TruyenHHH.com

Marver Binh Yen Khi Ben Em

     ''Vera! Làm tốt lắm.''

     ''Cũng may là còn có Vera. Nếu không thì trận này thua chắc rồi.''

     ''Cảm ơn chị, Vera!''

   Một câu Vera, hai câu Vera, đến ba câu cũng đều là gọi cái tên Vera kia.

   Thế nhưng Martha ơi! Chị vốn dĩ chẳng phải là Vera, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành một Vera Nair ''chân chính'' đâu em ơi.

.

   Nàng hương sư một bên mỉm cười ôn nhu ngắm nhìn nữ điều phối đang hăng hái trò chuyện cùng mọi người. Một bên lại âm thầm nuốt ngược tâm tư vào trong tim.

   Không một ai có thể biết được những nỗi u buồn mà nàng hương sư Vera Nair vẫn luôn mang theo bên mình mỗi ngày. Không một ai...

   Ngay cả khi những người đồng đội kia có tôn vinh cô lên thật nhiều và nói những lời ca ngợi thật hay về cái tên Vera đó, thì cô cũng chưa từng có lần nào thật sự cảm thấy hạnh phúc với những lời tán dương mà bọn họ dành cho cô.

   Bởi vì thực chất cô đâu phải là Vera-

.

     -Vera! Muộn vậy rồi mà chị vẫn chưa đi ngủ sao?

   Nữ điều phối dịu dàng ôm quanh eo người yêu, đầu cô nàng khẽ gục xuống bờ vai nọ, tham lam hít lấy hương nước hoa quen thuộc như một liều thuốc phiện không thể cai.

   Mà Vera dường như cũng chẳng còn lạ lẫm gì đối với một loạt những hành động nũng nịu vừa rồi của Martha, cô chỉ khẽ ''ừm'' một tiếng, sau đó lại tiếp tục im lặng ngắm nhìn ánh trăng nhạt nhoà trên bầu trời đêm u tối.

     -Vera! Em có chuyện này muốn hỏi chị.

   Nữ điều phối một lần nữa quyết định mở lời để phá tan bầu không khí im lặng đến ngột ngạt giữa cả hai. Khẽ xoay người thiếu nữ đang thẫn thờ ngắm nhìn trăng quay lại đối mặt với mình.

   Bốn mắt nhìn nhau, Vera dường như cũng đã định thần lại, nhàn nhạt đáp lời cô.

     -Em hỏi đi.

     -Vera... à không! Chloe Nair! Chị đã bao giờ cảm thấy thật sự hạnh phúc khi ở bên em chưa?

   Run rẩy.

   Cảm xúc của Vera vốn đang rất bình ổn lại đột nhiên muốn vỡ oà trong sự xúc động tột cùng. Khiến cho đôi lam ngọc trong veo chỉ trong phút chốc đã bị đong đầy bởi hơi nước mặn chát, nhạt nhoà như ánh trăng ở trên kia.

     ''Chloe Nair!''

   Người mà cô yêu vừa mới gọi tên thật của cô. Là cái tên tưởng rằng đã bị bỏ rơi vào quên lãng và sẽ chẳng còn một ai có thể biết đến nó, bởi lẽ chính chủ nhân của nó cũng đã từng muốn xoá mờ nó đi khỏi cái thế giới giả tạo này...

   Nhưng không.

   Ngày hôm nay, ngay tại lúc này, dưới ánh trăng xinh đẹp cùng màn đêm lạnh lẽo, em ấy đã gọi tỉnh linh hồn cô một lần nữa.

   Lần đầu tiên Martha nhìn thấy người phụ nữ quật cường mà cô yêu rơi nước mắt. Nhưng cô biết đó không phải là do bản thân đã hỏi cô ấy chuyện không nên hỏi. Mà là do cảm xúc kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng đã chẳng thể nhẫn nhịn được nữa mà phát tiết.

   Không còn là một Vera Nair mạnh mẽ cao ngạo như ngày thường, bấy giờ cô chỉ là một Chloe Nair nhỏ bé và yếu đuối trong vòng tay của người yêu.

   Đối mặt với chị người yêu có chút mềm mỏng này, Martha ấy vậy mà lại cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì cuối cùng cô ấy cũng đã có thể là chính mình, không còn đối với cô cũng giống như với tất cả mọi người một cái bộ dạng gắng gượng mình kia nữa.

     -Chloe! Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em-

   Martha yêu chiều hôn lên trán nàng hương sư, vòng tay đang bao bọc lấy cô ấy lại siết chặt thêm một chút.

   Mà Chloe sau khi đã hoàn toàn giải toả được hết những uất ức trong lòng bây lâu nay cũng đang dần ổn định lại cảm xúc của bản thân. Cô ngước lên mỉm cười nhìn nữ điều phối mà cô yêu, ngọt ngào đáp.

     -Hạnh phúc! Mỗi giây mỗi phút được ở bên cạnh em chị vẫn luôn cảm thấy rất hạnh phúc.

   Hôn môi.

   Martha không nhịn được mà muốn hôn người yêu, vậy nên cô nàng đã ngay lập tức cúi xuống ngang nhiên cướp lấy đôi môi hồng đào vẫn đang mấp máy trả lời kia của nàng hương sư xinh đẹp.

   Mà Chloe cũng không hề có ý muốn phản kháng. Ngược lại còn rất hưởng thụ sự yêu thương mà nữ điều phối dành cho cô.

     -Chị yêu em, Martha!

     -Em cũng rất yêu chị, Chloe Nair của riêng em!

.

   Có lẽ chị không biết. Nữ hương sư mà trước giờ em vẫn luôn yêu chỉ có một mình chị.

   Không phải là con người nổi tiếng với cái tên Vera Nair kia. Chị là chị. Là Chloe Nair giản dị mà em yêu.

   Em không cần chị phải là một Vera tài giỏi được người người biết đến. Em chỉ cần một Chloe dịu dàng có thể thật sự hạnh phúc với tất cả tình yêu mà em dành cho chị.

   Nếu như chị cảm thấy bản thân thật yếu đuối và muốn khóc. Hãy dựa dẫm vào em này!

   Vĩnh viễn ở nơi đây. Vĩnh viễn một lòng này.

   Em sẽ luôn là chỗ dựa vũng chãi nhất cho chị. Người con gái mà em yêu.






HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com