Mat Ma Phu Thuy All Souls Tap 1 Deborah Harkness
Kiệt sức, cộng thêm việc dùng thuốc và cảm giác thân quen của ngôi nhà làm tôi ngủ thiêm thiếp hàng tiếng đồng hồ liền. Tôi thức dậy, người nằm sấp, một đầu gối co lên, hai tay dang rộng, đang tìm kiếm Matthew trong vô vọng.Choáng váng không thể ngồi dậy được, tôi quay đầu về phía cửa. Một chiếc chìa khóa lớn nằm trong ổ, và những giọng nói rì rầm ở phía bên kia cánh cửa. Cơn ngái ngủ từ từ biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo, những tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn."Thật kinh khủng," Matthew thì thào. "Làm sao hai người có thể để mặc cô ấy như vậy chứ?""Chúng tôi không biết về giới hạn sức mạnh của con bé," dì Sarah nói, nghe khá giận dữ. "Con bé chắc chắn là rất khác biệt, cứ nhìn bố mẹ nó thì biết, nhưng tôi không ngờ là có lửa phù thủy.""Làm sao cô nhận ra được là Diana đang cố gọi lửa phù thủy hả Emily?" Giọng Matthew thật khẽ."Một phù thủy ở Cape Cod đã triệu gọi nó khi tôi còn nhỏ. Bà ấy chắc phải 70 tuổi," Em nói. "Tôi không bao giờ quên được dáng vẻ của bà ấy hay cảm giác khi ở gần thứ sức mạnh đó.""Lửa phù thủy có thể gây chết người. Không có bùa phép nào tránh được nó cả, và không có câu thần chú nào chữa lành được các vết bỏng do nó gây ra. Mẹ tôi đã dạy tôi cách nhận biết các dấu hiệu để tự bảo vệ mình - mùi lưu huỳnh, cách phù thủy đó di chuyển hai cánh tay," dì Sarah nói. "Bà nói với tôi rằng nữ thần sẽ hiện thân khi lửa phù thủy được gọi ra. Tôi đã nghĩ mình sẽ phải xuống mồ mà không được chứng kiến nó, và tôi không bao giờ ngờ rằng cháu gái tôi lại nhắm lửa phù thủy vào tôi ngay trong chính bếp nhà tôi. Lửa phù thủy - và cả nước phù thủy nữa ư?""Tôi hy vọng lửa phù thủy sẽ yếu dần qua di truyền," Matthew thú nhận. "Hãy kể tôi nghe về Stephen Proctor đi." Cho tới gần đây, tôi vẫn nghĩ chất giọng ra lệnh của anh xuất hiện trong những lúc thế này dường như là vết tích của cuộc đời anh trong quá khứ với vai trò một chiến binh. Giờ đây, khi đã biết thêm về các Hiệp sĩ dòng Thánh Lazarus, tôi đã hiểu đó cũng là một phần của anh trong hiện tại.Tuy nhiên, dì Sarah không thích bất cứ ai dùng cái giọng ấy với mình, dì nổi xung. "Stephen là người thích sống tách biệt, kín đáo. Anh ấy không phô trương sức mạnh của mình.""Thảo nào những phù thủy kia lại đào bới để khám phá bằng được sức mạnh ấy."Hai mắt tôi lại nhắm nghiền trước hình ảnh thân thể bố bị mở phanh ra từ cổ họng cho tới tận háng để bọn phù thủy kia có thể hiểu được sức mạnh pháp thuật của ông. Số phận của bố gần như đã trở thành số phận của tôi.Vóc người cao lớn của Matthew di chuyển trên hành lang, và ngôi nhà phản ứng lại với trọng lượng khác thường của anh. "Ông ấy là một pháp sư từng trải, nhưng không tương xứng với những sức mạnh đó. Diana đã được thừa kế năng lực của ông ấy - và cả Rebecca nữa. Chúa phù hộ cô ấy. Nhưng cô ấy không có được sự hiểu biết như họ, và không có nó, cô ấy chẳng làm được gì. Lẽ ra ai đó phải chỉ cho cô ấy một mục tiêu."Tôi tiếp tục nghe trộm không biết xấu hổ."Con bé không phải là một cái đài bán dẫn, Matthew," dì Sarah phản đối. "Diana không đến với chúng tôi để tìm pin chạy và một cuốn sách hướng dẫn sử dụng. Chúng tôi đã làm những gì tốt nhất có thể. Sau khi Rebecca và Stephen bị giết hại, con bé trở nên khác thường, nó tự thu mình xa cách đến nỗi không ai có thể chạm tới được. Chúng tôi nên làm gì đây? Ép buộc con bé đối mặt với những chuyện mà nó cương quyết phủ nhận ư?""Tôi không biết." Cơn giận của Matthew có thể nghe thấy được. "Nhưng các người lẽ ra không nên để mặc cô ấy như thế này. Mụ phù thủy đó đã bắt giữ cô ấy hơn 12 tiếng đồng hồ.""Chúng tôi sẽ dạy con bé những gì nó cần biết.""Vì lợi ích của cô ấy, không nên kéo dài quá lâu.""Sẽ phải mất cả đời con bé đấy," dì Sarah lầu bầu. "Pháp thuật không phải thứ trang sức bện nút qua loa. Nó cần thời gian.""Chúng ta không có thời gian!" Matthew rít lên. Tiếng cọt kẹt của ván sàn cho tôi biết dì Sarah vừa mới giật lùi lại theo bản năng để tránh xa anh. "Đại Hội Đồng đang chơi trò mèo vờn chuột, nhưng cái dấu trên lưng Diana cho thấy những ngày ấy đã kết thúc rồi.""Sao anh dám gọi những gì xảy ra với cháu gái tôi là một trò chơi hả?" Dì Sarah lên giọng."Suỵt," Em nói. "Mình sẽ đánh thức con bé mất.""Điều gì có thể giúp chúng ta hiểu được Diana đã bị bỏ bùa thôi miên như thế nào, Emily?" Matthew chuyển sang thì thầm. "Cô có nhớ bất cứ điều gì về những ngày trước khi Rebecca và Stephen đi Châu Phi không, ví dụ như họ đã lo lắng về những điều gì?"Bùa thôi miên.Những từ này vang lên trong đầu khi tôi từ từ ngồi dậy. Việc yểm bùa thôi miên được dành cho các tình huống cực kỳ đặc biệt - nguy hiểm đe dọa mạng sống, phát điên, một tội ác thuần túy và không thể kiểm soát được. Có điều nó sẽ khiến bạn phải đón nhận sự chỉ trích gay gắt của các phù thủy khác.Bùa thôi miên ư?Lúc tôi đứng được xuống đất trên hai chân mình thì Matthew đã ở ngay cạnh tôi. Anh cau có. "Em cần gì thế?""Em muốn nói chuyện với Em." Các ngón tay tôi đang run rẩy và chuyển sang màu xanh dương. Các ngón chân tôi cũng vậy, chúng thò ra khỏi lớp băng cuốn quanh mắt cá chân. Miếng gạc trên bàn chân tôi móc vào một đầu đinh cũ trồi lên trên sàn nhà lát gỗ thông khi tôi đẩy anh ra và đi ngang qua.Dì Sarah và cô Em đang đứng đợi ở đầu cầu thang, nét mặt run rẩy lo lắng."Có chuyện gì không ổn với con à?" tôi hỏi.Cô Em níu lấy cánh tay dì Sarah. "Không có gì đâu, con yêu.""Cô đã nói con bị yểm bùa thôi miên. Rằng chính mẹ con đã làm điều đó." Tôi là một loại quái vật. Đây là sự lý giải khả dĩ nhất.Emily nghe thấy những ý nghĩ của tôi như thể tôi vừa nói chúng ra. "Con không phải là quái vật, con yêu. Rebecca làm thế là bởi vì lo sợ cho con.""Ý cô là mẹ sợ con." Các ngón tay xanh lè của tôi là lý do tuyệt vời để khiến người ta sợ phát khiếp còn gì. Tôi cố gắng giấu chúng đi nhưng không muốn làm cháy xém chiếc sơ mi của Matthew nên đành đặt chúng lên thành lan can cũ kỹ bằng gỗ, đặt cả ngôi nhà vào nguy cơ bị thiêu rụi.Coi chừng tấm thảm, cô gái! Bóng ma người phụ nữ cao lớn ở phòng để đồ đang lấp ló quanh cửa phòng dì Sarah và cô Em, bà ta hốt hoảng chỉ xuống sàn nhà. Tôi khẽ nhấc ngón chân lên."Không có ai sợ em cả." Matthew nhìn chăm chăm cùng với cảm giác lạnh như băng trên lưng tôi, muốn tôi quay lại đối diện với anh."Bọn họ sợ." Tôi chỉ về phía các dì bằng một ngón tay đang sánh lấp lánh, đôi mắt kiên quyết nhìn về phía họ.Tôi cũng vậy, một người quá cố khác nhà Bishop thú nhận, đây là một cậu thiếu niên có hàm răng hơi hô. Cậu ta đang xách một giỏ trái trứng cá và mặc một cái quần ống túm bị rách.Các dì lùi một bước khi thấy tôi vẫn tiếp tục nhìn họ chòng chọc."Em có quyền được chán nản, thất vọng." Matthew di chuyển đến ngay phía sau tôi. Gió nổi lên, và những bông tuyết từ ánh nhìn của anh chạm lướt qua bắp đùi tôi. "Giờ gió phù thủy đã đến bởi vì em cảm thấy bị sập bẫy." Anh lén tới gần hơn, không khí quanh hai ống chân tôi khẽ dâng lên. "Thấy không?"Đúng vậy, cảm giác tức giận này có lẽ là sự thất vọng chứ không phải là giận dữ. Nhãng đi khỏi vấn đề bùa thôi miên, tôi quay sang anh để hỏi thêm về các giả thuyết của anh. Màu sắc trên các ngón tay tôi nhạt dần đi, và tiếng lách tách đã biến mất."Con phải cố gắng hiểu," cô Em năn nỉ, "Rebecca và Stephen đến Châu Phi để bảo vệ con. Họ yểm bùa thôi miên lên con cũng với lý do đó. Tất cả những gì họ mong là con được an toàn."Ngôi nhà rền rĩ qua những thanh gỗ và nín thở, rầm nhà bằng gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt.Cơn ớn lạnh lan khắp người tôi từ trong ra ngoài."Chẳng lẽ vì con nên bố mẹ mới chết? Họ đến Châu Phi và có kẻ đã giết hại họ bởi vì con ư?" Tôi kinh hãi nhìn Matthew.Không đợi câu trả lời, tôi mò mẫn tìm đường xuống cầu thang chẳng buồn quan tâm đến cơn đau ở mắt cá chân hay bất cứ gì khác ngoại trừ việc chạy trốn."Không, Sarah. Cứ để cô ấy đi," Matthew gắt.Ngôi nhà mở tất cả cửa trước tôi và đóng sầm lại sau lưng khi tôi đi xuyên qua sảnh trước, phòng ăn, phòng sinh hoạt gia đình và đi vào bếp. Đôi chân trần của tôi xỏ vào một đôi ủng làm vườn của dì Sarah, bề mặt bằng cao su của nó lành lạnh và trơn nhẵn. Khi ra khỏi nhà, tôi hành động như vẫn thường làm thế mỗi khi thấy gia đình quá mệt mỏi và đi thẳng vào rừng.Hai chân tôi cứ thế bước đi cho tới khi tôi đi qua những cây táo khẳng khiu rồi vào dưới bóng râm của những cây sồi trắng cổ xưa và cây thích ngọt. Run lẩy bẩy vì sốc và kiệt sức, tôi nhận ra mình đang ở dưới gốc một cái cây khổng lồ. Những cành cây dưới thấp ngã ra gần chạm mặt đất, lá cây có thùy sâu màu đỏ tía nổi bật trái ngược với màu xám tro của vỏ cây.Tất cả chúng đều đã đi qua tuổi thơ ấu và thời niên thiếu của tôi, tôi đã trút hết mọi niềm đau khổ cùng nỗi cô đơn của mình dưới những tán cây này. Các thế hệ của nhà Bishop cũng đã tìm thấy nguồn an ủi ở nơi đây và khắc chữ cái đầu tiên của tên họ vào thân cây. Tên tôi được khắc bằng một con dao nhíp bên cạnh tên mẹ "RB" được khắc lên đó từ trước. Tôi đưa tay lần theo những đường cong ấy trước khi cuộn tròn mình thành một quả bóng bên cạnh thân cây xù xì và khẽ đu đưa giống một đứa trẻ con.Một sự tiếp xúc mát lạnh trên tóc, tiếp đến là chiếc áo pa ca màu xanh dương được khoác lên vai tôi. Cơ thể rắn rỏi của Matthew hạ xuống mặt đất, lưng anh cọ lạo xạo vào vỏ cây."Họ có nói cho anh biết có chuyện gì với em không?" Giọng tôi nghẹn ngào phát ra từ hai chân."Chẳng có gì không ổn với em cả, mon coeur.""Anh còn phải học nhiều điều về phù thủy đấy." Tôi tựa cằm lên hai đầu gối nhưng không nhìn anh. "Phù thủy không yểm bùa thôi miên lên ai mà không có một lý do hay ho đáng nguyền rủa nào."Matthew im lặng. Tôi quét một ánh nhìn dài hướng về phía anh. Đôi chân anh hiện rõ ra trong góc nhìn của tôi - một chân duỗi dài ra phía trước, chân kia co lại - cũng như một bàn tay dài trắng muốt đặt hờ trên đầu gối anh."Bố mẹ em có lý do hay ho đáng nguyền rủa ấy đấy. Họ đang bảo vệ cuộc sống con gái họ." Giọng anh bình lặng và đều đều, nhưng ẩn dưới đó là những cảm xúc mãnh liệt. "Đó là điều anh cũng sẽ làm.""Có phải anh cũng đã biết là em bị yểm bùa thôi miên không?" Thật khó để giữ cho giọng tôi không có vẻ đang kết tội."Marthe và Ysabeau phát hiện ra. Họ đã nói với anh ngay trước khi bọn anh tới La Pierre. Emily đã khẳng định nghi ngờ của họ. Anh không có cơ hội nào để kể cho em nghe.""Làm sao cô Em có thể giấu em chuyện ấy chứ?" Tôi cảm thấy bị phản bội và cô đơn, như cảm giác khi Satu kể tôi nghe về những gì Matthew đã làm."Em phải tha thứ cho bố mẹ em và Emily. Họ đã làm những gì họ nghĩ là tốt nhất cho em.""Anh không hiểu, Matthew ạ," tôi lắc đầu bướng bỉnh. "Mẹ em đã trói buộc em lại và tới châu Phi như thể em là một con ác quỷ, một sinh vật bị loạn trí không thể tin tưởng được.""Bố mẹ em đã lo lắng về Đại Hội Đồng.""Điều đó thật vô lý." Các ngón tay tôi lại râm ran tê nhói, và tôi đẩy cái cảm giác đó lui về hai khuỷu tay, cố gắng điều khiển tâm trạng của mình. "Không phải chuyện gì cũng liên quan đến cái Đại Hội Đồng chết tiệt ấy đâu, Matthew.""Không, nhưng chuyện này thì có đấy. Em không cần phải là một phù thủy mới thấy rõ điều ấy."Chiếc bàn trắng xuất hiện trước mặt tôi mà không hề báo trước, các sự kiện của quá khứ và hiện tại rải rắc nằm trên mặt bàn. Các mảnh ghép bắt đầu tự sắp xếp lại: mẹ tôi đuổi theo sau trong khi tôi vỗ tay bay trên sàn phòng bếp trải sơn lót ở Cambridge, cha tôi đang quát mắng Peter Knox trong phòng làm việc của ông ở nhà, câu chuyện kể trước khi đi ngủ về bà tiên đỡ đầu và những dải ruy băng phép thuật, bố mẹ cùng đứng bên đầu giường của tôi đọc thần chú và làm phép trong khi tôi nằm im trên tấm chăn bông. Những mảnh ghép chạy vào đúng chỗ, và bức hình đó hiện ra."Những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ của mẹ em," tôi nói, quay sang anh vẻ bàng hoàng. "Mẹ đã không thể nói cho em biết về nỗi lo sợ của bà một cách thẳng thắn, bởi vậy bà đưa tất cả những điều đó vào một câu chuyện kể về các phù thủy xấu xa, những dải ruy băng bị yểm bùa và bà tiên đỡ đầu. Hằng đêm mẹ vẫn kể cho em nghe, để phần nào đó trong em ghi nhớ câu chuyện ấy.""Em có nhớ ra chuyện gì khác nữa không?""Trước khi họ yểm bùa em, Peter Knox đã đến gặp cha em." Tôi rùng mình, nghe tiếng chuông cửa vang lên và một lần nữa trông thấy biểu hiện trên gương mặt bố lúc ông mở cánh cửa. "Gã đó đã ở trong nhà em. Hắn đã sờ vào đầu em." Bàn tay Knox đặt sau đầu tôi tạo nên một cảm giác nguy hiểm khác thường, tôi hồi tưởng lại."Bố xua em về phòng, rồi hai bọn họ đánh nhau. Mẹ em ở trong bếp. Kỳ lạ là mẹ không ra xem có chuyện gì đang xảy ra. Thế rồi bố em đi ra ngoài rất lâu. Mẹ em lo lắng điên cuồng. Bà gọi cô Em đến đêm hôm đó." Những ký ức giờ càng nhiều và dồn dập. "Emily đã kể cho anh rằng bùa chú của Rebecca được yểm cho tới khi nào 'người đàn ông bóng đêm' tới. Mẹ em nghĩ anh có thể bảo vệ được em trước Knox và Đại Hội Đồng." Mặt anh tối sầm lại."Không ai có thể bảo vệ em - ngoại trừ chính em. Satu đã đúng. Em là một sai lầm đáng tiếc đối với một phù thủy." Tôi lại gục đầu xuống hai đầu gối. "Em không giống mẹ gì cả."Matthew đứng lên, chìa tay ra. "Đứng lên nào," anh đột nhiên nói.Tôi đưa tay cho anh, mong chờ anh sẽ an ủi mình bằng một vòng ôm. Nhưng thay vì thế anh chỉ luồn hai cánh tay tôi vào chiếc áo pa ca và bỏ đi."Em là một phù thủy. Đã đến lúc em phải học cách tự chăm lo cho bản thân rồi.""Không phải bây giờ, Matthew.""Anh ước gì chúng ta có thể để em quyết định, nhưng chúng ta kkông thể," anh lạnh lùng nói. "Đại Hội Đồng muốn sức mạnh của em - hoặc tối thiểu là muốn biết rõ về nó. Bọn họ muốn Ashmole 782 và em là sinh vật duy nhất trong hơn 100 năm qua trông thấy nó.""Bọn họ cũng muốn anh và các Hiệp sĩ dòng Thánh Lazarus nữa." Tôi tuyệt vọng đổi hướng câu chuyện sang một chủ đề gì đó ngoài bản thân và thứ phép thuật yếu kém của mình."Bọn họ đã có thể hạ bệ dòng tu này từ trước rồi. Đại Hội Đồng có rất nhiều cơ hội để làm việc đó." Matthew rõ ràng đang đánh giá tôi và ước lượng chút ít sức mạnh cũng như những điểm yếu của tôi. Điều đó càng làm tôi có cảm giác bị xúc phạm hơn. "Nhưng bọn họ không thực sự quan tâm tới thứ ấy. Họ không muốn anh có được em hay cuốn cổ thư.""Nhưng em đang được những người bảo vệ vây quanh mình. Anh ở bên em - dì Sarah và cả cô Em nữa.""Bọn anh không thể ở bên em mọi lúc, Diana ạ. Hơn nữa, em muốn Sarah và Emily mạo hiểm tính mạng của họ để cứu em ư?" Đó là một câu hỏi thẳng thừng, và mặt anh nhăn lại. Anh giật lùi lại cách xa tôi và đôi mắt nheo lại thành hai khe hẹp tí."Anh đang làm em sợ đấy," tôi nói khi anh khom người xuống trong tư thế thu mình lấy đà. Chút morphine cuối cùng còn vương vãi trong máu tôi bị cuốn phăng đi bởi đợt dâng trào adrenaline đầu tiên."Không, anh không làm em sợ." Anh chầm chậm lắc đầu, nhìn giống một con sói đến từng centimet khi những lọn tóc gợn bay phất phơ quanh khuôn mặt anh. "Anh sẽ ngửi thấy nếu em thật sự sợ hãi. Em chỉ đang mất thăng bằng thôi."Một tiếng gầm bắt đầu phát ra từ cuống họng Matthew, nó rất khác so với âm thanh anh phát ra khi khoái cảm dâng trào. Tôi bước giật lùi cảnh giác tránh xa anh."Thế tốt hơn rồi đấy," anh gầm gừ. "Ít nhất bây giờ em đã nếm mùi sợ hãi rồi.""Tại sao anh lại làm thế?" tôi thều thào.Anh biến mất không nói một lời.Tôi chớp mắt. "Matthew?"Hai miếng băng lạnh xuyên qua ót đầu tôi.Matthew đang treo ngược mình như dơi giữa hai chạc cây, hai cánh tay anh sải rộng như đôi cánh. Anh chăm chú nhìn tôi, một thoáng sương giá loang loáng qua là thứ duy nhất báo cho tôi biết sự thay đổi trong hướng quan sát của anh."Anh không phải là một cộng sự mà em có thể cãi cọ tranh luận cùng đâu. Đây không phải là một cuộc tranh luận về học thuật - đây là sự sống và cái chết.""Xuống khỏi đó đi!" tôi thét lên. "Anh giải thích thế là rõ rồi."Tôi không trông thấy anh ấy tiếp đất bên cạnh tôi, nhưng lại cảm thấy những ngón tay lạnh giá của anh đặt trên cổ và cằm tôi, xoay vặn đầu tôi sang một phía để lộ ra phần cổ họng. "Nếu anh là Gerbert thì em đã chết rồi đấy," anh rít lên."Thôi ngay đi, Matthew." Tôi vùng vẫy để thoát ra nhưng chẳng tác dụng gì."Không." Nắm tay anh càng siết chặt hơn. "Satu đã cố tìm cách phá vỡ em, và vì thế mà em muốn biến mất. Nhưng em phải đánh trả lại.""Em đã làm thế rồi." Tôi đẩy hai cánh tay anh ra để chứng minh lời mình nói."Không phải như một con người," Matthew khinh khỉnh nói. "Hãy chống trả như một phù thủy ấy."Anh lại biến mất. Lần này anh không có ở trên cây, và tôi cũng không cảm thấy được ánh nhìn của anh. "Em mệt rồi. Em về nhà đây." Khi tôi vừa bước được ba bước về hướng ngôi nhà thì một cái bóng phóng xoẹt qua. Matthew đã vác tôi trên vai, và tôi đang di chuyển rất nhanh về hướng ngược lại."Em sẽ không đi đâu cả.""Dì Sarah và cô Em sẽ đến đây nếu anh còn làm thế này." Một trong hai người bọn họ sẽ linh cảm thấy chuyện không ổn. Và nếu họ không thấy, thì Tabitha chắc chắn sẽ kêu la ầm ĩ."Không, họ sẽ không đến đâu." Matthew đặt tôi xuống khi đã vào sâu hơn trong rừng. "Họ đã hứa sẽ không rời khỏi nhà - cho dù em có kêu gào, hay dù có linh cảm thấy nguy hiểm thế nào đi nữa." Tôi bước lùi lại, muốn tạo một khoảng cách giữa mình với đôi mắt đen to lớn của anh. Các bắp thịt trên hai chân anh cuồn cuộn lên. Khi tôi quay người bỏ chạy, anh đã ở ngay trước mặt rồi. Tôi quay sang hướng ngược lại nhưng anh lại đã ở đó. Một cơn gió nhẹ khẽ lay động quanh hai chân tôi."Tốt," anh nói vẻ hài lòng. Thân hình Matthew lại khom xuống giống tư thế anh chuẩn bị săn con hươu đực ở Sept-Tours, và tiếng gầm gừ đe dọa lại bắt đầu.Cơn gió nhẹ chuyển động quanh hai chân tôi tạo thành một cơn gió mạnh, nhưng nó không tăng cường độ thêm nữa. Cảm giác tê râm ran giảm dần từ hai khuỷu tay đến các móng tay. Thay vì đẩy lui cảm giác chán nản thất vọng, tôi lại để cho nó leo thang thêm. Vòng cung lửa điện xanh lè di chuyển giữa các đầu ngón tay."Hãy sử dụng sức mạnh của em đi," anh thét lên. "Em không thể chiến đấu với anh theo bất cứ cách nào khác đâu."Tôi vẩy hai bàn tay về phía anh. Nó chẳng có vẻ gì là đe dọa cả, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra. Matthew chứng minh ngay những nỗ lực của tôi vô nghĩa như thế nào bằng việc vồ lấy tôi mà xoay tròn trước khi biến mất vào rừng cây."Em lại chết lần nữa rồi đấy." Giọng anh phát ra từ nơi nào đó phía bên phải tôi."Dù anh có cố gắng làm gì đi nữa thì cũng chẳng có hiệu quả đâu!" tôi hét lên về phía anh."Anh ở ngay sau em đây," anh rì rầm nói vào tai tôi.Tiếng thét của tôi phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng, gió dâng lên quanh tôi tạo thành một cái kén gió xoáy. "Tránh xa em ra!" tôi gào lên.Matthew với lấy tôi cùng với một ánh mắt quyết tâm, hai tay anh chọc thủng qua tấm rào cản bằng gió. Tôi phóng người về phía anh, bản năng trong tôi trỗi dậy. Một luồng khí đẩy lùi anh lại phía sau khiến anh phải trụ trên hai gót chân. Matthew lộ vẻ ngạc nhiên, con dã thú xuất hiện trong đáy mắt anh. Anh tiến về phía tôi lần nữa với nỗ lực phá vỡ sức cản của cơn gió. Mặc dù tôi đã tập trung đẩy lùi anh lại nhưng luồng khí không phản ứng theo ý muốn của tôi."Hãy thôi khống chế nó đi," Matthew nói. Anh không hề sợ hãi và đã mở được đường đi xuyên qua cơn gió lốc, các ngón tay anh bấu chặt vào cánh tay tôi. "Mẹ em đã yểm bùa thôi miên lên em nên không ai có thể khống chế phép thuật của em cả - ngay cả em cũng vậy.""Thế thì làm cách nào em có thể gọi nó ra khi cần thiết và điều khiển nó khi không thể chứ?""Hãy khám phá đi." Cái nhìn lạnh như tuyết của Matthew lấp loáng lướt qua cổ và hai vai tôi, theo bản năng anh đang định vị các mạch máu và động mạch chủ của tôi."Em không thể." Một cơn hoang mang lo sợ nhấn chìm tôi. "Em không phải là phù thủy.""Đừng có nói vậy nữa. Nó không phải là sự thật, em biết điều đó mà." Anh đột ngột thả tôi ra. "Nhắm mắt lại. Bắt đầu bước đi đi.""Gì cơ?""Anh đã quan sát em nhiều tuần nay rồi, Diana." Cách anh di chuyển hoàn toàn hoang dã, mùi đinh hương quá áp đảo đến nỗi cổ họng tôi nghẹt lại. "Em cần phải di chuyển và tước bỏ đi các giác quan để tất cả những gì em có thể làm chỉ là cảm nhận." Anh đẩy tôi một cái làm tôi vấp chân suýt ngã. Khi tôi quay lại, anh đã biến mất.Mắt tôi lia vòng quanh khu rừng. Rừng cây im lặng một cách kỳ lạ, các con thú tự che đậy theo cách riêng để tránh con dã thú hùng mạnh.Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu hít thật sâu. Một cơn gió xào xạc thổi qua, đầu tiên là một hướng rồi đến một hướng khác. Đó là Matthew, anh đang trêu chọc tôi. Tôi tập trung vào hơi thở của mình, cố gắng nín lặng như các sinh vật còn lại trong khu rừng, rồi bắt đầu.Một cảm giác căng cứng giữa hai mắt tôi. Tôi vẫn hít thở, nhớ lại hướng dẫn của Amira trong lớp tập yoga và lời khuyên của Marthe rằng cứ để các ảo giác lướt qua. Cảm giác căng thẳng ấy chuyển sang râm ran nhoi nhói, rồi cảm giác râm ran nhoi nhói chuyển thành tri giác khi tâm nhãn của tôi - con mắt thứ ba của phù thủy - lần đầu tiên mở ra hoàn toàn.Con mắt ấy nhận diện mọi vật sống trong khu rừng - thực vật, năng lượng của đất, nước ngầm trong lòng đất. Tâm nhãn của tôi nhìn thấy những con thỏ khom mình trong một hốc cây, trái tim chúng đang nện thình thịch sợ hãi khi ngửi thấy mùi ma cà rồng. Cả những con chim lợn phải vội vã kết thúc giấc ngủ trưa muộn bởi sinh vật kia đang đu mình xuống từ những chạc cây và nhảy như một con báo mạnh mẽ. Lũ thỏ và chim lợn biết rằng chúng không thể trốn thoát khỏi anh."Vua quái thú," tôi thì thầm.Tiếng cười bị nén lại của Matthew nghe văng vẳng xuyên qua rừng cây.Không sinh vật nào trong khu rừng này có thể chiến đấu và chiến thắng Matthew. "Ngoại trừ em," tôi thốt lên.Tâm nhãn của tôi quét khắp khu rừng. Một ma cà rồng không hoàn toàn là còn sống, thật khó để tìm anh giữa dòng năng lượng sáng chói bao quanh tôi thế này. Cuối cùng tôi cũng xác định được hình dạng của anh, một khối đen kịt tụ lại giống một cái hố đen, đường mép của khối đen ấy tỏa sáng đỏ rực nơi sự sống phi thường của anh buộc phải tiếp xúc với sinh lực của thế giới này. Theo bản năng tôi quay mặt về phía anh, điều này vô tình báo cho anh biết, thế là anh lướt đi, mờ dần vào bóng tối giữa rừng cây.Hai mắt vẫn nhắm chặt và tâm nhãn rộng mở, tôi bắt đầu bước đi, hy vọng nhử cho anh bám theo. Phía sau tôi, hình bóng đen tối của anh tách ra từ một thân cây phong giống như một vết cắt dài màu đỏ và đen giữa cái nền màu xanh lá. Lần này tôi giữ mặt mình ở nguyên hướng ngược lại."Em thấy anh rồi, Matthew," tôi khẽ nói."Vậy sao, nàng sư tử của anh? Và em sẽ làm gì nào?" Anh lại cười thầm nhưng vẫn bám theo tôi, giữ nguyên khoảng cách không đổi.Mỗi bước chân lại làm cho tâm nhãn của tôi sáng rõ hơn, các hình ảnh sắc bén, nhanh nhạy. Một bụi cây lởm chởm mọc phía bên trái tôi, tôi nghiêng người sang phải. Rồi một hòn đá nhọn ở trước mặt, các cạnh màu xám sắc nhọn của nó nhô lên từ mặt đất cứng. Tôi nhấc chấn qua và bước đi thoăn thoắt.Không khí di chuyển lướt ngang qua ngực báo cho tôi biết có một khoảng trống nhỏ trong rừng. Giờ đây không chỉ có sự sống trong khu rừng đang nói với tôi nữa. Xung quanh tôi, các nguồn sức mạnh tự nhiên đều đang gửi đến những thông điệp để dẫn đường cho tôi. Đất, không khí, lửa và nước kết nối với tôi trong vô vàn mối liên hệ tế vi để nhận dạng về một thứ khác biệt so với sự sống của khu rừng.Năng lượng của Matthew tập trung quanh chính nó trở nên đen tối hơn, bí hiểm hơn. Thế rồi, bóng tối của anh tạo nên một vòng cung xuyên qua không khí như bộ móng vuốt duyên dáng mà bất cứ con sư tử nào cũng phải ghen tỵ. Anh vươn dài hai cánh tay vồ lấy tôi.Bay lên, tôi thầm nghĩ, một giây ngay trước khi các ngón tay anh chạm vào làn da của tôi.Gió dâng lên từ cơ thể tôi với một sức mạnh đột ngột xoẹt qua. Mặt đất giải phóng cho tôi sau một cái nhún nhẹ nhàng. Đúng như Matthew đã cam đoan, cơ thể tôi thật dễ dàng đi theo sự dẫn dắt của ý nghĩ. Chẳng cần cố gắng gì nhiều ngoài việc bám theo một dải ruy băng tưởng tượng tung bay lên trời.Ở tít bên dưới, Matthew lộn nhào giữa không trung và tiếp đất nhẹ nhàng, hai chân đặt chính xác vào chỗ tôi vừa đứng một thoáng trước.Tôi bay vọt lên trên những ngọn cây, hai mắt mở lớn. Chúng cảm nhận được đầy đủ hình ảnh biển cả, đường chân trời bao la rộng lớn cùng ánh sáng của mặt trời và các vì sao. Tóc tôi bồng bềnh giữa dòng không khí, đầu mỗi lọn tóc chuyển thành những ngọn lửa cháy rực liếm vào mặt tôi mà không làm phỏng. Những tia lửa vuốt ve hai má tôi bằng sự ấm áp khi làn không khí lạnh quét qua. Một chú quạ bay nhào xuống cạnh tôi, kinh ngạc trước sinh vật mới mẻ lạ lùng này đang chia sẻ khoảng không với nó.Khuôn mặt trắng của Matthew ngửa lên nhìn tôi, đôi mắt anh chứa đầy kinh ngạc. Khi ánh mắt chăm chú của chúng tôi gặp nhau, anh mỉm cười.Đó là thứ đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Một làn sóng khao khát dâng trào, mạnh mẽ đầy bản năng, cùng với một niềm tự hào mãnh liệt rằng anh là của tôi.Cả thân mình tôi bổ nhào xuống phía anh, nét mặt Matthew trong chớp mắt chuyển từ kinh ngạc sang đề phòng. Anh gầm gừ, hoài nghi tôi, bản năng của anh cảnh báo rằng tôi có thể đang tấn công anh.Kìm người lại, tôi hạ thấp mình xuống chậm hơn cho tới khi chúng tôi ở ngang tầm mắt nhau, hai bàn chân tôi như đang chảy ra trong đôi ủng cao su của dì Sarah. Gió quất một đám tóc lửa của tôi về phía anh.Đừng hại anh ấy. Mọi ý nghĩ của tôi đều tập trung vào sự an toàn của anh. Không khí và lửa tuân theo mệnh lệnh của tôi, và con mắt thứ ba đang say sưa ngắm nhìn bóng tối bí hiểm của anh."Tránh xa anh ra," anh gầm lên, "chỉ một lúc thôi!" Matthew đang vật lộn để kiểm soát bản năng dã thú trong anh. Anh muốn săn đuổi tôi ngay lúc này. Ông vua của những con quái thú không muốn là kẻ mạnh hơn.Chẳng để tâm đến lời cảnh cáo của anh, tôi hạ thấp hai chân cho tới khi chúng lơ lửng cách mặt đất có vài centimet và đưa bàn tay ra, lòng bàn tay để ngửa. Tâm nhãn chứa đầy hình ảnh năng lượng của chính tôi: một khối vật thể to lớn đang di chuyển có màu bạc, vàng, xanh lá và xanh lam lờ mờ tỏa sáng như một ngôi sao mai. Tôi múc một ít từ đó, ngắm nhìn khi nó cuộn tròn lại từ trái tim xuyên qua hai vai và cánh tay tôi.Một quả bóng đang xoáy tròn và rung động, nó mang bầu trời, biển cả, mặt đất và lửa vào lòng bàn tay tôi. Những triết gia cổ đại sẽ gọi nó là tiểu thế giới - một thế giới nhỏ bé chứa những mảnh vỡ của tôi cũng như của vũ trụ rộng lớn này."Cho anh đấy," giọng tôi cất lên sâu thẳm. Các ngón tay tôi đẩy nhẹ về phía anh.Matthew bắt lấy trái bóng khi nó rơi xuống. Nó di chuyển như thủy ngân trên làn da lạnh giá của anh. Năng lượng của tôi chuyển thành một vốc nhỏ đang run rẩy trong bàn tay anh."Cái gì đây?" anh hỏi, bị thứ vật chất lóng lánh ấy làm xao nhãng khỏi niềm thôi thúc được săn đuổi."Em đấy," tôi giản dị đáp. Matthew chăm chú nhìn gương mặt tôi, đôi đồng tử của anh đang nhận chìm tròng mắt màu xanh xám bằng một làn sóng đen lay láy. "Anh sẽ không làm đau em đâu. Em cũng không làm tổn thương anh."Chàng ma cà rồng cẩn thận nâng niu tiểu thế giới của tôi trong bàn tay mình, lo sợ làm đổ tràn dù chỉ một giọt."Em vẫn chưa biết cách làm thế nào để chiến đấu," tôi buồn bã nói. "Tất cả những gì em có thể làm là bay bỏ trốn.""Đó là bài học quan trọng nhất mà một chiến binh phải học đấy, cô phù thủy ạ." Miệng Matthew chuyển sang cái vẻ kiêu ngạo thường thấy của ma cà rồng, một kiểu khá được yêu thích, "Em học cách lựa chọn những trận chiến và bỏ qua những trận em không thể thắng, để chiến đấu vào một ngày khác.""Anh có sợ em không?" Tôi hỏi, cả người vẫn bay lơ lửng."Không," anh đáp.Con mắt thứ ba của tôi nhoi nhói. Anh đang nói sự thật. "Thậm chí dù em có cái thứ đó ở trong mình ư?" Ánh nhìn của tôi lướt qua khối lấp lánh rung rinh trên tay anh.Gương mặt Matthew vừa cảnh giác vừa thận trọng. "Anh đã gặp nhiều phù thủy quyền năng trước đây. Dù vậy, chúng ta vẫn chưa biết được tất cả mọi điều bên trong em. Chúng ta phải khám phá nó.""Em không bao giờ muốn biết.""Tại sao, Diana? Tại sao em không muốn nhận những món quà này?" Anh khép bàn tay lại chặt hơn nữa, như thể phép thuật của tôi có thể bị giật mất và bị phá hủy trước khi anh hiểu được các khả năng của nó."Em sợ hãi? Hay là em ham muốn?" tôi khẽ nói, đưa đầu ngón tay chạm vào đôi gò má mạnh mẽ của anh, một lần nữa lại choáng ngợp trước sức mạnh tình yêu tôi dành cho anh. Nhớ lại những gì người bạn yêu tinh tên Bruno của anh đã viết hồi thế kỷ XVI, tôi trích dẫn nó, "Ham muốn thúc giục em, đồng thời nỗi sợ kiềm hãm em. Điều đó không giải thích được cho mọi chuyện xảy ra trên thế gian này sao?""Mọi thứ, ngoại trừ em," anh nói, giọng khàn khàn. "Không có sự lý giải nào dành cho em cả."Hai bàn chân chạm đất, tôi thu tay về, bàn tay chậm rãi xòe ra. Cơ thể tôi dường như biết sự di chuyển êm ái đó, mặc dù tâm trí tôi nhanh chóng ghi nhận sự lạ lùng của nó. Một phần của bản thân mà tôi đã trao cho Matthew nhảy khỏi tay anh trở lại với tôi. Lòng bàn tay tôi khép lại quanh nó, năng lượng ấy nhanh chóng được hút lại. Một cơn nhói đau do sức mạnh phù thủy, và tôi nhận ra nó chính là mình. Tôi lắc đầu, kinh hãi trước sinh vật mà mình đã trở thành.Matthew đưa ngón tay vén rèm tóc tôi. "Không gì giúp em tránh được thứ phép thuật này - không phải khoa học, không phải sức mạnh ý chí, cũng không phải sự tập trung. Nó sẽ luôn tìm kiếm em. Và em cũng không thể giấu mình tránh anh được đâu.""Mẹ em cũng nói thế khi ở trong hầm giam bí mật. Bà biết về chuyện chúng mình." Sợ hãi trước ký ức về La Pierre, tâm nhãn của tôi đóng lại. Tôi rùng mình, và Matthew kéo tôi lại gần. Vòng tay anh lạnh giá, nhưng tôi lại có cảm giác an toàn hơn hết thảy."Có lẽ họ sẽ thấy thanh thản hơn khi biết em không cô đơn," Matthew dịu dàng nói. Đôi môi anh mát lạnh và dứt khoát, và đôi môi tôi cũng tách ra để kéo anh lại gần hơn. Anh vùi mặt vào cổ tôi, tôi nghe thấy tiếng anh hít vào mùi hương của mình. Anh miễn cưỡng kéo người ra, vuốt tóc tôi và kéo chiếc áo pa ca sát vào người tôi."Anh sẽ huấn luyện em chiến đấu giống như các hiệp sĩ của anh chứ?"Đôi bàn tay Matthew khựng lại. "Bọn họ biết cách tự bảo vệ bản thân rất lâu trước khi đến với anh. Anh cũng đã huấn luyện nhiều chiến binh trong quá khứ - con người, ma cà rồng, và yêu tinh nữa. Thậm chí cả Marcus, và có Chúa chứng giám, anh chàng ấy quả là một thử thách. Nhưng anh chưa bao giờ huấn luyện một phù thủy cả.""Vâng. Về nhà thôi anh." Mắt cá chân tôi vẫn còn nhói đau, và tôi sắp khuỵu xuống vì kiệt sức. Tôi bước được vài bước tập tễnh thì Matthew quẳng tôi lên lưng anh giống như một đứa trẻ và đi bộ xuyên qua ánh chiều chạng vạng, hai cánh tay tôi ôm siết quanh cổ anh. "Cảm ơn anh lần nữa vì đã tìm kiếm em," tôi thì thầm khi ngôi nhà đã xuất hiện trong tầm mắt. Anh biết lần này không phải tôi đang nói về La Pierre."Anh đã thôi không tìm kiếm từ rất lâu rồi. Nhưng em ở đó, trong thư viện Bodleian vào ngày lễ Mabon. Một sử gia. Một phù thủy không hơn không kém." Matthew lắc đầu vẻ khó tin."Điều đó tạo nên phép màu đấy," tôi nói, hôn nhẹ lên cổ áo anh. Khi đặt tôi xuống hàng hiên sau nhà anh chàng vẫn còn đang kêu rừ rừ thích thú.Matthew đi vào kho chứa củi để lấy thêm mấy súc củi đốt, và cho tôi có cơ hội làm hòa với các bà dì của mình. Cả hai người bọn họ trông đều lo âu bứt rứt."Con hiểu vì sao cô giữ bí mật ấy," tôi lên tiếng, ôm Em một cái làm cô thở phào nhẹ nhõm, "nhưng mẹ bảo con là thời gian dành cho những điều bí mật đã hết rồi.""Con đã gặp Rebecca ư?" dì Sarah thận trọng nói, mặt trắng bệch."Ở La Pierre. Khi Satu cố làm con sợ để hợp tác với mụ." Tôi ngừng lại. "Cả bố con nữa.""Chị ấy... họ có hạnh phúc không?" dì Sarah nghẹn ngào cố thốt nên lời. Bà ngoại tôi đứng phía sau dì, quan sát với vẻ quan tâm lo lắng."Họ ở cùng nhau," tôi đáp đơn giản, nhìn ra cửa sổ xem Matthew đã quay trở lại nhà chưa."Và họ đã ở cùng con," cô Em nói dứt khoát, ánh mắt long lanh. "Nghĩa là còn hơn cả hạnh phúc nữa."Dì tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi."Gì thế, Sarah?" tôi nói, đặt tay lên cánh tay dì."Rebecca có nói chuyện với con không?" giọng dì lặng đi."Mẹ kể chuyện cho con nghe - cùng những câu chuyện mà mẹ đã kể hồi con còn nhỏ - về phù thủy, hoàng tử và bà tiên đỡ đầu. Mặc dù mẹ và bố đã yểm bùa thôi miên lên con, nhưng mẹ đã cố tìm cách làm con nhớ về phép thuật của mình. Vậy mà con lại muốn quên đi.""Đó là mùa hè cuối cùng, trước khi bố mẹ con đến châu Phi, Rebecca đã hỏi cô điều gì để lại ấn tượng lâu dài nhất cho trẻ nhỏ. Cô bảo cô ấy đó là những câu chuyện mà cha mẹ chúng đọc cho nghe buổi tối, tất cả thông điệp về niềm hy vọng, sức mạnh và tình yêu đều được gói gọn trong đó." Hai mắt Em giờ đã giàn giụa nước, cô gạt đi."Cô đã đúng," tôi dịu dàng nói.Dù cả ba phù thủy đã làm lành, khi Matthew bước vào căn bếp, hai cánh tay nặng trĩu những củi, dì Sarah vẫn bổ nhào vào anh."Đừng có bao giờ yêu cầu tôi phớt lờ tiếng Diana khóc cầu xin giúp đỡ, và đừng có bao giờ đe dọa nó lần nữa - cho dù với lý do gì. Nếu anh còn làm thế, tôi sẽ nguyền rủa anh, để anh phải ước gì mình chưa bao giờ được tái sinh lần nữa đấy. Hiểu chưa, ma cà rồng?""Dĩ nhiên rồi, Sarah," Matthew dịu dàng thì thầm, bắt chước y hệt cái kiểu của Ysabeau.~*~Chúng tôi ăn tối trong phòng sinh hoạt gia đình. Tình trạng căng thẳng giữa Matthew và dì Sarah đang tạm thời lắng dịu, nhưng một cuộc chiến công khai đe dọa ngay khi dì tôi thấy rằng chẳng còn mẩu vụn thịt nào còn lại trên đĩa cả."Mình cứ hút thuốc như một cái ống khói ý," cô Em sốt ruột nói khi dì Sarah cằn nhằn về việc thiếu thức ăn "thực sự". "Các động mạch của mình sẽ phải cảm ơn tôi.""Mình đâu có làm điều đó vì tôi," dì Sarah nói, bắn về phía Matthew một cái nhìn kết tội. "Mình làm vậy để anh ta sẽ không cảm thấy muốn cắn Diana nữa."Matthew mỉm cười nhã nhặn và mở nút một chai vang anh mang từ chiếc Range Rover vào, "Rượu vang chứ, Sarah?"Dì nhìn cái chai vẻ nghi ngờ. "Cái đó được nhập khẩu hả?""Của Pháp đấy," anh nói, rót thứ chất lỏng màu đỏ đậm vào chiếc cốc vại uống nước của dì."Tôi không thích người Pháp.""Đừng có tin mọi điều dì đã đọc. Chúng tôi tốt bụng hơn là người ta huyễn hoặc đấy," anh trêu chọc, buộc dì miễn cưỡng phải cười. "Tin tôi đi, chúng tôi sẽ dần dần cuốn hút dì cho xem." Như thể để chứng minh cho điều đó, Tabitha nhảy từ sàn nhà lên vai anh và ngồi ở đó như một con vẹt cho đến hết bữa ăn.Matthew uống rượu vang và tán chuyện về ngôi nhà, anh hỏi Sarah và Em về tình hình trang trại cùng lịch sử của nơi này. Tôi chẳng còn việc gì khác ngoài việc ngồi ngắm nhìn họ - ba sinh vật tôi yêu vô cùng - và ngốn ngấu một lượng lớn bánh ngũ cốc cay.Cuối cùng cũng đến giờ lên giường đi ngủ, tôi trườn vào trong chăn mà không mặc gì, khao khát được cảm thấy cơ thể mát lạnh của anh áp sát vào mình. Anh trèo vào cùng, kéo tôi về phía làn da trần của anh."Em ấm quá," anh nói, nhích gần tôi hơn nữa."Mmm. Anh thơm quá," tôi nói, dí sát mũi vào ngực anh. Chiếc chìa khóa tự động xoay trong ổ. Nó đã có mặt ở đó khi tôi thức dậy lúc chiều. "Anh lấy chìa khóa ở trong bàn giấy à?""Ngôi nhà có được nó." Tiếng anh cười rung lên dưới người tôi. "Nó phóng ra từ chỗ khe sàn cạnh giường, đập vào tường phía trên ổ công tắc đèn và trượt xuống. Khi anh không nhặt nó lên ngay, nó liền bay qua phòng đáp vào lòng anh."Tôi bật cười khi mấy đầu ngón tay anh lảng vảng quanh eo tôi. Anh đang thận trọng tránh các dấu hiệu của Satu."Anh có những vết sẹo chiến trận," tôi nói, hy vọng xoa dịu được anh. "Giờ em cũng có những vết sẹo của mình rồi."Môi anh tìm đến môi tôi trong bóng tối không hề sai lệch. Một tay anh di chuyển đến phẩn lưng tôi phủ lên hình mặt trăng lưỡi liềm. Tay kia chu du lên chỗ giữa hai xương bả vai của tôi, che kín những ngôi sao. Không cần có phép màu mới hiểu được nỗi đau đớn và sự hối tiếc của anh. Nó hiện hữu trong cái vuốt ve dịu dàng, những lời anh thì thầm trong bóng tối, và cơ thể anh căng cứng lại bên cạnh tôi. Dần dần anh vượt qua được phần tệ nhất của nỗi sợ hãi và giận dữ. Chúng tôi chạm vào nhau bằng bờ môi và những ngón tay, sự thôi thúc ban đầu từ từ được kéo dài thêm bởi niềm vui hòa hợp.Những vì sao vỡ òa ở đỉnh điểm cơn khoái lạc, một vài ngôi vẫn còn treo dưới trần nhà, sáng lấp lánh và kêu xèo xèo duy trì thêm cuộc đời ngắn ngủi của chúng trong khi chúng tôi nằm trong vòng tay nhau, chờ đợi bình minh tìm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com