TruyenHHH.com

Mang thai tuổi 15

49. Kết thúc (END)

chanh_bongg

11 giờ đêm tại Tokyo, giữa không gian vắng lặng chỉ còn lại tiếng rì rào của gió và những ánh đèn đường lấp lóa.

Trạm xe buýt chẳng mấy người qua lại, chỉ có Sanzu và lác đác vài đứa bạn loanh quanh trạm, bên bộ linh thú, tất cả đều mỏi mệt sau một ngày dài phát tờ rơi phục vụ cho dự án của khoa Kinh Tế mà cả bọn đang theo học.

Trong khi cả bọn đang tranh thủ tận hưởng một chút yên tĩnh, thì một câu hỏi bất ngờ từ một đứa đã phá vỡ không gian im lặng:

- À này, Sanzu, thằng bé lúc chiều, mày có xin được thông tin của nó không?

Sanzu không vội trả lời, chỉ liếc mắt nhìn bạn mình rồi nhấp một ngụm nước. Hờ hững hỏi:

- Ai?

- Thằng bé mặc đồ cao trung, lùn lùn, xinh xinh ấy, mày đứng với nó cả buổi còn hỏi.

Sanzu nheo mắt như thể nhớ lại, sau đó mở miệng:

- À...

Không hề giải thích gì thêm, hắn cứ thế thờ ơ nhìn về phía những con đường vắng vẻ của Tokyo, tiếp tục uống nước.

Nhưng bọn bạn hắn làm sao có thể cho qua? Bọn nó như có chủ đề bàn tán, vây quanh Sanzu liên tục hỏi, tò mò không dứt về "thằng bé xinh đẹp" kia.

- Khai ra đi, mày có mà giấu đúng không?

- Anh em sao dành với mày được, giấu chi cho mệt.

Thằng bạn bên cạnh cứ câu lấy cổ Sanzu dúi hắn vào nách nó, hồng ép hắn khai ra sự tình. Sanzu chỉ biết đau khổ cự tuyệt, bên cạnh còn nghe những lời lẽ không hay, hắn chỉ biết tuyệt vọng:

- Có mẹ gì đâu, thấy em nó buồn nên tao an ủi thôi.

- Thật không? Mày nói cho chuẩn.

- Thật. Buông ra hôi quá!

Trong đêm đó, không gian yên tĩnh của Tokyo bị phá vỡ bởi tiếng động cơ xe mô tô vang lên từ xa. Sanzu lái chiếc xe mô tô đen tuyền, vút qua những con đường vắng lặng và rồi dừng lại trước nhà của em.

"Anh nhỏ tiếng thôi nha, Kiwi đang ngủ"

Vào phòng, Rindou cẩn thận nhắc nhở người yêu. Sanzu nhẹ gật đầu. Trong lúc em rón rén đóng cửa, hắn tiến lại gần giường, ánh mắt lạnh lùng quen thuộc giờ đây khi nhìn Kiwi chỉ còn lại sự dịu dàng và trìu mến.

Sanzu ngồi xuống cạnh giường, im lặng ngắm nhìn cậu bé đang ngủ. Từ khi nào việc nhìn ngắm những đứa trẻ lại trở thành niềm an ủi đối với hắn và Rindou? Bởi có lẽ chính cả hai cũng không nhận ra rằng khi nhìn vào những đứa trẻ, ánh mắt của cả hai dịu dàng đến thế nào.

Rindou bước đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Sanzu, cùng hắn ngắm nhìn đứa cháu trai kháu khỉnh.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng chỉ vừa đủ để thấy Kiwi cuộn tròn trong giấc ngủ yên lành. Tiếng đồng hồ tích tắc lặng lẽ điểm thời gian.

- Sao anh lại đến giờ này? _ Rindou tựa vào vai Sanzu, khẽ hỏi, giọng nhẹ như sợ đánh thức bé con.

- Nhắn tin không trả lời còn hỏi? _ Sanzu đáp, chất giọng khô khan nhưng không giấu được ý trách móc.

Rindou phì cười, hơi xích lại gần hắn:

- Hì hì, xin lỗi, tại em không xem điện thoại.

Câu trả lời đơn giản đó dường như khiến không khí giữa họ rơi vào một khoảng lặng. Sanzu nhìn thẳng phía trước, nhưng trong ánh mắt như có điều gì muốn nói mà không nói ra.

Hắn chờ đợi, nhưng mãi không nghe thêm gì.

- Chỉ thế thôi à? _ Hắn đành chủ động lên tiếng.

Rindou ngẩng lên, đôi mắt tròn ngơ ngác:

- Dạ?

- ...

Sanzu không trả lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sâu như dò xét.

Rindou bối rối cười, nụ cười thoáng chút gượng gạo:

- Chứ anh muốn sao?

Câu hỏi ngây ngô ấy dường như chạm đến điều gì đó trong lòng Sanzu. Hắn từ từ tiến lại gần, ánh mắt dịu hơn nhưng vẫn đầy sự nghiêm túc. Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.

Rindou chưa kịp phản ứng, Sanzu đã đặt một nụ hôn nhẹ lên môi em. Đôi môi lạnh của hắn chạm vào sự mềm mại của Rindou, mang theo cảm giác vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt.

Rindou khẽ nhắm mắt, để mặc bản thân hòa vào khoảnh khắc ấy. Nụ hôn ban đầu chậm rãi, nhưng sau đó sâu hơn, như muốn truyền tải tất cả những điều hắn không thể nói thành lời.

Tiếng thở nhẹ của Kiwi trong giấc ngủ dường như càng làm không gian thêm yên tĩnh, chỉ còn lại họ và cảm xúc dành cho nhau.

(...)

Ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ. Rindou khẽ nhíu mày khi bị tiếng động ồn ào kéo khỏi giấc ngủ. Cậu mở mắt, đầu còn hơi nặng nề vì đêm qua ngủ không sâu.

Kiwi đang loay hoay dưới sàn, bày biện mọi thứ như một cơn lốc nhỏ. Gối, chăn, cả mấy món đồ lặt vặt đều nằm la liệt khắp nơi. Rindou khẽ thở dài, lắc đầu trước cảnh tượng hỗn độn.

Nhìn sang bên cạnh, Sanzu đã rời đi từ lúc nào. Chỗ hắn nằm giờ chỉ còn lại chút hơi ấm phai nhạt.

Rindou ngồi thừ một lúc, trong lòng không khỏi trách móc. Một lúc sau đó em mới đứng dậy, lê bước vào nhà vệ sinh, vốc nước lên rửa mặt để tỉnh táo hơn.

Khi đang đưa tay lên lau mặt, ánh mắt em bất chợt dừng lại.

Ngón áp út của em... có một chiếc nhẫn bạc đang phản chiếu lấp lánh dưới ánh nắng.

Rindou sững lại, cảm giác trong lòng như bị một dòng nước ấm áp cuốn qua. Ký ức đêm qua mơ hồ ùa về.

Trong cơn mơ màng, em cảm nhận được một nụ hôn đặt nhẹ lên trán. Giọng nói trầm thấp của Sanzu vang lên, dịu dàng nhưng như khắc sâu vào tâm trí:

- Chúng ta cứ mãi như thế này nhé.

Rindou khẽ bật cười, cảm giác trái tim bị siết chặt bởi một thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa xót xa. Em đưa tay lên, ngón tay khẽ mân mê chiếc nhẫn.

Một giọt nước lặng lẽ trượt xuống khóe mắt. Em chẳng hiểu tại sao mình lại xúc động đến thế. Nhưng cảm giác ấy... thật đẹp, thật yên bình.

- Sến súa...

Rindou thì thầm, giọng nhỏ đến mức chính em cũng khó nghe rõ.

Nhưng sâu trong lòng, em biết. Dù hắn không nói ra, nhưng qua chiếc nhẫn này, hắn đã để lại tất cả những gì quan trọng nhất.

(...)

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi. Thấm thoát cũng đã sáu năm trôi qua, Rindou bây giờ đã 25 tuổi. Và hôm nay, là ngày vô cùng đặc biệt với em.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên khu vườn ngoài trời, nơi đám cưới đang diễn ra. Một chiếc cổng hoa trắng được trang trí cầu kỳ, cánh hoa hồng mềm mại rơi lả tả theo làn gió nhẹ. Khách mời yên lặng ngồi trên những hàng ghế trắng tinh, đôi mắt hướng về phía lễ đường, nơi mà khoảnh khắc mong chờ nhất sắp xảy ra.

Sanzu, trong bộ vest đen thanh lịch, đứng chờ trước lễ đường. Tay hắn khẽ siết chặt bó hoa, đôi mắt đỏ hoe như vừa trải qua một cơn xúc động mãnh liệt. Những năm qua, hắn đã luôn chờ đợi, chờ đợi để được nhìn thấy Rindou trong khoảnh khắc này. Và giờ đây, khi giấc mơ ấy đang trở thành hiện thực, hắn cảm giác trái tim mình như muốn vỡ òa.

Tiếng nhạc du dương vang lên, thu hút mọi ánh nhìn về phía đầu lối đi. Rindou xuất hiện, khoác trên mình bộ vest trắng, gương mặt rạng rỡ nhưng cũng thoáng chút hồi hộp. Từng bước chân của em chậm rãi, đầy tự tin nhưng không giấu được sự xúc động. Cả thế giới dường như dừng lại khi ánh mắt của hai người chạm nhau.

Khi Rindou bước đến trước mặt mình, Sanzu gần như không kiềm được những giọt nước mắt. Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay ra đón lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của em.

- Em đẹp lắm _ Sanzu khẽ nói, giọng run run.

Rindou nhìn hắn, đôi mắt cũng ánh lên sự xúc động:

- Còn anh như sắp khóc vậy.

Sanzu bật cười nhẹ, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt hoe đỏ.

Người chủ lễ bắt đầu đọc lời dẫn, nhưng với Sanzu và Rindou, mọi âm thanh dường như đều mờ nhạt. Tất cả những gì họ cảm nhận được là nhịp đập trái tim của nhau, là cái nắm tay chặt chẽ như một lời hứa vĩnh cửu.

Khi Sanzu nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của Rindou, hắn khẽ thì thầm:

- Anh đã chờ đợi quá lâu cho khoảnh khắc này.

Rindou bật cười khẽ, đôi mắt đỏ hoe:

- Giờ thì được rồi chứ?

- Ừm.

Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng khi cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng nhất. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, mọi thử thách đều tan biến. Cả hai đã vượt qua tất cả, và giờ đây, cả hai sẽ chính thức về một nhà.

Dưới ánh chiều tà, giữa những lời chúc phúc của bạn bè và người thân, Sanzu và Rindou tay trong tay, bước vào hành trình mới của cuộc đời. Một hành trình mà cả hai biết rằng, họ sẽ không bao giờ phải bước đi một mình nữa.

Buổi sáng ngày Chủ nhật, không khí se lạnh như gợi nhắc về những ký ức xưa cũ. Nghĩa trang nằm im lìm giữa bạt ngàn cây xanh, chỉ có tiếng lá khẽ xào xạc theo từng cơn gió nhẹ. Rindou và Sanzu bước chậm rãi trên con đường lát đá, mang theo bó hoa cúc trắng trên tay.

Cả hai dừng lại trước một tấm bia đá nhỏ. Tên của Shuuya được khắc ngay ngắn, bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: Thiên thần nhỏ của Rindou.

Rindou cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng lau sạch những vệt bụi mờ. Rồi cúi đầu, đôi môi em khẽ mấp máy, như đang nói điều gì đó với đứa trẻ chưa kịp chào đời.

Sanzu đặt hoa lên mộ, ánh mắt hắn trầm ngâm, dừng lại trên bia mộ, vừa buồn bã vừa dịu dàng, như một lời hứa thầm lặng với đứa con gái xấu số rằng từ đây hai người cha của nó sẽ sống vì nhau, vì hạnh phúc mà cả hai đã đánh đổi quá nhiều để có được.

Sau đó, cả hai bước tiếp đến một góc nghĩa trang khác. Những ngôi mộ xếp hàng ngay ngắn, mỗi tấm bia đều khắc tên một người bạn đã ngã xuống trong cuộc chiến đầy máu và nước mắt chín năm trước. Sanzu cẩn thận đặt hoa lên từng ngôi mộ, cúi đầu thật lâu trước mỗi cái tên.

Không gian xung quanh như ngưng đọng. Rindou chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi mắt dõi theo từng hành động của Sanzu. Cậu biết những người nằm dưới kia không chỉ là đồng đội, mà còn là gia đình của hắn trong những năm tháng đầy sóng gió.

Khi tất cả đã xong, Sanzu ngước lên nhìn bầu trời, như muốn gửi lời nói cuối cùng đến những linh hồn đã khuất. Rindou khẽ nắm lấy tay hắn, siết nhẹ, để hắn biết rằng cậu sẽ luôn ở đây, cùng hắn gánh vác tất cả.

Hai người rời đi trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, mang theo lời hứa sẽ sống thật hạnh phúc - không chỉ cho chính họ, mà còn cho cả những người đã mãi mãi không còn cơ hội để làm điều đó.

(...)

Rindou,

Đã lâu không gặp.

Xin lỗi vì mình không thể đến chung vui cùng cậu, mà chỉ có thể ngồi đây viết những dòng chữ này. Dù sao thì, chúc mừng cậu, bạn thân của mình. Hôm nay thật sự là một ngày quan trọng, không chỉ vì cậu tìm được người bạn đời của mình, mà còn vì mình thấy được sự bình yên mà cậu đã luôn tìm kiếm.

Thật lòng thì lúc nhận được lời mời, mình không bất ngờ lắm đâu, vì chuyện của hai người vốn dĩ không sớm thì muộn mà.

Mình đã từng nghĩ, mình sẽ là người bên cạnh cậu suốt đời, nhưng rồi mình nhận ra, tình bạn giữa chúng mình không phải là thứ để chiếm giữ. Mình đã học được cách buông bỏ những cảm xúc đó, và giờ đây, mình chỉ muốn cậu thật hạnh phúc, mỉm cười mãi như thế.

Chúc cậu và Sanzu một cuộc sống đầy niềm vui, những ngày tháng ngọt ngào và bình an. Mình tin Sanzu là một người chồng tuyệt vời, anh ấy nhất định sẽ làm cậu mỉm cười mỗi ngày.

Hãy sống thật hạnh phúc nhé, Rindou.

Izana.

===END===

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com