TruyenHHH.com

Mat Trang Yeu Mat Troi

Khác với Nhật, Bách chưa từng là bạn của Quỳnh. Anh không hề bị ảnh hưởng bởi chút tình xưa nghĩa cũ. Trong mắt Bách, Quỳnh còn đáng sợ hơn cả quái vật. Quái vật giết người không gớm tay, không cần lý do. Còn Quỳnh, cô ta có vô vàn lý do để xuống tay giết người. Cô ta có sự máu lạnh của quái vật và sự bình tĩnh của một kẻ thông minh. Hai yếu tố đó kết hợp với nhau, tạo ra Quỳnh - một cỗ máy giết chóc.

Khoảng hai mươi phút trước, Bách nghe thấy trong căn hộ nào đó gần chỗ anh ở có tiếng nổ rất to, từa tựa tiếng súng. Bách vừa mở cửa ra định hóng hớt thì đã thấy Quỳnh đứng lù lù trước cửa. Quỳnh đang mặc đồ rất giống Nhật, tóc cũng cắt ngắn. Nếu nhìn từ phía saurồi.ách rất có thể nhầm cô ta là bạn mình.

Quỳnh chĩa khẩu súng vào mặt Bách, một ngón tay đưa lên môi ra hiệu "suỵt". Khôn hồn thì trật tự. Hãy coi sự im lặng như sinh mạng, rồi cố mà giữ lấy nó.

Quỳnh như đọc được ý nghĩ trong đầu Bách:

"Không phải quần áo giống nhau đâu. Đây là đồ của Nhật đấy. Tôi mượn đỡ một bộ để mặc."

"Mày..."

"Tôi sống trong nhà Nhật đấy." Quỳnh nhe răng ra cười. "Tất nhiên là tôi không xin phép cậu ta rồi. Tôi cũng chỉ ở vài hôm thôi, mấy hôm cậu ta ở lì nhà anh ấy mà..."

"Mày làm gì Nhật rồi à?" Bách giận đến mức mặt anh đỏ như vang. Con điên này uống máu người thay nước lọc. Hay là nó đã thao túng cả Nhật rồi?

Quỳnh lắc đầu.

Mẹ cái thằng này. Giàu trí tưởng bở thật. Quỳnh bị truy nã rất gắt, đi đâu cũng phải hóa trang. Nhưng người bình thường nhìn mặt Quỳnh thì không thể nào nhận ra cô ta nếu cô ta giả làm đàn ông. Quỳnh chỉ cần đeo kính giống Nhật, bó ngực, cắt tóc ngắn, mặc đồ của cậu ta và độn đế giày lên là đã giống người bạn cũ được bảy, tám phần. Đeo khẩu trang vào nữa thì chỉ có Như Lai đến xem mới phân biệt nổi đâu là Tôn Hành Giả, đâu là con Lục Nhĩ Mị Hầu. Cứ thế, Quỳnh ở yên trong nhà Nhật, ngày ngày ngồi bên ban công xem khi nào Nhật về để trốn và ăn sạch sẽ thực phẩm mà Nhật bỏ tiền túi ra mua. Cô ta không thấy ăn năn lắm, chỉ vì Nhật vẽ lại chân dung Quỳnh cho cảnh sát đem đi in tờ truy nã mà cô ta cứ phải trốn chui trốn nhủi.

Giờ thì lại đến lượt tên cứng đầu cứng cổ này. Bách thuộc loại có trách nhiệm hơn Nhật, suy nghĩ cũng sáng suốt và hành động cẩn trọng hơn. Chừng nào còn tỉnh táo thì Bách còn từ chối đem di vật của Quế cho Quỳnh cầm. Bách sợ chết chứ, và anh biết rằng Quế không yêu anh như anh tưởng chứ. Nhưng đưa cái vòng cho Quỳnh rồi, bóng hồng lại tếch tềnh tênh, ai mà tìm được cô ta nữa?

Đây là cơ hội của Bách để anh có thể hạ được Quỳnh. Anh đã chuẩn bị sẵn một độc kế, nhưng chưa biết phải ứng dụng như thế nào thì Quỳnh lại tự dẫn xác đến đây.

Về phần Quỳnh, cô ta cũng biết mình đang mạo hiểm tính mạng để tìm một vật chẳng rõ còn hay mất. Đùa với hai tên này không khác gì vật lộn cùng thú dữ.

Chẳng cần đến hai người. Quỳnh còn không giữ nổi con gà để cắt tiết cúng giao thừa thì chịu sao được một cú bẻ cổ. Cô ta thở dài.

"Đưa cho tôi đi. Anh có giữ cái vòng đấy cũng chẳng ích lợi gì hết mà?"

Bách sững sỡ, mồm há hốc vì ngạc nhiên. Ồ lạ chưa? Nếu không vì cái thứ chết người đang chực thổi bay sọ Bách kia thì anh đã bật dậy, chạy ra ngoài phố và hét lên:

"Bà con ơi! Kẻ giết người máu lạnh nhất nước ta vừa hạ giọng để năn nỉ tôi!"

Gọi là năn nỉ thì hơi quá, nhưng đúng là Quỳnh vừa xuống nước. Trông cô ta không khá hơn Nhật và Bách là bao. Những ngày qua, vừa phải chạy trốn, vừa phải tính kế giết người, Quỳnh bị rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh cao độ. Bộ óc của cô ta lúc nào cũng như nồi cơm sôi, chỉ chực chờ bị kích thích là nổ tanh bành. Cảm giác hồi hộp khi giết người, sự trống rỗng lúc đối mặt với xác chết, nỗi lo âu phập phồng trong lồng ngực vì phải trốn truy nã và nhiều nhất là mệt mỏi. Quỳnh đã quá mệt rồi. Cô ta muốn dừng lại. Bách đọc được ý nghĩ đó trong đôi mắt Quỳnh, và anh cũng nhận ra ánh sáng sau chúng đang dần tắt.

Quỳnh đang ở thế giằng co cùng Bách. Cô ta đúng là chẳng còn gì để mất cả. Nếu không thoát được, Quỳnh sẽ tự sát ngay lập tức. Loại người như Quỳnh không đời nào chịu để cho cảnh sát bắt.

Cô ta có ham muốn kiểm soát mạnh đến độ bệnh hoạn. Nếu phải chết, Quỳnh sẽ lựa chọn cho mình cách chết mà cô ta thấy hợp lý. Dù có bị tóm đi nữa, Quỳnh cũng phải cắn lưỡi tự tử ngay trước khi bị tiêm thuốc độc một giây.

Tin tốt là: Bách có thể nhận biết được những thông tin đó. Tin xấu là: Bách không biết phải làm gì với những thông tin đó.

Bách đành chọn phương án câu giờ. Chẳng nên chọc tức Quỳnh. Giờ nó chưa muốn giết mình thì cũng đừng kích động cho nó làm thật. Nó làm thật đấy! Bách cắn môi. Bằng chứng rõ rành rành. Vừa nãy nó đã bắn ai? Bách nghe thấy tiếng súng nổ mà. Anh đổi cách xưng hô:

"Sao cô lại muốn có cái vòng?"

"Câu hỏi chính xác là: tại sao anh không giao cái vòng cho tôi để bảo toàn tính mạng?" Quỳnh hỏi vặn.

Bách lại ném quả bóng cho Quỳnh:

"Bởi vì tôi tò mò, tôi muốn biết cô định dùng cái vòng để làm gì."

"Tôi không nói đâu."

Bách nói như dỗ trẻ con:

"Cô nói đi, nếu lọt tai tôi thì biết đâu tôi lại đưa cho cô đấy?"

"Tôi không nói, vì tôi nói rồi anh cũng chẳng tin tôi đâu."

"Thì phải nói ra mới biết đáng tin hay không chứ?"

Bách vừa nói dứt câu thì cánh cửa không khóa bị đẩy vào trong. Nhật thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối. Cậu ta đang tự rủa mình tơi bời vì cái tội lười vận động.

Sau vụ này mình sẽ chăm chỉ đi gym. Nhật tự nhủ như thế. Hoặc mình sẽ đi học đấm bốc và tưởng tượng cái bao cát là bộ mặt đẹp trai khả ố của Quỳnh.

Nhật ngẩng đầu lên, vừa thấy Quỳnh cầm súng gí vào mặt Bách, cậu ta lại giơ cả hai tay lên:

"Ê! Đừng! Đừng bắn!"

Quỳnh ra lệnh:

"Thằng ngốc! Đóng cửa lại đi. Nếu có ai nhìn thấy tôi sẽ giết Bách, giết cậu rồi trốn. Trên đường tẩu thoát, hễ gặp ai tôi sẽ giết luôn người đó. Tôi không bốc phét đâu."

Tư thế của Nhật nom rất tức cười, chân rộng bằng vai, giơ hai tay lên trời, thêm cái áo ba lỗ và quần đùi đang mặc nữa, cậu ta quả là giống một ông già đang tập dưỡng sinh.

"Rồi! Tớ biết cậu không bốc phét! Tớ biết cậu nói thật! Được chưa? Cậu không nói dối. Cậu chỉ không nói hết sự thật thôi. Tớ hiểu mà. Bách! Anh đưa cái vòng đấy cho Quỳnh đi!"

Bách giãy nảy:

"Mày lại về phe nó à? Tao không đưa! Đồ khốn nạn! Mày phản bội anh em..."

Nhật nuốt nước bọt:

"Quỳnh yêu Quế đấy. Anh đưa cái vòng cho Quỳnh đi."

Sau câu nói của Nhật, cả căn hộ như đông cứng lại.

Thời gian đã ngừng trôi. Mặt Bách ngẫn ra như thể não bộ của anh vừa ngưng hoạt động. Mà đúng là như thế thật.

Hình như trời vừa sập.

Thứ duy nhất có thể chứng minh rằng thời gian vẫn đang chậm rãi chảy qua phòng khách là nước mắt của Quỳnh.

Bách lắp bắp:

"Cái gì đấy... M... Mày bảo gì?"

Quỳnh khịt mũi, nói gằn từng tiếng:

"Đưa. Cái. Vòng. Đây. Đừng có nhiều lời nữa."

"Ơ... Đấy là quần áo của tớ à?" Nhật hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

"Nếu đúng là đồ của cậu thì tôi có phải cởi trả cậu ngay tại đây không?"

"Thôi! Cứ giữ lấy mà mặc đi!"

Thảo nào mà lúc mở tủ lạnh ra thì thấy đồ ăn thức uống hết sạch, chỉ còn lại mỗi bánh kẹo với nước ngọt. Nhật cay đắng nghĩ thầm. Mẹ nó! Nó ăn hết cả hộp thịt ướp bằng công thức bí mật của mình!

Quỳnh đọc được ngay vẻ mặt bực bội rất trẻ con của Nhật. Dù đang khóc, nhưng cô ta vẫn đáp tỉnh bơ:

"Thịt của cậu rất ngon."

"..."

"À, ý tôi là thịt cậu ướp để trong tủ lạnh rất ngon. Nhưng mà tôi ăn vào chẳng hiểu sao lại bị đau bụng."

"Thế... bỏ súng xuống đi Quỳnh. Hôm nào cậu qua chỗ tớ tiếp đi. Tớ có thể làm cho cậu ăn."

Đó không chỉ là một lời mời. Nhật vừa cho Quỳnh một cơ hội để bỏ những xác chết lại phía sau.

Này, cậu vẫn còn đường lui. Cậu không phải giết thêm ai nữa đâu. Cậu không hề đơn độc. Ít nhất thì lần này tớ sẽ lại về cùng phe với cậu.

Hai chúng ta có thể làm bạn như hồi trước. Tất nhiên là bọn mình không được ra quán cà phê quen của tớ để đốt hết một bao Marlboro đỏ và nói về đủ thứ nhảm nhí nữa, vì cậu đang là tội phạm bị truy nã. Nhưng cậu có thể qua chỗ tớ. Cậu có thể chỉ cho tớ các lối chơi poker, cách tính bài. Bọn mình sẽ rủ Bách qua chơi domino, rồi lôi bộ Pandemic ra chơi tiếp.

Bọn mình có thể cùng nhau nói về Quế, cậu sẽ thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Quỳnh lắc đầu, nước mắt đã chảy ướt hai bên má:

"Muộn rồi. Tôi không thể thấy nhẹ nhõm hơn được đâu."

Rồi Quỳnh đột ngột vứt khẩu súng xuống đất.

Dù sao nó cũng không phải súng thật. Nếu là súng thật, và Quỳnh bắn chết người thật, thì cảnh sát đã vây kín nơi này từ lâu rồi. Bách ngồi đực mặt ra. Trái với dự tính sẽ thừa lúc Quỳnh sơ sẩy để tấn công, Bách lại im như phỗng đá.

Quỳnh lôi từ trong túi ra một quả cầu đá nhỏ, to cỡ quả trứng, nom từa tựa Trái Đất thu nhỏ. Cô ta cứ bần thần nhìn quả cầu đá như bị hút vào trong thế giới tí hon ấy.

Một hành tinh trong mơ.

Một thế giới chỉ có hai chúng ta.

Quỳnh thò tay xuống gầm bàn, lấy bao thuốc Bách đặt sẵn dưới đó. Trong bao chỉ còn lại hai điếu. Để lấy may, nhiều người khi mới mở bao thuốc lá thường rút ra một điếu rồi cắm lộn lại. Quỳnh dĩ nhiên không động tới điếu thuốc đó làm gì.

Nhưng Bách giật lại ngay:

"Không được! Ờ... cái này..."

Quỳnh bật cười:

"Anh bôi độc vào điếu thuốc à? Cái này tôi biết lâu rồi. Khả năng thành công không cao lắm đâu."

Bách bĩu môi:

"Biết cái mốc xì. Chẳng qua là... tôi..."

Quỳnh vừa cười vừa lắc đầu:

"Thôi không cần phải chối. Tôi rõ quá mà. Ngồi đi Nhật. Tôi hút thuốc của tôi được rồi."

Nói rồi, Quỳnh rút bao thuốc và bật lửa trong túi áo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com