TruyenHHH.com

Mặt trời nhỏ

17

Trinh_ks

Wang Chuqin nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, không khỏi mỉm cười.

Lương Tĩnh Khôn đang ngồi cạnh điện thoại di động của mình và tự nhiên nhìn thấy tên trên ID người gọi.

"Thẩm Nhiên? Nữ? Sao chưa từng nghe em nói như vậy?"

"Ân, nữ."

"Bí mật." Wang Chuqin vẻ mặt thần bí, quay người sang một bên mới nghe điện thoại.

Nhìn bóng lưng Wang Chuqin, anh cố nhớ lại: “Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, nhưng  vẫn không nhớ ra.

Cuộc gọi không kéo dài bao lâu, Wang Chuqin cúp điện thoại, nụ cười trên mặt vẫn còn đó

Anh tắt điện thoại rồi bước tới, thu dọn ba lô nhanh hơn nhiều.

Anh không thể bỏ qua những ánh nhìn từ bên cạnh, nên ngẩng đầu lên nói: "Biểu cảm của anh là sao?"

Lương Tĩnh Khôn nhìn anh chằm chằm, "Chúng ta là anh em phải không? Em đang yêu đúng không? Tại sao anh không nói cho chúng tôi biết?"

"hả?"

Đôi khi anh ấy thực sự muốn gọi cảnh sát...  không biết làm thế nào người đàn ông này có thể kết luận rằng mình đang yêu qua cách nói chuyện điện thoại được chứ

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh có thể ăn tối với Lưu Đỉnh sóc, em có việc phải làm." Nói xong, anh ta xách túi rời đi.

" Datou! Em không sợ anh sẽ nói cho người đó biết sao? Anh....." Lương Tĩnh Khôn hét lớn nhưng lại không dám nói ra tên mình đang nghĩ

Chỉ thấy người vừa tới cửa đột nhiên đi chậm lại, xoay người nói: "Sao cũng được."

Lương Tĩnh Khôn sửng sốt, điều này có nghĩa là gì? Cậu ấy có biết tôi muốn nói với ai sao?

Thẩm Nhiên quanh năm sống ở nước ngoài, từ lâu đã quen với thói quen ăn uống của người nước ngoài. Nhà hàng Pháp cao cấp do bạn cô giới thiệu nói rằng ở đây có môi trường tốt, yên tĩnh,  nó thực sự không tệ.

Wang Chuqin về nhà, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài, tính thời gian, anh và Thẩm Nhiên đã hơn một năm không gặp.

Anh đỗ xe, nhìn địa chỉ Thẩm Nhiên gửi cho anh trên điện thoại, nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, chỉ cần đi thang máy lên là được.

"Chào Datou " Thẩm Nhiên đang định gửi tin nhắn cho ai đó thì nhìn thấy cái đầu to quen thuộc ở cửa, cô đứng dậy vẫy tay với anh.

Wang Chuqin ngẩng đầu lên đáp lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Ân, đã lâu không gặp."

Thẩm Nhiên tiến lên một bước, vô thức đưa tay muốn  ôm ai đó.

"Hừ." Wang Chuqin hơi nghiêng người sang một bên, cười nói: "Có thể là tôi lại quên."

Thẩm Nhiên đã ở Pháp hơn mười năm, việc ôm bạn bè khi gặp anh là chuyện bình thường, nhưng Wang Chuqin dường như bị dị ứng với mọi người và anh không thể ôm ai.....

"Tôi thực sự ấn tượng với anh, lâu như vậy cũng không thể ôm anh được. Thẩm Nhiên lùi lại một bước, chuyển cái ôm thành cái bắt tay, chờ đợi phản ứng của anh

"Pa" Wang Chuqin đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô. Cô chưa kịp bắt tay thì Wang Chuqin đã rút tay lại.

Thẩm Nhiên giật mình một lúc, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, ngồi vào chỗ với vẻ mặt không nói nên lời".Anh ơi, anh phóng đại quá rồi, chỉ là cái bắt tay thôi mà."

"Đủ rồi, chúng ta không ở nước ngoài, lễ nghi cũng không có nhiều."

"Vậy nếu tôi ép anh ôm tôi, anh có chết không?"

Nghe được những lời này, hắn không khỏi bật cười: "Không thể mạo hiểm tính mạng, nhưng ở bên ngoài nhất định phải tuân theo đạo đức nam nhân của mình."

"Được được được, ngươi tuân thủ nam đưc  nhất!"

Cô mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Wang Chuqin ở Paris.

"Hmm, tôi sẽ chỉ coi đó là một lời khen từ cô." Anh nhướng mày.

"Sao cô lại về? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?" Anh ở Paris đã năm năm, hiếm khi nghe được tin Thẩm Nhiên về nước.

Thế giới người lớn: chỉ sàng lọc, không giáo dục. Dù mối quan hệ có tốt đến đâu, bạn cũng không được hỏi những câu không nên hỏi.

"Tôi nhớ anh. Tôi đến đây để gặp anh." Cô hơi nhướng mày và nói một cách nghiêm túc.

Thấy người đó sửng sốt, cô bắt đầu cười, cười kiêu ngạo và cuồng nhiệt: "Sao anh vẫn buồn cười thế?"

“Đừng quậy nũa, bữa này tôi không dám ăn.” Thẩm Nhiên bị văn hóa phương Tây ảnh hưởng sâu sắc, Wang Chuqin thường xuyên bị cô trêu chọc.

"Ồ, tôi không trêu anh nữa."

“Tôi đã kết hôn rồi.” Cô mỉm cười nhìn anh, như thể chờ đợi để đánh giá cao vẻ mặt ngạc nhiên của anh một lần nữa.

“ Thật sao ? Sao lại gấp vậy?” Cô đoán đúng, vẻ mặt của Wang Chuqin giống như một tấm thiệp bảy màu, thay đổi liên tục.

Wang Chuqin kinh ngạc, hắn biết cô em gái này nhàn hạ thoải mái, nhưng hắn không biết cô  lại nhàn hạ như vậy.

"Ân, không cần tuân theo quy cũ không cần hỏi chi tiết, tôi sẽ kiện anh, được rồi, chủ đề này kết thúc." Cô nói một tiếng rồi ngừng nói về chủ đề này.

Quay người lại, cô lại nói đùa: “Nói cho tôi biết về anh đi chị dâu tôi có ở đây không?”

Ngay khi trở về Paris, cô nghe được từ bạn bè rằng Wang Chuqin đã trở lại Trung Quốc để tìm vợ, ban đầu cô nghĩ đó là một trò đùa, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng anh ta thực sự đã tốt nghiệp và trở về Trung Quốc sớm hơn 1 năm

Wang Chuqin nghe xong cúi đầu, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Vẫn chưa..."

" Vẫn chưa anh về lâu như vậy, mỗi ngày anh làm cái gì?"

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn sáng rực, tiếng nhạc êm dịu du dương vang lên bên tai, nhưng tâm trạng anh không còn vui vẻ như trước.

Sun Yingsha luôn là người tác động đến cảm xúc của anh.

Anh nói bằng giọng chán nản: “ Tôi phải xác nhận một điều trước, nếu không cho dù chúng tôi có làm hòa thì chúng tôi cũng sẽ chia tay.”

Nếu đợi đến lúc đó, nếu như có điều gì đó xảy ra làm cho họ chia tay 1 lần nữa và anh ấy sẽ không cho phép điều đó xảy ra

"Vậy anh cũng phải nhanh lên 1 chút chờ anh xác nhận, dưa chuột cùng rau củ đều sẽ nguội." Thẩm Nhiên tựa hồ tính tình nóng nảy, không chịu nổi sự chậm chạp của Wang Chuqin

Cuối bữa ăn, cô nhất quyết không thể giải thích cho Wang Chuqin hiểu đành. Cô tức giận đến mức muốn cắt đứt quan hệ với anh. nhưng rốt cuộc đó là việc riêng của anh

"Đi thôi,cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về."

"Khách sạn XXXX, để tôi dẫn đường cho anh." Hai người nói chuyện cười nói suốt đường đến bãi đậu xe dưới lòng đất.

........

Sun Yingsha hôm nay không muốn ra ngoài, luyện tập một ngày, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Nhìn tin nhắn Trương Thiên Hào gửi tới, cô vẫn lo lắng không biết nên trả lời thế nào.

Không phải cô không biết suy nghĩ của Trương Thiên Hào, mà là anh chưa bao giờ nói rõ ràng rằng anh thích cô, cũng chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn chỉ thỉnh thoảng mời cô đi ăn tối, nên cô chỉ có thể cho rằng mình đã sai. .

Đang lúc cô đang lo lắng thì điện thoại di động vang lên, là Tiêu Dương gọi tới.

Một tháng trước khi Giải vô địch bóng bàn thế giới khai mạc tương đối chặt chẽ và các huấn luyện viên sẽ không cho các vận động viên về nhà trong thời gian này.

Tiểu Dương đã lớn tuổi, không còn nhiều sức lực để theo đuổi cô khắp thế giới như trước, nên trước mỗi cuộc thi, anh sẽ gọi điện cho cô, nếu thật sự có thể thì tốt nhất. Sau khi quay lại, gọi cho ông ấy, trò chuyện rất vui vẻ.

Sau khi cúp điện thoại, Sun Yingsha quyết định quay lại Hà Bắc, ngày mai cô muốn quay lại.

Trước đây Wang Chuqin sẽ đưa cô ấy về hoặc đợi gia đình đến đón, nhưng bây giờ cô ấy lái xe rất thành thạo, chỉ cần không đến nơi xa lạ thì đối với cô ấy cũng không phải là vấn đề lớn.

Mỗi lần Sun Yingsha trở về Hà Bắc, cô ấy sẽ mua rất nhiều thứ trong túi lớn nhỏ, cho gia đình cô ấy, cho Xiao Yang và cho các thành viên khác của đội tỉnh. Cô ấy không bao giờ thất bại...

Dù sao cô cũng phải ra ngoài nên chỉ cần đồng ý lời mời của Trương Thiên Hào sau bữa tối cô có thể đi mua sắm.

Cô và Trương Thiên Hào vừa đến bãi đậu xe sau khi mua sắm xong, họ đã nhìn thấy hai bóng người bước ra từ thang máy, vừa nói vừa cười.

Đó không phải là Wang Chuqin sao, mà là người bên cạnh anh... cô chưa từng gặp người đó trước đây.

Sun Yingsha ngơ ngác nhìn hai người đang đi về phía mình, không hề biết rằng tay mình đang đỏ bừng vì bị kẹt giữ những chiếc túi

"Shasha, đưa cho tôi những thứ đó." Có rất nhiều thứ, vì vậy Trương Thiên Hào đã gộp những thứ trong vài chiếc túi lại với nhau để có thể lấy thêm một ít cho Sun Yingsha.

Như thể nhận ra ánh mắt quá nóng bỏng của cô, Wang Chuqin ngẩng đầu lên, ánh mắt họ gặp nhau không chút kinh ngạc.

"Sao vậy?" Thẩm Nhiên nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc với cô.

Bốn người nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Thẩm Nhiên là người đầu tiên phản ứng lại, bước tới gần Wang Chuqin một bước, tự nhiên nắm lấy cánh tay anh, hỏi: "Đây là bạn của anh à?"

Không có phản hồi.

Cô mỉm cười, đi tới trước mặt Sun Yingsha, đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Thẩm Nhiên."

Thẩm Nhiên từ nhỏ đã trắng trẻo, non nớt. Một thỏi son cũng có thể làm bật lên vẻ đẹp của cô

Đẹp nhưng không quyến rũ, lộng lẫy nhưng không thô tục, đây là ấn tượng đầu tiên của Sun Yingsha về Thẩm Nhiên.

"Xin chào, Sun Yingsha." Cô đặt chiếc túi trong tay xuống và nắm lấy bàn tay đưa ra của Thẩm Nhiên.

"Tôi biết, nhà vô địch thế giới và Datou trước đây là đồng đội, tôi nói không sai chứ

"À, vâng."

"Đây là bạn trai của chị sao?" Thẩm Nhiên chỉ vào bên cạnh Trương Thiên Hào.

"Ồ không, không, tôi là bạn của Shasha. Xin chào, Trương Thiên Hào."

Nhưng Wang Chuqin không bao giờ tiến lên một bước.

Ngay cả một xã hội đen như Thẩm Nhiên cũng không muốn ở lại trong môi trường đáng xấu hổ này nữa.

"Shasha, ta có thể gọi chị như vậy được chư lúc khác cùng nhau uống cà phê, hôm nay hơi muộn, chúng tôi phải về trước."

“À, được thôi.” Cô đã gặp rất nhiều người nhiệt tình với mình, nhưng sự nhiệt tình của người trước mặt lại khiến cô có cảm giác khó tả

"Sasha, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi." Trương Thiên Hào ở một bên nhắc nhở cô.

Ai trong giới thể thao không biết Wang Chuqin và Sun Yingsha?

Anh phớt lờ ánh mắt không thân thiện của đối phương, cầm chiếc túi bên cạnh Sun Yingsha, hai người lần lượt rời đi.

Chờ họ đã đi xa, Thẩm Nhiên xoay người đi đến trước mặt Wang Chuqin: “Tôi nói cho anh biết, Datou anh như vậy không thể đuổi kịp vợ mình, nếu không nhanh chóng hành động, tôi e rằng cô ấy sẽ bị người khác đưa đi mất"

Cô ấy trông có vẻ lo lắng, rõ ràng là cả hai đều có tình cảm với nhau…

Trên đường đi, Sun Yingsha rất im lặng.

Trương Thiên Hào không phải là kẻ ngốc. Nếu Wang Chuqin không ở bên cạnh Sun Yingsha, anh ta có thể vẫn còn cơ hội, nhưng anh ta đã trở lại và anh ta không thể tự lừa dối mình nữa.

"Shasha, chúng ta đến rồi." Trương Thiên Hào giúp mang đồ vào trước khi rời đi. Không có lời nào thừa thãi hay cái gọi là an ủi. Anh biết dù có nói bao nhiêu cũng vô ích.

Đó là phép lịch sự duy nhất.

Khi cô thu dọn đồ đạc xong thì đã rất muộn nhưng cô nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Alo, là ai vậy?” Lúc này cô sợ có chuyện quan trọng nên mới nhận điện thoại.

"Xin chào Shasha, tôi là Thẩm Nhiên, chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu."

Thẩm Nhiên?

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Sun Yingsha nhìn vào thời gian gọi và phát hiện hai người đã trò chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, mặc dù cô là người nghe Thẩm Nhiên hầu hết thời gian.

Đêm đó Sun Yingsha không ngủ được.

Bởi vì Thẩm Nhiên......

Sun Yingsha khởi hành trở lại Hà Bắc vào buổi chiều ngày hôm sau. Cô ngủ lâu hơn một chút trong ký túc xá vào buổi sáng vì sợ dọc đường sẽ buồn ngủ.

Cô đã nhiều lần đi về Hà Bắc, con đường này quen thuộc đến mức cô không thể nào quen hơn được.

Trên đường đi, cô đang suy nghĩ về những gì Thẩm Nhiên đã nói với cô đêm qua, những điều mà cả đời cô có thể sẽ không bao giờ biết.

Cô đang mải suy nghĩ mà không để ý đến tiếng chuông báo trên bảng điều khiển. Đi được nửa đường thì xe hết xăng…

Cô nhìn vào hệ thống định vị và thấy trạm xăng tiếp theo vẫn còn khá xa, cô đành phải gọi điện cầu cứu.

Khi Lương Tĩnh Khôn nhận được cuộc gọi, anh ấy đang chuẩn bị đi nhận chuyển phát nhanh với Wang Chuqin.

“Có chuyện gì thế, Sasha?”

"À, sm ổn chứ? Hãy đợi ở đó và đừng chạy lung tung. Anh sẽ đến đó ngay."

"Cô ấy sao vậy?" Wang Chuqin chỉ nghe nói là Sun Yingsha gọi điện, lại không nghe được nội dung cụ thể.

"Trên đường về Hà Bắc, xe..."

"Này này, anh còn chưa nói xong, sao cậu lại đi?" Wang Chuqin còn chưa kịp nghe xong đã vội chạy đi

" Xin nghĩ phép dùm em."

Lương Tĩnh Khôn nhìn người đàn ông đang chạy trốn và thầm thề rằng anh ta không cố ý  ...

Con đường trở về Hà Bắc là con đường anh thường đi, Wang Chuqin lái xe rất nhanh trên đường

Trên thực tế, anh ấy không nghe rõ chuyện gì đã xảy ra mà chỉ nghe thấy Lương Tĩnh Khôn hỏi: em có sao không, và anh ấy hoảng sợ.

Đi hơn 100 km, anh nhìn thấy Sun Yingsha đang ngồi xổm bên đường, như một quả bóng nhỏ, trên tay cầm một thứ gì đó không rõ, vẽ những vòng tròn trên mặt đất.

Xe từ từ dừng lại ở một bên, khi xuống xe, Sun Yingsha ngước lên.

Cô ấy không gọi cho Lương Tĩnh khôn sao?

"Em ổn chứ?" Wang Chuqin đi đến chỗ Sun Yingsha, liếc nhìn từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng cô ấy không sao.

Anh muốn xem xe bị sao thì đột nhiên có người ôm lấy eo anh.

" Wang Chuqin." Một giọng nói nghèn nghẹn truyền ra từ trong lòng anh, anh khẽ cau mày, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không rõ.

"Ừ, tôi ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com