TruyenHHH.com

Markjin Jinmark Longfic Hate And Love

  Biểu lộ của anh cũng giống như đang kìm nén hết sức, đầu lông mày chau lại, nhìn tôi không chớp mắt. Vì khoảng cách quá gần, hai chúng tôi dường như cảm nhận rất rõ hơi thở nóng rực của đối phương. Một giây, hai giây, ba giây, ai cũng không chịu thể hiện hay thỏa hiệp yếu đuối.  


  Trong lúc đó, đột nhiên anh ta cúi thấp đầu hôn mạnh lên môi tôi.
"Ư..ư"

Tôi mở trừng mắt, không dám tin anh ta lại có thể làm như thế, tôi vật lộn cật lực, nhưng anh ta giữ chặt cánh tay tôi, dùng lực ôm tôi thật chặt.

Nụ hôn cưỡng bức này, nó khiến tôi thấy đau. Môi tôi bị anh ta mút chặt, cơ thể bị anh ta siết chặt.
Sao trong thời điểm này, trong giây phút này tôi lại có thể bị anh ta áp bức như vậy được? Tôi dùng hết sức lực của mình, kháng cự lại sức mạnh của anh ta một cách không tương xứng. Gắng sức vật lộn, ra sức trốn tránh lại chỉ khiến cho hai cơ thể chúng tôi quấn chặt vào nhau hơn, và không ngừng tỏa ra nhiệt độ của sự ma sát.
Anh ta cưỡng bức tôi, nhưng nụ hôn của anh ta lại rất điệu nghệ. Bất luận tôi có trốn tránh thế nào, cách xa thế nào, anh ta đều có thể hôn lên môi tôi một cách rất chuẩn xác.

Đúng lúc tôi chết cũng không phục tùng anh ta, tôi lại chịu không nổi sự thiếu khí nên không thể không há miệng để thở, anh ta thừa thế đưa lưỡi sâu vào trong miệng tôi, tìm mọi cách để chiếm lẫy lãnh thổ cho mình. Đáng chết là, dưới sự mơn trớn cuốn hút của môi lưỡi anh ta, trái tim tôi lại từ từ đập mạnh mẽ.

Tôi dùng móng tay mình cách qua lớp áo của anh ta, ra sức cấu vào. Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, đáy mắt phát ra một tia sáng đầy bi thương.  


  Nhưng sau một chút, anh ta càng như phục thù, đè tôi xuống ghế sofa, khi tôi cảm nhận hoàn toàn sức nặng của cơ thể anh ta trên người mình, tôi đã không còn cách nào để khống chế bản thân giống như đang bị một cái lỗ đen nuốt trọn vậy.

Cái cảm giác này, khiến tôi sợ hãi.Tôi không muốn bị chìm đắm vào đó.Vì thế tôi bắt đầu hôn anh ta, anh ta hôn tôi sâu bao nhiêu, tôi hôn lại anh ta sâu bấy nhiêu. Anh ta dùng lực mạnh đến đâu, tôi cũng dùng sức lực mạnh như vậy để đáp lại.

Cuối cùng, cơ thể anh ta cũng từ từ nóng lên, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn, giữ lấy tay tôi, co người lại dưới cơ thể tôi, vừa hôn tôi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má tôi. Lưỡi của anh ta cũng co lại, chỉ dùng hai môi, từng chút từng chút mơn man trên môi tôi. Thật mềm mại, thật thận trọng!

Giống như một làn gió, từ từ thổi vào trong tim tôi, dường như đang muốn tôi rối bời tâm trí, chìm đắm trong mê say vậy.

Tôi đột nhiên giật mình một cái.
Lúc này, anh ta đã hoàn toàn thả lỏng mọi trói buộc đối với tôi, tất cả mọi cảm giác đều đang lưu luyến trên bờ môi tôi. Không một chút do dự, tôi dùng hết khí lực mạnh nhất của mình, đẩy mạnh anh ta ra. Trong mắt anh ta ngập tràn sự bất ngờ không thể tin được. Rất nhanh chóng, ở đó lại lấp đầy cảm giác phẫn nộ và tổn thương.

Tôi hít một hơi thật sau: "Mark...anh không được ép người....quá đáng.." Những từ sau cùng, tôi dường như nghẹn ngào bật ra từng chữ một.

Anh dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì chứ.
Tôi đưa tay ôm lấy mặt, bật khóc nức nở. Cảm nhận thấy tay anh ta chạm vào đầu gối tôi, tôi vừa định trốn tránh, thì nghe thấy tiếng cánh cửa phòng họp bật mở. Jaebum chau mày, đứng trơ trơ ở đó, nhìn khuôn mặt tôi ngập tràn nước mắt.

Lúc này, tôi và Mark cả hai đều áo quần xộc xệch. Còn nhìn Jaebum, chỉ thấy ánh mắt ôn hòa hàng ngày của anh, lúc này đã không giữ nổi sự phẫn nộ đang tuôn ra.

Trong không khí như có mùi vị của sự thêu đốt.
Tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh Jaebum, giọng nói có chút run rẩy: "Đưa em đi...."
Tôi không biết, tôi đang sợ điều gì, nhưng vì câu nói này của tôi, tôi nhìn thấy Mark đã đứng dậy, ánh mắt như ngưng đọng thành băng tuyết.  


  "JinYoung?" Tiếng nói của Jaebum rất đau khổ, tôi nhìn thấy anh đang hằm hằm, ngón tay nắm chặt lại.

Tôi dùng hết sức lực của mình, kéo anh ra khỏi phòng họp.

"Jaebum huyng, em..." Trái tim em dường như không còn cách nào để đập nữa.

"JinYoung, anh sẽ không để người nào gây khó cho em đâu!" Jaebum nói thêm một câu ở phía sau tôi, giọng nói lại sắc như dao chém .

Tôi đi như chạy trốn, tôi không biết nên đối diện với anh ấy như thế nào, nói với anh ấy tôi là món quà gặp mặt mà công ty tặng cho Mark, nói cái người cưỡng bức tôi là người yêu cũ của tôi, hay nhắc nhở Jaebum phải cẩn thận với Mark?

Tôi cũng không muốn để anh bảo vệ tôi, tất cả mọi chuyện, đều sẽ kết thúc bằng việc tôi rời khỏi công ty.

Lần phỏng vấn này, tôi nhất định phải thành công. Thậm chí tôi đã nghĩ, chỉ cần duy trì được đời sống của tôi, tôi lập tức sẽ thôi việc.
Tôi lao vào trong đại sảnh với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng lại bị anh bảo vệ chặn lại: "Cậu ơi, cậu lên tầng mấy vậy?"
Anh chàng bảo vệ có phải nghĩ tôi là nhân viên tiếp thị không?
"Tôi lên tầng 13, phỏng vấn ở công ty này." Bảo vệ yêu cầu tôi đăng ký, sau đó mới để tôi đi vào.
Tầng 13, rất nhiều công ty khi thuê tòa nhà văn phòng đều tránh con số 13, cho rằng nó không may mắn, tôi nghĩ ông chủ chọn tầng này làm văn phòng công ty, nếu không tham tiền thuê rẻ, thì cũng là người rất có cá tính.

"Cậu ơi, tôi đến để xin phỏng vấn!" Cánh cửa kính xuyên qua phía sau cô gái ở quầy lễ tân, tôi nhìn thấy văn phòng được trang hoàng rất phong cách, hơn nữa xem ra, quy mô của công ty cũng không hề nhỏ, mỗi nhân viên đều có dáng vẻ bận rộn.

"Xin hỏi, cậu phỏng vấn ở vị trí nào ạ?"  


  Nhân viên thiết kế ạ." Tôi vừa nói, vừa chuyển cho cô ấy bản sơ yếu lý lịch.

Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay, nói rất khó khăn: "Cậu Park, cậu đến muộn quá, giám đốc bộ phận thiết kế đã gặp mặt xong những người đến trước, bây giờ đang đi họp rồi."

Tôi nhìn một lượt những người ngồi trên ghế sofa đối diện, "Đây không phải là đang phỏng vấn sao ạ, tôi xếp hàng sau bọn họ cũng được."

Tôi thật sự rất lo lắng, trong ngữ khí như đang muốn khẩn cầu.

Cô gái quầy lễ tân cười nhẹ nhàng, dường như rất hiểu được mong muốn tìm công việc của tôi, nhẫn nại giải thích cho tôi: "Cậu Park ạ, họ đang phỏng vấn vị trí khác, người phỏng vấn cũng không phải là một người, tôi không nghĩ là cậu nên chờ đợi nữa."
Tôi nghe thấy vậy thì thực sự sốt sắng, "Họ đang phỏng vấn vị trí nào? Tôi có thể thử được không? Tôi không nhất định phải làm thiết kế mà."

Cô ấy chắc chắn cho rằng tôi đang gây ồn ào vô lý, thái độ có vẻ hơi khó chịu, "Cái cậu này, người chúng tôi thông báo gặp mặt phỏng vấn đều đã có sự chọn lựa trước rồi, không phải cậu muốn ứng tuyển vào vị trí nào, thì sẽ để cậu phỏng vấn vị trí đó đâu."

Tôi cũng không hề vì câu nói của cô ấy mà thấy sợ hãi, tôi nghĩ mình phải tự mình tạo ra nỗ lực cuối cùng, cơ hội chẳng phải đều do chính mình tạo ra hay sao?
"Vậy có thể chuyển hồ sơ của tôi cho vị phụ trách tuyển dụng không? Bởi vì trước đây tôi vẫn chưa gửi hồ sơ, cho nên không nhất định là không phù hợp với yêu cầu của Công ty cô làm ơn đi!"
Thực sự khi tôi mới tốt nghiệp đại học, những kiến thức ít ỏi gọi là chuyên ngành đó, cơ bản chẳng có mấy tác dụng trong công việc, hơn nữa, khi tôi đến phòng thiết kế làm việc, cũng chỉ là một nhân viên tạp vụ, tất cả đều là sau khi vào công ty dần dần học hỏi được.  


  Cô gái đó có lẽ thực sự bị tôi làm cho phát bực, đang định phát tác thì ánh mắt sững lại hướng về phía sau tôi.
Tôi vừa quay đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông, đang nhếch miệng cười cười, có vẻ rất hứng thú mình tôi.

"Wang Tổng!" Cô gái quầy lễ tân chào hỏi người đàn ông đó với thái độ nho nhã nhất.

"Cậu bé này đã lỡ thời gian phỏng vấn, bây giờ muốn ứng tuyển vị trí khác." Cô ấy giải thích, tuy chủ yếu là vì sợ bị trách tội, nhưng lại tạo thêm một cơ hội cho tôi.

"Mời cậu ấy vào!" Tôi không biết anh ta đứng sau lưng tôi nghe được những gì rồi, mà có thể khiến cho khuôn mặt anh ta xuất hiện cái thái độ đó.

Tôi mãn nguyện nhảy lên vì vui sướng, theo anh ta đi xuyên vào trong khu làm việc, đi đến một gian phòng làm việc rất rộng rãi.

"Mời ngồi!" Thái độ của anh ta rất nghiêm túc. Tôi nghĩ chức vị của anh ta nhất định là rất cao, cái không gian như vậy khiến tôi có chút căng thẳng.

Anh ta thuận tay lật giở hồ sơ của tôi, thẳng thắn nói: "Vừa nãy tôi nghe thấy khi cậu nói chuyện với MyMy, tuy cậu vẫn chưa từng làm qua loại công việc này, nhưng tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với vị trí mà tôi đang muốn tuyển dụng."
Tôi biết anh ta, nhưng anh ta lại không hề biết tôi, vừa gặp đã khẳng định tôi thích hợp, khiến tôi có chút nghi hoặc.
Anh ta nhận thấy sự hoài nghi của tôi, "Cậu Park biết mình đang phỏng vấn ở vị trí nào không?"
Tôi lắc đầu.  


  Anh ta vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: "Cậu hiện giờ đang phỏng vấn cho vị trí quan trọng nhất của công ty, tất cả mọi vận hành của công ty đều xoay quanh công việc này."
Trong lòng tôi có một chút kiêu ngạo, nhưng lại nghe anh ta nói: "Vị trí này chính là nhân viên kinh doanh!"

Hả?

Là nhân viên bán hàng sao?
Nhìn thấy sự lo sợ trên gương mặt tôi, Wang tổng nheo nheo mày nhìn tôi. Anh ta khiến tôi có cảm giác căng thẳng mà xưa nay chưa từng có. Tuy chỉ là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng cái cảm giác đó đã in dấu rất sâu đậm trong tâm trí tôi. Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt của anh ta.  


Anh ta nhìn tôi nói cậu không phải lo ,tôi sẽ cho cậu một công việc mà cậu ưng ý , và đương nhiên lương của cậu sẽ tùy cậu chọn lựa . Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện ra một nụ cười khá ranh mãnh


  "Cảm ơn Wang Tổng đã tạo cho tôi cơ hội lần này, tôi nghĩ tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận thử thách."


Khi bàn bạc xong tôi vội vàng về đến công ty, thì YuGyeom gọi điện thoại đến, "JinYoung, cậu đi đâu vậy? Hôm nay Giám đốc Im bị Mark gây sự thảm lắm!"

Ngón tay tôi run rẩy, nghĩ lại sự uy hiếp của Mark chiều nay, tim tôi đập thình thịch, hạ thấp giọng tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy, cậu nói rõ hơn được không?"
YuGyeom ở bên kia hơi im lặng một lát, nói: "Vừa nãy trong văn phòng Tuan Tổng đã rất bực tức với Giám đốc Im. Giám đốc Im cũng rất tức giận, hai người cãi nhau rất to tiếng, cuối cùng nghe nói Giám đốc Im bị điều chỉnh vị trí đấy".
Hả? Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống mặt bàn. 

Không thể khiến cho Jaebum bị phiền phức thêm nữa. Tôi đi đến phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng gõ cửa, trong tay cầm sẵn tờ đơn xin thôi việc đã được đánh máy sẵn .Nhưng gọi cửa rất lâu, không có ai mở cửa.  


  Một đồng nghiệp trong cùng bộ phận ở gần phòng của Jaebum nhất đứng dậy, đi về phía tôi nói: "JinYoung, Giám đốc Im không có ở văn phòng, nếu cậu có việc gấp, thì gọi di động cho anh ấy".

Tôi gật gật đầu, anh ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, đơn xin thôi việc này của tôi, tôi chỉ có thể đưa cho anh ấy.

Tan ca, không tranh giành tăng ca như thường ngày, tôi dường như một con ma vô hồn, trong lòng trống rỗng, bước đi chậm chạp không mục đích trên con đường lớn nhộn nhịp xe cộ. Không muốn về nhà, vì về nhà cũng chỉ có một mình. Tôi cũng không muốn đi học, tôi nghĩ tâm trạng của mình hôm nay, nếu có đi, cũng chẳng nghe được câu nào vào đầu. Tôi nghĩ đến việc đi mua đồ, xóa bỏ những buồn chán trong lòng, nhưng trong túi chỉ còn dư lại một tí tiền.

"Thật trùng hợp?" Wang tổng nhìn tôi, khuôn mặt còn mang theo một nụ cười có chút xấu xa, hoàn toàn không giống với con người nghiêm túc khiến người khác cảm thấy áp lực khi còn trong văn phòng. Không biết anh ta đã đứng đó bao lâu rồi.
Ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện trời đã muộn, đèn neon hai bên đường đã bật sáng trưng, tỏa ánh sáng muôn màu rực rỡ.
 

  "Có thích cái nào không?" Anh ta cười và hỏi tôi.
Khuôn mặt tôi hơi nóng ran, tôi nghĩ tôi đứng ở đây tập trung tinh thần nhìn những thứ đồ xa xỉ này, bất kỳ một ai đi qua tôi đều có thể nhìn thấy rõ. Huống hồ là anh ta, một người đàn ông dễ dàng nhìn thấu tôi.

"Đều rất đẹp." Tôi gật gật đầu, cái quầy hàng này bố trí cũng rất đẹp mắt, chẳng phải là để hấp dẫn khách hàng đó sao?

Anh ta vẫn đứng đó nhìn tôi, ánh mắt rất suồng sã, nhưng lại không hề có sự coi thường, dường như rất chân thành, khiến tôi không có lý do gì để bực tức, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Thích cái nào? Tôi tặng cậu một cái." Anh ta nói rất bình thản, giống như hỏi tôi, hôm nay cậu ăn cơm chưa vậy?

Có ý gì đây? Cho dù tôi có thích chăng nữa, sao lại cần anh tặng chứ?

Tôi nghĩ sắc mặt tôi bây giờ chắc khó coi lắm, đâu ngờ một giây sau, cổ tay tôi bị anh ta nắm chặt. Anh ta dùng sức rất mạnh, kéo tôi vào trong cửa hàng.
Tôi xin thề tôi sống từ nhỏ đến giờ , chưa bao giờ kháng cự điều gì như vậy, dường như mọi cảm nhận tốt đẹp về người này đều không còn tồn tại nữa.

"Wang tổng, anh bỏ tay ra, anh bị làm sao thế?" Tôi gào lên một tiếng rất to. Cứ cho anh ta là ông chủ của công ty tôi sắp làm đi, cũng không nhất thiết phải thể hiện sự giàu có trước mặt tôi chứ?

Trong góc sáng, tôi nhìn thấy độ cong của khóe miệng anh ta rất sâu, hứng khởi mãnh liệt, giống như đang chơi một trò chơi rất thú vị vậy.  


  Cứ coi như đây là món quà gặp mặt tôi chào mừng cậu đến với công ty chúng tôi."
Anh ta đúng là đang giới thiệu chính thức với tôi, anh ta là ông chủ của công ty thật sao? Một giây sau, anh ta lấy ví của mình ra, nhìn qua một lượt. Tôi nhìn trong ví anh ta có vô số thẻ ngân hàng, còn có cả một tập tiền mặt dày cộp.
Đúng là người có tiền. Có phải những thẻ ngân hàng đó bất kỳ thẻ nào cũng có thể đủ nuôi sống tôi 8 năm hay 10 năm không?
 

Đang mãi mê nhìn chằm chằm anh ta thì bổng , anh rung người tôi , làm tôi chợt bưng tĩnh , anh ta nhìn tôi và cười với nụ cười hiền hòa nhất .


  Lúc ấy tim tôi lúc này đập liên hồi . đầu óc quay cuồng giống như có một thứ gì đó rất khó chịu .


~ End Chap 9~



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com