Markhyuck Hieu Ung Matthew
Couple: Mark (NCT) & Haechan (NCT)
Summary: Mark có một cô bạn thân rất thân, và Haechan là người yêu của Mark, người nhận ra chữ "bạn thân khác giới" rất có vấn đề.
Note: Hiệu ứng Matthew: là từ dùng để chỉ trường hợp người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo. Người may mắn càng may mắn, và người không may thì sẽ mãi không may.
___
8
"Ừ. Thì sao?" - giọng Seowoo lè nhè đáp lại."Vậy uống xong rồi ngủ nha bà." - Mark thản nhiên nói. Ô hay an ủi bạn kiểu gì đấy! Với tư cách là người yêu thì thái độ của Mark với cô bạn thân cờ đỏ kia Donghyuck cho 10 điểm không có nhưng. Tuy nhiên đứng dưới góc độ bạn bè, Donghyuck nghĩ Mark có vẻ hơi vô tâm. Rõ ràng người kia gọi điện muốn chia sẻ và tâm sự với anh. Dù việc gọi đúng lúc cậu và Mark làm tình có không lý tưởng cho lắm. Thì Donghyuck nghĩ Mark cũng nên hỏi xem cô ấy thế nào."Hỏi cậu ấy có ổn không đi" - Donghyuck nói bằng khẩu hình với Mark. Anh lười biếng hỏi qua."Donghyuck bảo mình hỏi cậu có ổn không. Cậu ổn không?" "...""Loảng xoảng" Đáp lại anh là tiếng rơi đinh tai từ vật sứ hay thủy tinh gì đó. Âm thanh phóng đại qua loa làm Mark và Donghyuck cùng nhau giật mình. Sau đó Donghyuck thấy hơi ấm bên vai mình đột ngột biến mất. Hóa ra Mark đã ngồi dậy, anh vội vàng chộp lấy điện thoại, gào lên bằng giọng lo lắng, khẩn trương."Này! Park Seowoo cậu làm sao đấy? Alo Seowoo! Seowoo!" "..." Khoảng lặng đến từ Seowoo như nuốt chửng Mark Lee và Donghyuck. Một tiếng sau Mark và Donghyuck có mặt ở nhà Seowoo. Donghyuck không bất ngờ khi anh biết được mật khẩu nhà cô ấy. Cậu chỉ bất ngờ khi đó lại là sinh nhật của người yêu mình. Mark không giải thích gì cả mà chỉ sốt sắng vào trước. Donghyuck dè dặt gạt giày của anh sang một bên rồi theo sau. Bọn họ bước vào phòng khách đã thấy mùi rượu đắt tiền sặc lên đến khó thở. Thì ra tiếng loảng xoảng ban nãy là do Seowoo làm rơi chai rượu xuống sàn. Còn bản thân cô vừa đổ rượu lại vừa đổ bia đã say khướt nằm trên sofa. Mặt Seowoo đỏ rần vì cồn, có lẽ cô đã uống rất nhiều. Dù đã ngủ nhưng thỉnh thoảng gương mặt ấy vẫn nhăn lại vì khó chịu. Trạng thái của Seowoo không thể nói là ổn, nhưng so với tưởng tượng của Mark thì nó tốt hơn nhiều. Mark thở phào một cái, anh định tìm khăn lau dọn đống bừa bộn xung quanh thì Donghyuck đã tìm thấy khăn trước đó. "Anh đưa Seowoo vào phòng đi, em sẽ dọn chỗ này." - Donghyuck nhẹ nhàng nói. "Xin lỗi em, nửa đêm lại còn bị kéo vào rắc rối thế này." - Mark nhìn cậu đầy áy náy. Nhưng Donghyuck chỉ lắc đầu ra vẻ không sao dù buồng ngực cậu đang khó thở muốn chết. Mark bế Seowoo vào phòng ngủ, Donghyuck dọn xong cũng đi vào tìm anh. Đây là lần đầu tiên Donghyuck vào phòng một cô gái, cậu không khỏi ngạc nhiên vì nó đơn giản hơn mình nghĩ. Căn phòng không có nội thất đặc biệt chỉ có bàn học, giường ngủ và một tủ quần áo. Trên tường được trang trí bởi những bức ảnh gia đình của Seowoo. Mà đập vào mắt cậu chính là tấm ảnh tốt nghiệp đại học của Seowoo và Mark. Trong bức ảnh cả hai đều cười rất tươi, nhưng càng nhìn Donghyuck lại càng thấy tâm trí mình hoảng loạn, quay cuồng. Nụ cười của Seowoo trong tất cả những bức ảnh trên tường phút chốc trở nên rất đáng ghét, tất cả chúng đều đang nhạo báng Donghyuck. Không có một ngóc ngách nào trong ngôi nhà này chào đón cậu. Đặc biệt là phòng ngủ của Seowoo. Donghyuck biết bản thân đã bước vào nơi không nên đến. Nhưng giờ đây chân cậu đã mềm nhũn chẳng thể bước ra. Chỉ có thể thấp thỏm mong Mark nghe được lời cầu cứu từ đáy lòng cậu mà đưa cậu ra khỏi chốn này."Mark..." - Donghyuck khẽ thì thầm.Lúc này Mark đã vén chăn xong xuôi cho Seowoo. Anh ngẩng lên thấy Donghyuck khúm núm đứng cạnh giường. Vẻ mặt căng thẳng và bối rối của cậu khiến anh giật mình nhận ra nơi cả hai đang đứng. Mark nhìn quanh căn phòng có rất nhiều Mark và Seowoo thời đại học, nhận ra sự ngột ngạt trong đôi mắt Donghyuck, anh vội nắm tay kéo cậu ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong thì Mark đi lấy xe. Tinh thần Donghyuck đã không tốt từ lúc bước vào nhà Seowoo, thế nên anh muốn đưa cậu về nhà nghỉ ngơi sớm. Donghyuck lên xe im lặng không nói tiếng nào, nhưng Mark có thể đoán ra nội tâm cậu đang xáo trộn cực độ. "Anh làm em không thoải mái rồi. Anh xin lỗi." Mark vừa đánh tay lái vừa điềm đạm nói. "Em không thoải mái chuyện gì chứ..." - Donghyuck giật mình lắp bắp.Cậu đang không muốn thừa nhận Mark đọc mình như một cuốn sách."Hôm qua thợ sửa khóa tới sửa ổ cảm ứng nhà Seowoo, cậu ấy nhờ anh trông nhà giúp. Sau đó nhân viên reset lại mật khẩu vào nhà. Anh tùy tiện lấy ngày sinh của mình nhập vào vì không nhớ sinh nhật Seowoo. Chắc cậu ấy vẫn chưa đổi mật khẩu." Donghyuck rùng mình vì Mark thật sự nghe được tiếng lòng của cậu. Anh chủ động vỗ về trái tim lo lắng của cậu bằng lời giải thích đáng tin. Donghyuck đã vơi đi một chút muộn phiền ư hử gật đầu. Nhưng chuyện cậu muốn anh giải thích không chỉ có mỗi cái cửa đâu. "Thật ra đây là lần đầu anh vào phòng Seowoo, cũng như em anh rất bất ngờ vì sự có mặt của mình trên ảnh. Có lẽ anh sẽ nói chuyện với Seowoo khi cậu ấy tỉnh táo hơn." - Mark bắt đầu giải thích lần hai. Anh cố gắng lựa chọn ngôn từ để tránh làm Donghyuck hiểu lầm. Lần này cậu không ư hử cho qua, Donghyuck mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu, sau đó thẳng thắn hỏi Mark. "Anh có bao giờ nảy sinh một chút tình cảm gì ngoài tình bạn với Seowoo không?" "Không?" - Mark nhún vai. "Vậy Seowoo thì sao?" - Donghyuck nhíu mày sốt ruột. "Ai biết được cậu ấy. Để mai anh hỏi." - Mark vô tư đáp. Donghyuck đưa tay lên đỡ trán vì không hiểu nổi sự ngây thơ của cha này. "Thôi được rồi, em nói thẳng là em ghen với Seowoo vì hai người quá thân thiết. Em khó chịu khi thấy ảnh người yêu mình tràn ngập trong phòng ngủ của một cô gái khác. Vậy nên từ giờ anh có thể giữ khoảng cách với Seowoo không?" - Donghyuck lật bài ngửa. Mặc kệ cho Mark nghĩ cậu nhỏ nhen thì Donghyuck cũng muốn mọi thứ được rõ ràng dù chỉ một lần. "Được chứ. Anh cũng định vậy." Thế mà Mark lại đồng ý.Không có cuộc cãi vã nào xảy ra giữa cả hai làm Donghyuck bối rối dữ dằn. Chinh phục một thứ mà cậu chẳng tốn tí công sức nào càng làm dâng lên nỗi bất an trong lòng Donghyuck. Nhưng Mark Lee đã nói như vậy, cậu cũng chẳng thể gây sự gì với anh."Anh không thấy em hẹp hòi à? Kiểu như em là đàn ông mà lại so đo với một cô gái ấy..." - Donghyuck nhỏ giọng thắc mắc.Chiếc xe chở hai người vẫn xé gió lao vun vút trong đêm. Donghyuck lén nhìn sườn mặt nam tính của Mark khi ánh đèn cao áp sượt ngang qua anh. Dù không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt đó. Nhưng cậu chắc chắn đã thấy môi anh khẽ nở nụ cười. "Không, em là người yêu anh. Trước khi xem xét khía cạnh giới tính anh cần bảo vệ quyền lợi của người yêu mình. Hôm nay là Seowoo nhưng mai có thể là một ai đó, nếu việc anh ở bên họ mang đến nỗi lo lắng, bất an cho em thì đó là lỗi của anh." Giọng Mark đều đều như rót mật. Và dù có là mật ngọt chết ruồi thì Donghyuck cũng nguyện làm chú gấu chết trong hũ mật của Mark Lee. Cậu thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghe anh nói. Niềm sung sướng như muốn bay lên khiến Donghyuck không kìm được mà giậm giậm hai chân xuống sàn xe. Chời ơi thích quá! "Anh sẽ cố gắng trở thành người mà em có thể tin tưởng." "Ừ, em tin anh." - Donghyuck nói trong lúc đưa tay bấm chuyển bài nhạc thất tình đang chạy thành bản tình ca.Mark Lee là người đáng tin, vậy nên sau hôm đó Donghyuck không mấy khi thấy Seowoo xuất hiện cạnh Mark nữa. Anh cũng đổi nhạc chuông đặc biệt của Seowoo thành giai điệu mặc định chán ngắt. Điều đó làm Donghyuck cảm thấy rất vui. Nhưng chỉ sau đó hai tháng niềm vui ngắn ngủi của cậu bị dập tắt bởi một cuộc điện thoại. "Anh, em thấy anh Mark đi cùng một cô gái vào khách sạn nhà em. Và cổ đang say lắm anh ạ." Đó là tất cả những gì Chenle nói với cậu trong điện thoại. Lúc Donghyuck nghe xong lồng ngực hẫng mất một nhịp. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh bảo với Chenle chắc em nhầm người. Chenle tức tối chứng minh bằng hai tấm ảnh của Mark và cô gái kia. Iphone 15 chụp ảnh cũng thật sắc nét. Donghyuck không chỉ nhìn ra Mark mà còn nhận ra cô gái đi bên cạnh là Park Seowoo. Trớ trêu làm sao khi bọn họ lại vào trúng khách sạn nhà Chenle - bạn cậu mà thuê phòng."Anh Mark lấy thẻ phòng rồi, bọn họ thuê một phòng thôi anh ạ." Tuyệt! Cảm ơn đã thông tin Chenle. "Giờ anh tính sao?" - Chenle tò mò hỏi. Nó chắc không biết Donghyuck đã chết trân ở bên này bốn phút rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh mà cậu không thể nào sắp xếp hợp lí được. "Canh chừng họ cho anh, anh tới khách sạn ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com