TruyenHHH.com

Mau Xuyen Nu Chu Tra Hoa Chi Lo Ai Lam


CHƯƠNG 1

Thanh Hoan đi theo tiểu cô nương vào gian nhà tranh, bước vào một gian phòng nhỏ, tiểu cô nương ra hiệu nàng vào trong xem. Thanh Hoan mơ mơ hồ hồ tiến vào, giây tiếp theo, nàng chợt che miệng mình lại, sợ chính mình la lên thành tiếng.

Người nằm trên giường kia, không phải là nàng sao?

Có lẽ nhìn ra Thanh Hoan không hiểu, tiểu cô nương rất vui sướng nói: "Đây chính là thân xác của tỷ, muội tìm nó đem tới chỗ này, trạng thái của tỷ bây giờ là du hồn, nhưng mà nếu tỷ sau khi đi ra ngoài kia có thể hoàn thành các tâm nguyện của những quỷ hồn tỷ gặp phải, để cho bọn họ cam tâm tình nguyện đi qua cầu Nại Hà, tỷ liền có thể hồi phục thân thể."

Thân thể kia vốn trăm ngàn vết thương, chỉ có thể nằm bất động trước mặt Thanh Hoan. Nàng nhẹ nhàng chớp mi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rồi dưới sự chỉ dẫn của tiểu cô nương rời khỏi nhà tranh. Hai nàng một chân vừa bước ra bậc cửa, liền nhìn thấy trước bàn gỗ có một người mặc y phục thiên ti vạn lũ [1], xiêm áo của cô nương ấy đã không còn nhận ra màu sắc vốn có, trên làn da của nàng ta đâu đâu cũng là vết thương do đao kiếm chém, tóc dài đen nhánh xốc xếch như rơm rạ, trên mặt chằng chịt vết sẹo, dính đầy uế vật. Giờ phút này nàng ta đứng trước bàn, đôi mắt mặc dù như tro tàn nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lúc này đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa dùng để nấu canh kia.

[1] ngàn sợi tơ tằm.

Thanh Hoan đi đến hỏi: "Cô nương, cô làm sao vậy?"

Quỷ nữ kia từ từ ngẩng đầu nhìn qua, Thanh Hoan lảo đảo hít một hơi, thì ra diện mạo của nàng ta đã không còn nhìn ra hình dạng, uế vật kia chính là huyết nhục mơ hồ dính trên khuôn mặt. Thanh Hoan không biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức quay đầu lại hỏi tiểu cô nương kia, nhưng vừa nghiêng đầu thì phát hiện tiểu cô nương chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không dấu vết.

Nàng kiềm chế nội tâm sợ hãi và hốt hoảng, bởi vì từ lúc quỷ nữ xuất hiện, những quỷ hồn bên dưới sông Vong Xuyên lại bắt đầu kêu gào giãy giụa, bọn họ đã quên mất mình đang đợi ai, cũng quên đi mình là ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy có quỷ hồn nào đi qua bên cầu, sẽ không ngừng kêu la gào thét, chờ mong xem có phải là người mà mình đã chờ đợi trăm ngàn năm qua hay không. Bọn họ không biết mình đợi là nam hay nữ, là thân nhân hay người trong lòng, chờ đợi đã trở thành bản năng của họ, ngoại trừ việc than khóc ra đây là bản năng duy nhất.

Một vùng trời quỷ khóc sói tru khiến Thanh Hoan đau màng nhĩ. Quỷ nữ lại dường như không nghe thấy, vẫn như cũ si ngốc nhìn ngọn lửa đến xuất thần, Thanh Hoan nhìn bộ dạng nàng ta đau khổ như vậy, trong lòng cực kỳ không đành, tiếp tục hỏi: "Cô nương, cô tại sao lại tới nơi này?"

Suy cho cùng nàng là một người mềm lòng, nếu là tiểu cô nương lúc nãy thì chắc chắn sẽ không hỏi chuyện của quỷ hồn, bởi vì chuyện đó căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Có lẽ vì Thanh Hoan dung mạo xinh đẹp, hoặc cũng có lẽ giọng nói của nàng thật ôn nhu, mà quỷ nữ trầm mặc chốc lát, lúc này Thanh Hoan vẫn một mực kiên nhẫn chờ đợi. Nàng vốn là một cô nương vô cùng lương thiện và ôn hòa, trước mặt quỷ nữ bộ dạng thê thảm như vậy, nàng thật sự là không thể đối với nàng ta nảy sinh sự chán ghét được. Huống chi, so với quỷ nữ, chính bản thân nàng có chỗ nào tốt hơn chứ?

"Ta... đến từ Ỷ Hương viện, nơi đó là nơi giao du giữa triều đình và giang hồ. Ta... yêu một người. Hắn cứu ta, ta..." Quỷ nữ nói chuyện đứt quãng, nàng dùng đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhưng đục ngầu kia nhìn Thanh Hoan, huyết lệ rơi xuống, từng giọt từng giọt: "Công tử hắn... không thương ta, hắn yêu, là một người khác, một cô nương."

Thanh Hoan dùng thời gian rất lâu mới nghe quỷ nữ kể xong câu chuyện này.

Nàng tên là Thất Thất, vốn là con gái của một nhà nông hộ bên sông Trường Giang cách Ỷ Hương viện không xa lắm, thuở nhỏ sinh ra liền có dung mạo xuất trần, phụ thân một lòng muốn có con trai nên bán nàng vào Ỷ Hương viện. Tú bà nuôi dưỡng nàng đến năm mười hai tuổi, sau đó đem nàng đi bán đấu giá, tối hôm đó bị một lão viên ngoại giành được, lão ta có sở thích kỳ quái, chỉ riêng những cô nương Ỷ Hương viện ở trong tay gã đã không biết có bao nhiêu người chết. Thất Thất rơi vào trong tay hắn tất nhiên bị giày vò không ít, may mà lúc tính mạng bị đe dọa, được người mà người người trong giang hồ tôn sùng Vô Nhai công tử - trang chủ Lệ Kiếm sơn trang cứu, công tử ấy thiên nhân chi tư [1], thương xót nàng còn nhỏ tuổi hơn nữa cùng nàng nói chuyện rất hợp ý, nên đã bao nàng, làm hồng nhan tri kỷ của hắn.

[2]  dung mạo như thiên tiên.

Quân tử quả thật quân tử, ở chung một chỗ tám năm hắn chưa từng chạm qua nàng một chút. Nàng lúc mười lăm tuổi thì đã đẹp đến mức kinh người, nhưng công tử vẫn không chút động tâm. Cho đến sau này, công tử nói, chàng sẽ không đến Ỷ Hương viện nữa, bởi vì chàng muốn thành gia lập thất, cho nên sai người đến đưa cho nàng ngân phiếu dùng để chuộc thân, hy vọng nàng có thể thoát khỏi tiện tịch [2], tìm một phu quân có thể giao phó suốt đời.

[3]  thân phận ti tiện.

Chẳng qua là, công tử làm sao biết, một khắc kia hắn có lòng tốt cứu được hoa khôi nàng, nàng đã sớm đối với hắn có tâm hồn thiếu nữ thầm mến nhiều năm chứ?

Rõ ràng yêu hắn sâu nặng, nhưng lại không thể để cho hắn biết, bởi vì thời điểm nàng mười lăm tuổi, lúc ấy mới biết đó là tình yêu nam nữ, cũng đã sớm biết trong lòng hắn sớm có người.

Đó chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của hắn Đại tiểu thư đao kiếm thế gia. Đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người yêu kiều hoạt bát, còn có tính cách ôn nhu mà công tử thích. Thất Thất một lòng si tâm, chưa bao giờ nói ra, sợ công tử sẽ cự tuyệt nàng, nàng cũng không cưỡng cầu, chỉ đem ngân phiếu trả lại, nàng vô công bất thụ lộc nên không thể nhận lấy. Nàng tuy là kỹ nữ, nhưng vẫn có mấy phần cốt khí.

Thất Thất tất nhiên biết, so sánh cùng với vị Đại tiểu thư Khoái gia hào sảng kia, bản thân một chút cũng không có đường thắng. Đại tiểu thư có ba ca ca, người nào cũng đều là những nhân vật tiếng tăm, được phụ mẫu yêu thương, trên giang hồ lại có danh xưng Khoái Long nữ, công tử đối với nàng ta sủng ái có thừa. Mà nàng, bất quá cũng chỉ là một cô nương bị phụ thân thân sinh bán đi làm kỹ nữ với một lượng bạc, so với Đại tiểu thư, đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhưng mà Thất Thất tuyệt đối không nghĩ tới, nàng đem trả ngân phiếu kia về lại bị Đại tiểu thư phát hiện, nàng không hề nghĩ công tử lại yêu thích một cô nương đố kị đến như vậy! Trong lúc ngủ mơ, nàng bị người ta từ trên giường bắt cóc, bị bịt mắt, không biết bị hành hạ bao lâu, nàng chỉ biết là có rất nhiều nam nhân, cũng không biết những người đó là ai. Thất Thất suy cho cùng cũng chỉ là một cô nương mảnh mai yếu đuối, làm sao có thể địch nổi công phu cao cường của những người trong giang hồ?

Hiển nhiên thân thể hoàn toàn bị hư hại, lại bị lưỡi dao sắc bén phá hủy dung mạo, trước khi chết, nghe được Đại tiểu thư kia nói, nàng dám mơ mộng đến Vô Nhai ca ca, đáng chết!
Thất Thất sau khi chết, thi thể bị chìm dưới đáy hồ. Công tử cho rằng nàng đã chuộc thân nên không dò hỏi nữa, mà thi thể của nàng lạnh như băng, nằm sâu trong đám bùn lầy dưới hồ, ngày lại một ngày, năm lại một năm.

"Ta muốn, nhận được, tình yêu, của công tử." Quỷ nữ Thất Thất trong mắt có huyết lệ không ngừng rơi xuống: "Ta muốn, nàng ta, gặp phải báo ứng." Thời điểm bị chìm dưới đáy hồ nàng còn lại chút hơi thở, nhưng lại bị những bùn đất kia tràn vào khoang miệng dẫn đến nghẹt thở, sao có thể chỉ bằng vài câu nói mà có thể hình dung được.

Thanh Hoan đau lòng cho số phận trớ trêu của nàng, khẽ thở dài một tiếng, đặt tay lên lưng quỷ nữ Thất Thất, nói: "Ta..."

"Cô, có thể giúp ta không?" Quỷ nữ Thất Thất nhìn về phía nàng, rõ ràng là giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng, rõ ràng là khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, nhưng Thanh Hoan có thể nghe ra được nàng ấy đang khao khát cầu xin nàng.

Nàng ấy tâm nguyện không thể hoàn thành, sẽ không đi qua cầu Nại Hà.

Giọng nói của tiểu cô nương đột nhiên từ trong đầu vang lên. Làm Thanh Hoan khiếp sợ, tiểu cô nương lại nói, tỷ đáp ứng nàng ta, là được rồi.

Thanh Hoan là một người có tâm tính kiên định, nếu đã quyết định sẽ ở lại trên cầu, thì sẽ không đổi ý. Nàng ôn nhu đối với quỷ nữ Thất Thất nói: "Ta tất nhiên sẽ giúp cô."

Lời vừa dứt, còn chưa kịp nở nụ cười, trước mắt liền tối sầm, có điều chỉ trong chớp mắt, nàng liền từ bên cầu Nại Hà đen nhánh, bị chuyển đến một căn phòng hoa lệ, trước mặt là một phụ nhân trang điểm lộng lẫy đang vẫy khăn tay hướng nàng chỉ trỏ, Thanh Hoan cẩn thận lắng nghe, mới biết bà ta đang nói giá trị của nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương trong phòng, mặc dù gương đồng mờ nhạt, nhưng bên trong vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của một tiểu cô nương bảy tám tuổi.

Thanh Hoan phải tiêu hóa một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở nơi nào. Thanh âm của tiểu cô nương một lần nữa từ trong đầu nàng vang lên: Tỷ, tỷ phải nhớ rõ, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn, chỉ cần không phải là việc thương thiên hại lý, coi mạng người như cỏ rác, nhiễu loạn thiên quy đạo pháp, tỷ làm như thế nào đều được. Nếu lần này tỷ không thể làm cho quỷ hồn kia đầu thai chuyển thế thì vị ân nhân kia của tỷ sẽ phải chết!

Chỉ cần nhắc đến người duy nhất đối xử tốt với mình, Thanh Hoan liền can đảm mà không màng đến chuyện gì. Nàng vốn là một cô nương có tính cách hèn nhát, có thể nhịn được sự sợ hãi mà quyết định ở lại bên cầu Nại Hà, cũng đã dùng toàn bộ khí lực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com