Mau Xuyen Nam Phu Toi Den De Thuong Em
- Thiệu Thành thực sự muốn cưới thê~ vậy đối tượng là ai nà~~Chu Văn bị y ép bức, cả người rút sát vào chân tường, chẳng có đường lui, Cảnh Chi giọng nói tuy thực trầm tĩnh, nhưng đôi mắt kia của y tràn ngập sát khí ngút trời, giống như là y sắp sỉ hủy diệt thế giới vậy.Y cũng chẳng cần anh trả lời làm gì, phất tay tuột quần anh ra, lấy lại Ngọc ước anh giựt đứt lúc nãy, tiện tay bóp nát luôn, hừ~ không cho y thì cũng Sẽ không là của ai cả!- ta không yêu ngươi nữa, ghê tởm!! Không cho phép ôm ta~~~ thả ta ra~ Ta mắt mù mới nhìn Ngọc nát thành trân châu , ai biết được ngoài ta ra, người đã từng ngủ với bao nhiêu nam nhân khác chứ, tiện nhân!!!Chu Văn giận quá mất khôn, anh luôn tự cho rằng, nam phụ luôn Sẽ là của 1 mình anh, y động tâm với người khác, là sự sĩ nhục dữ dội .Não anh đang bị nhúng nước, mà không nhận ra , sắc mặt Cảnh Chi đang ngày càng kém, nam phụ có độc đó , tạo nghiệt aaa~- aizz~ kí chủ! Ngài vừa nghịch dại với lửa rầu, dùng cách cực đoan chống cự lại nam phụ, chỉ khiến y hành ngài càng thê thảm thôi, ai dô dô, 357 off đây tui không nỡ nhìn nữa !!Hệ thống thình lình cất tiếng, Chu Văn cũng nuốt lại những từ ngữ được tự cho là có tính xúc phạm người nghe, thô tục , vốn Cảnh Chi định mang anh về hảo hảo bồi dưỡng tình cảm.Giờ thì hay rồi, anh xúc phạm lòng tự tôn của người ta, Cảnh Chi mặt đen hơn đít nồi, phất tay cởi sạch y phục trên người anh, đến cái khố (quần lót) cũng không chừa , 1 chiếc roi cá đuối từ đâu chẳng biết xuất hiện, hồi nãy anh chửi mấy câu, bấy giờ y quất bấy nhiêu roi bù lại hết.- ha~~ ngày xưa ta rất thích làn da đầy xẹo do chinh chiến tạo thành của chàng, giờ không còn nữa thiệt khó coi, ta đang giúp chàng đẹp hơn , có phải chàng càng yêu ta không?Bị người yêu sĩ nhục, Cảnh Chi độ hắc hoá tròn 100 % , anh chửi y tiện sao? Y Sẽ càng tiện cho anh xem.Cảnh Chi vẻ mặt vô cùng biến thái liếm môi , 1 tay đánh tay còn đè nặng lên vết thương đang rỉ máu của anh, Chu Văn cắn chặt môi để không hét lên vì đau, bởi anh biết, dưới tình huống này, anh càng la y Sẽ càng phấn khích,...- Cảnh Chỉ ... ta biết sai rồi, đừng đánh nữa, ta xin lỗi , tha thứ ta, ta yêu ngươi, làm ơn đừng đánh nữa.Đừng ai trách anh sao chào thua nhanh như vậy, Cảnh Chi đồ chơi , dụng cụ tra tấn không những có roi, y lấy đâu ra 2 cái Kẹp , kẹp vô đầu ti của anh đau điếng.Chân tay điều bị trói, anh không thể tự gở , đánh anh không chưa đủ hay sao, y cư nhiên đánh thằng nhỏ giữa háng của anh aaaa~ đùa gì chứ, không vẫy cờ đầu hàng, thì tiêu đời trai anh mất.- ah~ phải chi lúc đầu chàng ngoan ngoãn thì đâu phải chịu đau , ưm~ nếu tha cho chàng cũng được, chàng phải chứng minh chàng "yêu" ta như nào đã~Thấy anh ngoan như ngày xưa, y cười khúc khích nhào vào lồng ngực của anh , cọ qua cọ lại đòi "yêu".Trong kí ức xa xưa, trong những lúc hành sự như vầy, Cảnh Chi rất e thẹn, ngượng ngùng, giờ thì...Ai đó trả lại tui Cảnh Chi của ngày xưa coi!!!! Chu Văn bị y quật lên bờ xuống ruộng, nội tâm gào thét biểu tình trong tim.- chờ đã, khụ... Cảnh Chỉ quên rồi sao, cần phải chuẩn bị nơi đó, không thì Sẽ rất đau , thân thể Sẽ không khỏe , ta đau lòng.Cảnh Chi đè nặng anh, tính trực tiếp đút vào bị anh cản lại, đôi mắt chan chứa thâm tình, như thể tên chanh chua chửi y hồi nãy không phải anh .Y mặt không đỏ tim không đập kéo tay anh sờ mông y, nhẹ nhàng lướt qua tiểu huyệt ướt át mềm mại thì dừng lại.- nơi này do quá tưởng nhớ chàng mà lại mềm lại toan, chàng phải ngay lập tức chịu trách nhiệm nga~500 năm thương nhớ, yêu điên cuồng, Cảnh Chi gấp không chờ nổi, đẩy ngã anh, tự nhận ngồi lên tiểu Chu Văn, nhấp nhô tự đẩy hông.Kiều diễm đỏ mắt xuân cung đồ triễn khai.----- ah~~~ ui ui~~Mắt thâm đen như gấu trúc, mặt tiền tụy như nhà có tang, Chu Văn đỡ eo gắng gượng bò dậy từ giường lớn.Anh là công, mà người ta nhìn vô tưởng anh là thụ không á~ , bé thụ nhà người ta điềm đạm đáng yêu, còn nhà anh lúc nào cũng thật cường hãn, nhất là khi ở trên giường.Tiên nhân cũng có lợi ghê luôn, lăn giường 3 ngày liền, không ăn không ngủ, vẫn sống nhăn răng , nhưng hệ lụy không mấy dễ chịu ...Nhân lúc Cảnh Chi bận rộn không ở tiên phủ, Chu Văn lết thân mình tính bỏ trốn, vận rủi , xui xẻo chưa bao giờ buông tha anh.Thân tàn vừa lăn ra cửa mấy bước chân, hung thần Cảnh Chi cười như không cười , chắn ở trước cửa nhìn anh đầy "triều mến".- Áaaaaaa~Tiếng hét đầy nội lực của anh lần thứ 1 ngàn vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com