Mat The Chi Da Kich
Gã thật sự là một tên cầm thú mà, mạt thế vừa xảy ra bao lâu! Chỉ mới ba ngày! Ba ngày thôi! Mà đạo đức của gã đã hoàn toàn biến mất! Người già, trẻ em, phụ nữ hoàn toàn không thoát khỏi bị gã đánh đập, chà đạp.Chứng kiến cảnh này thì cho dù tu dưỡng đến cỡ nào cũng phải bạo phát. Mặc Ngũ tuy sẽ không cứu giúp bất kì ai nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ bị hành hạ như thế. Có lẽ đây cũng là điều hắn có thể làm cho người xung quanh mà thôi.Minh Thiên không muốn ra khỏi lông ngực vững chắc của Thiên Hàn nên liền lôi cả anh đến bên nam hài đó luôn. Chỉ thấy cậu moi ra một viên dược màu vàng ánh kim có hoa văn phía trên. Hương thơm lan tỏa bốn phía.Cậu đút viên đan đó cho nam hài, vết thương của nam hài nhanh chóng lành lại có thể nhìn bằng mắt thường. Sau đó, cậu ôm nam hài vào lòng mình. Lúc này, nam hài kia chỉ tỉnh tỉnh mê mê cảm nhận được mình bị một đoàn ấm áp bao vây. Liền dùng hết sức ôm lấy nó sợ nó đi mất.Thiên Hàn thấy vậy cũng chỉ ôm cả nam hài lẫn Minh Thiên vào lòng mình. Nếu cậu đã muốn giữ lấy nam hài này vậy cứ để lại cho cậu chơi.Ngũ Mặc bên kia đã xử lý nam nhân trung niên kia xong, liền chạy đến chỗ boss mình cọ độ tồn tại. Thiếu niên kia thấy vậy liền chạy đến chỗ của Thiên Hàn như muốn ôm lấy anh. Liền bị anh né qua, té sml trên đất."Cầu anh, đem em theo! E..em...em..có không gian dị năng....hức...hức" thiếu niên điềm đạm khóc lê hoa đái vũ như muốn lôi kéo tâm bảo hộ của họ ra.Đáng tiếc một người chỉ biết trưng một bộ băng sơn vạn năm, một luôn luôn ngốc manh đi theo băng sơn. Cuối cùng, lại là thuộc hạ của băng sơn, boss chưa lên tiếng hắn dám sao! Tất nhiên là không dám rồi! Với lại không gian dị năng bọn họ có một nùi rồi, cần gì thêm tên này vào làm gì.Thiên Hàn ôm eo của Minh Thiên hoàn toàn không để ý đến gã. Thiếu niên kia lại lầm tưởng Minh Thiên là đồ chơi của Thiên Hàn lại chủ động dâng mình lên."Em....em...cũ...cũng....c....có...th...thể.... l....làm....ấm.....giường!" Cậu thiếu niên ngượng ngùng nói. Mị nhãn như tơ nhìn anh, hai má ửng hồng e thẹn cuối đầu.Nên hoàn toàn không thấy khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí của anh. Minh Thiên ngơ ngác như suy nghĩ gì đó. Ngũ Mặc nhìn liền biết lão đại tức giận, không chần chờ đá cho tên ảo tưởng sức mạnh kia một cước thật đại.Gã ôm ngực đau đớn mà la hét chói tai. Bỗng giọng của Minh Thiên vang lên."Giường của em cũng hay lạnh, thực khó chịu! Ai giúp em làm ấm giường đi!" Cậu ngây ngô vừa nghĩ vừa nói.Thiên Hàn "............"Ngũ Mặc "............"Mấy người vừa xong việc nên đến đây "..............."Thiên Hàn nhẹ nhàng cười "Hảo!" thứ tự dâng lên mà anh không nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì anh không họ Lãnh.Đám người kia thấy Thiên Hàn cười đều rùng mình một cái. Sự thương cảm với trí thông minh của Minh Thiên càng tăng thêm một bậc. Theo kiểu này, sớm muộn gì cũng bị boss của bọn họ ăn sạch sẽ thôi. Một phen lệ đồng tình dành cho tiểu thiếu gia.Thiếu niên ôm ngực đau đớn nhìn hai người dính với nhau như keo. Ánh mắt lóe lên tia phẫn hận nhìn hai người trước mắt. Gã liễm mi che dấu ngoan độc trong mắt. Im lặng ôm ngực bán quỳ trên đất, một bộ như liễu chọc người thương.Nhưng chẳng ai ở đây thèm quan tâm gã diễn xuất ra sao. Gã mím chặt môi gần như bật máu, khuôn mặt trắng bệch. Thiên Hàn ôm Minh Thiên cùng nam hài quay đi mặc kệ gã oán hận ở đó. Cả đám thu hoạch mỹ mãn bước ra ngoài, Vũ Liên sớm đã chờ trước cửa. Khi ả thấy Minh Thiên ôm một đứa nhỏ ra ngoài liền âm ngoan mà nhìn há mồm buông lời châm chọc."Ây dà! Thời buổi này muốn ăn no đã không tệ, ngươi lại nhặt thêm người. Thế này chẳng phải trong đoàn lại có thêm một kẻ vô dụng ăn bám sao!"Sắc mặt mấy người bên cạnh cũng đổi đổi nhưng lại không dám nói gì. Còn Ngũ Mặc đã được chứng kiến sự bạo lực của tiểu thiếu gia liền vui vẻ nhìn đám huynh đệ của mình gặp nạn.Hắn cũng không thèm nhắc nhở gì hết. Đợi họ tự mình kiểm chứng là được rồi mà ô hô hô! Minh Thiên hoàn toàn không quan tâm đến mấy lời khó nghe của ả. Chỉ chăm chú ôm đứa bé, không thèm quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh kia.Hài tử trong lòng cậu cũng đã tỉnh lại, đập vào mắt nhóc là một đám người xa lạ cùng người lạ đang ôm mình. Nhóc tuy sợ sệt nhưng cũng ráng mở to mắt đánh giá xung quanh mình.Hơi ấm từ người của Minh Thiên làm nhóc cảm thấy an tâm lạ kỳ. Chính hơi ấm này lúc nhóc đau đớn lạnh lẽo nhất đã xua tan tất cả cho nhóc. Nên nhóc rất nhanh liền ỷ lại cái người mang đến hơi ấm này cho nhóc.Nhìn nam hài trong lòng dùng ánh mắt ỷ lại mình nhìn mình, Minh Thiên bắt giác cảm thấy thật vui vẻ "Em tên là gì?""Em tên là Tinh Vũ ạ!" Đứa nhỏ nhu thuận trả lời cậu, hai cánh tay nhỏ choàng qua cổ ôm lấy cổ cậu.Minh Thiên ôm đứa nhỏ đặt xuống đất nhìn đứa nhỏ hiện lên vẻ không tha nhưng vẫn nghe lời mà buông cậu ra. Cậu hài lòng nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ này."Ta tính được, ta cùng em có duyên! Có muốn trở thành đồ đệ của ta không?! Ta sẽ không ép em!"Nghe thấy Minh Thiên nói như vậy, tất cả mọi người đều cực kì kinh ngạc. Thiên Hàn trong lòng chua chua, bắt đầu không có ý tốt mà nhìn đứa nhỏ kia. Bây giờ anh hối hận còn kịp không.Đứa nhỏ cũng ngây người nhìn Minh Thiên, nó từng thấy bái sư rất nhiều trong phim truyền hình nên cũng biết làm đồ đệ là ra sao. Nó liền hứng khởi đầy mình mà bắt chước TV quỳ xuống dập đầu ba cái với Minh Thiên rồi ngọt ngào kêu "Sư tôn!"Minh Thiên đứng yên nhìn nó dập đầu với mình, nghe nó gọi cậu liền vui vẻ bước đến kéo nó dậy. Luôn cười hì hì vui sướng mà nhìn nó. Một đám bên cạnh thì hoàn toàn nghẹn họng rồi. Có ai giải thích gì cho bọn này hiểu một chút được không?! Cái vấn đề quái gì đây! Bọn họ đây là xuyên về hồi xưa đó hả?! °◇°."Ha ha! Một tên vô dụng nhận thêm một tiểu vô dụng làm đồ đệ a!" Tiếng cười chói tai của Vũ Liên vang lên làm bầu không khí càng trở nên quái dị.Thiên Hàn dùng ánh mắt đao liếc ả một cái khiến ả sợ tới mức phải câm họng lại. Đám Trí Thăng một bộ biểu tình vi diệu mà nhìn một màn bái sư trước cửa siêu thị."Ta không vô dụng! Ta mạnh hơn các ngươi rất nhiều nha, lũ phàm nhân!" Cậu dùng giọng như kẻ trên cao nhìn xuống mà nói.Thiên Hàn "......."Mọi người "......."Tinh Vũ thấy sư tôn của mình nói vậy liền gật gật đầu nhỏ phụ họa sư tôn. Làm cho Minh Thiên vô cùng vui vẻ mà ưỡn ngực ra, cố gắng làm cho mình trông có vẻ oai phong lẫm liệt.Thiên Hàn bất dắc dĩ nhìn một màn này. Chỉ cảm thấy thiếu niên nhà mình thật khả ái. Mặc kệ vậy, cậu vui là được rồi! Ánh mắt anh lóe lóe, đồ đệ sao? Tu chân sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com