Markjin Jinmark Longfic Hate And Love
Đang mãi mê nhìn chằm chằm anh ta thì bổng , anh rung người tôi , làm tôi chợt bưng tĩnh , anh ta nhìn tôi và cười với nụ cười hiền hòa nhất .
Lúc ấy tim tôi lúc này đập liên hồi . đầu óc quay cuồng giống như có một thứ gì đó rất khó chịu .
Mắt anh ta không thực sự to, thường nheo lại, nhưng lúc này, lại mở to hết cỡ, phải đến nửa phút sau mới trở lại bình thường.
Tôi nghĩ bất kỳ ai bị người khác biết được điều sâu kín thì đều cảm thấy ngượng ngùng như vậy,
Anh ta gật đầu, lại trở về trạng thái trầm mặc và nghiêm túc như khi còn ở văn phòng buổi ban ngày, nói một cách rất nặng nề: "Chuyện ban nãy cậu đừng để tâm nhé, tôi chỉ là đùa một chút cho vui thôi. Hiện tại công ty vừa có vài nhân viên kinh doanh chuyển đi, tôi hy vọng cậu có thể làm ở vị trí này, phát huy được tiềm lực của chính bản thân cậu."Sau khi Wang tổng đi rồi, một mình tôi ngơ ngác đứng bên mé đường, trong bụng có tiếng o o kêu, tôi nghĩ đã đến lúc phải về nhà cho cái gì vào bụng cho đầy rồi.
Nhưng vừa mới quay đầu, lại bất ngờ lại nhìn thấy trước cửa của cửa hàng ban nãy, một dáng người thật quen thuộc.
Đó là Mark sao?Tôi né người sau gốc cây, cách xa một khoảng vài mét, tôi nhìn thấy anh ta đi vào trong cửa hàng.
Qua lớp cửa kính, tôi thấy người nhân viên bán hàng khi nãy chào mời tôi nở một nụ cười tươi tắn đon đả chào anh ta, dẫn anh ta đến trước tủ quầy một cách rất thân thiện.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên anh ta đến đây.
Chỉ nhìn thấy Mark ngồi lên chiếc ghế một chân, hơi cúi đầu, tinh thần chuyên tâm nhìn vào thứ đồ trong tay anh ta.Tôi đang nhìn phía sau anh ta, chẳng có một ai đi cùng anh ta. Anh ta đã một mình đi đến cửa hàng để mua đồ.
Tôi đã là người không thực sự thích đi dạo mua đồ, mà anh ta còn không thích điều đó hơn nhiều. Nhớ lại trước đây, thỉnh thoảng anh ta đưa tôi đi mua đồ, cũng chỉ luôn với cái bộ dạng không chút hứng thú.
Ba năm, xem ra thực sự có rất nhiều điều thay đổi, anh ta không chỉ thích đưa người khác đi mua sắm, mà còn có thể tự mình đến cửa hàng để mua đồ cho người khác.Vốn chẳng có gì liên quan đến tôi, nhưng hai chân tôi giống như mọc rễ vậy, không sao nhấc chân đi được.
Từ xa xa tôi đứng nhìn thấy anh ta rút thẻ ngân hàng ra, sau khi cô gái bán hàng quẹt thẻ, đưa cho anh ta ký tên, sau đó khuôn mặt tươi cười đẩy chiếc hộp tinh xảo về phía anh ta.
Sau khi về nhà tôi vừa ăn mì vừa gọi điện cho YuGyeom. Cậu ấy nghe tôi bảo sẽ thôi việc thì vô cùng bực tức: "Park JinYoung, cậu có phải nhàn rỗi quá nên khó chịu không?"Tôi cũng chẳng nói cho cậu ấy nghe chuyện xảy ra giữa tôi và Mark, cho nên cậu ấy không hiểu là chuyện bình thường. Cuối cùng khi cúp điện thoại cậu ấy còn nói một câu: "Ba năm trước Mark đã khiến cậu không còn gì cả, bây giờ sau ba năm, cậu không nên vì anh ta mà lại trở thành mất hết tất cả."
Tôi đã bị kích động.
Buông đôi đũa trong tay, tôi chạy vào trong phòng ngủ, lôi từ trong tủ quần áo ra một cái vali. Mở ra, trong đó đều là quần áo của Mark trước đây, những bộ sách mà anh ta hay đọc, và còn có cả bức ảnh chung của anh ta và mẹ, nhưng lại chẳng có bức ảnh nào của tôi và anh ta.
Trong ba năm, mỗi khi tôi nhớ đến anh ta, tôi đều lật dở lại những bức ảnh chung của hai đứa. Nhưng sau này, tôi đã để chúng riêng ở một cái hộp khác, cũng không còn mở ra xem nữa. Vì tôi không dám tin, chúng tôi thực sự đã từng yêu nhau giống như trong bức ảnh đã chụp.
Tình cảm của chúng tôi từ khi bắt đầu đã không được sự chúc phúc của bố mẹ hai bên. Nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, chúng tôi sẽ yêu thương nhau, chúng tôi có thể sống thật tốt ở đây.Nhưng có ai ngờ được, mơ ước lại xa vời với thực tế đến như vậy.
Nhưng dù là thế, ban đầu chúng tôi thực sự rất hạnh phúc. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, tôi còn nhớ rất rõ, là vì chuyện mẹ tôi muốn mua một căn nhà. Tôi không biết mẹ tôi nói gì với anh ta trong điện thoại, chỉ nhớ, cả buổi tối anh ta lạnh lùng quay lưng về phía tôi.
Dần dần, số lần chúng tôi cãi nhau tăng nhiều lên, sau đó trở nên im lặng rất lâu. Khi cuộc sống càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, chúng tôi dường như không biết rằng cả hai đều nảy sinh vấn đề.
Nhưng đến bây giờ hai con người đã từng nương tựa vào nhau lại càng ngày càng xa cách, đến nỗi giống như kẻ xa lạ.
Tôi đóng chiếc hộp lại, cất vào trong vali. Lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn lên màn hình thấy một số máy lạ, bấm nút nghe, chỉ thấy im lặng một hồi lâu.
Nhưng từ trong tiếng thở, tôi đã biết đầu dây bên kia là ai.
Đầu giây bên kia không nói gì cho đến khi tôi định tắt máy thì, thấy bên kia điện thoại tiếng của Mark mang một chút khô khan vọng đến, "Là anh".
Trái tim tôi đập rung lên.Còn nhớ ngày trước, mỗi lần khi gọi điện thoại, anh ta cũng như vậy, chỉ có hai chữ, nhưng cũng đủ khiến cho tim tôi, đập mạnh nhảy lên từng nhịp.
"Có chuyện gì không?" Không có sự phẫn nộ và phản kháng đối với anh ta như ban ngày. Giây phút này, tôi cảm thấy thật khó mở lời.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm tôi nhận được điện thoại của anh ta. Năm đầu tiên sau khi anh ta đi, chờ điện thoại của anh ta, là một việc chiếm nhiều thời gian của một ngày nhất trong trái tim tôi, nhưng thất vọng lâu dần cũng trở thành thói quen.
Tôi nghĩ: Nếu như vài hôm trước, anh ta gọi cho tôi một cuộc điện thoại, thì có thể trái tim tôi vẫn còn gì đó khác với bây giờ.
Nhưng giờ đây, tôi thực sự đã không nghĩ được tôi có thể nói gì với anh ta, cho nên, chỉ biết im lặng."Em đang làm gì vậy?" Giọng nói của anh ta rất trầm lắng, dường như ẩn giấu rất nhiều tình cảm. Suy nghĩ của tôi bị náo loạn, anh ta không hề châm biếm tôi, tôi cũng không có đả kích anh ta, chỉ đáp lại rất đơn giản: "Ăn cơm."
Gian phòng này vẫn là căn nhà đầu tiên tôi và Mark đã thuê khi đến Seoul. Trong ba năm tiền nhà đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn coi là rẻ rồi. Vì thế, ba năm rồi, tôi cũng đã mua sắm thêm nhiều đồ đạc, nhưng bố cục của căn phòng, rất nhiều vị trí đồ đạc bày biện vẫn y như cũ.
Chỉ có một điều khác đó là cái bàn ăn nho nhỏ, ba năm nay chỉ một mình tôi ngồi.
Anh ta dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại nói rất từ tốn.
Tôi nghĩ đến một việc, bèn chậm rãi nói với anh ta: "Lúc nào anh có thời gian, đến đây một chuyến."
Tôi nghe thấy tiếng anh ta ho nhẹ trong điện thoại, tiếng hơi thở cũng có chút không bình ổn.
"Ở đây còn có rất nhiều đồ của anh... anh đến lấy chúng đi." Ba năm trước, sau khi anh ta đi, cũng không quay lại lần nào, những thứ của anh ta tôi vẫn không đem bỏ đi, vậy nên chỉ có đem trả lại, nhưng liệu anh ta còn cần đến không?
Tôi tự cười một mình, lại nghe thấy tiếng anh dường như một hơi thở dài: "Được rồi."Chỉ một chữ thôi, nhưng lại khiến tôi thực bất ngờ. Tôi không thể nào tưởng tượng được, khi anh ta quay lại đây một lần nữa, tâm trạng của tôi sẽ lại như thế nào.
Sau khi im lặng hồi lâu, tôi không kìm nén được lại hỏi anh ta: "Có chuyện gì không vậy?" Anh ta cũng như tôi, ba năm rồi, anh ta không thể vô duyên vô cớ gọi điện thoại, nhất định có việc muốn tìm tôi.
"Ừm, anh..."
Đúng khi anh ta ngập ngừng ấp úng, thì chuông cửa phòng tôi lại reo lên, tiếng reo có thể rất gấp gáp. Lúc này cũng đã khá muộn rồi, còn có thể là ai được nhỉ? Tôi cầm theo điện thoại, đi vài bước ra trước cánh cửa, "Ai đấy?"
"Là anh, JinYoung." Đúng là tiếng nói của Jaebum, tiếng anh ta trả lời rất to, rất khác với mọi ngày.
Tôi ngớ ra một hồi, lại nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, chỉ còn tiếng tút tút vang lên.Tôi mở cánh cửa, nhìn thấy Jaebum đứng ngay đó, dáng vẻ rất căng thẳng. "Jaebum huyng, huyng sao thế?" Anh ấy không trả lời, nhưng biểu cảm lại có chút không tự nhiên. Tôi mời anh ta vào trong nhà, nhìn ánh mắt anh ta đang hướng ra không trung ngoài cửa sổ.
"Không có gì, đến thăm em thôi." Anh ấy nhìn tôi rồi cười rất thoải mái.
Tôi rót một cốc nước mời anh, "Em vẫn chưa ăn cơm sao?" Anh nhìn lên bát mì vẫn còn bỏ dở trên bàn, lông mày hơi chau lại.
"Có một mình, ăn đại cái gì cũng được mà." Bây giờ cũng sắp 9 giờ rồi, tôi cũng đã chẳng còn đói nữa, tôi liền dọn bát đũa, cho vào trong bếp."JinYoung, chẳng trách sao em gầy thế." Anh ta thở dài một tiếng, lại cười rất thông cảm, "Có điều chỉ có một mình ăn uống thực sự rất không ngon miệng."
"Jaebum huyng, huyng cũng chưa ăn cơm phải không?" Tôi có chút nghi ngờ hỏi lại anh ấy. Anh ấy gật đầu, "Không chỉ chưa ăn tối, cả buổi trưa cũng chưa."
Nghĩ đến cảnh buổi trưa, trong lòng tôi có chút khó chịu, Jaebum nhất định là vì tôi rồi?
"Em đi làm cái gì đó cho huyng, sẽ rất nhanh thôi."
Anh ta ngước về phía tôi cười cười, không có chút khách sáo nào cả.
Sau khi vào bếp, tôi mở tủ lạnh, vì đã mấy ngày không ở nhà, trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ tìm thấy hai quả cà chua, mấy quả trứng gà và một quả trứng muối.
Lúc này Jaebum cũng đi vào. Phòng bếp quá nhỏ, hai người đứng dường như là chật kín. Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, tôi cảm thấy rất không tự nhiên, hơi liếc mắt tôi nhìn thấy dáng chúng tôi trên cửa sổ, hai người cách nhau rất gần, dưới ánh đèn thậm chí có thể khiến cho người ta có cảm giác anh ấy đang ôm lấy tôi từ phía sau.
"Jaebum huyng, ở đây chật quá, huyng cứ ra ngồi trước đi, một lát là xong thôi." Đây là lần đầu tiên anh ấy không mời mà đến, lại còn đi vào cả trong nhà tôi. Ngày trước cũng có vài lần đến, cũng là do tôi cần giúp đỡ gấp mới gọi anh ta đến. Mỗi lần anh ấy đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.Nhưng kể từ sau nụ hôn giữa chúng tôi ở bệnh viện đó, quan hệ giữa anh và tôi dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm. Lúc này cảm giác cũng giống như ở căn phòng đó, tôi có chút không tự nhiên, thậm chí còn có chút lo lắng mơ hồ.
Jaebum đã tựa lên ghế sofa ngủ say. Tôi đến gần định đánh thức anh ta dậy, nhưng lại phát hiện khuôn mặt anh ta ửng đỏ rất lạ. Nghĩ đến lúc anh ta ở cùng tôi mấy ngày trong viện, đã ho rất nhiều lần, tôi giật mình sờ lên trán anh, đúng thật là rất nóng.
Trong lòng sự lo lắng càng nặng nề hơn.Tôi lấy chiếc cặp nhiệt độ, muốn đo nhiệt độ cho anh, thì anh tỉnh dậy mở to mắt."Jaebum, huyng bị sốt rồi, em đưa huyng đi bệnh viện nhé." Anh ấy nhìn tôi mỉm cười ôn tồn, "Người như anh, chỉ có sốt một chút đã đến bệnh viện sao?"
Nhìn trong mắt anh hằn lên vài vệt máu đỏ, khắp người đều rất mệt mỏi, tôi đi đến trước bàn, cầm bát canh lên, đưa ra trước mắt anh, "Huyng, uống chút canh đi."
Trong ánh mắt anh, lập tức có một luồng sáng trong trẻo phát ra, nhưng lại không dùng tay đỡ bát canh, mà tĩnh lặng chờ ở đó. Ánh mắt dịu dàng đó, khiến tim tôi hỗn loạn. Tôi thử một thìa canh, đưa về phía miệng anh, nhưng lại phát hiện tay mình đang rất run rẩy.
Anh cúi đầu, húp sạch thìa canh trong tay tôi, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không còn một chút kiên định nào. Còn tôi đã dừng động tác trong tay mình, đưa bát canh ấn vào trong tay anh Muốn lùi lại, nhưng lại bị anh nắm chặt tay."JinYoung, anh biết, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, anh sẽ chờ đợi, chờ đến ngày em yêu anh. Nhưng, hãy để anh được ở bên cạnh em, anh cũng không để ai bắt nạt em nữa đâu!"
Anh ta nói những điều đảm bảo đó, ánh mắt dịu dàng dường như đang chực trào ra nước.
Tôi hỏi lòng mình, người giống như Jaebum, Park JinYoung, mày còn do dự gì nữa? Rốt cuộc mày còn định chờ đến bao giờ lại bắt đầu cuộc đời mới? Tôi hít thở thực sâu, nói với anh: "Jaebum, em quyết định xin thôi việc rồi, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa. Còn giữa hai chúng ta, hãy cho em một thời gian nữa, em muốn xử lý hết những vấn đề của mình, khi đó chúng ta sẽ chính thức tìm hiểu được không?"
Trong lúc này, tôi đã hạ quyết tâm, cho mình một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, nhưng trước hết, tôi sẽ phải hoàn toàn cắt đứt tất cả mối quan hệ giữa tôi và Mark."Em xin nghỉ việc ư?" Anh ấy ngớ ngẩn một lúc."Nghỉ việc có gì đâu, bất luận là thế nào em cũng không thể làm cả đời ở một công ty được." Tôi cố gắng hết sức để thể hiện mình là người không đắn đo, tuy trong lòng thực sự nuối tiếc đến cùng cực.
Tôi nói những điều này đều là những điều thật lòng.
Jaebum thở dài, "Thực sự anh cảm thấy em vẫn nên ở nhà thì tốt hơn,mọi việc cứ để anh là được, áp lực quá nhiều rất nhanh già. JinYoung, không nên để bản thân quá vất vả. Chỉ cần em muốn, thực sự..."
Ở nhà ?Tôi mỉm cười, tôi nói với Jaebum tôi đã tìm được công việc rồi, nhưng cũng không nói với anh ta tôi phải đi làm nhân viên kinh doanh. Thấy thái độ của tôi rất dứt khoát, anh cũng không ngăn cản tôi nữa.
Anh ấy cố chấp không chịu đi bệnh viện, mà nhiệt độ cơ thể anh ấy càng ngày càng tăng. Tôi lấy thuốc cho anh uống, sau đó lấy khăn để trong tủ lạnh ra đặt lên trán để hạ sốt.
Anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu. Xem ra anh ấy thực sự rất mệt, còn tôi cũng chẳng khác gì.
Nhưng tôi cứ kề cà mãi không ngủ được. YuGyeom nói chẳng sai, những người bảo thủ không ham muốn như tôi, có thể thực sự không có ai thích. Cho nên cậu ấy mới vài lần khuyên nhủ tôi gặp được Jaebum, nhất định phải nắm thật chắc.~ End chap 10~
Lúc ấy tim tôi lúc này đập liên hồi . đầu óc quay cuồng giống như có một thứ gì đó rất khó chịu .
Mắt anh ta không thực sự to, thường nheo lại, nhưng lúc này, lại mở to hết cỡ, phải đến nửa phút sau mới trở lại bình thường.
Tôi nghĩ bất kỳ ai bị người khác biết được điều sâu kín thì đều cảm thấy ngượng ngùng như vậy,
Anh ta gật đầu, lại trở về trạng thái trầm mặc và nghiêm túc như khi còn ở văn phòng buổi ban ngày, nói một cách rất nặng nề: "Chuyện ban nãy cậu đừng để tâm nhé, tôi chỉ là đùa một chút cho vui thôi. Hiện tại công ty vừa có vài nhân viên kinh doanh chuyển đi, tôi hy vọng cậu có thể làm ở vị trí này, phát huy được tiềm lực của chính bản thân cậu."Sau khi Wang tổng đi rồi, một mình tôi ngơ ngác đứng bên mé đường, trong bụng có tiếng o o kêu, tôi nghĩ đã đến lúc phải về nhà cho cái gì vào bụng cho đầy rồi.
Nhưng vừa mới quay đầu, lại bất ngờ lại nhìn thấy trước cửa của cửa hàng ban nãy, một dáng người thật quen thuộc.
Đó là Mark sao?Tôi né người sau gốc cây, cách xa một khoảng vài mét, tôi nhìn thấy anh ta đi vào trong cửa hàng.
Qua lớp cửa kính, tôi thấy người nhân viên bán hàng khi nãy chào mời tôi nở một nụ cười tươi tắn đon đả chào anh ta, dẫn anh ta đến trước tủ quầy một cách rất thân thiện.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên anh ta đến đây.
Chỉ nhìn thấy Mark ngồi lên chiếc ghế một chân, hơi cúi đầu, tinh thần chuyên tâm nhìn vào thứ đồ trong tay anh ta.Tôi đang nhìn phía sau anh ta, chẳng có một ai đi cùng anh ta. Anh ta đã một mình đi đến cửa hàng để mua đồ.
Tôi đã là người không thực sự thích đi dạo mua đồ, mà anh ta còn không thích điều đó hơn nhiều. Nhớ lại trước đây, thỉnh thoảng anh ta đưa tôi đi mua đồ, cũng chỉ luôn với cái bộ dạng không chút hứng thú.
Ba năm, xem ra thực sự có rất nhiều điều thay đổi, anh ta không chỉ thích đưa người khác đi mua sắm, mà còn có thể tự mình đến cửa hàng để mua đồ cho người khác.Vốn chẳng có gì liên quan đến tôi, nhưng hai chân tôi giống như mọc rễ vậy, không sao nhấc chân đi được.
Từ xa xa tôi đứng nhìn thấy anh ta rút thẻ ngân hàng ra, sau khi cô gái bán hàng quẹt thẻ, đưa cho anh ta ký tên, sau đó khuôn mặt tươi cười đẩy chiếc hộp tinh xảo về phía anh ta.
Sau khi về nhà tôi vừa ăn mì vừa gọi điện cho YuGyeom. Cậu ấy nghe tôi bảo sẽ thôi việc thì vô cùng bực tức: "Park JinYoung, cậu có phải nhàn rỗi quá nên khó chịu không?"Tôi cũng chẳng nói cho cậu ấy nghe chuyện xảy ra giữa tôi và Mark, cho nên cậu ấy không hiểu là chuyện bình thường. Cuối cùng khi cúp điện thoại cậu ấy còn nói một câu: "Ba năm trước Mark đã khiến cậu không còn gì cả, bây giờ sau ba năm, cậu không nên vì anh ta mà lại trở thành mất hết tất cả."
Tôi đã bị kích động.
Buông đôi đũa trong tay, tôi chạy vào trong phòng ngủ, lôi từ trong tủ quần áo ra một cái vali. Mở ra, trong đó đều là quần áo của Mark trước đây, những bộ sách mà anh ta hay đọc, và còn có cả bức ảnh chung của anh ta và mẹ, nhưng lại chẳng có bức ảnh nào của tôi và anh ta.
Trong ba năm, mỗi khi tôi nhớ đến anh ta, tôi đều lật dở lại những bức ảnh chung của hai đứa. Nhưng sau này, tôi đã để chúng riêng ở một cái hộp khác, cũng không còn mở ra xem nữa. Vì tôi không dám tin, chúng tôi thực sự đã từng yêu nhau giống như trong bức ảnh đã chụp.
Tình cảm của chúng tôi từ khi bắt đầu đã không được sự chúc phúc của bố mẹ hai bên. Nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, chúng tôi sẽ yêu thương nhau, chúng tôi có thể sống thật tốt ở đây.Nhưng có ai ngờ được, mơ ước lại xa vời với thực tế đến như vậy.
Nhưng dù là thế, ban đầu chúng tôi thực sự rất hạnh phúc. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, tôi còn nhớ rất rõ, là vì chuyện mẹ tôi muốn mua một căn nhà. Tôi không biết mẹ tôi nói gì với anh ta trong điện thoại, chỉ nhớ, cả buổi tối anh ta lạnh lùng quay lưng về phía tôi.
Dần dần, số lần chúng tôi cãi nhau tăng nhiều lên, sau đó trở nên im lặng rất lâu. Khi cuộc sống càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, chúng tôi dường như không biết rằng cả hai đều nảy sinh vấn đề.
Nhưng đến bây giờ hai con người đã từng nương tựa vào nhau lại càng ngày càng xa cách, đến nỗi giống như kẻ xa lạ.
Tôi đóng chiếc hộp lại, cất vào trong vali. Lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn lên màn hình thấy một số máy lạ, bấm nút nghe, chỉ thấy im lặng một hồi lâu.
Nhưng từ trong tiếng thở, tôi đã biết đầu dây bên kia là ai.
Đầu giây bên kia không nói gì cho đến khi tôi định tắt máy thì, thấy bên kia điện thoại tiếng của Mark mang một chút khô khan vọng đến, "Là anh".
Trái tim tôi đập rung lên.Còn nhớ ngày trước, mỗi lần khi gọi điện thoại, anh ta cũng như vậy, chỉ có hai chữ, nhưng cũng đủ khiến cho tim tôi, đập mạnh nhảy lên từng nhịp.
"Có chuyện gì không?" Không có sự phẫn nộ và phản kháng đối với anh ta như ban ngày. Giây phút này, tôi cảm thấy thật khó mở lời.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm tôi nhận được điện thoại của anh ta. Năm đầu tiên sau khi anh ta đi, chờ điện thoại của anh ta, là một việc chiếm nhiều thời gian của một ngày nhất trong trái tim tôi, nhưng thất vọng lâu dần cũng trở thành thói quen.
Tôi nghĩ: Nếu như vài hôm trước, anh ta gọi cho tôi một cuộc điện thoại, thì có thể trái tim tôi vẫn còn gì đó khác với bây giờ.
Nhưng giờ đây, tôi thực sự đã không nghĩ được tôi có thể nói gì với anh ta, cho nên, chỉ biết im lặng."Em đang làm gì vậy?" Giọng nói của anh ta rất trầm lắng, dường như ẩn giấu rất nhiều tình cảm. Suy nghĩ của tôi bị náo loạn, anh ta không hề châm biếm tôi, tôi cũng không có đả kích anh ta, chỉ đáp lại rất đơn giản: "Ăn cơm."
Gian phòng này vẫn là căn nhà đầu tiên tôi và Mark đã thuê khi đến Seoul. Trong ba năm tiền nhà đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn coi là rẻ rồi. Vì thế, ba năm rồi, tôi cũng đã mua sắm thêm nhiều đồ đạc, nhưng bố cục của căn phòng, rất nhiều vị trí đồ đạc bày biện vẫn y như cũ.
Chỉ có một điều khác đó là cái bàn ăn nho nhỏ, ba năm nay chỉ một mình tôi ngồi.
Anh ta dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại nói rất từ tốn.
Tôi nghĩ đến một việc, bèn chậm rãi nói với anh ta: "Lúc nào anh có thời gian, đến đây một chuyến."
Tôi nghe thấy tiếng anh ta ho nhẹ trong điện thoại, tiếng hơi thở cũng có chút không bình ổn.
"Ở đây còn có rất nhiều đồ của anh... anh đến lấy chúng đi." Ba năm trước, sau khi anh ta đi, cũng không quay lại lần nào, những thứ của anh ta tôi vẫn không đem bỏ đi, vậy nên chỉ có đem trả lại, nhưng liệu anh ta còn cần đến không?
Tôi tự cười một mình, lại nghe thấy tiếng anh dường như một hơi thở dài: "Được rồi."Chỉ một chữ thôi, nhưng lại khiến tôi thực bất ngờ. Tôi không thể nào tưởng tượng được, khi anh ta quay lại đây một lần nữa, tâm trạng của tôi sẽ lại như thế nào.
Sau khi im lặng hồi lâu, tôi không kìm nén được lại hỏi anh ta: "Có chuyện gì không vậy?" Anh ta cũng như tôi, ba năm rồi, anh ta không thể vô duyên vô cớ gọi điện thoại, nhất định có việc muốn tìm tôi.
"Ừm, anh..."
Đúng khi anh ta ngập ngừng ấp úng, thì chuông cửa phòng tôi lại reo lên, tiếng reo có thể rất gấp gáp. Lúc này cũng đã khá muộn rồi, còn có thể là ai được nhỉ? Tôi cầm theo điện thoại, đi vài bước ra trước cánh cửa, "Ai đấy?"
"Là anh, JinYoung." Đúng là tiếng nói của Jaebum, tiếng anh ta trả lời rất to, rất khác với mọi ngày.
Tôi ngớ ra một hồi, lại nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, chỉ còn tiếng tút tút vang lên.Tôi mở cánh cửa, nhìn thấy Jaebum đứng ngay đó, dáng vẻ rất căng thẳng. "Jaebum huyng, huyng sao thế?" Anh ấy không trả lời, nhưng biểu cảm lại có chút không tự nhiên. Tôi mời anh ta vào trong nhà, nhìn ánh mắt anh ta đang hướng ra không trung ngoài cửa sổ.
"Không có gì, đến thăm em thôi." Anh ấy nhìn tôi rồi cười rất thoải mái.
Tôi rót một cốc nước mời anh, "Em vẫn chưa ăn cơm sao?" Anh nhìn lên bát mì vẫn còn bỏ dở trên bàn, lông mày hơi chau lại.
"Có một mình, ăn đại cái gì cũng được mà." Bây giờ cũng sắp 9 giờ rồi, tôi cũng đã chẳng còn đói nữa, tôi liền dọn bát đũa, cho vào trong bếp."JinYoung, chẳng trách sao em gầy thế." Anh ta thở dài một tiếng, lại cười rất thông cảm, "Có điều chỉ có một mình ăn uống thực sự rất không ngon miệng."
"Jaebum huyng, huyng cũng chưa ăn cơm phải không?" Tôi có chút nghi ngờ hỏi lại anh ấy. Anh ấy gật đầu, "Không chỉ chưa ăn tối, cả buổi trưa cũng chưa."
Nghĩ đến cảnh buổi trưa, trong lòng tôi có chút khó chịu, Jaebum nhất định là vì tôi rồi?
"Em đi làm cái gì đó cho huyng, sẽ rất nhanh thôi."
Anh ta ngước về phía tôi cười cười, không có chút khách sáo nào cả.
Sau khi vào bếp, tôi mở tủ lạnh, vì đã mấy ngày không ở nhà, trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ tìm thấy hai quả cà chua, mấy quả trứng gà và một quả trứng muối.
Lúc này Jaebum cũng đi vào. Phòng bếp quá nhỏ, hai người đứng dường như là chật kín. Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, tôi cảm thấy rất không tự nhiên, hơi liếc mắt tôi nhìn thấy dáng chúng tôi trên cửa sổ, hai người cách nhau rất gần, dưới ánh đèn thậm chí có thể khiến cho người ta có cảm giác anh ấy đang ôm lấy tôi từ phía sau.
"Jaebum huyng, ở đây chật quá, huyng cứ ra ngồi trước đi, một lát là xong thôi." Đây là lần đầu tiên anh ấy không mời mà đến, lại còn đi vào cả trong nhà tôi. Ngày trước cũng có vài lần đến, cũng là do tôi cần giúp đỡ gấp mới gọi anh ta đến. Mỗi lần anh ấy đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.Nhưng kể từ sau nụ hôn giữa chúng tôi ở bệnh viện đó, quan hệ giữa anh và tôi dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm. Lúc này cảm giác cũng giống như ở căn phòng đó, tôi có chút không tự nhiên, thậm chí còn có chút lo lắng mơ hồ.
Jaebum đã tựa lên ghế sofa ngủ say. Tôi đến gần định đánh thức anh ta dậy, nhưng lại phát hiện khuôn mặt anh ta ửng đỏ rất lạ. Nghĩ đến lúc anh ta ở cùng tôi mấy ngày trong viện, đã ho rất nhiều lần, tôi giật mình sờ lên trán anh, đúng thật là rất nóng.
Trong lòng sự lo lắng càng nặng nề hơn.Tôi lấy chiếc cặp nhiệt độ, muốn đo nhiệt độ cho anh, thì anh tỉnh dậy mở to mắt."Jaebum, huyng bị sốt rồi, em đưa huyng đi bệnh viện nhé." Anh ấy nhìn tôi mỉm cười ôn tồn, "Người như anh, chỉ có sốt một chút đã đến bệnh viện sao?"
Nhìn trong mắt anh hằn lên vài vệt máu đỏ, khắp người đều rất mệt mỏi, tôi đi đến trước bàn, cầm bát canh lên, đưa ra trước mắt anh, "Huyng, uống chút canh đi."
Trong ánh mắt anh, lập tức có một luồng sáng trong trẻo phát ra, nhưng lại không dùng tay đỡ bát canh, mà tĩnh lặng chờ ở đó. Ánh mắt dịu dàng đó, khiến tim tôi hỗn loạn. Tôi thử một thìa canh, đưa về phía miệng anh, nhưng lại phát hiện tay mình đang rất run rẩy.
Anh cúi đầu, húp sạch thìa canh trong tay tôi, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không còn một chút kiên định nào. Còn tôi đã dừng động tác trong tay mình, đưa bát canh ấn vào trong tay anh Muốn lùi lại, nhưng lại bị anh nắm chặt tay."JinYoung, anh biết, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, anh sẽ chờ đợi, chờ đến ngày em yêu anh. Nhưng, hãy để anh được ở bên cạnh em, anh cũng không để ai bắt nạt em nữa đâu!"
Anh ta nói những điều đảm bảo đó, ánh mắt dịu dàng dường như đang chực trào ra nước.
Tôi hỏi lòng mình, người giống như Jaebum, Park JinYoung, mày còn do dự gì nữa? Rốt cuộc mày còn định chờ đến bao giờ lại bắt đầu cuộc đời mới? Tôi hít thở thực sâu, nói với anh: "Jaebum, em quyết định xin thôi việc rồi, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa. Còn giữa hai chúng ta, hãy cho em một thời gian nữa, em muốn xử lý hết những vấn đề của mình, khi đó chúng ta sẽ chính thức tìm hiểu được không?"
Trong lúc này, tôi đã hạ quyết tâm, cho mình một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, nhưng trước hết, tôi sẽ phải hoàn toàn cắt đứt tất cả mối quan hệ giữa tôi và Mark."Em xin nghỉ việc ư?" Anh ấy ngớ ngẩn một lúc."Nghỉ việc có gì đâu, bất luận là thế nào em cũng không thể làm cả đời ở một công ty được." Tôi cố gắng hết sức để thể hiện mình là người không đắn đo, tuy trong lòng thực sự nuối tiếc đến cùng cực.
Tôi nói những điều này đều là những điều thật lòng.
Jaebum thở dài, "Thực sự anh cảm thấy em vẫn nên ở nhà thì tốt hơn,mọi việc cứ để anh là được, áp lực quá nhiều rất nhanh già. JinYoung, không nên để bản thân quá vất vả. Chỉ cần em muốn, thực sự..."
Ở nhà ?Tôi mỉm cười, tôi nói với Jaebum tôi đã tìm được công việc rồi, nhưng cũng không nói với anh ta tôi phải đi làm nhân viên kinh doanh. Thấy thái độ của tôi rất dứt khoát, anh cũng không ngăn cản tôi nữa.
Anh ấy cố chấp không chịu đi bệnh viện, mà nhiệt độ cơ thể anh ấy càng ngày càng tăng. Tôi lấy thuốc cho anh uống, sau đó lấy khăn để trong tủ lạnh ra đặt lên trán để hạ sốt.
Anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu. Xem ra anh ấy thực sự rất mệt, còn tôi cũng chẳng khác gì.
Nhưng tôi cứ kề cà mãi không ngủ được. YuGyeom nói chẳng sai, những người bảo thủ không ham muốn như tôi, có thể thực sự không có ai thích. Cho nên cậu ấy mới vài lần khuyên nhủ tôi gặp được Jaebum, nhất định phải nắm thật chắc.~ End chap 10~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com