TruyenHHH.com

Mai Mai Ben Nhau

Chapter 40

Hải Ngọc nhận được một cuộc gọi khi cô chuẩn bị đi đón Hoài Thơ từ công ty về. Sau cái vụ bó hoa lần trước, sáng nào Hải Ngọc cũng đưa Hoài Thơ đi làm rồi chiều tối rước về. Nhưng vì cuộc gọi này cô không thể đưa Hoài Thơ về được nên đành nhờ Khiết San và Hân Ny. Hải Ngọc đi đến điểm hẹn của cô và Thuận. Đến nơi, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây. Người đã đốt cháy công ty của cô. Thấy Hải Ngọc hắn niềm nở

-Người tôi muốn gặp đã tới rồi.

Hải Ngọc búng tay

-Khỏi dài dòng, muốn gì thì nói đi.

Hắn khoái chí nhìn Hải Ngọc

-Tôi thích làm việc với những người hiểu biết như vậy. Nếu thế thì tôi không vòng vo nữa. Bây giờ tôi đang cần tiền. Nếu cô đưa cho tôi đủ số tiền tôi cần thì tôi sẽ đưa cho cô cái cô muốn

Thuận nhìn Hải Ngọc như có ý muốn hỏi cô hắn đang nói về điều gì, nhưng Hải Ngọc phớt lờ. Cô cần giải quyết người đàn ông trước mặt cô đã

-Anh còn có gan để ra điều kiện sao? Nếu tôi báo cảnh sát về việc anh đốt công ty của tôi thì tôi nghĩ anh không có thời gian mà ngồi tiêu xài đống tiền đó đâu.

Hắn cười lớn

-Cô nghĩ tôi sợ điều đó sao? Đám cảnh sát đó làm gì được tôi. Họ không tìm ra chứng cớ mà. Tôi đốt cháy công ty của cô cũng do có người sai khiến. Nếu có tội tôi cũng sẽ kéo người đó theo.

Hải Ngọc đút tay vào túi quần. Cô gằn giọng:

-Anh nói sao??

Nhếch môi thâm độc, hắn nói

-Cô quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ tôi đốt công ty cô là do ý tôi sao? Cô không biết có người ghét cô và muốn cho công ty cô biến mất sao?

Hải Ngọc kéo thêm thời gian, cô tiếp tục

-Người đó là ai??

Hắn rút điếu thuốc từ túi mình ra và đưa lên miêng, bật lửa, hắn rít một hơi dài. Thở khói ra từ miêng, hắn dỏng dạc

-Cả kẻ thù của mình cô cũng không biết sao?? Người đó là bà chủ công ty Hoa Hồng. Có nhiều điều về bà ta mà cô còn không biết nữa đó.

Hải Ngọc ghét mùi thuốc lá kinh khủng. Cô nhăn mặt

-Vậy sao? Nhưng anh nói anh có thứ tôi cần, mà thứ đó là gì??

Hắn lấy đằng sau của mình ra một quyển sổ và giơ lên cao

-Không phải cái này là cái cô cần sao??

Hải Ngọc nhìn quyển sổ trên tay hắn và cô biết đó là quyển sổ mà ông Thái nói. Cô chỉ không ngờ nó lại nằm trên tay hắn. Cô nhếch môi

-Anh cũng lời quá đó chứ. Chắc anh cũng đã dùng nó làm mồi với bà chủ công ty Hoa Hồng để lấy một số tiền, nhưng trong thời gian chờ đợi giao hàng anh lại hẹn tôi ra đây để trao đổi và lấy thêm một mớ nữa phải không?

Nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt hắn

-Không ngờ cô thông minh như vậy. Nhưng rồi sao? Không phải các người đều có được cái mình cần sao? Và tôi cũng vậy.

Hải Ngọc thoáng cười thầm cho sự khờ dại của người đàn ông đứng trước mặt mình

-Anh nói cũng đúng. Nhưng làm sao tôi biết đó là quyển sổ thật. Có khi anh lại đưa quyển thật cho bà ta rồi sao?

Hắn nhìn Hải Ngọc rồi giở vài trang trong quyển sổ và đọc lớn. Tùng Hải Ngọc ngạc nhiên khi hắn mở được quyển sổ vì như những gì ông Thái nói thì chỉ có chìa khóa nơi cổ cô mới có thể mở được.

"Điều tôi chứng kiến vượt xa hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều. Bà ta đã làm những chuyện không thể tha thứ được. Dưới đây là sổ sách và những bằng chứng để kết tội người đàn bà đó ......"

- Cô tin chưa?

Hải Ngọc nhìn Thuận và anh hiểu cô muốn gì. Hải Ngọc trả lời hắn

-Anh giữ quyển sổ đó lại làm kỷ niêm đi. Tôi đã có bản copy của nó rồi. Tưởng gì mới mẻ chứ nếu là nó thì thôi, chúng ta về Thuận.

Hắn nữa như tin nữa như không tin những gì Hải Ngọc vừa nói

-Cô gạt tôi, không thể nào cô có bản copy trong tay được. Tôi đã lấy nó khi chiếc xe lao vào vách núi. Tôi đã dùng cái búa với loại sắc đặc biệt mới có thể đập vỡ ổ khóa này. Cô không thấy quyển sổ được bao bọc bằng loại thép đặc biệt ư?

Hải Ngọc nhún vai

-Tin hay không đó là quyền của anh. Nhưng tôi nghĩ anh không nên xuất hiện trước mặt tôi lần nữa nếu không tôi sẽ báo cảnh sát về tội đốt công ty của tôi đó.

Hắn hùng hổ đi lại bên cạnh Hải Ngọc như muốn giết chết cô vì đã đập vỡ chén cơm của hắn. Thuận nhanh nhẹn khóa tay của hặn lại và vật hắn ngã xuống. Hải Ngọc lấy quyển sổ từ tay hắn và ôm chặt. Hắn tức tối la lớn

-Thì ra mày gạt tao. Mày không hề có copy của quyển sổ đó. Mày chỉ đợi tao lại gần rồi lấy nó.

Hải Ngọc cười khẩy

-Anh cũng không quá ngu dốt, nhưng trễ rồi.

Hải Ngọc vừa nói xong thì cô nghe tiếng súng nổ từ phía sau. Đợi Thuận lơ là, hắn đá Thuận rồi bỏ chạy. Hải Ngọc nhìn xung quanh rồi nói với Thuận

-Chúng ta phải rời khỏi đây. Có người bắn bể hết bánh xe của chúng ta rồi. Có lẽ họ muốn tiêu diệt chị. Em cầm cái điện thoại của chị đi và đưa điện thoại của em cho chị. Lúc nãy chị đã thu lại lời nói của hắn trong đây. Nếu chị có gì em đem nó đưa cho anh hai của chị. Mỗi người chúng ta đều có bằng chứng trong tay. Rủi một trong hai đứa có gì bất trắc thì cũng sẽ không đến nổi làm mất tất cả. Em hiểu không?

Thuận gật đầu. Và họ chia nhau hai hứa để bỏ chạy. Hải Ngọc nghe tiếng chân ở đằng sau cô. Cô cứ chạy cho đến khi không chạy được nữa vì phía trước cô là một cái thung lũng thật sâu vì cô đang ở trên núi. Hải Ngọc dừng lại và bọn họ đã đuổi kịp. Lâm giơ tay ra

-Đưa quyển sổ đó đây.

Hải Ngọc vẫn ôm quyển sổ thật chặt

-Chị đã đối xử với em không tốt hay sao mà em phải đi làm việc cho bà ta. Chị không cần biết em làm điều gì nhưng bán đứng ân nhân của mình thì em thật bỉ ổi đó.

Lâm ngượng ngùng nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh hắn quát

-Tôi không có sự lựa chọn khác. Giờ chị có đưa không?

Hải Ngọc lùi ra sau

-Có đưa cũng chết không đưa cũng không thoát được. Em muốn làm gì thì cứ việc làm.

Lâm giơ súng lên nhưng anh không nghĩ mình sẽ bắn Hải Ngọc. Đối với anh Hải Ngọc không chỉ là ân nhân mà còn là người chị mà anh kính mến. Nhưng vì vợ con anh không thể không làm việc cho bà Minh. Anh biết phản bội Hải Ngọc là không đúng. Nhưng bà Minh dọa sẽ giết chết vợ con anh nên anh không thể làm ngơ. Anh biết với sự độc ác của bà thì bà sẽ làm được những gì mình nói. Anh cũng không dám nói cho Hải Ngọc biết vì anh sợ nếu Hải Ngọc bảo vệ họ thì sẽ càng rắc rối hơn nữa.

Nhưng chợt anh nghe tiếng súng vang lên. Hải Ngọc ngã nhào xuống núi. Lâm hoảng hốt chạy lại kéo Hải Ngọc nhưng không kịp. Tức giận Lâm quay qua bắn người vừa nổ súng. Anh nhìn cả đám quét mắt

-Không có lệnh của tao từ nay không ai được bắn có biết không?

Cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu. Lâm nhìn xuống dưới ân hận

-Xin lỗi chị Hải Ngọc! Em không định làm vậy đâu. Em chỉ muốn lấy quyển sổ thôi rồi sẽ tạ lỗi với chị nhưng bây giờ chính em hại chết chị rồi.

Lâm bấu chặt tay mình rồi đứng dậy trước khi cảnh sát có thể đến bất ngờ

Còn về Thuận sau khi chạy được một quảng, anh dừng lại rồi núp sau một tảng đá lớn. Anh lấy điện thoại của Hải Ngọc và gọi cho ông Phong. Thuận nói tình hình và kêu ông Phong đến nhanh. Sau khi cúp máy xong anh nghe tiếng nổ thật lớn. Anh chạy lại hướng Hải Ngọc vừa chạy lúc nảy và hoảng hốt khi thấy một xác chết nằm đó nhưng rồi thở nhẹ khi đó là một người đàn ông. Anh đi lại gần hơn chút nữa và thấy máu chảy rất nhiều ở chổ này. Anh nhìn xuống núi và không khỏi hoảng hốt. Anh hy vọng đó không phải là Hải Ngọc. Một lúc sau thì ông Phong và Phong Thiên đến. Họ đi chung với vài người nữa. Vì Thuận nói ông đừng gọi cảnh sát nên ông Phong chỉ đem Phong Thiên theo. Thấy xác chết bên cạnh Thuận ông hỏi dồn

-Chuyện gì đã xảy ra? Trong điện thoại anh nói anh là bạn của Hải Ngọc và Hải Ngọc đang có chuyện. Anh còn dặn đừng gọi cảnh sát nữa là sao??

Thuận bắt đầu kể rõ mọi chuyện cho ông Phong nghe sau khi anh muốn ông Phong kêu Phong Thiên ra xe ngồi. Muốn biết chuyện gì lắm nhưng vì không muốn cải ba mình nên Phong Thiên đành nghe theo. Sau khi Thuận kể xong, Thuận mở điện thoại lên cho ông Phong nghe. Vừa nghe xong, ông không khỏi sửng sốt. Ông không ngờ ông lại vô tâm như vậy. Ông đã để Hải Ngọc một mình gánh nhiều gánh nặng như vậy. Ông chụp vai áo Thuận

-Hải Ngọc đâu, nó đã bị bắt đi hay đã bị làm sao rồi??

Thuận buồn bã lắc đầu

-Con xin lỗi chú, con thật sự không biết. Chúng con chia nhau chạy. Nhưng con không tin họ bắt chị Hải Ngọc đi. Có thể họ đã giết chị ấy hoặc với tính của chị Hải Ngọc có thể chị ấy đã nhảy xuống dưới đó.

Nhìn theo cánh tay Thuận chỉ ông Phong không khỏi hoảng hốt. Ông nhìn xuống dưới nhưng không thấy được gì cả. Giờ trời cũng đã tối rồi. Ông không thể làm gì khác ngoài chờ đợi đến sáng mai.

-Chúng ta không thể không tìm thấy Hải Ngọc. Cho dù là cái xác.

Nói đến đây ông nghẹn giọng. Thuận cũng cảm thấy mình có lỗi rất nhiều. Anh quyết tâm phải tìm cho được Hải Ngọc mới thôi. Trước khi họ bỏ chạy anh đã nhìn ra người dẫn đầu là Lâm nhưng anh không nói cho ông Phong biết điều đó. Anh sẽ một mình đi tìm Lâm để hỏi chuyện

Ông Phong chở Thuận về nhà mình. Ông gọi cho ông Thạch và cả Hoài Thơ nữa. Khi mọi người ngồi trong phòng khách chờ đợi, ông nói

-Hải Ngọc đi leo núi và bị mất tích. Mọi người không biết em ấy bị rớt xuống núi hay làm sao nữa nhưng vẫn tìm chưa ra.

Ông nói đến đây thôi mọi người đã nhôn nhao. Ông Hải thốt lên

-Con nói sao?? Ai đã cho con biết tin này???

Thuận đứng ra giữa mọi người

-Là con. Con cũng đi leo núi với chị ấy nhưng vì con phải đi lấy ít đồ nên khi quay lại thì không thấy chị Hải Ngọc đâu nữa. Mọi người đã tìm rồi nhưng chưa được. Điện thoại cho chị Hải Ngọc thì nó vào thẳng voicemail. Vì trời tối rồi nên mọi việc tìm kiếm sẽ dừng lại. Ngày mai chúng con sẽ tiếp tục.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Bà Phong khóc lóc

-Sao lại ra nông nổi này chứ.

Phong Thiên ôm mẹ của mình. Anh nhìn Thuận rồi nhìn ba nhưng ông Phong và Thuận đều tránh ánh mắt đó. Có lẽ ai cũng tin lời đó là thật nhưng chỉ có hai người là nghi ngờ. Đó là Hoài Thơ và Phong Thiên. Ông Thạch và ông Hải trấn an mọi người rằng có lẽ Hải Ngọc bị thương gì đó thôi nhưng tuy họ nói vậy chứ trong lòng cũng rất lo lắng. Hoài Thơ xin phép mọi người đưa Thuận về. Trên xe cả hai đều im lặng. Một lúc sau Hoài Thơ nói, cô cố giữ cho mình bình tĩnh

-Nói dối không có tốt đâu. Có thể nào cho Thơ biết chuyện gì đã xảy ra với chị Hải Ngọc không?

Thuận vẫn giữ vững lập trường

-Những gì Thuận nói đều là sự thật Thơ à.

Hoài Thơ thắng xe gấp lại. Thuận phải chóng tay để khỏi bị va vào phía trước

-Thuận không hiểu được cảm giác khi nghĩ rằng mình sẽ không được gặp người mình yêu nữa đâu. Nên làm ơn đừng có dấu Thơ.

Thuận thở dài. Anh biết mình nên nói sự thật cho Hoài Thơ biết

-Cái người đã đốt cháy công ty chị Hải Ngọc hẹn chị ấy ra hôm nay. Hắn nói là có gì đó quan trọng cần trao đổi với chị ấy. Lúc đó thì có một đám người truy sát. Thuận và chị Hải Ngọc chia nhau chạy. Khi Thuận quay lại thì không thấy chị Hải Ngọc ở đó mà chỉ thấy máu thôi. Thuận sợ rằng chị Hải Ngọc sẽ ...

Thuận nói đến đó rồi nghẹn giọng. Anh quay sang nhìn Hoài Thơ nhưng gương mặt Hoài Thơ không biểu lộ gì cả. Cô chỉ nói

-Thơ cũng sẽ đi tìm chị Hải Ngọc vào ngày mai. Chị ấy không sao đâu.

Đưa Thuận về xong Hoài Thơ lái xe về nhà Hải Ngọc. Cô đi vào căn phòng của họ rồi như quá mệt mỏi, cô dùi gương mặt đằm đìa nước mắt của mình xuống gối. Cô nhớ Hải Ngọc. Cô nhớ mỗi khi Hải Ngọc gọi cô là "tình yêu của chị", cô cũng nhớ khi Hải Ngọc hôn cô vào giấc ngủ với lời nói "thương em". Cô không thể không có Hải Ngọc. Lần đầu tiên cô cầu nguyện. Cô chỉ mong Hải Ngọc quay về bên mình. Không có vòng tay Hải Ngọc đưa cô vào giấc ngủ thật sự rất khó chịu. Có ai biết được rằng khi lòng mình đau quá nước mắt rơi cả trong giấc ngủ mà chính mình cũng không hay??

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com