TruyenHHH.com

Mat Ngot Hon Nhan Phan 1

Bà từ từ lật cuốn album, trang đầu tiên là hình một cô bé mũm mĩm, nhắm mắt ngủ say, da mặt vẫn còn nhăn nheo, hồng hồng, trông như một bà cụ non, phía dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ: “Chào mừng con đến thế giới này, bảo bối Thanh Lan của mẹ.” Chữ viết rất đẹp, nét chữ ngay ngắn rõ ràng, có thể thấy người viết rất chăm chú.

Trang thứ hai vẫn là đứa trẻ đó, hình như đã lớn hơn một chút, làn da trở nên trắng trẻo mịn màng hơn, đôi mắt mở to, để lộ cả phần lợi hồng nhạt: “Hôm nay, bảo bối Thanh Lan đã nở nụ cười đầu tiên.”

Trang thứ ba, bé gái mặc một bộ váy công chúa màu trắng, ngồi trong lòng người một người phụ nữ, người đó ôm cô bé, cúi đầu nhìn cô bé với vẻ mặt dịu dàng: “Bảo bối Thanh Lan, hôm nay là ngày thứ một trăm con đến thế giới này, chúc mừng con lại trưởng thành hơn một chút.”

Trang thứ tư, bé gái ngồi ở trong nôi, trong tay cầm một cái trống lắc, nhìn vào máy ảnh cười vui vẻ: “Bảo bối Thanh Lan mọc cái răng thứ nhất, cắn người khác đã hơi đau rồi.”

Trang thứ năm, bé gái mặc váy, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, đứng trên bãi cỏ, một tay vịn vào chiếc xe trẻ em bên cạnh, còn một tay thì đưa về phía trước, đôi môi nhỏ xinh mím chặt, đôi lông mày nhỏ cũng nhăn lại, có vẻ không vui, “Bảo bối Thanh Lan dù không bằng lòng nhưng cũng đã dũng cảm cất bước đi đầu tiên, mẹ rất tự hào về con.”

Trang thứ sáu là ảnh một bé trai ôm bé gái, bé gái thắt hai bím tóc, ngoan ngoãn vùi trong lòng bé trai, một tay chỉ về phía ống kính, bàn tay trắng nõn mềm mại, “Bảo bối của mẹ, chúc mừng con tròn một tuổi, mong con suốt đời đều sống êm đềm trong thế giới này.”

Trang thứ bảy, trang thứ tám, trang thứ chín...

Trang nào cũng là hình ảnh của bé gái đó, có khóc nhè, có ấm ức khó chịu, có cười to vui vẻ, có...

Mỗi một hồi ức đều được ghim lại trong những bức ảnh, phía dưới mỗi một bức ảnh đều có một hàng chữ nhỏ, đó là những lời chúc tốt đẹp nhất của một người mẹ dành cho con gái.

Bức ảnh cuối cùng là một bé gái mặc một bộ váy công chúa màu xanh nhạt, giống y đúc cái váy của búp bê barbie, chân mang một đôi giày da màu trắng, vung cánh tay và đôi chân nhỏ về phía ống kính, mỉm cười vui vẻ: “Bảo bối Thanh Lan, đây là điệu múa đẹp nhất mẹ từng xem.”

Đến đây thì không còn ảnh chụp nữa, quyển album thật dày, nhưng phía sau lại trống trơn.

Một giọt lệ lặng yên chảy xuống, vừa khéo rơi xuống gương mặt mỉm cười rực rỡ của bé gái. Sở Vân Dung giật mình, cuống quít đưa tay, cẩn thận dè dặt lau đi nước mắt trên ảnh.

Bà cẩn thận rút bức ảnh ra, thấy mặt trên ảnh vẫn sạch sẽ, đáy mắt hiện vẻ dịu dàng.

Tay bà vuốt ve nhẹ nhàng lên gương mặt của cô bé trong ảnh, trong đầu bỗng lóe lên gương mặt lạnh lùng và ánh mắt hờ hững xa cách của Thẩm Thanh Lan khi nhìn bà, “Thanh Lan, cuối cùng mẹ vẫn để mất con rồi đúng không?”

Sở Vân Dung ngã xuống giường, vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, nước mắt chảy từ khóe mắt thấm vào chăn, trong đáy mắt của bà ngập tràn vẻ đau khổ.

“Thanh Lan, Thanh Lan của mẹ, mẹ có lỗi với con.” Bà khẽ khóc nỉ non.

Toàn thân bà run run, sắc mặt trắng bệch như giấy, bàn tay cầm tấm ảnh bỗng xiết chặt, rồi giật mình buông tay ra.

Rõ ràng ngực rất đau, nhưng trước tiên bà vẫn xem tấm ảnh kia bị có mình vò nhăn hay không. Thấy tấm ảnh nhăn nhíu, bà cố chịu đựng cơn đau đớn ở lồng ngực, cẩn thận vuốt thẳng tấm ảnh, sau đó lê người đi đến trước bàn trang điểm, uống thêm vài viên thuốc nữa.

Lần này, cơn đau của bà phải thật lâu sau mới từ từ giảm bớt. Đến khi người lại có chút sức, bà mới từ từ đứng dậy, cất những đồ vật rải rác trên giường vào rương thật gọn gàng. Bà nhìn những thứ trong rương, ngón tay dừng trên người con búp bê một lúc, sau đó lại cầm con búp bê lên, dịu dàng cười nói, “Thanh Lan, hình như mẹ không thể tìm lại con được rồi, mẹ phải làm gì bây giờ?”

Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có một mình Sở Vân Dung tự lẩm bẩm. Bà ôm ba con gấu bông, vẻ mặt vừa giống khóc mà lại giống đang cười.

***

Thẩm Hi Đồng ra sân gọi điện thoại cho Lãnh Thanh Thu. Cuộc điện thoại đầu tiên không có người nhận, cô ta lại gọi cuộc thứ hai, lúc này mới có người bắt máy. Biết Lãnh Thanh Thu đang trên đường đi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, Thẩm Hi Đồng mới yên tâm.

Cô ta đi vào phòng khách thì không thấy Sở Vân Dung đâu, chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan, bèn hỏi, “Mẹ đâu?”

Thẩm Thanh Lan không biết lấy từ đâu ra một quyển sách, đang thong thả lật xem, nghe thấy Thẩm Hi Đồng hỏi mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Không biết.”

Thái độ thờ ơ này khiến Thẩm Hi Đồng rất tức giận. Có điều nhớ ra đang ở trong nhà, tuy Thẩm lão gia lúc này đi vắng, nhưng biết đâu sẽ trở về bất cứ lúc nào, cô ta đành cố nén cơn giận trong lòng, ngồi xuống ghế sofa.

“Thanh Lan, Thanh Thu nói cô ấy đang đi trên đường rồi, nửa tiếng sau sẽ đến.”

Nghe thấy vậy, biểu cảm của Thẩm Thanh Lan vẫn không hề thay đổi, “À.”

Nụ cười của Thẩm Hi Đồng cứng đờ. Cô ta vốn muốn thấy cảnh Thẩm Thanh Lan mất mặt, nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng nào khiến cô ta cảm thấy vô cùng bực bội. Cứ như cô ta lấy một bảo bối mà khó khăn lắm bản thân mới có được ra, vốn định khoe khoang với người khác để người đó ngưỡng mộ ghen tị, thế nhưng người đó lại không hề quan tâm đến nó, không chừng trong lòng còn đang cười nhạo của cô ta ngu ngốc.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Thẩm Hi Đồng nhìn cô càng thù địch hơn. Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai chứ, mặc dù nhận ra ác ý trong mắt cô ta, nhưng đối với cô mà nói thì chút ác ý này còn chẳng đủ để gãi ngứa.

Nói chuyện với Thẩm Thanh Lan không có tác dụng gì, Sở Vân Dung thì chẳng biết đang ở đâu, Thẩm Hi Đồng cũng không muốn ngồi với cô thêm một giây phút nào nữa, bèn lấy cớ ra cổng đón Lãnh Thanh Thu rồi bỏ đi.

Thẩm Thanh Lan tiếp tục đọc sách, chẳng mấy chốc thì Thẩm lão gia cũng đã trở về, còn có cả Phó lão gia đi cùng ông.

“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan đứng dậy chào hai ông cụ.

“Tôi đã nói Thanh Lan bây giờ chắc chắn đang ở nhà mà, lão già ông lại không tin.” Phó lão gia lườm Thẩm lão gia một cái, bất mãn nói, “May mà tôi bảo ông về sớm một chút, không thì Thanh Lan phải buồn chán ở nhà một mình rồi.”

“Đâu phải một mình, mẹ nó cũng đang ở nhà mà.” Thẩm lão gia nói rồi nhìn xung quanh hỏi, “Lan Lan, mẹ cháu đâu?”

Thẩm Thanh Lan nhìn lên tầng rồi trả lời, “Mẹ nói hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ. Còn Thẩm Hi Đồng thì ra ngoài đón Lãnh Thanh Thu.”

“Lãnh Thanh Thu là ai?” Phó lão gia nghi ngờ hỏi.

“Là một hoạ sĩ ạ, ba cháu rất thích tranh của cô ấy.” Thẩm Thanh Lan trả lời.

Phó lão gia thích chơi cờ, thích thưởng trà, chỉ duy nhất tranh ảnh là không thích, nhưng lại có hứng thú với mấy loại ngọc cổ. Vừa nghe nói người kia là hoạ sĩ, ông lập tức không thấy hứng thú nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, không lâu sau, Thẩm Hi Đồng và một cô gái xuất hiện trước cửa, lần lượt chào hỏi những người trong phòng khách.

Sau đó, Thẩm Hi Đồng lại giới thiệu cô gái bên cạnh mình, “Ông nội, ông Phó, vị này chính là Lãnh Thanh Thu cháu đã nhắc đến, là hoạ sĩ trẻ nổi tiếng nhất hiện nay đấy ạ.”

“Thanh Thu, đây là ông nội tôi.” Cô ta giới thiệu Thẩm lão gia, rồi chỉ vào Phó lão gia nói, “Đây là ông Phó, ông nội một người bạn tốt của tôi.”

Lãnh Thanh Thu khẽ cúi người, chào hai ông cụ. Hai ông lịch sự cười chào lại, khách sáo và xa cách.

Cô ả đưa túi đồ trong tay cho Thẩm Hi Đồng, nói, “Đây là quà gặp mặt cháu biếu Thẩm lão gia, mong là ngài không chê. Lần này không ngờ lại gặp Phó lão gia ở đây, chưa kịp chuẩn bị gì, mong Phó lão gia bỏ qua cho. Hôm nào đó cháu nhất định sẽ bổ sung.”

Thẩm lão gia cười nói, “Cháu có lòng rồi, ngồi đi! Các cháu đều là người trẻ tuổi, cứ tự nhiên nhé. Người lớn tuổi chúng ta không góp vui nữa.” Nói rồi liền gọi Phó lão gia lên lầu.

Trước khi đi, Phó lão gia còn quay sang nháy mắt với Thẩm Thanh Lan một cái, tỏ ý “thấy ông có tốt với cháu không”, khiến cô nhìn thấy mà buồn cười.

Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng khẽ cứng lại, cứ như hoàn toàn không ngờ Thẩm lão gia gặp Lãnh Thanh Thu rồi mà lại có thái độ thờ ơ như vậy. Chẳng phải ông rất thích tranh của Lãnh Thanh Thu? Sao bây giờ gặp người thật lại có thái độ thế này?

Lãnh Thanh Thu hình như không nhận thấy sự lạnh nhạt của Thẩm lão gia, trên môi vẫn giữ nụ cười đúng mực.

Thẩm Hi Đồng đưa mắt nhìn sang Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ghế sofa vẫn không nói gì, “Đây là em gái tôi, Thanh Lan.”

Từ lúc bọn họ vào nhà, Thẩm Thanh Lan đã khép quyển sách trong tay lại rồi đặt xuống ghế sofa. Cô ngẩng đầu quan sát cô gái trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười đúng mực, khí chất dịu dàng.

Trong lúc Thẩm Thanh Lan quan sát đối phương thì “Lãnh Thanh Thu” cũng quan sát cô. Cô ả đã thấy ảnh của Thẩm Thanh Lan từ trước, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn cô ở khoảng cách gần thế này. Người thật xinh đẹp hơn người trong ảnh nhiều, có điều khí chất vẫn rất lạnh lùng khiến người khác có cảm giác khó gần.

Trong mắt cô ta ánh lên vẻ hứng thú.

Nếu Kim Ân Hi ở đây thì nhất định sẽ nhận ra được cô gái trước mắt chính là người ngày đó đã theo dõi Thẩm Thanh Lan trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com