TruyenHHH.com

Mau Chuyen Nho Nho Cua Du Chau

Trong hậu trường của show Qui tắc ti nhân có một con Cá Voi đang nhấp nhổm không yên, mắt chăm chăm nhìn màn hình điện thoại tối đen, khuôn mặt có chút lo lắng.
- Cảnh Du cậu đừng như vậy, vài phút nữa là chuẩn bị quay rồi cậu không muốn làm khán giả thất vọng đấy chứ.
Lưu Tranh như nhìn thấu được tâm tình của Cảnh Du nên liền lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ tí nữa có một cuộc gọi đến là tên kia liền chạy đi không ngoảnh lại mà về nhà ôm ấp ái nhân của mình. Cảnh Du bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Lưu Tranh, mắt thuỷ chung chỉ nhìn về điện thoại. Mew Mew Mew. Tiếng chuông điện thoại độc quyền của người nào đó reo lên khiến Cảnh Du nhảy dựng, lập tức ấn nghe máy.
- Hey, Cảnh Du
Giọng Nguỵ Châu từ đầu dây chuyền tới tai Cảnh Du mang theo hơi thở hắc ám làm toàn thân Hoàng Cảnh Du lạnh buốt.
- Có chuyện gì không? tôi chuẩn bị quay show rồi.
Bên kia bỗng im lặng một cách bất thường khiến Cảnh Du có chút kích động, nhìn đồng hồ chỉ 3 phút nữa là chuẩn bị quay show, tên Cá Voi đội vợ lên đầu liền lẩm nhẩm tính giờ xem hiện tại còn có khả năng chạy về nhà hay không, tính tới tính lui cuối cùng thấy vẫn còn có thể chạy về nhà với vợ liền cười sảng khoái, tính dỗ dành bảo bối nhà mình thì Nguỵ Châu trả lời.
- Hừ, ít chung đụng
Tút... tút... tút. Tiếng ngắt máy. Cảnh Du ngớ ra không hiểu mô tê gì hết. Đến giờ quay show, Tranh ca thấy tên kia đang trong trạng thái jpg thì cảm thấy nóng cả người
- Hừ, tên này quả không có tiền đồ.
     Kéo mạnh tay Cá Voi, đẩy cậu ra sân khấu, Lưu Tranh làm động tác ám chỉ Cảnh Du "Hôm nay cậu không làm cho tốt tôi không cho cậu về với vợ" . Lúc này Cảnh Du mới trở lại trạng thái bình thường, nhìn về phía khán giả dương lên nụ cười tiêu chuẩn rồi ngồi về vị trí. Suốt chương trình, Cảnh Du biểu hiện vô cùng tốt, khuôn mặt luôn giữ nụ cười chuẩn quốc tế nhưng thực chất trong thâm tâm đang gào thét bao giờ cái chương trình này hết, sợ vợ ăn giấm chua mà đuổi cổ ra phòng khách ngủ, không được sờ sờ nắn nắn vợ bảo bối nữa. Nghĩ đến một màn kịch liệt trên giường kia tiểu biến thái của Cảnh Du liền bò ra bay bay trước mắt làm Cảnh Du sao nhãng.
      Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bị gọi trả lời fan. Nhìn cô gái kia, ánh mắt Cảnh Du mơ màng, cười cười chờ nghe câu hỏi và yêu cầu, thực ra Cảnh Du nghĩ rằng yêu cầu của cô gái này sẽ là bắt anh bắn moe, ôm ấp các kiểu hoặc đại loại như mấy câu hỏi về đời sống và dự định nhưng ai ngờ cô nàng kia lại lôi ra một một cái cặp có hình đầu bò màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ hướng về phía anh hỏi
- Anh có nhớ cái này không Du ca ca?
      Cảnh Du khuôn mặt đờ đẫn, nhìn kĩ cái cặp trước mặt xem có gì đặc biệt, hmm... Ế không phải cái cặp của Cố Hải đây sao? Hoàng Cảnh Du bị một cảm xúc mạnh ập đến, kỉ niệm cùng với Bạch Lạc Nhân chàn về như mưa lũ. Cô gái kia thấy Cảnh Du không trả lời lại tưởng Cảnh Du đã quên nên có chút nôn nóng
- Cảnh Du, anh nhất định là hiểu em muốn nói gì, anh biết mà
      Giọng nói khẳng định, ánh mắt mong chờ bắn về phía Cảnh Du nhưng mà tên kia đâu có quan tâm đâu, có để ý gì đâu, não bộ giờ chỉ nhớ mấy lời thoại kinh điển trong Thưởng Ẩn mà thôi.
      Hai cô MC nhìn thái độ của Cảnh Du tưởng anh không nhớ ra đó là gì liền muốn giải vây, nói chuyện với cô gái kia
- Anh ấy tặng em cái cặp này hả?
- Không phải, anh ấy biết đây là gì mà
     Cô gái không thèm để tâm tình thế khó sử của hai chị MC kia, đôi mắt chỉ gắn chặt lên người Cảnh Du. Trong khi đó con Cá Voi vô tâm vẫn ngồi đực mặt ra đấy, bỗng điện thoại trong túi quần của Cảnh Du rung lên bần bật, Cảnh Du có chút giật mình, theo lí mà nói nếu đặt tại thời điểm hiện tại thì sẽ chẳng ai gọi điện cho Cảnh Du vào lúc này cả trừ... Cảnh Du liếc mắt về phía trong sân khấu thấy Tranh Ca khuôn mặt nóng nẩy cầm trên tay bức hình anh với Nguỵ Châu chụp chung với nhau, mắt nhìn về phía anh mồm lẩm nhẩm cái gì đó sau xé đôi bức hình ngăn cách anh và Nguỵ Châu ra. Phải nói là hình ảnh của Tranh Ca lúc này vô cùng đáng sợ, nuốt một ngụm nước bọt, nở nụ cười gượng nhìn về phái fan CP kia trả lời
- Nhớ chứ
Nhận được câu trả lời của Cảnh Du khuôn mặt cô gái kia vui vẻ hơn hẳn. Cảnh Du nghĩ đến bức tranh của mình và Châu Châu lúc nãy liền rùng mình, bồi thêm một câu khiến cô gái kia sướng rơn
- Khi nào chúng tôi kết hôn thì sẽ tặng cho em cái cặp kia.
          --------------------------------------
      Bịch, điện thoại của Hứa Nguỵ Châu được tiếp đất một cách hoàn hảo không mảy may xảy ra một vết chày xước nào. Trong đầu Nguỵ Châu lúc này chỉ vang vọng hai chữ "kết hôn". Dù cho đó có phải là lời nói thực tâm của anh hay chỉ là muốn chiều lòng fan thì hai chữ này tự miệng anh nói ra cậu đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhặt điện thoại lên nhìn khuôn mặt thiếu đòn của tên kia, Hứa Nguỵ Châu bất giác nở nụ cười, nụ cười hạnh phúc.
           --------------------------------------
       Kết thúc Show Cảnh Du không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ nhanh nhanh chóng chóng tạm biệt mọi người rồi chạy về với tổ ấm nơi có ái nhân của mình. Mở cửa thấy Nguỵ Châu đang ngồi chờ mình, tâm tình kích động bổ nhào lên người Nguỵ Châu ôm hôn tới tấp không cho cậu có đường lui. sau màn ôm hôn đầy mặn nồng, Hứa Nguỵ Châu không nhanh không chậm buông một câu phá tâm trạng
- Hôi quá, đi tắm đi
       Cảnh Du khônh tức giận ngược lại vô cùng hào hứng vì sau khi tắm táp xong có thể sờ nắn vợ trong vòng tay của mình, trước khi đi tắm còn không quên ăn chút đậu hũ. Tắm xong không ngoài dự định của Cảnh Du đó chính là đại chiến chăn gối với Nguỵ Châu.
Sau khi thoả mãn dục vọng, Cảnh Du cười thoả mãn ôm Nguỵ Châu vào trong ngực, hôn lên tóc cậu. Nguỵ Châu ánh mắt lim dim, mơ màng nói
- Chúng ta sẽ kết hôn... Phải không?
Cơ thể Cảnh Du bỗng chốc căng cứng, nhìn khuôn mặt Nguỵ Châu, thả lỏng cơ thể ôm chặt cậu vào trong lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu. Không có được đáp án của Cảnh Du, Hứa Nguỵ Châu có phần cảm thấy mất mát nhưng hành động dịu dàng của Cảnh Du lại làm cho cậu tin tưởng, tin răng rồi một ngày hai người sẽ đường đường chính chính bên cạnh nhau, suy nghĩ ấy khiến cậu từ từ chìm vào giấc ngủ say. Hoàng Cảnh Du nhìn cậu ngủ, trái tim cảm thấy bình yên. cầm lấy tay Nguỵ Châu, mân mê ngón tay cậu sau đó áp môi mình lên chiếc nhẫn trên ngón tay cậu, Cảnh Du khẽ nói
- Sẽ... và sớm thôi, Nguỵ Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com