TruyenHHH.com

Mau

Trong các phong tục của Vampire cổ kia thời xưa, mỗi phong tục huệ sinh của dòng Medicarelet là do họ tự lập ra.

Dù có muốn hay không, họ vẫn phải tuân theo các thế hệ trước, vì vậy, hoan hỉ của Kim Thạc Trấn và Kim Thạc Yên vẫn được lan truyền.

Kim Thạc Trấn ngồi trong văn phòng, một tay chống lấy đầu, một tay cầm một tập bản thảo.

"Anh... Anh... Tại sao anh lại cho tổ chức nó? Anh là người đứng đầu dòng Medicarelet, lời nói của anh rất có tiếng, tại sao anh lại không dừng việc này???"

Kim Thạc Yên phẫn nỗ đi vào, cánh cửa gỗ kia được mở một cách mạnh mẽ, cho thấy sức lực của người đá nó không hề nhẹ, mà còn đang rất tức giận.

Kim Thạc Trấn buông văn kiện trong tay, mệt mỏi nói với cô "Yên Yên, em biết mọi thứ đâu phải do mình anh quyết định, tuy là Kim Gia đứng đầu Medicarelet, nhưng còn rất nhiều các gia tộc khác thuộc dòng Medicarelet, đây là lời thề truyền thừa từ thế hệ 2, nếu ta phá vỡ nó vì một ít lợi ích riêng, em nghĩ xem bọn họ sẽ nổi loạn ra sao?"

"Kim Thạc Trấn! Anh.. Anh.. Anh biết em có người để em thích! Anh cũng sẽ nói với em rằng sẽ cho em hạnh phúc của riêng mình, vậy mà giờ anh lại làm vậy sao? Em đã cố gắng để hiểu anh, cố gắng để thông cảm, nhưng mà nó... Nó làm em quá tức giận rồi anh trai!!"

Đến câu cuối, Thạc Yên gằn giọng lên, giống như muốn phát tiết, nhưng nghĩ lại hai chữ 'anh hai' nên hạ giọng xuống.

Kim Thạc Trấn có chút tức giận, đập mạnh một tay xuống mặt bàn, nói.

"Đừng vì chính bản thân em nữa Kim Thạc Yên!! Đừng lúc nào cũng cho mình là nhất như vậy, sự an toàn của gia tộc bị sụp đổ em có gây dựng lại được không? Em có thể làm nó trở về như cũ được không hay chỉ đứng đấy mà vòi vĩnh anh? Thạc Yên, trưởng thành đi, sang lên em!"

"..." Kim Thạc Yên có chút cứng đờ người đứng trở trước cánh cửa, trong lòng cô tự dưng dâng lên một cảm giác chua xót cùng uỷ khuất. Đây chính là lần đầu tiên Thạc Trấn tức giận với cô đến như vậy, mọi lần chỉ cần cô nói một tiếng, Thạc Trấn sẽ ngay lập tức làm cho cô, dù nó khó đến mức nào.

Bây giờ thì sao? Không chỉ nặng lời với cô mà anh ấy còn tức giận với cô nữa, Thạc Yên cô không cam lòng, cô không cam lòng!! Hà cớ gì chỉ vì một cái thủ tục điên cuồng của bà mẹ cô mà lại phá huỷ đi cuộc sống tương lai của cô?

Tất cả là tại bà ta, tất cả là tại Kim Anh Dung bà ta, cùng với cả bà dì Kim Hoạ Tiêu! Sao cần phải đấu nhau để tạo ra tình tình thế như này chứ?

"Thạc... Thạc Trấn, anh dám chửi em?"

Kim Thạc Yên yên thở dốc trừng mắt nhìn Kim Thạc Trấn, ngón tay chỉ thẳng vào anh, giống như là phẫn nộ, đôi mắt cô đỏ lên màu máu, làn da hơi nhạt đi, chiếc răng nanh dài ra hơi nhọn.

"Vô Kim Mạ! Phóng!"

Tay cô hơi nắm lại, rồi sau đó phóng một quả cầu màu vàng đậm về phía Kim Thạc Trấn, dòng Medicarelet trở thành bá chủ tại vì sức mạnh ma pháp mạnh mẽ của họ, dĩ nhiên quả cầu của Kim Thạc Yên không tính là nhẹ.

Kim Thạc Trấn phát hiện ra được, thân thủ nhanh nhạy né sang một bên, để cho quả cầu bắn về phía góc tường.

Rầm!!!

Một chiêu Vô Kim Mạ khiến tiếng gạch đổ vỡ vang lên, chỗ góc tường toả ra bụi khí, ma lực vẫn còn ở trong phòng tản quanh ra, một lúc sau, góc phòng hiện ra một đống gạch đổ nát, lớp dán tường bóc vảy cháy đen thui, một lỗ hổng khá to xuất hiện trước mắt hai người.

Kim Thạc Yên là Vampire hệ kim, đại diện cho kim loại, vậy nên quả cầu mà Thạc Yên vừa tạo ra có trọng lượng gần bằng cầu sắt, không quá nặng nhưng đủ để làm người bị đánh trúng gãy vài chiếc xương sườn.

"Thạc... Thạc Yên!?"

Kim Thạc Trấn như không thể tin nổi nhìn về phía Kim Thạc Yên đã biến thành hình dạng Vampire, trên một bên má của cô có ấn ký màu vang nhạt.

"Sát Phạt" Kim Thạc Trấn xoay trong tay lại, lòng bàn tay của anh sáng lên một màu đỏ cam, sau đó một sợi dây xích bằng lửa bay đến chỗ cô, mạnh mẽ quật một phát vào đôi cánh Vampire bản lớn kia khiến cho Kim Thạc Yên đau đớn rụt người lại.

Anh chớp lấy thời cơ, vung tay quấn chặt dây xích chế trụ Thạc Yên, tiếng xèo xèo vang lên khiến Thạc Yên nhịn không được hét lên một tiếng.

Thạc Trấn nghe thấy tiếng hét kia thì tân đau nhói, hơi thả lỏng tay để sợi xích không quấn Thạc Yên quá chặt.

Kim Thạc Trấn anh là Vampire hệ lửa, hệ lửa có thể khắc được kim, vậy nên chiêu Sát Phạt của anh khá có hiệu quả, nhưng mặc dù Thạc Yên đã bao phủ lên mình một lớp giáp bằng kim loại trong suốt nhưng cũng không thể ngăn nổi được dây xích lửa có nhiệt độ đun chảy của anh.

Phải biết là chiêu Sát Phạt chính là một trong 3 chiêu mạnh nhất của Kim Thạc Trấn, lúc nãy khi sử dụng anh chỉ định sử dụng roi lửa, nhưng thấy chính bản thân mình bị công kích bằng lực lớn như thế lại nhịn không được đáp trả lại khá mạnh.

"Em... Em nghĩ em đang làm gì chứ??" Thạc Trấn cảm thấy trong tim đau nhói, em ấy mà lại đi tấn công anh? Em ấy là tấn công anh?

"Làm gì ư? Thạc Trấn, anh đang phá hủy cuộc đời em! Sau này làm sao có ai dám lấy em nữa chứ? Lấy một người phụ nữ đã có chồng như em?? Em không muốn như bà ta!! Em không muốn như Kim Anh Dung! Em không muốn như Kim Hoạ Tiêu! Mọi người sẽ nghĩ em như nào chứ?!"

Thạc Yên điên cuồng hét lên, nước mắt của cô không tự chủ được rơi xuống, rơi trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, đôi mắt đỏ hồng cùng với nước da trắng bệch thật khiến cô lạc lối.

Kim Thạc Yên có thể coi là một mỹ nhân trong gia tộc họ Kim, sắc đẹp ảo diệu của Vampire đặc trưng cùng sự quyến rũ trời cho ấy.

Nhưng giờ đây thì sao? Trông cô thật chật vật, có vết cháy xém trên bộ đồ của cô, mái tóc màu cam thường ngày mượt mà đã rối hét lên, đôi mắt thấm ướt nhoà lệ, trên người có vài vết ửng đỏ của xích lửa do sự công kích của Thạc Trấn.

Kim Thạc Trấn nhìn thấy vậy mà đau lòng, người em gái của anh, là do tự tay anh biến cô thành dạng thế này, người em gái anh yêu, anh thương, giờ đã biến thành thứ gì đây?

Vì vậy anh cũng không bằng lòng, thả nhẹ tay cuống để sợi xích nối lỏng, Kim Thạc Yên theo đó mà rơi xuống dưới đất, nhưng trước khi người cô chạm được xuống mặt đất đã được Kim Thạc Trấn đỡ được.

Làn da hơi rát nóng khiến Thạc Yên hơi nhăn mi, nhìn lên phía đỉnh đầu định mở miệng thì tự nhiên cơn buồn ngủ khó hiểu ập đến làm cô chưa kịp cho lời nói thoát ra khỏi cổ họng đã trực tiếp ngất đi.

Thạc Trấn không nói một lời nào đem Thạc Yên đang bất tỉnh trong lòng nâng lên, ánh mắt anh ánh lên sự bi thương và đau lòng.

Anh liếc mắt nhìn lên đôi môi nhợt nhạt của cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, do cô đang bất tỉnh nên anh tranh thủ đưa chiếc lưỡi của mình vào dò xét trong khoang miệng ấm nóng đấy.

Môi lưỡi triền miên một hồi cuối cùng Thạc Trấn mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ấm áp cho người con gái anh thương, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.

Trong miệng cô thật ngọt ngào, khi lưỡi anh chạm đến lưỡi cô như có thoáng một tia điện chạy qua, làm cho Thạc Trấn nhịn không được giật mình một cái.

Quả là cảm giác tuyệt vời.

Thạc Trấn ôm chặt Thạc Yên trong lòng như sợ ai cướp mất, khẽ xoay người đi ra khỏi căn phòng, tính là thay đồ cho cô rồi đưa cô về phòng ngủ.

...

Một bóng người nhảy từ trên cây xuống, ánh mắt mang đầy ý cười và giễu cợt nhìn về phía cách đó không xa.

Đêm trăng máu gió lạnh, thổi tung bay tà áo của người nọ, khiến Y trở nên nguy hiểm và âm u.

Màu đen tối tia lên khuôn mặt của Y chỉ để lại một đôi mắt màu đỏ tươi như phát sáng trong đêm đen, một màu đỏ thanh nhạt lại pha chút tím đậm, khoé miệng như có như không khẽ nhếch lên.

"Hỷ Nghiên, ngươi đây là xem có chuyện tốt gì"

Sau câu nói đó, từ chỗ bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một cô gái có mái tóc vàng, cô mặc một chiếc váy màu xanh có dính chút máu.

Cô lặng lẽ đến phía sau Y, nói "Chủ nhân, người có muốn xem xét lại bọn họ?"

"Xem xét? Hừ, tại sao ta phải chứ? Chỉ là một đám người nhỏ bé ngu ngốc, thật khiến cho ta ngứa mắt" Người nọ không khiêng nghị hừ mạnh một tiếng, tay phải dơ lên, từ đầu ngón tay phát ra một tia điện nho nhỏ.

Y hất mạnh tay, ngón trỏ chỉ thẳng vào gốc cây phía đối diện, tia chớp nhỏ trên ngón tay Y lan ra, sau đó chỉ thấy một ánh sáng nho nhỏ bắn về phía thân cây.

Roẹtttt

Một tiếng giật kêu lên, lá xào xạc hoà cùng tiếng gió rơi xuống, về phía gốc cây phía đối diện, giữa thân cây đã thủng một lỗ thật lớn, quanh viền có vết cháy đen thui, hiển nhiên là vừa bị một lực rất lớn đánh vào.

Người kia lộ ra ánh mắt âm trầm, hạ tay xuống ra lệnh.

"Lập tức theo dõi, đừng ngăn cản Tại Hưởng, cứ để cho hắn làm những gì hắn muốn... Sau đó, chúng ta sẽ xử lý hắn sau"

An Hỷ Nghiên hơi cúi người, nở một nụ cười nghiền ngẫm, đáp lại "Vâng, thưa chủ nhân"





....

Happy to me!!!!! 🎂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com