Mang Writer
Title : [Oneshort AkaKuro] Just two weeks
Author : Gián
Rating : K+
Pairing : Akashi x Kuroko
Disclaimer : Các nhân vật thuộc về Tadatoshi Fujimaki
Thể loại : BL , hiện đại , fanfiction ,...
Tình trạng : Oneshort/Hoàn thành
Warning : Tất cả nhân vật đều OOC
Summary :
Akashi và Kuroko đã cưới nhau . Nhưng giữa họ có nhiều vấn đề gây tranh cãi qua lại .
Khi Kuroko yêu cầu ly hôn , Akashi như đứng trước một cánh cửa tử thần . Anh cầu xin cậu cho anh hai tuần để suy nghĩ , và cậu hoàn toàn chấp nhận điều đó .
...
Note : còn lâu mới tới AkaKuro's day lận :V
Note 2 : Không như chap trước , chap này hoàn toàn không có cảnh "bạo động" . Please đừng ném đá con Gián xinh trai này :V Thêm nữa là trong này có sự có mặt của Oreshi cùng Bokushi :3
Đáng ngạc nhiên không như anh nghĩ . Cứ ngẫm nó chỉ dừng ở số một trăm ngàn thôi , có vẻ như quá lớn rồi thì phải .
A , có lẽ mình bỏ 'khá' nhiều thời gian để theo đuổi em ấy rồi thì phải .Rất rất nhiều Oreshi ạVẻ như Bokushi đã phải tự trả lời câu nói đáng nực cười của Akashi (hiện là Oreshi) . Cả hai con người tóc đỏ tự cười nhạt , cười vào khuôn mặt ngu đần của mình .Quyết định đi Oreshi , đi hay không đi ?Akashi không biết , anh chỉ đang thấu đáo hàng chục phỏng đoán trả lời ra khỏi đầu mình . Akashi giống một pho tượng gục đầu xuống đầy nước mắt đớn đau .
Kuroko đã chờ lâu cho câu hỏi của Akashi . Tuy vậy , kiên nhẫn trong Kuroko chưa bao giờ là khô cạn . Cậu cũng như Akashi , đang lúng túng trước điều mà mình phải đối mặt hẳn trong tương lai , khác ở chỗ , nó hoàn toàn dựa vào câu trả lời định đoạt cho cả hai . Kuroko không nói điều này là quá tàn nhẫn cho cả đôi bên , dù sự thật có là thế . Cậu chịu đựng quá đủ . Mười ba năm cậu bỏ ra yêu thầm , theo đuổi . Sáu năm hẹn hò , bốn năm sống chung và...hai năm kết hôn . Cứ nhìn mà xem , tại sao mười năm hạnh phúc ấy lại quá giản dị , bình yên ? Không tranh cãi , không giận hờn . Vậy mà hai năm nay , Kuroko như đang chìm vào mặt tối trong hôn nhân .
Cậu đã từng mong ước được đeo cặp nhẫn đôi cùng anh , được bước lên lễ đường với anh , được ngắm nhìn sự hạnh phúc bên anh , được chứng kiến những người bạn thân thi nhau chúc phúc cho hai người , được...dành cả phần đời còn lại cho Akashi .
Nghĩ mà xem , buổi sáng của cậu sẽ bắt đầu bằng việc mở mắt , thể nào mái tóc đỏ kia cũng sẽ đập vào mắt cậu . Họ lại có một buổi sáng thức giấc như mong muốn . Khi cậu làm bữa sáng , anh sẽ lại vòng tay quanh bụng cậu , nói mấy lời sến sẩm về cậu , họ lại cười đùa trước nó . Ăn sáng xong cậu cùng anh sẽ thư giãn với mấy cuốn sách hay một bộ phim nào đó , có thể là đi chơi đâu đó . Công viên , trung tâm thương mại , bãi biển chẳng hạn ? Hay có mấy đêm ôm ấp với Akashi . Ôi , nó như một ảo tưởng mơ mộng kéo dài trong hạnh phúc riêng Kuroko .
Còn giờ đây ? Ồ phải phải , cậu đã trải qua nó , tất cả những điều nêu trên kéo dài cùng Kuroko trong tổng thảy hai năm hôn nhân là bốn tháng . Thật sự quá ít ỏi trong hai mươi tư tháng liên tiếp nhau . Kuroko không thể nghĩ gì khác . Chúng sâu xa như những tầng sương đang che lấp trái tim đong đầy ấm áp của cậu .
Cái đám cưới trong mơ ấy...nó mãi mãi là một kỉ niệm mà Kuroko không bao giờ có thể diễn tả bằng cả trái tim , bó quá đỗi ngọt ngào . Rằng Akashi lẫn Kuroko vượt mọi rào cản của xã hội chỉ để đến với nhau .
Tiến đến việc ly hôn , cũng phần nào đồng nghĩa cậu chấp nhận phá bỏ cái đám cưới linh đình trong kí ức ấy . Nếu mình cưới ai đó khác thì đằng nào chả phải có thêm một cái đám cưới chứ...
"Tetsuya"
Kuroko giật mình , cậu nhìn lên phía trước . Vẫn là đôi mắt đỏ đầy kiêu hãnh của người đàn ông mà cậu đem lòng yêu thương đến sâu đậm ấy . Rồi cậu chợt nhận ra , mày không có quyền níu kéo Tetsuya ạ...mày là người đưa tờ đơn ly hôn trước anh ấy.... Không khác Akashi , đến Kuroko cũng phải tự chế giễu bản thân mình . Cậu cố gắng giữ lấy bình tĩnh của bản thân , bày ra bộ mặt mà cậu cho là lạnh lẽo nhất để nghe câu trả lời của người kia .
Kuroko cần sự nghiêm túc của bản thân , nếu anh đồng ý , cậu cần cái dũng khí của bản thân để không bị gục ngã . Nếu anh không đồng ý , có lẽ họ sẽ lại bắt đầu một ngày mới bằng cái liếc nhìn khó nói ở cả hai . Dù sao đi nữa thì , điều đó tuỳ thuộc vào Akashi .
"...anh xin lỗi"
"Huh ?"
Akashi không dám nhìn Kuroko . A...mày quá nhát chết rồi Seijuuro...Anh hoàn toàn không nghĩ ra được câu trả lời . Nó đến quá nhanh mà Akashi chưa kịp chuẩn bị tinh thần , thời gian quá ít . Akashi cần thời gian để quyết định chuyện này .
"Cho anh thêm thời gian để suy nghĩ việc này..."
"E-Em hiểu..."
Kuroko cảm thấy hơi mừng vì tim mình đã không ngừng đập luôn lúc Akashi thốt lên giọng nói của bản thân . Mắt cậu lảng tránh đi chỗ khác để điều chỉnh hơi thở của mình .
Nó đã quá vội vàng...
"...cho anh...ít nhất hai tuần . Chỉ hai tuần thôi , rồi anh sẽ trả lời em"
"...được"
Akashi nghĩ , thời gian hẳn sẽ cho anh tất cả câu trả lời đúng đắn nhất mà anh cần .
Một lựa chọn không tồi , Oreshi
Bokushi trong bóng tối tâm trí nhếch mép . Quả là không tồi .
Sau đó , Kuroko đã về nhà của Kagami để ở nhờ . Và Akashi đã đi mất tăm ngay vào ngày hôm sau . Căn nhà đã chính thức được bỏ rơi .
...
Akashi đứng trước cổng trường Teiko năm xưa mà anh từng học . Có thể nói đây là nơi lần đầu tiên anh gặp Kuroko . Dẫu thế , họ đã có bất trắc với nhau vào cuối năm , vui vẻ làm sao khi hai người đã lại làm lành nhờ Kuroko chiến thắng anh hồi WinterCup . Akashi thấy may , vì định mệnh đã giúp quả bóng ấy rơi vào rổ . Tách biệt chỉ một giây .
Lúc đó cậu đã khóc , trông thật đáng thương
Rất đáng thương luôn là đằng khác .
Nhớ lại xem , mọi chuyện như mới chỉ ngày hôm qua . Một kỉ niệm khó quên . Akashi lại tự cười khẩy mình lúc xưa , cái gì mà "Những ai chống đối tôi , kể cả cha mẹ tôi đều phải chết" cơ chứ ? Tetsuya đã bao lần chống đối nhưng mình có nỡ giết em ấy đâu . Anh thấy trong quá khứ mình là thằng nhóc tự cao , nếu Akashi gặp lại bản thân hồi đó . Anh sẽ chỉ nói "Trẻ trâu" . Suy nghĩ không quá tồi tệ nhỉ ?
Quả là quá khứ khó phai lòng người . Akashi lấy một điếu thuốc châm lửa , rít hơi vài cái . Rồi chốc lát , chiếc Ferrari đỏ biến mất không dấu vết để lại .
...
Khoảng thời gian hẹn hò mà anh có không hề tan biến đi trong tâm trí của bản thân anh . Vốn dĩ , Akashi cho rằng , kí ức bên Kuroko là đẹp nhất , nên tuyệt đối không thể nào quên đi . Vậy nên , nơi Akashi đang đứng hiện tại , là chỗ mà họ hẹn hò đầu tiên cùng nhau .
Anh và cậu đã đi bộ dọc ngang bờ biển . Rất dài , rất dài , dù vậy Akashi thấy hạnh phúc . Anh tinh ý đếm từng bước chân của cả hai . 97 , 98 , 99 , 100 . Mỗi kiếp đời người , anh sẽ sống cùng cậu 100 năm như vậy . Dẫu cho có đầu thai không phải là người thì cả cuộc đời anh cũng dành để sống với cậu . Một điều quá ư là lãng mạn . Akashi có thể nhớ ra khuôn mặt ửng hồng đáng yêu của Kuroko sau khi nghe phải câu nói sến hết chỗ nói đó của anh .
Đúng là bãi biển tuyệt đẹp . Anh đoán , từng hình bóng hai người bên nhau như chiếu lại . Hẳn là nếu Akashi là một vị thần Cupid , thì cái vị trí anh đang đứng là quá thích hợp rồi . Để có thể nhìn thấy một cặp tình nhân nào đó đang hạnh phúc cùng nhau , đỏ rực như hoàng hôn nảy lửa đó vậy . Ánh vàng kim lênh đênh trên mặt biển xanh thẳm , kì lạ làm sao khi mà ta lại có thể thấy một màu cam óng ánh ở đấy .
Mặt trời là anh , mặt biển là cậu . Nếu nhìn từ khoảng cách 149.600.000 km , thì có khi là ta sẽ ảo tưởng rằng "Biển lớn hơn mặt trời" , cơ mà không thật sự là thế đâu , nếu rút ngắn 149.600.000 km , sẽ có một sự thật là tất cả nước biển trên trái đất này còn không đủ để dập tắt 1/4 mặt trời nữa . Nhưng điều đó ổn thôi , Akashi muốn như vậy , có thể Kuroko bé nhỏ hơn anh hàng vạn lần , nhưng dù có thế nào , đối với anh cậu luôn to lớn hơn tất cả mọi thứ . Thế nên , điều đó ổn thôi .
Akashi nhớ ra , anh muốn đến nơi mà lần đầu anh cùng cậu đi chơi ở nước ngoài . Bàn tay trái nhanh nhẹn rút ra chiếc điện thoại từ trong túi áo , nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc .
[Dạ , có chuyện gì thưa Akashi-sama ?]
Giọng của người thư kí thân cận vang bên tai anh .
"Đặt cho tôi một vé đi đến Paris ngay ngày mai"
[Vâng , Akashi-sama]
Tút , tút .
Cuộc nói chuyện kéo dài trong 41 giây . Akashi lại biến mất sau cú điện thoại .
...
Có một sự thật , dù anh có giàu đến mấy , và có được đi máy bay VIP thì Akashi vẫn gặp phải việc chuyển tiếp . Vì nhiên liệu trong máy có bao giờ là dư đâu nào , báo hại Akashi đang ngủ giữa chừng lại bị gọi vào lúc 2-3 giờ sáng để xuống sân bay chờ sửa chữa . Khách VIP không hề ít , cũng vừa , một gia đình tỉ phú , một CEO đi cùng người tình , một tiểu thư danh giá nào đó và vệ sĩ của cô ta . Nói gì thì nói chứ về phiên Akashi thì trông anh lẻ loi chết đi được . Nếu đi hạng phổ thông thì nó lại quá chật chội , ồn ào , nên chọn một chuyến bay VIP cũng là ý kiến hay .
Gia phả nhà Akashi có hẳn một hàng không cơ , nhưng anh nói rồi , anh muốn trở lại với kỉ niệm bên Kuroko , nên chuyện bỏ tiền ra đi máy bay là bình thường .
(Mà ta nói điều này làm gì cơ chứ ?)
-Sân bay Paris-Charles-de-Gaulle-
Akashi xuống sân bay lớn của Thủ đô nước Pháp , Paris . Một thân áo vest đen của Akashi có làm anh trông nổi bật hơn trong đám đông , không lạ nếu anh có được mọi người để ý đến , những cái liếc mắt trầm trồ không ngừng .
"Thưa quý ngài , ngài muốn đi đến đâu ?"
Một tài xế taxi người Pháp lên tiếng hỏi anh khi chiếc vali được đặt ngay ngắn sau xe và Akashi yên vị trên ghế ngồi .
"Đến Les Deux Magots*"
Người tài xế già khẽ gật đầu rồi cho máy chạy , một mạch đi đến nơi mà quý khách của mình yêu cầu . Một bản valse êm đềm được mở lên , hoà vào với phố Paris nhộn nhịp , xinh đẹp .
Anh đưa mắt nhìn một bên nơi cửa kính xe chiếu xuyên qua . Hàng người dắt nhau đi qua lại , cùng các toà nhà nhà cổ kính lia qua đôi mắt đỏ . Nhưng Akashi cảm giác , các tấm kính cửa sổ trên các nhà đều một mực gắn mắt lên chiếc taxi vàng , nơi chứa đựng một Kinh doanh gia đang hỗn loạn với cảm xúc dành cho người mà anh ấy yêu thương .
...
Akashi mất gần nửa buổi sáng để có một căn phòng hoàn hảo ngắm nhìn được tháp Eiffel cùng dòng sông Seine . Anh chống cằm bên ban công , liếc nhìn cái vị trí ngay cạnh anh . Kuroko đã ở đó đã từng đứng đấy cùng anh . Cùng với chiếc nhẫn bạc ở hai bên tay hai người .
Nhớ ra rồi , lần đầu đi chơi xa . Và cậu đã cầu hôn Tetsuya mà nhỉ ?
Đúng . Akashi trả lời .
Chúng ta kết hôn vào một tháng sau đó .
Phải . Akashi đáp . Nhớ lại cái khoảng khắc mà Kuroko hạnh phúc , sà ngay vào vòng tay của anh . Nó làm tim anh ấm lên .
Ta đi đâu đầu tiên đây ?
Nơi mà Tetsuya muốn đi đến ấy
Khải Hoàn Môn .
Anh bước ra khỏi khách sạn với bộ đồ 'bình thường' nhất mà anh có . Akashi tốn thêm vài đồng nữa để bắt taxi đến quảng trường Étoile** . Akashi có thêm vài phút trên xe để có thể thấy mọi thứ trên con đường đi . Pháp đẹp , anh công nhận (tất nhiên Kuroko muôn phần đẹp hơn) , Akashi thích cái cách mà nền văn hoá Tây Âu được lập nên . Chúng quá đỗi quý phái , sáng loá . Như cái cách mà các tấm kính kia soi đến bóng hình anh . Đường nét trang uốn xoăn như những sợi chỉ trắng .
Đó là lí do Akashi đã đưa Kuroko đến đây . Cậu hoàn toàn hợp với những quanh cảnh này . Dẫu cho có giản đơn đến đâu , Akashi vẫn thú nhận "Kuroko Tetsuya là bông hoa hồng quý" .
Taxi đi qua một hiệu sách , anh hẳn là nhớ đến cái thư viện ở Teiko khi mà đi ngang qua nơi này . Akashi Seijuuro từng nói chuyện tán gẫu với Kuroko Tetsuya ở thư viện trường Teiko vào giờ nghỉ trưa trong một ngày nào đó . Anh ngẫm nghĩ với một câu nói vừa sượt qua . (Cứ như anh đang tự nhận xét bản thân vậy)
Kétttt...
"Ta tới nơi rồi , 24 euro thưa ngài"
Anh trả tiền rồi rời xe sau . Đó là lúc , một đợt gió thoảng , mát mẻ lướt qua anh . Khải Hoàn Môn tuyệt đẹp với chiều rộng 45m , chiều cao 50m , đường kính 240m . Nói gì đây nào...quá cỡ hoàn hảo ? Akashi biết Kuroko thích nơi đây không chỉ các công trình kiến trúc cổ điển . Cả về ý nghĩ của của nó .
Tiến thêm mấy bước , anh ngồi xuống một bệ đá gần đó rồi ngước đầu lên nhìn . Vào ngày Nhật thực sẽ có hiện tượng , mặt trời sẽ lặn ngang qua đây trong vài phút . Kuroko từng nói vậy khi hai người mới tới đây . Anh có biết nó , và anh muốn được nhìn thấy cảnh tượng ấy , cùng với người yêu của mình (hay nói đúng hơn là vợ) .
ICI
REPOSE
UN SOLDAT
FRANÇAIS
MORT
POUR LA PATRIE
NƠI ĐÂY
YÊN NGHỈ
MỘT NGƯỜI LÍNH
PHÁP
CHẾT
CHO TỔ QUỐC
Lời từ ngôi mộ . Gió lại thổi bên tai Akashi . Anh nhớ những nơi này , kỉ niệm này , tất cả , tất cả mọi thứ . Gần một nửa 26 năm của Akashi Seijuuro thuộc về Kuroko , và về sau cũng vậy . Anh tự nhủ với mình như thế . Nhưng sao , trái tim này vẫn lo sợ ?
Akashi mong mỏi rằng : Lúc thời hạn hai tuần hết sẽ không phải là cái suy nghĩ mình muốn chia rẽ nhau .
Anh có hai tuần , chỉ hai tuần , Akashi cần suy nghĩ thấu đáo nó .
Nơi đây , chỉ có tôi là sẵn sàng làm mọi thứ vì em .
Akashi kết thúc chuyến đi ở Paris bằng những tấm hình ở những nơi mà anh và cậu đi qua , chụp lại quang cảnh đó y như trước đây , chỉ là không có Kuroko...
Akashi đã lên trên tháp Eiffel , được nhìn nhận tất cả , từ bầu trời đến mặt đất . Cảm nhận được những thứ mà cả hai người từng trao cho nhau . Anh cười bình yên khi chiều tối . Rồi Akashi lại đi đến địa điểm nổi tiếng khác mà cặp đôi trong quá khứ anh đã đi qua .
Đấy là ba ngày tại Pháp .
"Tôi cần một chuyến đến Stockholm"
[Vâng]
Akashi biến mất khỏi nước Pháp vào ngày hôm sau .
-Stockholm-Thuỵ Điển-
Lần cuối anh đến đây là 2 năm trước . Phải đấy , đây là nơi mà anh cùng "vợ mới cưới" đi đến hưởng Tuần Trăng Mật . Dĩ nhiên , chọn Thuỵ Điển làm chỗ du lịch cũng đáng đấy . Quả là tuyệt vời luôn ! Akashi ngồi trên một con thuyền bé con . Tuy nhiên nó chẳng để làm gì ngoại trừ việc anh nói rằng mình muốn ngắm hồ , nhìn biển rồi ngồi ngay trên đó . Không ai dám hó hé điều gì bởi đã có một cục tiền được để ngay mặt họ . Hàng người phố Thuỵ Điển đi qua lại , các nghệ sĩ đánh đàn hàng rong chơi lên những bản nhạc êm tai buổi chiều . Mạnh mẽ , dứt khoát , mới hay làm sao . Dồn dập như Mexico .
Nếu anh ở Ý , sẽ có ngay một chuyến tham quan trên sông Tiber . Trên con thuyền gỗ chảy dọc theo dòng sông trải dài ấy . Thủ đô Roma lại thêm tuyệt mỹ . Tiếc là lịch trình của anh không đủ chứa chấp cho Đất Nước La Mã Cổ ấy . Akashi một đơn độc nhìn lên bầu trời xanh cao vút , dù có ngửa cổ đến cuối cuộc đời cũng sẽ chẳng thể đong đếm nổi là chân trời mênh mông đến mức nào . Quá đỗi to lớn , hệt như Tetsuya .
Hành trình Stockholm của Akashi tiếp diễn đến cuối ngày thứ Bảy . Ngày Chủ Nhật , là ngày anh về lại Nhật . Và Akashi nghỉ chân tại Kyoto , địa điểm thứ ba mà Kuroko với anh đã đi đến .
...
Kyoto mà Akashi từng sinh sống được biết là Thủ đô cũ của Nhật Bản . Còn là nơi mà những vị tướng , vua thời triều Edo ngã xuống mà qua đời . Tiểu sử rất máu me .
Lựa chọn đầu của anh là sông Kamogawa . Chỗ này nổi tiếng yên ả , thanh bình , cảm giác khoan khoái lúc bước từng bước dọc theo sông để ngắm cảnh là cao kiến . Đôi lúc có nhiều điều anh cảm tưởng như mình rất to lớn . Có khi cả thế giới cũng sẽ chỉ quỳ phục dưới chân mình . Nhưng nó sai lầm làm sao khi mà kỉ lục của Akashi lại bị phá vỡ dễ dàng chỉ với Kuroko và đồng đội của cậu .
Tất cả những gì anh làm trong gần hai tuần này vẫn chỉ là mơ mộng đến quá khứ ngày xua của mình và người mình yêu . Quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định , quyết định .
Hai chữ đó đeo bám tâm trí anh ngày một lớn hơn .
Thật là khó khăn
Rất khó khăn....
Có ý kiến gì không Bokushi ?
Hỏi tôi ? Đây là cơ thể của cậu mà , tôi cơ bản chỉ là nhân cách . Tôi không quyết định cuộc sống của cậu
Vậy à...?
Quá rối rắm . Chi bằng bỏ là xong ?
Có nên ? Có nên không ? Người mà mình bỏ đến 12 năm thanh xuân theo đuổi . Có nên không ?
...không quyết được . Cần thời gian...
Cậu còn đúng một tuần nữa thôi , Oreshi , đừng chần chừ nữa . Thời gian không bao giờ đợi chờ .
Tôi biết....
.....vậy tại sao cứ đứng đó ?
Anh ngồi xuống bên sông , gục đầu xuống . Mặc cho đây có là bộ đồ đáng giá nhất của anh . Các suy nghĩ , giọng nói trong đầu không hề dứt . Phải chăng lại mọc thêm mấy nhân cách thứ ba , thứ tư nữa ? Akashi cười khẩy , mình đúng là thằng rối loạn nhân cách , đến nhân cách cũng rối thế thì có khi vào trại thôi . Anh nhận ra , mỗi khi mình có nhân cách là lúc anh có quá nhiều mâu thuẫn xảy ra . Nó làm đầu óc anh muốn nổ tung đến nơi .
Chỉ đành chờ đợi xem mình ở tương lai sẽ làm gì thôi .
"Seijuuro-kun biết gì không ? Em không là loại người đợi chờ ở tương lai hay nhớ mong quá khứ . Em tin tưởng ở hiện tại"
...
Akashi có giấc mơ lạ kì vào đêm ngày thứ ba trọ tại Kyoto trong một nhà nghỉ . Như thường lệ lại ngồi trầm tư với mấy giọng nói trong đầu , rồi anh về giường lúc 22:34 , anh đoán , lúc mơ cũng phải khoảng 1-2 giờ sáng đi ?
Đó là anh cùng Kuroko ở biển , lúc khi anh đang đếm 100 bước chân của mình . Cả người xoay lại về phía sau , tiếng sóng biển ì ào ngay tai khiến Akashi có chút mất tập trung về khung cảnh . Anh không lo nghĩ gì cả . Anh đang chờ đợi . Có một giọng nói nào đó đang vang vảng bên tai .
Bước đi , bước đi , một bước chân thôi .
Nó không phải thôi thúc anh , mà là thôi thúc Kuroko đằng kia . Nhưng Akashi dường như không di chuyển được , anh bất động đứng đó . Mặc cho gió biển thổi , tiếng nói đó vẫn chưa bị phá tan . Cái bóng xa xa kia lưỡng lự trước dấu chân in sâu của Akashi trên nền cát , tuy không gần nhau nhưng Akashi cảm giác như Kuroko ấy đang run rẩy .
Em ấy đang lạnh sao ?
Anh muốn phi tới để có thể đắp lên cậu tấm áo này . Có vẻ như có thứ gì đó đang ngăn cản anh .
Quái ? Bóng đè ? Đừng bảo đây là LD*** chứ ?
Giãy giụa liên hồi , nhưng Akashi bất động luôn rồi , chỉ biết đứng một chỗ như con ma-nơ-canh . Bất lực rồi cũng chả biết phải làm gì . Mình đúng là vô dụng .
Dường như giọng nói cùng sự run rẩy của Kuroko không hề dứt . Anh chưa bao giờ phải đối mặt với một chuyện như thế này . Suy cho cùng đây cũng chỉ là ảo tưởng viễn vong nhưng Akashi cảm thấy nó là vấn đề gì đó quan trọng mà anh không nghĩ ra được . Đứng đó và đứng đó mãi .
Kuroko chợt nhấc chân , cậu chàng có vẻ là đang lưỡng lự nên để chân phía trước hay sau .
Tiến , tiến . Lùi , lùi .
Điều gì đã xảy ra sau đó ?
Làm quái ai biết được
Tôi đã từng ngẫm nghĩ rằng tim mình có một lúc nào ngừng đập hay chưa
Nó có thật sự ngừng không ?
Hỏi ngu thế , không đập rồi làm sao cậu còn ở đây ?
Người thật sự cần ở đây là Oreshi
Nó ổn sao ?
Nó hoàn toàn tuỳ thuộc vào cậu ta . Dẫu cho tất cả nhân cách này có cảm xúc đi chăng nữa thì tất cả vẫn là dựa vào Oreshi
...
Akashi im lặng . Anh có thể mường tượng ta mình vừa thoát khỏi cái giấc mơ mà mình cho là quái quỷ , không ngoại lệ gì khi mà Akashi dường như có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại đầy bí ẩn giữa các nhân cách . Cứ cho là Akashi này từ trước đến giờ chỉ có một nhân cách là Bokushi thì giờ ít nhất anh cũng phải lạ lẫm trước những nhân cách mới mẻ khác .
Đều là giọng của anh . Nhưng phân biệt ra không đến nỗi khó khăn .
Và anh mừng vì đến cuối giấc mơ cũng không quay đầu với chủ của nó .
Buổi sáng thứ tư bắt đầu với anh một cách não nề như vậy . Đầy ắp suy nghĩ đau đầu . Akashi tự hỏi , anh còn có bốn ngày . Nên đi đâu nữa khi mà Akashi vừa nhật ra đây là nơi du lịch ngoài Tokyo cuối cùng mà anh cùng Kuroko đi đến . Thật sự là Akahi chưa từng nhận ra là khoảng thời gian của họ lại ít đến thế , anh đã tính nhầm .
Giờ thì làm gì đây ?
Hay là thả bộ đâu đó nhỉ ?
Lần đầu Akashi đi đâu đó mà không có mục đích .
...
Giờ đã là tháng mấy nhỉ ? Tháng tám ?
Akashi quên mất cái gọi là ngày tháng .
(Thế nhưng anh đã gần như là nhớ rất rõ thời gian theo đuổi cũng như thời gian sống của mình =v=)
Anh dựa hẳn người bên chiếc ghế gỗ sần màu . Đây có vẻ là một công viên nào đó mà cả thời ấu thơ Akashi cũng chưa bao giờ lui tới . Xem nào , quanh quẩn như bù nhìn đến ngày hạn hai tuần chăng ? Nghe có vẻ vô lực quá nhỉ . Còn ý kiến nào khác không đây ?
Thử buông bỏ một ngày xem thử đi Oreshi ạ . Đôi lúc nghỉ ngơi không phải ý tồi
Phải đấy chàng trai
Nghỉ ngơi cho cả bọn tôi nữa
Anh không buồn tìm hiểu đến nguồn gốc của những giọng nói khác .
Cảm ơn...
Anh đơn giản đứng dậy và đút tay vào túi quần . Đôi môi thoáng chốc mỉm cười . Nghỉ ngơi...nhỉ ? À và anh quyết định là , sẽ như các khách du lịch tham quan mà dạo vòng quanh Kyoto này trong bốn ngày . Ít nhất nó cũng giúp mình sẽ thể thoải mái mà nghĩ đến em ấy mà không một chút khó khăn nào .
Đã đến thời hạn của hai tuần .
...
Kuroko nhẹ nhàng để tay trên nắm cửa rồi xoay nó , cánh cửa giõ bật mở . Cũng như cậu đã biết trước , đập vào mắt cậu luôn là căn phòng khách cỡ bự , không thể thiếu bóng dáng đỏ của ai đó đang ngồi chờ đợi trên ghế .
"Em đã về"
Cậu không ngạc nhiên nếu anh có không quay đầu mà cũng biết cậu ở đó . Gì cơ chứ , tiếng cửa rõ to như thế mà chắng ai biết chắc . Nhưng dù sao thì Kuroko cũng sẽ không đua đòi thời gian nữa , cậu sẽ vào ngay việc chính .
"Anh đã có câu trả lời ?"
Akashi mong đợi đấy là một lời hỏi thăm sức khoẻ ngọt ngào chứ không phải thế này .
"Ừ phải , anh đã có"
Rồi cậu ngồi xuống đối diện anh . Đặt tờ giấy ngay bên anh , bên cạnh vị trí mà đã có một cây bút bi sẵn đó yên vị . Điều đó chứng tỏ , anh quyết định là sẽ kí . Kuroko chợt thấy hơi đau trong lòng .
"Anh đã có hai tuần"
Akashi nói , và Kuroko lặng im nghe .
"Hai tuần đó anh đã đi mọi chỗ , mọi nơi , nơi có hình bóng của em"
Cậu vẫn nhìn anh .
"Anh đi tất cả những nơi mà hai ta từng đến , từng vui vẻ . Anh muốn sống trong kí ức với em như vậy . Nhưng anh nhận ra...anh nên...phải để em đi thôi"
Tim Kuroko như nghẹn lại . Cậu đang hối hận .
"Thế nhưng..."
Lời Akashi hẳn vừa cứu vớt tâm trí cậu .
"...anh không thể bỏ em . Thứ lỗi cho sự ích kỉ của anh"
Anh nhanh tay cầm cây bút bi và tháo ra từng bộ phận của nó . Để rơi một cách tự nhiên xuống sàn . Tiếng "lạch cạnh" cứ thế mà liền nhau phát ra .
"Xin lỗi em , anh không muốn li hôn . Càng không muốn phải rời xa người mình yêu . Xin lỗi"
Akashi nói lời xin lỗi hai lần . Không hề ngẩng đầu lên . Mọi thứ như chìm vào hư không , chả hề có một tiếng động . Kuroko nghe rõ hô hấp của mình . Cậu...nên làm gì ?
Thôi nào Tetsuya , mày cũng không phủ nhận là mày yêu anh ấy .
Akashi cảm nhận được nhịp đập của tim .
"Em xin lỗi"
Thịch .
"Em xin lỗi Seijuuro-kun"
Thịch .
"Em đã quá nóng vội"
Thịch . Thịch .
"Em xin lỗi . Em không muốn bỏ anh..."
Thịch . Thịch . Thịch .
"...Nhưng em không thể chịu đựng cuộc cãi vã không hồi kết này"
Thịch . Thịc-
"...Đó là lỗi của anh , Tetsuya . Tha thứ cho anh"
Akashi nhớ ra việc sau đó diễn ra . Anh đã ôm cậu . Và tờ đơn li hôn kia , nhanh chóng không còn hiện hữu trong tâm trí họ .
Rốt cuộc sợi dây đỏ kia vẫn không đứt .
Tình yêu của họ níu kéo nhau . Không hề dễ dàng gì mà đứt cả .
"....anh yêu em"
End
Éc éc , thêm một oneshort hoàn thành :v Hurray !
Lần này nó rối đến không thể tưởng . Tui viết tui còn rối chứ đừng nói đến các bác :v thiệt là không hiểu mình bị cái gì mà chọn phải cái chủ đề thế này :v ít nhất thì cũng đã xong =)))
Sau đây là phần chú thích * :
Les Deux Magots* : là một quán coffe nhưng Gián chế thành khách sạn :v dù gì thì nhìn nó cũng giống khách sạn
Nó đấy ạ :v
Quảng trường Étoile** : Tên hiện tại là Quảng trường Charles de Gaulle , Étoile là tên cũ
LD*** : Lucid Dream , một loại "Giấc mơ sáng suốt" , như kiểu một người mơ biết mình đang mơ và họ hoàn toàn có thể sử dụng trí tưởng tượng của mình để tạo ra nhiều thứ trong giấc mơ . Còn bóng đè thì là lúc người trong mơ bị bất động và cơ thể người thật có thể đang di chuyển , tức mộng du
Cái Lucid Dream này thì xin vui lòng ta tra gồ :v tui hơm giải thích kĩ được .
Và thế đấy :v mong các bác vui lòng vì cái oneshort hơn 5000 từ này =))))
4/4/2018
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com