Mashle Lancedot Fall In Love
Lance phải lòng Dot vào một buổi chiều đầy nắngĐó là hoàng hôn đầu tiên sau trận chiến sinh tử với Innocent Zero. Một buổi chiều bình yên đúng nghĩa sau chuỗi ngày dài sống trong sự lo lắng và mệt mỏi vì phải tập luyện quá nhiều.Lance và Dot bước cùng nhau về ký túc xá sau một ngày đi xõa cùng bạn bè. Đó là hôm hiếm hoi mà cả hai cùng im lặng sóng bước bên nhau, thả hồn nhìn vào khung cảnh hoàng hôn bình yên trước mắtKhông cãi vã, không chỉ trỏ, phá phách, hay trêu đùa đối phươngChỉ đơn giản là chậm rãi bước cùng bên nhau trong sự yên ắng dễ chịu Thành phố đã dần khôi phục lại sau cuộc chiến khốc liệt kia. Nhờ vào phép thuật mà việc sửa chữa lại các căn nhà đổ nát cũng không phải điều gì đó quá khó, chỉ vài ba cái phất đũa là những mảnh đổ nát sẽ biến mất, một vài câu niệm chú là gạch đá sẽ tự động nối kết với nhau tạo nên hình thù. Thành phố dường như đã quay lại dáng vẻ vốn có mà nó đã từng, cứ như thể cuộc chiến sinh tử ngày hôm qua đã trôi đi rất lâu rồi vậy. Những nỗi sợ hãi, những tiếng khóc than đều như bốc hơi khỏi khuôn mặt của mọi người chỉ sau một đêm, thay vào đó là những tiếng cười đùa vui vẻ của mấy đứa con nít, là những câu chuyện phiếm của người lớn về cuộc sống mới bình đẳng do một tay kẻ vô năng nào đó xây dựng Mọi thứ, bình yên đến lạ...Dường như chẳng có dấu vết gì còn đọng lại ngoại trừ ký ức và những vết thương chưa kịp lành của những người đã trực tiếp tham gia vào trận chiến ấyMọi thứ đều được đổi mới, một cuộc sống mới, một trang sử mới, một thời đại hòa bình mới, Và cả những thay đổi mới trong những mối quan hệ nữa...- Này LanceDot gọi, lần hiếm hoi mà cậu mở lời nói chuyện với anh mà không phải qua những câu chí chóe thông thường. - Mày có thích mọi thứ bình yên như thế này không?Một câu hỏi đầy bất ngờ và người nhận được câu hỏi kia cũng bất ngờ không kém. Lance nhìn vào người con trai vẫn đang quay lưng bước tiếp đằng trước mình. Dáng vẻ và hành động cứ như thể cậu ta chẳng quan tâm lắm đến việc có nhận được câu trả lời từ anh hay không. Nhưng Lance thừa biết, dù cậu ta có cố gắng hành động bố láo và hờ hững đến đâu thì cũng không thể phủ nhận rằng cậu vẫn đang chờ anh trả lời câu hỏi đột ngột đầy bất ngờ kia. Bằng chứng là Dot đã bước chậm lại sau khi thốt ra câu hỏi ấyNhư để chờ đợi một câu trả lời từ người đằng sauVà Lance nhận ra điều đó. Không chỉ có hành động của Dot, anh còn biết và hoàn toàn nhận thức được những thay đổi dù là nhỏ nhặt nhất giữa anh và cậu. Sau những buổi tập luyện khắc nghiệt cùng Orter, đặc biệt là trận chiến với Epidem hôm qua, dường như đã có gì đó thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người Khắng khít hơn một chút, hiểu nhau hơn một chútVà dường như, hảo cảm cũng tăng thêm một bậc- Ừ, cóLance trả lời Dot một câu cụt lủn. Anh nhìn khung cảnh trước mắt, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một khoảng trời, tia nắng vàng cuối ngày chiếu xuống dòng sông làm nó lung linh thứ sắc màu huyền ảo. Lance bình thường không để ý đến mấy thứ này lắm đâu, nhưng sau khi trải qua trận chiến kia, sau khoảng khắc đứng trước ranh giới sinh tử kia, dường như anh đã biết trân trọng hơn những thứ giản đơn trong cuộc sống như thế nàyNgười ta bảo 'mất đi thì mới biết tiếc' quả thật không sai, nhưng may mắn là mọi thứ ít ra đều đã khôi phục lại được như cũ, nếu không thì Lance chẳng biết bản thân mình sẽ tiếc nuối những khoảng khắc bình yên mà anh đã vô tình bỏ lỡ trước đây đến mức nào Những tiếng cười đùa, những buổi dạo chơi cùng bạn bè, khung cảnh bình yên ngả màu nắng chiều sau những tiết học,... Rất nhiều, rất nhiều điều mà Lance biết bản thân mình sẽ vô cùng tiếc nuối nếu để vụt mất sau trận chiến kia- Thật may vì mọi thứ đã ổnThật may vì chiến thắng đã ngả mũ trước họ, thật may vì bao nhiêu nỗ lực cố gắng của mọi người đều đã được đền đáp - Tao cũng muốn mọi thứ sẽ luôn như thế này...Dot dừng lại, lầm bầm, như thể đang tự nói với chính mình. Cậu không muốn trải qua thêm bất cứ đêm nào như hôm qua nữaNhững ký ức, những nỗi sợ hãi kia tuy đã dần tan biến nhưng nó vẫn hằn sâu trong trí nhớ của con người về một đêm dài đằng đẵng tưởng chừng như mãi mãiDot không biết rõ mọi người xung quanh cậu như thế nào. Cậu không biết mọi người xung quanh nghĩ gì về trận chiến hôm qua. Sợ hãi? Lo lắng? Hay nhẹ nhõm vì mọi thứ đã qua?Dot không biếtNhưng cậu có thể chắc chắn rằng, cậu sẽ không thể ngày một ngày hai quên được mọi thứ. Vị tanh của máu, mùi nồng của bùn đất, cái nóng trong từng thớ thịt khi bản thân cậu bị dòng cảm xúc hỗn tạp nhấn chìm Và lúc vị mặn của nước mắt chảy dọc gò má khi tên chết dẫm nào đó mà cậu ghét lấy thân mình ra đỡ đòn cho cậuHình ảnh ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí của cậuDot còn nhớ lúc ấy bản thân mình hoang mang đến mức nào. Sự tức giận lẫn sợ hãi dường như cứ va vào nhau rồi bùng lên thành sức mạnh. Tuy bây giờ, Dot không nhớ rõ làm cách nào mình hạ được Epidem nhưng cậu có thể chắc chắn được rằng mình sẽ không bao giờ quên việc bản thân đã sợ hãi như thế nào khi tưởng rằng bóng hình trước mặt mình sẽ thật sự biến mấtBuồn cười thật nhỉ? Bình thường cứ mở mồm ra là Dot lại rủa mấy kẻ đẹp mã như Lance cút hết xuống địa ngục đi. Vậy mà khi tận mắt chứng kiến người ta đứng trước ranh giới sinh tử, cậu lại là người sợ hãi và lo lắng đến cùng cực - Thật may vì mày còn sốngThật may vì mọi thứ đã quaThật may vì cuối cùng mọi thứ đều ổnNếu không thì Dot chẳng biết bây giờ bản thân cậu sẽ có cảm xúc như thế nào nữa. Lance thấy Dot xoay người, đối mặt với anh. Ánh vàng cam nơi mặt trời dần lặn nhuộm đỏ cả khung trời sau lưng cậu, ôm cả bóng hình nhỏ nhắn ấy vào lòng.- Thật may vì chúng ta vẫn còn sốngDot cười. Nụ cười nhẹ nhõm hiếm thấyTrong khoảng khắc, lòng Lance bỗng bừng lên tia cảm xúc xa lạ, từ từ nhấn chìm anh trong cảm giác ấm áp khó tảMàu xanh nơi đáy mắt ngập trong sắc cam của trời, phảng phất lại bóng hình nhỏ nhắn trong ánh chiều tà dần khuất bóng nơi phương xaLance bỗng cảm thấy hoàng hôn thật lộng lẫy, dù mặt trời đã dần khuất bóng nhưng màu nắng vẫn rực rỡ đến lạ. Sắc vàng cam của những tia nắng mỏng manh cuối ngày cứ như thể đang cháy lên, chẳng đủ nóng để làm bỏng nhưng vẫn đủ truyền cho người ta cảm giác ấm áp Có lẽ, trước mắt Lance bây giờ là khung cảnh đẹp nhất mà anh từng được nhìn thấy Nơi ấy có nắng, hoàng hôn và một bóng hình rực rỡ màu lửaVà nụ cười ấy,Là mồi lửa làm bừng lên cả khoảng trời trong nắngVà cũng nụ cười ấy, Là tia nắng ấm khiến màu trời trong mắt anh rung rinh,Đổ gục trước sự ấm áp mà con người ấy truyền đi dù chỉ trong vô tìnhVà điều đó làm Lance tự hỏi, liệu ông trời có ưu ái quá không?Khi gom tất cả nắng gói gọn trong một bóng hình rồi để chúng tỏa sáng chỉ qua một nụ cười đơn giản?Lance tự hỏi liệu ông trời có nghĩ đến việc dáng hình của nắng ấy đủ khả năng để có thể làm cả bầu trời cao ngạo trên cao ngã gục, nguyện cúi mình trước sự rực rỡ ấy hay chăng?Nụ cười ấy không chỉ rực rỡ, nó còn thắp lên trong lòng Lance những tia cảm xúc xa lạNắng gieo vào trời sự ấm áp, nhóm nhen tia lửa bùng cháy giữa khoảng trời một đóa hoa. Màu hoa rực lửa trong ánh chiều tà, cháy bỏng như cảm xúc mãnh liệt mà Lance dành cho người mang nụ cười của nắngChỉ trong một khoảnh khắc, Dot đã làm Lance, làm cả sắc trời cháy lên một tình yêu tha thiết trước vẻ đẹp rực rỡ của nắng vàngÀ, có lẽ không phải chỉ là nắng, cũng chẳng đơn thuần chỉ là nụ cười, có lẽ thứ mà anh phải lòng nó lớn hơn một chútNói cho đúng thì đó là một bóng hình, là thứ khiến cho mọi vật xung quanh bừng sáng khi nụ cười ấy được gói trọn trong nắng, gửi đến tận phương trời bao laVà khi tự mình đắm chìm trong khoảnh khắc ấy, Lance đã nhận raMình phải lòng người ta mất rồi.Dù tia nắng kia chỉ gieo vào trời một tia ấm áp, nhưng tình cảm của anh dành cho tia nắng ấy đã sớm đượm mùi lửaMột thứ tình cảm cháy bỏng và rực rỡ Lance thương Dot. Thương mọi thứ của cậuTừ nụ cười, dáng hình, cho đến cả màu hổ phách trong đôi ngươi kia nữaMọi thứ đều khiến cho màu xanh nơi đáy mắt kia chú ý, và nó cũng chẳng màng đến chuyện nếu phải hạ mình xuống để ở bên cạnh người nó thương đâuÀ mà nó thật ra cũng chẳng phải hạ mình xuống, bởi vì người nó thương vốn đã luôn ở bên cạnh nó rồi. Vì cậu ấy là nắng còn nó là trờiHai thứ đó chẳng phải đã luôn song hành cùng nhau hay sao?Dù có đối lập, dù cho hai bên luôn trái ngược nhau nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng vốn từ đầu cả hai đã luôn đồng hành cùng nhau Nó và em đã luôn đồng hành cùng nhau trong vô thứcCũng như nắng luôn xuất hiện mỗi lần trời trongNhưng em ơi,Nắng là bạn của mây trờiCòn em là bạn đời của tôi......Ngày đăng tải: 11/7/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com