TruyenHHH.com

Mat Am Duong

Tôi mắt nhắm mắt mở đứng đối diện nhìn cửa gỗ đang thấp thoáng đầy ánh đèn vàng chiếu sáng ở sau cánh cửa, thứ đèn vàng ánh lên dưới màn đêm tối mịch mù, khiến không gian phòng tôi theo đó mà được rọi vào chút gì đó là ánh đèn mờ huyền ảo.

Tôi mơ màng thắc mắc, cớ vì sao mà đã tối khuya thế này, lại mở ra lễ cưới hỏi kia chứ? Lễ cưới ở độ tối khuya sao? Thứ khiến tôi thắc mắc hơn cả...lão Kim lấy vợ? Chuyện này sao tôi vẫn chưa biết? Mà sao lại lấy vợ vào độ tối khuya mịch mù, thường khi tổ chức lễ cưới sẽ ở độ giờ Thìn giờ Tỵ, việc tổ chức vào đúng canh ba thì thật khiến người ta có chút rùng mình.

Tiếng mưa lất phất, lấm tấm rơi khiến tai tôi lùng bùng, đoán chắc trời mưa không quá lớn, nhưng đủ khiến người khác ướt cả người, lòng tôi theo đó dâng lên một cổ khó hiểu.

-" Cha Kim? Tại sao lại thành thân vào giờ này cơ chứ? " tôi thắc mắc, lại nhíu mày khó hiểu.

Tôi nhịp chân, đắn đo xem có nên đi ra phụ giúp hay không, lại nhìn sang Thái Hanh vẫn nằm ngủ li bì, tôi thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Sau cánh cửa gỗ to, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên...toàn là màu đỏ.

Kiệu hoa, mâm đồ ăn, bàn tiệc, chén dĩa, lồng đèn, đến cả người trong kẻ ngoài đều khoác trên người...tất cả là màu đỏ...máu. Thứ khiến tôi rùng mình nhất chính là khoảng khắc tôi chẳng thấy khách khứa đâu chỉ toàn đám gia nhân vẫn tất bật chạy đôn chạy đáo bưng bê dọn dẹp. Chỉ tầm vài cái chớp mắt, mọi chuyện đều như hoàn thành xong xui, chúng nó vì thế liền túm tụm bưng bê mâm đồ lễ, cùng theo đó là sắp thành hàng mà đi một vòng xung quanh sân vườn, đi lên cả bật thềm, ngang cả phòng tôi.

Đám gia nhân đi ngang qua phòng tôi, đi ngang qua cơ thể vẫn đứng trân nhìn họ, nhưng họ như chẳng để ý, hoặc có vẻ...họ xem tôi không tồn tại. Họ nhẹ nhàng cầm trên tay khây đồ được đậy bằng tấm vải nhun đỏ mềm mại, được thêu thùa rất chi tiết bằng chỉ vàng chỉ xanh, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát với ngôn ngữ đầy xa lạ. Ở phía dưới thềm nhà, tầm mười đến mười mấy tên gia nhân chỉ mặc trên người mỗi cái quần đỏ rộng bo ống cổ chân, trên tay cầm lấy là loại chè đậu đen và cây đèn nến đang cháy lửa, chúng nó đi xung quanh một vòng, lại ngâm nga một bài hát tương tự như đám người phía trên đây.

Tôi thắc mắc, chưa kịp với tay hỏi thì bỗng...đèn nến tắt ngủm. Trong bóng tối đen như mực, hiện hữu ba cái lồng đèn chớp nháy liên tục, mưa cứ thế phất phới rơi xuống, thấp thoáng là cái kiệu to lớn màu đỏ đang di chuyển trên không trung, chẳng thấy một bóng người nào khiêng kiệu. Nó lượn vòng, lại nhẹ nhàng di chuyển, đi thẳng đến chỗ tôi đang đứng.

Tim tôi bất chợt đập mạnh, cả cơ thể dường như đông cứng, trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là...đóng cửa lại, thạt chặt...chạy ngay...đừng ở đây một khắc nào nữa!

Nhưng rõ ràng...là không thể, tôi không thể nhấc chân đi được, cũng chẳng thể di chuyển, càng không thể với tay đóng sầm cửa lại. Nhìn vật thể cứ lượn vòng, lại di chuyển tiến đến gần chỗ tôi, tôi chỉ biết nuốt nước bọt.

Nó di chuyển chậm chạp, từ từ tiến đến chỗ tôi, nhưng...thứ đó dừng hẳn trước cái thềm ba, trước căn phòng tôi.

Tôi tiếp tục nuốt nước bọt, nhíu mày xem xét. Bất chợt, một làn gió nhẹ nhàng lướt qua làm cái màn mỏng màu đỏ được che ở chính giữa kiệu bay phất phới, để lộ bên trong là một người phụ nữ, dáng ngồi thẳng thóp, tay ôm chặt lấy đứa trẻ đang khóc oe oe trong lòng, cô ấy còn mặc trên người một bộ áo dài trắng được thêu họa tiết con rồng, thấp thoáng là cái màn mỏng màu đỏ được đội trên đầu, che hết cả phần mặt cô ta.

Tôi thắc mắc, đâm đâm nhìn vào cái màn đỏ đang bay lượn phất phới dưới cơn gió nhẹ, lất phất là những giọt mưa dính đầy trên nấp kiệu.

Bỗng bất chợt...thứ đang ngồi trong kiệu bỗng di chuyển, nó trực tiếp bay thẳng đến, áp sát, đối diện mặt tôi. Tôi bỗng giật mình vì hành động nhanh như tia chớp của cô ta, thứ hình ảnh gớm ghiếc đập thẳng vào mắt tôi.

Đôi con ngươi giãn nở, đôi mắt to tròn mở ra to hơn, lộ ra là dây gân máu đỏ hổm, tôi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Cái khuôn mặt kinh tởm của cô ta...ghê quá
...ghê chết đi được!

Tóc cô ta rất dài, phủ kính đi một phần dung nhan đầy quái dị, nhưng đáng tiếc...cái mái tóc bết nhầy nhụa in hằn trên gương mặt, với khoảng cách rất gần càng khiến tôi có thể thấy rõ gương mặt đầy vẻ chết chóc cùng theo đó là tiếng gào khóc ai oán của đứa trẻ còn non nớt.

Một người phụ nữ với làn da tái nhợt, xanh xao, đôi con người không có tròng trắng, chỉ có tròng đen bao phủ khắp cả con mắt, đôi đồng tử như chứa hàng ngàn vị tinh tú lấp lánh ở trong đôi con mắt quái dị kia, cái miệng...cái miệng cô ta...một bên mép bị xé toạc đến tận mang tai, khuôn mặt dị dạng như bị cháy đốt khiến nó sần sùi quái dị.

-" Mày...sợ à? " cô ta trợn con mắt không có lòng trắng nhìn tôi, đưa cái mặt gớm ghiếc kề sát vào mặt tôi, ý muốn tôi nhìn cho thật rõ.

Hỏi dô diên, nhìn cái thứ kinh tởm trước mặt có đầu thai cũng chưa hết sợ. Ghê chết đi được!!

-" Cô...cô... " vai tôi run run, giọng lệch đi vì hoảng sợ.

-" Tóc tao đẹp không? " đôi bàn tay sần sùi với cái móng đen dài cầm lấy một bên tóc chĩa thẳng vào mặt tôi.

Tôi lúc này có chút hoảng với hành động của cô ta, nhìn lấy mớ tóc bết nhầy đầy sâu bọ vướng đầy trong mớ tóc rối, tôi rãi đầu trả lời.

-" Hơi bết " tôi thành thật nói.

Cô ta nghe xong, mắt trợn lên hết cỡ, điên tiết chạy ra cái giếng, nhún cả đầu xuống giếng nước.

-" Khùng hay gì, bảo hơi bết cái đi nhúng đầu xuống giếng? " rõ là lần đầu tiên thấy ma quỷ khờ khạo như cô ta, tôi nhíu mày, nhìn lấy cái hành động cô ta đang làm cho đến khi cô ta lại lần nữa bay đến gần tôi.

Thấy cô ta bay đến, tóc đã ướt đến chèm nhẹp, mặt lộ rõ tia buồn tủi, hỏi lại.

-" Tóc tao...đẹp không? "

Tôi mím môi, gạt đầu.

Giờ bảo với mẻ đầu bết chắc mẻ lại nhún cả cái não xuống giếng nước chứ đùa.

-" Nó bảo...tóc tao đẹp...nó bảo...nó sẽ giết tao...bằng mái tóc dài tao thích...hahaha...nó làm thật mày ơi...nó giết tao...giết cả đứa con còn chưa hình thành hình dạng...nó khiến tao ngợp thở...rồi nó đè tao xuống dưới giếng...giết chết tao bằng cái giếng sâu cạn nước...khiến tao chết...nó lấy cả dầu...châm lửa...thiêu đốt tao...nó...nó ác quá...nó gạch mặt tao....gạch...aaaaaaaaa " cô ta vừa kể vừa rơi nước mắt, bỗng lại hét lên, xong lại đưa bàn tay vò nát cả mái tóc ướt.

-" Nó yểm tao...nó muốn tao không thể đầu thay...mày...cứu tao....mày cứ tao đi...tao xin mày...gỡ lấy lá bùa...gỡ lấy lá bùa được dán trên nắp giếng...nước tỏi...giếng...mày không gỡ...sẽ không thấy được xác tao...mày phải gỡ...cứu tao...cứu lấy con tao...nó còn nhỏ...tội...tội nó lắm mày ơi...aaaaaaaaaaa " cô ta giẫy đành đạch, lại la hét khiến tôi điếc tay, lập lại mấy câu từ có chút vô nghĩa.

Tôi thở nhẹ, không dám nhìn vào mặt cô ta, né tránh.

-" Cô...tên gì? "

-" Dạ Lan...là Dạ Lan...em gái của chị Dạ Hương " cô ta gấp gáp trả lời.

-" Cô...bao nhiêu tuổi? "

-" Aaaaa, mày lắm lời rồi đó, tao 25 tuổi " cô ta hét lên, đôi lông mày...à không, không có lông mày, cô ta khẽ nhíu lại khó chịu.

-" Làm gì dữ dậyy? Từ từ " tôi liếc lại nhìn cô ta " Thế...thế ai giết cô? Nói đi? Tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô ".

Cô ta bỗng giật mình, mắt to trợn ra.

-" Bà..bà...ta...bà ta...đáng sợ lắm...bà...bà...ta..Th...Th...Th... " chưa kịp nói ra tên của người đã giết hại cô ta, chỉ thấp thoáng mấy con chữ đầu thì bỗng nhiên...cô ta tan biến...biến mất...để lại là một mảnh giấy ướt nhẹp, bị nhòe đi, không thấy rõ, chỉ thấy một con số.

"1" là 1 sao?

Tôi nhíu chặt mày, khó hiểu. Đưa tầm mắt nhìn lại khu vườn trước mặt...chẳng thấy gì cả...chẳng còn mưa lất phất rơi...càng không có...cái kiệu đỏ...và đám người ở cùng khung cảnh màu đỏ tươi.

_______________________________________

kekekek chap mớii đã trở lại rồiiii đâyyy huheoooooo ☺️ mong cách tui viết sẽ khiến mọi người dễ hiểu kdjfkekdjc

chap này có mấy cái hơi gớm nên tui có lồng vào mấy cái vui vui một tí cho moii người đỡ sợ, nhớ là chap này đừng đọc vào buổi tối nha, hok là ngủ ngon lắmmm đóoo

hoi chúc các tình yêu đọc triện zuii zerrrrr

#bún

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com