TruyenHHH.com

[Markren] Chuồn chuồn ngang qua

Chương 06. Phiền não lớn nhất của con người chính là có trí nhớ quá tốt (1)

canhaidaubu

Huang Renjun tìm thấy tài liệu mà Liu Yangyang chuyển cho cậu trong ngăn kéo bàn làm việc.

Bác sĩ lâm sàng cũng có nhu cầu nghiên cứu khoa học, về phương diện này Huang Renjun luôn rất chăm chỉ. Ngay từ khi còn đang học, cậu thường xuyên dành cả ngày chôn mình trong phòng thí nghiệm. Tốt nghiệp xong cậu liền đến khoa ngoại, được mệnh danh là nơi bận rộn kinh khủng nhất trong bệnh viện. Tuần nào cậu cũng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, song song đó cũng nghiên cứu về rất nhiều đề tài, cứ như một con rô-bốt hoạt động không biết mệt. Vì thế, chẳng mấy chốc cậu đã nổi danh khắp Bệnh viện Nhân dân thành phố H.

Cậu không thích cảm giác rảnh rỗi. Những lúc không làm gì con người dễ rơi vào trạng thái nghĩ ngợi lung tung, khiến cho bản thân trở nên bận rộn thì dễ thở hơn nhiều.

Bởi vì sợ rằng lại đụng trúng Lee Mark và Lee Donghyuck khi họ khám bệnh xong, cậu quyết định ngồi lại văn phòng, bật máy tính xem lại những tài liệu còn sót từ những năm trước.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời sập tối, Huang Renjun tháo kính ra, nhắm mắt lại xoa xoa sống mũi.

Vừa cầm điện thoại lên, thông báo tin nhắn mới liên tục nhảy ra trước mắt, cậu bèn mở từng cái ra kiểm tra.

Đầu tiên là của Lee Donghyuck. Tốt nghiệp xong cậu liền đổi số điện thoại, vì thế mất liên lạc với rất nhiều bạn bè, huống hồ quan hệ giữa cậu và Lee Donghyuck cũng bởi vì chuyện với Lee Mark mà trở nên vô cùng khó xử, cuối cùng không ai chủ động liên lạc với nhau.

Từ trước đến nay Lee Donghyuck luôn là thiên tài ngoại giao, có lẽ do tình cờ gặp lại lúc chiều nên cậu ấy đã lịch sự chủ động tìm Huang Renjun để nối lại liên lạc.

Huang Renjun không mấy để tâm, ấn đồng ý kết bạn.

Kế tiếp là từ Liu Yangyang. Tin nhắn gửi đi từ hai giờ trước hỏi cậu có lấy tài liệu không, sau đó một giờ cậu ta lại nhắn tin hỏi về tin đồn cậu gặp lại người quen cũ, cuối cùng là tin nhắn hỏi cậu tối nay có muốn ăn tối cùng nhau không.

Cuối cùng là người vừa được cậu add WeChat hôm nay, Lee Mark. Anh ấy vẫn lặng lẽ ở nguyên vị trí cũ trong hộp thoại, ảnh đại diện là bóng nửa gương mặt đen trắng không thấy rõ biểu cảm, tên của anh hình như vẫn giống như ngày trước.

Không có tin nhắn chào hỏi nào.

Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm nhưng không khỏi cảm thấy có đôi chút mất mát.

Cậu không kiềm được mà nhấp vào vòng bạn bè của Lee Mark.

Tần suất chia sẻ cuộc sống không cao, lướt đi lướt lại cũng chỉ có hai ba liên kết công việc quy củ cứng nhắc. Ảnh nền của vòng bạn bè có thể là ảnh chụp màn hình của một bộ phim nào đó, màu sắc rất đẹp nhưng Huang Renjun chưa từng nhìn thấy nên không thể nhận ra.

Bây giờ cậu mới thật sự hiểu ra khoảng cách giữa anh và cậu chính là sáu năm dài đằng đẵng. Cậu hoàn toàn không biết Lee Mark đã xem qua những bộ phim nào, đã từng hẹn hò cùng ai, anh về nước khi nào và đang làm việc ở đâu.

Huang Renjun thoát khỏi vòng bạn bè, quay lại khung chat trả lời tin nhắn của Liu Yangyang: "Cậu không tụ họp cùng gia đình à?"

Phía bên kia nhanh chóng hiển thị trạng thái đang nhập, Huang Renjun kiên nhẫn đợi.

"Gia đình ở đâu mà tụ họp nhiều như vậy chứ, mấy ngày nay tôi ăn bữa cơm nào cũng thấy giống hệt nhau."

"Một mình cậu không cảm thấy chán à."

Huang Renjun trả lời: "Không chán, vẫn như bình thường thôi."

Liu Yangyang lập tức gọi điện đến, sau khi biết được Huang Renjun vẫn còn ở bệnh viện, đầu tiên anh phàn nàn hành động tự ý làm thêm giờ này của cậu, sau đó lại nói muốn cùng đi ăn ở quán ăn dưới nhà Huang Renjun. Huang Renjun nói dạ dày hôm nay không được khỏe lắm, vì thế Liu Yangyang nhanh chóng quyết định đổi thành cháo hải sản gần bệnh viện.

Khi đang bước xuống bậc cầu thang, cậu vô tình nhìn thấy một chiếc SUV màu đen đang đỗ trong góc tối, trông rất giống với chiếc xe mà Lee Mark đã lái hôm nay. Nhưng bởi vì còn rất nhiều chiếc xe kiểu dáng tương tự như thế này nên Huang Renjun không dám khẳng định.

Huống hồ cậu càng không thể nghĩ được lý do vì sao Lee Mark lại phải dừng xe ở dưới bệnh viện.

Chưa kịp xác định rõ ràng, Liu Yangyang đã từ phía sau đi tới vỗ lưng cậu rồi kéo cậu đi sang một hướng khác.

Huang Renjun không nhịn được quay đầu nhìn lại, chiếc xe vẫn đứng đó bất động, đèn cũng không bật, hình như không có người.

"Cậu nhìn gì thế?"

Huang Renjun quay lại: "Không có gì."

Trên bàn ăn, Liu Yangyang lại hỏi về tin đồn bát quái hôm nay anh nghe được ở chỗ Park Jisung, Huang Renjun qua loa giải thích đó là bạn trai cũ và em trai của anh ấy, giọng điệu bình thản như thể đang nói về các ca phẫu thuật hàng ngày khiến cho Liu Yangyang ngạc nhiên đến mức không khép được mồm.

Nhưng sau đó dù anh có tra hỏi thế nào Huang Renjun cũng không hé thêm nửa lời.

Tạm biệt Liu Yangyang sau bữa tối, cậu lại một mình quay về căn hộ.

Buổi tối phải dựa vào melatonin mới có thể ngủ được, cậu ngủ một giấc rất sâu, cả đêm không có mộng mị. Sáng hôm sau tỉnh dậy cậu cầm điện thoại lên xem vòng bạn bè, lướt đến dòng trạng thái mới nhất được cập nhật, đó là vị trí sân bay của Lee Mark.

Anh ấy lại đi rồi.

Vẫn đang trong thời gian nghỉ Tết nên các đại lý 4S vẫn chưa hoạt động lại, do đó đèn hậu đáng thương bị cậu làm hỏng bởi vì nhìn thấy Lee Mark vẫn chưa được mang đi sửa, cậu cũng chưa thể làm gì để cảm ơn anh.

Lee Mark một lần nữa nằm ở vị trí trung tâm trong mọi liên hệ của cậu, nhưng rồi anh lại ra đi không nói một lời.

Huang Renjun đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào hộp thoại thì đột nhiên có thông báo tin nhắn đến từ đầu bên kia, cậu chột dạ vội úp màn hình điện thoại xuống giường, lát sau tự cảm thấy hành động của mình hơi ngu ngốc nên đành lật điện thoại lên đọc tin nhắn vừa gửi tới.

"Bệnh viêm dạ dày của Lee Donghyuck có đặc biệt cần kiêng cái gì không?"

Huang Renjun đọc tin nhắn của Lee Mark mà trong lòng cảm thấy cạn lời, cậu khéo léo trả lời lại: "Tôi không ở khoa tiêu hóa."

Thông thường trong tình huống như thế này người ta sẽ không tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng Lee Mark đã trả lời lại: "Điều đó quan trọng à?"

"Em hẳn đã biết những kiến thức này khi còn học y rồi. Trước đây lúc em khuyên nhủ tôi chẳng phải cũng đã nói rất nhiều sao."

Huang Renjun nhìn vào hai chữ "trước đây", lặng thinh mất một lúc, tay xóa xóa sửa sửa, cuối cùng vẫn gửi cho anh một danh sách các biện pháp phòng ngừa.

-

Melatonin là một loại hormone do tuyến tùng tiết ra. Melatonin thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Đại lý ô tô 4S là những đại lý được đánh giá cao về tính chuyên nghiệp, sử dụng khoa học cao đảm bảo không gian gara luôn sạch đẹp. 4S là viết tắt của Sale, Service, Spare Parts và Global System.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com