Mat Na
Cô lại yêu, cô lại yêu rồi. Cô làm sao có thể tha thứ cho mình khi bản thân cô lại bắt đầu dấn thân vào thứ tình cảm đáng sợ đó. Thứ tình cảm đó đã cướp đi cuộc sống mẹ cô, cướp đi cả cuộc đời của một Lê Thanh Trúc. Thứ tình cảm đó cô vốn dĩ xem như thuốc độc. Thế mà, cô đang từ từ uống từng chút thuốc độc ấy. Đến khi cô nhận ra thì cô trúng độc quá nặng, đã không thể thở nỗi nữa rồi. Tình yêu quả đáng sợ, giết chết con người ta từ từ. Và bây giờ tình yêu đang gặm nhắm cô. Cô thề cô sẽ không yêu ai vì cô sẽ nhớ lại tội lỗi cô gây ra năm xưa, cô rên lên trong tiếng nấc:_“Hức….Con sai rồi,…. mẹ ơi. Hức…. Con lại yêu rồi….. Con xin lỗi, ……mẹ tha thứ cho con.”Cô phải trốn thôi, cô phải giết chết tình yêu của mình trước khi quá muộn, cô không muốn yêu. Cô sợ mẹ cô không tha thứ cho cô hay cô sợ cảm giác bị người mình yêu phản bội lần nữa. Cô lê từng bước tới chiếc giường, hắn nằm xuống mệt mỏi. Đúng rồi, cô phải tự quyết định cho chính bản thân.Isaac và Minh Hằng đứng thêm một lúc dưới nhà rồi cùng lên phòng. Cô vẫn nằm đó, gương mặt đẫm nước đã được che đậy khéo léo dưới chiếc mặt nạ vàng. Cô nói với Minh Hằng :_“Từ ngày mai, không cần cô đến nữa. Tôi thấy chân đã bớt và tôi phải đi làm việc, dạo này tôi bệnh nên công việc nhiều lắm. Nếu có việc gì thì tôi sẽ gọi cho cô sau.”_“Vâng, Lão đại.”Minh Hằng thay băng xong cho cô thì ra về. Isaac đem mâm thức ăn lên đặt bên cạnh cô, anh nói:_“Ông ăn sáng đi.”Cô nắm chặt tay lại, hít thở thật sâu, cô muốn lại là Gil Lê máu lạnh trước đây, cô nói, giọng nói không chút âm sắc, âm u và lạnh lẽo:_“Để đó đi, hôm nay tôi muốn yên tĩnh một mình.”Isaac nhận thấy ngay sự thay đổi của cô, anh lo lắng:_“Ông sao vậy, đau ở đâu à ?”_“Không phải tôi bảo cậu ra ngoài sao? Gọi Noo Phước Thịnh vào đây cho tôi.”Noo Phước Thịnh theo Isaac bước vào phòng. Cô lên tiếng:_“Noo, cậu chuẩn bị cho tôi một cây gậy để tôi tiện đi lại, tôi sẽ đích thân giải quyết việc lần này”. Cô lạnh lùng quay sang Isaac :_“Cậu còn đứng đây làm gì, ra ngoài đi. Việc riêng của bang, ĐỒ CHƠI như cậu không được quyền can dự.” cô nhấn mạnh hai tiếng đồ-chơiGiọng nói vô tình của cô như ngàn mũi dao đâm qua trái tim anh, anh những tưởng cô thay đổi, anh những tưởng cô có chút tình cảm với anh, những tưởng cuộc sống của anh thật hạnh phúc khi ở bên cạnh cô………. nhưng cô bóp nát những cái “những tưởng” của anh không thương tiếc.Có lẽ bản chất cô không thay đổi, cô chỉ thay đổi cách cư xử trong mấy ngày vì cô bệnh thôi. Đối với cô anh cũng chỉ là đồ chơi, mãi mãi chỉ như thế. Khốn nạn thay, anh lại yêu cô. Anh yêu người xem anh như đồ vật sở hữu không hơn không kém. Anh quay lưng bước ra ngoài. Là con trai nên anh không thể khóc, anh chỉ cảm thấy xót xa cho mình, chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. Ủa, mà anh đâu còn lòng tự trọng chứ. Anh đã bỏ lại cái thứ đó ở ngoài cửa khi anh bước chân vào căn biệt thự này rồi……Cô nhìn anh bước đi mà lòng cô đau nhói. Tại sao cô phải xúc phạm anh như thế chứ, cô chỉ muốn anh đừng quá ngọt ngào và ấm áp với cô, cô chỉ muốn anh căm thù cô như những ngày mới gặp. Như thế cô mới có thể tiếp tục sống mà không yêu anh. Cô muốn anh ghét cô, muốn anh khinh bỉ cô, khinh bỉ kẻ dám yêu thêm lần nữa khi bản thân đã không còn tư cách để yêu……_“Isaac ah… xin lỗi”. Cô nghĩ thầm khi nước mắt cô rơi xuống. Noo nhìn thấy tất cả, người con gái trước mặt anh đã bị tổn thương quá nhiều, thật khó để yêu thêm lần nữa. Noo lên tiếng:_“Anh àh. Không sao đâu… anh đừng khóc. Không giống anh tí nào.”Noo vỗ vai cô, cô gục đầu vào bụng Noo mà khóc. Noo như anh trai cô, bao giờ cũng nhìn thấy tâm tư cô._“Anh yêu cậu ta phải không.”Cô không trả lời, thay vào đó là tiếng nấc._“Không sao rồi, không sao. Hay em để cậu ấy về nhà……”_“Không được.”Cô trả lời không suy nghĩ vì cô không muốn xa anh, nhưng cô cũng không muốn gần gũi anh vì cô sợ mình sẽ không rút chân ra được nữa.Isaac vẫn biết cô không thích gì anh, có lẽ trước đây cô quá nhân từ khi đối xử với anh tốt thế. Anh thở ra và nhìn lên bầu trời. Hôm nay bầu trời rất xanh, xanh màu xanh hy vọng nhưng tình yêu anh dành cho cô chỉ toàn là màu tuyệt vọng mà thôi. Anh đứng dậy, hít thở không khí trong lành. Anh quyết định gặp và nói chuyện với cô.Isaac bước chân lên dãy phòng làm việc của cô, đây là lần đầu tiên Isaac bước vào dãy lầu này. Anh gõ cửa phòng cô:_“Có chuyện gì ?” Giọng cô vang lên từ đằng sau cánh cửa_“Là tôi đây, tôi muốn nói chuyện với ông một lát, được không ?”Anh sao ? Anh tìm cô để làm gì. Cô hồi hộp nhưng cố dằn mình lại:_“Có gì quan trọng không, hôm nay tôi bận. Nếu không có gì quan trọng thì hôm khác hãy nói”.Lời cô thoát ra lạnh lẽo, không những làm đau đớn trái tim anh mà còn bóp nghẹt trái tim cô. Anh vẫn từ tốn:_“Ông cho tôi 5 phút, chỉ 5 phút thôi.”_“Vào đi.”Không ngoài dự đoán của anh, căn phòng làm việc của cô cũng một màu đen ảm đạm. Cô nhìn anh, hình như anh không vui. Cô hỏi:_“Có chuyện gì vậy ?”_“Ông có thể cho tôi đi làm không ?”_“Sao ?”_“Tôi chỉ không muốn mình ở nhà cả ngày, tôi muốn đi làm. Ông có thể để tôi làm bất cứ việc gì.”_“Tôi nuôi cậu được, cậu đi làm làm gì ?”Cô nuôi anh. Đúng rồi, cô đã mua anh về, nuôi anh. Anh giống thú cưng quá nhỉ? Chỉ khác là thú cưng mang hình dạng con người mà thôi. Anh mỉm cười xót xa:_“Tôi biết mình chỉ là món đồ của ông. Ông mua tôi về lại cho tôi cuộc sống sung sướng. Tôi biết ơn ông lắm chứ. Nhưng làm ơn đi, tôi chỉ muốn đi làm, lương của tôi thì ông cứ lãnh, vốn dĩ tôi không cần tiền.”Cô định mở miệng nhưng có cái gì cứ chặn đứng cổ họng cô lại, cô im lặng nhìn anh. Isaac lên tiếng tiếp:“Ông xem xét dùm tôi, bây giờ tôi ra để ông làm việc.”Anh đi một lúc rồi cô mới bừng tỉnh. Trời ơi, cô đang làm gì với người cô yêu thế này. Cô đang hành hạ tư tưởng anh, chà đạp lên tâm hồn anh. Cô đang làm cho anh mất hết lòng tự tôn của một người đàn ông vì cô nhẫn tâm dẫm nát nó. Nhưng mọi thứ có lẽ quá muộn, lời nói đã nói ra cũng như nước đã đổ đi, không thể thu hồi lại được. Anh lại trở nên chán ghét cô như ngày xưa. Vậy là cô có thể dễ dàng từ bỏ? Từ bỏ cái tình yêu tội lỗi cô dành cho anh? Một câu hỏi cô đặt ra và chính cô cũng không tìm được lời đáp. Cô cười khi nước mắt bắt đầu rơi:_“Khi ác quỷ yêu con người, con người sẽ bị thương vì ác quỷ chỉ mãi là ác quỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com