TruyenHHH.com

Mat Am Duong

-" Khốn kiếp!!! Thằng chó Điền Chính Quốc, tại sao mày không chết quách đi thế hả!!!! " Như Hoa ra sức mà hét toáng lên, gân xanh nổi đầy trên trán, tay bấu chặt lấy chân váy mà run rẩy.

Liếc nhìn con rối hình người nộm có khắc tên " Điền Chính Quốc "được để trên bàn, cô ta nhếch mép cười tà mị. Không nhanh không chậm mà tiến đến nhặt lấy nó, đưa bàn tay thon dài xoa lấy cái hình nộm chỉ to bằng lòng bàn tay, mắt cong lên, hình như cô ả này lại đang tính làm chuyện gì tàn nhẫn lắm đây!

-" Chính Quốc, mày đã cướp người đàn ông của tao, còn không ngần ngại làm tao xấu mặt trước cả tá người. Tao hận mày, hận mày đến tận xương tuỷ, hận mày vì dám phá tan tành kế hoạch mà tao đã vạch ra, hận mày vì khiến cho Thái Hanh thẳng tay giáng cho tao một cái tát, anh ấy đó giờ chưa bao giờ dám làm vậy với tao, cũng chính vì tại mày nên tất thảy sự việc đều do này!!!!!!! " dùng cái móng tay dài một phát chọt thật sâu vào gương mặt của con rối khiến đống rơm trở nên bầy nhầy, lòi lõm, vẻ khoái chí lại một lần nữa hiện lên trên khoé miệng đã cười đến tận mang tai.

-" Điền Chính Quốc, để xem xem lần này số mày lớn tới đâu mà thoát được cửa ải này " nói rồi không tiếc rẻ gì vứt mạnh con người nộm xuống mặt đất, dùng đế giày mà đạp nát nó đến thương.

[...]

Ở bên đây, cả cơ thể Chính Quốc phải chịu đựng cơn đau thấu tim gan, đau nhức thi nhau liên hồi kéo đến, cứ ngỡ cái thân xác này được rơi tự do xuống nền đất bằng phẳng rồi vỡ vụn ra, rồi lại phải chịu đựng những cú đau ở vùng bụng và vùng cổ, khuôn mặt như bị ai đó bóp nát, xé toạc. Cậu quằn quại, các dây thần kinh gần như muốn đứt ra, cả cơ thể đồng loạt co giật mãnh liệt.

Thái Hanh vừa đi mua thuốc cho Chính Quốc, từ ngoài nghe thấy tiếng rên hừ hừ của cậu, anh nhanh chóng chạy vào.

Trước mặt anh là cơ thể đã ba ngày liền không ăn lấy miếng cơm, ốm tong ốm teo, nhìn chả khác gì một bộ xương bộc da. Da mặt cậu xanh lè, tái méc, các dây gân xanh lè đã nổi rõ ra ngoài các vùng da và rõ nhất là ở hai cánh tay gầy gò, chân cậu thì quẫy đạp khiến cái chăn ấm rớt xuống nền đất lạnh, đôi mắt trắng giả đã dần dần hiện lên, môi nhỏ tím tái, sùi cả bọt mép.

Thái Hanh biết chuyện chẳng lành, liền nhanh chóng kêu đám gia nhân gọi thầy lang đến. Lão Kim và các bà lớn nghe thấy tiếng la hét của Thái Hanh, ai nấy đều xất bất xang bang thi nhau nhanh chóng đi đến phòng Thái Hanh.

-" Có chuyện gì mà bây hét toáng lên thế hả? " ông hội đồng chống gậy gỗ bước đến.

-" Em ấy...bị sùi bọt mép " anh từ tốn trả lời, lại nhìn sang cơ thể đang quằn quại trên giường.

Thái Hanh nhíu mày, đảo mắt tìm kiếm bóng hình của Như Hoa. Anh rõ biết là mọi chuyện đều do chính cô ả sắp đặt, đến cả việc cậu gặp phải tình trạng khó lòng sống sót này cũng một tay cô ả nhúng vào, nhưng lại chọn cách im lặng, không nói. Vì chính là nể mặt cô ả, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng nếu lần này Chính Quốc mà có chuyện gì bất trắc...chính tay anh sẽ là người xử lấy cô "em gái" này.

Mọi người nghe Thái Hanh nói, mặt ai cũng tái méc, nháo nhào cả lên mà bàn tán. Bà cả nghe anh nói cũng nhanh chóng tiến vào bên trong để xem rõ tình hình, đi sau là bà hai, bà ba lẫn bà tư từ nãy giờ vẫn nhíu mày hậm hực.

Mấy bà lớn nhìn tình trạng của Chính Quốc liền lắc đầu ngao ngán, nhìn cậu sống dở chết dở, một mình một cõi chịu đựng cả tá những cơn đau về thể xác, họ chỉ im lặng, nhìn nhau rồi tự trong lòng ai cũng có đáp án.

Ở thời điểm hiện tại, ai nhìn Chính Quốc mà không nghĩ đến chữ 'chết' kia chứ. Nhìn cậu cứ vùng vẫy, con ngươi trắng giả cứ mở to ra hết cỡ, nhìn thẳng lên trần nhà. Nói không sợ là nói dối...sợ nhưng vẫn thương cho cậu, về nhà họ Kim chưa quá một tuần đã gặp cái tình trạng nửa sống nửa chết, ai nhìn mà không thương cho được!

Trong lúc thầy lang vẫn miệt mài bắt mạch, xem tình trạng của cậu thế nào thì Thái Hanh lại đem bộ mặt muốn giết người đi đến phòng của Như Hoa.

Anh gõ cửa, gõ đến mức cửa muốn lủng mà chẳng thấy ai ra, tức giận càng thêm tức giận, anh một phát đạp cửa bước vào.

Vừa bước vào bên trong, cái mùi tanh tưởi và cái lạnh toát cả người bay xộc vào cơ thể khiến anh rung lên, đưa đôi mắt nhìn quanh căn phòng, toàn là bùa ngãi và mấy cái hình nộm gớm ghiếc được rãi đầy dưới sàn nhà.

Thái Hanh nhíu mày, vội nhanh chóng bước đến cái bàn có chứa đầy đồ tế lễ và xung quanh là mấy tờ giấy màu vàng có ghi những chữ tàu khó hiểu.

Anh liếc nhìn sang con hình nộm bằng rơm có khắc tên " Điền Chính Quốc ", mặt lưng phía sau của con nộm được dán một loại bùa màu vàng có loại ấn kí màu đỏ khó hiểu. Anh biết cái thứ đó là thứ sẽ giết chết Chính Quốc bất cứ lúc nào, liền nhanh tay lấy ngay cái bùa màu vàng, vò đến nát rồi quăng vào một xó, cái tấm gỗ khắc tên cậu được đính giữa ngực con rối cũng bị anh nhanh chóng tháo bỏ. Một cái chớp mắt, cái bàn gỗ bị anh lật tung, những tờ bùa chú bị anh dùng quẹt lửa đốt đến cháy rụi, không còn lấy nổi một tờ.

-" Mẹ kiếp, đúng là chán sống mới dám động vào người của Kim Thái Hanh này." anh dùng tông giọng lạnh lẽo mà thì thầm, mắt lộ rõ cả tia tức giận dữ, dần dần đáy mắt trở nên đục ngầu, những suy tính trong đôi con ngươi bỗng đột nhiên biến mất, thay vào đó là nụ cười ranh ma thoát ẩn thoát hiện, đôi mày giãn ra, ánh mắt tà mị dần dần hiện lên.

(...)

Lúc nãy khi Như Hoa định đốt lấy con rối khắc tên cậu thì được bà tư gọi sang hỏi thăm, cô đành để nó trên bàn mà nhanh chóng đi ra.

Khi đã xong xuôi trở về, nhìn cửa phòng mở toang hoác, cô như ngầm hiểu ra được chuyện gì đang diễn ra liền ngay lập tức chạy nhanh vào trong phòng.

Đống hỗn độn và đồ lễ tế vương vãi nằm đầy dưới nền đất, tro tàn của đống bùa chú bay phất phớt dưới cơn gió nhẹ và cái nắng đầu trưa chiếu vào. Cô ả khuỵ gối xuống, mặt cắt không còn giọt máu, mắt mở to ra nhìn đống bụi mù mịt dưới sàn nhà.

Cô biết là ai đã làm ra mọi chuyện, biết chứ, biết rất rõ là đằng khác...

Thái Hanh, tại sao chứ?

Sống ngần ấy năm trong ngôi nhà họ Kim, người trong kẻ ngoài cô đều nắm thóp cả tính cách lẫn suy nghĩ, chỉ ngoại trừ Thái Hanh...cô vẫn không tài nào hiểu nổi. Tính cách của anh cứ như một ván bài úp mở, khiến cô ngay từ lần chơi đầu đã biết ngay...chả có chiến thắng nào dành cho mình, rõ biết là thua nhưng vẫn cứ cứng đầu lao vào.

Lần này anh ra tay là nhằm cảnh cáo, cô biết chứ, biết hết những điều anh làm, nhưng cô có dùng cả đời để hiểu được những toan tính của anh hay không thì chỉ có thời gian trả lời...hoặc có thể là mãi mãi cũng là không.

-" Thái Hanh...tại sao? "

(...)

Ở bên phía Chính Quốc, thầy lang bắt mạch bảo không sao, tầm vài hôm sẽ tỉnh, còn kê cả một số loại thuốc đưa cho đám gia nhân. Xong xuôi bà cả liền rối rít cảm tạ, luôn miệng nói cảm ơn, còn bồi cho ông thêm mấy đồng.

Mấy bà bên ngoài nhìn vào phòng Chính Quốc, tay khoanh lại tặc lưỡi.

-" Nhìn là biết bị yểm rồi " bà ba phất phất cánh quạt trên tay, mắt nhướng lấy nhìn thân ảnh Chính Quốc trên giường.

-" Có lẽ được gỡ bùa nên sắc mặt vẫn hồng hào chán " ba hai nghe được thì bồi thêm cho vài câu.

-" Ai mà làm ra cái chuyện ác nhân thất đức vậy cà, làm cái loại mà trời đất không chứng thì thật là..." bà ba liếc nhìn lấy bà tư, lấp lửng phát ra những câu từ đâm chọt.

Nhưng bà tư từ đầu đến cuối đều lựa chọn im thin thít, vì ngầm hiểu ra câu nói của bà ba, cũng chẳng nói gì mà quay mặt bỏ đi.

Cả ba người họ ai chắc cũng hiểu, từ nãy giờ ai ai cũng có mặt đông đủ để xem xem Chính Quốc ra làm sao, chỉ có mỗi con út Như Hoa là ru rú trong phòng. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đoán được kẻ nào lại gấp tâm hãm hại Chính Quốc.

Thật đúng là...

__________________________________

còn vài tiếngg nữa là sinh nhậttt của bée jungkookieee rồiii óoo huhu🥺

#bún

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com