25
Wang Chuqin vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ba người đang ngồi trước cửa nhà mình, điều này thực sự khiến anh bị sốc."Chết tiệt, sao ba người lại ở đây?"Lương Tĩnh Khôn, Lưu Đinh Sóc và Tiêt Phi đang ngồi thành một hàng trước nhà anh, bên cạnh có hai túi đồ."Chờ Cậu thật vất vả, mật khẩu đã bị đổi! Em đề phòng bọn anh sao?" Lưu Định Sóc đứng dậy nhường đường cho cậu và bắt đầu oán trách Sau khi trận đấu kết thúc, Lương Tĩnh Khôn ngày mai sẽ trở lại Hà Bắc, anh nghĩ rằng việc gặp mặt trước khi rời đi cũng là một cách để chúc mừng cho việc làm hoà giữa Wang Chuqin và em gái anh.Anh đặc biệt gọi điện cho Sun Yingsha để hỏi, biết tối nay cô ấy sẽ không đến nên ba người họ đến cửa sớm, sau khi thử mấy lần thì phát hiện Wang Chuqin đã đổi mật khẩu...Wang Chuqin vừa nhập mật khẩu vừa nói: "Em đã đổi ổ khóa, đổi mật khẩu thì sao? Em chỉ làm vậy để bảo vệ tiểu Đậu Bao thôi!" Bốn người vừa nói vừa cười.Bốn người đàn ông đều có gia đình riêng của mình, ngoại trừ Lưu Định Sóc ba người còn lại vào bếp nấu một số bữa ăn đơn giản, vai trò của Lưu Định là giúp đỡ họ bày biện các món ăn.Bọn họ chỉ đơn giản là nấu vài món và uống vài ly cùng nhau. Đàn ông sau khi uống rượu thì nói chuyện nhiều hơn, họ lần lượt kể về những ngày cùng nhau thi đấu.Trong số bốn người, Wang Chuqin là người duy nhất còn chưa giải quyết được vấn đề lớn của cuộc đời, Lưu Đinh Sóc lần lượt rót đầy cốc. Anh đổi chủ đề, nói đùa với Wang Chuqin: “ Anh thấy Sasha đang đeo chiếc nhẫn đó. Sự kiện vui vẻ của em sắp diễn ra."?Ba người rất mong chờ, trong lúc thi đấu, Sun Yingsha đã cất chiếc nhẫn đi nên Lương Tĩnh Khôn không nhìn thấy, Tiết Phi cũng chỉ nghe lời người khác nói.Wang Chuqin nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Không biết."Câu nói này khiến ba người nhìn nhau khó hiểu.anh ấy tiếp tục: “ Em muốn kết hôn, nhưng em sợ Shasha đeo chiếc nhẫn đó vì muốn bù đắp cho chuyện xảy ra 5 năm trước.”Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Sun Yingsha ngày hôm đó, anh rất vui nhưng kéo theo đó là nhiều cảm xúc khác.Khi mới về Trung Quốc, anh đã thuyết phục bản thân buông bỏ, anh nói anh đã buông bỏ, nhưng trong lòng anh vẫn không thể ngừng yêu cô.Chỉ cần cô đứng đó là anh muốn được gần gũi.Sun Yingsha hết lần này đến lần khác cúi đầu trước anh, nhưng anh liên tục đẩy cô ra. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh chỉ đang kiểm tra xem anh có quan trọng trong lòng cô hay không.Lo lắng về được và mất, anh luôn cảm thấy những điều này không có thật.Lương Tĩnh Khôn không thích nghĩ về những khúc mắc, anh ấy nói thẳng: “ Anh nghĩ em đa nghĩ quá nhiều. Anh hiểu em gái anh. Cô ấy đã đeo chiếc nhẫn vào, điều đó chứng tỏ rằng cô ấy đã thực sự nghĩ đến điều đó. Vẫn phải suy nghĩ một chút. Cậu Sợ cái gì?""Đúng vậy, Sa Sa chưa bao giờ là người chịu nhượng bộ. Điều này em không phải rõ hơn chúng ta sao? Một người đàn ông trưởng thành không nên quá do dự..." Lưu Định Sóc cũng cảm thấy Wang Chuqin có chút suy nghĩ quá nhiều Đôi khi một cái gì đó phụ thuộc vào sự thúc đẩy.Khi nằm trên giường vào đêm khuya, Wang Chuqin vẫn băn khoăn liệu mình có quá tự phụ hay không, thực ra Sun Yingsha đã trấn an anh, còn lại chỉ là trái tim của chính anh mà thôi.Người ta nói uống rượu sẽ dễ ngủ nhưng anh trằn trọc mãi không ngủ được.Có lẽ là do rượu, nhưng vào lúc một giờ sáng, anh bấm số điện thoại của Sun Yingsha, dường như anh đang rất cần một câu trả lời tích cực.Điện thoại reo vài lần mới có người trả lời, "Xin chào, Đầu to~"Giọng nói nhẹ nhàng, lẩm bẩm có chút không vui, rõ ràng là do anh đã đánh thức cô ấy.“Ừ, Tiểu Đậu Bao ~ anh không ngủ được.” Giọng anh vẫn khàn khàn vì uống rượu.Sun Yingsha còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cô cũng không ngủ quá sớm, vừa mới ngủ say có cảm giác như bị ai đó đánh thức. Cô ngơ ngác nhìn ID người gọi, cố gắng không nổi nóng. .Wang Chuqin chưa bao giờ gọi cho cô vào lúc nửa đêm. Đây là lần đầu tiên."Có chuyện gì thế?” Cô hỏi với giọng trầmWang Chuqin đã luyện tập câu nói đơn giản này hàng chục lần, nhưng cuối cùng anh chỉ nói được một câu: Sa Sa, em có hối hận không..."hối hận điều gì?" Câu nói vô nghĩa này khiến Sun Yingsha hoàn toàn tỉnh táo.“ chuyện em đeo chiếc nhẫn đó.”" Em không hối hận... Ba năm trước em đã muốn cưới anh, nhưng anh về hơi muộn." Cô nói không chút do dự.Sun Yingsha hiểu nguyên nhân cuộc điện thoại tối nay của anh, anh bị tổn thương trong tình yêu nên không tự tin, nhạy cảm, bất an và có những phản ứng cảm xúc thất thường, cần rất nhiều tình yêu để bù đắp cho vết thương đó.Người ở đầu bên kia điện thoại nhận được câu trả lời tích cực, tâm trạng cải thiện rõ rệt, giọng nói cũng có vẻ hưng phấn hơn rất nhiều."Được rồi, chúc em ngủ ngon nhé~"Sau khi cúp điện thoại, Sun Yingsha nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy có một số việc cần phải làm trước, chỉnh sửa tin nhắn và bấm gửi sau đó cô nằm xuống đi ngủ.Đêm đó Wang Chuqin đặc biệt ngủ ngon, không biết là do trong nhà cách âm quá tốt hay là do ngủ quá say.Đã hơn 10 giờ khi anh mở mắt ra khi nhìn thấy bố mẹ trong phòng khách, anh tưởng mình đang mơ.Một cái tát giáng xuống mặt anh, nỗi đau thực sự cho anh biết đó là sự thật"Này, con lớn như vậy, có thể thay đổi thói quen tự tát mình được không!" Mẹ Vương đã lâu không gặp con trai, bà cũng không nỡ quấy rầy con đang ngủ. "Bố mẹ? Sao bố mẹ lại đến đây?" Anh ấy còn chưa kịp rót nước 2 người đã ôm chặt anh.Bố Vương giả vờ nghiêm túc nói: “Hừ, con không có thời gian về nhà, mẹ con và ta có thể làm gì ngoài việc lên thăm con chứ?” Nhưng thực ra trong lòng ông, ôm con trai còn tốt hơn bất cứ điều gì khác.“ không phải con không muốn về do công việc quá bận rộn, con chỉ mới tiếp nhận đội thôi"Gia đình ba người dường như có vô số chuyện để nói. Mẹ Vương vừa nói vừa đỏ mắt, bà muốn Wang Chuqin dỗ dành mình.Sun Yingsha dường như cố tình đến đây. Ngay khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, cô ấy bước vào.Wang Chuqin còn đang suy nghĩ giải thích, lại phát hiện mẹ Vương cùng bố Vương đều không có gì ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Sun Yingsha, Sun Yingsha chỉ nhướn mày nhìn anh mỉm cười, sau đó quay người bắt đầu trò chuyện với bố mẹ anh. ."Chú và dì, xin hãy tha thứ cho con. Mẹ con lúc trước vô tình bị chấn thương eo và tạm thời không thể đi lại được nhiều nhưng con có thể quyết định được ạ "bằng giọng nói trong trẻo, khuôn mặt dễ thương, lễ phép , khiến Mọi người đều thích cô ấy"Shasha, mẹ con có sao không? Chú và dì sẽ đi qua xem thử." Mẹ Vương đều lo lắng, nên muốn đi xem xem."Không, không, không, không ~"Từ lúc Sun Yingsha vào đến bây giờ, Wang Chuqin chẳng hiểu họ nói một lời nào, cũng không nói được lời nào..."Không, Sasha, em có biết bố mẹ anh sẽ đến không?"Sun Yingsha chưa kịp trả lời, mẹ Vương đã dẫn đầu nói: "Đúng vậy, Sasha mời bố mẹ đến." Sau đó bà từ trong túi lấy ra một cuốn sổ khác, do dự một lúc rồi đưa cho anh.Sau khi Wang Chuqin nhìn rõ, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người: " không ai nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra sao"Anh hối hận vì đã uống rượu tối qua. Anh luôn cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh táo.Sun Yingsha cắn môi, nghịch ngợm liếc hắn một cái, sau đó nói: "Bây giờ cũng không muộn, chỉ là sổ hộ khẩu thôi."“ Vậy ..... Em có mang theo sổ hộ khẩu không?"" Em luôn mang nó theo bên mình từ lúc xe hết xăng."Wang Chuqin lại bị sốc lần nữa...Bố Tôn và mẹ Cao không đến được nên họ phải gọi video.Cả hai quyết định tổ chức một đám cưới đơn giản. Trong nhiều năm, họ đã đi được nhiều nước nhưng chỉ để thi đấu có rất ít nơi họ thực sự có thể dừng lại và tận hưởng. Họ muốn có thời gian đi thăm thêm một vài thành phố. Đã đến lúc đi hưởng tuần trăng mật.Sau khi bàn bạc xong chuyện của mình, bốn người già dường như có vô số lời muốn nói, cho đến khi điện thoại di động báo sắp hết pin, họ mới miễn cưỡng bấm cúp máy.Khi đó, mẹ Vương nhìn thấy tin tức về Sun Yingsha, liền yêu cầu cha Vương nghỉ làm mà không nói một lời, bà cầm sổ hộ khẩu đặt vé. Ở lại Bắc Kinh mấy ngày, bà rất hài lòng. Cô ấy nói đi nói lại những chỉ dẫn của mình trước khi lên máy bay. Một lần nữa, Wang Chuqin lại trấn an họ.Khi ngày đầu năm mới đến gần, đội cũng giao cho Wang Chuqin một nhiệm vụ. Anh ấy sẽ đưa người đội viên của mình đến Frankfurt để tham gia một cuộc thi. Nói thật, anh ấy với tư cách là một huấn luyện viên vẫn có một chút lo lắng.phải nói rằng tầm nhìn của ban huấn luyện quá tốt từ khí chất, tính cách của cậu bé này khá giống với cậu ấy ngày xưa, giống như cậu ấy với huấn luyện viên Tiêu.Vì vậy, trong mỗi trận đấu và thời gian nghỉ, anh đều cung cấp đầy đủ giá trị kỹ thuật, chiến thuật cũng như giá trị tinh thần cho cậu nhóc và được truyền đạt khá tốtWang Chuqin không có ở nhà, nên Sun Yingsha đang sẽ ở trong ký túc xá. Một số cô gái cùng nhau xem trận chung kết của đội trẻ."Này, chị nói Wang Chuqin của em có thể làm được, giá trị tình cảm rất lớn." Hà Trác Gia nhìn nàng trêu chọc nói.Sun Yingsha nhìn những người trên màn hình và bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên rồi! Chơi bóng rổ rất giỏi và làm huấn luyện viên cũng khá thú vị.""Ôi, ôi ~" Mọi người cố tình kéo dài giọng và cười nghèn nghẹn.Giữa những trò đùa, trận đấu sắp kết thúc. Cầu thủ trẻ cũng đã rất nỗ lực để giành lấy chức vô địch cho mình và khởi đầu thuận lợi cho thân phận mới của Wang Chuqin.Sun Yingsha không khỏi đỏ mặt khi nhìn người đang phấn khích trên màn hình. Cô thực sự mừng cho anh."Ai, chuyện gì thế này, sao em lại khóc?" Hà Trác Gia đặt đồ ăn nhẹ trong tay xuống, nhanh chóng lấy ra hai tờ giấy cho cô."Khóc vì sung sướng à? Em lại ngạc nhiên trước sư huynh của mình à?"Cô nghe xong lời này, lại không nhịn được cười.Đúng vậy, những bông hoa mộc lan trên đường Đông Thiên Đàn nở rồi tàn, và chúng khiến sự ngạc nhiên của côBản thân Wang Chuqin là một sự hiện diện chói sáng, cả với tư cách là một vận động viên và huấn luyện viên.Cô ấy không quan tâm người khác nghĩ gì, ít nhất đó là những gì cô ấy nghĩ.Ngay khi Wang Chuqin đến Bắc Kinh, anh ấy đã lái xe trở về nhà sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Mọi người nói đùa rằng không có sự chia ly nào bằng nỗi chia ly của đôi vợ chồng mới cưới nhưng ít nhất anh ấy đã quay lại kịp thời gian đón giao thừa với Tiểu Đậu BaoSun Yingsha đã mua đồ tạp hóa trước khi anh quay lại, chỉ đợi anh về nhà và bắt đầu nấu nướng.Đây là ngày đầu tiên của hai người sau năm năm. Ban đầu họ nghĩ rằng đó sẽ là một chuyện lớn, nhưng bây giờ hai người chỉ ngồi cùng nhau ăn tối và xem phim cùng nhau trên ghế sofa sau bữa tối như vậy cũng đã đặc biệt rồi.
.........Nhẫn nhịn hơn nửa tháng, lại vô tình hành hạ cô, nhìn người đang ngủ say bên cạnh, Wang Chuqin cảm thấy mình lúc này đáng lẽ phải là người hạnh phúc nhất trên đời.Anh cẩn thận mở điện thoại ra, bấm vào phần mềm đã lâu không sử dụng...Cũng may hắn có thói quen ghi lại mật khẩu nếu không thật sự sẽ quên mất mật khẩu...Cảm giác như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi đăng bài trên blog này là khi giành chức vô địch ở Los Angeles.Wang Chuqin: Chúc mọi người năm mới vui vẻ và có mặt trời của riêng mình Không có mặt thứ 7 của xúc xắc và chúng ta cũng sẽ không bao giờ chia cắt nuẵ
.........Nhẫn nhịn hơn nửa tháng, lại vô tình hành hạ cô, nhìn người đang ngủ say bên cạnh, Wang Chuqin cảm thấy mình lúc này đáng lẽ phải là người hạnh phúc nhất trên đời.Anh cẩn thận mở điện thoại ra, bấm vào phần mềm đã lâu không sử dụng...Cũng may hắn có thói quen ghi lại mật khẩu nếu không thật sự sẽ quên mất mật khẩu...Cảm giác như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi đăng bài trên blog này là khi giành chức vô địch ở Los Angeles.Wang Chuqin: Chúc mọi người năm mới vui vẻ và có mặt trời của riêng mình Không có mặt thứ 7 của xúc xắc và chúng ta cũng sẽ không bao giờ chia cắt nuẵ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com