Mang Thai Con Cua Tinh Dich
Đúng là Hiệu Tích để bản thân từ từ thích nghi, từ từ chấp nhận giới tính sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra với cậu không biết là may hay rủi.Ngày đầu tiên, có alpha ở lớp ban một tỏ tình với cậu. Người đó lại là bạn cùng bàn của cậu - Lâm Tử. Cả lớp omega và alpha náo loạn một phen, lớp beta ở giữa xem kịch. Hiệu Tích cố gắng khéo léo từ chối và nói rằng cả hai đứa đều là bạn cùng bàn không hơn không kém thôi. "Cậu là omega, có người thích là may lắm rồi, cậu còn dám từ chối?" Lâm Tử nổi đóa lên nắm cổ tay cậu."Đau, bỏ tay tớ ra!"Giây tiếp theo Hiệu Tích không suy nghĩ liền tát vào mặt Lâm Tử một cái đau điếng, mọi người xung quanh đang sôi nổi bỗng nhiên im lặng bất thường. Máu chó quá! Tỏ tình một omega không thành công còn bị omega đánh?!Và bắt đầu sau ngày hôm đó Hiệu Tích được mọi người trong trường gọi là omega mạnh mẽ, đanh đá nhất trường.Mấy anh chàng alpha thì thấy omega như vậy thì thú vị hơn, nên càng tranh nhau muốn đánh dấu muốn làm cho Hiệu Tích mang thai. Hiệu Tích mang tâm trạng âm u đi vào lớp học, ngày thứ năm trong tuần cậu "bị" tỏ tình bởi alpha, cậu thật sự không cần phải dựa dẫm vào mấy tên đó, bản tính của alpha trong suy nghĩ của Hiệu Tích chính là lăng nhăng, một khi bọn chúng có hứng thú rồi thì chỉ là muốn đánh dấu, muốn làm người ta mang thai sau đó là đi tìm omega khác để tiếp tục, Hiệu Tích không muốn bản thân đi trên vết xe đỗ của chị gái mình. Mấy người bạn omega nữ trong lớp thì ngưỡng mộ cậu không thôi, nói cậu có nhiều người theo đuổi quá bọn họ cũng muốn được giống như vậy Hiệu Tích nhẹ nhàng tặng cho bọn họ một nụ cười. "Phiền phức lắm, mấy cậu không hiểu đâu." Hiệu Tích lười biếng nói."Vậy... đến khi phát tình cậu phải làm sao nếu không có alpha bên cạnh để "an ủi, chăm sóc" cậu?"Sau khi nhận ra mình nói có gì đó không đúng cô bạn vội che miệng lại, sợ bản thân chọc đến omega đanh đá nhất của trường."Tớ có thể uống thuốc vì tất cả chúng ta đều chưa đủ tuổi đâu, phải cân nhắc, đừng để bị đánh dấu đó." Hiệu Tích không những không nổi giận ngược lại còn có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.Một tháng sau, Hiệu Tích cảm thấy uống thuốc không có tác dụng với cậu rồi, vì kỳ phát tình đầu tiên Hiệu Tích giấu được hai ngày, ngày thứ ba đã bị người khác phát hiện. Đó là một ngày học có tiết thể dục buổi chiều khi đó Hiệu Tích thấy không khỏe cho nên mới xin nghỉ để ở lại trên lớp nhưng không ngờ cậu lại phát tình tại lớp học, lúc đó cậu khó khăn mang cặp đứng dậy đi vào nhà vệ sinh muốn rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại, vậy mà cậu lại không thể chống lại cơn phát tình này, Hiệu Tích muốn phía dưới của mình được lấp đầy...Hai chân Hiệu Tích mềm nhũn cậu quỵ xuống nền đất lạnh run rẩy không thôi, vì không thể nhịn được cậu đã tự tay mò mẫn xuống phía dưới, muốn tự an ủi bản thân. "Cậu có sao không?"Chính là lúc này, cậu biết bản thân sắp tiêu rồi. "Cậu-" Hiệu Tích ngẩng đầu, môi nhấp nháy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im bật khi thấy người trước mặt là tình địch của cậu.Là Mẫn Doãn Kỳ, học thần lớp ban một và là một alpha trội. Doãn Kỳ ngồi quỵ gối xuống trước mặt cậu, hỏi: "Có cần tôi giúp không?"Hiệu Tích quay mặt sang hướng khác, tránh né, "Không cần! Có chết tôi cũng... cũng không cần cậu giúp!"Doãn Kỳ bật cười thành tiếng. "Có thật là không cần không? omega đanh đá?" Doãn Kỳ lan tỏa pheromones, thật thơm!Ánh mắt Hiệu Tích mơ màng, cậu đã không làm chủ được bản thân mà chủ động nâng người, hôn lấy đối phương.Khi tỉnh lại, Hiệu Tích đã thấy mình nằm trong phòng y tế. Cái ánh nắng nhẹ buổi chiều chiếu xuyên qua cửa sổ Hiệu Tích khó khăn ngồi dậy, cả người đau nhứt ê ẩm, cùng lúc đó Doãn Kỳ mở cửa bước vào trên tay còn mang theo cháo nóng, Hiệu Tích tưởng cậu ta bỏ đi rồi chứ?"Cậu tỉnh rồi sao? Tôi còn định để cậu ngủ thêm." Doãn Kỳ ngồi xuống cạnh giường.Hiệu Tích cúi đầu, đột nhiên bả vai run lên bắt đầu nức nở: "T-Tôi muốn về nhà..."Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Doãn Kỳ thì cậu lại khóc, muốn tránh mặt cậu ta.Doãn Kỳ luống cuống ôm lấy cậu, đang yên đang lành nói chuyện rồi một omega khóc, anh biết làm sao chứ? "Cậu đau sao? Xin lỗi, đừng khóc, tôi sẽ đưa cậu về nhà."Hiệu Tích đẩy vai Doãn Kỳ ra, trượt xuống khỏi giường, lấy điện thoại gọi cho mẹ mình, chỉ mới vài giây bên kia đã nhanh chóng bắt máy."Cục cưng, con sao vậy? Sao con lại khóc?"Hiệu Tích nói chữ có chữ không, "Con muốn về nhà...""Mẹ kêu chú đến đón con nha?"Hiệu Tích gật đầu, mặc dù mẹ mình không thấy. Mười phút sau Doãn Kỳ dìu cậu xuống cổng trường đợi xe của gia đình đến đón, lúc xe đến Hiệu Tích tránh mặt Doãn Kỳ rất nhanh. Cậu nhanh chóng bước lên xe, nhìn chiếc xe xoay bánh rồi chạy xa dần Doãn Kỳ đã đứng nhìn đến khi chiếc xe mất bóng.Lan Y nghe tiếng xe về thì chạy ra đón con trai bà thấy con trai mệt mỏi khó khăn trong lúc đi đứng bà cũng dìu con vào nhà. Tối hôm đó Hiệu Tích phát sốt làm Lan Y càng lo lắng, Hiệu Tích đã phát sốt cao, qua ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu giảm xuống nên đành phải nghỉ học.Mấy ngày sau cậu đều xin nghỉ học ở nhà tự uống thuốc chịu đựng cơn phát tình của bản thân, một tuần khó khăn kết thúc, Hiệu Tích trở lại trường học như chưa có gì xảy ra, có điều cậu không thể quên được ngày hôm đó. "Hiệu Tích, cậu sao vậy? Lại không khỏe hả?" Cô bạn lớp trưởng đi tới."Tớ không sao, tớ hơi choáng thôi." Hiệu Tích trả lời qua loa.Lớp trưởng ngồi xuống bên cạnh cậu, "Cái này, tớ biết là không nên nhiều chuyện nhưng mà cho tớ hỏi được không?"Hiệu Tích gật đầu, "Cậu hỏi đi.""Cậu với học thần lớp ban một ấy... hai người quen biết nhau hả?"Vừa nghe năm chữ "học thần lớp ban một" Hiệu Tích như cứng đờ, đừng nói mọi người biết chuyện đó rồi nha? Hiệu Tích cúi đầu giả bộ viết bài, "Tớ không có quen biết học thần lớp ban một nào hết, sao cậu lại hỏi vậy?"Lớp trưởng gãi đầu, cười gượng: "Mấy ngày cậu nghỉ học, ngày nào học thần cũng đi ngang, có hôm còn hỏi mọi người tại sao cậu nghỉ nữa, tớ sợ cậu ấy muốn nói gì quan trọng nên mới nói cho cậu thôi."Cậu với tình địch, có gì quan trọng để nói? Cậu ta có nói chưa chắc Hiệu Tích đây muốn nghe!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com