TruyenHHH.com

Markoeun Little Story

Đây là bữa trưa khó nuốt đầu tiên trong đời của cô. Bởi vì cái tính hấp ta hấp tấp mà mọi bí mật đều bị phọt ra hết, cũng tại cái đầu ngốc như quả dừa của cô, bây giờ làm sao đây? Chưa bao giờ cô mong rằng giờ nghỉ trưa mau mau trôi qua một cách nhanh chóng đến như vậy.

Kể từ ngày xảy ra vụ việc hớ hênh kia, mỗi lần cô đụng phải anh liền quay đầu chạy trốn hoặc trong giờ họp, cô cũng ngồi cách anh thật xa.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến ngày hôm nay, ca trực đêm của cô.

"Phải làm sao đây?" Ko Eun thở dài than vãn

"Gì nữa?"

Yena vừa khoáy cafe vừa hỏi. "Bộ có chuyện gì làm mày phiền lòng à?"

Cô gật đầu lia lịa, vô cùng phiền lòng.

"Hôm nay tao trực ca đêm với trưởng khoa."

"Thế thì tuyệt vời quá rồi còn gì."

Yena tán thưởng nói, chẳng phải con nhỏ này rất thích bác sĩ Lee sao?

"Sẽ vô cùng tuyệt vời nếu ngày hôm đó tao không lỡ mồm."

"Lỡ mồm gì?"

Yena khó hiểu nhìn con bạn mình.

Cô lắc đầu, ý bảo không chuyện gì, tiếp tục thẫn thờ nhìn trời nhìn mây. Khi nghe tin được trực ca đêm với người trong mộng, Ko Eun thay vì vui sướng thì ở nên ảm đạm, đến lúc nào không đến, cứ lựa những lúc khó xử mà đến, chán thật chứ lị.

"Không phải trước đây, mày từng bị dính tin đồn với trưởng khoa sao?" Yena uống cafe, mường tượng lại câu chuyện cũ.

"Là cái tin đồn tao thích trưởng khoa sao? Cũng phải cảm ơn ông trời là anh ấy không biết gì hết." Cô lắc lư ly nước lọc trên tay, thẫn thờ đáp lại. "Nếu bác sĩ Lee Min Hyung mà biết tao thích thầm anh ấy lâu như vậy, liệu có đồng ý làm bạn trai tao không?

"Ahaha....Tao đoán là không....Biết."

Gương mặt Yena hơi ngượng ngạo như thể thấy phải điều gì vô cùng bất ngờ. Ko Eun cũng chẳng bận tâm, có khi con nhỏ đó lại rảnh rỗi kiếm chuyện đùa dai thôi mà. Có một chiêu cũ xài mãi.

Đồng hồ điểm mười giờ đêm, bệnh viện cũng dần trở nên yên tĩnh hơn. Cô sau khi xem lại những bệnh nhân có ca phẫu thuật ngày mai, gọi điện xuống cho y tá trực phòng để sắp xếp lịch thì vào phòng nghỉ ngơi dành cho bác sĩ ở tầng bảy, ngáp ngắn ngáp dài pha cafe.

Trong cơn mơ màng, từ phía sau dột nhiên có tiếng bước chân đi đến, ngày một to dần. Ko Eun hơi lạnh sống lưng, mồ hôi vã ra như suối, không dám quay đầu lại. Cứ nghĩ đến chuyện mình sắp gặp phải điều không may thì tiếng chân dừng lại, giọng nói trầm thấp vang lên. "Bác sĩ Ko."

Cô vội vàng quay lại, là trưởng khoa Lee. Ko Eun thở phào nhẹ nhõm, hù chết cô rồi.

"Chào trưởng khoa."

Gương mặt niềm nở chưa được bao lâu thì cứng đờ ngay tức khắc. Chẳng phải là cô đang né anh ấy như né tà sao? Bây giờ cười tự nhiên vậy?

"Mặt cô trông hơi kỳ." Anh chỉ tay lên mặt cô, gượng gạo quá.

"Ahaha, cơ cấu mặt tôi nó vậy. Tôi có công việc, xin phép đi trước."

Chưa kịp bước ra đến cửa thì cánh tay phải bị giữ lại, nhiệt độ của bàn tay Min Hyung tiếp xúc lên da thịt cô, như có dòng điện chạy qua, rùng hết cả người.

"Chúng ta nói chuyện một chút đã."

Không có chuyện để nói đâu. "Chúng ta làm gì có chuyện để nói đâu trưởng khoa."

"Tôi đọc truyện tranh thiếu bị đồn thổi là có bạn gái lẫn giới tính thứ ba là thật đúng không?" Anh vô cùng bình tĩnh đặt câu hỏi, một tia khó chịu cũng không bộc lộ ra.

"Làm gì có, hôm đó tôi nói bậy đó, trưởng khoa đừng tin." Vớt vát, phải vớt vát trước khi quá muộn.

"Nhưng tin đồn bác sĩ Ko thích tôi là thật chứ?"

Đùng!

Một tiếng sét đánh ngang qua não cô. Hô hấp cũng không thông rồi.

"Sao....Sao anh....biết?" Ngay lúc này khả năng nói lưu loát dường như biến mất, chỉ là bập bẹ vài chữ không tròn câu.

"Là chủ nhiệm Jung nói. Bà ấy bảo cô đã thích tôi từ lâu rồi."

Bà Jung ơi là bà Jung, bà hại chết con gái nhà bà rồi!

Bây giờ cô chỉ có thể im lặng. Nói gì được nữa, bao nhiêu bí mật lộ hết rồi, biết biện minh gì đây.

"Ko Eun."

Anh đột nhiên lên tiếng.

"Làm sao anh biết được nhũ danh của tôi?" Ko Eun tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

"Tôi còn biết quyển truyện thiếu nữ ướt át gì đó chính là do em tặng nữa cơ."

Wtf!?

Cô có tặng truyện tranh thiếu nữ cho ai bao giờ, ngoại trừ.....?!

"Anh là cậu bé năm đó."

"Nhớ ra rồi à?"

Thật không thể tin được, cậu bé mũm mĩm trắng trẻo hồi đó nay lại trỏe thành một chàng trai cao khỏe, thông minh vượt trội chưa kể lại sở hữu gương mặt đẹp trai mê người. Muốn tin lắm nhưng hoàn cảnh này lại không muốn tin.

"Làm sao cậu biết người đó là tôi được?"

Đã trải qua hơn mười mấy năm, gương mặt đều đã thay đổi, bằng cách nào mà cậu ta có thể nhận ra cô là cô bé năm xưa được chứ?

"Bởi vì người ngỏ ý muốn mời tôi vào làm việc ở bệnh viện này chính là ba mẹ cậu."

"Hả? Từ khi nào?"

Sao ba mẹ lại không kể cho cô nghe chứ?

"Tôi cùng gia đình trở về Busan, lúc đi siêu thị vô tình gặp ba mẹ cậu, hàn thuyên một hồi mới biết cậu hiện tại là bác sĩ ở khoa Nội Tổng Hợp và mẹ cậu đã chiêu mộ tôi vào."

Và bà ấy còn cho anh xem những bức hình của cô từ khi anh rời đi đến hiện tại, bức nào cũng là nụ cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương vậy.

"Cậu biết người đó là tôi sao lại im lặng đến tận bây giờ?"

"Vì tôi muốn xem thử người bạn ngày xưa liệu có nhận ra mình hay không, nhưng đáng tiếc, một chút cũng chả thấy đâu."

Anh lắc đầu ngao ngán, cố gắng làm những nét tương đồng với hồi bé nhưng cô nàng ngốc này không thèm nhận ra có khi còn không thèm để tâm đến.

Ko Eun biết mình bị gả bán thì không khỏi bực bội, mama đại nhân cũng thật là, làm cô mất mặt quá đi.

"Thật không ngờ cậu còn giữ quyển truyện tranh đấy, lần sau đọc thì đọc chỗ kín một chút, làm như vậy người khác nhìn vào còn bảo cậu là gay thì đừng có trách." Cô phụng phịu nhắc nhở.

"Vậy thì xóa tin tan tin đồn kia là được."

Anh điềm nhiên trả lời, như thể đã có sẵn kế hoạch trong đầu.

"Bằng cách nào?"

Min Hyung nở nụ cười rất gian, từng bước lùi về phía sau, trực tiếp kéo tay cô, cả người nhỏ nhắn nằm gọn trong người mình, thoải mái ôm ấp.

"Này này, cậu làm cái quái gì đó?"

"Nhìn mà còn hỏi." Anh siết chặt lực tay. "Ôm cậu chứ làm gì nữa."

Dấu chấm than cùng dấu chấm hỏi......Cái quần què gì đang xảy ra vậy hả?

"Buông ra, ai cho cậu đụng tay đụng chân vậy?" Ko Eun ngọ nguậy liên tục, dùng sức mở tay của Min Hyung.

Nếu cứ ôm ấp mãi, có người đi ngang qua chắc chắn tin đồn chồng thêm tin đồn, cô sẽ bị mấy người đồng nghiệp phóng dao găm bằng ánh mắt cho mà xem.

"Mình không muốn có thêm tin đồn không hay đâu, thả mình ra ."

Min Hyung không thèm nghe lời, dùng tay nâng cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thỏ thẻ vào tai cô. "Vậy chúng ta tạo ra một tin đồn khác đi."

"Hả?" Ko Eun ngước mặt lên hỏi.

"Một tin đồn giữa mình và cậu." Anh dừng lại,Hôn lên cái miệng nhỏ của cô. "Rằng chúng ta đang hẹn hò, được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com