Mat Na
Cô trở về Việt Nam sau chuyến công việc với đối tác bên Nhật. Cô định bụng chiều nay mới về nhưng hôm qua Noo Phước Thịnh gọi điện bảo Hoàng Yến đã thua, cô tức quá nên tức tốc lên máy bay trở về. Vừa vào đến phòng làm việc, ném chiếc áo khoác vào góc phòng, cô đấm vào mặt Chipi, quay chân đá luôn vào bụng Noo. Cô quát ầm lên:_“Các người thật là vô dụng” cô chỉ vào Noo “Không phải tôi bảo cậu kiếm đứa nào khá một tí sao” rồi hắn chỉ vào Chipi “Còn cô, sao không đề phòng để hắn nhảy lên kẹp cổ vậy hả ? Cô mà không thắng thì thằng tép kia sao thắng nổi. Vậy những gì tôi làm bữa giờ là công cốc hết sao ?”_“Anh à, em xin lỗi. Em không ngờ thằng đó nó mạnh quá, em biết lỗi rồi” Chipi giải thích._“Thôi được rồi, tôi sẽ tự giải quyết việc này. Chipi, vào phòng xám hối hết ngày này cho tôi, không được ăn gì, chỉ uống nước lã thôi đấy.”- Cô quay lại nói với Noo Phước Thịnh : “Dùng tiền mua cho tôi vào giải, đưa cho thằng đối thủ của anh ta ít tiền. Nếu hắn dám không nhường thì khử cả nhà hắn luôn. Xong việc cậu cũng vào trong đấy ở với con Yến. Nói bà bếp luộc mấy chục trứng gà cho nó lăn vết thương, nó có vẻ bị thương nặng lắm.”_“Nhưng thưa Lão đại, anh nhỏ con hơn anh ta, liệu có sao không ?”- Cô trừng mắt nhìn Noo: “Cậu thấy tôi thua bao giờ chưa ?”_“Vâng, em biết rồi thưa Lão đại .”- Noo Phước Thịnh bước ra khỏi phòng, cười thầm: “ Lão đại thiệt là, có cái vết bầm tí ti trên miệng mà cần tới mấy chục cái trứng gà lăn hả trời, có mà sợ nó đói thì có”Khi còn lại một mình trong phòng cô ngồi trầm ngâm, dạo này có nhiều việc làm cô hơi nhức đầu. Vẫn ly rượu chát trên tay, cô nghĩ: “Mi cũng khá lắm Phạm Lưu Tuấn Tài , bắt ta đích thân ra tay. Ta sẽ cho mi tơi tả như tàu lá chuối.”Hôm nay là ngày chung kết. Nếu hôm nay Isaac thắng thì anh sẽ trả cho cô cả vốn lẫn lời, cuộc đời anh có vẻ sẽ tốt hơn một tí. Còn nếu anh thua thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, anh thậm chí không dám nghĩ qua. Vì thế chỉ có một con đường lựa chọn: đó là thắng. Mấy vết thương qua những lần thi đấu không thuyên giảm tí nào mà còn có vẻ nặng hơn, tối đến đau nhức khắp mình, anh phải bôi gel giảm đau và nhờ Cát Tường bôi thuốc hộ. Isaac đang ngồi trong phòng thay đồ chắp tay như thể đang cầu xin cho cuộc đấu. Anh phải thắng vì tương lai của chính mình.Đến giờ thi đấu, Isaac bước ra sân thi thì thấy đối thủ của mình đã đứng sẵn trên võ đài. Giữa muôn tiếng hò rao cổ vũ của khán giả, cô chỉ đứng im lặng quay lưng về phía anh, cô mặc một cái áo choàng đen dài có mủ, cô kéo mủ qua đầu. Trong cô nhỏ con hơn hắn 1 chút, có vẻ mảnh mai nữa là đường khác. Isaac tự nhủ, nếu dáng người như thế mà có thể vào tới chung kết thì người này ắt hẳn phải có bản lĩnh. Không thể xem thường đối thủ. Tiếng người dẫn chương trình vang lên:_“Trận chung kết diễn ra giữa hai người là võ sĩ Isaac và võ sĩ The Mask. Người thắng cuộc trong ngày hôm nay sẽ ra về với phần thưởng trị giá 500 triệu đồng.”Tiếng người dẫn chương trình vừa dứt, cô từ từ quay mặt lại đối diện với anh, cô cởi chiếc áo choàng và vất xuống sàn. Trước mặt Isaac lúc này: cô mặc một chiếc áo cổ lọ tay dài màu đen, chiếc quần thun đen, dây vải quấn tay cũng đen nốt nhưng thứ làm Isaac chú ý không phải là trang phục cô mà là khuôn mặt của cô: cô mang trên mặt mình một chiếc mặt nạ bằng vàng che kín hết phần trên khuôn mặt từ trán xuống, chỉ thấy được chóp mũi thanh cao, đôi môi và cái cằm của cô. Một đôi môi đỏ như máu trên nền một chiếc cằm không thể trắng hơn nữa, tóc cô cắt ngắn , lòa xòa mấy cọng bên tai, tất cả đều màu trắng. Ấn tượng của anh về cô lúc này nói sao nhỉ: cảm thấy cô và bầu không khí xung quanh cô quá lạnh, y như thần chết vậy. Trong lòng Isaac khẳng định một điều là không thể coi thường, không thể sơ xuất với đấu thủ lần này được._“Đùng”Tiếng súng báo hiệu trận đấu bắt đầu mà cả anh và cô cứ đứng trơ ra đó nhìn nhau. Đột nhiên cô cười nhếch mép, Isaac chưa định thần kịp thì đã thấy cô đứng sát bên anh tung 1 cú đấm vào mặt anh, chỉ còn khoảng 5mm nữa là chạm đích, cô dừng lại và nhìn anh mỉm cười:_“Tập trung vào chứ cưng! ”Nói rồi cô lùi lại vị trí củ nhanh như lúc cô tiến sát tới bên anh. Lúc này những gì có trong đầu Isaac là... cô quá nhanh.Isaac cũng nhảy đến, bổ ngay một cú đấm vào chính giữa mặt cô, cô tránh đòn bằng cách ưỡn người ra phía sau, hai tay cô chạm đất trong tư thế ưỡn cong người, cứ thế cô búng hai chân lên và búng ngược trở lại đá vào anh, anh xoay người di chuyển sang trái tránh đòn nhưng vì cô ra đòn quá nhanh nên anh cũng bị dính chưởngCô đứng đậy phủi tay, hỏi như khiêu khích: “Không sao chứ ?”Hai người lại đứng tư thế “face to face”, anh ra tay đấm một cú thẳng mặt khuyến mãi thêm một cái lên gối, cô gập người lại tránh gối của anh đồng thời hai tay cô bắt lấy cú đấm của anh, kéo mạnh giật nó về phía sau làm anh mất đà, cô thả tay anh ra và nhanh như chớp lên gối đánh vào bụng dưới của anh, anh té nhào về phía trước. Cứ như thế cô vờn anh, cô không tấn công, đứng đó đợi anh tấn công và trả đòn. Cô chưa hề dính một đòn nào của anh, cô di chuyển quá nhanh để né đòn. 30 phút trôi qua, anh mệt bở người, cô thì vẫn lanh lẹ như thế.Hiện giờ anh đang nằm dưới sàn và đang cố đứng dậy khi nghe trọng tài và khán giả đếm, lần này đếm tới 5 thì anh đứng dậy được, cô cảm thấy đùa với anh chán rồi nên muốn kết thúc trận đấu. Cô di chuyển tới sát bên cho anh ăn nguyên hai cú đấm vào mặt, trời như đầy sao, máu trong miệng anh chảy ra. Cô nhìn anh, cười nhếch mép:_“Thua đi, không lần sau sẽ nặng hơn lần này đấy”Anh chống tay đứng dậy, cô cũng hơi tiếc cho khuôn mặt đẹp trai của anh vì hiện giờ đã bầm dập hết cả. Cô quyết định không dây dưa nữa, cô dùng toàn bộ sức mạnh ra một cú đòn quyết định vào bụng anh mà quên là cú đấm này chỉ dùng khi cô muốn giết người. Thử tưởng tượng một cú đấm có thể làm gãy đôi cái bàn đập vào người thì chỉ có nước chết mà thôi, may sao anh né được nên chỉ bị sượt qua, cô thở phào nhẹ nhõm.Cô nói: “anh chịu thua đi, tôi không muốn anh bị thương đâu” nhưng trong đầu cô nghĩ: “Tôi không muốn hàng của tôi bị dập nát quá đâu”Anh nhổ máu trong miệng ra, anh nói trong tiếng thở dốc: “Nam nhi chi chí, thà chịu chết chứ không chịu nhục”Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, xong cô cười. Isaac chưa hiểu vì sao cô cười thì đã lãnh nguyên một quả đấm vào bụng. Anh như choáng váng, máu ộc ra khỏi miệng, anh té xuống sàn, Isaac thấy mắt mình hoa đi, nghe văng vẵng bên tai tiếng trọng tài và khán giả đếm, rồi từ từ đen dần, đen dần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com