Mau Xuyen Be Cong Hac Hoa Vai Ac
Hai cái ánh mắt vệ trong nhất thời liền choáng váng, bọn họ nhìn nhau rồi quỳ xuống không lưỡng lự."Chủ thưởng tha mạng!"Không thể chỉ do mấy cuốn sách cho trẻ em mà ném bọn họ vào thanh lâu a.Mấy cái ánh mắt vệ ghinh hai người bọn họ vỗ vai: "Các anh em đi cẩn thận, nhớ phải cẩn thận đệ nhất, nếu có gì tâm đắc nhớ kể cho anh em nghe!"Ám vệ ngay tại chỗ liền muốn miệng phun hương thơm: "Cút đi!".........Thời Nhiên trong bồn tắm vừa ngăm mình vừa ca hát"Ta thích tắm rửa có làn da thật tốt ~ ~"[Nhiên Nhiên cẩn thận, có giá trị ác ý ở gần, hắn ở trên nóc nhà!]Tiếng ca im bặt, Thời Nhiên không hề suy nghĩ tới gì mà trực tiếp kêu cứu."Tiểu ca ca cứu mạng a!!"Giọng nói còn chưa nghe ra thì trên nóc nhà liền phát ra tiếng kêu sau đó liền hoàn toàn im bặt.Giang Càn Bắc đã xuất hiện khi Thời Nhiên vừa mới kêu lên.Đôi mắt hắn đen trầm nhìn thấy cả người tiểu gia hỏa trắng trắng nộn nộn đều ngâm trong nước: "Xảy ra chuyện gì?"Ám vệ ngồi xổm ở nóc nhà biết tiểu điện hạ đang tắm rửa, cứng ngắt mà lo sợ chính mình xhir thiếu chút nữa là lao xuống: "Khởi bẩm chủ thượng, một con sâu đã bị thuộc hạ xử lý rớt."Hắn có loại dự cảm, nếu chính mình vừa rồi thật sự nhảy xuống thì hiện tại này sẽ cùng người vừa mới bị hắn cho nằm dưới đất cùng chơi rùa đen."Người của phủ Thái Tử?" Giang Càn Bắc cầm khăn lông lau khô tóc còn đang nhiễu nước cho Thời Nhiên, dùng nội lực đem toàn thân Thời Nhiên hong khô rồi giúp hắn mặc tốt quần áo."Là ám vệ phủ Thái Tử, am hiểu ẩn nấp cùng dịch dung." Thị vệ tưởng tượng đến vừa mới người nọ suýt nữa xốc lên mái ngói, chỉ cảm thấy cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, còn tốt tốc độ hắn càng nhanh hơn một bước, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.Đem Thời Nhiên ôm vào trong ngực, cả người Giang Càn Bắc ý cười không đạt đáy mắt."Giang Hồng Cảnh nếu thích rình coi như vậy, ngươi liền đem người nọ đưa trở về, làm hắn xem đủ."Làm thuộc hạ trung thành nhất của chủ thượng, ám vệ lập tức liền hiểu ý tứ của Giang Càn Bắc.Hắn cúi đầu không có nửa phần do dự: "Thuộc hạ tuân mệnh."Thời Nhiên đãi ở Giang Càn Bắc trong lòng ngực, tay nhỏ không an phận mà chọc chọc hắn ngực, ngữ khí khẽ mễ. Mễ mà dán Giang Càn Bắc lỗ tai."Tiểu ca ca, rình coi là sai! Loại người này hẳn là hảo hảo đau bẹp một đốn, không thể làm hắn ăn đến hảo quả tử!"Giang Càn Bắc nhướng mày, cạo cạo Thời Nhiên cái mũi nhỏ: "Ngoan nhãi con nhưng thật ra thiện ác phân minh."Thời Nhiên kiêu ngạo mà ngửa đầu: "Đó là đương nhiên rồi! Tiểu ca ca đối Nhiên Nhiên tốt Nhiên Nhiên đều nhớ hết trong đầu nha!"Giang Càn Bắc hôn hôn cái trán Thời Nhiên vừa yêu thương lại tràn ngập bệnh trạng khắc chế."Đã nghe được tiểu điện hạ nói chưa? Biết nên làm như thế nào rồi chứ."Ám vệ cúi đầu: "Thuộc hạ đã hiểu, kiên quyết không cho hắn có trái ngon để ăn."Chủ nhân cùng tiểu điện hạ nói hoàn toàn hai ý tứ a! Nói nữa người nọ đều đã chết còn đâu trái tốt để ăn!Đợi ám vệ đi rồi Giang Càn Bắc đem Thời Nhiên ôm đến trên giường, ngữ khí nặng nề mang theo dụ hống."Không cho người xấu có trái ngon để ăn vậy cô muốn ăn trái cây ngon, ngoan nhãi con có chịu cho hay không?"Thời Nhiên vẻ mặt đơn thuần, hắn ôm cổ Giang Càn Bắc: "Tiểu ca ca tốt như vậy, đương nhiên phải được ăn trái ngon nha, trái lớn luôn【 ăn cái rắm trái ngon!! Nhiên Nhiên ngươi chính là quả trái ngon kia, ngươi còn làm hắn ăn cái lớn!! 】Bá Thiên một phen nước mắt chua xót, trực tiếp ô ô khóc ra tới.Dạy hư hài tử cũng không được, không mang theo hư cũng không được, người làm ba này quá khó làm ô ô ô!! "Vậy cô sẽ không khách khí." Giang Càn Bắc trực tiếp hôn lấy môi Thời Nhiên, cường thế lại không dung cự tuyệt, hắn gắt gao chế trụ đầu Thời Nhiên, phòng ngừa Thời Nhiên sinh ra muốn chạy trốn.Bá Thiên tròng mắt đều phải trừng ra tới, đang trông mong mà nhìn, bỗng nhiên trước mặt tối sầm hắn cả người đều bị hút đi.【 M*n*, lại tới! Có thể hay không làm người xem xong rồi đi! 】Thanh âm máy móc mang theo một chút phúng ý.【 xem người khác rất thoải mái? 】Bị chính mình cấp trên mạnh mẽ kéo đèn Bá Thiên tâm thái tạc nứt, hung hăng hướng tới cấp trên phun ra một ngụm.【 Phải, liền thoải mái, như thế nào a! 】Thanh âm máy móc cười lạnh một tiếng, dần dần ngưng ra thật thể, hắn nhìn chính mình tiểu thiếu niên bộ mặt thanh tú ở đối diện, trực tiếp đem người định tại chỗ.Bá Thiên chu miệng, còn vẫn duy trì tư thế phun nước miếng, cả người đều cực kỳ xấu hổ.【 thoải mái hay không, ngươi thử chính mình thử xem, sách của ta bị ngươi cầm đi không ít, hẳn là ít nhiều đều đã hiểu. 】Nam nhân trực tiếp dán sát vào môi Bá Thiên rồi theo sau thật mạnh cắn một ngụm.Bá Thiên đau ngao ngao kêu, nề hà căn bản không động đậy được.Tinh thần lĩnh vực sẽ không xuất huyết, nhưng mà cảm giác thần kinh sẽ mở rộng, nhẹ nhàng cắn một ngụm đều đau, huống chi cấp trên là cố ý dùng sức.Lần đầu tiên thống hận chính mình biết quá nhiều, Bá Thiên chảy xuống nước mắt hối hận.【 Thoải mái không? 】Bá Thiên muốn lắc đầu, kết quả cổ cũng bị dán lại giống nhau, căn bản không động đậy, chỉ có thể biên khóc biên trả lời.【 Không thoải mái không thoải mái, đau muốn chết. 】Khoan đã... Đối thoại này vì sao có chút không quá thích hợp?Nam nhân khẽ cười một tiếng, hiển nhiên đoán được Bá Thiên suy nghĩ cái gì, hắn buông tay, bắn một chút trán Bá Thiên.【 quản tốt đôi mắt chính mình, bằng không lần sau ngô không ngại làm ngươi thật sự khóc ra tới. 】Bá Thiên giận mà không dám nói gì, mặt ngoài vâng vâng dạ dạ đáp ứng.【 Được được được, ta nhất định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm! 】Biến thái a!!!Còn không đợi lại nói chút cái gì, Bá Thiên trực tiếp bị đá đi ra ngoài. Chờ cùng ý thức với Thời Nhiên thì Bá Thiên trực tiếp choáng váng.【 M*n* Nhiên Nhiên cổ ngươi bị sao vậy?! 】Thời Nhiên sờ dấu ấn dâu tây lớn có chút đau trên cổ chính mình,."Tiểu ca ca nói tiểu dâu tây có thể đổi một cái siêu cấp siêu cấp dâu tây lớn!" Thời Nhiên cười tủm tỉm vẻ mặt khát khao.Cái dâu tây lớn như vậy hắn còn không có ăn qua đâu, khẳng định rất ngọt!!Giang Càn Bắc ôm lấy Thời Nhiên, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của tiểu gia hỏa, ngoéo một cái môi: "Ngoan nhãi con nên ngủ, sáng mai dậy ăn dâu tây."Thời Nhiên chiếu môi Giang Càn Bắc liền hôn một ngụm."Tiểu ca ca tốt nhất nha!" Nói, hắn ở trong lòng ngực Giang Càn Bắc tìm cái vị trí thoải mái rồi thanh thản ổn định ngủ.Môi tiểu gia hỏa có chút sưng đỏ, trong lúc ngủ mơ cũng vô ý thức chu lên,như là một viên trái cây mê hoặc người ngắt lấy.Giang Càn Bắc vươn ngón tay vuốt ve ở môi Thời Nhiên vài lần.Thời Nhiên đã ngủ say, đầu lưỡi phấn nộn theo bản năng liếm liếm miệng, lại không cẩn thận cọ tới đầu ngón tay Giang Càn Bắc.Cảm giác tê tê dại dại mang theo chút ấm áp, Giang Càn Bắc suýt nữa mất khống chế.Hắn hô hấp thô nặng vài phần, theo sau dùng nội lực mạnh mẽ áp chế.Đem tiểu gia hỏa trong lòng ngực ôm chặt vài phần, Giang Càn Bắc tiếng nói mất tiếng, biểu hiện một đầu hung mãnh dã thú đang chịu áp lực nhẫn nhịn."Ngoan nhãi con của cô, phải mau lớn nhanh thêm một chút."Tưởng tượng đến mặt mày tinh xảo của thiếu niên vào lúc đó, Giang Càn Bắc chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu không chịu khống chế mà đập kinh hoàng lên.............
Giang Hồng Cảnh nhắm mắt nằm ở bể tắm xa hoa hết sức hưởng thụ trong phủ Thái Tử.Loại quyền lợi vô thượng cùng tài phú này cơ hồ làm hắn trầm mê, chỉ cần hắn có thể lên làm hoàng đế, liền sẽ có được nhiều thứ hơn vì vậy với hiện tại.Giang sơn cùng mỹ nhân đều là của hắn.Tựa hồ nghĩ tới một ít chuyện không thoải mái khiến Giang Hồng Cảnh hất hất đầu, hắn hiện tại đường đường chính là Thái Tử, Thái Tử danh chính ngôn thuận.Mở mắt ra, Giang Hồng Cảnh hoảng hốt gian ở nóc nhà thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào chính mình.Hắn suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán."Người tới!! Hộ giá!! Có kẻ cắp!!" Giang Hồng Cảnh trực tiếp phá âm, bọn thị vệ nghe tiếng mà nhanh chóng tới đem bể tắm làm thành một đoàn.Giang Hồng Cảnh chỉ vào con mắt trên nóc nhà: "Mau, nóc nhà có người!!"Đôi mắt kia chỉ là thẳng tắp mà nhìn Giang Hồng Cảnh, chẳng sợ hiện tại đã có mấy tên thị vệ đem Giang Hồng Cảnh bao quanh vây quanh, hắn cũng không hề có ý tứ phải đi.Thị vệ bay lên nóc nhà, nhìn thấy người đều bị hoảng sợ.Người này đúng là ám vệ mấy ngày trước đây bị phái đi phủ thân vương, công phu có thể nói là cao thủ đỉnh nhất, hiện tại sớm đã không có hơi thở ghé vào nóc nhà tứ chi cứng đờ.Một con mắt khác của hắn nhắm lại, chỉ để lại một con mắt bị mạnh mẽ căng đại, phảng phất chính là vì nhìn chằm chằm cái gì.Giang Hồng Cảnh nhìn thi thể bị kéo xuống tới, một khuôn mặt đỏ lên giận không thể áp mà đá một chân."Giang Càn Bắc hắn tính là cái thứ gì, cũng dám cùng ta công nhiên gọi nhịp?!"Đợi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên muốn đem Giang Càn Bắc ngũ mã phanh thây.Nghĩ đến Thời Nhiên, Giang Hồng Cảnh sờ sờ cằm, đứa nhỏ kia thật ra lớn lên không tồi, giữ lại khi buồn lấy ra chơi chơi cũng không tồi."Thái Tử bớt giận, chúng ta việc cấp bách là tìm về mật văn, chỉ cần chúng ta cầm mật văn thì nhị điện hạ cũng chỉ là hổ giấy thôi không đáng giá nhắc tới."Tiểu thái giám quỳ xuống tới lấy lòng hướng tới Giang Hồng Cảnh cười cười.Giang Hồng Cảnh thực hiển nhiên ăn bộ dáng này, hắn gật gật đầu: "Có đạo lý."Liền tính chính mình bức vua thoái vị không thành, trong tay hắn cũng có một át chủ bài cuối cùng, người kia vô luận như thế nào đều sẽ trợ giúp chính mình, dù sao hắn không nghĩ bí mật của chính mình bị cả thế giới biết nên chỉ có thể lựa chọn phối hợp hắn.Như vậy nghĩ, Giang Hồng Cảnh ngửa mặt lên trời cười to: "Ông trời đều muốn giúp ta a!!"............Giang Càn Bắc làm một giấc mộng, trong mộng thế giới chân thật cùng hiện thực không có bất luận cái gì khác biệt, chuẩn xác mà trùng hợp ở cùng nhau.Chẳng qua trong mộng thế giới không có Thời Nhiên, hắn như cũ là đã từng chính mình, ở trên đường từ địch quốc trở về bị người thả tên bắn lén, Nghiêu Viên vì bảo hộ chính mình trúng mũi tên bỏ mình.Hắn cũng là bị trọng thương, ngã vào rừng rậm hôn mê bất tỉnh.Người cứu hắn là tiểu đồ đệ của Tiêu Yến Tu, cô nương kia động tác lưu loát mà đem hắn băng bó tốt, còn đem áo khoác để ở trên người hắn.Cơ hồ là trong nháy mắt sát ý trên người Giang Càn Bắc liền bạo tán mở ra.Để lại áo khoác xong Kiều Vũ Ngưng liền nghênh ngang rời đi, đợi đến khi hắn thanh tỉnh lại liền nắm cái áo kia.Cảnh trong mơ còn ở liên tục, Giang Càn Bắc nhìn Thái Tử trong mộng, bỗng nhiên có chút ngốc đi.Cô nương cứu chính mình kéo tay Thái Tử ở trên điển lễ đại hôn cười ngọt ngào, mà hắn còn lại là ở khoảnh khắc đại hôn của nàng cử binh tạo phản trực tiếp bức vua thoái vị.Hắn đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó.Không đúng... Nơi nào đều không đúng...Ở cảnh trong mơ chính mình dần dần cùng bàng quan chính mình hợp thành một thể, Giang Càn Bắc nhìn cung điện nhiễm huyết trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng như là bị xẻo xuống một miếng thịt trống trải phát đau.Giang Càn Bắc đã phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay vẫn là hiện thực.Hắn điên cuồng khắp nơi tìm kiếm kia mạt bóng dáng linh động kia.Ngoan nhãi con của hắn không thấy đâu....Trong lúc hoảng hốt Giang Càn Bắc tựa hồ cảm nhận được có người thanh âm lo lắng nắm lấy tay hắn."Tiểu ca ca, Nhiên Nhiên ở chỗ này! Ngươi lại làm ác mộng, mau tỉnh lại nhìn xem Nhiên Nhiên!!"
Giang Hồng Cảnh nhắm mắt nằm ở bể tắm xa hoa hết sức hưởng thụ trong phủ Thái Tử.Loại quyền lợi vô thượng cùng tài phú này cơ hồ làm hắn trầm mê, chỉ cần hắn có thể lên làm hoàng đế, liền sẽ có được nhiều thứ hơn vì vậy với hiện tại.Giang sơn cùng mỹ nhân đều là của hắn.Tựa hồ nghĩ tới một ít chuyện không thoải mái khiến Giang Hồng Cảnh hất hất đầu, hắn hiện tại đường đường chính là Thái Tử, Thái Tử danh chính ngôn thuận.Mở mắt ra, Giang Hồng Cảnh hoảng hốt gian ở nóc nhà thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào chính mình.Hắn suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán."Người tới!! Hộ giá!! Có kẻ cắp!!" Giang Hồng Cảnh trực tiếp phá âm, bọn thị vệ nghe tiếng mà nhanh chóng tới đem bể tắm làm thành một đoàn.Giang Hồng Cảnh chỉ vào con mắt trên nóc nhà: "Mau, nóc nhà có người!!"Đôi mắt kia chỉ là thẳng tắp mà nhìn Giang Hồng Cảnh, chẳng sợ hiện tại đã có mấy tên thị vệ đem Giang Hồng Cảnh bao quanh vây quanh, hắn cũng không hề có ý tứ phải đi.Thị vệ bay lên nóc nhà, nhìn thấy người đều bị hoảng sợ.Người này đúng là ám vệ mấy ngày trước đây bị phái đi phủ thân vương, công phu có thể nói là cao thủ đỉnh nhất, hiện tại sớm đã không có hơi thở ghé vào nóc nhà tứ chi cứng đờ.Một con mắt khác của hắn nhắm lại, chỉ để lại một con mắt bị mạnh mẽ căng đại, phảng phất chính là vì nhìn chằm chằm cái gì.Giang Hồng Cảnh nhìn thi thể bị kéo xuống tới, một khuôn mặt đỏ lên giận không thể áp mà đá một chân."Giang Càn Bắc hắn tính là cái thứ gì, cũng dám cùng ta công nhiên gọi nhịp?!"Đợi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên muốn đem Giang Càn Bắc ngũ mã phanh thây.Nghĩ đến Thời Nhiên, Giang Hồng Cảnh sờ sờ cằm, đứa nhỏ kia thật ra lớn lên không tồi, giữ lại khi buồn lấy ra chơi chơi cũng không tồi."Thái Tử bớt giận, chúng ta việc cấp bách là tìm về mật văn, chỉ cần chúng ta cầm mật văn thì nhị điện hạ cũng chỉ là hổ giấy thôi không đáng giá nhắc tới."Tiểu thái giám quỳ xuống tới lấy lòng hướng tới Giang Hồng Cảnh cười cười.Giang Hồng Cảnh thực hiển nhiên ăn bộ dáng này, hắn gật gật đầu: "Có đạo lý."Liền tính chính mình bức vua thoái vị không thành, trong tay hắn cũng có một át chủ bài cuối cùng, người kia vô luận như thế nào đều sẽ trợ giúp chính mình, dù sao hắn không nghĩ bí mật của chính mình bị cả thế giới biết nên chỉ có thể lựa chọn phối hợp hắn.Như vậy nghĩ, Giang Hồng Cảnh ngửa mặt lên trời cười to: "Ông trời đều muốn giúp ta a!!"............Giang Càn Bắc làm một giấc mộng, trong mộng thế giới chân thật cùng hiện thực không có bất luận cái gì khác biệt, chuẩn xác mà trùng hợp ở cùng nhau.Chẳng qua trong mộng thế giới không có Thời Nhiên, hắn như cũ là đã từng chính mình, ở trên đường từ địch quốc trở về bị người thả tên bắn lén, Nghiêu Viên vì bảo hộ chính mình trúng mũi tên bỏ mình.Hắn cũng là bị trọng thương, ngã vào rừng rậm hôn mê bất tỉnh.Người cứu hắn là tiểu đồ đệ của Tiêu Yến Tu, cô nương kia động tác lưu loát mà đem hắn băng bó tốt, còn đem áo khoác để ở trên người hắn.Cơ hồ là trong nháy mắt sát ý trên người Giang Càn Bắc liền bạo tán mở ra.Để lại áo khoác xong Kiều Vũ Ngưng liền nghênh ngang rời đi, đợi đến khi hắn thanh tỉnh lại liền nắm cái áo kia.Cảnh trong mơ còn ở liên tục, Giang Càn Bắc nhìn Thái Tử trong mộng, bỗng nhiên có chút ngốc đi.Cô nương cứu chính mình kéo tay Thái Tử ở trên điển lễ đại hôn cười ngọt ngào, mà hắn còn lại là ở khoảnh khắc đại hôn của nàng cử binh tạo phản trực tiếp bức vua thoái vị.Hắn đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó.Không đúng... Nơi nào đều không đúng...Ở cảnh trong mơ chính mình dần dần cùng bàng quan chính mình hợp thành một thể, Giang Càn Bắc nhìn cung điện nhiễm huyết trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng như là bị xẻo xuống một miếng thịt trống trải phát đau.Giang Càn Bắc đã phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay vẫn là hiện thực.Hắn điên cuồng khắp nơi tìm kiếm kia mạt bóng dáng linh động kia.Ngoan nhãi con của hắn không thấy đâu....Trong lúc hoảng hốt Giang Càn Bắc tựa hồ cảm nhận được có người thanh âm lo lắng nắm lấy tay hắn."Tiểu ca ca, Nhiên Nhiên ở chỗ này! Ngươi lại làm ác mộng, mau tỉnh lại nhìn xem Nhiên Nhiên!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com