TruyenHHH.com

Mặt trời nhỏ

20

Trinh_ks

Lời nói của Sun Yingsha ngày càng trở nên khó hiểu đối với anh.

Wang Datou:? Tiểu U là gì?

Sun Yingsha: Đến ngày đó anh sẽ biết

Wang Datou: Được rồi

Hôm nay chỉ là một ngày bình thường của rất nhiều người, nhưng đối với hai người này, những ngày bình thường thế này dường như lại trở nên phi thường.

Những ngày ở nhà trôi qua rất nhanh. Cô ăn tối với Xiao Yang và trò chuyện với những người bạn ở đội tỉnh. Khi trở lại Bắc Kinh thì trời cũng đã tối.

Sun Yingsha đậu xe rồi vội vã trở về ký túc xá.

"Này, em về rồi à?" Hạ Trác Giai đang định đi ra ngoài thì thấy Sun Yingsha quay lại, chị nhận lấy chiếc túi từ tay cô và nói: "Sao em không gọi cho chị để chị xuống đón em."

“Không sao, em xách được.” Mỗi lần về nhà, mẹ Cao đều chuẩn bị cho cô hai túi đồ lớn, cô cũng quen rồi.

Sau khi đặt đồ đạc xuống, cô mới quan tâm nhìn Hà Trác Gia, " Chị đang định đi đâu vậy?"

"Chị muốn ra ngoài ăn, buổi trưa ăn không nhiều, hiện tại có chút đói bụng."

"Đừng đi, mẹ Cao bảo em mang đến cho chị. Không cần phải đi ra ngoài ăn nữa chị có thể mời Li Yake đến ăn cùng." Sun Yingsha vừa nói vừa đi đến tủ lấy quần áo.

"Được rồi, dì luôn chu đáo như vậy."

“Sao em không ăn cùng tụi chị?” Hà Trác Giai nhìn đám cô đang lục lọi đồ trong tủ

“Ang, em có hẹn với Datou rồi.”

"Ồ"

"Cái gì? Em Vừa noi em có hẹn với Datou à?" Cô ấy dường như phản ứng hơi chậm một chút...

" Có chuyện gì vậy? Hình như chị đã bỏ lỡ điều gì đó" Hà Trác Giai bỏ qua đống thức ăn trên bàn và đi đến chỗ Sun Yingsha, háo hức muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hai người họ trong hai ngày Sun Yingsha về nhà.

" Nhanh nói cho chị biết đi chị không đợi đưoc nữa ."

"Này, đợi một chút, em đi tắm và thay quần áo, chị ăn trước đi!" Nói xong cô cầm đồ đi vào phòng tắm, không quan tâm đến tiếng kêu la của người bên ngoài.

Trong lúc tắm, cô đang tưởng tượng ra cảnh hai người gặp nhau rồi họ sẽ nói gì đây?

Trước đây họ rất thân thiết nhưng bây giờ lại có cảm giác như mới gặp nhau.

......

"Quên đi, quên đi, thuyền đi tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Dù sao trong lòng anh ấy cũng có mình... Mình nhất định có được anh ấy"

Trước đây cô chưa bao giờ thiếu quyết đoán, nhưng bây giờ dường như cô đã thay đổi đôi chút… có lẽ đây chính là điều mà mọi người hay gọi là “quan tâm quá nhiều”.

Vì quan tâm quá nhiều nên cô trở nên thận trọng.

"Cuối cùng cũng tắm xong rồi à? Chị tưởng em bị ngã ở trong đó cơ!"

Li Yake vừa ăn một chiếc bánh trứng nhỏ, khóe miệng vẫn còn vương lại một chút vỏ bánh tart. Cô thích nhất món bánh trứng do mẹ Cao nướng.

"Chính là như vậy! Nói đi! Không nói ra thì không thể bước ra khỏi cửa này!" Hà Trác Giai đang ăn ở một bên và nói lại với Li Yake.

“em nói, em nói, đã có chút tiến triển, em nói muốn đi dạo với anh ấy, sau đó anh ấy đồng ý… "Vậy là Sun Yingsha chọn ra chuyện quan trọng rồi nói ra với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Vậy 2 người đi dạo ở đâu? Đêm rất lạnh, sao lại đi dạo..." Li Yake không hiểu bây giờ là tháng mấy mà lại đi dạo?

"Chậc, mặc kệ chúng đi dạo ở đâu.” Hạ Trác Gia vỗ vỗ người bên cạnh, sau đó quay người tiếp tục hỏi: “Vậy tối nay em  có quay lại kí túc xá không?”

"Cái gì, ta đương nhiên có rồi! Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, em đi tắm là bởi vì giữa trưa cùng Tiêu Dương ăn cơm!"

Cô thực sự không có ý kiến gì khác, nhưng sau đó cô nghĩ lại, hẹn người ở dưới nhà người ta rồi tự mình đi tắm... hình như có gì đó không ổn...

“Vậy em định đi dạo ở đâu?”

Sun Yingsha nhìn những người bên cạnh, trợn mắt trong nội tâm, Li Yake nhất định phải biết đi đâu!

"Em không nói cho 2 người biết đâu"

"Được rồi được rồi, các cậu ăn nhanh đi, tôi sẽ sấy tóc rồi rời đi." Cô ấn hai người xuống ghế, mong họ bình tĩnh lại, sau đó quay người lại đi vào phòng tắm.

Sun Yingsha bắt taxi trước khi ra ngoài, cô không muốn tự mình lái xe đến đó và nhờ Vương Sơ Cần đón cô.

Hiện tại ngày rất ngắn, trước bảy giờ trời sẽ tối hẳn. Tôi phải nói rằng Bắc Kinh về đêm thực sự rất đẹp.

Sun Yingsha cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, khi gần đến nơi, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Wang Chuqin.

Sun Yingsha: em gần đến rồi, anh đang ở đâu  ?

Cho đến khi xuống xe, Wang Chuqin vẫn không trả lời. Cô không biết anh là đang bận gì.

"Này, Niuniu, con đã lâu không đến đây." Chú Trương, người bảo vệ nhận ra Sun Yingsha và vội vàng chạy ra khỏi phòng trực.

"Chú Trương, đã lâu không gặp ~" Cô có giọng nói trong trẻo và vẻ ngoài dễ thương nên chú Trương rất thích cô, không chỉ vì cô là quán quân.

"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, sao lâu rồi con không đến?"

Cô ấy quả thực đã lâu không đến đây...

"Chú, gần đây cháu có chút việc bận, Cháu đi trước nhé?" Lúc này cô không có thời gian ôn lại chuyện với chú Trương, chỉ muốn nhanh chóng đi vào.

"Được rồi được rồi, đi đi, hôm khác chúng ta nói chuyện." Chú Trương không nói gì nữa, mở cửa cho Sun Yingsha vào

Trước đây khi cô sống ở đây với Wang Chuqin, phần lớn thời gian Wang Chuqin trực tiếp lái xe vào, cô đều nghĩ rằng rất ít người nhìn thấy cô.

Nhưng sau này cô phát hiện ra rằng dù đã chuyển đi từ lâu nhưng cô vẫn có thể tự do ra vào...

Khoảng thời gian trước, cô thường xuyên đến đây, làm quen với bảo vệ không khỏi hỏi thêm vài câu.

"Niuniu, có một chàng trai trẻ đã cho tôi xem ảnh của con khi mới chuyển đến đây. Anh ấy nói hai người ở cùng nhau, nếu thấy cô đến một mình thì chỉ cần mở cửa cho cô vào." đang hồi tưởng.

Kỳ thực ông có ấn tượng tốt với chàng trai trẻ đó, thiếu niên rất lễ phép, mang cho ông rất nhiều trái cây.

Lúc này Sun Yingsha mới hiểu được ý đồ của Wang Chuqin, có thể anh ấy sợ cô quên lấy thứ gì đó ở nhà không thể tự ý vào được nên đã giúp cô mở đường trước

Wang Chuqin đã lo liệu mọi việc cho cô.

Sun Yingsha đi đến lối vào căn hộ quen thuộc và dừng lại một lúc. Cô biết là tầng này, nhưng cô không muốn đi lên ngay bây giờ...

Cô nhìn vào điện thoại của mình và thấy không có tin tức gì. Cô quay lại và bắt đầu đi dạo xung quanh

Thời điểm cô đến đây vừa đúng lúc, có người còn đang ăn cơm, có người đang giúp con làm bài tập nên ở đây không có người, nên cô có thể chơi xích đu một lát.

Vào năm Wang Chuqin tuyên bố giải nghệ, cô phát hiện ra rằng nhiều khu giải trí đã được xây dựng trong khu chung cư.

Cô không ngờ rằng một số điều cô vô tình nói trước đây giờ lại trở thành sự thật. Đó thực sự chỉ là vấn đề thời gian.

Cô đi đến chiếc xích đu quen thuộc và chào nó: “Này, lâu rồi không gặp, tiểu U.”

Đúng, cô đặt tên nó là Tiểu U vì nó trông giống chữ U.

Vô số đêm, cô chia sẻ bao nỗi lo lắng với Tiểu U. Cô coi Tiểu U như một người bạn.

Cô thích chơi xích đu , cô sẽ rất hạnh phúc khi được cuốn theo gió và tiến về phía trước. Cô tưởng tượng mình là một chú chim tự do, bay tự do trên bầu trời, bỏ lại mọi lo toan phía sau.

Wang Chuqin đang bận sắp xếp một số video trân đấu và không nhìn vào điện thoại.

Khi nhìn thấy tin nhắn của Sun Yingsha anh vội vàng xuống lầu nhưng không thấy bóng dáng cô ở dưới.

Nghĩ đến chiếc xích đu mà Sun Yingsha đã nói, anh lưỡng lự bước về phía khu vui chơi giải trí dành cho trẻ em.

Thật sự đây...

Từ góc độ của mình, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của cô dài hơn trước và chiếc áo len không thể che được chiếc cổ thon thả của cô.

Anh ta sửng sốt một lúc rồi tức giận sờ mũi.

“Khụ.” Anh ho một cách bất thường.

Âm thanh không lớn nhưng cũng khiến Sun Yingsha chú ý.

"Hả? Anh đến khi nào vậy? Tại sao không gọi em ?" Sun Yingsha quay người lại nhận ra là anh, liền ngồi xuống.

Nhìn thấy người đó lại ngồi xuống, Wang Chuqin đành phải bước tới, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

“Đây có phải là tiểu U của em không?” Anh ta đút tay vào túi và hất cằm ra hiệu.

"Ừ, tên là Tiểu U." Sun Yingsha mỉm cười giới thiệu bạn mình.

Wang Chuqin nhìn cô, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.

“Đừng cười…” Sun Yingsha không hiểu tại sao anh lại cười, nhưng cô vẫn vô thức cười theo anh.

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy Wang Chuqin cười... cô không khỏi sửng sốt.

"Ahem,  không phải là đi dạo à? Hay là em muốn ngồi đây ?"

"Ồ... Anh có thể ngồi đây một lát không?"

........

"Wang Chuqin?"

"Ừm?"

“Anh có thấy những ngọn đèn đường đó trông giống những viên ngọc đêm không…” Sun Yingsha lặng lẽ ngồi trên xích đu, chỉ vào ngọn đèn đường bên cạnh hỏi.

Vương Sở Cầm nhìn về phía ngón tay của cô phương hướng: "Hình như là như vậy."

Gió thu thổi qua lá rụng, phát ra tiếng xào xạc.

Hai người lại rơi vào im lặng vô tận.

"Em có hối hận không?"

"Hả?" Wang Chuqin thanh âm không lớn, cô nghe không rõ.

"Tôi nói,em có hối hận không? Ngay từ đầu chúng ta đã phải chia tay rồi."  giữ mấy chữ trong lòng sẽ khiến anh phát điên.

“Hối hận, hối hận vì đã quyết định chia tay mà không liên lạc với anh nhiều hơn, hối hận vì đã không liên lạc với anh sớm hơn…” Cô càng nói, anh càng buồn, cuối cùng anh sẽ mở ra nút thắt trong trái tim cô

Lời nói của Thẩm Nhiên thường xuyên vang vọng trong đầu cô.

"Em nghe Thẩm Nhiên nói về những gì anh đã phải trải qua ở Paris. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải chịu đựng một mình nhiều như vậy."

"Ồ, có gì phải xin lỗi? Tất cả là việc của tôi"

Wang Chuqin bình tĩnh lại, nói tiếp: "Năm năm trước, tôi không nhìn nhận vấn đề hôn nhân từ góc độ của em, tôi cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau, nhất định sẽ kết hôn."

Anh ngẩng đầu nhìn Sun Yingsha nghiêm túc nói: “Nhưng hiện tại tôi vẫn còn bối rối, tôi không biết cách tốt nhất để yêu một người là gì. Anh luôn suy nghĩ xem loại tình yêu nào là tốt nhất .Yêu em như thế nào mới là tình yêu đẹp nhất đối với em, yêu em như thế nào để không cảm thấy gánh nặng"

"Em không cảm thấy gánh nặng, chỉ cần trong lòng anh có em, em yêu anh là đủ rồi..." Cô biết Wang Chuqin yêu cô nhiều hơn cô nghĩ, vậy tại sao cô lại phải sợ kết hôn?

“Thật sao?” Anh nhếch khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó hỏi: “Thẩm Nhiên còn nói gì với em nữa? Em thấy tôi đáng thương à? Cho nên em mới đến đi dạo cùng tôi”

"Không, cô ấy không nói gì nữa..."

"Em cũng không thương hại anh"

Sun Yingsha không hiểu mạch não của anh, rõ ràng vừa rồi cô đã nói chuyện vui vẻ, vậy tại sao cô lại cảm thấy có lỗi với anh...

“Không sao đâu, dù tôi có đáng thương hay không cũng không sao, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi là một người rất mâu thuẫn, không muốn đoán đi đoán lại, mong em có thể hiểu." Nói xong, anh đứng dậy.

"Tôi còn có mấy cái video muốn xem, em có muốn rời đi không?" Hắn giống như đang đuổi người đi, Sun Yingsha sắc mặt cũng trầm xuống.

"Đi , không cần tiễn!" Sun Yingsha không để ý đến người phía sau, tức giận rời đi.

Nếu hiểu nhau quá rõ, bạn sẽ biết rõ những điểm yếu dễ bị tổn thương nhất của nhau.

Wang Chuqin nhìn bóng người đang đi xa và tự lẩm bẩm: Làm ơn, em có thể kiên quyết hơn với tôi không... Chỉ khi em kiên quyết bước về phía tôi, tôi mới dám đáp lại em một cách nhiệt tình.

Trở về ký túc xá, Sun Yingsha mắt vẫn còn đỏ hoe, cô không hiểu Wang Chuqin muốn gì, nhất thời cảm thấy vừa nóng vừa lạnh... cô không thích cảm giác này.

"Sasha bị sao vậy? Em đang khóc à?" Hà Trác Giai hỏi khi cô đứng dậy khỏi giường.

"Không sao đâu, chỉ là sắc mặt Wang Chuqin thay đổi liên tục, em có chút không hiểu anh ấy."

Hà Trác Giai nhìn đôi mắt sưng đỏ của Sun Yingsha chắc đã khóc suốt đường đi.

"Đừng buồn. Wang Chuqin đang tức giận. Mới có năm năm thôi. Hãy để anh ấy có thời gian suy nghĩ." Cô cảm thấy buồn cho cả hai người. Cô biết Wang Chuqin rất khó xử, nhưng cô không ngờ anh ấy lại như vậy.

"Em không muốn nghĩ nữa, đi ngủ !"

Wang Chuqin vừa nằm xuống, liền nhìn thấy một tin nhắn kỳ lạ... là của Hạ Trác Giai

Anh nhìn đoạn văn đó và chìm vào suy nghĩ xa vời...

Bạn nói rằng khi yêu người khác thì hãy yêu bản thân mình trước? Nhưng đối với Sun Yingsha, nếu là Anh ấy, cô ấy sẽ yêu anh ấy trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com