TruyenHHH.com

Mang Thai Con Cua Tinh Dich

"Lúc nãy anh nghe mẹ nói em bị ba tát sao?"

Doãn Kỳ kéo Hiệu Tích lại gần mình một chút, cẩn thận xem xét, gò má trắng trẻo của cậu vẫn còn đỏ và thậm chí là nó còn hơi sưng tấy lên, Doãn Kỳ bất mãn trong lòng tự trách bản thân, đã nói là kế hoạch mà nhưng anh không nghĩ ba sẽ đánh mạnh tay như vậy.

Đau lòng chết anh rồi.

Hiệu Tích mếu mếu nhìn anh, "Ba đánh đau..."

Doãn Kỳ xoa xoa gò má cho cậu, ôn nhu thổi cho cậu: "Hết đau, phù phù."

"Còn cậu có đau không? Lúc nãy ngất luôn mà." Hiệu Tích nhào tới ôm lấy cổ anh.

Doãn Kỳ không đau nhưng phải giả vờ là có, làm sao anh có thể nói đây chỉ là kế hoạch để cho cậu hết dỗi được, nếu nói ra có khi còn bị dỗi lên gấp hai, không đúng là gấp mười!

"Anh không sao, ba có đánh trúng em không? Đưa tay anh xem."

Hiệu Tích lắc lắc đầu, "Không có, lúc đó cậu ôm tớ, chắn rất kỹ mà." bộ dạng cún con đáng yêu hối lỗi hiện ra trước mắt anh, chân thành nói: "Tớ xin lỗi, tớ không giận cậu nữa đâu."

Doãn Kỳ yêu chiều vuốt tóc cậu, "Em không có lỗi đâu, em đói chưa? Anh nấu cháo cho em."

Hiệu Tích mệt mỏi dựa vào lòng anh, "Không đói nhưng mà cứ bị buồn ngủ."

"Vậy thì em ngủ đi."

Hiệu Tích nhìn anh, thấp giọng nói: "Cậu không được đi đâu hết, ở đây ôm tớ ngủ cơ."

Doãn Kỳ bật cười, ôm lấy cậu, "Được, được, em ngủ đi, anh không đi cả."

Hiệu Tích hài lòng, ngủ ngoan trong lòng anh.

Ngày hôm sau Doãn Kỳ vẫn có thể đưa đón cậu đi học như bình thường, mối quan hệ của họ đã được khôi phục, chỉ là học hết tuần này Hiệu Tích sẽ phải nghỉ học ở nhà dưỡng thai. Bụng cậu đã to mà còn muốn đi học thì cũng khó, bạn học chắc chắn sẽ để ý, trên đường đến trường người nào đó đang không ngừng kể chuyện bản thân bất mãn với Doãn Kì ra sao.

Trời đã bắt đầu chuyển mùa, từ mùa thu sang mùa đông, thời tiết có hơi se lạnh làm mặt mũi của Hiệu Tích đỏ hết lên, Doãn Kỳ lấy đôi găng tay bằng bông mang vào cho cậu, nhìn những đốt tay và đầu ngón tay vì lạnh mà đỏ lên, thật sự khiến anh đau lòng.

"Cậu không đeo hả?" Hiệu Tích nhìn bàn tay của anh, ngây ngô hỏi.

"Anh không lạnh, em đeo đi."

Hiệu Tích liền nhào tới, nắm lấy hai bàn tay anh xoa xoa: "Thôi đi, cậu đang lạnh kìa!" còn đưa lên miệng thổi ra hơi ấm của cậu.

Doãn Kỳ nhìn người nhỏ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, người này luôn miệng nói là ghét anh vậy mà lại làm cho anh yêu đến thế, muốn bỏ cũng không thể.

"Đó, ấm rồi nè!" Hiệu Tích cười hì hì, cầm bàn tay anh.

Doãn Kỳ cười xoa xoa má cậu, "Ừm, ấm rồi."

Lớp học bắt đầu bật lò sưởi đã ấm hơn rất nhiều, Hiệu Tích đứng ở cửa lớp vui vẻ hẹn gặp lại anh, Doãn Kỳ đưa cho cậu một túi đồ, xong thì quay trở về lớp.

Hi Hiên từ trong lớp bước ra, ôm từ sau lưng của cậu, điều này khá là quen thuộc, Hiệu Tích cũng không phản đối, tại vì Hi Hiên đùa dai quá thôi.

"Hôm qua sao cậu nghỉ học? Ngừi ta nhớ cậu nhắm đóa ~" Hi Hiên nói giọng non choẹt như mấy đứa con nít, trêu chọc cậu.

Hiệu Tích đánh cậu ta một cái, "Tớ cảm thấy không khỏe nên nghỉ học thôi."

Hi Hiên buông cậu ra, lú đầu hỏi: "Bé con hành cậu hả? Tớ nghe mẹ nói mang thai cực lắm."

"Lúc ngủ tới hay khó thở, mà bé con cũng không quậy lắm đâu."

"Ai da, bụng cậu lại to hơn một chút rồi này!" Hi Hiên thích thú sờ bụng cậu, "Bé con đạp tớ! Bé con đạp tớ!"

Hiệu Tích bất lực đỡ trán, tay đẩy Hi Hiên ra, "Khùng quá!"

Hi Hiên cười vui vẻ, đi theo cậu vào chỗ ngồi tâm sự.

Giờ nghỉ trưa Doãn Kỳ bận mấy công việc trong đoàn trường nên không thể ăn trưa với cậu, cả tên nhóc Hi Hiên cũng chạy đi đâu không biết, Hiệu Tích lũi thũi một mình đi xuống căn tin trường ăn trưa. Đây lại là thời gian mà cậu ghét nhất ở trường, căn tin thì đông, người người chen lấn đi lấy cơm trưa, thật may là nhà Doãn Kỳ chuẩn bị đồ ăn cho cậu, nếu mà cậu chen thì đến bao giờ mới có ăn?

Hiệu Tích bực bội dùng muỗng đâm đâm cục thịt viên, xung quanh là tiếng cười nói rôm rả có mỗi bàn cậu là im lặng đến mức có thể nghe tiếng dế kêu, di động cậu rung rung, màn hình sáng lên, Doãn Kỳ nhắn rằng chờ anh mười phút nữa thôi.

"Tôi đây mới không thèm chờ cậu!" Hiệu Tích hùng hùng hổ hổ tắt di động, bỏ vào túi quần, ăn nốt phần còn lại trong hộp.

Vừa ăn vừa suy nghĩ, Hiệu Tích không tránh khỏi tình huống bị sặc cơm, sặc canh, cậu ho liên tục, không ngừng cầm ly nước lên để uống.

Một cánh tay vươn tới, cầm khăn tay lau miệng cho cậu.

"Tôi không thèm cậu lau cho tôi!" Hiệu Tích đẩy tay người kia, ngẩng đầu nhìn.

Lưu Trạch Vũ?

Cậu tưởng là Doãn Kỳ, vì Doãn Kỳ vẫn thường lau miệng cho cậu như vậy.

"Cậu suy nghĩ gì mà để bị sặc ho sống ho chết vậy?" Lưu Trạch Vũ mỉm cười, nhớ lại dáng vẻ khi nãy của cậu rất đáng yêu.

Hiệu Tích bật chế độ đanh đá, "Kệ tôi. Liên quan đến cậu chắc?"

Lưu Trạch Vũ không trả lời, lấn tới đưa tay lấy hột cơm dính trên miệng cậu, Hiệu Tích nhìn cậu ta, cậu ta nhìn Hiệu Tích.

'Bụp!' một tiếng, Hiệu Tích trực tiếp đánh vào gương mặt đẹp trai của cậu ta.

Đám bạn đứng đằng xa của Lưu Trạch Vũ: ...

Lưu Trạch Vũ: (;'༎ຶٹ༎ຶ')

"Làm gì vậy?" Doãn Kỳ đi tới, khó chịu đẩy Lưu Trạch Vũ ra.

Nhanh chóng bình tĩnh, cậu ta đút tay vào túi quần ung dung nói: "Thấy cậu không chăm sóc omega của cậu nên tôi chăm sóc thay."

Doãn Kỳ rút mấy tờ khăn giấy, lau miệng cho Hiệu Tích: "Không cần cậu chăm sóc."

"Để ý omega của cậu kỹ vào, nhiều người đang muốn cậu ta lắm đó." Trước khi đi còn nói lời đầy ẩn ý.

Doãn Kỳ nhìn cậu ta rời đi trong lòng đầy ghét bỏ, muốn là muốn gì? Muốn đánh nhau à?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com