Mark Lee X You Muoi Nam Van Vay
Sáng sớm hôm sau vừa mới lên lớp Mark Lee và Nami đã bị thầy Song gọi lên phòng tiếp khách của trường.Mark Lee và Nami đi trước, còn thầy Song phải dặn dò lớp trước rồi mới đi sau."Bây giờ thầy đi có việc. Lớp phó học tập phát đề thi thử môn Vật Lý cho các bạn làm. Cuối giờ nộp lại."Vẫn là bài ca đó, cả lớp biết sẽ vô ích nhưng vẫn than la lên."Thầy ơi mới 6h sáng thôi mà ~~~ Mặt trời còn chưa lộ diện hết nữa huhu.""Sắp thi đến nơi rồi, mỗi phút mỗi giây chúng ta đều phải biết trân trọng mà...LÀM ĐỀ!"Đã thế, thầy Song còn giáng thêm một quả bom nữa."Còn tiết đầu tiên của ngày hôm nay là môn Lịch Sử. Thầy đã xin giáo viên bộ môn đổi thành tiết tự học, lớp phó học tập phát tiếp đề Toán cho các bạn làm. Tối nay thầy sẽ chấm và sửa."Dặn dò xong, thầy Song đi lên phòng tiếp khách.Tại đây, tất cả đã có mặt đầy đủ. Kể cả...bố của Mark Lee và bố mẹ của Yoo Nami.Thầy Lee từ tốn ngồi xuống đầu bàn và bắt đầu cuộc họp.Và cuộc họp diễn ra trong vòng chưa tới 30 phút.Kết thúc buổi họp, bước ra ngoài không một ai có thể nở nổi một nụ cười, mặt ai cũng hiện rõ màu ảm đạm và thất vọng.Kết quả là cả Mark Lee và Nami đều nhận lấy hình phạt cao nhất là bị đuổi học.Vì đây là ngôi trường kỉ luật và "khó tính" nhất cả cái nước này nên không mấy làm lạ với hình thức phạt này.Mark Lee và Nami lúc đứng trước hội đồng thi đã có thể đoán trước được kết cục. Nhưng cả hai đã cố gắng lạc quan nhất có thể.Nhưng điều họ muốn không thể trở thành sự thật.Mark Lee và Nami vẫn được học hết ngày hôm đó. Sau đó, buổi tối sau khi học xong sẽ sắp xếp hành lý và...trở về nhà.Nami về đến nhà đã lao ngay vào trong phòng và khóa trái cửa lại.Bố mẹ Yoo ra sức gọi nhưng không quan tâm, đến bữa tối cô cũng không ăn.Chỉ nhốt mình trong phòng và khóc.Nami tựa lưng vào đầu giường không ngừng khóc nức nở từ lúc về nhà đến đêm. Nami khóc vì đã khiến bố mẹ phiền lòng về mình.Trong đầu Nami không ngừng nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Cô sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp Mark Lee nữa. Sau khi bị đuổi học Mark Lee có lẽ sẽ phải về Canada. Thậm chí cô sợ rằng Mark Lee sẽ không chấp nhận việc yêu xa mà nói lời chia tay với cô.Còn Mark Lee, cậu cũng dựa lưng vào cạnh giường nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Nami trong màn hình điện thoại. Cậu cũng sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp Nami nữa.Cả hai người rồi rơi vào lối bế tắc.Điều mà Nami và Mark Lee lo sợ cuối cùng không từ chối họ.Bố mẹ Mark Lee đã tìm được một ngôi trường cấp 3 tốt hơn ở Canada để cho cậu học lại lớp 12.Và họ đã dự định để Mark Lee ở luôn bên đó không về Hàn Quốc nữa.Tới ngày đi, Mark Lee không thông báo một lời nào với Nami. Mark Lee âm thầm kéo vali đến sân bay bay sang Canada.Khi Nami biết chuyện thì đã không còn kịp đến sân bay nữa.Nami cầm điện thoại lên rối rít tìm số điện thoại gọi cho Mark Lee.Nhưng Nami chỉ nhận lại lời hồi đáp "Thuê bao quý khách vừa gọi..."Trước khi lên máy bay Mark Lee đã dứt khoát chặn hết mọi liên lạc của Nami. Bởi cậu không muốn dây dưa vương vấn bất cứ điều gì về Nami.Liên tiếp những điều xấu ập đến, Nami không chịu đựng được mà rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.Chứng căng thẳng, lo âu ngày ngày hành hạ Nami. Đêm nào Nami cũng đứng trước gương trang điểm thờ thẫn nhìn ngắm gương mặt đầy thê thảm của mình. Trên tay nắm mấy viên thuốc xanh đỏ.Đó là thuốc an thần.Nami cần có thuốc an thần thì đêm đó cô mới có thể bình yên chợp mắtNami bắt đầu tìm đến câu lạc bộ bắn súng để giải tỏa bản thân mình.Nami xem những bia đạn như là kẻ thù đau khổ của mình, nhắm thẳng vào hồng tâm và...Đoàng!Đoàng!Đoàng!Đoàng!Bốn phát súng liên tiếp trúng vào vòng 10 điểm.Chỉ còn một phát súng nữa, nếu đạt được 10 điểm cô sẽ là người đầu tiên đạt được số điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay.Khi Nami chuẩn bị bắn phát súng cuối cùng đột nhiên một giọng nói kì lạ nào đó cứ vang vãng bên tai cô, khiến cô không thể tập trung.Nami nhìn sang bên trái thì phát hiện ra có một cái bóng y như mình xuất hiện trên tấm ngăn cách.Vì quá sợ hãi Nami đã chỉa cây súng vào cái bóng bắn viên đạn cuối cùng.Nhưng cái bóng không những không biến mất mà lại còn giận dữ lớn tiếng với cô."Vốn dĩ trong trái tim của cậu ta không có mày! Cậu ta không yêu mày thì mày không cần phải tốn tình cảm để yêu thương cậu ta! Bỏ đi Nami! Cậu ta không đáng!"Cái bóng vừa dứt lời, Nami không kìm được lòng, cây súng cũng tự nhiên xuống đất. Đồng thời nước mắt cô bắt đầu rơi lã chả.Nami vừa khóc nức nở vừa gào thét lên rằng "Tôi không thể..."Bởi cô không nghe lời cái bóng khiến cái bóng càng thêm tức giận."TA NÓI NGƯƠI CÓ THỂ BỎ ĐƯỢC! NGƯƠI CÓ THỂ BỎ ĐƯỢC MÀ!!!"Nói xong cái bóng cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Nami. Để lại cái bóng thật của chính Nami hiện trên tấm ngăn cách.Nami tự nhìn lại bộ dạng thêm thảm của mình, đau đớn ôm mình nức nở.Bởi vì cô không thể từ bỏ Mark Lee, cô không thể làm trái với lòng mình.
Cô sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp Mark Lee nữa. Sau khi bị đuổi học Mark Lee có lẽ sẽ phải về Canada. Thậm chí cô sợ rằng Mark Lee sẽ không chấp nhận việc yêu xa mà nói lời chia tay với cô.Còn Mark Lee, cậu cũng dựa lưng vào cạnh giường nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Nami trong màn hình điện thoại. Cậu cũng sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp Nami nữa.Cả hai người rồi rơi vào lối bế tắc.Điều mà Nami và Mark Lee lo sợ cuối cùng không từ chối họ.Bố mẹ Mark Lee đã tìm được một ngôi trường cấp 3 tốt hơn ở Canada để cho cậu học lại lớp 12.Và họ đã dự định để Mark Lee ở luôn bên đó không về Hàn Quốc nữa.Tới ngày đi, Mark Lee không thông báo một lời nào với Nami. Mark Lee âm thầm kéo vali đến sân bay bay sang Canada.Khi Nami biết chuyện thì đã không còn kịp đến sân bay nữa.Nami cầm điện thoại lên rối rít tìm số điện thoại gọi cho Mark Lee.Nhưng Nami chỉ nhận lại lời hồi đáp "Thuê bao quý khách vừa gọi..."Trước khi lên máy bay Mark Lee đã dứt khoát chặn hết mọi liên lạc của Nami. Bởi cậu không muốn dây dưa vương vấn bất cứ điều gì về Nami.Liên tiếp những điều xấu ập đến, Nami không chịu đựng được mà rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.Chứng căng thẳng, lo âu ngày ngày hành hạ Nami. Đêm nào Nami cũng đứng trước gương trang điểm thờ thẫn nhìn ngắm gương mặt đầy thê thảm của mình. Trên tay nắm mấy viên thuốc xanh đỏ.Đó là thuốc an thần.Nami cần có thuốc an thần thì đêm đó cô mới có thể bình yên chợp mắtNami bắt đầu tìm đến câu lạc bộ bắn súng để giải tỏa bản thân mình.Nami xem những bia đạn như là kẻ thù đau khổ của mình, nhắm thẳng vào hồng tâm và...Đoàng!Đoàng!Đoàng!Đoàng!Bốn phát súng liên tiếp trúng vào vòng 10 điểm.Chỉ còn một phát súng nữa, nếu đạt được 10 điểm cô sẽ là người đầu tiên đạt được số điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay.Khi Nami chuẩn bị bắn phát súng cuối cùng đột nhiên một giọng nói kì lạ nào đó cứ vang vãng bên tai cô, khiến cô không thể tập trung.Nami nhìn sang bên trái thì phát hiện ra có một cái bóng y như mình xuất hiện trên tấm ngăn cách.Vì quá sợ hãi Nami đã chỉa cây súng vào cái bóng bắn viên đạn cuối cùng.Nhưng cái bóng không những không biến mất mà lại còn giận dữ lớn tiếng với cô."Vốn dĩ trong trái tim của cậu ta không có mày! Cậu ta không yêu mày thì mày không cần phải tốn tình cảm để yêu thương cậu ta! Bỏ đi Nami! Cậu ta không đáng!"Cái bóng vừa dứt lời, Nami không kìm được lòng, cây súng cũng tự nhiên xuống đất. Đồng thời nước mắt cô bắt đầu rơi lã chả.Nami vừa khóc nức nở vừa gào thét lên rằng "Tôi không thể..."Bởi cô không nghe lời cái bóng khiến cái bóng càng thêm tức giận."TA NÓI NGƯƠI CÓ THỂ BỎ ĐƯỢC! NGƯƠI CÓ THỂ BỎ ĐƯỢC MÀ!!!"Nói xong cái bóng cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Nami. Để lại cái bóng thật của chính Nami hiện trên tấm ngăn cách.Nami tự nhìn lại bộ dạng thêm thảm của mình, đau đớn ôm mình nức nở.Bởi vì cô không thể từ bỏ Mark Lee, cô không thể làm trái với lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com