Mau Xuyen Nam Phu Toi Den De Thuong Em
- giáo chủ, đừng chỉ tin vào những lời cuồng ngôn của yêu nghiệt này, thánh cô tuổi còn nhỏ, hắn vẫn không buông tha, giở trò đồi bại, ngài nếu cứ mù quáng như vậy, giáo ta phải làm sao đây.
Hướng Vấn Thiên không thể ngồi yên chờ chết, đứng trước sát khí uy nghi của đông phương bất bại, lão ranh ma tìm đủ loại lý do, hòng thoát kiếp nạn này.
Nhưng Chu Văn nào dễ dàng vụt mất cơ hội ngàn vàng, anh chờ đợi lâu nay, kế hoạch ban đầu đã thay đổi, anh lấy thân mình ra dẫn dụ bọn họ sa lưới, rất cực khổ a~
- đông phương, tiểu tiên vì giáo chúng, cơm ăn không đủ ,ngủ cũng không yên, hướng tả sứ đây là đang mắng ta quyến rũ ngươi, làm chướng khí mù mịt nhật nguyệt thần giáo nga, ta chết cho hắn vừa lòng.
Chu Văn cố tình đập đầu vài phát vào thành ghế, cầu thương cảm, Dương Liên Đình trong nguyên tác, lúc có được tình yêu của y, thì cuồng ngạo ra mặt chọc người chán ghét.
Anh thì khác, khi có được rồi vị trí quan trọng, biết y đau lòng, cưng chiều anh, Chu Văn càng dở tính trẻ con hơn, làm nũng với y suốt, người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh đáng yêu khả ái, sớm đã quen với lối diễn sâu của anh, y dỗi dành.
- bổn toạ đã nói gì đâu, ngươi chỉ giỏi khiến ta lo lắng thôi.
- người đâu! Đem hướng tả sứ giam vào địa lao, canh chừng cẩn thận, thánh cô tuổi nhỏ tinh nghịch, vu cáo tổng quản, phạt chép kinh thư 1000 lần sám hối, không chép xong thì không được rời khỏi phòng nữa bước, lôi xuống hết cho bổn tọa.
Đông phương bất bại mới đó đã cảm thấy phiền chán, phất tay đuổi người, khi trong phòng đã không còn ai, Chu Văn liền vào vấn đề chính.
- sao ngươi lại cho hắn sống, ta đã nói với ngươi rồi, trong tương lai ,hắn sẽ cùng nhậm ngã hành, nhậm doanh doanh với 1 tên chính phái, đến giết ngươi hay sao, ngươi lại nghi ngờ ta?
1 năm rưỡi qua, Chu Văn không ít lần nói ra kết cục bi thảm của y trong nguyên tác, ban đầu đông phương bất bại quả thực không tin là mấy, nhưng dần dà, những điều tiên đoán của anh lần lược biến thành sự thật.
Y đã tin, nhưng tin thì đã làm sao, bị lão phản bội y đã nhìn thấu từ lâu, chỉ là muốn mèo vờn chuột với lão cho đỡ nhàm chán thôi.
Còn về nhậm doanh doanh kia, Chu Văn kể đã cho y nghe, nếu anh không bị bắt cóc vào ngày hôm đó, thì Dương liên đình sẽ không chết, tương lai hắn sẽ trở thành ái nhân của y, sau khi nắm trong tay tất cả quyền lực, hắn sẽ đem y nhốt lại, làm cho chướng khí bao trùm lấy nhật nguyệt thần giáo.
Sau 3 năm bị giam cầm nơi biệt viện cô độc, hắn sẽ dẫn bọn người nhậm ngã hành đến giết y ,đoạt đi vị trí giáo chủ, y lúc này đã mù quáng trong ải tình, trước khi chết còn hèn mọn cầu xin sự sống cho hắn.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu Chu Văn không xuất hiện, thì có lẽ chúng sẽ thành sự thật thực sự, trong lúc hổn chiến giữa y cùng nhậm ngã hành.
Nếu nhậm doanh doanh không đâm kiếm vào người dương liên đình, y cũng không bị phân tâm mà thua trận.
Bấy giờ nếu để nhậm doanh doanh bình yên lớn lên, khả năng cao, ả cũng sẽ chọn tình thân ruột thịt mà phản bội y.
Nhỡ đâu ả làm thương tổn đến Chu Văn, thì y hối hận đến chết mất, đông phương bất bại Bỉ nghễ kiêu ngạo nhất thiên hạ, nào có thể bị 1 cô nhóc ám hại dễ dàng như thế.
Ả thích đẹp như vậy thì.... hoá cốt nhan~ Chu Văn tặng cho y thực hợp với ả ha~( 1 chút bên lề về công dụng của hoá cốt nhan:Này dược có 2 dạng sử dụng: 1 là hạ vào phấn son, 2 là để hạ vào nến hương.Người trúng phải nó sẽ chẳng hề nhận biết bản thân đã trúng độc, da họ sẽ lão hoá dần 1 cách tự nhiên trong vòng 2 tháng liên tục sử dụng, đến khi khuôn mặt gầy gò nhăn nheo như bà lão U90 mới thôi.vì là sản phẩm của hệ thống nên, thần y bình nhất chỉ chẳng trị được đâu, Nói chung là vô phương cứu chữa.)
Thấy đông phương không thèm trả lời trả vốn, còn lạnh nhạt tỏa hắc khí nguy hiểm tứ phía, Chu Văn biết điều câm miệng lại , đi rót 1 tách trà an thần cho y dùng.
Để cho bầu không khí bớt u ám, Chu Văn kéo y vào ngực mình, dụ dỗ nói.
- hướng vấn thiên bị giam lỏng, công vụ trong giáo không cần chúng ta phải lo lắng nữa, rảnh rỗi rồi, hay là chúng ta đến Giang nam du ngoạn nha, sẳn tiện ghé Tây hồ làm ít chuyện luôn thể.
Nhướng mi, đông phương bất bại không ngờ, sớm như vậy, anh đã gấp không chờ được, muốn xử quyết lão già nhậm ngã hành, dưới đáy Tây hồ kia.
Chu Văn vội như thế cũng là muốn tốt cho y, cười thanh đồng ý, 2 người rôm rã thu dọn hành trang, đến Giang nam 1 chuyến.
———
Lộc cộc .... lộc cộc .... hí~~~Xe ngựa lăn bánh liên tiếp 1 ngày 1 đêm rốt cục dừng, thiếu niên khoảng 15 tuổi, bước xuống, 1 nam nhân xinh đẹp như thiên tiên, nụ cười ôn nhu luôn nở trên môi, cũng theo chân bước ra.
Người nam nhân nâng tay đỡ 1 thiếu phụ, mãnh mai nhưng cao bất thường, trông họ như 1 gia đình 3 người hạnh phúc.
- sư phụ, ngài và sư nương ân ái cả ngày trên đường đi rồi, đồ nhi nhìn rất chướng mắt đó, trời đánh tránh bữa ăn a~
Thuê được 1 quán trọ khang trang, 3 người đang ngồi ăn trưa, Chu Văn thích thú để đông phương bất bại ngồi ngay trên đùi mình, móm từng đũa thức ăn cho y.
Lâm Bình Chi lâu ngày mới được đoàn tụ với sư phụ, không có mừng vui, chỉ thấy chướng khí ngập tràn, được anh trang điểm xinh đẹp hơn nữ nhân, lại mặc những bộ trang phục rực rỡ không chói mắt.
Đông phương mặc kệ anh muốn nắn bóp y thế nào cũng được, tâm trạng y bây giờ rất vui vẻ.
- bọn ta sắp thành thân đó, ân ái 1 tí chết ai đâu, sau này con dám nói bản thân không như này hem?
2 thầy trò họ khắc tên khẩu, ở xa thì rất hoà thuận chỉ khi gần nhau, mới xung đột xôm tụ như thế.
- Xung ca~ chờ muội, huynh không được đi lung tung, kẻo cha muội mắng chúng ta đó!
Giọng nói lanh lảnh như hát của 1 bé gái, làm anh khích động đến rơi đôi đũa đang cầm trên tay, NHÂN VẬT CHÍNH LÊN SÀN RẦU AAAA~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com