Mat Ma Phu Thuy All Souls Tap 1 Deborah Harkness
An toàn trở về lâu đài, chúng tôi ăn trong phòng của người quản gia trước một ngọn lửa sáng rực."Ysabeau đâu rồi ạ?" tôi hỏi Marthe khi bà mang đến cho tôi một tách trà mới."Ra ngoài rồi." Bà lão rút lui về căn bếp."Ra ngoài chỗ nào cơ?""Marthe," Matthew gọi. "Chúng ta sẽ cố gắng không giấu giếm Diana điều gì."Bà lão quay lại trừng mắt giận dữ. Tôi không thể biết được liệu nó nhắm vào anh, vào sự vắng mặt của mẹ anh hay là tôi. "Bà ấy vào làng để gặp vị linh mục. Cả trưởng làng nữa." Marthe ngừng lại, ngập ngừng và lại tiếp tục. "Rồi sau đó bà ấy sẽ dọn sạch sẽ.""Dọn sạch cái gì cơ?" tôi thắc mắc."Rừng. Các ngọn đồi. Các hang đá." Marthe dường như nghĩ lời giải thích này là đầy đủ, nhưng tôi nhìn Matthew để cầu cứu thêm thông tin."Marthe thỉnh thoảng vẫn nhầm lẫn giữa dọn sạch và phát quang." Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu vào bề mặt chiếc ly nặng nề của anh. Matthew đang thưởng thức một loại rượu mới chuyển đến, nhưng anh không uống nhiều như mọi khi. "Có vẻ như Maman đã đi ra ngoài để đảm bảo rằng không ma cà rồng nào ẩn nấp được xung quanh Sept-Tours.""Bà đang tìm kiếm một ai đó cụ thể à?""Domenico, dĩ nhiên là thế. Và một trong những ma cà rồng khác của Đại Hội Đồng, Gerbert. Hắn cũng đến từ Auvergne – từ vùng Aurillac. Bà sẽ ngó vào một vài chỗ ẩn nấp của hắn để chắc chắn là hắn không ở gần đây thôi.""Gerbert. Đến từ Aurillac ư? Có phải Gerbert xứ Aurillac, giáo hoàng thế kỷ thứ X vẫn nức tiếng là kẻ thông thái phát ngôn những lời sấm truyền không?""Anh vẫn cứ quên rằng em biết rõ về lịch sử nhiều như thế nào. Em thậm chí khiến ma cà rồng cũng phải xấu hổ đấy. Đúng, Gerbert đó đấy. Và," anh căn dặn, "anh sẽ rất vui nếu em tránh xa hắn ra. Nếu em gặp hắn, đừng khảo vấn hắn về chiêm tinh học hay y học của Ả Rập nhé. Hắn ta luôn háo hức học hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan tới phù thủy và phép thuật." Matthew nhìn tôi vẻ chiếm hữu."Ysabeau có biết hắn không?""Ồ, có chứ. Có thời bọn họ là kẻ cắp bà già đấy. Nếu hắn ở đâu đó gần đây, bà sẽ tìm ra hắn. Nhưng em không cần phải lo hắn sẽ đến lâu đài này," Matthew cam đoan với tôi. "Hắn biết hắn không được chào đón ở đây. Hãy ở trong các bức tường này trừ phi có một người trong gia đình mình đi cùng với em.""Đừng lo. Em sẽ không rời khỏi khu đất này đâu." Gerbert xứ Aurillac không phải là người tôi muốn tình cờ gặp một chút nào."Anh ngờ là bà đang cố gắng chuộc lỗi vì hành vi cư xử của mình." Giọng Matthew đều đều vô thưởng vô phạt, nhưng vẫn còn tức giận."Anh sẽ phải tha thứ cho bà," tôi lại nói. "Bà chỉ không muốn anh bị tổn thương thôi.""Anh không phải là trẻ con, Diana, và mẹ anh không cần bảo vệ anh trước chính vợ mình." Anh vẫn tiếp tục xoay xoay cái ly như thế. Từ "vợ" vang lên trong căn phòng tới một lúc lâu."Em có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?" cuối cùng tôi hỏi. "Chúng mình kết hôn khi nào thế?"Matthew ngước mắt lên. "Ngay lúc anh về nhà và nói rằng anh yêu em. Có thể nó không được công nhận trước tòa án, nhưng theo ma cà rồng thì chúng mình đã đám cưới rồi.""Không phải khi em nói em yêu anh, cũng không phải lúc anh nói anh yêu em trên điện thoại - mà nó chỉ xảy ra khi anh về nhà và nói trực tiếp với em ư?" Điều này yêu cầu sự chính xác đây. Tôi đang định mở một file mới trên máy tính của mình với tiêu đề "Những cụm từ nghe có nghĩa thế này với phù thủy nhưng lại có ý ám chỉ khác đối với ma cà rồng.""Ma cà rồng kết đôi theo cách sư tử hay sói thường làm," anh giải thích, nghe như một nhà khoa học nói trong một chương trình phim tài liệu. "Con cái chọn bạn tình, và khi con đực đồng ý, vậy là xong. Chúng sẽ kết đôi đến trọn đời, và phần còn lại của cộng đồng đều công nhận mối quan hệ đó.""A," tôi yếu ớt thốt lên. Chúng tôi đang trở lại với những con sói Na Uy."Dù vậy, anh chưa bao giờ thích cụm từ 'kết đôi' cả. Nó nghe thật thiếu nhân tính, như thể anh đang cố ghép tất hay giầy với nhau." Matthew đặt ly xuống và bắt chéo hai tay trên mặt bàn sứt sẹo. "Mặc dù em không phải là ma cà rồng, em có thấy phiền không khi anh nghĩ về em với tư cách là vợ của anh?"Một cơn lốc xoáy nhỏ quét qua bộ não khi tôi cố gắng tìm ra mối liên quan giữa tình yêu tôi dành cho Matthew với những thành viên chết chóc của vương quốc loài vật và một thể chế xã hội mà tôi chưa bao giờ đặc biệt say mê cả."Và khi hai ma cà rồng kết đôi rồi," tôi thắc mắc khi đã có thể kiểm soát được vấn đề, "thì con cái được kỳ vọng sẽ tuân lệnh con đực, giống như các con còn lại trong bầy hả?"Anh e là vậy đấy," anh đáp, mắt nhìn xuống hai bàn tay."Hừm." Tôi nheo mắt nhìn mái đầu đen cong cong của anh. "Em có được gì từ sự sắp đặt này nhỉ?""Tình yêu, sự tôn trọng, che chở và bảo vệ," anh nói, cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt tôi."Cái đó nghe thật kinh khủng, giống như một nghi lễ đám cưới thời trung cổ ấy.""Một ma cà rồng đã viết ra phần nghi thức đó đấy. Nhưng anh sẽ không bắt em hầu hạ anh đâu," Matthew vội vàng cam đoan, với vẻ mặt nghiêm túc. "Cái đó được thêm vào để làm con người vui vẻ thôi.""Chỉ vui vẻ đối với đàn ông thôi. Em không hình dung nổi cái phần thỏa thuận ấy có thể mang đến nụ cười trên gương mặt những người phụ nữ.""Có lẽ là không," anh nói, cố gượng cười. Trạng thái thần kinh khích động ấy lấy đi vẻ đẹp đẽ vượt trội ở anh, thay vào đó nó suy sụp thành một vẻ lo âu khắc khoải. Cái nhìn đăm đăm của anh lại trở về với hai bàn tay.Quá khứ không có Matthew dường như là một màu xám lạnh giá. Và tương lai cùng với anh hứa hẹn sẽ thú vị hơn nhiều. Cho dù thời kỳ tán tỉnh làm quen của chúng tôi ngắn ngủi thế nào, tôi vẫn cảm thấy chắc chắn về anh. Và, cứ theo như quy định hành xử của ma cà rồng, thì sẽ không thể đổi sự phục tùng lấy một thứ gì đó tiến bộ hơn, cho dù anh có gọi tôi là vợ hay không."Em cảm thấy mình nên lưu ý anh, chồng ạ, rằng nói đúng ra thì mẹ anh không phải đang bảo vệ anh khỏi vợ của anh đâu." Từ chồng và vợ nghe thật lạ lẫm khi được thốt ra từ miệng tôi. "Vì cho tới khi anh về nhà, theo luật lệ ở đây, em vẫn chưa phải vợ anh. Thay vào đó, em chỉ là một sinh vật mà anh bỏ lại, giống như một gói hành lý không có địa chỉ gửi đến thôi. Vì lẽ đó, em có thể thoát khỏi anh hết sức nhẹ nhàng."Một nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng anh. "Em nghĩ vậy à? Vậy thì anh cho rằng mình nên tôn trọng mong muốn của em và tha thứ cho bà." Anh cầm bàn tay tôi lên, áp môi mình vào các khớp ngón tay tôi. "Nhưng anh đã nói em là của anh mà. Anh ám chỉ điều ấy đấy.""Đây là lý do vì sao hôm qua Ysabeau buồn bã đến thế trước cảnh chúng mình hôn nhau ở sân trong." Điều đó lý giải cả cơn giận dữ và sự nhượng bộ đột ngột của bà. "Một khi anh đã ở cùng em, sẽ không thể quay lại được nữa.""Không thể đối với một ma cà rồng.""Cả với một phù thủy cũng vậy."Matthew nhìn xuống cái bát tô rỗng của tôi. Tôi đã ngấu nghiến ba phần thịt hầm, trong khi khăng khăng rằng mình không đói."Em ăn xong rồi chứ?" anh hỏi."Vâng," tôi lầm bầm đáp, hơi bực mình vì bị nắm thóp.Vẫn còn sớm, nhưng tôi đã bắt đầu ngáp dài mấy cái. Marthe đang lau chùi một cái bàn gỗ rộng mênh mông bằng một thứ nước thơm pha từ nước sôi, muối và chanh. Chúng tôi nói lời chúc ngủ ngon."Ysabeau sẽ quay về sớm thôi," Matthew bảo bà lão."Bà ấy sẽ ở ngoài cả đêm," Marthe ủ ê đáp, nhìn lên từ chỗ máy quả chanh. "Tôi sẽ ở đây chờ bà ấy.""Cứ làm như bác muốn, Marthe." Anh nắm chặt vai bà lão một lúc.Lên tới phòng làm việc của anh, tôi thả người vào chiếc sofa với cuốn giải phẫu học của Vesalius - tôi đã quá mệt mỏi vì phải tập trung vào cuốn Aurora Consurgens, trong khi Matthew trả lời email. Tôi để ý thấy cái ngăn kéo ẩn mình trong chiếc bàn của anh vẫn đóng kín chắc chắn và thở phào nhẹ nhõm."Em sẽ đi tắm," một giờ sau tôi nói, đứng dậy duỗi những cơ bắp căng cứng của mình để chuẩn bị leo tiếp một nhịp cầu thang nữa. Tôi cần chút thời gian ở một mình để suy nghĩ thấu suốt về những vấn đề liên quan tới chuyện tôi vừa trở thành vợ của Matthew. Chỉ ý nghĩ về hôn nhân thôi đã đủ làm tôi choáng ngợp rồi. Khi nằm trong vòng sở hữu của một chàng ma cà rồng, lại cộng thêm sự ngờ nghệch của bản thân trước những gì đang diễn ra, thì có lẽ đây là khoảng thời gian lý tưởng để tôi suy ngẫm đôi chút."Anh sẽ lên ngay thôi," Matthew nói, thoáng ngước nhìn lên từ chỗ quầng sáng màn hình máy tính.Tôi nhúng mình vào bồn tắm nóng ấm cùng với tiếng rên khoan khoái. Marthe đã lên và dùng thứ phép thuật của riêng bà với những ngọn nến và lửa trong lò sưởi. Căn phòng cho cảm giác dễ chịu hơn, nếu không muốn nói chính xác là ấm áp. Tôi vẩn vơ điểm lại một ngày hoàn thành dự định với vẻ mãn nguyện. Nắm quyền chủ động vẫn hay hơn là để các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra.Tôi còn đang ngâm mình trong bồn, mái tóc xổ ra thành một thác màu vàng óng, thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Matthew đẩy cửa, mở vào mà chẳng đợi tôi trả lời. Đang ngồi, tôi vội vàng hụt người trở lại nước.Anh lấy một cái khăn tắm và mở nó căng ra giống một cánh buồm no gió. Mắt anh màu khói xám. "Lên giường thôi," anh nói, giọng cộc lốc.Tôi ngồi im trong nước đến mấy nhịp tim đập, cố gắng dò đọc trên nét mặt anh. Matthew kiên nhẫn đứng đó suốt khoảng thời gian tôi thăm dò kiểm tra, cái khăn tắm vẫn căng rộng. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy, nước chảy thành dòng ào qua cơ thể trần trụi của tôi. Đồng tử trong mắt Matthew đột ngột giãn ra, thân mình anh vẫn giữ yên như thế. Rồi anh lùi lại để tôi bước ra khỏi bồn tắm trước khi được anh quấn chiếc khăn quanh người.Giữ chặt cái khăn trước ngực, tôi vẫn không rời mắt khỏi anh. Khi thấy anh vẫn không chớp mắt, tôi thả rơi cái khăn, ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu lấp lánh lên làn da tôi ẩm ướt. Ánh mắt anh nấn ná lướt dọc cơ thể tôi; bước tiến chậm rãi, lành lạnh của nó truyền đi cơn rùng mình đề phòng chạy dọc theo sống lưng tôi. Không nói một lời, anh kéo tôi về phía mình, môi anh di chuyển lướt qua cổ và hai bờ vai tôi. Matthew hít thở mùi hương của tôi, những ngón tay dài mát lạnh nâng mái tóc tôi gạt ra sau. Tôi thở gấp khi ngón tay cái của anh áp lên động mạch nơi cổ họng mình."Chúa ơi, em thật đẹp," anh thì thầm, "và quá sống động."Anh lại bắt đầu hôn. Tôi kéo chiếc áo phông của anh lên, những ngón tay ấm áp lần tìm làn da mềm mịn mát lạnh của anh. Matthew rùng mình. Nó giống hệt phản ứng khi tôi lần đầu tiếp xúc với hơi lạnh nơi anh. Tôi cười trước đôi môi đang bận rộn của Matthew, anh ngừng lại, vẻ dò hỏi trên nét mặt."Cảm giác thật tuyệt phải không, khi sự lạnh giá của anh và hơi ấm của em gặp nhau ấy?"Matthew cười, tiếng cười sâu lắng và mắt anh phảng phất màu của khói. Được tôi trợ giúp, chiếc áo phông bị kéo ngược lên luồn qua hai vai anh. Tôi định gập nó lại gọn gàng thì anh giằng lấy, vo tròn và ném vào góc phòng."Để sau," Matthew nôn nóng nói, đôi bàn tay anh lại lướt đi khắp người tôi. Mở rộng thêm bề mặt tiếp xúc của da thịt với da thịt, lần đầu tiên, sự ấm áp và lạnh giá thật sự đối mặt với nhau.Đến lượt tôi bật cười, hài lòng thấy cơ thể cả hai hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo. Tôi lần tìm tới sống lưng Matthew và để các ngón tay mình ve vuốt tấm lưng ấy cho tới khi chúng cuốn anh chìm đắm vào một cuộc chinh phục chiếm đoạt bằng đôi môi lướt từ hõm cổ xuống đến hai nụ hoa tôi.Đầu gối tôi mềm nhũn khiến tôi phải bám chặt vào thắt lưng anh để níu đỡ. Thật không công bằng. Tay tôi di chuyển ra phía trước chiếc quần ngủ mềm mại anh mặc để tháo dây buộc của nó. Matthew ngừng hôn cho tôi đủ thời gian đưa mắt kiếm tìm. Vẫn không rời ánh nhìn đắm đuối ấy, tôi nới lỏng cạp quần qua hông anh và để nó rơi xuống sàn."Thế đó," tôi thì thầm. "Giờ chúng mình như nhau rồi.""Chưa hẳn thế đâu," Matthew nói, bước ra khỏi đống vải.Tôi gần như thở hổn hển nhưng phút chót đã kịp cắn môi ngăn âm thanh ấy lại. Tuy nhiên, mắt tôi vẫn mở tròn kinh ngạc trước hình dáng anh. Những phần cơ thể của anh trước đây tôi chưa chìn thấy giờ hiển hiện ở đó, hoàn hảo như vẫn luôn thế. Ngắm nhìn Matthew, khỏa thân và sáng bóng, cũng giống như đang được mục kích một tác phẩm điêu khắc kinh điển vừa sống dậy.Không một lời, anh nắm tay tôi dẫn vào giường. Đứng bên những bức màn, bất ngờ anh giật mạnh khăn phủ và chăn sang một bên rồi nâng tôi đặt lên tấm đệm. Matthew trèo vào giường sau tôi. Khi đã cùng tôi ở dưới những lớp chăn, anh nằm ở phía của mình, đầu đặt trên bàn tay. Giống tư thế cuối cùng của anh khi kết thúc buổi tập yoga, ở đây lại là một dáng vẻ khác gợi tôi nhớ đến tư thế của các chàng hiệp sĩ thời Trung Cổ trong những ngôi nhà thờ nước Anh xưa cũ.Tôi kéo chăn lên tới cằm, ý thức được rằng các phần của cơ thể mình còn lâu mới đạt đến sự hoàn hảo như anh."Có gì không ổn thể?" Anh cau mày."Em hơi bồn chồn một chút thôi mà.""Về cái gì cơ?""Em chưa bao giờ quan hệ với một ma ca rồng cả."Matthew trông có vẻ thật sự sốc. "Và cả đêm nay em cũng sẽ không có chuyện đó đâu."Quên cả cái chăn, tôi chống hai khuỷu tay nhỏm dậy. "Anh vào chỗ em tắm, nhìn em bước ra khỏi đó trần truồng và ướt sũng, để em cởi đồ của anh, và rồi bảo em là chúng mình sẽ không làm tình đêm nay ư?""Anh vẫn luôn nói với em là chúng mình không có lý do gì phải vội vàng cả. Các sinh vật hiện đại thường hay vội vã trong chuyện này," Matthew thì thầm, kéo tấm chăn rơi xuống tới eo tôi. "Cứ gọi anh là cổ hủ lạc hậu nếu em muốn, nhưng anh muốn tận hưởng mọi khoảnh khắc của thời kỳ chúng mình tìm hiểu nhau."Tôi cố nắm mép chăn kéo lên che người, nhưng phản xạ của anh còn nhanh hơn. Anh dịch dần cái chăn xuống thấp hơn ra khỏi tầm tay của tôi, ánh mắt tinh quái, thích thú."Thời gian tìm hiểu nhau ư?" Tôi phẫn nộ la lên. "Anh đã mang cho em hoa và rượu. Giờ anh là chồng của em, hay là anh chỉ nói vậy thôi?" Tôi phủi tấm chăn rơi khỏi người anh. Mạch lại đập rộng lên trước thân hình của anh."Với tư cách một sử gia, em hẳn phải biết rằng những đám cưới trong thực tế cuộc sống không tuyệt vời ngay lập tức đâu." Ánh mắt anh tập trung nán lại nơi hông và đùi tôi, khiến chúng lạnh run rồi nóng ấm lên, một khoái cảm trọn vẹn. "Những năm tháng tìm hiểu nhau là cần thiết trong một vài trường hợp.""Hầu hết những cuộc tìm hiểu đó đều dẫn tới đổ máu và nước mắt." Tôi hơi nhấn mạnh vào từ đó. Matthew cười tươi và vuốt ve bầu ngực tôi bằng những ngón tay nhẹ như lông vũ cho tới khi hơi thở gấp gáp của tôi khiến anh bật lên tiếng rên thỏa mãn."Anh hứa sẽ không hút máu, nếu em hứa sẽ không than khóc."Những lời anh nói còn dễ làm ngơ hơn là những ngón tay anh. "Hoàng Tử Arthur và Catherine xứ Aragon!" tôi nói vẻ đắc thắng, hài lòng với khả năng nhớ về các kiến thức sử học của mình trong hoàn cảnh làm người ta xao lãng thế này. "Anh biết họ sao.""Anh không biết Arthur. Anh ở Florence. Nhưng Catherine thì có biết. Cô ấy cũng dũng cảm gần như em. Nói đến chuyện quá khứ," Matthew lướt mu bàn tay dọc theo cánh tay tôi, "thì nhà sử học có phẩm cách đàng hoàng này biết những gì về tục lệ ngủ chung mà không quan hệ nào?"Tôi quay người nằm nghiêng, từ từ miết đầu ngón tay dọc theo quai hàm anh. "Em chẳng lạ gì tục lệ ấy cả. Nhưng anh không phải người Amish cũng chẳng phải người Anh. Có phải anh nói với em rằng - giống như lời thề ước trong hôn lễ - việc đưa hai người lên giường để nói chuyện cả đêm chứ không quan hệ là do ma cà rồng tưởng tượng ra không?""Các sinh vật hiện đại ngày nay không chỉ hấp tấp vội vã, mà bọn họ còn quá chú trọng vào hành vi giao hợp. Đó là nhận thức quá bệnh hoạn và thiển cận. Chuyện ân ái đáng lẽ nên bắt đầu từ việc làm quen, nghĩa là hiểu rõ về cơ thể của người kia cũng như cơ thể của chính mình.""Trả lời câu hỏi của em đi," tôi khăng khăng, không thể nghĩ ngợi rõ ràng vì bây giờ anh đang hôn lên vai tôi. "Có phải ma cà rồng phát minh ra tục ngủ chung giường mà không quan hệ trong thời gian tìm hiểu nhau không?""Không," anh dịu dàng đáp, ánh mắt lấp lánh khi tôi đưa ngón tay miết quanh cằm anh. Anh cắn nhẹ vào ngón tay tôi. Như đã hứa, anh không hút máu. "Ngày xửa ngày xưa, tất cả chúng ta đều làm thế. Người Hà Lan và rồi người Anh đã sáng chế ra hàng loạt các loại ván để đặt giữa các cặp vợ chồng sắp kết hôn. Phần còn lại làm theo phương thức lạc hậu - chúng ta chỉ trùm chăn, nhốt mình vào trong một căn phòng khi trời vừa nhập nhoạng, và chỉ thò mặt ra ngoài khi bình minh lên.""Nghe khiếp quá," tôi nghiêm nghị nói. Ánh mắt anh lảng vảng xuôi xuống cánh tay tôi rồi lướt ngang qua chỗ căng phồng trên bụng. Tôi cố vặn người đi, nhưng bàn tay còn lại của anh đã nắm chặt lấy hông và giữ tôi nằm yên. "Matthew!" tôi phản đối."Như anh nhớ," anh nói tiếp mà chẳng thèm nghe tôi nói gì, "thì đó là cách thức rất dễ chịu để trải qua một đêm đông dài đằng đẵng. Chỗ khó khăn chính là phải tỏ ra thật ngây thơ vô tội vào ngày hôm sau cơ."Mấy ngón tay anh đang đùa nghịch trên bụng tôi, làm tim tôi thót lên trong lồng ngực. Tôi liếc sang thân hình anh với vẻ thích thú, để lựa chọn mục tiêu kế tiếp. Miệng tôi áp lên xương quai xanh trong khi tay kia trườn xuống phần bụng phẳng phiu của anh."Em chắc chắn ngủ vẫn là một phần nghi thức," tôi nói sau khi anh thấy cần thiết phải tóm lấy tay tôi và giữ nó cách xa một lúc. Phần hông giờ đã được tự do, tôi ép sát cả chiều dài thân mình vào người anh. Cơ thể anh lập tức phản ứng và măt tôi tỏ vẻ đắc ý trước phản ứng đó. "Không ai có thể trò chuyện cả đêm.""À, nhưng ma cà rồng không cần ngủ," anh nhắc nhở ngay trước khi nhích người lùi lại và cúi đầu định hôn vào dưới ngực tôi.Tôi giữ lấy đầu anh nâng lên. "Chỉ có anh là ma cà rồng ở trên giường này thôi. Có phải đây là cách anh tưởng tượng sẽ làm cho em thức suốt đêm không hả?""Anh đã tưởng tượng hơi khác một chút kể từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy em cơ." Mắt Matthew ánh lên vẻ đen tối khi anh cúi đầu thấp xuống. Tôi ưỡn cong người lên để gặp môi anh. Anh dịu dàng nhưng kiên quyết xoay người lại, tóm chặt cả hai cổ tay tôi bằng bàn tay phải và ấn chúng xuống gối. Anh lắc đầu. "Không gấp gáp, nhớ không?"Tôi đã quen với kiểu tình dục giải tỏa về mặt thể xác, không trì hoãn vô ích hoặc dính líu đến những rắc rối tình cảm không cần thiết. Là một vận động viên có rất nhiều thời gian ở bên các động viên khác, tôi đã quen với cơ thể của mình cùng những nhu cầu của nó, và thường xuyên có ai đó quanh quẩn ở bên để giúp tôi đáp ứng nhu cầu ấy. Tôi chưa bao giờ dễ dãi với tình dục hay việc lựa chọn đối tượng của mình, nhưng hầu hết những người đàn ông đến với tôi đều là những người cùng chia sẻ quan điểm thẳng thắn của tôi, bằng lòng tận hưởng vài cuộc chạm trán cuồng nhiệt rồi trở lại là những người bạn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Matthew cho tôi thấy rõ rằng những ngày đêm như thế đã kết thúc rồi. Với anh, sẽ không có chuyện tình dục thẳng thắn, và cởi mở nữa - mà tôi thì chẳng biết kiểu nào khác. Tôi có lẽ cũng là một trinh nữ đấy. Những tình cảm sâu kín của tôi đối với anh đang càng lúc càng liên kết chặt chẽ hơn với mỗi phản ứng của cơ thể, và những ngón tay cùng bờ môi anh lại thắt chặt chúng với nhau tạo thành những gút thắt phức tạp làm tôi khổ sở."Chúng mình có tất cả thời gian cần thiết mà," anh vừa nói vừa mơn man mặt dưới hai cánh tay tôi, đan dệt tình yêu và cơn thèm muốn thể xác của tôi lại với nhau cho tới khi cơ thể tôi căng cứng lại.Matthew nhích tới quan sát tôi bằng vẻ say mê tột cùng của một nhà vẽ bản đồ khi phát hiện ra mình đang ở trên một vùng sông hồ thuộc về một thế giới mới. Tôi cố gắng theo kịp anh, mong muốn được khám phá cơ thể anh trong lúc anh đang khám phá thân thể mình, nhưng anh vẫn ép chặt hai cổ tay tôi trên gối. Khi tôi bắt đầu phàn nàn với vẻ tha thiết về nỗi bất công trong tình huống này, thì anh lại tìm ra phương thức hiệu quả khác để bắt tôi im lặng. Những ngón tay mát lạnh của anh ép sâu vào giữa hai chân tôi, chạm vào từng milimet nơi còn chưa được thám hiểm trên cơ thể tôi."Matthew," tôi thở gấp, "em không nghĩ đây là kiểu qua đêm mà không có tình dục đâu nhé.""Đây là ở Pháp mà," anh đắc ý đáp, ánh ranh mãnh lóe lên trong mắt. Anh giải phóng hai cổ tay của tôi, và làm tôi bị thuyết phục một cách chính đáng rằng bây giờ chẳng thể cố gắng để vặn người trốn đi đâu được nữa. Tôi ôm lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay mình. Chúng tôi hôn nhau, thật dài và say đắm, trong khi hai chân tôi vẫn mở rộng như trang bìa của một cuốn sách. Những ngón tay Matthew mơn trớn, trêu ngươi và khiêu vũ ở đó cho tới khi cơn khoái cảm mãnh liệt khiến tôi run bần bật.Anh giữ lấy tôi cho tới khi cơn chấn động lui dần và trái tim tôi trở về nhịp điệu bình thường của nó. Cuối cùng, khi tôi đã tập trung đủ sức lực để nhìn anh, trông anh mang cái vẻ tự mãn y hệt một con mèo."Giờ thì nhà sử học nghĩ sao về chuyện qua đêm mà không quan hệ nào?" anh hỏi."Nó kém lành mạnh hơn nhiều so với được mô tả trong các tác phẩm văn chương chân chính," tôi nói, ngón tay chạm vào bờ môi anh. "Và nếu đây là những gì mà người Amish làm vào buổi tối, thì chẳng có gì phải thắc mắc về việc họ không cần đến vô tuyến truyền hình."Matthew nín cười, vẻ thỏa mãn không rời khỏi nét mặt anh. "Giờ em buồn ngủ chưa?" anh hỏi, luồn những ngón tay qua mái tóc tôi."Ồ, không." Tôi đẩy anh nằm ngửa ra. Anh gập hai bàn tay đặt dưới đầu và nhìn lên tôi cười tươi hết mức. "Không một tẹo nào. Hơn nữa, giờ đến lượt em."Tôi tỉ mỉ ngắm nhìn anh mãnh liệt như ánh nhìn anh đã hào phóng ban cho tôi khi nãy. Lúc tôi nhích dần lên phần hông của anh, một mảng trắng có hình tam giác thu hút sự chú ý của tôi. Nó nằm dưới bề mặt làn da mịn màng, hoàn hảo. Cau mày, tôi nhìn lướt lên vòm ngực anh. Có những dấu vết kỳ lạ khác nữa, vài cái có hình như bông tuyết, những cái khác là các đường đan chéo nhau. Dù vậy không có vết nào nằm lộ trên da cả. Tất cả chúng đều nằm chìm dưới da."Cái gì đây, Matthew?" tôi chạm vào một bông tuyết lớn nằm dưới xương đòn bên trái."Nó chỉ là một vết sẹo thôi," anh nói, ngỏng cổ lên nhìn. "Đó là một vết được tạo ra bằng mũi kiếm. Cuộc chiến Trăm Năm[31], có lẽ thế? Anh không nhớ nữa."[31. Cuộc chiến Trăm Năm là cuộc chiến tranh giữa Anh và Pháp kéo dài từ năm 1337 đến năm 1453 nhằm giành giật lãnh thổ và ngôi vua Pháp. Hai phe chính tham gia vào cuộc chiến là hoàng tộc Valois (vua Pháp) và hoàng tộc Plantagenet (vua Anh).]Tôi trườn lên trên người anh để nhìn rõ hơn, áp sát làn da ấm áp vào người anh. Anh thốt lên một tiếng thở dài hạnh phúc."Một vết sẹo ư? Quay người lại nào."Anh rên lên khoan khoái khi hai bàn tay tôi xoa trên lưng anh."Ôi, Matthew." Tôi kinh hoàng. Có đến hàng tá, nếu không phải là hàng trăm vết sẹo. Tôi quỳ và kéo tấm chăn xuống tới tận chân anh. Chúng có cả trên hai chân nữa.Anh ngoảnh đầu qua vai. "Có gì không ổn à?" Vẻ mặt của tôi đã đủ là câu trả lời rồi, anh lật người và ngồi dậy. "Không có gì cả đâu, mon coeur. Chỉ là cơ thể ma cà rồng của anh thôi mà, nó mang nhiều thương tích.""Chúng quá nhiều." Một vết sẹo khác nằm trên bắp tay chỗ tiếp giáp với vai."Anh đã nói ma cà rồng rất khó bị giết mà. Dù vậy các sinh vật khác vẫn cố gắng làm điều đó.""Khi bị thương anh có đau không?""Anh vẫn cảm thấy được khoái cảm mà. Tại sao lại không đau chứ? Tất nhiên là có đau rồi. Nhưng chúng lành lại nhanh lắm.""Tại sao trước đây em không nhìn thấy?""Ánh sáng phải tốt và em phải nhìn thật kỹ mới thấy. Chúng làm em thấy không thoải mái à?" Matthew ngập ngừng hỏi."Những vết sẹo ư?" tôi lắc đầu. "Không, dĩ nhiên là không rồi. Em chỉ muốn săn lùng tất cả những kẻ đã gây ra những vết sẹo ấy cho anh."Giống như cuốn Ashmole 782, cơ thể của Matthew như một bản viết trên giấy da cừu, bề mặt ngang dọc sẹo tỏa ánh sáng mờ của nó kể lại câu chuyện đời anh. Tôi rùng mình trước ý nghĩ về những trận đánh Matthew từng chiến đấu, trong các cuộc chiến tranh công khai cũng như không công khai."Anh đã chiến đấu đủ rồi." Giọng tôi run lên vì giận dữ và xót xa. "Không được thêm nữa.""Hơi muộn mất rồi Diana. Anh là một chiến binh.""Không, không phải thế!" tôi kêu lên. "Anh là một nhà khoa học.""Anh là một chiến binh lâu hơn. Anh rất khó bị giết. Đây là bằng chứng." Anh ra dấu về cơ thể trắng muốt của mình. Như chứng cớ về sự bất diệt của anh, những vết sẹo mang lại sự an ủi một cách lạ lùng. "Hơn nữa, hầu hết các sinh vật làm anh bị thương đều đã chết từ lâu rồi. Em sẽ phải dẹp bỏ mong muốn đó sang một bên thôi.""Em sẽ thay thế nó bằng bất cứ thứ gì?" Tôi kéo tấm chăn trùm qua đầu giống một cái lều. Sau đó là sự im lặng hoàn toàn ngoại trừ tiếng thở gấp đôi lúc phát ra từ Matthew, tiếng lách tách củi cháy trong lò, và cuối cùng là tiếng kêu khoái lạc của anh. Tôi rúc mình vào dưới cánh tay anh, móc chân qua chân anh. Matthew nhìn xuống tôi, mắt nhắm mắt mở."Đây có phải là cái người ta đang dạy ở Oxford thời nay không thế?" anh hỏi."Đó là ma thuật đấy. Em sinh ra đã biết cách làm anh hạnh phúc mà." Tay tôi đặt lên tim anh, mừng rằng theo bản năng mình, tôi đã hiểu rõ ở đâu và làm cách nào để chạm vào anh, khi nào thì dịu dàng và khi nào thì thả lỏng không cần kiềm hãm."Nếu đó là ma thuật thì anh thậm chí càng vui mừng hơn được chia sẻ phần còn lại của cuộc đời mình với một cô phù thủy," anh nói, chứa chan vẻ hài lòng cũng như tôi."Phần còn lại của cuộc đời em, chứ không phải cuộc đời anh."Matthew im lặng một cách đáng ngờ, tôi chống tay nhỏm dậy để nhìn biểu hiện của anh. "Đêm nay anh lại cảm thấy mình 37 tuổi. Nhưng quan trọng hơn, anh tin rằng năm tới anh sẽ thấy mình bước sang tuổi 38.""Em không hiểu," tôi bối rối.Anh kéo tôi nằm xuống, để đầu tôi nép chặt dưới cằm anh. "Hơn 1000 năm qua, anh đã đứng bên ngoài thời gian, lặng nhìn ngày tháng trôi qua, năm này sang năm khác. Từ khi ở cùng em, anh mới nhận thấy thời gian đang biến chuyển. Lãng quên những thứ như thế thật quá dễ dàng đối với ma cà rồng. Đó là một trong những lý do Ysabeau bị ám ảnh quá mức với việc đọc báo - bà muốn nhắc nhở chính mình rằng luôn luôn có sự thay đổi, cho dù thời gian không làm bà thay đổi.""Anh chưa bao giờ cảm thấy thế trước đây ư?""Có vài lần, nhưng thoáng qua rất mau. Một hoặc hai lần trong chiến trận, khi anh sợ rằng mình sắp chết.""Vậy là vì nguy hiểm, không phải tình yêu." Một nỗi sợ lạnh giá lướt qua tôi khi câu chuyện đối mặt với vấn đề chiến tranh và chết chóc."Cuộc đời anh bây giờ đã có sự khởi đầu, phần thân và kết thúc. Mọi chuyện trước đây chỉ là lời tựa mở đầu. Giờ anh đã có em. Một ngày nào đó em sẽ ra đi và cuộc đời anh sẽ kết thúc.""Không cần phải thế," tôi ngập ngừng nói. "Em chỉ còn lại một vài thập kỷ nữa thôi - anh có thể tiếp tục mãi mãi." Một thế giới không có Matthew thật không thể tưởng tượng nổi."Chúng mình sẽ chờ xem," anh khẽ nói, vuốt ve bờ vai tôi.Đột nhiên sự an toàn của anh trở thành mối quan tâm tối thượng đối với tôi. "Anh sẽ cẩn thận chứ?""Trong bao nhiêu thế kỷ qua, chưa một ai từng thấy anh bất cẩn cả. Anh luôn luôn thận trọng. Đặc biệt là bây giờ, khi anh có nhiều thứ để sợ mất hơn.""Em thà tận hưởng khoảnh khắc này cùng anh – chỉ một đêm nay thôi – còn hơn hàng thế kỷ ở bên một ai khác," tôi thì thầm.Matthew ôm tôi vào sát gần hơn. Thư giãn và hoàn toàn thoải mái, tôi cuộn mình sát vào cơ thể anh, giờ đây đã trở nên vô cùng quen thuộc, để mái đầu tôi áp vào trái tim anh. Những ngón tay anh vuốt ve tóc tôi hết lần này đến lần khác, cứ thế cho tới khi tôi chìm vào giấc ngủ.Tôi bị đánh thức trước bình minh bởi một âm thanh kỳ lạ phát ra bên cạnh mình, nó giống như tiếng sỏi lăn tròn trong một cái ống bằng kim loại.Matthew đang ngủ - và ngáy nữa. Lúc này anh trông giống hình vẽ nổi của một hiệp sĩ trên hầm mộ đá hơn bao giờ hết. Chỉ còn thiếu một chú chó dưới chân và thanh gươm đeo bên hông của anh là đủ bộ.Tôi kéo chăn đắp lên người anh. Anh không động đậy. Tôi vuốt mái tóc đen nhánh của anh, anh vẫn tiếp tục thở sâu. Tôi hôn phớt lên miệng anh, vẫn không có phản ứng gì. Tôi mỉm cười trước chàng ma cà rồng đẹp đẽ của mình, đang ngủ say như chết. Vừa trườn ra khỏi chăn, tôi vừa cảm thấy mình là sinh vật may mắn nhất trên hành tinh này.Bên ngoài, những áng mây vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng ở đường chân trời chúng trông thật mỏng manh, để lộ những tia sáng yếu ớt màu đỏ phía sau nền trời xám. Ngày hôm nay trời có lẽ sẽ trong lắm, tôi thầm nghĩ, khẽ vươn người và nhìn lại phía dáng hình nằm nghiêng của Matthew. Phải vài giờ nữa anh mới tỉnh dậy. Ngược lại, tôi đang cảm thấy mình hiếu động và trẻ ra một cách kỳ lạ. Tôi nhanh chóng mặc đồ, muốn ra vườn và tận hưởng không gian riêng một lát.Khi tôi mặc xong quần áo, Matthew vẫn thiêm thiếp trong giấc ngủ bình yên hiếm hoi của mình. "Em sẽ quay lại trước cả khi anh biết cơ," tôi thì thầm và hôn anh.Không thấy bóng dáng Marthe hay Ysabeau đâu cả. Trong nhà bếp, tôi lấy một quả táo từ cái tô lớn đặt một bên để dành cho mấy chú ngựa và cắn một miếng. Vị táo tươi giòn tan trong miệng tôi.Tôi thơ thẩn đi vào vườn, bước dọc theo lối đi rải sỏi, uống vào mùi hương thảo mộc và hương thơm của những bông hồng trắng đang khoe sắc trong ánh sáng buổi sớm. Nếu không vì bộ quần áo thời hiện đại của tôi, thì khung cảnh này chẳng khác nào ở thế kỷ XVI. Những luống cây vuông vắn ngay hàng thẳng lối và hàng rào bằng gỗ liễu để ngăn lũ thỏ chạy vào – mặc dù chẳng nghi ngờ gì, những chủ nhân ma ca rồng của tòa lâu đài này còn là vật ngăn cản tốt hơn rất nhiều so với một hàng cành cây cong queo thưa thớt.Tôi cúi xuống đưa ngón tay lướt trên những bụi thảo mộc mọc dưới chân mình. Một trong số chúng có mặt trong món trà của Marthe, tôi nhận ra nó với vẻ hài lòng, vui sướng thấy kiến thức đã được vận dụng."Để sau," anh nói, đôi môi lướt xuống cổ tôi nơi tiếp giáp với bờ vai.Cơ thể tôi chặn đứng bất cứ nỗ lực nào hơn nữa hòng có được một cuộc trò chuyện dựa trên lý trí. Cả hai chúng tôi đều hành động theo bản năng, chúng tôi chạm vào nhau qua những rào chắn mỏng manh bằng vải và bộc lộ ra từng thay đổi nhỏ - một cái rùng mình, cảm giác gai người đột ngột và một tiếng rên khe khẽ - nó hứa hẹn một khoái cảm lớn hơn đang đến. Khi tôi bắt đầu khăng khăng muốn chạm tới làn da trần, Matthew liền ngăn tôi lại."Không vội. Chúng mình có thời gian mà.""Ma cà rồng," đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên được trước khi anh dùng đôi môi ngăn những lời tôi lại.Chúng tôi vẫn còn nằm sau bức màn khi Marthe bước vào phòng. Bà lão đặt khay đồ ăn sáng lên bàn đánh cạch một tiếng ồn ào rồi ném vào lửa hai súc củi lớn bằng vẻ nhiệt tình của một anh chàng Scotland chơi ném lao. Matthew ngó ra, tuyên bố đây là một buổi sáng hoàn hảo và rằng tôi đang đói cồn cào rồi.Marthe phun trào ra một tràng tiếng Occitan và rời đi, miệng ngâm nga một bài hát. Anh từ chối không chịu dịch vì lời của nó quá tục tĩu đối với đôi tai tinh tế của tôi.Sáng nay, thay vì lặng lẽ ngắm tôi ăn, Matthew than phiền rằng anh thấy chán. Anh chàng nói thế với một ánh lấp lánh tinh quái trong mắt, các ngón tay đặt trên đùi vẻ chờ đợi."Chúng mình sẽ đi cưỡi ngựa sau bữa sáng," tôi hứa hẹn, xiên vài quả trứng cho vào miệng và hớp một ngụm trà nóng bỏng. Hôm nay tôi sẽ lên lịch cho những việc cần làm trong ngày. "Công việc của em có thể đợi sau cũng được.""Cưỡi ngựa cũng chẳng giải quyết được gì," Matthew hậm hực.Những nụ hôn sẽ giải tỏa được cơn buồn chán của anh chàng. Đến khi đôi môi tôi cảm giác thâm tím lại, và tôi đã hiểu hơn về mọi kết nối trong hệ thần kinh của mình, thì cuối cùng Matthew cũng thừa nhận đã đến lúc đi cưỡi ngựa.Anh xuống lầu để thay đồ trong khi tôi tắm. Marthe lên thu dọn khay ăn, và tôi nói với bà về các kế hoạch của mình trong khi tết tóc lại thành một bím dày. Đôi mắt bà lão mở lớn ở phần quan trọng nhất, nhưng bà đồng ý sẽ gửi một gói bánh sandwich và một chai nước ra cho Georges để ông cho vào túi yên của Rakasa.Sau đó thì chẳng còn gì khác ngoài việc thông báo cho Matthew biết.Anh đang ngâm nga hát bên bàn làm việc, lách cách gõ máy tính và thỉnh thoảng với qua điện thoại bấm nút nhận tin nhắn. Thấy tôi, anh ngẩng lên và toét miệng cười."Em đây rồi," anh nói. "Anh đã nghĩ mình sẽ phải lên để câu em ra khỏi nước đấy."Cơn ham muốn vụt qua tôi, hai đầu gối của tôi mềm nhũn ra. Cảm xúc ấy càng tăng thêm bởi ý thức được rằng điều tôi sắp nói đây sẽ quét sạch nụ cười trên gương mặt anh.Xin hãy để cho chuyện này ổn thỏa, tôi tự nhủ với mình, rồi đặt hai tay lên vai anh. Matthew nghiêng đầu ra sau tựa vào ngực tôi và ngước lên cười với tôi."Hôn anh đi," anh ra lệnh.Tôi tuân theo mà chẳng nghĩ ngợi đến lần thứ hai, và ngạc nhiên trước sự an ủi giữa chúng tôi. Điều này thật quá khác biệt so với những cuốn sách hay phim ảnh, nơi tình yêu được nhào nặn thành một cái gì đó dữ dội và khó khăn. Yêu Matthew giống như tôi đang đi tới một nơi ẩn náu chứ không phải hướng ra một cơn bão tố."Anh làm thế nào vậy?" tôi hỏi, giữ khuôn mặt anh trong đôi tay mình. "Em cảm thấy như mình đã biết anh từ lâu lắm rồi ấy."Matthew cười vui sướng và quay lại phía máy tính tắt hàng loạt các chương trình đang chạy. Trong khi anh làm, tôi lại uống vào hương thơm cay nồng của anh và vuốt tóc anh xuôi theo đường cong mái đầu."Cảm giác thật tuyệt vời," anh nói, ngả đầu vào bàn tay tôi.Đã đến lúc hủy hoại ngày hôm nay của anh rồi. Khom người cúi xuống, tôi tỳ cằm lên vai anh."Đưa em đi săn đi."Mỗi thớ thịt trên cơ thể anh đều căng cứng lại."Chuyện đó không khôi hài đâu, Diana," anh lạnh lùng nói."Em không hề cố làm nó buồn cười mà." Cằm và hai bàn tay tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ. Anh cố giũ tôi ra, nhưng tôi không để anh làm thế. Mặc dù tôi không đủ dũng khí để đối diện với anh, nhưng anh sẽ không thoát được. "Anh cần phải làm điều này, Matthew ạ. Anh cần biết rằng anh có thể tin tưởng em."Matthew vụt đứng dậy khiến tôi không có lựa chọn nào khác là lùi lại và để anh đi. Anh sải bước và một tay đặt lên chỗ chiếc bình thánh tích từng có mặt. Không phải dấu hiệu tốt."Ma cà rồng không mang theo động vật máu nóng đi săn, Diana ạ."Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt. Anh đang nói dối tôi."Có chứ," tôi dịu dàng nói. "Anh đi săn cùng Hamish mà.""Đó là chuyện khác. Anh biết cậu ấy từ nhiều năm rồi và anh không nằm chung giường với cậu ấy." Giọng Matthew cục cằn, anh nhìn chằm chằm vào những giá sách.Tôi bắt đầu tiến về phía anh, thật từ từ. "Nếu Hamish có thể đi săn với anh, vậy em cũng có thể.""Không." Các cơ bắp trên vai anh đột ngột giãn ra, đường nét của chúng hằn rõ dưới lớp áo len."Ysabeau đã đưa em đi cùng bác."Im lặng tuyệt đối bao trùm căn phòng. Matthew hít vào một hơi rời rạc, và các cơ bắp trên vai anh giần giật. Tôi tiến thêm bước nữa."Đừng," anh khắc nghiệt thốt lên. "Anh không muốn em ở gần anh khi anh đang tức giận."Tự nhắc bản thân rằng anh không phải là người chỉ huy ngày hôm nay, tôi tiến thêm mấy bước nữa nhanh hơn và đứng ngay đằng sau anh. Bằng cách đó anh không thể tránh được mùi hương của tôi hay tiếng trái tim tôi đập, đều đặn và bình thản."Em không định làm anh tức giận.""Anh không giận em." Giọng anh chua chát. "Tuy nhiên, mẹ anh sẽ phải trả lời nhiều điều đấy. Bà đã thử thách sự nhẫn nại của anh rất nhiều suốt bao thế kỷ nay rồi, nhưng đưa em đi săn thì không thể tha thứ được.""Ysabeau đã hỏi xem em có cần quay về lâu đài không.""Em đáng lẽ không nên lựa chọn như thế!" anh quát lên, xoay ngoắt lại đối diện với tôi. "Ma cà rồng không kiểm soát được khi bọn họ đang săn mồi. Mẹ anh chắc chắn không đáng tin cậy khi bà ngửi thấy mùi máu. Đối với bà, tất cả chỉ là việc giết và uống máu. Nếu gió đưa mùi của em tới, bà sẽ uống máu cả em nữa mà không thèm suy nghĩ đến lần thứ hai."Matthew phản ứng tiêu cực hơn tôi nghĩ. Thế nhưng, đâm lao thì phải theo lao."Mẹ anh chỉ đang bảo vệ anh thôi. Bà đã lo lắng rằng em không hiểu cuộc đánh cược này. Anh cũng sẽ làm như vậy cho Lucas." Một lần nữa, im lặng trầm lắng và kéo dài."Bà không có quyền kể với em về Lucas. Thằng bé thuộc về anh, không phải là của bà." Giọng Matthew nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự cay độc chưa bao giờ thấy. Mắt anh tóe lửa nhìn về phía giá sách cất tòa tháp."Về anh và Blanca," tôi nói, giọng vẫn đều đều êm ái."Cuộc đời của một ma cà rồng là thuộc về họ và chỉ họ mới có quyền kể nó. Chúng ta có thể là những kẻ phạm luật, em và anh, nhưng chính mẹ anh đã vi phạm một vài luật lệ trong mấy ngày qua." Anh lại đưa tay lên chỗ chiếc bình Bethany vắng bóng.Tôi đi qua khoảng cách ngắn ngủi ngăn cách hai chúng tôi, di chuyển khẽ khàng và chắc chắn, như thể anh là một con thú đang hoang mang lo lợ, để giữ anh khỏi bị xô vào con đường mà sau đó sẽ phải hối tiếc. Khi đã đứng gần sát anh, tôi ôm lấy cả hai cánh tay anh."Ysabeau còn kể với em những điều khác nữa. Chúng em nói chuyện về cha anh. Bà kể cho em tất cả các tên của anh, những cái tên nào anh không thích và cả tên của bà nữa. Em không thật sự hiểu ý nghĩa quan trọng của chúng, nhưng đó không phải chuyện bà có thể kể với bất kỳ ai. Bà còn kể cho em nghe bà đã tạo ra anh như thế nào. Bài hát bà hát để nước phù thủy của em biến mất cũng chính là bài hát bà hát cho anh nghe khi buổi đầu anh là ma cà rồng." Khi anh không thể ngừng hút máu.Matthew nhìn vào mắt tôi một cách khó khăn. Chúng chứa đầy đau khổ và tổn thương vì giờ đây anh không thể cẩn trọng che giấu như trước nữa. Ánh mắt khiến tim tôi tan vỡ."Anh không thể mạo hiểm, Diana," anh nói. "Anh muốn em hơn bất cứ ai anh từng biết. Anh muốn cả thể xác lẫn tình cảm của em. Nếu sự tập trung của anh lơ là chỉ trong giây lát khi chúng ta đi săn, mùi của con hươu đó có thể bị nhầm lẫn với mùi của em, và sự thèm khát săn lùng một con thú có thể lẫn sang với nỗi thèm khát có được em.""Anh đã có em rồi mà," tôi nói, giữ chặt lấy anh bằng cả hai tay, hai mắt, tâm trí và trái tim mình. "Không cần phải săn tìm em. Em là của anh.""Không phải theo cách ấy," anh nói. "Anh sẽ không bao giờ hoàn toàn có được em cả. Anh sẽ luôn muốn nhiều hơn những gì em có thể cho.""Anh đã từ chối ở trên giường em sáng nay." Hai má tôi đỏ bừng hồi tưởng lại lời khước từ mới đây nhất của anh. "Em đã sẵn sàng còn hơn thế để trao bản thân mình cho anh, và anh đã nói không.""Anh không nói không - anh nói để sau.""Có phải đấy cũng là cách anh săn không? Cám dỗ, trì hoãn rồi bủa vây?"Matthew rùng mình. Đó là tất cả câu trả lời tôi cần."Cho em xem đi," tôi khăng khăng."Không.""Chỉ cho em đi!"Anh gầm gừ, nhưng tôi không chùn bước. Âm thanh đó là một lời cảnh cáo, không phải đe dọa."Em biết anh lo sợ. Em cũng vậy." Vẻ hối hận lóe lên trong mắt anh, tôi thốt lên một tiếng nôn nóng. "Lần cuối cùng đấy, em không sợ anh. Chính sức mạnh của em làm em sợ hãi. Anh không nhìn thấy nước phù thủy, Matthew ạ. Khi làn nước chuyển động quanh em, em có thể hủy diệt mọi người và mọi vật mà chẳng cảm thấy mảy may hối hận. Anh không phải là sinh vật nguy hiểm duy nhất trong căn phòng này. Nhưng chúng mình phải học cách ở bên nhau cho dù có là ai đi nữa."Matthew bật cười cay đắng. "Có lẽ đó là lý do vì sao có những luật lệ ngăn cấm ma cà rồng và phù thủy ở cùng nhau. Có lẽ quá khó để dung hợp được hai loài chúng mình.""Anh không tin điều đó đâu," tôi thốt lên dữ dội, cầm tay anh và đưa nó lên mặt mình. Cơn sốc do hơi lạnh và hơi ấm gặp nhau truyền đi một cảm giác thật thú vị xuyên qua các khớp xương, và trái tim tôi rộn lên một nhịp đập thừa nhận cảm giác đó. "Điều chúng mình cảm thấy về nhau không thể sai được.""Diana!" anh thốt lên, lắc đầu và rụt tay về.Vừa nắm chặt hơn nữa, tôi vừa lật ngửa lòng bàn tay của anh lên. Đường sống của anh dài và mềm mại, lần theo đường chỉ ấy ngón tay tôi dừng lại ở tĩnh mạch nơi cổ tay anh. Chúng có màu đen bên dưới làn da trắng toát, Matthew rùng mình trước sự tiếp xúc của tôi. Vẫn còn nỗi đau khổ trong mắt anh, nhưng sự giận dữ đã không còn."Chuyện này không có gì sai trái. Anh biết mà. Giờ anh phải biết rằng anh cũng có thể tin tưởng em nữa." Tôi lồng những ngón tay của mình vào tay anh và cho anh thời gian suy nghĩ. Nhưng tôi không bỏ đi."Anh sẽ đưa em đi săn," cuối cùng Matthew nói, "miễn là em không đến gần anh và đừng có xuống khỏi lưng Rakasa. Nếu em nhận thấy một dấu hiệu cho thấy anh đang nhìn em - hoặc đang nghĩ về em - hãy quay ngựa và phi thẳng về nhà với Marthe."Quyết định xong, Matthew hiên ngang đi xuống lầu. Trên đường ra tàu ngựa, anh không nói gì với tôi. Có đến gần chục lần trông anh như muốn quay lại và đưa cả hai về lâu đài. Đến cửa chuồng ngựa, anh nắm lấy hai vai tôi, dò xét nét mặt và cơ thể tôi để tìm kiếm những dấu hiệu sợ hãi. Cằm tôi vênh lên."Chúng ta sẽ đi chứ?" tôi ra hiệu về phía bãi đất thả ngựa.Anh thốt lên một tiếng bực tức và quát tháo Georges. Balthasar hí ầm lên đáp lại và bắt lấy quả táo tôi ném về phía nó. Ơn trời, tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào để mang được đôi bốt vào, mặc dù mất thời gian lâu hơn Matthew. Anh cẩn thận quan sát khi tôi thắt đai cái áo vest và cài quai mũ bảo hiểm."Cầm lấy này," anh nói, đưa tôi một cái roi da."Em không cần nó.""Em sẽ cầm nó, Diana."Tôi nhận cây roi, quyết tâm quăng nó vào bụi cây ngay khi có cơ hội đầu tiên."Và nếu em ném nó đi khi vào rừng thì chúng mình sẽ về nhà đấy."Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ tôi sẽ sử dụng cái roi này với anh hay sao? Tôi nhét nó vào bốt, cán cầm nhô ra chỗ đầu gối, và dậm mạnh chân bước vào bãi thả ngựa.Những chú ngựa bồn chồn đớp không khí khi chúng tôi vào trong tầm mắt chúng. Chúng biết rằng có điều gì đó không ổn. Rakasa nhận quả táo tôi nợ cô nàng, rồi tôi vuốt ve và nói với nó thật dịu dàng để làm nó dịu lại. Matthew chẳng lo lắng gì về Dahr. Anh làm mọi việc kiểm tra ấy bằng tốc độ ánh sáng. Khi tôi đã xong, Matthew ném tôi lên lưng Rakasa. Hai bàn tay anh đặt vững vàng quanh eo tôi, nhưng không nấn ná lâu hơn mức cần thiết. Anh không muốn có thêm mùi của tôi trên người mình.Vào rừng, Matthew kiểm tra để chắc chắn cây roi vẫn còn ở trong ống bốt của tôi."Bàn đạp bên phải của em cần ngắn hơn một chút," anh lưu ý sau khi chúng tôi cho ngựa phi nước kiệu. Anh muốn bộ đồ yên cương của tôi gọn gàng phòng trường hợp tôi cần chạy đua. Tôi cáu kỉnh kéo cương Rakasa và điều chỉnh lại dây da bàn đạp.Cánh đồng giờ đây đã quen thuộc mở ra trước tôi, Matthew đánh hơi trong không khí. Anh túm lấy dây cương của Rakasa và để tôi tạm dừng lại. Anh vẫn còn u ám giận dữ."Có một con thỏ ở đằng kia." Matthew hất đầu về khu phía Tây đồng cỏ."Em đã xem thỏ rồi," tôi thản nhiên nói. "Cả mac-mốt, dê, và nai cái nữa."Matthew chửi thề. Một câu thật súc tích."Cụm từ đó là 'cầm đèn chạy trước ô tô,' đúng không nhỉ?""Anh không săn hươu nai giống mẹ anh, bằng cách làm cho nó sợ hãi đến chết và bất ngờ tấn công nó. Anh có thể giết một con thỏ vì em, hoặc thậm chí là một con dê nữa. Nhưng anh sẽ không săn đuổi một con nai khi đang có em ở bên." Quai hàm Matthew bạnh ra ngoan cố."Thôi trò giả bộ và hãy tin tưởng em đi." Tôi ra hiệu về cái túi ở yên ngựa. "Em đã chuẩn bị để chờ đợi rồi."Anh lắc đầu. "Không đâu, khi em ở cạnh anh.""Kể từ lúc gặp anh," tôi khẽ nói, "anh đã cho em thấy tất cả dáng vẻ sung sướng của một ma cà rồng rồi. Anh ăn uống những thứ em không thể hình dung nổi. Anh nhớ những sự kiện và con người mà em chỉ có thể đọc được trong sách. Anh ngửi thấy khi em đổi ý hoặc muốn hôn anh. Anh đánh thức em tới một thế giới của những năng lực giác quan mà em chưa bao giờ dám mơ là nó tồn tại."Tôi ngừng một lát, hy vọng những lời của mình đạt hiệu quả. Nhưng vẫn không được."Cùng lúc đó, anh còn được thấy em thổi tung mọi thứ, đốt cháy tấm thảm của anh và hoàn toàn rối trí khi nhận được một thứ không mong muốn trong thư. Anh đã lỡ mất màn biểu diễn nước, nhưng cũng không đẹp đẽ lắm. Còn ngược lại, em chỉ đang yêu cầu được thấy anh dùng bữa. Đó là điều cơ bản mà, Matthew. Nếu anh không dám, vậy thì chúng ta có thể khiến Đại Hội Đồng vui sướng và ngừng lại.""Trời ơi. Em chẳng bao giờ thôi khiến anh ngạc nhiên sao?" Đầu Matthew ngẩng lên, anh nhìn chăm chăm vào khoảng xa. Một con hươu đực trên đỉnh đồi đã thu hút sự chú ý của anh. Con vật đang gặm cỏ, và gió đang thổi về phía chúng tôi, vậy nên anh không bắt được mùi của chúng tôi.Cảm ơn mi, tôi thầm nghĩ. Thần linh đã khiến chú hươu đực này xuất hiện. Mắt Matthew khóa chặt vào con mồi của mình, cơn giận dữ qua đi để lại không gian cho các giác quan phi thường của anh cảm nhận về môi trường. Tôi không rời mắt khỏi chàng ma cà rồng của mình, quan sát những thay đổi nhỏ cho thấy tín hiệu về những gì anh đang nghĩ hay cảm thấy, nhưng có rất ít manh mối chính xác.Đừng, mày dám cử động sao, tôi cảnh cáo khi Rakasa căng người chuẩn bị chồm lên. Cô nàng cắm bốn vó xuống đất và đứng im chăm chú.Matthew ngửi mùi gió đổi chiều liền nắm cương Rakasa. Anh chậm rãi di chuyển cả hai con ngựa về bên phải, giữ chúng trong phạm vi con đường mòn dưới hướng gió. Con hươu đực ngẩng đầu nhìn xuống đồi, rồi quay lại với công việc âm thầm gặm cỏ. Matthew phóng tầm mắt bao quát địa hình địa vật, nấn ná trong tích tắc chỗ một con thỏ và mở rộng ra khi một chú cáo thò đầu ra khỏi hang. Một con chim ưng liệng cánh trên đầu, cưỡi gió như lướt sóng, anh thu cả nó vào tầm nhìn. Tôi bắt đầu hiểu rõ cách anh chế ngự các sinh vật khác người trong Bodleian. Chẳng có sinh vật sống nào trên cánh đồng này mà anh không định vị, nhận dạng và chuẩn bị để săn giết chỉ sau vài phút quan sát. Matthew thúc ngựa hướng về phía rừng cây, ngụy trang sự hiện diện của tôi bằng cách đặt tôi lẫn giữa mùi và tiếng động của các con thú khác.Trong khi di chuyển, Matthew vẫn để ý một con chim khác cùng nhập hội với con chim ưng, hoặc một chú thỏ biến xuống cái hố và một con khác trồi lên thế chỗ. Chúng tôi giật mình vì một con thú lông lốm đốm trông giống mèo và đuôi dài có sọc. Từ dáng ngồi của Matthew, rõ ràng là anh muốn đuổi bắt nó, và nếu chỉ ở một mình chắc hẳn anh đã săn nó trước khi chuyển sang con hươu đực kia. Khó khăn lắm anh mới rời mắt khỏi dáng vẻ thập thò lấp ló của con thú.Mất gần một giờ đồng hồ chúng tôi mới đi từ dưới đồng cỏ vòng lên chỗ bìa rừng. Khi chúng tôi gần lên tới đỉnh, Matthew xuống ngựa. Anh vỗ vào mông Dahr, con ngựa ngoan ngoãn quay đầu đi về nhà.Matthew không hề rời tay khỏi dây cương của Rakasa trong suốt những cuộc diễn tập, và lúc này cũng vậy. Anh dẫn Rakasa tới bìa rừng và hít vào một hơi thật sâu, thu thập mọi dấu vết mùi. Không nói một tiếng, anh để chúng tôi ở lại một bụi cây bu lô nhỏ, thuộc giống cây thân lùn.Chàng ma cà rồng khom người, cả hai đầu gối đều khuỳnh xuống trong một tư thế chắc sẽ khiến con người đau đớn nếu giữ nguyên trong bốn phút đồng hồ. Matthew giữ nguyên như thế trong gần hai tiếng. Hai chân tôi gần tê dại, tôi phải nhúc nhích mắt cá chân trên bàn đạp để cho khỏi tê.Matthew quả không phóng đại về sự khác nhau giữa cách đi săn của anh và của mẹ. Với Ysabeau, nó chủ yếu là vấn đề nạp đầy nhu cầu sinh học. Bà cần máu, các con thú có nó, và bà lấy máu từ chúng càng nhiều càng tốt mà không hề cảm thấy day dứt rằng sự tồn tại của mình được đánh đổi bằng cái chết của một sinh vật khác. Tuy nhiên, với con trai bà, chuyện đó rõ ràng phức tạp hơn nhiều. Anh cũng cần nuôi dưỡng cơ thể bằng máu do chúng cung cấp, nhưng Matthew cảm thấy một mối liên hệ thân thuộc đối với con mồi của mình, điều đó gợi tôi nhớ tới giọng điệu kính trọng trong các bài viết về chó sói của anh. Đối với Matthew, đi săn trước hết là chiến lược, là sự đấu trí thông minh hoang dã của anh với thứ gì đó biết suy nghĩ và cảm nhận về thế giới này giống như anh.Nhớ đến màn chơi đùa trên giường của chúng tôi sáng nay, hai mắt tôi nhắm nghiền chống lại cơn rúng động thèm khát. Tôi muốn anh, kẻ xấu xa ở ngay đây trong cánh rừng này khi anh sắp giết hại một sinh vật, cũng như tôi muốn có anh vào buổi sáng hôm nay. Và tôi bắt đầu hiểu điều Matthew lo lắng về việc đi săn cùng tôi. Sinh tồn và nhục dục được kết nối với nhau theo những con đường mà cho đến giờ phút này tôi chưa bao giờ xem trọng.Anh nhẹ nhàng trút ra một hơi thở rồi đột ngột rời khỏi chỗ bên cạnh tôi, thân hình anh thoắt ẩn thoắt hiện nơi bìa rừng. Khi Matthew nhảy vọt lên đỉnh đồi, chú hươu đực ngẩng đầu tò mò nhìn không biết sinh vật lạ lùng này là gì.Con hươu chỉ mất vài giây để đánh giá Matthew là một mối đe dọa. Tóc tôi dựng đứng, và tôi cảm thấy một nỗi lo lắng cho chú hươu này y như đối với con nai của Ysabeau hôm trước. Con hươu nhảy vọt lên, lao xuống sườn đồi. Nhưng Matthew còn nhanh hơn, anh đón đầu con vật trước khi nó kịp đến gần chỗ tôi đang nấp. Anh đuổi dồn nó lên đồi và trở lại ngang qua đỉnh đồi. Mỗi bước, Matthew lại rút ngắn khoảng cách và con hươu đực càng lúc càng trở nên hoang mang hơn.Ta biết rằng mi đang sợ hãi, tôi thầm nói, hy vọng con hươu có thể nghe thấy mình. Anh ấy cần phải làm việc này. Anh ấy không làm vậy để giải trí hay để hại mày. Anh ấy làm điều này để được sống.Đầu Rakasa ngoảnh ra sau, cô nàng nhìn tôi lo âu. Tôi với xuống để vỗ về và đặt một tay lên cổ nó.Vẫn vậy à, tôi thúc giục con hươu. Đừng chạy nữa. Đừng chạy, ngay cả khi mi đủ nhanh để chạy thoát khỏi sinh vật này đi nữa. Con hươu đực chạy chậm lại, sẩy chân vào một cái hố trên mặt đất. Nó đang chạy thẳng về phía tôi, như thể nó có thể nghe thấy tiếng của tôi và đang lần theo để tìm đến nguồn phát ra âm thanh đó.Matthew phóng tới tóm lấy sừng của nó, vặn đầu nó sang một bên. Con hươu ngã ngửa ra, hai mạng sườn nó gồng căng lên. Matthew dồn trọng tâm lên hai đầu gối, giữ đầu nó nằm yên, cách bụi cây tôi nấp chừng năm trăm mét. Con vật cố giãy đạp.Thôi nào, tôi buồn bã nói. Đã đến lúc rồi. Sinh vật này sẽ kết thúc cuộc đời mày.Con hươu đạp cú cuối cùng trong tuyệt vọng và sợ hãi rồi im bặt. Matthew đăm đăm nhìn sâu vào mắt con mồi, như thể anh đang chờ sự đồng ý của nó để hoàn thành nốt công việc, thế rồi một chuyển động nhanh đến nỗi chẳng thể nhìn thấy gì rõ hơn ngoài một vệt màu đen và trắng - anh đã bám vào cổ con vật.Khi Matthew uống máu, sự sống của con hươu đực thoát dần ra và một đợt sóng năng lượng trào dâng truyền vào người anh. Có mùi vị của chất sắt thoảng trong không khí, mặc dù chẳng có giọt máu nào bị rớt ra cả. Khi sức chống cự của con vật đã hết, Matthew vẫn lặng im quỳ gối cạnh xác nó, mái đầu cúi thấp.Tôi thúc Rakasa đi tới. Lưng Matthew cứng lại khi tôi tới gần. Anh nhìn lên, đôi mắt màu xanh xám ánh lên vẻ thỏa mãn. Rút cây roi khỏi bốt, tôi ném nó ra xa hết mức có thể về phía sau. Nó lao vào một bụi cây thấp và vướng vào một cây kim tước. Matthew quan sát vẻ thích thú, nhưng mối nguy hiểm là anh có thể nhắm tôi với một con hoẵng cái rõ ràng đã qua rồi.Tôi thong thả cởi bỏ mũ bảo hiểm và xuống ngựa kiểu lưng quay ra ngoài. Thậm chí ngay lúc này tôi vẫn tin tưởng anh, dù anh không hề tin bản thân mình. Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai anh, tôi quỳ xuống và đặt chiếc mũ cạnh đôi mắt mở trừng trừng của con vật."Em thích cách anh đi săn hơn là cách của Ysaheau. Cả con hươu này cũng vậy, em nghĩ thế.""Cách mẹ anh giết con mồi như thế nào, mà khác cách của anh đến thế ư?" Trọng âm tiếng Pháp của Matthew nhấn mạnh hơn, khiến giọng anh nghe có vẻ đổi khác và thôi miên hơn cả bình thường. Mùi của anh cũng khác nữa."Bà đi săn trước tiên vì nhu cầu sinh học," tôi giản dị đáp. "Anh đi săn vì điều đó khiến anh cảm thấy hoàn toàn đang sống. Và cả hai đã đạt được một thỏa hiệp." Tôi nhắc đến con hươu đực. "Nó đã được bình yên, em nghĩ vậy, đến giây phút cuối cùng."Matthew nhìn tôi chăm chú, bông tuyết chuyển thành băng lạnh trên làn da của tôi khi anh nhìn chăm chăm không chớp mắt. "Có phải em vừa nói chuyện với con hươu này cũng giống như em đã nói với Balthasar và Rakasa không?""Em không hề can thiệp, nếu đó là điều anh lo lắng," tôi vội nói. "Giết nó là chiến công của anh." Có lẽ những chuyện như vậy có ý nghĩa đối với ma cà rồng.Matthew rùng mình. "Anh không phải là kẻ thắng." Anh rời mắt khỏi con vật và đứng dậy bằng những chuyển động êm ái đặc trưng của một ma cà rồng. Bàn tay dài, thanh mảnh chìa xuống. "Nào, Em đang bị lạnh vì quỳ trên đất đấy."Tôi đặt tay mình vào tay anh, thắc mắc không biết ai sẽ dọn xác con hươu này. Chắc sẽ liên quan đến một sự hợp tác nào đó giữa Georges và Marthe. Rakasa đang thỏa thuê ăn cỏ, chẳng buồn quan tâm đến con vật chết nằm ngay gần đó. Không thể giải thích nổi, tôi thấy đói cồn cào.Rakasa, tôi thầm gọi. Cô nàng ngẩng nhìn lên và đi tới."Anh không phiền nếu em ăn chứ?" Tôi ngập ngừng hỏi, không chắc lắm về phản ứng của Matthew.Miệng anh co rúm lại. "Không. Với những gì em đã chứng kiến ngày hôm nay, ít nhất điều anh có thể làm là ngắm em ăn một cái bánh sandwich.""Chẳng có gì khác nhau cả, Matthew ạ." Tôi tháo khóa thắt ở cái túi trên mình Rakasa và thầm nói lời cảm ơn Marthe. Cầu Chúa phù hộ, bà lão đã gói những chiếc sandwich pho mát. Khi cảm giác cồn cào của cơn đói đã ngưng lại, tôi phủi mẩu vụn trên hai bàn tay.Matthew quan sát tôi như một con diều hâu. "Em không bận tâm chứ?" anh khẽ hỏi."Bận tâm gì cơ?" tôi vừa mới nói với anh rằng tôi không bận tâm về con hươu rồi mà."Blanca và Lucas. Rằng anh đã kết hôn và từng có con, rất lâu trước đây ấy?"Tôi ghen với Blanca, nhưng Matthew sẽ không hiểu nó như thế nào và tại sao. Tôi thu gom các ý nghĩ và cảm xúc lại rồi cố phân loại chúng thành thứ gì đó vừa thật mà vừa có ý nghĩa đối với anh."Em không bận tâm một khoảnh khắc yêu đương mà anh đã cùng chia sẻ với bất kỳ sinh vật nào, dù sống hay đã chết," tôi nói dứt khoát, "chừng nào ngay lúc này đây anh còn muốn ở bên em.""Chỉ lúc này thôi sao?" anh hỏi, một bên lông mày nhướng cong lên thành dấu hỏi."Khoảnh khắc này rất quan trọng mà." Điều đó dường như quá đơn giản. "Không người nào từng sống lâu như anh mà lại không có một quá khứ, Matthew ạ. Anh không phải là một thầy tu, và em không hy vọng anh không thấy hối tiếc về những người anh đã mất trên con đường dài đó. Làm sao anh lại có thể chưa từng được yêu cơ chứ, khi mà em đã và đang yêu anh rất nhiều?"Matthew kéo tôi vào sát trái tim anh. Tôi phấn chấn, vui mừng rằng cuộc đi săn hôm nay không kết thúc trong thảm kịch và rằng cơn giận của anh đang nguôi dần. Nó vẫn còn âm ỉ - bằng chứng là vẻ căng cứng còn rơi rớt lại trên nét mặt và hai bờ vai anh - nhưng nó không còn đe dọa nhận chìm chúng tôi nữa. Anh nâng cằm tôi trong những ngón tay dài của mình và quay mặt tôi hướng lên phía anh."Em không phiền quá nhiều nếu anh hôn em chứ?" Matthew nhìn liếc đi nơi khác khi hỏi tôi."Tất nhiên là không rồi." Tôi kiễng mười đầu ngón chân lên để miệng mình kề sát với anh. Anh vẫn còn ngại ngùng, bởi vậy, tôi với lên vòng tay bám lấy cổ anh. "Đừng có khờ thế. Hôn em đi."Anh làm theo, nhanh chóng nhưng dứt khoát. Những dấu vết cuối cùng của máu vẫn còn đọng trên môi anh, nhưng nó chẳng làm tôi sợ hãi hay khó chịu. Đó chính là Matthew."Em biết là sẽ không thể có bất cứ đứa con nào giữa hai chúng mình chứ," anh nói trong khi ôm sát tôi vào lòng, mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau. "Ma cà rồng không thể làm cha theo cách truyền thống được. Em có bận tâm về điều đó không.""Có cách khác để tạo ra con cái mà." Con cái không phải là vấn đề trước đây tôi nghĩ đến. "Ysabeau đã tạo ra anh, và anh thuộc về bà chẳng kém gì Lucas từng thuộc về anh và Blanca. Và có rất nhiều đứa trẻ trên thế giới này không có cha mẹ." Tôi nhớ đến khoảnh khắc khi dì Sarah và cô Em bảo với tôi rằng bố mẹ tôi đã ra đi và sẽ không bao giờ trở lại nữa. "Chúng mình có thể nhận nuôi chúng – cả một lũ nhóc, nếu chúng mình muốn.""Anh đã không tạo ra một ma cà rồng nào từ nhiều năm nay rồi," anh nói. "Anh vẫn có thể làm được, nhưng anh hy vọng em không có ý định là chúng mình sẽ có một gia đình lớn hơn chứ?""Gia đình của em đã tăng lên gấp đôi trong ba tuần vừa qua rồi, với anh, Marthe và Ysabeau thêm vào nữa. Em không biết mình có thể nhận thêm gia đình nhiều đến mức nào nữa.""Em cần cộng thêm một vào con số đó đấy."Mắt tôi trợn tròn. "Còn một người nữa à?""Ồ, luôn luôn có thêm nữa," anh đáp cộc lốc. "Xét đến cùng, phả hệ của ma cà rồng phức tạp hơn phả hệ của phù thủy nhiều. Bọn anh có quan hệ máu mủ trên ba mặt, chứ không phải là hai. Nhưng đây là một thành viên của gia đình mà em đã gặp rồi.""Marcus à?" tôi hỏi, nghĩ đến chàng ma cà rồng trẻ người Mỹ và sự vui vẻ hăng hái của anh ta.Matthew gật đầu. "Thằng bé sẽ phải tự mình kể cho em nghe câu chuyện của nó - anh không phải là kẻ phá luật như mẹ anh đâu, cho dù anh có đang yêu một cô phù thủy đi nữa. Anh đã tạo ra thằng bé, hơn 200 năm trước. Anh tự hào về nó và những gì nó đã làm được trong cuộc đời nó.""Nhưng anh không muốn cậu ấy lấy máu cho em trong phòng thí nghiệm," tôi cau mày nói. "Cậu ấy là con trai anh mà. Tại sao anh không thể tin tưởng khi cậu ấy ở cạnh em?"Thằng bé được tạo ra bằng dòng máu của anh, em yêu ạ," Matthew nói, trông kiên nhẫn và cùng lúc thật ích kỷ. "Nếu anh thấy em quá hấp dẫn không thể cưỡng lại được, thì sao thằng bé lại không chứ? Hãy nhớ rằng, không ai trong bọn anh miễn dịch được trước sự quyến rũ của máu. Anh có thể tin tưởng thằng bé hơn một người xa lạ, nhưng anh sẽ không bao giờ hoàn toàn nhẹ nhõm khi bất cứ ma cà rồng nào tới quá gần em.""Ngay cả Marthe ư?" Tôi kinh ngạc. Tôi đã hoàn toàn tin tưởng Marthe."Ngay cả là Marthe," anh trả lời dứt khoát. "Dù em thật sự không phải tuýp của bà ấy. Bà ấy thích máu của những sinh vật rắn chắc nở nang hơn.""Anh không cần phải lo lắng về Marthe hay Ysabeau đâu." Tôi khẳng định."Hãy cẩn thận với mẹ anh," Matthew căn dặn. "Bố anh đã bảo anh không bao giờ được quay lưng về phía bà, và ông đã đúng. Bà luôn bị quyến rũ bởi phù thủy và ghen tỵ với phù thủy." Anh lắc đầu."Và rồi đó là những gì đã xảy ra với Philippe?"Matthew đông cứng lại."Em đã thấy được những thứ ấy, Matthew ạ. Em đã thấy Ysabeau bảo anh rằng các phù thủy là người đã bắt cha anh. Bà không có lý do nào để tin tưởng em, dù vậy bà vẫn để em ở trong nhà của bà. Mối đe dọa thực sự là Đại Hội Đồng cơ. Và sẽ chẳng có nguy hiểm nào từ phía họ cả nếu anh biến em thành ma cà rồng."Mặt anh tối sầm lại. "Mẹ anh và anh sẽ có một cuộc nói chuyện dài về những đề tài thích hợp được trò chuyện.""Anh không thể ngăn cách thế giới ma cà rồng – thế giới của anh – xa khỏi em được. Em ở trong nó. Em cần biết nó vận động thế nào và những luật lệ ấy là gì." Tâm trạng tôi bùng lên, cơn giận sôi sục dạo theo hai cánh tay về phía móng tay của tôi, ở đó nó phun trào ra thành những vòng cung lửa màu xanh.Matthew trợn tròn mắt."Anh không phải là sinh vật đáng sợ duy nhất ở đây, đúng không?" Tôi vẫy vẫy hai bàn tay lửa cho tới khi chàng ma cà rồng lắc đầu. "Vậy hãy thôi làm anh hùng đi và để em chia sẻ cuộc đời anh. Em không muốn sống cùng với Ngài Lancelot. Chỉ là anh thôi – Matthew Clairmont. Sống trọn vẹn cùng với những cái răng sắc nhọn và bà mẹ đáng sợ của anh, với những ống nghiệm đầy máu và DNA của anh, với cái tính hách dịch làm người khác tức điên lên và cái khứu giác làm người khác phát cáu của anh."Khi tôi xổ hết những điều đó ra, những tia sáng xanh rút lui trở về các đầu ngón tay tôi. Chúng chờ đợi ở chỗ nào đó gần hai khuỷu của tôi, phòng trường hợp tôi lại cần đến chúng nữa."Nếu anh đến gần hơn," Matthew nói với giọng đàm đạo, như là đang hỏi giờ hay bàn chuyện thời tiết, "em sẽ lại biến thành màu xanh nữa, hay cái đó chỉ dành cho lúc này thôi?""Em nghĩ lúc này em đã xong việc rồi.""Em nghĩ ư?" Lông mày anh nhướng cong lên."Em kiểm soát một cách hoàn hảo," tôi nói với vẻ thuyết phục hơn, nhớ đến cái lỗ trên tấm thảm trải sàn của anh ở Oxford với niềm hối hận.Matthew choàng hai cánh tay quanh người tôi nhanh như chớp."Ôi," tôi rên lên khi anh ép hai khuỷu tay tôi vào xương sườn của tôi."Và em định tặng cho anh một mái tóc hoa râm - không tưởng được trong số các ma cà rồng - bởi sự can đảm, hai bàn tay pháo của em, và những điều không thể mà em nói ra ư?" Để chắc chắn mình đã được an toàn, Matthew hôn tôi thật triệt để. Khi anh kết thúc, tôi không thể thốt nên lời, dù là kinh ngạc hay thế nào đi nữa. Tai tôi áp vào lồng ngực anh, kiên nhẫn lắng nghe tiếng trái tim anh đập. Khi nó đập rồi, tôi tặng anh một vòng ôm siết mãn nguyện, vui sướng vì mình không phải là kẻ duy nhất có trái tim toàn vẹn."Em thắng rồi, ma vaillante fille," anh nói, ôm nựng tôi vào sát người anh. "Anh sẽ cố - cố gắng - không nuông chìu em quá nhiều. Và cấm em không được đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của ma cà rồng."Thật khó mà đặt từ "nguy hiểm" và "ma cà rồng" vào cùng một ý nghĩ trong khi được mãnh liệt áp sát vào anh thế này. Rakasa nhìn chúng tôi chằm chằm vẻ khoan dung, cỏ đâm trổ ra từ hai bên mép cô nàng."Anh đã xong chưa?" Tôi nghiêng đầu ra sau để nhìn anh."Nếu em đang hỏi liệu anh có cần săn thêm nữa không thì câu trả lời là không.""Rakasa sắp nổ tung rồi. Cô nàng đã ăn cỏ suốt từ nãy đến giờ. Cô nàng không thể chở cả hai chúng mình đâu." Hai tay tôi thúc vào hông Matthew.Hơi thở của anh mắc lại trong cổ họng tạo thành một tiếng gầm gừ, nhưng đó là tiếng gầm gừ rất khác so với tiếng anh phát ra mỗi khi giận dữ."Em cưỡi ngựa, còn anh sẽ đi bên cạnh," anh đề nghị sau một nụ hôn nồng nhiệt khác."Chúng mình cũng đi bộ thôi." Sau mấy giờ đồng hồ ngồi trên yên ngựa, tôi không còn hào hứng trèo lên lưng Rakasa nữa.Hoàng hôn dần buông xuống khi Matthew dẫn chúng tôi trở về qua cánh cổng lâu đài. Sept-Tours sáng rực rỡ, mọi ngọn đèn đều tỏa sáng âm thầm chào đón."Mái ấm," tôi nói, tim rộn lên trước quang cảnh ấy.Matthew nhìn tôi chứ không phải ngôi nhà, anh mỉm cười. "Mái ấm."
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks Xem thông tin cá nhân Có bài mới 19.11.2015, 23:01
Hình đại diện của thành viên
Duy Niệm
V.I.P of CLB Tiểu Thuyết
V.I.P of CLB Tiểu ThuyếtNgày tham gia: 19.10.2014, 08:55
Bài viết: 2173
Được thanks: 3763 lần
Điểm: 14.06
Có bài mới Re: [Huyền bí - Giả tưởng] Mật Mã Phù Thủy - Deborah Harkness - Điểm: 1000:00
00:00
Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 28An toàn trở về lâu đài, chúng tôi ăn trong phòng của người quản gia trước một ngọn lửa sáng rực."Ysabeau đâu rồi ạ?" tôi hỏi Marthe khi bà mang đến cho tôi một tách trà mới."Ra ngoài rồi." Bà lão rút lui về căn bếp."Ra ngoài chỗ nào cơ?""Marthe," Matthew gọi. "Chúng ta sẽ cố gắng không giấu giếm Diana điều gì."Bà lão quay lại trừng mắt giận dữ. Tôi không thể biết được liệu nó nhắm vào anh, vào sự vắng mặt của mẹ anh hay là tôi. "Bà ấy vào làng để gặp vị linh mục. Cả trưởng làng nữa." Marthe ngừng lại, ngập ngừng và lại tiếp tục. "Rồi sau đó bà ấy sẽ dọn sạch sẽ.""Dọn sạch cái gì cơ?" tôi thắc mắc."Rừng. Các ngọn đồi. Các hang đá." Marthe dường như nghĩ lời giải thích này là đầy đủ, nhưng tôi nhìn Matthew để cầu cứu thêm thông tin."Marthe thỉnh thoảng vẫn nhầm lẫn giữa dọn sạch và phát quang." Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu vào bề mặt chiếc ly nặng nề của anh. Matthew đang thưởng thức một loại rượu mới chuyển đến, nhưng anh không uống nhiều như mọi khi. "Có vẻ như Maman đã đi ra ngoài để đảm bảo rằng không ma cà rồng nào ẩn nấp được xung quanh Sept-Tours.""Bà đang tìm kiếm một ai đó cụ thể à?""Domenico, dĩ nhiên là thế. Và một trong những ma cà rồng khác của Đại Hội Đồng, Gerbert. Hắn cũng đến từ Auvergne – từ vùng Aurillac. Bà sẽ ngó vào một vài chỗ ẩn nấp của hắn để chắc chắn là hắn không ở gần đây thôi.""Gerbert. Đến từ Aurillac ư? Có phải Gerbert xứ Aurillac, giáo hoàng thế kỷ thứ X vẫn nức tiếng là kẻ thông thái phát ngôn những lời sấm truyền không?""Anh vẫn cứ quên rằng em biết rõ về lịch sử nhiều như thế nào. Em thậm chí khiến ma cà rồng cũng phải xấu hổ đấy. Đúng, Gerbert đó đấy. Và," anh căn dặn, "anh sẽ rất vui nếu em tránh xa hắn ra. Nếu em gặp hắn, đừng khảo vấn hắn về chiêm tinh học hay y học của Ả Rập nhé. Hắn ta luôn háo hức học hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan tới phù thủy và phép thuật." Matthew nhìn tôi vẻ chiếm hữu."Ysabeau có biết hắn không?""Ồ, có chứ. Có thời bọn họ là kẻ cắp bà già đấy. Nếu hắn ở đâu đó gần đây, bà sẽ tìm ra hắn. Nhưng em không cần phải lo hắn sẽ đến lâu đài này," Matthew cam đoan với tôi. "Hắn biết hắn không được chào đón ở đây. Hãy ở trong các bức tường này trừ phi có một người trong gia đình mình đi cùng với em.""Đừng lo. Em sẽ không rời khỏi khu đất này đâu." Gerbert xứ Aurillac không phải là người tôi muốn tình cờ gặp một chút nào."Anh ngờ là bà đang cố gắng chuộc lỗi vì hành vi cư xử của mình." Giọng Matthew đều đều vô thưởng vô phạt, nhưng vẫn còn tức giận."Anh sẽ phải tha thứ cho bà," tôi lại nói. "Bà chỉ không muốn anh bị tổn thương thôi.""Anh không phải là trẻ con, Diana, và mẹ anh không cần bảo vệ anh trước chính vợ mình." Anh vẫn tiếp tục xoay xoay cái ly như thế. Từ "vợ" vang lên trong căn phòng tới một lúc lâu."Em có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?" cuối cùng tôi hỏi. "Chúng mình kết hôn khi nào thế?"Matthew ngước mắt lên. "Ngay lúc anh về nhà và nói rằng anh yêu em. Có thể nó không được công nhận trước tòa án, nhưng theo ma cà rồng thì chúng mình đã đám cưới rồi.""Không phải khi em nói em yêu anh, cũng không phải lúc anh nói anh yêu em trên điện thoại - mà nó chỉ xảy ra khi anh về nhà và nói trực tiếp với em ư?" Điều này yêu cầu sự chính xác đây. Tôi đang định mở một file mới trên máy tính của mình với tiêu đề "Những cụm từ nghe có nghĩa thế này với phù thủy nhưng lại có ý ám chỉ khác đối với ma cà rồng.""Ma cà rồng kết đôi theo cách sư tử hay sói thường làm," anh giải thích, nghe như một nhà khoa học nói trong một chương trình phim tài liệu. "Con cái chọn bạn tình, và khi con đực đồng ý, vậy là xong. Chúng sẽ kết đôi đến trọn đời, và phần còn lại của cộng đồng đều công nhận mối quan hệ đó.""A," tôi yếu ớt thốt lên. Chúng tôi đang trở lại với những con sói Na Uy."Dù vậy, anh chưa bao giờ thích cụm từ 'kết đôi' cả. Nó nghe thật thiếu nhân tính, như thể anh đang cố ghép tất hay giầy với nhau." Matthew đặt ly xuống và bắt chéo hai tay trên mặt bàn sứt sẹo. "Mặc dù em không phải là ma cà rồng, em có thấy phiền không khi anh nghĩ về em với tư cách là vợ của anh?"Một cơn lốc xoáy nhỏ quét qua bộ não khi tôi cố gắng tìm ra mối liên quan giữa tình yêu tôi dành cho Matthew với những thành viên chết chóc của vương quốc loài vật và một thể chế xã hội mà tôi chưa bao giờ đặc biệt say mê cả."Và khi hai ma cà rồng kết đôi rồi," tôi thắc mắc khi đã có thể kiểm soát được vấn đề, "thì con cái được kỳ vọng sẽ tuân lệnh con đực, giống như các con còn lại trong bầy hả?"Anh e là vậy đấy," anh đáp, mắt nhìn xuống hai bàn tay."Hừm." Tôi nheo mắt nhìn mái đầu đen cong cong của anh. "Em có được gì từ sự sắp đặt này nhỉ?""Tình yêu, sự tôn trọng, che chở và bảo vệ," anh nói, cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt tôi."Cái đó nghe thật kinh khủng, giống như một nghi lễ đám cưới thời trung cổ ấy.""Một ma cà rồng đã viết ra phần nghi thức đó đấy. Nhưng anh sẽ không bắt em hầu hạ anh đâu," Matthew vội vàng cam đoan, với vẻ mặt nghiêm túc. "Cái đó được thêm vào để làm con người vui vẻ thôi.""Chỉ vui vẻ đối với đàn ông thôi. Em không hình dung nổi cái phần thỏa thuận ấy có thể mang đến nụ cười trên gương mặt những người phụ nữ.""Có lẽ là không," anh nói, cố gượng cười. Trạng thái thần kinh khích động ấy lấy đi vẻ đẹp đẽ vượt trội ở anh, thay vào đó nó suy sụp thành một vẻ lo âu khắc khoải. Cái nhìn đăm đăm của anh lại trở về với hai bàn tay.Quá khứ không có Matthew dường như là một màu xám lạnh giá. Và tương lai cùng với anh hứa hẹn sẽ thú vị hơn nhiều. Cho dù thời kỳ tán tỉnh làm quen của chúng tôi ngắn ngủi thế nào, tôi vẫn cảm thấy chắc chắn về anh. Và, cứ theo như quy định hành xử của ma cà rồng, thì sẽ không thể đổi sự phục tùng lấy một thứ gì đó tiến bộ hơn, cho dù anh có gọi tôi là vợ hay không."Em cảm thấy mình nên lưu ý anh, chồng ạ, rằng nói đúng ra thì mẹ anh không phải đang bảo vệ anh khỏi vợ của anh đâu." Từ chồng và vợ nghe thật lạ lẫm khi được thốt ra từ miệng tôi. "Vì cho tới khi anh về nhà, theo luật lệ ở đây, em vẫn chưa phải vợ anh. Thay vào đó, em chỉ là một sinh vật mà anh bỏ lại, giống như một gói hành lý không có địa chỉ gửi đến thôi. Vì lẽ đó, em có thể thoát khỏi anh hết sức nhẹ nhàng."Một nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng anh. "Em nghĩ vậy à? Vậy thì anh cho rằng mình nên tôn trọng mong muốn của em và tha thứ cho bà." Anh cầm bàn tay tôi lên, áp môi mình vào các khớp ngón tay tôi. "Nhưng anh đã nói em là của anh mà. Anh ám chỉ điều ấy đấy.""Đây là lý do vì sao hôm qua Ysabeau buồn bã đến thế trước cảnh chúng mình hôn nhau ở sân trong." Điều đó lý giải cả cơn giận dữ và sự nhượng bộ đột ngột của bà. "Một khi anh đã ở cùng em, sẽ không thể quay lại được nữa.""Không thể đối với một ma cà rồng.""Cả với một phù thủy cũng vậy."Matthew nhìn xuống cái bát tô rỗng của tôi. Tôi đã ngấu nghiến ba phần thịt hầm, trong khi khăng khăng rằng mình không đói."Em ăn xong rồi chứ?" anh hỏi."Vâng," tôi lầm bầm đáp, hơi bực mình vì bị nắm thóp.Vẫn còn sớm, nhưng tôi đã bắt đầu ngáp dài mấy cái. Marthe đang lau chùi một cái bàn gỗ rộng mênh mông bằng một thứ nước thơm pha từ nước sôi, muối và chanh. Chúng tôi nói lời chúc ngủ ngon."Ysabeau sẽ quay về sớm thôi," Matthew bảo bà lão."Bà ấy sẽ ở ngoài cả đêm," Marthe ủ ê đáp, nhìn lên từ chỗ máy quả chanh. "Tôi sẽ ở đây chờ bà ấy.""Cứ làm như bác muốn, Marthe." Anh nắm chặt vai bà lão một lúc.Lên tới phòng làm việc của anh, tôi thả người vào chiếc sofa với cuốn giải phẫu học của Vesalius - tôi đã quá mệt mỏi vì phải tập trung vào cuốn Aurora Consurgens, trong khi Matthew trả lời email. Tôi để ý thấy cái ngăn kéo ẩn mình trong chiếc bàn của anh vẫn đóng kín chắc chắn và thở phào nhẹ nhõm."Em sẽ đi tắm," một giờ sau tôi nói, đứng dậy duỗi những cơ bắp căng cứng của mình để chuẩn bị leo tiếp một nhịp cầu thang nữa. Tôi cần chút thời gian ở một mình để suy nghĩ thấu suốt về những vấn đề liên quan tới chuyện tôi vừa trở thành vợ của Matthew. Chỉ ý nghĩ về hôn nhân thôi đã đủ làm tôi choáng ngợp rồi. Khi nằm trong vòng sở hữu của một chàng ma cà rồng, lại cộng thêm sự ngờ nghệch của bản thân trước những gì đang diễn ra, thì có lẽ đây là khoảng thời gian lý tưởng để tôi suy ngẫm đôi chút."Anh sẽ lên ngay thôi," Matthew nói, thoáng ngước nhìn lên từ chỗ quầng sáng màn hình máy tính.Tôi nhúng mình vào bồn tắm nóng ấm cùng với tiếng rên khoan khoái. Marthe đã lên và dùng thứ phép thuật của riêng bà với những ngọn nến và lửa trong lò sưởi. Căn phòng cho cảm giác dễ chịu hơn, nếu không muốn nói chính xác là ấm áp. Tôi vẩn vơ điểm lại một ngày hoàn thành dự định với vẻ mãn nguyện. Nắm quyền chủ động vẫn hay hơn là để các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra.Tôi còn đang ngâm mình trong bồn, mái tóc xổ ra thành một thác màu vàng óng, thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Matthew đẩy cửa, mở vào mà chẳng đợi tôi trả lời. Đang ngồi, tôi vội vàng hụt người trở lại nước.Anh lấy một cái khăn tắm và mở nó căng ra giống một cánh buồm no gió. Mắt anh màu khói xám. "Lên giường thôi," anh nói, giọng cộc lốc.Tôi ngồi im trong nước đến mấy nhịp tim đập, cố gắng dò đọc trên nét mặt anh. Matthew kiên nhẫn đứng đó suốt khoảng thời gian tôi thăm dò kiểm tra, cái khăn tắm vẫn căng rộng. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy, nước chảy thành dòng ào qua cơ thể trần trụi của tôi. Đồng tử trong mắt Matthew đột ngột giãn ra, thân mình anh vẫn giữ yên như thế. Rồi anh lùi lại để tôi bước ra khỏi bồn tắm trước khi được anh quấn chiếc khăn quanh người.Giữ chặt cái khăn trước ngực, tôi vẫn không rời mắt khỏi anh. Khi thấy anh vẫn không chớp mắt, tôi thả rơi cái khăn, ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu lấp lánh lên làn da tôi ẩm ướt. Ánh mắt anh nấn ná lướt dọc cơ thể tôi; bước tiến chậm rãi, lành lạnh của nó truyền đi cơn rùng mình đề phòng chạy dọc theo sống lưng tôi. Không nói một lời, anh kéo tôi về phía mình, môi anh di chuyển lướt qua cổ và hai bờ vai tôi. Matthew hít thở mùi hương của tôi, những ngón tay dài mát lạnh nâng mái tóc tôi gạt ra sau. Tôi thở gấp khi ngón tay cái của anh áp lên động mạch nơi cổ họng mình."Chúa ơi, em thật đẹp," anh thì thầm, "và quá sống động."Anh lại bắt đầu hôn. Tôi kéo chiếc áo phông của anh lên, những ngón tay ấm áp lần tìm làn da mềm mịn mát lạnh của anh. Matthew rùng mình. Nó giống hệt phản ứng khi tôi lần đầu tiếp xúc với hơi lạnh nơi anh. Tôi cười trước đôi môi đang bận rộn của Matthew, anh ngừng lại, vẻ dò hỏi trên nét mặt."Cảm giác thật tuyệt phải không, khi sự lạnh giá của anh và hơi ấm của em gặp nhau ấy?"Matthew cười, tiếng cười sâu lắng và mắt anh phảng phất màu của khói. Được tôi trợ giúp, chiếc áo phông bị kéo ngược lên luồn qua hai vai anh. Tôi định gập nó lại gọn gàng thì anh giằng lấy, vo tròn và ném vào góc phòng."Để sau," Matthew nôn nóng nói, đôi bàn tay anh lại lướt đi khắp người tôi. Mở rộng thêm bề mặt tiếp xúc của da thịt với da thịt, lần đầu tiên, sự ấm áp và lạnh giá thật sự đối mặt với nhau.Đến lượt tôi bật cười, hài lòng thấy cơ thể cả hai hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo. Tôi lần tìm tới sống lưng Matthew và để các ngón tay mình ve vuốt tấm lưng ấy cho tới khi chúng cuốn anh chìm đắm vào một cuộc chinh phục chiếm đoạt bằng đôi môi lướt từ hõm cổ xuống đến hai nụ hoa tôi.Đầu gối tôi mềm nhũn khiến tôi phải bám chặt vào thắt lưng anh để níu đỡ. Thật không công bằng. Tay tôi di chuyển ra phía trước chiếc quần ngủ mềm mại anh mặc để tháo dây buộc của nó. Matthew ngừng hôn cho tôi đủ thời gian đưa mắt kiếm tìm. Vẫn không rời ánh nhìn đắm đuối ấy, tôi nới lỏng cạp quần qua hông anh và để nó rơi xuống sàn."Thế đó," tôi thì thầm. "Giờ chúng mình như nhau rồi.""Chưa hẳn thế đâu," Matthew nói, bước ra khỏi đống vải.Tôi gần như thở hổn hển nhưng phút chót đã kịp cắn môi ngăn âm thanh ấy lại. Tuy nhiên, mắt tôi vẫn mở tròn kinh ngạc trước hình dáng anh. Những phần cơ thể của anh trước đây tôi chưa chìn thấy giờ hiển hiện ở đó, hoàn hảo như vẫn luôn thế. Ngắm nhìn Matthew, khỏa thân và sáng bóng, cũng giống như đang được mục kích một tác phẩm điêu khắc kinh điển vừa sống dậy.Không một lời, anh nắm tay tôi dẫn vào giường. Đứng bên những bức màn, bất ngờ anh giật mạnh khăn phủ và chăn sang một bên rồi nâng tôi đặt lên tấm đệm. Matthew trèo vào giường sau tôi. Khi đã cùng tôi ở dưới những lớp chăn, anh nằm ở phía của mình, đầu đặt trên bàn tay. Giống tư thế cuối cùng của anh khi kết thúc buổi tập yoga, ở đây lại là một dáng vẻ khác gợi tôi nhớ đến tư thế của các chàng hiệp sĩ thời Trung Cổ trong những ngôi nhà thờ nước Anh xưa cũ.Tôi kéo chăn lên tới cằm, ý thức được rằng các phần của cơ thể mình còn lâu mới đạt đến sự hoàn hảo như anh."Có gì không ổn thể?" Anh cau mày."Em hơi bồn chồn một chút thôi mà.""Về cái gì cơ?""Em chưa bao giờ quan hệ với một ma ca rồng cả."Matthew trông có vẻ thật sự sốc. "Và cả đêm nay em cũng sẽ không có chuyện đó đâu."Quên cả cái chăn, tôi chống hai khuỷu tay nhỏm dậy. "Anh vào chỗ em tắm, nhìn em bước ra khỏi đó trần truồng và ướt sũng, để em cởi đồ của anh, và rồi bảo em là chúng mình sẽ không làm tình đêm nay ư?""Anh vẫn luôn nói với em là chúng mình không có lý do gì phải vội vàng cả. Các sinh vật hiện đại thường hay vội vã trong chuyện này," Matthew thì thầm, kéo tấm chăn rơi xuống tới eo tôi. "Cứ gọi anh là cổ hủ lạc hậu nếu em muốn, nhưng anh muốn tận hưởng mọi khoảnh khắc của thời kỳ chúng mình tìm hiểu nhau."Tôi cố nắm mép chăn kéo lên che người, nhưng phản xạ của anh còn nhanh hơn. Anh dịch dần cái chăn xuống thấp hơn ra khỏi tầm tay của tôi, ánh mắt tinh quái, thích thú."Thời gian tìm hiểu nhau ư?" Tôi phẫn nộ la lên. "Anh đã mang cho em hoa và rượu. Giờ anh là chồng của em, hay là anh chỉ nói vậy thôi?" Tôi phủi tấm chăn rơi khỏi người anh. Mạch lại đập rộng lên trước thân hình của anh."Với tư cách một sử gia, em hẳn phải biết rằng những đám cưới trong thực tế cuộc sống không tuyệt vời ngay lập tức đâu." Ánh mắt anh tập trung nán lại nơi hông và đùi tôi, khiến chúng lạnh run rồi nóng ấm lên, một khoái cảm trọn vẹn. "Những năm tháng tìm hiểu nhau là cần thiết trong một vài trường hợp.""Hầu hết những cuộc tìm hiểu đó đều dẫn tới đổ máu và nước mắt." Tôi hơi nhấn mạnh vào từ đó. Matthew cười tươi và vuốt ve bầu ngực tôi bằng những ngón tay nhẹ như lông vũ cho tới khi hơi thở gấp gáp của tôi khiến anh bật lên tiếng rên thỏa mãn."Anh hứa sẽ không hút máu, nếu em hứa sẽ không than khóc."Những lời anh nói còn dễ làm ngơ hơn là những ngón tay anh. "Hoàng Tử Arthur và Catherine xứ Aragon!" tôi nói vẻ đắc thắng, hài lòng với khả năng nhớ về các kiến thức sử học của mình trong hoàn cảnh làm người ta xao lãng thế này. "Anh biết họ sao.""Anh không biết Arthur. Anh ở Florence. Nhưng Catherine thì có biết. Cô ấy cũng dũng cảm gần như em. Nói đến chuyện quá khứ," Matthew lướt mu bàn tay dọc theo cánh tay tôi, "thì nhà sử học có phẩm cách đàng hoàng này biết những gì về tục lệ ngủ chung mà không quan hệ nào?"Tôi quay người nằm nghiêng, từ từ miết đầu ngón tay dọc theo quai hàm anh. "Em chẳng lạ gì tục lệ ấy cả. Nhưng anh không phải người Amish cũng chẳng phải người Anh. Có phải anh nói với em rằng - giống như lời thề ước trong hôn lễ - việc đưa hai người lên giường để nói chuyện cả đêm chứ không quan hệ là do ma cà rồng tưởng tượng ra không?""Các sinh vật hiện đại ngày nay không chỉ hấp tấp vội vã, mà bọn họ còn quá chú trọng vào hành vi giao hợp. Đó là nhận thức quá bệnh hoạn và thiển cận. Chuyện ân ái đáng lẽ nên bắt đầu từ việc làm quen, nghĩa là hiểu rõ về cơ thể của người kia cũng như cơ thể của chính mình.""Trả lời câu hỏi của em đi," tôi khăng khăng, không thể nghĩ ngợi rõ ràng vì bây giờ anh đang hôn lên vai tôi. "Có phải ma cà rồng phát minh ra tục ngủ chung giường mà không quan hệ trong thời gian tìm hiểu nhau không?""Không," anh dịu dàng đáp, ánh mắt lấp lánh khi tôi đưa ngón tay miết quanh cằm anh. Anh cắn nhẹ vào ngón tay tôi. Như đã hứa, anh không hút máu. "Ngày xửa ngày xưa, tất cả chúng ta đều làm thế. Người Hà Lan và rồi người Anh đã sáng chế ra hàng loạt các loại ván để đặt giữa các cặp vợ chồng sắp kết hôn. Phần còn lại làm theo phương thức lạc hậu - chúng ta chỉ trùm chăn, nhốt mình vào trong một căn phòng khi trời vừa nhập nhoạng, và chỉ thò mặt ra ngoài khi bình minh lên.""Nghe khiếp quá," tôi nghiêm nghị nói. Ánh mắt anh lảng vảng xuôi xuống cánh tay tôi rồi lướt ngang qua chỗ căng phồng trên bụng. Tôi cố vặn người đi, nhưng bàn tay còn lại của anh đã nắm chặt lấy hông và giữ tôi nằm yên. "Matthew!" tôi phản đối."Như anh nhớ," anh nói tiếp mà chẳng thèm nghe tôi nói gì, "thì đó là cách thức rất dễ chịu để trải qua một đêm đông dài đằng đẵng. Chỗ khó khăn chính là phải tỏ ra thật ngây thơ vô tội vào ngày hôm sau cơ."Mấy ngón tay anh đang đùa nghịch trên bụng tôi, làm tim tôi thót lên trong lồng ngực. Tôi liếc sang thân hình anh với vẻ thích thú, để lựa chọn mục tiêu kế tiếp. Miệng tôi áp lên xương quai xanh trong khi tay kia trườn xuống phần bụng phẳng phiu của anh."Em chắc chắn ngủ vẫn là một phần nghi thức," tôi nói sau khi anh thấy cần thiết phải tóm lấy tay tôi và giữ nó cách xa một lúc. Phần hông giờ đã được tự do, tôi ép sát cả chiều dài thân mình vào người anh. Cơ thể anh lập tức phản ứng và măt tôi tỏ vẻ đắc ý trước phản ứng đó. "Không ai có thể trò chuyện cả đêm.""À, nhưng ma cà rồng không cần ngủ," anh nhắc nhở ngay trước khi nhích người lùi lại và cúi đầu định hôn vào dưới ngực tôi.Tôi giữ lấy đầu anh nâng lên. "Chỉ có anh là ma cà rồng ở trên giường này thôi. Có phải đây là cách anh tưởng tượng sẽ làm cho em thức suốt đêm không hả?""Anh đã tưởng tượng hơi khác một chút kể từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy em cơ." Mắt Matthew ánh lên vẻ đen tối khi anh cúi đầu thấp xuống. Tôi ưỡn cong người lên để gặp môi anh. Anh dịu dàng nhưng kiên quyết xoay người lại, tóm chặt cả hai cổ tay tôi bằng bàn tay phải và ấn chúng xuống gối. Anh lắc đầu. "Không gấp gáp, nhớ không?"Tôi đã quen với kiểu tình dục giải tỏa về mặt thể xác, không trì hoãn vô ích hoặc dính líu đến những rắc rối tình cảm không cần thiết. Là một vận động viên có rất nhiều thời gian ở bên các động viên khác, tôi đã quen với cơ thể của mình cùng những nhu cầu của nó, và thường xuyên có ai đó quanh quẩn ở bên để giúp tôi đáp ứng nhu cầu ấy. Tôi chưa bao giờ dễ dãi với tình dục hay việc lựa chọn đối tượng của mình, nhưng hầu hết những người đàn ông đến với tôi đều là những người cùng chia sẻ quan điểm thẳng thắn của tôi, bằng lòng tận hưởng vài cuộc chạm trán cuồng nhiệt rồi trở lại là những người bạn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Matthew cho tôi thấy rõ rằng những ngày đêm như thế đã kết thúc rồi. Với anh, sẽ không có chuyện tình dục thẳng thắn, và cởi mở nữa - mà tôi thì chẳng biết kiểu nào khác. Tôi có lẽ cũng là một trinh nữ đấy. Những tình cảm sâu kín của tôi đối với anh đang càng lúc càng liên kết chặt chẽ hơn với mỗi phản ứng của cơ thể, và những ngón tay cùng bờ môi anh lại thắt chặt chúng với nhau tạo thành những gút thắt phức tạp làm tôi khổ sở."Chúng mình có tất cả thời gian cần thiết mà," anh vừa nói vừa mơn man mặt dưới hai cánh tay tôi, đan dệt tình yêu và cơn thèm muốn thể xác của tôi lại với nhau cho tới khi cơ thể tôi căng cứng lại.Matthew nhích tới quan sát tôi bằng vẻ say mê tột cùng của một nhà vẽ bản đồ khi phát hiện ra mình đang ở trên một vùng sông hồ thuộc về một thế giới mới. Tôi cố gắng theo kịp anh, mong muốn được khám phá cơ thể anh trong lúc anh đang khám phá thân thể mình, nhưng anh vẫn ép chặt hai cổ tay tôi trên gối. Khi tôi bắt đầu phàn nàn với vẻ tha thiết về nỗi bất công trong tình huống này, thì anh lại tìm ra phương thức hiệu quả khác để bắt tôi im lặng. Những ngón tay mát lạnh của anh ép sâu vào giữa hai chân tôi, chạm vào từng milimet nơi còn chưa được thám hiểm trên cơ thể tôi."Matthew," tôi thở gấp, "em không nghĩ đây là kiểu qua đêm mà không có tình dục đâu nhé.""Đây là ở Pháp mà," anh đắc ý đáp, ánh ranh mãnh lóe lên trong mắt. Anh giải phóng hai cổ tay của tôi, và làm tôi bị thuyết phục một cách chính đáng rằng bây giờ chẳng thể cố gắng để vặn người trốn đi đâu được nữa. Tôi ôm lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay mình. Chúng tôi hôn nhau, thật dài và say đắm, trong khi hai chân tôi vẫn mở rộng như trang bìa của một cuốn sách. Những ngón tay Matthew mơn trớn, trêu ngươi và khiêu vũ ở đó cho tới khi cơn khoái cảm mãnh liệt khiến tôi run bần bật.Anh giữ lấy tôi cho tới khi cơn chấn động lui dần và trái tim tôi trở về nhịp điệu bình thường của nó. Cuối cùng, khi tôi đã tập trung đủ sức lực để nhìn anh, trông anh mang cái vẻ tự mãn y hệt một con mèo."Giờ thì nhà sử học nghĩ sao về chuyện qua đêm mà không quan hệ nào?" anh hỏi."Nó kém lành mạnh hơn nhiều so với được mô tả trong các tác phẩm văn chương chân chính," tôi nói, ngón tay chạm vào bờ môi anh. "Và nếu đây là những gì mà người Amish làm vào buổi tối, thì chẳng có gì phải thắc mắc về việc họ không cần đến vô tuyến truyền hình."Matthew nín cười, vẻ thỏa mãn không rời khỏi nét mặt anh. "Giờ em buồn ngủ chưa?" anh hỏi, luồn những ngón tay qua mái tóc tôi."Ồ, không." Tôi đẩy anh nằm ngửa ra. Anh gập hai bàn tay đặt dưới đầu và nhìn lên tôi cười tươi hết mức. "Không một tẹo nào. Hơn nữa, giờ đến lượt em."Tôi tỉ mỉ ngắm nhìn anh mãnh liệt như ánh nhìn anh đã hào phóng ban cho tôi khi nãy. Lúc tôi nhích dần lên phần hông của anh, một mảng trắng có hình tam giác thu hút sự chú ý của tôi. Nó nằm dưới bề mặt làn da mịn màng, hoàn hảo. Cau mày, tôi nhìn lướt lên vòm ngực anh. Có những dấu vết kỳ lạ khác nữa, vài cái có hình như bông tuyết, những cái khác là các đường đan chéo nhau. Dù vậy không có vết nào nằm lộ trên da cả. Tất cả chúng đều nằm chìm dưới da."Cái gì đây, Matthew?" tôi chạm vào một bông tuyết lớn nằm dưới xương đòn bên trái."Nó chỉ là một vết sẹo thôi," anh nói, ngỏng cổ lên nhìn. "Đó là một vết được tạo ra bằng mũi kiếm. Cuộc chiến Trăm Năm[31], có lẽ thế? Anh không nhớ nữa."[31. Cuộc chiến Trăm Năm là cuộc chiến tranh giữa Anh và Pháp kéo dài từ năm 1337 đến năm 1453 nhằm giành giật lãnh thổ và ngôi vua Pháp. Hai phe chính tham gia vào cuộc chiến là hoàng tộc Valois (vua Pháp) và hoàng tộc Plantagenet (vua Anh).]Tôi trườn lên trên người anh để nhìn rõ hơn, áp sát làn da ấm áp vào người anh. Anh thốt lên một tiếng thở dài hạnh phúc."Một vết sẹo ư? Quay người lại nào."Anh rên lên khoan khoái khi hai bàn tay tôi xoa trên lưng anh."Ôi, Matthew." Tôi kinh hoàng. Có đến hàng tá, nếu không phải là hàng trăm vết sẹo. Tôi quỳ và kéo tấm chăn xuống tới tận chân anh. Chúng có cả trên hai chân nữa.Anh ngoảnh đầu qua vai. "Có gì không ổn à?" Vẻ mặt của tôi đã đủ là câu trả lời rồi, anh lật người và ngồi dậy. "Không có gì cả đâu, mon coeur. Chỉ là cơ thể ma cà rồng của anh thôi mà, nó mang nhiều thương tích.""Chúng quá nhiều." Một vết sẹo khác nằm trên bắp tay chỗ tiếp giáp với vai."Anh đã nói ma cà rồng rất khó bị giết mà. Dù vậy các sinh vật khác vẫn cố gắng làm điều đó.""Khi bị thương anh có đau không?""Anh vẫn cảm thấy được khoái cảm mà. Tại sao lại không đau chứ? Tất nhiên là có đau rồi. Nhưng chúng lành lại nhanh lắm.""Tại sao trước đây em không nhìn thấy?""Ánh sáng phải tốt và em phải nhìn thật kỹ mới thấy. Chúng làm em thấy không thoải mái à?" Matthew ngập ngừng hỏi."Những vết sẹo ư?" tôi lắc đầu. "Không, dĩ nhiên là không rồi. Em chỉ muốn săn lùng tất cả những kẻ đã gây ra những vết sẹo ấy cho anh."Giống như cuốn Ashmole 782, cơ thể của Matthew như một bản viết trên giấy da cừu, bề mặt ngang dọc sẹo tỏa ánh sáng mờ của nó kể lại câu chuyện đời anh. Tôi rùng mình trước ý nghĩ về những trận đánh Matthew từng chiến đấu, trong các cuộc chiến tranh công khai cũng như không công khai."Anh đã chiến đấu đủ rồi." Giọng tôi run lên vì giận dữ và xót xa. "Không được thêm nữa.""Hơi muộn mất rồi Diana. Anh là một chiến binh.""Không, không phải thế!" tôi kêu lên. "Anh là một nhà khoa học.""Anh là một chiến binh lâu hơn. Anh rất khó bị giết. Đây là bằng chứng." Anh ra dấu về cơ thể trắng muốt của mình. Như chứng cớ về sự bất diệt của anh, những vết sẹo mang lại sự an ủi một cách lạ lùng. "Hơn nữa, hầu hết các sinh vật làm anh bị thương đều đã chết từ lâu rồi. Em sẽ phải dẹp bỏ mong muốn đó sang một bên thôi.""Em sẽ thay thế nó bằng bất cứ thứ gì?" Tôi kéo tấm chăn trùm qua đầu giống một cái lều. Sau đó là sự im lặng hoàn toàn ngoại trừ tiếng thở gấp đôi lúc phát ra từ Matthew, tiếng lách tách củi cháy trong lò, và cuối cùng là tiếng kêu khoái lạc của anh. Tôi rúc mình vào dưới cánh tay anh, móc chân qua chân anh. Matthew nhìn xuống tôi, mắt nhắm mắt mở."Đây có phải là cái người ta đang dạy ở Oxford thời nay không thế?" anh hỏi."Đó là ma thuật đấy. Em sinh ra đã biết cách làm anh hạnh phúc mà." Tay tôi đặt lên tim anh, mừng rằng theo bản năng mình, tôi đã hiểu rõ ở đâu và làm cách nào để chạm vào anh, khi nào thì dịu dàng và khi nào thì thả lỏng không cần kiềm hãm."Nếu đó là ma thuật thì anh thậm chí càng vui mừng hơn được chia sẻ phần còn lại của cuộc đời mình với một cô phù thủy," anh nói, chứa chan vẻ hài lòng cũng như tôi."Phần còn lại của cuộc đời em, chứ không phải cuộc đời anh."Matthew im lặng một cách đáng ngờ, tôi chống tay nhỏm dậy để nhìn biểu hiện của anh. "Đêm nay anh lại cảm thấy mình 37 tuổi. Nhưng quan trọng hơn, anh tin rằng năm tới anh sẽ thấy mình bước sang tuổi 38.""Em không hiểu," tôi bối rối.Anh kéo tôi nằm xuống, để đầu tôi nép chặt dưới cằm anh. "Hơn 1000 năm qua, anh đã đứng bên ngoài thời gian, lặng nhìn ngày tháng trôi qua, năm này sang năm khác. Từ khi ở cùng em, anh mới nhận thấy thời gian đang biến chuyển. Lãng quên những thứ như thế thật quá dễ dàng đối với ma cà rồng. Đó là một trong những lý do Ysabeau bị ám ảnh quá mức với việc đọc báo - bà muốn nhắc nhở chính mình rằng luôn luôn có sự thay đổi, cho dù thời gian không làm bà thay đổi.""Anh chưa bao giờ cảm thấy thế trước đây ư?""Có vài lần, nhưng thoáng qua rất mau. Một hoặc hai lần trong chiến trận, khi anh sợ rằng mình sắp chết.""Vậy là vì nguy hiểm, không phải tình yêu." Một nỗi sợ lạnh giá lướt qua tôi khi câu chuyện đối mặt với vấn đề chiến tranh và chết chóc."Cuộc đời anh bây giờ đã có sự khởi đầu, phần thân và kết thúc. Mọi chuyện trước đây chỉ là lời tựa mở đầu. Giờ anh đã có em. Một ngày nào đó em sẽ ra đi và cuộc đời anh sẽ kết thúc.""Không cần phải thế," tôi ngập ngừng nói. "Em chỉ còn lại một vài thập kỷ nữa thôi - anh có thể tiếp tục mãi mãi." Một thế giới không có Matthew thật không thể tưởng tượng nổi."Chúng mình sẽ chờ xem," anh khẽ nói, vuốt ve bờ vai tôi.Đột nhiên sự an toàn của anh trở thành mối quan tâm tối thượng đối với tôi. "Anh sẽ cẩn thận chứ?""Trong bao nhiêu thế kỷ qua, chưa một ai từng thấy anh bất cẩn cả. Anh luôn luôn thận trọng. Đặc biệt là bây giờ, khi anh có nhiều thứ để sợ mất hơn.""Em thà tận hưởng khoảnh khắc này cùng anh – chỉ một đêm nay thôi – còn hơn hàng thế kỷ ở bên một ai khác," tôi thì thầm.Matthew ôm tôi vào sát gần hơn. Thư giãn và hoàn toàn thoải mái, tôi cuộn mình sát vào cơ thể anh, giờ đây đã trở nên vô cùng quen thuộc, để mái đầu tôi áp vào trái tim anh. Những ngón tay anh vuốt ve tóc tôi hết lần này đến lần khác, cứ thế cho tới khi tôi chìm vào giấc ngủ.Tôi bị đánh thức trước bình minh bởi một âm thanh kỳ lạ phát ra bên cạnh mình, nó giống như tiếng sỏi lăn tròn trong một cái ống bằng kim loại.Matthew đang ngủ - và ngáy nữa. Lúc này anh trông giống hình vẽ nổi của một hiệp sĩ trên hầm mộ đá hơn bao giờ hết. Chỉ còn thiếu một chú chó dưới chân và thanh gươm đeo bên hông của anh là đủ bộ.Tôi kéo chăn đắp lên người anh. Anh không động đậy. Tôi vuốt mái tóc đen nhánh của anh, anh vẫn tiếp tục thở sâu. Tôi hôn phớt lên miệng anh, vẫn không có phản ứng gì. Tôi mỉm cười trước chàng ma cà rồng đẹp đẽ của mình, đang ngủ say như chết. Vừa trườn ra khỏi chăn, tôi vừa cảm thấy mình là sinh vật may mắn nhất trên hành tinh này.Bên ngoài, những áng mây vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng ở đường chân trời chúng trông thật mỏng manh, để lộ những tia sáng yếu ớt màu đỏ phía sau nền trời xám. Ngày hôm nay trời có lẽ sẽ trong lắm, tôi thầm nghĩ, khẽ vươn người và nhìn lại phía dáng hình nằm nghiêng của Matthew. Phải vài giờ nữa anh mới tỉnh dậy. Ngược lại, tôi đang cảm thấy mình hiếu động và trẻ ra một cách kỳ lạ. Tôi nhanh chóng mặc đồ, muốn ra vườn và tận hưởng không gian riêng một lát.Khi tôi mặc xong quần áo, Matthew vẫn thiêm thiếp trong giấc ngủ bình yên hiếm hoi của mình. "Em sẽ quay lại trước cả khi anh biết cơ," tôi thì thầm và hôn anh.Không thấy bóng dáng Marthe hay Ysabeau đâu cả. Trong nhà bếp, tôi lấy một quả táo từ cái tô lớn đặt một bên để dành cho mấy chú ngựa và cắn một miếng. Vị táo tươi giòn tan trong miệng tôi.Tôi thơ thẩn đi vào vườn, bước dọc theo lối đi rải sỏi, uống vào mùi hương thảo mộc và hương thơm của những bông hồng trắng đang khoe sắc trong ánh sáng buổi sớm. Nếu không vì bộ quần áo thời hiện đại của tôi, thì khung cảnh này chẳng khác nào ở thế kỷ XVI. Những luống cây vuông vắn ngay hàng thẳng lối và hàng rào bằng gỗ liễu để ngăn lũ thỏ chạy vào – mặc dù chẳng nghi ngờ gì, những chủ nhân ma ca rồng của tòa lâu đài này còn là vật ngăn cản tốt hơn rất nhiều so với một hàng cành cây cong queo thưa thớt.Tôi cúi xuống đưa ngón tay lướt trên những bụi thảo mộc mọc dưới chân mình. Một trong số chúng có mặt trong món trà của Marthe, tôi nhận ra nó với vẻ hài lòng, vui sướng thấy kiến thức đã được vận dụng.Bất thình lình, một cơn gió mạnh tạt qua tôi, thổi tung mớ tóc quỷ quái lên. Tôi đưa tay vén tóc, vừa lúc một cánh tay quét qua nhấc tôi khỏi mặt đất.Hai tai lùng bùng, tôi bị đưa vút thẳng lên trời.Cảm giác ngứa ngáy râm ran trên da báo cho tôi một điều tôi đã biết.Khi tôi mở mắt ra, tôi sẽ trông thấy một phù thủy.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks Xem thông tin cá nhân Có bài mới 19.11.2015, 23:01
Hình đại diện của thành viên
Duy Niệm
V.I.P of CLB Tiểu Thuyết
V.I.P of CLB Tiểu ThuyếtNgày tham gia: 19.10.2014, 08:55
Bài viết: 2173
Được thanks: 3763 lần
Điểm: 14.06
Có bài mới Re: [Huyền bí - Giả tưởng] Mật Mã Phù Thủy - Deborah Harkness - Điểm: 1000:00
00:00
Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 28An toàn trở về lâu đài, chúng tôi ăn trong phòng của người quản gia trước một ngọn lửa sáng rực."Ysabeau đâu rồi ạ?" tôi hỏi Marthe khi bà mang đến cho tôi một tách trà mới."Ra ngoài rồi." Bà lão rút lui về căn bếp."Ra ngoài chỗ nào cơ?""Marthe," Matthew gọi. "Chúng ta sẽ cố gắng không giấu giếm Diana điều gì."Bà lão quay lại trừng mắt giận dữ. Tôi không thể biết được liệu nó nhắm vào anh, vào sự vắng mặt của mẹ anh hay là tôi. "Bà ấy vào làng để gặp vị linh mục. Cả trưởng làng nữa." Marthe ngừng lại, ngập ngừng và lại tiếp tục. "Rồi sau đó bà ấy sẽ dọn sạch sẽ.""Dọn sạch cái gì cơ?" tôi thắc mắc."Rừng. Các ngọn đồi. Các hang đá." Marthe dường như nghĩ lời giải thích này là đầy đủ, nhưng tôi nhìn Matthew để cầu cứu thêm thông tin."Marthe thỉnh thoảng vẫn nhầm lẫn giữa dọn sạch và phát quang." Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu vào bề mặt chiếc ly nặng nề của anh. Matthew đang thưởng thức một loại rượu mới chuyển đến, nhưng anh không uống nhiều như mọi khi. "Có vẻ như Maman đã đi ra ngoài để đảm bảo rằng không ma cà rồng nào ẩn nấp được xung quanh Sept-Tours.""Bà đang tìm kiếm một ai đó cụ thể à?""Domenico, dĩ nhiên là thế. Và một trong những ma cà rồng khác của Đại Hội Đồng, Gerbert. Hắn cũng đến từ Auvergne – từ vùng Aurillac. Bà sẽ ngó vào một vài chỗ ẩn nấp của hắn để chắc chắn là hắn không ở gần đây thôi.""Gerbert. Đến từ Aurillac ư? Có phải Gerbert xứ Aurillac, giáo hoàng thế kỷ thứ X vẫn nức tiếng là kẻ thông thái phát ngôn những lời sấm truyền không?""Anh vẫn cứ quên rằng em biết rõ về lịch sử nhiều như thế nào. Em thậm chí khiến ma cà rồng cũng phải xấu hổ đấy. Đúng, Gerbert đó đấy. Và," anh căn dặn, "anh sẽ rất vui nếu em tránh xa hắn ra. Nếu em gặp hắn, đừng khảo vấn hắn về chiêm tinh học hay y học của Ả Rập nhé. Hắn ta luôn háo hức học hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan tới phù thủy và phép thuật." Matthew nhìn tôi vẻ chiếm hữu."Ysabeau có biết hắn không?""Ồ, có chứ. Có thời bọn họ là kẻ cắp bà già đấy. Nếu hắn ở đâu đó gần đây, bà sẽ tìm ra hắn. Nhưng em không cần phải lo hắn sẽ đến lâu đài này," Matthew cam đoan với tôi. "Hắn biết hắn không được chào đón ở đây. Hãy ở trong các bức tường này trừ phi có một người trong gia đình mình đi cùng với em.""Đừng lo. Em sẽ không rời khỏi khu đất này đâu." Gerbert xứ Aurillac không phải là người tôi muốn tình cờ gặp một chút nào."Anh ngờ là bà đang cố gắng chuộc lỗi vì hành vi cư xử của mình." Giọng Matthew đều đều vô thưởng vô phạt, nhưng vẫn còn tức giận."Anh sẽ phải tha thứ cho bà," tôi lại nói. "Bà chỉ không muốn anh bị tổn thương thôi.""Anh không phải là trẻ con, Diana, và mẹ anh không cần bảo vệ anh trước chính vợ mình." Anh vẫn tiếp tục xoay xoay cái ly như thế. Từ "vợ" vang lên trong căn phòng tới một lúc lâu."Em có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?" cuối cùng tôi hỏi. "Chúng mình kết hôn khi nào thế?"Matthew ngước mắt lên. "Ngay lúc anh về nhà và nói rằng anh yêu em. Có thể nó không được công nhận trước tòa án, nhưng theo ma cà rồng thì chúng mình đã đám cưới rồi.""Không phải khi em nói em yêu anh, cũng không phải lúc anh nói anh yêu em trên điện thoại - mà nó chỉ xảy ra khi anh về nhà và nói trực tiếp với em ư?" Điều này yêu cầu sự chính xác đây. Tôi đang định mở một file mới trên máy tính của mình với tiêu đề "Những cụm từ nghe có nghĩa thế này với phù thủy nhưng lại có ý ám chỉ khác đối với ma cà rồng.""Ma cà rồng kết đôi theo cách sư tử hay sói thường làm," anh giải thích, nghe như một nhà khoa học nói trong một chương trình phim tài liệu. "Con cái chọn bạn tình, và khi con đực đồng ý, vậy là xong. Chúng sẽ kết đôi đến trọn đời, và phần còn lại của cộng đồng đều công nhận mối quan hệ đó.""A," tôi yếu ớt thốt lên. Chúng tôi đang trở lại với những con sói Na Uy."Dù vậy, anh chưa bao giờ thích cụm từ 'kết đôi' cả. Nó nghe thật thiếu nhân tính, như thể anh đang cố ghép tất hay giầy với nhau." Matthew đặt ly xuống và bắt chéo hai tay trên mặt bàn sứt sẹo. "Mặc dù em không phải là ma cà rồng, em có thấy phiền không khi anh nghĩ về em với tư cách là vợ của anh?"Một cơn lốc xoáy nhỏ quét qua bộ não khi tôi cố gắng tìm ra mối liên quan giữa tình yêu tôi dành cho Matthew với những thành viên chết chóc của vương quốc loài vật và một thể chế xã hội mà tôi chưa bao giờ đặc biệt say mê cả."Và khi hai ma cà rồng kết đôi rồi," tôi thắc mắc khi đã có thể kiểm soát được vấn đề, "thì con cái được kỳ vọng sẽ tuân lệnh con đực, giống như các con còn lại trong bầy hả?"Anh e là vậy đấy," anh đáp, mắt nhìn xuống hai bàn tay."Hừm." Tôi nheo mắt nhìn mái đầu đen cong cong của anh. "Em có được gì từ sự sắp đặt này nhỉ?""Tình yêu, sự tôn trọng, che chở và bảo vệ," anh nói, cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt tôi."Cái đó nghe thật kinh khủng, giống như một nghi lễ đám cưới thời trung cổ ấy.""Một ma cà rồng đã viết ra phần nghi thức đó đấy. Nhưng anh sẽ không bắt em hầu hạ anh đâu," Matthew vội vàng cam đoan, với vẻ mặt nghiêm túc. "Cái đó được thêm vào để làm con người vui vẻ thôi.""Chỉ vui vẻ đối với đàn ông thôi. Em không hình dung nổi cái phần thỏa thuận ấy có thể mang đến nụ cười trên gương mặt những người phụ nữ.""Có lẽ là không," anh nói, cố gượng cười. Trạng thái thần kinh khích động ấy lấy đi vẻ đẹp đẽ vượt trội ở anh, thay vào đó nó suy sụp thành một vẻ lo âu khắc khoải. Cái nhìn đăm đăm của anh lại trở về với hai bàn tay.Quá khứ không có Matthew dường như là một màu xám lạnh giá. Và tương lai cùng với anh hứa hẹn sẽ thú vị hơn nhiều. Cho dù thời kỳ tán tỉnh làm quen của chúng tôi ngắn ngủi thế nào, tôi vẫn cảm thấy chắc chắn về anh. Và, cứ theo như quy định hành xử của ma cà rồng, thì sẽ không thể đổi sự phục tùng lấy một thứ gì đó tiến bộ hơn, cho dù anh có gọi tôi là vợ hay không."Em cảm thấy mình nên lưu ý anh, chồng ạ, rằng nói đúng ra thì mẹ anh không phải đang bảo vệ anh khỏi vợ của anh đâu." Từ chồng và vợ nghe thật lạ lẫm khi được thốt ra từ miệng tôi. "Vì cho tới khi anh về nhà, theo luật lệ ở đây, em vẫn chưa phải vợ anh. Thay vào đó, em chỉ là một sinh vật mà anh bỏ lại, giống như một gói hành lý không có địa chỉ gửi đến thôi. Vì lẽ đó, em có thể thoát khỏi anh hết sức nhẹ nhàng."Một nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng anh. "Em nghĩ vậy à? Vậy thì anh cho rằng mình nên tôn trọng mong muốn của em và tha thứ cho bà." Anh cầm bàn tay tôi lên, áp môi mình vào các khớp ngón tay tôi. "Nhưng anh đã nói em là của anh mà. Anh ám chỉ điều ấy đấy.""Đây là lý do vì sao hôm qua Ysabeau buồn bã đến thế trước cảnh chúng mình hôn nhau ở sân trong." Điều đó lý giải cả cơn giận dữ và sự nhượng bộ đột ngột của bà. "Một khi anh đã ở cùng em, sẽ không thể quay lại được nữa.""Không thể đối với một ma cà rồng.""Cả với một phù thủy cũng vậy."Matthew nhìn xuống cái bát tô rỗng của tôi. Tôi đã ngấu nghiến ba phần thịt hầm, trong khi khăng khăng rằng mình không đói."Em ăn xong rồi chứ?" anh hỏi."Vâng," tôi lầm bầm đáp, hơi bực mình vì bị nắm thóp.Vẫn còn sớm, nhưng tôi đã bắt đầu ngáp dài mấy cái. Marthe đang lau chùi một cái bàn gỗ rộng mênh mông bằng một thứ nước thơm pha từ nước sôi, muối và chanh. Chúng tôi nói lời chúc ngủ ngon."Ysabeau sẽ quay về sớm thôi," Matthew bảo bà lão."Bà ấy sẽ ở ngoài cả đêm," Marthe ủ ê đáp, nhìn lên từ chỗ máy quả chanh. "Tôi sẽ ở đây chờ bà ấy.""Cứ làm như bác muốn, Marthe." Anh nắm chặt vai bà lão một lúc.Lên tới phòng làm việc của anh, tôi thả người vào chiếc sofa với cuốn giải phẫu học của Vesalius - tôi đã quá mệt mỏi vì phải tập trung vào cuốn Aurora Consurgens, trong khi Matthew trả lời email. Tôi để ý thấy cái ngăn kéo ẩn mình trong chiếc bàn của anh vẫn đóng kín chắc chắn và thở phào nhẹ nhõm."Em sẽ đi tắm," một giờ sau tôi nói, đứng dậy duỗi những cơ bắp căng cứng của mình để chuẩn bị leo tiếp một nhịp cầu thang nữa. Tôi cần chút thời gian ở một mình để suy nghĩ thấu suốt về những vấn đề liên quan tới chuyện tôi vừa trở thành vợ của Matthew. Chỉ ý nghĩ về hôn nhân thôi đã đủ làm tôi choáng ngợp rồi. Khi nằm trong vòng sở hữu của một chàng ma cà rồng, lại cộng thêm sự ngờ nghệch của bản thân trước những gì đang diễn ra, thì có lẽ đây là khoảng thời gian lý tưởng để tôi suy ngẫm đôi chút."Anh sẽ lên ngay thôi," Matthew nói, thoáng ngước nhìn lên từ chỗ quầng sáng màn hình máy tính.Tôi nhúng mình vào bồn tắm nóng ấm cùng với tiếng rên khoan khoái. Marthe đã lên và dùng thứ phép thuật của riêng bà với những ngọn nến và lửa trong lò sưởi. Căn phòng cho cảm giác dễ chịu hơn, nếu không muốn nói chính xác là ấm áp. Tôi vẩn vơ điểm lại một ngày hoàn thành dự định với vẻ mãn nguyện. Nắm quyền chủ động vẫn hay hơn là để các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra.Tôi còn đang ngâm mình trong bồn, mái tóc xổ ra thành một thác màu vàng óng, thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Matthew đẩy cửa, mở vào mà chẳng đợi tôi trả lời. Đang ngồi, tôi vội vàng hụt người trở lại nước.Anh lấy một cái khăn tắm và mở nó căng ra giống một cánh buồm no gió. Mắt anh màu khói xám. "Lên giường thôi," anh nói, giọng cộc lốc.Tôi ngồi im trong nước đến mấy nhịp tim đập, cố gắng dò đọc trên nét mặt anh. Matthew kiên nhẫn đứng đó suốt khoảng thời gian tôi thăm dò kiểm tra, cái khăn tắm vẫn căng rộng. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy, nước chảy thành dòng ào qua cơ thể trần trụi của tôi. Đồng tử trong mắt Matthew đột ngột giãn ra, thân mình anh vẫn giữ yên như thế. Rồi anh lùi lại để tôi bước ra khỏi bồn tắm trước khi được anh quấn chiếc khăn quanh người.Giữ chặt cái khăn trước ngực, tôi vẫn không rời mắt khỏi anh. Khi thấy anh vẫn không chớp mắt, tôi thả rơi cái khăn, ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu lấp lánh lên làn da tôi ẩm ướt. Ánh mắt anh nấn ná lướt dọc cơ thể tôi; bước tiến chậm rãi, lành lạnh của nó truyền đi cơn rùng mình đề phòng chạy dọc theo sống lưng tôi. Không nói một lời, anh kéo tôi về phía mình, môi anh di chuyển lướt qua cổ và hai bờ vai tôi. Matthew hít thở mùi hương của tôi, những ngón tay dài mát lạnh nâng mái tóc tôi gạt ra sau. Tôi thở gấp khi ngón tay cái của anh áp lên động mạch nơi cổ họng mình."Chúa ơi, em thật đẹp," anh thì thầm, "và quá sống động."Anh lại bắt đầu hôn. Tôi kéo chiếc áo phông của anh lên, những ngón tay ấm áp lần tìm làn da mềm mịn mát lạnh của anh. Matthew rùng mình. Nó giống hệt phản ứng khi tôi lần đầu tiếp xúc với hơi lạnh nơi anh. Tôi cười trước đôi môi đang bận rộn của Matthew, anh ngừng lại, vẻ dò hỏi trên nét mặt."Cảm giác thật tuyệt phải không, khi sự lạnh giá của anh và hơi ấm của em gặp nhau ấy?"Matthew cười, tiếng cười sâu lắng và mắt anh phảng phất màu của khói. Được tôi trợ giúp, chiếc áo phông bị kéo ngược lên luồn qua hai vai anh. Tôi định gập nó lại gọn gàng thì anh giằng lấy, vo tròn và ném vào góc phòng."Để sau," Matthew nôn nóng nói, đôi bàn tay anh lại lướt đi khắp người tôi. Mở rộng thêm bề mặt tiếp xúc của da thịt với da thịt, lần đầu tiên, sự ấm áp và lạnh giá thật sự đối mặt với nhau.Đến lượt tôi bật cười, hài lòng thấy cơ thể cả hai hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo. Tôi lần tìm tới sống lưng Matthew và để các ngón tay mình ve vuốt tấm lưng ấy cho tới khi chúng cuốn anh chìm đắm vào một cuộc chinh phục chiếm đoạt bằng đôi môi lướt từ hõm cổ xuống đến hai nụ hoa tôi.Đầu gối tôi mềm nhũn khiến tôi phải bám chặt vào thắt lưng anh để níu đỡ. Thật không công bằng. Tay tôi di chuyển ra phía trước chiếc quần ngủ mềm mại anh mặc để tháo dây buộc của nó. Matthew ngừng hôn cho tôi đủ thời gian đưa mắt kiếm tìm. Vẫn không rời ánh nhìn đắm đuối ấy, tôi nới lỏng cạp quần qua hông anh và để nó rơi xuống sàn."Thế đó," tôi thì thầm. "Giờ chúng mình như nhau rồi.""Chưa hẳn thế đâu," Matthew nói, bước ra khỏi đống vải.Tôi gần như thở hổn hển nhưng phút chót đã kịp cắn môi ngăn âm thanh ấy lại. Tuy nhiên, mắt tôi vẫn mở tròn kinh ngạc trước hình dáng anh. Những phần cơ thể của anh trước đây tôi chưa chìn thấy giờ hiển hiện ở đó, hoàn hảo như vẫn luôn thế. Ngắm nhìn Matthew, khỏa thân và sáng bóng, cũng giống như đang được mục kích một tác phẩm điêu khắc kinh điển vừa sống dậy.Không một lời, anh nắm tay tôi dẫn vào giường. Đứng bên những bức màn, bất ngờ anh giật mạnh khăn phủ và chăn sang một bên rồi nâng tôi đặt lên tấm đệm. Matthew trèo vào giường sau tôi. Khi đã cùng tôi ở dưới những lớp chăn, anh nằm ở phía của mình, đầu đặt trên bàn tay. Giống tư thế cuối cùng của anh khi kết thúc buổi tập yoga, ở đây lại là một dáng vẻ khác gợi tôi nhớ đến tư thế của các chàng hiệp sĩ thời Trung Cổ trong những ngôi nhà thờ nước Anh xưa cũ.Tôi kéo chăn lên tới cằm, ý thức được rằng các phần của cơ thể mình còn lâu mới đạt đến sự hoàn hảo như anh."Có gì không ổn thể?" Anh cau mày."Em hơi bồn chồn một chút thôi mà.""Về cái gì cơ?""Em chưa bao giờ quan hệ với một ma ca rồng cả."Matthew trông có vẻ thật sự sốc. "Và cả đêm nay em cũng sẽ không có chuyện đó đâu."Quên cả cái chăn, tôi chống hai khuỷu tay nhỏm dậy. "Anh vào chỗ em tắm, nhìn em bước ra khỏi đó trần truồng và ướt sũng, để em cởi đồ của anh, và rồi bảo em là chúng mình sẽ không làm tình đêm nay ư?""Anh vẫn luôn nói với em là chúng mình không có lý do gì phải vội vàng cả. Các sinh vật hiện đại thường hay vội vã trong chuyện này," Matthew thì thầm, kéo tấm chăn rơi xuống tới eo tôi. "Cứ gọi anh là cổ hủ lạc hậu nếu em muốn, nhưng anh muốn tận hưởng mọi khoảnh khắc của thời kỳ chúng mình tìm hiểu nhau."Tôi cố nắm mép chăn kéo lên che người, nhưng phản xạ của anh còn nhanh hơn. Anh dịch dần cái chăn xuống thấp hơn ra khỏi tầm tay của tôi, ánh mắt tinh quái, thích thú."Thời gian tìm hiểu nhau ư?" Tôi phẫn nộ la lên. "Anh đã mang cho em hoa và rượu. Giờ anh là chồng của em, hay là anh chỉ nói vậy thôi?" Tôi phủi tấm chăn rơi khỏi người anh. Mạch lại đập rộng lên trước thân hình của anh."Với tư cách một sử gia, em hẳn phải biết rằng những đám cưới trong thực tế cuộc sống không tuyệt vời ngay lập tức đâu." Ánh mắt anh tập trung nán lại nơi hông và đùi tôi, khiến chúng lạnh run rồi nóng ấm lên, một khoái cảm trọn vẹn. "Những năm tháng tìm hiểu nhau là cần thiết trong một vài trường hợp.""Hầu hết những cuộc tìm hiểu đó đều dẫn tới đổ máu và nước mắt." Tôi hơi nhấn mạnh vào từ đó. Matthew cười tươi và vuốt ve bầu ngực tôi bằng những ngón tay nhẹ như lông vũ cho tới khi hơi thở gấp gáp của tôi khiến anh bật lên tiếng rên thỏa mãn."Anh hứa sẽ không hút máu, nếu em hứa sẽ không than khóc."Những lời anh nói còn dễ làm ngơ hơn là những ngón tay anh. "Hoàng Tử Arthur và Catherine xứ Aragon!" tôi nói vẻ đắc thắng, hài lòng với khả năng nhớ về các kiến thức sử học của mình trong hoàn cảnh làm người ta xao lãng thế này. "Anh biết họ sao.""Anh không biết Arthur. Anh ở Florence. Nhưng Catherine thì có biết. Cô ấy cũng dũng cảm gần như em. Nói đến chuyện quá khứ," Matthew lướt mu bàn tay dọc theo cánh tay tôi, "thì nhà sử học có phẩm cách đàng hoàng này biết những gì về tục lệ ngủ chung mà không quan hệ nào?"Tôi quay người nằm nghiêng, từ từ miết đầu ngón tay dọc theo quai hàm anh. "Em chẳng lạ gì tục lệ ấy cả. Nhưng anh không phải người Amish cũng chẳng phải người Anh. Có phải anh nói với em rằng - giống như lời thề ước trong hôn lễ - việc đưa hai người lên giường để nói chuyện cả đêm chứ không quan hệ là do ma cà rồng tưởng tượng ra không?""Các sinh vật hiện đại ngày nay không chỉ hấp tấp vội vã, mà bọn họ còn quá chú trọng vào hành vi giao hợp. Đó là nhận thức quá bệnh hoạn và thiển cận. Chuyện ân ái đáng lẽ nên bắt đầu từ việc làm quen, nghĩa là hiểu rõ về cơ thể của người kia cũng như cơ thể của chính mình.""Trả lời câu hỏi của em đi," tôi khăng khăng, không thể nghĩ ngợi rõ ràng vì bây giờ anh đang hôn lên vai tôi. "Có phải ma cà rồng phát minh ra tục ngủ chung giường mà không quan hệ trong thời gian tìm hiểu nhau không?""Không," anh dịu dàng đáp, ánh mắt lấp lánh khi tôi đưa ngón tay miết quanh cằm anh. Anh cắn nhẹ vào ngón tay tôi. Như đã hứa, anh không hút máu. "Ngày xửa ngày xưa, tất cả chúng ta đều làm thế. Người Hà Lan và rồi người Anh đã sáng chế ra hàng loạt các loại ván để đặt giữa các cặp vợ chồng sắp kết hôn. Phần còn lại làm theo phương thức lạc hậu - chúng ta chỉ trùm chăn, nhốt mình vào trong một căn phòng khi trời vừa nhập nhoạng, và chỉ thò mặt ra ngoài khi bình minh lên.""Nghe khiếp quá," tôi nghiêm nghị nói. Ánh mắt anh lảng vảng xuôi xuống cánh tay tôi rồi lướt ngang qua chỗ căng phồng trên bụng. Tôi cố vặn người đi, nhưng bàn tay còn lại của anh đã nắm chặt lấy hông và giữ tôi nằm yên. "Matthew!" tôi phản đối."Như anh nhớ," anh nói tiếp mà chẳng thèm nghe tôi nói gì, "thì đó là cách thức rất dễ chịu để trải qua một đêm đông dài đằng đẵng. Chỗ khó khăn chính là phải tỏ ra thật ngây thơ vô tội vào ngày hôm sau cơ."Mấy ngón tay anh đang đùa nghịch trên bụng tôi, làm tim tôi thót lên trong lồng ngực. Tôi liếc sang thân hình anh với vẻ thích thú, để lựa chọn mục tiêu kế tiếp. Miệng tôi áp lên xương quai xanh trong khi tay kia trườn xuống phần bụng phẳng phiu của anh."Em chắc chắn ngủ vẫn là một phần nghi thức," tôi nói sau khi anh thấy cần thiết phải tóm lấy tay tôi và giữ nó cách xa một lúc. Phần hông giờ đã được tự do, tôi ép sát cả chiều dài thân mình vào người anh. Cơ thể anh lập tức phản ứng và măt tôi tỏ vẻ đắc ý trước phản ứng đó. "Không ai có thể trò chuyện cả đêm.""À, nhưng ma cà rồng không cần ngủ," anh nhắc nhở ngay trước khi nhích người lùi lại và cúi đầu định hôn vào dưới ngực tôi.Tôi giữ lấy đầu anh nâng lên. "Chỉ có anh là ma cà rồng ở trên giường này thôi. Có phải đây là cách anh tưởng tượng sẽ làm cho em thức suốt đêm không hả?""Anh đã tưởng tượng hơi khác một chút kể từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy em cơ." Mắt Matthew ánh lên vẻ đen tối khi anh cúi đầu thấp xuống. Tôi ưỡn cong người lên để gặp môi anh. Anh dịu dàng nhưng kiên quyết xoay người lại, tóm chặt cả hai cổ tay tôi bằng bàn tay phải và ấn chúng xuống gối. Anh lắc đầu. "Không gấp gáp, nhớ không?"Tôi đã quen với kiểu tình dục giải tỏa về mặt thể xác, không trì hoãn vô ích hoặc dính líu đến những rắc rối tình cảm không cần thiết. Là một vận động viên có rất nhiều thời gian ở bên các động viên khác, tôi đã quen với cơ thể của mình cùng những nhu cầu của nó, và thường xuyên có ai đó quanh quẩn ở bên để giúp tôi đáp ứng nhu cầu ấy. Tôi chưa bao giờ dễ dãi với tình dục hay việc lựa chọn đối tượng của mình, nhưng hầu hết những người đàn ông đến với tôi đều là những người cùng chia sẻ quan điểm thẳng thắn của tôi, bằng lòng tận hưởng vài cuộc chạm trán cuồng nhiệt rồi trở lại là những người bạn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Matthew cho tôi thấy rõ rằng những ngày đêm như thế đã kết thúc rồi. Với anh, sẽ không có chuyện tình dục thẳng thắn, và cởi mở nữa - mà tôi thì chẳng biết kiểu nào khác. Tôi có lẽ cũng là một trinh nữ đấy. Những tình cảm sâu kín của tôi đối với anh đang càng lúc càng liên kết chặt chẽ hơn với mỗi phản ứng của cơ thể, và những ngón tay cùng bờ môi anh lại thắt chặt chúng với nhau tạo thành những gút thắt phức tạp làm tôi khổ sở."Chúng mình có tất cả thời gian cần thiết mà," anh vừa nói vừa mơn man mặt dưới hai cánh tay tôi, đan dệt tình yêu và cơn thèm muốn thể xác của tôi lại với nhau cho tới khi cơ thể tôi căng cứng lại.Matthew nhích tới quan sát tôi bằng vẻ say mê tột cùng của một nhà vẽ bản đồ khi phát hiện ra mình đang ở trên một vùng sông hồ thuộc về một thế giới mới. Tôi cố gắng theo kịp anh, mong muốn được khám phá cơ thể anh trong lúc anh đang khám phá thân thể mình, nhưng anh vẫn ép chặt hai cổ tay tôi trên gối. Khi tôi bắt đầu phàn nàn với vẻ tha thiết về nỗi bất công trong tình huống này, thì anh lại tìm ra phương thức hiệu quả khác để bắt tôi im lặng. Những ngón tay mát lạnh của anh ép sâu vào giữa hai chân tôi, chạm vào từng milimet nơi còn chưa được thám hiểm trên cơ thể tôi."Matthew," tôi thở gấp, "em không nghĩ đây là kiểu qua đêm mà không có tình dục đâu nhé.""Đây là ở Pháp mà," anh đắc ý đáp, ánh ranh mãnh lóe lên trong mắt. Anh giải phóng hai cổ tay của tôi, và làm tôi bị thuyết phục một cách chính đáng rằng bây giờ chẳng thể cố gắng để vặn người trốn đi đâu được nữa. Tôi ôm lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay mình. Chúng tôi hôn nhau, thật dài và say đắm, trong khi hai chân tôi vẫn mở rộng như trang bìa của một cuốn sách. Những ngón tay Matthew mơn trớn, trêu ngươi và khiêu vũ ở đó cho tới khi cơn khoái cảm mãnh liệt khiến tôi run bần bật.Anh giữ lấy tôi cho tới khi cơn chấn động lui dần và trái tim tôi trở về nhịp điệu bình thường của nó. Cuối cùng, khi tôi đã tập trung đủ sức lực để nhìn anh, trông anh mang cái vẻ tự mãn y hệt một con mèo."Giờ thì nhà sử học nghĩ sao về chuyện qua đêm mà không quan hệ nào?" anh hỏi."Nó kém lành mạnh hơn nhiều so với được mô tả trong các tác phẩm văn chương chân chính," tôi nói, ngón tay chạm vào bờ môi anh. "Và nếu đây là những gì mà người Amish làm vào buổi tối, thì chẳng có gì phải thắc mắc về việc họ không cần đến vô tuyến truyền hình."Matthew nín cười, vẻ thỏa mãn không rời khỏi nét mặt anh. "Giờ em buồn ngủ chưa?" anh hỏi, luồn những ngón tay qua mái tóc tôi."Ồ, không." Tôi đẩy anh nằm ngửa ra. Anh gập hai bàn tay đặt dưới đầu và nhìn lên tôi cười tươi hết mức. "Không một tẹo nào. Hơn nữa, giờ đến lượt em."Tôi tỉ mỉ ngắm nhìn anh mãnh liệt như ánh nhìn anh đã hào phóng ban cho tôi khi nãy. Lúc tôi nhích dần lên phần hông của anh, một mảng trắng có hình tam giác thu hút sự chú ý của tôi. Nó nằm dưới bề mặt làn da mịn màng, hoàn hảo. Cau mày, tôi nhìn lướt lên vòm ngực anh. Có những dấu vết kỳ lạ khác nữa, vài cái có hình như bông tuyết, những cái khác là các đường đan chéo nhau. Dù vậy không có vết nào nằm lộ trên da cả. Tất cả chúng đều nằm chìm dưới da."Cái gì đây, Matthew?" tôi chạm vào một bông tuyết lớn nằm dưới xương đòn bên trái."Nó chỉ là một vết sẹo thôi," anh nói, ngỏng cổ lên nhìn. "Đó là một vết được tạo ra bằng mũi kiếm. Cuộc chiến Trăm Năm[31], có lẽ thế? Anh không nhớ nữa."[31. Cuộc chiến Trăm Năm là cuộc chiến tranh giữa Anh và Pháp kéo dài từ năm 1337 đến năm 1453 nhằm giành giật lãnh thổ và ngôi vua Pháp. Hai phe chính tham gia vào cuộc chiến là hoàng tộc Valois (vua Pháp) và hoàng tộc Plantagenet (vua Anh).]Tôi trườn lên trên người anh để nhìn rõ hơn, áp sát làn da ấm áp vào người anh. Anh thốt lên một tiếng thở dài hạnh phúc."Một vết sẹo ư? Quay người lại nào."Anh rên lên khoan khoái khi hai bàn tay tôi xoa trên lưng anh."Ôi, Matthew." Tôi kinh hoàng. Có đến hàng tá, nếu không phải là hàng trăm vết sẹo. Tôi quỳ và kéo tấm chăn xuống tới tận chân anh. Chúng có cả trên hai chân nữa.Anh ngoảnh đầu qua vai. "Có gì không ổn à?" Vẻ mặt của tôi đã đủ là câu trả lời rồi, anh lật người và ngồi dậy. "Không có gì cả đâu, mon coeur. Chỉ là cơ thể ma cà rồng của anh thôi mà, nó mang nhiều thương tích.""Chúng quá nhiều." Một vết sẹo khác nằm trên bắp tay chỗ tiếp giáp với vai."Anh đã nói ma cà rồng rất khó bị giết mà. Dù vậy các sinh vật khác vẫn cố gắng làm điều đó.""Khi bị thương anh có đau không?""Anh vẫn cảm thấy được khoái cảm mà. Tại sao lại không đau chứ? Tất nhiên là có đau rồi. Nhưng chúng lành lại nhanh lắm.""Tại sao trước đây em không nhìn thấy?""Ánh sáng phải tốt và em phải nhìn thật kỹ mới thấy. Chúng làm em thấy không thoải mái à?" Matthew ngập ngừng hỏi."Những vết sẹo ư?" tôi lắc đầu. "Không, dĩ nhiên là không rồi. Em chỉ muốn săn lùng tất cả những kẻ đã gây ra những vết sẹo ấy cho anh."Giống như cuốn Ashmole 782, cơ thể của Matthew như một bản viết trên giấy da cừu, bề mặt ngang dọc sẹo tỏa ánh sáng mờ của nó kể lại câu chuyện đời anh. Tôi rùng mình trước ý nghĩ về những trận đánh Matthew từng chiến đấu, trong các cuộc chiến tranh công khai cũng như không công khai."Anh đã chiến đấu đủ rồi." Giọng tôi run lên vì giận dữ và xót xa. "Không được thêm nữa.""Hơi muộn mất rồi Diana. Anh là một chiến binh.""Không, không phải thế!" tôi kêu lên. "Anh là một nhà khoa học.""Anh là một chiến binh lâu hơn. Anh rất khó bị giết. Đây là bằng chứng." Anh ra dấu về cơ thể trắng muốt của mình. Như chứng cớ về sự bất diệt của anh, những vết sẹo mang lại sự an ủi một cách lạ lùng. "Hơn nữa, hầu hết các sinh vật làm anh bị thương đều đã chết từ lâu rồi. Em sẽ phải dẹp bỏ mong muốn đó sang một bên thôi.""Em sẽ thay thế nó bằng bất cứ thứ gì?" Tôi kéo tấm chăn trùm qua đầu giống một cái lều. Sau đó là sự im lặng hoàn toàn ngoại trừ tiếng thở gấp đôi lúc phát ra từ Matthew, tiếng lách tách củi cháy trong lò, và cuối cùng là tiếng kêu khoái lạc của anh. Tôi rúc mình vào dưới cánh tay anh, móc chân qua chân anh. Matthew nhìn xuống tôi, mắt nhắm mắt mở."Đây có phải là cái người ta đang dạy ở Oxford thời nay không thế?" anh hỏi."Đó là ma thuật đấy. Em sinh ra đã biết cách làm anh hạnh phúc mà." Tay tôi đặt lên tim anh, mừng rằng theo bản năng mình, tôi đã hiểu rõ ở đâu và làm cách nào để chạm vào anh, khi nào thì dịu dàng và khi nào thì thả lỏng không cần kiềm hãm."Nếu đó là ma thuật thì anh thậm chí càng vui mừng hơn được chia sẻ phần còn lại của cuộc đời mình với một cô phù thủy," anh nói, chứa chan vẻ hài lòng cũng như tôi."Phần còn lại của cuộc đời em, chứ không phải cuộc đời anh."Matthew im lặng một cách đáng ngờ, tôi chống tay nhỏm dậy để nhìn biểu hiện của anh. "Đêm nay anh lại cảm thấy mình 37 tuổi. Nhưng quan trọng hơn, anh tin rằng năm tới anh sẽ thấy mình bước sang tuổi 38.""Em không hiểu," tôi bối rối.Anh kéo tôi nằm xuống, để đầu tôi nép chặt dưới cằm anh. "Hơn 1000 năm qua, anh đã đứng bên ngoài thời gian, lặng nhìn ngày tháng trôi qua, năm này sang năm khác. Từ khi ở cùng em, anh mới nhận thấy thời gian đang biến chuyển. Lãng quên những thứ như thế thật quá dễ dàng đối với ma cà rồng. Đó là một trong những lý do Ysabeau bị ám ảnh quá mức với việc đọc báo - bà muốn nhắc nhở chính mình rằng luôn luôn có sự thay đổi, cho dù thời gian không làm bà thay đổi.""Anh chưa bao giờ cảm thấy thế trước đây ư?""Có vài lần, nhưng thoáng qua rất mau. Một hoặc hai lần trong chiến trận, khi anh sợ rằng mình sắp chết.""Vậy là vì nguy hiểm, không phải tình yêu." Một nỗi sợ lạnh giá lướt qua tôi khi câu chuyện đối mặt với vấn đề chiến tranh và chết chóc."Cuộc đời anh bây giờ đã có sự khởi đầu, phần thân và kết thúc. Mọi chuyện trước đây chỉ là lời tựa mở đầu. Giờ anh đã có em. Một ngày nào đó em sẽ ra đi và cuộc đời anh sẽ kết thúc.""Không cần phải thế," tôi ngập ngừng nói. "Em chỉ còn lại một vài thập kỷ nữa thôi - anh có thể tiếp tục mãi mãi." Một thế giới không có Matthew thật không thể tưởng tượng nổi."Chúng mình sẽ chờ xem," anh khẽ nói, vuốt ve bờ vai tôi.Đột nhiên sự an toàn của anh trở thành mối quan tâm tối thượng đối với tôi. "Anh sẽ cẩn thận chứ?""Trong bao nhiêu thế kỷ qua, chưa một ai từng thấy anh bất cẩn cả. Anh luôn luôn thận trọng. Đặc biệt là bây giờ, khi anh có nhiều thứ để sợ mất hơn.""Em thà tận hưởng khoảnh khắc này cùng anh – chỉ một đêm nay thôi – còn hơn hàng thế kỷ ở bên một ai khác," tôi thì thầm.Matthew ôm tôi vào sát gần hơn. Thư giãn và hoàn toàn thoải mái, tôi cuộn mình sát vào cơ thể anh, giờ đây đã trở nên vô cùng quen thuộc, để mái đầu tôi áp vào trái tim anh. Những ngón tay anh vuốt ve tóc tôi hết lần này đến lần khác, cứ thế cho tới khi tôi chìm vào giấc ngủ.Tôi bị đánh thức trước bình minh bởi một âm thanh kỳ lạ phát ra bên cạnh mình, nó giống như tiếng sỏi lăn tròn trong một cái ống bằng kim loại.Matthew đang ngủ - và ngáy nữa. Lúc này anh trông giống hình vẽ nổi của một hiệp sĩ trên hầm mộ đá hơn bao giờ hết. Chỉ còn thiếu một chú chó dưới chân và thanh gươm đeo bên hông của anh là đủ bộ.Tôi kéo chăn đắp lên người anh. Anh không động đậy. Tôi vuốt mái tóc đen nhánh của anh, anh vẫn tiếp tục thở sâu. Tôi hôn phớt lên miệng anh, vẫn không có phản ứng gì. Tôi mỉm cười trước chàng ma cà rồng đẹp đẽ của mình, đang ngủ say như chết. Vừa trườn ra khỏi chăn, tôi vừa cảm thấy mình là sinh vật may mắn nhất trên hành tinh này.Bên ngoài, những áng mây vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng ở đường chân trời chúng trông thật mỏng manh, để lộ những tia sáng yếu ớt màu đỏ phía sau nền trời xám. Ngày hôm nay trời có lẽ sẽ trong lắm, tôi thầm nghĩ, khẽ vươn người và nhìn lại phía dáng hình nằm nghiêng của Matthew. Phải vài giờ nữa anh mới tỉnh dậy. Ngược lại, tôi đang cảm thấy mình hiếu động và trẻ ra một cách kỳ lạ. Tôi nhanh chóng mặc đồ, muốn ra vườn và tận hưởng không gian riêng một lát.Khi tôi mặc xong quần áo, Matthew vẫn thiêm thiếp trong giấc ngủ bình yên hiếm hoi của mình. "Em sẽ quay lại trước cả khi anh biết cơ," tôi thì thầm và hôn anh.Không thấy bóng dáng Marthe hay Ysabeau đâu cả. Trong nhà bếp, tôi lấy một quả táo từ cái tô lớn đặt một bên để dành cho mấy chú ngựa và cắn một miếng. Vị táo tươi giòn tan trong miệng tôi.Tôi thơ thẩn đi vào vườn, bước dọc theo lối đi rải sỏi, uống vào mùi hương thảo mộc và hương thơm của những bông hồng trắng đang khoe sắc trong ánh sáng buổi sớm. Nếu không vì bộ quần áo thời hiện đại của tôi, thì khung cảnh này chẳng khác nào ở thế kỷ XVI. Những luống cây vuông vắn ngay hàng thẳng lối và hàng rào bằng gỗ liễu để ngăn lũ thỏ chạy vào – mặc dù chẳng nghi ngờ gì, những chủ nhân ma ca rồng của tòa lâu đài này còn là vật ngăn cản tốt hơn rất nhiều so với một hàng cành cây cong queo thưa thớt.Tôi cúi xuống đưa ngón tay lướt trên những bụi thảo mộc mọc dưới chân mình. Một trong số chúng có mặt trong món trà của Marthe, tôi nhận ra nó với vẻ hài lòng, vui sướng thấy kiến thức đã được vận dụng.Bất thình lình, một cơn gió mạnh tạt qua tôi, thổi tung mớ tóc quỷ quái lên. Tôi đưa tay vén tóc, vừa lúc một cánh tay quét qua nhấc tôi khỏi mặt đất.Hai tai lùng bùng, tôi bị đưa vút thẳng lên trời.Cảm giác ngứa ngáy râm ran trên da báo cho tôi một điều tôi đã biết.Khi tôi mở mắt ra, tôi sẽ trông thấy một phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com