay vì chạy ra đến tận nơi này, nơi không ai quan tâm, kể cả người nên đọc thứ này nữa.

Có điều, Cự Giải vẫn cứng đầu như thế, vẫn không chịu nói thẳng ra những suy nghĩ của mình. Cho nên đến bây giờ, cô vẫn khó chịu không nguôi, vẫn bức bối vô cùng. Cô hận bản thân sao không cố gắng hơn, để rồi bây giờ phải ở đây mà hối hận?! Cô thật sự hận đến nỗi chỉ muốn biến mất cho xong!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com